Đọc truyện Giang Sơn Có Nàng – Chương 117: ❄ Keo kiệt
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Bởi một câu “Hàn đại ca” của Chương Phỉ mà Lệnh Dung không thoải mái, nhưng thấy thái độ không mặn không nhạt của Hàn Chập, lại để ý từ khi hồi kinh, Chương Phỉ rất ít khi xuất môn, cũng không tới Hàn gia thăm hỏi. Trái lại huynh trưởng Chương Tố của nàng ta từng tới đây, huynh đệ Hàn Chập Hàn Chinh tự mình tiếp đón.
Quyền lực của Hàn Chập bành trướng, phải giải quyết rất nhiều chuyện phiền não của Cẩm Y Vệ và môn hạ.
Hắn không phải người ưa nhàn rỗi, luôn bận rộn giải quyết công vụ, thường thường đến khuya mới hồi phủ, ban ngày cũng không thấy bóng dáng.
Chớp mắt, hoa nở hoa tàn, đã là cuối xuân.
Sau nhiều lần xuất môn đạp thanh với Thượng Chính, Hàn Dao dần thấy thuận mắt, chờ Dương thị nhắc lại lần nữa, nàng gật đầu ưng thuận. Nhưng thái phu nhân tạ thế chưa lâu, nóng vội không tốt, hai nhà đều đã tỏ thái độ, chờ qua ngày giỗ đầy năm sẽ bắt đầu sắp xếp lễ lạt.
Hôn sự của Hàn Chinh lại khó khăn hơn nhiều.
Lúc trước Dương thị có giao thiệp với Chân gia, nhưng chính bà hiểu được, quyền lực của Hàn gia càng lớn, Chân Tự Tông lại càng kiêng kị, chung quy lại một ngày nào đó hai nhà không tránh khỏi tranh chấp. Sau khi Hàn Chập thăng quan tiến chức, mặc dù Chân gia vẫn ân cần như cũ, nhưng thái độ kiêng kị của Chân Tự Tông lộ rõ… Đặc biệt là sau khi nâng đỡ Chương Công Vọng nhậm chức Trung Thư Thị Lang, Chân Tự Tông như hổ thêm cánh, tâm có phần lung lạc.
Hàn Kính làm như không thấy, mặc kệ Chân Tự Tông giao thiệp với Chương lão, ông chỉ coi như hai người họ bàn chuyện phiếm mà thôi.
Tình huống này tới sớm hơn so với dự đoán, Dương thị sợ tự tiện định hôn sự, tương lai rước phải nhục nhã, vậy nên tạm thời không đề cập tới.
Ngày hôm đó Chân gia thiết yến ngắm hoa, Dương thị dắt Lệnh Dung và Hàn Dao đi cùng, chi thứ hai Lưu thị và Mai thị cũng đi.
Trong phòng, Chân phu nhân không dẫn Chân Tứ cô nương ra như mọi lần, chỉ nói dạo gần đây Hoàng Hậu không khỏe.
Dương thị biết được tin này, đương nhiên không thể làm ngơ, sau khi được cho phép, bà và Lệnh Dung vào cung thăm hỏi.
. . .
Nhờ có Thái Tử, Duyên Khánh Điện của Hoàng Hậu trở nên xa hoa quý giá hơn rất nhiều.
Cổng đỏ mái ngói sơn son đắm mình trong ánh ngày xuân, từng khóm hoa hải đường rủng rỉnh, hai bên đường là đỉnh đồng lớn, bên trong trồng hoa sen. Dọc hành lang sườn điện, muôn hoa nở rộ khoe sắc thắm, cảnh đẹp ý vui.
Chân Hoàng Hậu yêu hoa, nhưng trước đây không cho người trồng, Lệnh Dung từng tới thỉnh an, cũng chỉ thấy hai bồn sơn trà.
Lúc này trước mắt lại la liệt hoa cỏ, tường vi được đặt trong chậu gỗ, từng bồn cao thấp chằng chịt, riêng mẫu đơn đã là ba bốn loại, đều đang hé nụ hoặc nở rộ, hiển nhiên có hoa tượng luân phiên chăm sóc, xua tan không khí quạnh quẽ buồn tẻ ngày xưa.
Có thể thấy mấy tháng qua Chân Hoàng Hậu sống rất tốt.
Năm ngoái khi Hoàng Hậu hạ sinh, Phạm Quý Phi hoài thai, mặc dù ỷ vào long thai đổi lấy ân sủng, nhưng không được hầu hạ Hoàng Đế, không thể như lúc trước thổi gió bên tai. Phạm Quý Phi lại là người kiêu căng ương ngạnh, trước kia nàng ta còn dám đàn áp Hoàng Hậu, sao có thể để đám phi tần khác nhân cơ hội thừa thế xông lên?
Vĩnh Xương Đế chìm trong tửu sắc, có vô số cung tần mỹ nữ, nhưng mấy tháng qua không đề bạt người ngoài, bởi vì yêu thích Thái Tử, hắn ta thường tới cung của Hoàng Hậu.
Chân Hoàng Hậu cũng là người thông minh, mặc dù không thể ngang nhiên quyến rũ như Quý Phi, nhưng từ khi có Thái Tử, nàng ta không còn ra vẻ thanh cao như trước, thỉnh thoảng sẽ tới vườn Ngự Uyển phía Bắc, cùng Hoàng Đế giải sầu tìm niềm vui.
Dù sao hai người cũng là phu thê, Chân Hoàng Hậu xuất thân danh môn, phong thái khác hẳn Phạm Quý Phi nữ nhi phú thương, thừa dịp Phạm Quý Phi hoài thai không thể hầu hạ, nàng ta dỗ ngọt Vĩnh Xương Đế, phu thê ân ái.
Được Hoàng Thượng yêu thương, sắc mặt Chân Hoàng Hậu tốt hơn rất nhiều.
Trên búi tóc cài trâm ngọc bảo thạch, thanh lịch hoa lệ, xiêm y được may bằng tơ vàng lụa bạc, do đích thân nữ quan Thượng Y Cục cắt may, từng đường kim mũi chỉ đều trên mức hoàn hảo, Chân Hoàng Hậu mặc lên, càng thêm nổi bật phong thái đoan trang cao quý. So với dáng vẻ lúc trước luôn bị Phạm Quý Phi chèn ép, nay tựa như hai người khác nhau.
Lệnh Dung cung kính hành lễ, lòng thầm kinh ngạc.
Bà tức hai người bái kiến xong, Chân Hoàng Hậu vẫn tỏ thái độ thân thiện như trước, sai người ban tọa.
“Cứ đến ngày mười lăm là được gặp phu nhân, còn thiếu phu nhân thì thật hiếm thấy…” Chân Hoàng Hậu ngồi ở trên đài cao, đánh giá Lệnh Dung, “Càng ngày càng xinh đẹp diễm lệ.”
“Tạ ơn nương nương quan tâm, thần chỉ là kẻ hèn kém, sợ quấy rầy nương nương và tiểu điện hạ, không dám tự tiện vào cung.”
Lệnh Dung hơi liếc nhìn Dương thị, cúi đầu, cung kính trả lời.
Chân Hoàng Hậu nghe vậy nở nụ cười, đùa nghịch ống tay áo.
Nữ quyến quan lại muốn vào cung vấn an, đương nhiên không phải do họ quyết định, sẽ gửi thiệp mời trước, sau đó được Hoàng Hậu cho phép, mới được tới cung điện của phi tần.
Lúc trước Dương thị dâng thiệp mời, đều đề cập tới Lệnh Dung, nhưng chỉ có Dương thị được cho phép vào cung.
Đương nhiên Lệnh Dung biết lý do.
Lúc trước Chân Hoàng Hậu không được sủng, thâm cung tịch mịch, không ai thật lòng trò chuyện với nàng ta, Điền Bảo hoành hành ngang ngược, Phạm gia dai dẳng không buông, Chân Hoàng Hậu phải dựa vào Hàn gia, đương nhiên muốn lấy lòng nữ quyến Hàn gia. Nhưng ngày đó Vĩnh Xương Đế giả thần giả quỷ muốn nàng vào cung, sao Chân Hoàng Hậu có thể không đề phòng? Hiện tại thời thế đã khác, vì yêu thích Thái Tử, Vĩnh Xương Đế tới Duyên Khách Điện rất nhiều lần, nàng không hiểu tại sao Chân Hoàng Hậu lại yên tâm để nàng vào cung.
Rõ ràng lần này Dương thị không đề tên nàng, Chân Hoàng Hậu lại đột nhiên triệu nàng theo vào.
Nàng âm thầm nghi ngờ, nhìn không thấu vẻ mặt giả tạo bình tĩnh của Chân Hoàng Hậu, cho đến khi có người bước ra khỏi nội điện.
Ngày xuân ấm áp, vầng thái dương nhẹ xuyên qua lớp màn sa, chiếu sáng cả cung điện.
Cung nhân vén rèm lên, có hai người đi ra, một người là vú nuôi của Thái Tử, người còn lại là Chương Phỉ.
Tuy nàng ta tiến cung, nhưng chỉ búi kiểu tóc đơn giản, xiêm y thanh lịch.
Thấy Dương thị và Lệnh Dung, nàng ta không hề bất ngờ, còn cười chào, quay sang nói với Chân Hoàng Hậu, “Thái Tử Điện Hạ rất ngoan, dỗ một lát đã ngủ rồi, nào có khó dỗ như nương nương nói. Nương nương yên tâm, điện hạ ngủ rất say.”
“Vậy thì tốt, thằng bé luôn khóc lóc không chịu ngủ, bổn cung cũng đau đầu theo.”
“Sau này không lo nữa, nếu nương nương cảm thấy khó dỗ, có thể triệu thần vào hầu hạ.”
“Có vẻ ngươi và Thái Tử rất hợp nhau, ôm cũng không khóc, nào như bổn cung.”
Chương Phỉ cười theo, vui vẻ nhận lời tán dương.
Mặc dù quyền thế của Chương Mạo Chi không bằng Hàn Kính, nhưng ông là người đức cao trọng vọng, nếu không đã chẳng dễ dàng chiếm được rừng mai kia, người bên ngoài không dám nói gì.
Chân gia xuất thân thư hương, danh môn thế gia, mặc dù Chân Hoàng Hậu nhỏ hơn Chương Phỉ vài tuổi, nhưng hai nhà có giao thiệp, qua lại cũng không kỳ lạ.
Chỉ là dáng vẻ quá mức thân mật như này, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới chuyện khác.
Không biết là Chân Hoàng Hậu cố ý mời chào, hay Chương Phỉ thật sự là kẻ hơn người, có thể cân bằng giữa Trưởng công chúa và Hoàng Hậu.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, Chân Hoàng Hậu nhắc tới cảnh sắc ngày xuân ở vườn thượng uyển, muốn tổ chức một buổi hoa yến, mời nữ quyến quan gia vào cung tham dự, sẵn tiện đang có Dương thị và Lệnh Dung ở đây, nàng ta mời luôn. Nàng ta lấy tư cách Hoàng Hậu mời, lại chỉ là một buổi ngắm hoa bình thường, nếu từ chối có phần không hay.
Mặc dù Lệnh Dung nghi ngờ, nhưng vẫn cùng Dương thị đồng ý.
Dứt lời, Chương Phỉ nói Cao Dương Trưởng Công chúa đang chờ ở Bắc uyển, nàng ta sợ lỡ hẹn, cúi đầu cáo lui trước.
Lệnh Dung và Dương thị ngồi một lúc cũng cáo biệt, được thái giám dẫn ra ngoài cung.
Gần tới phụ cận điện Lân Đức, vừa hay thấy Hàn Chập, có thể là vào cung bàn bạc chuyện phương Bắc với Vĩnh Xương Đế, dưới ánh mặt trời, một thân quan phục màu đỏ sậm chói lóa. Hắn đứng đó, thân hình cao lớn, bên cạnh là Cao Dương Trưởng Công chúa, Chương Phỉ và đám cung nhân, hình như đang nói chuyện gì đó, Chương Phỉ kính cẩn hành lễ, Hàn Chập cũng ôm quyền, chào hỏi Trưởng công chúa.
Cách nhau một khoảng xa, Lệnh Dung không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến nàng không thoải mái.
Không ai có thể vui vẻ khi có người mơ ước phu quân của mình, nhất là Chương Phỉ tự cho mình là thanh mai trúc mã của hắn.
Hàn Chập nấu đồ ăn ngon, dâng lên cho Dương thị và Hàn Dao, đó là lẽ thường tình, nhưng nếu đưa cho Chương Phỉ hoặc Cao Dương Trưởng Công chúa, cho dù chỉ là một chút đi chăng nữa, cũng khiến người ta thấy khó chịu… Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ là người bên ngoài tàn nhẫn, bên trong dịu dàng, nàng cực kỳ không muốn người ngoài nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn.
Lệnh Dung không ngờ mình có thể ích kỷ như vậy.
Nhưng mấy lời này không thể mở miệng, nàng thầm bĩu môi, nhân lúc Hàn Chập không để ý tới bên này liền vội vã bước đi, trước cứ ghi tạc trong lòng đã…
. . .
Yến hội của Chân Hoàng Hậu tổ chức vào tháng ba, ngày hai mươi sáu tháng ba cũng là sinh thần của Lệnh Dung, vừa hay là ngày nghỉ của Hàn Chập.
Hàn Chập và nàng đã thành hôn được ba năm, ban đầu phu thê hai người chưa quen. Năm kia Hàn Chập bị thương, mọi người không dám nhắc đến; năm ngoái hắn có việc phải xuất môn, thuận đường dẫn Lệnh Dung tới Kim Châu, tặng một bộ trâm thoa cho nàng, đến giờ Lệnh Dung vẫn thường xuyên cài lên tóc.
Năm nay hiếm khi hắn ở nhà, lại được dịp nghỉ ngơi, vậy nên nhớ rất rõ.
Dương thị nói với hắn muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho Lệnh Dung, ban ngày nữ quyến mừng sinh nhật với nàng, buổi chiều phu thê hai người một mình uống mấy chén.
Nữ quyến Hàn gia không nhiều, Dương thị có Lệnh Dung và Hàn Dao, chi thứ hai Lưu thị dẫn theo mẫu tử Mai thị, bởi vì đây chỉ là yến tiệc nhỏ, không tới mức ồn ào náo nhiệt như của thái phu nhân, người trong nhà ngồi vây quanh dùng bữa, có phần tự do tự tại.
Tiệc xong, Hàn Chập lại tự mình xuống bếp, làm món giò thủ [1] Lệnh Dung nhớ thương đã lâu, tuy làm không nhiều, nhưng vô cùng chất lượng, bày lên đĩa nhỏ, thịt giòn giòn sật sật, béo mà không ngấy, vừa mềm vừa ngọt, đúng là mỹ vị.
Lệnh Dung ăn tới no nê, cùng Hàn Chập tản bộ tiêu thực, bàn bạc xem buổi tối nên ăn gì tiếp.
Gần tới thư phòng, vừa nãy Lệnh Dung có uống hai chén rượu, cảm giác có hơi chuếnh choáng. Còn cách Ngân Quang Viện một khoảng khá xa, Hàn Chập mang nàng tới thư phòng, để nàng vào trong nghỉ một lúc, trong thư phòng còn một đống công vụ phải làm, vừa hay có thể giải quyết nốt.
Trong ngoài thư phòng được phân chia rất rõ ràng, có hai cánh cửa ngăn cách, Trầm cô cô hầu hạ Lệnh Dung ngủ xong, lập tức phụng mệnh rời đi.
Cuối xuân ấm áp, sẵn có men say trong người, Lệnh Dung có hơi mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ khát nước, gọi một tiếng Tống cô cô, nhưng không có ai trả lời, lúc này mới nhớ ra đang ở thư phòng, không phải ở Ngân Quang Viện, đành tự đứng dậy rót trà.
Nào ngờ Trầm cô cô đã lâu không hầu hạ chủ nhân trong thư phòng, mặc dù chuẩn bị chăn màn đầy đủ, nhưng lại quên không đun nước.
Lệnh Dung không đi hài, chân trần bước ra ngoài, muốn tới chỗ Hàn Chập rót nước uống. Mới đứng trước cửa, nghe thấy thấp thoáng bên ngoài có tiếng cãi nhau, nàng tỉnh ngủ, không khỏi dừng bước.
___________________
[1] Giò thủ: Giò thủ là món ăn làm từ thịt nấu đông phần đầu lợn hoặc bò. Giò thủ xuất hiện ở nhiều quốc gia với cách chế biến khác nhau. Gia vị làm giò thủ bao gồm hành tây, hồ tiêu, muối ăn, giấm, vân vân. Giò thủ được dùng khi đông lạnh hoặc đông ở nhiệt độ phòng.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Video hướng dẫn cách làm giò thủ:
https://.youtube.com/watch?v=UX5caGfrVrY