Giang Sơn Có Nàng

Chương 59: ❄ Đậu đỏ


Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 59: ❄ Đậu đỏ

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngày đó Cao Tu Viễn báo tin xong, không còn lui tới với Hàn gia nữa, Dương thị có hỏi chỗ ở của hắn, hắn chỉ nói mình đang ở tại khách điếm, nếu có việc gấp, cứ tới phố văn chương tìm hắn. Dương thị cũng không tìm hiểu sâu, chỉ bảo Lệnh Dung cứ tới phố văn chương.
Tuyết phủ trắng xóa cả kinh thành, từng lớp từng lớp đọng lại, xe đi có phần khó khăn, bởi vậy con phố văn chương cũng có phần vắng vẻ.
Thời điểm Lệnh Dung và Hàn Chập đi vào, ngoại trừ đám tiểu nhị đứng ở ngoài tiếp đón, tất cả mọi người đều ở bên trong uống trà sưởi ấm.
Thấy Hàn Chập, mọi người vội đứng lên, mỉm cười nghênh đón.
Hàn Chập nhìn xung quanh, hỏi: “Chưởng quầy đâu?”
“Chưởng quầy đang ở trong phòng.” Tiểu nhị thấy Hàn Chập mặc xiêm y đắt tiền, khuôn mặt lại lạnh lùng, giọng điệu giống như ra lệnh, hắn có phần sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Vị công tử này muốn gặp chưởng quầy?”
“Ừm.” Hàn Chập trả lời.
Lệnh Dung đang đứng trước quầy hàng nhìn giá bút khắc hình con thỏ, nghe hai người nói chuyện, nàng vội vàng đi tới, cười nói: “Bọn ta muốn hỏi chưởng quầy một số chuyện, phiền ngươi vào trong bẩm báo một tiếng.” Nàng đã mua sắm ở đây mấy lần, tiểu nhị quen mặt, vội cười đáp: “Thiếu phu nhân chờ chút, nô tài vào trong gọi chưởng quầy.”
Lệnh Dung lại quay sang nhìn Hàn Chập, “Phu quân, chúng ta tới đây để nhờ vả.”
“Ừ.”
“Không phải tới ra lệnh.” Lệnh Dung nhỏ giọng nói thầm.
Hàn Chập nghe thấy, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc. Lệnh Dung liền thấp giọng giải thích, “Người ngoài thấy vẻ mặt này của phu quân, còn tưởng chàng đang khởi binh vấn tội người ta.” Còn chưa nói xong, chỉ thấy rèm đối diện vén lên, Hách chưởng quầy đội mũ ấm đi ra, nhìn thấy Lệnh Dung liền vội nghênh đón, “Thiếu phu nhân muốn mua gì sao? Bên trong có mấy bức họa, tất cả đều mới nhập về.”
“Để hôm khác rồi thưởng tranh, hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn nhờ ông.”
“Thiếu phu nhân cứ phân phó.”
“Ông có biết Cao công tử đang ở đâu không?”

“Việc này…” Hách chưởng quầy hơi chần chừ, nhìn sang Hàn Chập… Ông đã quản lý cửa hàng này được mấy chục năm, mắt nhìn người cực kì tốt, loại người như Hàn Chập không thể dây vào, nhìn cách ăn mặc cùng khí độ, có thể đoán đây là quan lớn triều đình. Tiểu nhị nói người này rất hung dữ, Cao Tu Viễn lại là biểu chắt của Điền Bảo, thân phận không hề thua kém, trong lúc nhất thời không dám nói câu nào.
Lệnh Dung mỉm cười, “Đây là phu quân của ta. Lúc trước Cao công tử từng giúp đỡ ta, hôm nay phu thê đặc biệt tới tạ ơn.”
Hàn Chập cũng vuốt cằm, “Làm phiền rồi.” Ngữ điệu có phần nhẹ nhàng hơn.
Lúc này Hách chưởng quầy mới yên tâm, cười nói: “Thiếu phu nhân đừng giận, tranh Tu Viễn vẽ cũng có chút danh tiếng, người bình thường tìm nó không ít, nhưng nó chỉ một lòng đóng cửa vẽ tranh, không muốn người ngoài tới quấy rầy, vậy nên lão nhân ta không dám vọng ngôn. Thiếu phu nhân đã có chuyện, lại là bằng hữu của Tu Viễn, vậy thì hai người cứ tới đây.”
Nói xong, Hách chưởng quầy đi tới cửa sau, chỉ sang bên trái, “Nó ở căn nhà cuối ngõ.”
. . .
Căn nhà cuối ngõ đóng kín, tuyết đọng lại từng mảng, bên ngoài có đầy dấu chân.
Lệnh Dung thử gõ cửa, có vị lão nô ra mở cửa, ánh mắt đề phòng.
Hàn Chập hiểu ý, nói: “Chúng ta là bằng hữu của Cao công tử.”
Lúc này vị lão nô kia mới cười, thỉnh hai người vào.
Tuyết trong sân vẫn chưa quét hết, dưới gốc cây tùng, hai người nhìn thấy người quen, nhất thời sửng sôt.
Vú già của Hàn Dao đang đứng cùng hai nha hoàn, cả ba đều đang dậm chân hà hơi, nhìn thấy phu thê Hàn Chập, bọn họ cũng sửng sốt, vội vàng đi tới hành lễ.
Hàn Chập nhíu mày, “Dao Dao ở bên trong?”
Vú già cung kính xác nhận.
“Nó tới đây làm gì?”
“Tiểu thư tới lấy tranh, nhưng tranh vẫn chưa vẽ xong, tiểu thư đành ngồi chờ bên trong.”

Hàn Chập lại nhíu mày, vén rèm cửa, cùng Lệnh Dung vào trong, chỉ thấy phòng khách rộng rãi, bên trái là bộ bàn ghế, bên phải là nơi để vẽ tranh, gần đó bày đầy thuốc màu. Cao Tu Viễn đang khom người đứng trước giá vẽ, tập trung tinh thần vẽ tranh. Trong sảnh cũng rất đơn sơ, ngoại trừ tranh treo đầy vách tường thì không còn thứ gì khác, Hàn Dao đứng ở gần đó, đang ngắm từng bức tranh.
Tuyết bên ngoài lạnh lẽo, bên trong có than sưởi ấm, hai người không hề phát hiện có người khác đi vào.
Vẫn là nha hoàn của Hàn Dao phát hiện ra trước, cung kính hành lễ.
Hàn Dao giật mình quay lại, nhìn thấy Hàn Chập và Lệnh Dung, người vốn hào sảng như nàng, nay lại không thốt lên lời, ngây ngốc một lát, nàng lảng tránh ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, tẩu tử, sao hai người lại ở đây?”
“Tới tạ ơn.” Hàn Chập lạnh lùng hỏi: “Muội thì sao?”
“Sắp tới là sinh nhật của biểu tỷ, muội muốn tặng tỷ ấy một bức tranh, nhưng muội vẽ không đẹp, đành phải làm phiền Cao công tử. Sáng nay muội tới phố văn chương mua ít bút mực, thuận đường tới đây thăm. Bức tranh kia vẫn còn thiếu vài nét, muội đành ở đây chờ một lúc.” Dứt lời, nàng có cảm giác giấu đầu hở đuổi, cứng cổ nói: “Không tin cứ hỏi Tiểu Kỳ.”
Tiểu Kỳ là nha hoàn bên cạnh Hàn Dao, nàng ta vội đáp lời, “Đúng là như vậy.”
Hàn Chập nhìn Cao Tu Viễn, “Người ta đang bận vẽ tranh, muội không sợ quấy rầy sao?”
“Chẳng qua hôm nay thuận đường tới, muội đâu dám quấy rầy.” Hàn Dao vội vàng cam đoan.
Cao Tu Viễn đang đứng cạnh giá vẽ, nghe thấy lời này, khóe môi khẽ nhếch.
Ngày ấy hắn ra khỏi cửa, vô tình gặp Hàn Dao, hắn vẫn nhớ rõ nàng là bằng hữu của Lệnh Dung. Hai ngày sau, Hàn Dao lại tới phố văn chương, nhõng nhẽo cầu xin Hách chưởng quầy tiết lộ chỗ ở của hắn, thỉnh hắn vẽ tranh cho nàng. Ban đầu Cao Tu Viễn không đáp ứng, nhưng không chịu nổi nàng làm phiền, hắn cảm thấy đau đầu, liền vội vàng đồng ý. Nhưng vừa mới hồi kinh, hắn còn nhiều chuyện phải làm, vậy nên tạm thời chưa vẽ. Mấy ngày qua Hàn Dao đều tới thúc giục hắn, vậy mà nàng lại dám nói “Bình thường không dám tới đây.”
Nhưng Hàn Dao xuất thân quý phủ, được nuôi dạy rất tốt, nàng chỉ tới hỏi tiến độ của bức tranh, rất ít khi quấy rầy hắn, yên lặng ngắm tranh. Bên cạnh nàng có một đám nha hoàn vú già đi theo, mặc dù hai người cùng nhau ở trong một căn phòng, nhưng không có chuyện gì quá trớn xảy ra.
Lúc này nghe thấy nàng nói dối, Cao Tu Viễn chỉ cười, chuyên tâm vẽ tranh.
Hàn Dao có hơi sợ Hàn Chập, liền lôi kéo Lệnh Dung, “Tranh của muội vẽ một ngôi chùa, chờ Cao công tử vẽ xong sẽ cho tẩu xem.”
“Được.” Lệnh Dung mỉm cười, không dám quấy rầy Cao Tu Viễn, nhéo tay Hàn Dao, “Nếu biết muội đang ở đây, tẩu cũng không tới làm phiền Hách chưởng quầy.”

Giọng nói mềm mại phảng phất vang lên, ngón tay Cao Tu Viễn khẽ run, một giọt mực rơi xuống bức tranh.
Cảnh chùa yên tĩnh, đàn hương lượn lờ, cạnh đình điểm thêm chút cành lá đỏ, bởi vì giọt mực này mà mất đi vẻ hoàn mỹ.
Tiếng cười đùa phía sau tựa như độc dược, khiến lòng hắn không yên.
Ban đầu hắn không biết Hàn Chập và Lệnh Dung tới, vẫn đang chuyên tâm vẽ tranh, phải đến khi Hàn Dao trò chuyện, hắn mới biết kia là vị công tử Hàn gia, phu quân của Lệnh Dung.
Cao Tu Viễn cố gắng xua đuổi những ý nghĩ trong đầu, tập trung nhìn vào bức tranh.
Thật ra giọt mực kia cũng dễ xử lý, bối cảnh bức tranh là một ngôi chùa tĩnh lặng, cây cối điêu tàn, gió thu xào xạc, giọt mực rơi xuống khiến cảnh chùa thêm phần sinh động, có cảm giác như hoa lá nở rộ, vạn vật hồi sinh.
Phía sau có tiếng thì thầm trò chuyện, hắn không quan tâm nữa, chuyên tâm vẽ tranh.
Bàn tay khẽ cử động, vẽ một chấm đỏ tựa như hạt đậu.
Cao Tu Viễn hơi chần chờ, cuối cùng vẽ một nhánh cây, tựa như sợi tơ nhện yếu ớt, vươn tới hạt đậu đỏ kia.
Giống như tâm tư tình cảm của người thiếu niên nọ [1], chôn giấu dưới gốc cây nơi cửa chùa, không ai biết đến, bí mật bị thời gian vùi sâu.
[1] Đậu đỏ còn có nghĩa là tương tư
Đặt bút xuống, Cao Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Đã vẽ xong, nhị tiểu thử xem có được không, nếu được thì ngày mai ta sai người mang tới quý phủ.” Xoay người, chỉ thấy trong sảnh có ba người đang đứng. Hàn Chập cao lớn, mặc xiêm y cao quý sang trọng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, quả nhiên văn võ song toàn.
Lệnh Dung đứng giữa huynh muội Hàn gia, khoác áo choàng màu đỏ, trên mũ có gắn lông hồ ly màu trắng, khuôn mặt diễm lệ lọt thỏm ở bên trong, mặt mày sắc sảo, đôi mắt long lanh, mang theo ý cười dịu dàng. Nàng trang điểm rất nhẹ, trên đầu cài trâm và một bông hoa màu đỏ, cả người cao quý sắc xảo.
Không biết tay Hàn Chập đặt lên vai nàng từ lúc nào, giúp nàng cố định lại áo choàng.
Cao Tu Viễn đứng lên hành lễ, “Hàn đại nhân, thiếu phu nhân, để hai người chờ lâu rồi.”
Hàn Chập cũng chắp tay nói: “Ngày đó tức phụ gặp nạn, may mắn có Cao công tử trợ giúp, hôm nay mạo muội tới đây tạ ơn.”
“Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng để nhắc, đại nhân khách sáo rồi.” Cao Tu Viễn cười, “Nhà cửa hơi đơn sơ, khiến mọi người chê cười rồi.” Sau đó hắn kêu người tới pha trà, thỉnh mọi người ngồi xuống.
. . .
Có Hàn Chập ở đây, Hàn Dao trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều, hầu như không mở miệng nói chuyện.

Lệnh Dung cũng biết Hàn Chập hơi ghen… Phàm là nam nhân, cho dù có tình cảm với thê tử hay không, cũng tuyệt đối không để thê tử thân mật với nam nhân khác. Lúc trước bởi Đường Giải Ưu xúi giục sinh sự, Hàn Chập đã vô cùng phẫn nộ, lúc này hắn cùng nàng tới cảm tạ, đương nhiên không phải thật lòng, chỉ là muốn đi cùng nàng thôi. Tóm lại đã tạ ơn rồi, nàng không muốn Cao Tu Viễn cảm thấy ngột ngạt, vậy nên không hề nói nhiều.
Uống xong vài chén trà, phần lớn đều là Hàn Chập và Cao Tu Viễn nói chuyện phiếm, bàn về thơ ca thi họa.
Trước khi đi, mọi người đều ngắm qua bức tranh kia, cảnh sắc sinh động, ý vị nhã lệ.
Hàn Dao yêu thích không thôi, Lệnh Dung khen ngợi, ngay cả Hàn Chập cũng thưởng thức bức tranh. Hắn biết Cao Tu Viễn là người có tài, kinh thành có rất ít thiếu niên tài tuấn, tựa như châu ngọc dưới đáy biển, nếu có thể mài giũa, sau này ắt làm nên chuyện. Nhưng thấy Hàn Dao hưng phấn, Lệnh Dung chăm chú lắng nghe, hắn lại nuốt lời khen của mình vào bụng.
Cao Tu Viễn cất bức tranh đi, thỉnh Hàn Dao chờ thêm vài ngày nữa, hắn sẽ đích thân mang tranh tới phủ… Đương nhiên phải kín đáo, nếu chuyện hắn tặng tranh cho thiên kim Hàn phủ bị lộ ra ngoài sẽ không hay cho lắm.
Xe ngựa vẫn đứng chờ ngoài ngõ, mọi người ra khỏi tiểu viện, chậm chạp đạp lên tuyết.
Cao Tu Viễn tiễn đến cửa thì dừng lại, nhìn Hàn Chập và Lệnh Dung sóng vai mà đi, cánh tay của hắn vẫn luôn ôm lấy vai Lệnh Dung.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ nổi tiếng là kẻ hung ác, đã quen sẵng giọng ra lệnh, nay lại cứng nhắc ôm lấy kiều thê mềm mại, Cao Tu Viễn không khỏi phì cười.
Ngây thơ!
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, bởi nàng được phu quân hết lòng yêu thương bảo vệ.
. . .
Ngoài phố văn chương, Hàn Chập và Lệnh Dung lên xe ngựa, đi về hướng nam.
Ở phía sau, Hàn Dao hiếm khi được ngắm cảnh tuyết rơi, bảo nha hoàn và vú già vào xe ngồi, nàng ở bên ngoài cưỡi ngựa. Thấy Hàn Chập đi về phía nam, nàng vội giục ngựa chạy theo, lấy roi quất vào thùng xe, “Tẩu tử, tẩu không hồi phủ sao?”
Rèm xe xốc lên, Hàn Chập lạnh lùng nói: “Huynh và tẩu tẩu muội xuất kinh, muội mau về đi.”
“Tuyết rơi lớn như vậy, hai người còn muốn đi đâu?” Hàn Dao nghi hoặc hỏi, đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng ngậm miệng lại. Nàng vội vàng quay đầu ngựa, nhanh chóng chạy mất.
Hàn Chập phân phó xa phu đi tới phía nam kinh thành.
Lưu dân từ phía nam tới đây càng lúc càng đông, Hàn gia muốn nhúng tay vào quân quyền, ai ngờ Điền Bảo lại xúi giục Hoàng Đế, tìm mọi cách ngăn cản, khiến mọi chuyện trì hoãn. Chiến sự gấp gáp, hai hổ đánh nhau, chắc chắn năm nay sẽ không an ổn. Chiến tranh nổ ra, hắn sẽ phải ra trận, trước lúc đó, hắn muốn dẫn Lệnh Dung ra ngoài ngắm tuyết một lần.
Đã lâu rồi hắn chưa ra ngoài ngắm tuyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.