Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 67: ❄ Từng bước ép sát
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Bên ngoài hoàng cung, Lệnh Dung không hề nhận ra tâm tư của Vĩnh Xương Đế.
Đối với gã Hoàng Đế ngu ngốc vô năng, nàng không hề có ấn tượng tốt, lúc ở Duyên Khánh Điện, nàng chỉ để ý tới Điền Bảo – kẻ đã đẩy nàng vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Mặt dài mắt híp, vô cùng xấu xí, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt!
Buổi chiều Hàn Chập trở về, hỏi nàng chuyện tiến cung như thế nào, Lệnh Dung kể lại, Chân Hoàng Hậu là người dịu dàng hiền thục, đối với người ngoài thì cư xử ôn hòa. Nàng cởi áo ngoài cho Hàn Chập, thuận miệng nói: “Nhìn mặt Hoàng Hậu trông rất trẻ, thảo nào khi hoài thai lại cẩn thận như vậy.”
“Năm mười tuổi Hoàng Hậu vào Đông Cung, là thanh mai trúc mã của Hoàng Đế.” Hàn Chập thấy nàng bận rộn trước ngực mình, hắn không tự giác dịch lại gần, ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, “Năm mười ba tuổi, người từng hoài thai.”
“Mười ba tuổi?” Lệnh Dung kinh ngạc, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của Hàn Chập.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, thân mình vẫn chưa nẩy nở, Vĩnh Xương Đế cầm thú tới mức vậy?
Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, cúi đầu nghi hoặc, “Nhưng dưới gối Hoàng Hậu không có ai.”
“Hoàng Hậu yếu ớt, đứa bé kia không giữ được. Đúng lúc đó Phạm Quý Phi tiến vào Đông Cung, lấy đi một phần ân sủng.”
Tuổi nhỏ đã mang thai, yếu ớt tới mức mất con, trong lúc khó khăn còn phải nhìn nữ tử khác chen chân… Đây chẳng phải giống với Dương thị sao? Vừa mới sinh Hàn Chập, thái phu nhân đã thừa dịp cho người chen vào, cuối cùng sinh ra Hàn Chinh.
Dương thị và Hàn Mặc phu thê tình thâm, Đế Hậu cũng là thanh mai trúc mã, cuối cùng không tránh khỏi cảnh đều có người mới…
Lệnh Dung run tay, cầm không chắc áo ngoài, suýt nữa rơi xuống.
Hàn Chập nâng đầu gối, nhanh chóng tiếp được.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
Lệnh Dung lắc đầu, cố không nghĩ tới nữa, nàng lảng tránh sang chuyện khác, “Lúc ở Duyên Khánh Điện, ta thấy Hoàng Thượng tới thăm Hoàng Hậu.”
“Bệ hạ? Có hỏi gì nàng không?”
“Hoàng Thượng tới thăm Hoàng Hậu, đương nhiên không tới để hỏi chuyện ta. Nhưng mà…ta nhìn thấy đại thái giám Điền Bảo.” Lệnh Dung ngẩng đầu, thấy Hàn Chập đang nhìn, nàng cười nói, “Dáng vẻ không khác gì lời đồn.”
Vĩnh Xương Đế không ham mê nữ sắc là chuyện tốt, Hàn Chập hỏi tiếp, “Nghe đồn gì?”
“Tâm sinh tướng, xấu như ma quỷ.”
Lệnh Dung ít khi tin lời thị phi, càng không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng với Điền Bảo lại là ngoại lệ. Mặc dù nàng không biết ma quỷ xấu tới mức nào, nhưng dân chúng đồn đại như vậy, hiển nhiên là có ác cảm với ông ta. Người ta nói mũi ông ta giống như củ tỏi, nàng liền tưởng tượng củ tỏi gắn lên mũi ông ta… không nhịn được mà bật cười.
Hàn Chập cũng nhếch môi, “Đúng là tâm sinh tướng.”
“Đúng vậy, Điền Bảo làm người không tốt, vậy nên khuôn mặt mới như đầu trâu mặt ngựa.” Lệnh Dung thấy Hàn Chập vui vẻ, lúc hắn mỉm cười trông rất anh tuấn, thuận miệng khen, “Đâu như phu quân, văn thao vũ lược, thanh danh tốt đẹp, dung mạo hơn người.”
“Không phải hung thần ác sát?”
Lệnh Dung suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Lúc trước thì đúng là như vậy.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng trốn vào nội gian, cùng Sơn Trà trải giường chiếu. Hàn Chập đi vào phòng tắm, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
. . .
Hôm sau trên triều đình, không đợi Vĩnh Xương Đế và Điền Bảo hợp mưu cướp đoạt thê tử của Hàn Chập, Hàn Chập đã dẫn đầu làm khó dễ.
Chính là chuyện Ngự Sử Dương Chính Khanh buộc tội Điền Bảo.
Mùng sáu Dương Chính Khanh bị ám sát hụt, từ lúc đó hắn liền bắt đầu giả bệnh, mùng tám khai triều, hắn cáo bệnh không đến. Đám triều thần còn tưởng Dương Chính Khanh khiếp sợ uy phong của Điền Bảo, không dám lộ diện, nghi ngờ Hàn gia khua chiêng gõ trống cho có, ai ngờ lúc này Hàn Chập lại đứng ra bẩm báo, mọi người đều ngây dại.
Rạng sáng mùng sáu, có năm tên thích khách đột nhập, định lẻn vào ám sát Dương Chính Khanh, bị người của Cẩm Y Vệ bắt được. Cẩm Y Vệ lập tức tra khảo, sau khi áp giải Hách chưởng quầy ở phố văn chương, biết được ông ta nhận ủy thác của Điền Bảo, liền lộ ra trước kia Điền Bảo từng không ít lần thuê sát thủ giết người. Cận thần của Hoàng Đế cả gan làm loạn, khiến kẻ khác kinh hãi, Cẩm Y Vệ lập tức nhúng tay điều tra, phát hiện tất cả những gì Dương Chính Khanh viết trong sổ con đều là thật.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hàn Chập dâng tấu chương lên, thỉnh Hoàng Đế định đoạt.
Vĩnh Xương Đế ngồi trên long ỷ, tay chân luống cuống không biết làm sao.
Hắn biết chuyện Điền Bảo thuê sát thủ ám sát Ngự Sử. Hai ngày trước Điền Bảo tới khóc lóc cầu xin, hắn cũng coi đây chỉ là chuyện nhỏ, dù gì Điền Bảo cũng là cận thần của hắn, thấy ông ta khóc lóc, hắn cảm thấy không kiên nhẫn, Điền Bảo còn buông lời gièm pha Hàn Chập, khiến hắn nghi ngờ Hàn Chập cố tình trả thù Điền Bảo, tự ý thêu dệt tội danh.
Hắn đã đồng ý với ông ta, một khi Hàn Chập dâng tấu, hắn sẽ cực lực áp chế.
Nhưng trước mặt đám quần thần, hắn lại không nói nên lời.
Vĩnh Xương Đế bị làm khó, đành để tấu chương sang một bên, “Có gì trẫm sẽ xem sau, ngày mai rồi bàn.”
Hàn Chập không hề lui xuống, chắp tay nói: “Đây đều là vi thần tự mình tra xét, vẫn chưa lập án. Nếu không Hoàng Thượng để Cẩm Y Vệ thẩm tra?”
“Không cần.” Vĩnh Xương Đế nhíu mày.
Hàn Chập vẫn đứng yên không nhúc nhích, “Nhiệm vụ của Ngự Sử là nhắc nhở triều thần, can gián Hoàng Thượng, kẻ bị buộc tội lại âm thầm trả thù, mưu sát quan viên triều đình, vậy là vi phạm pháp luật. Nếu chuyện của Điền tướng quân lộ ra ngoài, dân chúng không khỏi phẫn nộ. Chuyện gì cũng có đúng sai, nếu không thẩm tra, sợ rằng sẽ tổn hại thanh danh của Hoàng Thượng.”
Thần sắc của hắn lạnh nhạt, từng bước ép sát, hiển nhiên nếu không đồng ý sẽ không buông tha.
Vĩnh Xương Đế biết chuyện này không dễ dàng áp xuống, nhưng hắn thật sự không cam lòng thỏa hiệp như vậy.
Từ khi sinh ra hắn đã là Thái Tử, cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng, ngoài kia có trăm triệu người dân, tất cả đều phải quỳ bái trước mặt hắn. Dương Chính Khanh là tên thư sinh cổ hủ làm việc cho triều đình, không có hắn ta, vẫn có người khác sẵn sàng thay thế.
Nhưng những người đó sao có thể so sánh với Điền Bảo?
Khi còn bé thái phó nghiêm khắc, là Điền Bảo giúp hắn trốn học, cùng hắn sống phóng túng, trở thành bằng hữu tốt của hắn. Đêm tối lạnh lẽo, Đông Cung hoang vắng trống trải, là Điền Bảo ở bên bầu bạn, hát ru cho hắn, quan tâm cuộc sống hàng ngày của hắn. Hắn coi Điền Bảo như nửa phụ thân của mình, cho dù sau này ở trong cung phóng túng hưởng lạc, Điền Bảo vẫn luôn làm việc thỏa đáng chu toàn. Bất cứ thứ gì hắn muốn, mặc kệ trời Nam đất Bắc, Điền Bảo đều có thể giúp hắn đạt được.
Tuy ông ta là hoạn quan, nhưng xét về mặt tình cảm, ông ta không thua kém tỷ tỷ Cao Dương Trưởng công chúa.
Cao Dương Trưởng công chúa giết người, sao không thấy truy cứu?
Bên cạnh hắn chỉ có mỗi cận thần Điền Bảo, vậy mà Hàn Chập lại từng bước ép sát!
Vĩnh Xương Đế vô cùng bất mãn, muốn qua mặt đám triều thần, nhưng lại không nghĩ được cách phản bác, không khỏi nhìn sang Hàn Kính, ông ta cầm nha hốt [1], cúi đầu không nói.
[1] Nha hốt: Ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Ðời sau thường hay làm bằng ngà voi.
Hắn lại nhìn sang nhạc phụ, Trữ Quốc Công Trung Thư Lệnh – Chân Tự Tông.
Chân Tự Tông ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Quả nhiên người trong nhà vẫn đáng tin! Vĩnh Xương Đế vui mừng, “Chân ái khánh, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thần thấy…” Chân Tự Tông nhìn Hàn Chập, trầm ngâm không nói.
Vĩnh Xương Đế chờ mong, “Cứ việc nói!”
“Nếu đúng là mưu sát triều thần, đương nhiên phải chém.” Chân Tự Tông chỉ nhìn long ỷ, không dám nhìn khuôn mặt tối đen của Hoàng Đế, “Điền tướng quân làm bậy, tuyệt không thể tha. Hiện giờ vẫn chưa giải quyết được quân phản loạn phía nam, theo thần được biết, Phùng Chương mưu nghịch bởi vì Sở Châu quá mức hà khắc, dân chúng lầm than, Điền tướng quân từng nam hạ một lần, chắc mọi người đều biết. Thực ra dân chúng tạo phản là do gian thần quá mức càn rỡ, để củng cố giang sơn, thần nghĩ…”
Ông khom người hành lễ, nói năng có khí phách, “Nên tra rõ án này, tránh để dân chúng phẫn nộ.
Vĩnh Xương Đế biến sắc.
Trong triều có ba trụ cột, Hàn Kính và Hàn Mặc là phụ tử, mặc dù Chân Tự Tông yếu thế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể giúp đỡ hắn. Nhưng ngay lúc này, Chân Tự Tông lại làm lơ, hắn có thể làm gì bây giờ?
Hắn nhìn nhạc phụ, tức giận quát, “Chuyện này để sau!”
Chân Tự Tông vuốt cằm, Hàn Kính ở bên cạnh thong thả bước lên, nhắc tới chuyện Phùng Chương phản loạn.
Thế tới của Phùng Chương rất mạnh, trong Tết đã thu thập được mấy châu, quan binh không thể địch lại. Vĩnh Xương Đế không có ý kiến gì, thương nghị một trận, quyết định cử Tiết Độ Sứ vùng Hà Âm xuất binh trấn áp, cử Hàn Mặc tham gia thảo phạt, làm chiêu thảo sứ, tùy cơ ứng biến.
Vĩnh Xương Đế ân chuẩn, đang muốn bãi triều, lại bị Hàn Kính đoạt trước.
“Không biết Hoàng Đế định xử lí chuyện của Điền Bảo như thế nào?”
Vĩnh Xương Đế đứng ngồi không yên.
Chân Tự Tông đột nhiên thay đổi làm hắn không hiểu, vừa rồi suy nghĩ nửa ngày, hắn mới mơ hồ hiểu ra, có thể Điền Bảo nịnh bợ Phạm Quý Phi, vắng vẻ chính cung Hoàng Hậu, khiến cho Chân Tự Tông bất mãn.
Hiện giờ khó có lúc Hàn Kính và Chân Tự Tông đồng lòng, xem ra chuyện này Điền Bảo làm quá mức, không thể áp chế được nữa.
Mặc dù hôm nay có thể trốn, nhưng ngày mai bọn họ sẽ lại nhắc tới, đến lúc đó hắn cũng không thể trì hoãn thêm.
Vĩnh Xương Đế suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Nếu vậy cứ để Hình bộ thẩm tra.” Thấy Hàn Chập muốn nói, hắn liền bổ sung thêm, “Cẩm Y Vệ cũng có thể tham gia. Nhưng Điều Bảo phụ trách bảo vệ tẩm cung của trẫm, nếu muốn thẩm vấn phải báo trẫm trước.”
Nói như vậy, mấy vị bên dưới mới ngậm miệng lại.
Thừa dịp bọn họ chưa kịp nói gì, Vĩnh Xương Đế vội tuyên bố tan triều, đi tới Vườn Thượng Uyển chơi mã cầu cho hả giận.
. . .
Lúc này ở Ngân Quang Viện, Lệnh Dung đang ngẩn người.
Sáng nay nàng định tới phố văn chương mua đồ, lúc về Kim Châu sẽ tặng cho Phó Cẩm Nguyên, ai ngờ lúc tới mới biết nơi đây đã bị Cẩm Y Vệ niêm phong.
Nàng đang định rời đi, ở phía nóc nhà đối diện bỗng có ám tiễn bắn tới, nàng đưa tay gỡ, trên đó có kèm một phong thư.
Thư do Cao Tu Viễn viết, nói rằng hắn đang bị bắt nhốt. Bởi vì hắn không quen ai ở kinh thành, lại không muốn nhờ vả Điền Bảo, đành cầu xin nàng mau tới chuộc tiền cứu mạng, sau này hắn sẽ trả lại gấp bội.
Trong thư còn dặn nàng không được kể cho ai, đề phòng bất trắc xảy ra.
Đương nhiên nàng nhận ra chữ viết trong thư, đây đúng là chữ của Cao Tu Viễn. Nhưng sao Cao Tu Viễn lại bị nhốt?
Lệnh Dung cảm thấy kì lạ, đặt phong thư lên bàn, nàng lo lắng cho an nguy của Cao Tu Viễn, nhưng cảm giác phong thư này có gì đó kì lạ. Cao Tu Viễn là bằng hữu của nàng, đã từng giúp đỡ nàng, hiện giờ hắn gặp khó khăn, đương nhiên nàng phải trả ơn. Về phần mang tiền chuộc, trong tay nàng không thiếu bạc.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy nghi ngờ, Cẩm Y Vệ phong tỏa phố văn chương, nàng đành thấp thỏm chờ Hàn Chập về.
. . .
Nghe thấy bên ngoài có tiếng Hàn Chập trò chuyện với Tống cô cô, Lệnh Dung vội vàng ra đón.
“Phu quân!” Nàng lại gần, “Có chuyện muốn nhờ chàng.”
“Chuyện gì?”
“Tới đây.” Nàng kéo Hàn Chập vào trong, đưa phong thư cho hắn, “Là Cao công tử viết. Dù sao ngài ấy cũng đã cứu ta, ta sợ ngài ấy gặp chuyện không may, lại lo lắng đây là cái bẫy, không dám hành động. Phu quân cảm thấy thế nào?”
Hàn Chập nhìn vào phòng thư, tiện tay để lên trên bàn, “Không cần quan tâm.”
“Nhưng đây là phong thư Cao Tu Viễn viết. Ta đã hỏi qua, mấy ngày nay hắn chưa về nhà.”
“Phong thư này không phải hắn viết.” Hàn Chập dứt lời, đứng lên đi ra ngoài.
Lệnh Dung lo lắng, muốn bắt hắn lại hỏi cho rõ ràng, ai ngờ Hàn Chập như có mắt sau gáy, dễ dàng tránh được, cũng không nhờ nàng cởi áo khoác như thường ngày, lập tức đi thẳng vào dục phòng.
Lệnh Dung bắt lấy khoảng không, ngẩn ngơ một lát, lại quay trở về.
Từ lúc Hàn Chập trốn tránh, nàng bắt đầu hoài nghi.
Hàn Chập một mực chắc chắn đây là tin giả, không muốn cứu Cao Tu Viễn, lại không giải thích cho nàng, thậm chí né tránh nàng, không để nàng cởi áo khoác, có khi nào hắn ghen tuông, không để ý tới tính mạng Cao Tu Viễn?
Xoa xoa bàn tay bắt hụt, nghĩ tới việc Hàn Chập quyết đoán né tránh, nàng có chút bực mình.
Hắn không hỗ trợ, nàng chỉ có thể tự mình hành động.
Nhưng…liệu đây có đúng là phong thư mạo danh?
. . .
Không biết ngồi được bao lâu, ngọn đèn càng lúc càng tối, nàng nhìn phong thư tới mức đau mắt, nhưng vẫn không nhìn ra manh mối.
Cánh cửa động đậy, Hàn Chập thong thả đi vào, thấp giọng hỏi: “Còn chưa ngủ?’
Lệnh Dung không đáp, cũng không thèm ngẩng đầu lên, không muốn nói chuyện, thấy hắn lại gần, nàng lấy một tờ giấy, viết vài chữ lên đó.
Ta lo lắng, đó là bằng hữu của ta.
Hàn Chập nhìn ái thê đang tức giận, thấy nàng không chịu nói, hắn đành lấy bút viết.
Ta biết.
Cao Tu Viễn gặp nguy hiểm, vì sao chàng không cứu?
Cứu cũng vô dụng.
Lệnh Dung kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Hàn Chập. Thế nhưng vị kia cũng không nói, chăm chỉ múa bút.
Điền Bảo muốn ta mắc bẫy, giấu rất kĩ. Một khi đả thảo kinh xà, sẽ chỉ nguy hiểm tới tính mạng.
Phu quân cũng không tìm thấy Cao công tử?
Tờ giấy tràn ngập chữ, Hàn Chập không lên tiếng, lấy tờ giấy mới, viết hai chữ “Đúng vậy”.
Lệnh Dung nhíu mày một lát, cầm bút lên, Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Vây Ngụy cứu Triệu [2], âm thầm rút lui.
Lệnh Dung đọc kĩ tám chữ kia, dần dần hiểu tính toán của Hàn Chập. Nói vậy, chứng tỏ hắn vẫn hỗ trợ? Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hàn Chập, dưới ánh nến, đôi mắt hắn thờ ơ lạnh nhạt.
Nàng thầm nhủ nên tạ ơn, nhưng không khí quá mức kì quặc, nàng đành cầm bút, vẽ một cái mặt cười 🙂
Bên dưới viết, Đa tạ phu quân.
Sau đó nàng đưa cho Hàn Chập, đôi mắt xinh đẹp ngại ngùng nhìn hắn.
___________________
[1] Nha hốt:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[2] Vây Nguỵ cứu Triệu: Năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân lúc nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến.