Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 77: Dũng cứu tù vương (2)
Đủ loại manh mối cho thấy, ba mươi vạn kiện vũ khí mất tích có quan hệ rất lớn với bộ tộc Bạt Dã Cổ, Sử Thục Hồ Tất liền quyết định hạ thủ ở Câu Luân Hồ. Hôm nay ông ta lấy được cơ hội, suất quân bao vây đại tù trưởng Bạt Dã Cổ Đồ Lặc đang ra ngoài săn thú ở Câu Luân Hồ.
Mắt thấy kỵ binh Đột Quyết đã chia ra bao vây đối phương, đúng lúc này, phía sau có người hô to:
– Tướng quân, mặt phải có người đánh tới!
Sử Thục Hồ Tất hoảng sợ, ông ta không ngờ không phát hiện trên cùng góc trái đã có một chi đội ngũ đánh tới. Đại tướng cầm đầu thế tới hung mãnh, tay cầm một cây đại bổng nặng ít nhất trăm cân, đằng đằng sát khí vọt tới.
– Đứng vững cho ta!
Sử Thục Hồ Tất gấp gáp hạ lệnh trái phải tiến lên ngăn cản.
Vũ Văn Hóa Cập nhận ra Sài Thiệu, cả kinh sắc mặt y đại biến, chẳng quan tâm những người khác, y liền quay đầu ngựa lại chạy trốn về phía sau.
Trong chớp mắt, Uất Trì Cung liền dẫn đầu vọt tới, tiếng hô của gã như sấm, gậy sắt trong tay quét ngang, ba tên kỵ binh Đột Quyết bị gã đánh bay ra xa hơn một trượng.
Thiên phu trưởng cầm đầu Đột Quyết giận dữ, y tên là Ất Mộc Đằng, cũng là mãnh tướng nổi danh của Đột Quyết, tay cầm một độc cước đồng nhân nặng hơn sáu mươi cân, y hét hớn lên một tiếng:
– Tướng Tùy nhận lấy cái chết!
Giục ngựa từ phía sau vội xông tới, vung độc cước đồng nhân mãnh liệt đập vào ót Uất Trì Cung, mặc dù thân thể Uất Trì Cung hùng tráng, nhưng lại cực kỳ linh mẫn. Hắn nghiêng người chợt lóe, tránh thoát một kích đánh lén, Ất Mộc Đằng lại đạp mạnh một cái, độc cước đồng nhân nặng nề mang theo tiếng gió đánh ngay mặt Uất Trì Cung.
Uất Trì Cung cũng không tiếp tục tránh, quơ gậy đỡ đòn, chỉ nghe Đ…A…N…G…G! một tiếng vang thật lớn, độc cước đồng nhân rời khỏi tay, bay ra xa mấy trượng, Ất Mộc Đằng hét to một tiếng, xoay người giục ngựa chạy trốn.
– Đi chết đi!
Uất Trì Cung quát lạnh một tiếng, gậy sắt phản thủ lại là một gậy, bóng gậy quét nhanh, thế như sấm đánh, Ất Mộc Đằng không kịp chạy trốn, bị một gậy bắn trúng gáy, óc lập tức vỡ toang, thi thể ngã xuống ngựa.
Uất Trì Cung giết được hứng khởi, gã hét lớn một tiếng, chạy tới chỗ đám người dày đặc nhất, như mãnh hổ hạ sơn, hung ác dị thường, một cây thiết côn thấy thần giết thần, gặp quỷ diệt quỷ, côn hạ máu thịt mơ hồ, thây ngã khắp nơi, nháy mắt liền đánh chết hơn ba mươi người.
Trình Giảo Kim theo sát mà đến thấy Uất Trì Cung dũng mãnh, trong lòng gã cũng có chút hâm mộ, cũng phấn chấn tinh thần, vung búa giết vào đám kỵ binh Đột Quyết. Mặc dù không có khí thế quét ngang hết thảy như Uất Trì Cung, nhưng cũng bổ búa sinh uy, bổ liên tiếp năm sáu người, gã gào to lên hưng phấn.
Người thứ ba đánh tới cũng là Trương Huyễn, tay hắn cầm một cây thiết thương nặng năm mươi cân, cũng là binh khí của Lương Sư Đô, được Trình Giảo Kim nhặt được ở trong Huyền Cát Lăng.
Cây thiết thương này chế tác tinh xảo, tính chất thượng thừa, toàn bộ dùng thép ròng tạo ra, ở Trung Nguyên có thể bán được giá cao. Tối hôm qua Trình Giảo Kim rất không tình nguyện lấy ra đưa cho Trương Huyễn.
Tuy nhiên, cây trường thương này đối với Trương Huyễn vẫn hơi nhẹ, sau khi hắn luyện công pháp cơ sở của Vương Bá Đương, cũng đã có thể sử dụng trường thương năm mươi cân. Lần này đột phá tụ lực, hắn ít nhất có thể sử dụng binh khí nặng bảy mươi cân, chỉ có điều trước mắt không có vũ khí thích hợp, hắn chỉ có thể dùng tạm.
Trương Huyễn huy thương đâm về một gã bách phu trưởng Đột Quyết, nhưng mục tiêu của hắn cũng là chủ soái đối phương, hắn giục ngựa chạy gấp, đánh tới chỗ Sử Thục Hồ Tất.
Bởi vì Uất Trì Cung hấp dẫn đại bộ phận binh lính Đột Quyết, bên người Sử Thục Hồ Tất chỉ còn lại có hơn mười người hộ vệ, cộng thêm Sử Thục Hồ Tất không biết võ nghệ, là một gã mưu sĩ, mắt thấy Trương Huyễn xông đến như cuồng phong, y bị dọa đến sắc mặt đại biến, cũng không để ý đến kỵ binh Đột Quyết đang chiến đấu kịch liệt, quay đầu ngựa lại hốt hoảng chạy trốn.
Hơn mười người hộ vệ thấy tình thế nguy cấp, bọn họ hô to một tiếng, xông đến trước ngăn chặn đường đi của Trương Huyễn, hơn mười trường mâu đồng thời đâm về phía Trương Huyễn.
Trương Huyễn không sợ hãi chút nào, thương đâm đao bổ, liên tiếp giết bảy người, giết mở một đường máu, đuổi nhanh theo hướng Sử Thục Hồ Tất bỏ chạy.
Lúc này, kỵ binh Đột Quyết thấy chủ tướng Ất Mộc Đằng bỏ mình, chủ soái chẳng biết chạy trốn đi đâu, bọn họ lập tức thổi kèn triệt binh.
‘ Ô…’
Trong tiếng kèn, mấy ngàn kỵ binh Đột Quyết nhanh chóng rời khỏi chiến trường, giống như thủy triều chạy về hướng tây bắc. Trương Huyễn thấy đám lớn kỵ binh lui lại, hắn cũng ghìm chặt chiến mã, không hề đuổi theo chủ soái quân địch nữa.
Bên Câu Luân Hồ cổ nhạc vang trời, náo nhiệt dị thường, tù trưởng Đồ Lặc bày tiệc rượu long trọng, hoan nghênh quý khách đến từ phương xa. Trong đại trướng bằng lông cừu rộng vài mẫu, hơn mười trưởng lão Câu Luân Hồ tiếp khách, bên kia là đám người Trương Huyễn. Tuy rằng mọi người ngôn ngữ không thông, nhưng rượu là thứ ngôn ngữ thông dụng nhất, lấy rượu làm mối, thỉnh thoảng mọi người lại bộc phát ra một trận cười to.
Nam nhi trẻ tuổi nhiệt tình đánh lên tiếng trống êm tai, trong đại trướng, một đội thiếu nữ trẻ tuổi nhảy múa, từng túi rượu sữa ngựa thuần hậu được chuyển vào, một mâm thịt dê nằm vàng óng ánh chảy mỡ đặt ở trước mặt khách nhân, các loại hoa quả chồng chất trên bàn vàng.
Đồ Lặc là một người đàn ông trung niên cực kỳ hào sảng, có một cái mũi to dài như mũi sư tử, thanh âm to. Ông ta có bảy người vợ, sinh cho ông ta mười mấy đứa con, Đồng Thái và Tân Vũ bọn Trương Huyễn gặp trước đó là vợ ba của ông ta sinh ra.
Đồ Lặc có thể nói vài từ tiếng Hán, có thể miễn cưỡng giao lưu cùng mọi người. Trong lòng ông ta tràn đầy cảm kích, lần này nếu không phải đám người Trương Huyễn kịp thời cứu giúp, chỉ sợ ông ta sẽ gặp phải vận mệnh bi thảm, Sử Thục Hồ Tất tuyệt sẽ không bỏ qua cho ông ta.
– Các vị đều là ân nhân của ta, ta lại kính mọi người một chén rượu!
Đồ Lặc đứng lên, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, đưa bát rượu không lên đỉnh đầu, miệng bát hướng xuống, mọi người thấy ông ta uống hơn mười bát liên tiếp, mặt không đổi sắc, không khỏi đều vô cùng khâm phục, cũng đứng dậy cầm chén rượu làm một hơi, học theo bộ dáng ông ta giơ bát rượu lên cao cao trên không. Đồ Lặc cười to, dùng tiếng Đột Quyết hô về phía ngoài trướng vải:
– Các ngươi nhanh đến rót rượu cho khách nhân!
Từ bên ngoài đại trướng đi vào năm nữ tử trẻ tuổi, mỗi người đều mặc quần áo đẹp đẽ, tươi cười ngọt ngào, những người này đều là nữ nhi của Đồ Lặc, mỗi người các nàng lấy một túi rượu sữa ngựa, cười dài rót đầy rượu vào chén cho mỗi khách nhân.
Thời gian dài đi đường tịch mịch, khiến nam nhân đối với người khác phái tràn đầy khát vọng, huống chi lúc này lại xuất hiện một đám nữ tử trẻ tuổi kiều diễm động lòng người, trong lòng mỗi người không khỏi nở rộ hoa tươi.
Gần như tất cả mọi người đều chú ý đến nữ nhi thứ hai của Đồ Lặc, dáng người nàng đầy đặn, dung nhan vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt to đa tình sóng mắt lưu chuyển, khiến mỗi người đều cảm thấy mình lọt vào mắt xanh của nàng, khiến tất cả mọi người không kìm nổi tim đập thình thịch.
Nhưng ánh mắt đa tình của nàng dường như lưu luyến trên người Trương Huyễn nhiều hơn một chút. Điều này cũng khó trách, Trương Huyễn không chỉ có thân hình cao lớn, mà còn cực kỳ tú mỹ, không hùng tráng thô lỗ như Uất Trì Cung.
Mặt hắn như đao gọt, hình dáng rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, thảo nguyên có rất ít nam tử tuấn lãng, mà lại tràn đầy khí dương cương, trong tất cả các khách nhân, khí chất của hắn nổi bật nhất.
Nhưng Trương Huyễn lại không chú ý quá lâu đến nàng, ánh mắt hắn lại đang tìm kiếm một cô bé khác.
Rất nhanh, Trương Huyễn thấy Tân Vũ, trên đầu nàng đeo mũ hoa lục giác đỉnh lông chim trả, chải đầu thành mấy chục cái bím tóc, mặc áo ngắn màu tím nhạt, phía dưới mặc váy dài đỏ tươi, chân đi giày bó.
Nàng đứng thứ tư, tuy rằng trên mặt cũng tươi cười ngọt ngào, lại thủy chung không liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái, dường như căn bản không biết hắn.
Mọi người cũng học quy củ thảo nguyên, hai tay cầm bát, chờ đợi chủ nhân rót rượu, năm người con gái mỗi người rót vào chén một chút, người cuối cùng vừa rót xong, bát rượu cũng vừa đầy.
Năm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kiều diễm rót tượu theo thứ tự, khiến tất cả mọi người hơi ngượng ngùng. Ngoại trừ Trình Giảo Kim trừng to mắt, sáng ngời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của mỗi người, những người còn lại đều lảng tránh ánh mắt nhiệt liệt của các nàng.
Nhi nữ thứ hai đa tình của Đồ Lặc nhìn chăm chú vào Trương Huyễn, từ từ rót đầy vào bát rượu của Trương Huyễn, nàng cười nhẹ, nhẹ nhàng bước đi.
Lúc này, Tân Vũ ôm túi rượu xuất hiện trước mặt hắn, tươi cười trên mặt hắn lại biến mất, mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng đặt miệng túi rượu lên bát rượu của Trương Huyễn, không có giọt nào rót ra ngoài, thân thể lại tựa như hồ điệp bay đi.