Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 35: ❄ Giận dỗi
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lệnh Dung ngây ngốc một lát mới hiểu được lời Hàn Chập nói, suýt nữa thì tức chết.
Hắn có ý gì? Là ghét nàng quá nhỏ, cơ thể vẫn chưa nảy nở đúng không!
Lệnh Dung cúi đầu nhìn, tuy cơ thể mười ba tuổi không đầy đặn bằng cơ thể hai mươi tuổi, nhưng so với các cô nương khác thì đã phát triển hơn, vòng eo tinh tế, bộ ngực nhô cao, bởi vì ngực nàng phát triển quá nhanh, hôn nọ còn phải mua yếm mới! Nghe giọng của hắn, cứ như trên người nàng không được mấy lạng thịt, còn hắn thì đã nhìn thấu tất cả rồi vậy.
Có mắt như mù!
Mặc dù nàng không muốn viên phòng, nhưng bị hắn cười nhạo như vậy, vẫn khiến người khác cảm giác vô cùng nhục nhã.
Lệnh Dung hầm hừ trừng mắt với cửa phòng, Hàn Chập đã ra ngoài được hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngồi dậy, dáng vẻ như tiểu nương tử bị bắt nạt, chậm chạp gọi Tống cô cô vào…Tuy nói hai người là phu thê, nhưng xuất phát điểm hoàn toàn khác nhau, Hàn Chập có bản lĩnh chế trụ nàng, nàng lại không có can đảm phản kháng, ngay cả công khai trừng mắt nhìn hắn cũng không dám.
Lệnh Dung vô cùng tủi thân, nội tâm ngập tràn lửa giận, thấy Tống cô cô mang cao dưỡng da tới đây, nàng chợt nhớ tới một thứ…
“Tống cô cô, son và chì kẻ mày [1] còn dùng được không?”
“Vẫn còn tốt. Mặc dù thiếu phu nhân ít khi dùng, nhưng nô tì vẫn luôn chuẩn bị sẵn, đều là đồ phu nhân tặng cho người khi về lại mặt.” Tống cô cô thấy Lệnh Dung muốn tô son điểm phấn, thuận miệng hỏi, “Hôm nay thiếu phu nhân muốn xuất môn gặp khách?”
“Không phải, chỉ là ta muốn ăn diện thôi.” Lệnh Dung soi gương đồng.
Tống cô cô mỉm cười, thấp giọng nói, “Nếu không xuất môn, sao người lại trang điểm?”
“Không được sao.” Lệnh Dung giận dỗi, “Trang điểm nhanh chút, ta còn phải thỉnh an mẫu thân, ta cao hứng là được rồi.”
Thay xiêm y xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm, Sơn Trà búi tóc cho nàng, bôi chút son môi, lại lấy chì vẽ mày, giữa trán chấm nốt chu sa, tựa như đóa hoa đỏ bừng kiều diễm.
Cô nương mười ba tuổi đang là thời điểm xinh đẹp nhất, Lệnh Dung vốn đã là mỹ nhân, bình thường không trang điểm đã thập phần mỹ mạo, mà nay chỉ trang điểm nhẹ, môi đỏ má hồng, đôi mắt long lanh nước, thần thái kinh diễm, đặc biệt trên trán còn vẽ đóa hoa hải đường, đôi mắt lại càng thêm quyến rũ, tăng thêm vài phần phong tình.
Lệnh Dung soi gương nhìn, vô cùng vừa lòng, tiện tay chọn đôi khuyên tai màu đỏ, cài thêm cây trâm ngọc lên tóc mai.
Tóc đen như mây, khuyên tai đung đưa, xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa hải đường mà Lệnh Dung thích nhất, dưới lớp lụa mỏng, cánh tay trắng nõn như ẩn như hiện. Eo nàng vốn tinh tế mềm mại, bình thường Lệnh Dung ngại mệt, chỉ mặc y phục rộng thùng thình, nhưng hôm nay nàng đang bực tức, cố ý chọn chiếc váy dài, bên hông buộc đai lưng bạch ngọc, phía trên thắt dây nơ.
Vòng eo tinh tế lộ ra, bộ ngực căng tràn tựa mật đào.
Lúc nàng chậm rãi bước đi, dáng người thanh thoát, làn váy khẽ lay động.
Hàn Chập đang ngồi cạnh bàn, vẫn chưa hề động đũa, thấy nàng đi ra, ánh mắt liền khóa chặt.
Hàn Chập nhìn chằm chằm Lệnh Dung, cảm thấy hôm nay nàng có gì đó là lạ, nhưng lại không biết tại sao…
Nàng vẫn chưa hề nhìn hắn, đôi mắt chỉ chăm chăm vào bàn ăn, thấy đồ ăn sáng đã được dọn lên, nàng khẽ kêu một tiếng “Phu quân”, sau đó ngồi xuống, tư thái khác hẳn ngày thường. Nhìn nàng tinh thần sáng láng, mặt mày kiều diễm, trông vô cùng đẹp mắt.
Hàn Chập không biết diễn tả ra sao, chỉ cảm thấy nàng vô cùng quyến rũ, từ khuôn mặt tới mái tóc đều tinh xảo xinh đẹp, khiến người ta luyến tiếc rời mắt… Nhất là trên trán có thêm một nốt chu sa đỏ, khiến đôi mắt càng thêm có thần.
Hàn Chập không ngừng liếc nhìn, hỏi nàng, “Hôm nay nàng có việc?”
“Không có.” Lệnh Dung ngước lên, mỉm cười.
Nụ cười như nắng xuân đầu mùa, chiếu thẳng vào tim.
Hàn Chập vẫn đang nhìn nàng chăm chú, chợt thấy nàng nói: “Suýt thì quên, hôm qua ta đã hẹn sẽ luyện chữ cùng Dao Dao, chút nữa phải tới vấn an thái phu nhân, chắc ăn cơm xong sẽ đi luôn. Phu quân có gì dặn dò không?”
Nói xong, nàng gắp thức ăn cho nàng và Hàn Chập, một bàn đồ ăn thơm nức mũi.
“Không.” Hàn Chập trả lời, đôi mắt vẫn nhìn nàng, ăn thêm chút cháo rồi thôi.
Có cảm giác… hình như hôm nay nàng đẹp hơn bình thường.
Lệnh Dung giả vờ không biết, ăn no rồi thì đứng dậy, “Phu quân, ta đi trước nhé?”
Hàn Chập không ngăn cản, yên lặng vuốt cằm.
Lệnh Dung vào sương phòng bế Nhĩ Đóa đi, lúc ra khỏi phòng, Hàn Chập đang nghiêng người ngồi, nhìn chằm chằm hướng bên này.
Nàng nhếch môi cười, không hề ngừng bước, ôm Nhĩ Đóa bỏ đi.
Đẹp sao? Thế thì càng không thể để kẻ có mắt như mù ngắm!
. . .
Lệnh Dung tới Phong Hòa Đường, Dương thị và Hàn Dao vẫn chưa dùng cơm xong, còn đang ăn hai chiếc bánh bao nóng hầm hập.
Đương nhiên hẹn Hàn Dao luyện chữ chỉ là lấy cớ, với tính tình của nàng ấy, mặc dù yêu thích tranh Cao Tu Viễn vẽ, nhưng lại là người hoạt bát, nếu không có Dương thị bảo ban, nàng ấy rất ít khi luyện chữ. Nhưng một khi đã nói thì phải làm, nàng cùng Hàn Dao tới viện luyện chữ một lúc, sau đó tới Khánh Viễn Đường thỉnh an.
Từ khi Hàn Kính ra lệnh Đường Giải Ưu phải rời khỏi đây, sắc mặt thái phu nhân rất không tốt.
Lúc này Dương thị mang Hàn Dao và Lệnh Dung vào, vẻ mặt thái phu nhân lạnh lùng thản nhiên, tùy tiện nói qua loa vài câu, sau đó cho phép lui xuống.
Dương thị lại ngồi không nhúc nhích, kêu Lệnh Dung và Hàn Dao về trước, lấy ra một tấm thẻ bài, đưa cho thái phu nhân, “Lần trước phụ thân bảo con tìm người. Con chú ý mấy ngày nay, thấy trong kinh khá nhiều binh sĩ, nếu muốn môn đăng hộ đối, cũng có thể chọn được mấy nhà. Mẫu thân nhìn qua xem, nếu hợp ý thì thì tìm hiểu, nếu không hợp ý, chúng ta tìm nhà khác.”
Thái phu nhân xua tay, “Lát nữa ta sẽ xem.”
Dương thị cũng không nhắc lại, bà không muốn nhúng tay vào hôn sự của Đường Giải Ưu, không duyên không cớ phải nén giận, lại phải lấy lòng nàng ta, tất cả chỉ vì Hàn Kính ra lệnh. Nếu có gì không ổn, đã có lão nhân gia làm chủ.
Việc này đã không được, Dương thị đành bỏ qua, hỏi rằng có mấy nhà mở yến tiệc, thái phu nhân có đi hay không.
Đã lâu rồi Hàn gia chưa tổ chức yến tiệc, thái phu nhân cũng thấy buồn chán, muốn xuất phủ, thuận đường nhìn xem thanh niên tài tuấn cho ngoại tôn nữ, vậy nên nhận lấy hai tấm thiệp mời. Dương thị tuân mệnh, tự đi an bài, thái phu nhân không động tới tấm thẻ bài kia, bà cũng không đề cập tới, tiện tay cất vào ngăn kéo.
Dưới bức rèm che, Đường Giải Ưu thấy thái phu nhân đi vào Phật đường, nàng ta không khỏi buồn bã.
Không chỉ Dương thị, mấy ngày qua thái phu nhân cũng tìm hiểu chuyện này, xem ra chuyện nàng ta xuất giá đã ván đóng thành thuyền, không thể sửa đổi.
Nàng ta vừa buồn vừa giận, nhớ tới sáng nay Lệnh Dung thần thái vui vẻ, nàng ta càng thêm khó chịu.
Quay về phòng ngồi nửa ngày, dò hỏi Hàn Kính đã về hay chưa, nàng ta thay bộ xiêm y trắng trong thuần khiết, xin được cầu kiến.
Hàn Kính nghe là Đường Giải Ưu đến, ông cũng rất đau lòng, vừa lúc đang rảnh, liền bảo nàng ta đi vào.
Căn phòng này ngay sát thư phòng, là nơi ông dùng mỗi khi nhàn rỗi, lô đỉnh khẽ tỏa hương, bên trong bày biện cầm kì thi họa, không nghiêm túc như thư phòng, nơi này mang lại cảm giác thanh thản. Ông đun ấm nước, ngồi trên đệm hương bồ [2], trước mặt là bộ trà cụ.
[2] Đệm hương bồ: Đệm hình tròn, làm bằng lá hương bồ.
Mặc dù triều chính bận rộn, nhưng những lúc rảnh rỗi, Hàn Kính lại ngồi xuống pha trà, bình thản tâm tình.
Đường Giải Ưu tiến vào, thấy ông không hề nghiêm túc giống như ngày thường, nàng ta âm thầm thở phào, quỳ gối trước mặt ông, “Giải Ưu tới đây cầu kiến, muốn tạ lỗi với tổ phụ.” Nàng ta cúi người, hối lỗi nhận sai, “Chuyện lần trước là con nhất thời hồ đồ, không ngừng phạm vào gia quy, để ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu khiển trách, khiến hai người mất mặt, phụ công ơn dạy dỗ của hai người. Lúc ấy con bị ma xui quỷ khiến, mà nay nghĩ lại, vạn phần hối hận.”
Nói xong, nàng ta rơi nước mắt, thấm đẫm xiêm y.
Đường Giải Ưu ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng.
Hàn Kính thở dài, “Con có biết con sai ở đâu không?”
Đường Giải Ưu nghẹ ngào trả lời, nàng ta không ngốc, lúc mọi chuyện vỡ lở, nàng ta vẫn âm thầm cầu nguyện, mong có thể giấu được Hàn Chập. Mà nay sự việc bại lộ, Hàn Kính nghiêm khắc trách phạt, thái phu nhân than thở, nàng ta phải gánh chịu hậu quả, xấu hổ cùng bất lực, hối tiếc đã phạm sai lần, lúc này nghĩ lại, đôi mắt rưng rưng.
Hàn Kính chậm rãi rót trà, nghe thấy nàng ta nhắc tới Hàn Dung, cả người không khỏi run rẩy.
“Cũng là tổ phụ ngày thường bận rộn, không bảo ban dạy dỗ con cho tốt.” Ông thở dài, bảo Đường Giải Ưu ngồi ở đệm hương bồ đối diện, rót một chén trà cho nàng ta.
Đường Giải Ưu nghẹn ngào đáp lời, rưng rưng hối tiếc, thề thốt sẽ ghi tạc lời răn dạy này vào lòng.
Tổ tôn trò chuyện hơn nửa canh giờ, tuy Hàn Kính là người máu lạnh, nhưng cũng bị nước mắt của ngoại tôn nữ làm mủi lòng.
Đường Giải Ưu thấy thời cơ đã chín muồi, đôi mắt phiếm hồng ngước lên, “Giải Ưu biết sai rồi, sau này sẽ nhớ kĩ lời tổ phụ dạy. Cầu xin ngoại tổ phụ đừng đuổi con ra ngoài. Cho dù có quỳ từ đường hay là sao chép kinh Phật, thậm chí lên chùa ăn chay niệm Phật, Giải Ưu cũng đồng ý!”
“Ngoại tổ phụ biết tâm tư của con.” Hàn Kính thở dài, nhưng lại không hề thay đổi ý định, “Con thông đồng với người ngoài, đó là sai lầm vô cùng to lớn, không thể nuông chiều. Sau này con hãy ở Đường gia, nếu muốn về thăm Hàn gia vài ngày, con cứ trở về.”
“Chuyện hôm đó đúng là lỗi của Giải Ưu, nhưng cũng do tình thế cấp bách, con mới làm loại chuyện này. Ngoại tổ phụ, người có biết tại sao con lại làm vậy không?” Đường Giải Ưu khóc lóc, không đợi Hàn Kính trả lời, liền bi thương nói: “Là vì biểu ca. Từ trước tới nay, huynh ấy đối với ai cũng lạnh nhạt, nhưng từ khi cưới Phó thị, huynh ấy như trở thành người khác. Đúng là Giải Ưu sai, nhưng huynh ấy cũng…”
Hàn Kính không muốn nghe tâm tư tình cảm của tiểu cô nương, chỉ nhíu mày hỏi, “Thay đổi?”
“Đúng vậy. Người không biết đâu, gian bếp kia, biểu ca không cho ai vào, thế mà Phó thị lại được tùy ý đi lại. Lúc trước con và Phó thị có tranh chấp, huynh ấy cũng không quan tâm đúng sai, cực lực che chở Phó thị. Nghe nói tháng năm vừa rồi, sau khi từ Hà Dương trở về, huynh ấy không vội hồi kinh, còn ở Kim Châu thêm mấy ngày. Con sợ huynh ấy…”
Đường Giải Ưu cắn môi, không dám nói thêm, chỉ yên lặng rơi lệ.
Sắc mặt Hàn Kính tối sầm, trầm ngâm một lúc, ông bảo Đường Giải Ưu về trước, còn ông vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn trà.
Đúng là Hàn Chập có tình cảm với Phó thị? Thậm chí nó còn chậm trễ công sự, tới Kim Châu gặp Phó gia?
Điều này khác hoàn toàn với những gì nó từng hứa với ông!
Phải âm thầm lưu ý.
Ông nghiêm mặt suy nghĩ, uống cạn chén trà.
. . .
Đối với chuyện ở Khánh Viễn Đường, đương nhiên Lệnh Dung không biết gì.
Sau khi hết nguyệt sự, nàng hào hứng mua xiêm y để chuẩn bị cưỡi ngựa. Nghe nói cuối tháng bảy, Hoàng Đế muốn xuất cung đi biệt uyển, ở đó sẽ tổ chức săn bắn cưỡi ngựa, trong vòng ba ngày, tất cả gia quyến của trọng thần phải tới trước.
Đương nhiên Hàn gia cũng phải tuân lệnh, ngoại trừ nam nhân ở lại phụng chỉ, thái phu nhân lớn tuổi, Đường Giải Ưu xấu hổ, đóng cửa từ chối tiếp khách, Dương thị thảo luận với thái phu nhân xong, tính mang Lệnh Dung và Hàn Dao đi trước, chi thứ hai Lưu thị cũng dẫn Mai thị đi cùng.
Nghe Hàn Dao kể, biệt uyển có phong cảnh đẹp nhất kinh thành, không chỉ được cưỡi ngựa, còn có thể nướng thịt nơi đồng nội, cực kì thích ý.
Lệnh Dung đi trước, vô cùng chờ mong.
___________
[1] Hình ảnh phụ nữ thời cổ đại trang điểm (ảnh mang tính chất tham khảo)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hình ảnh son:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[2] Hình ảnh đệm hương bồ:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –