Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 66: Vượt qua cạm bẫy


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 66: Vượt qua cạm bẫy

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, chút ánh sáng mờ sau cùng cũng tắt hẳn, bầu trời sao bắt đầu xuất hiện thay thế bầu trời trong xanh.

Thương đội trùng trùng điệp điệp cũng dừng lại cắm trại ở bên một con sông nhỏ không biết tên. Mỗi nhánh thương đội đều có mang theo doanh trướng, hàng trăm nóc trướng được cắm bên bờ tây con sông nhỏ, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Hàng hóa đều đã được dỡ xuống, cho vào trong trướng. Lừa và lạc đà thì nằm bên ngoài trướng nghỉ ngơi, đi một ngày đường, các thương nhân cũng đã mệt lắm rồi, nằm xuống là ngáy o o.

Các binh lính cũng có doanh trướng của mình. Đại bộ phận binh lính ở trong trướng nghỉ ngơi, Lưu Vũ Chu bố trí hơn hai mươi người đứng ở xung quanh canh gác, đề phòng bị hắc mã tặc tập kích đêm.

Cho tới bây giờ, Lưu Vũ Chu làm việc vẫn vô cùng cẩn thận, hàng ngày cử ra ba mươi kỵ binh đi ven đường điều tra, tìm kiếm tung tích của hắc mã tặc. Mỗi lần cắm trại cũng đều phái đi ít nhất 20 lính gác đi tuần tra trong vòng ba dặm xung quanh thương đội, bảo đảm an toàn ban đêm.

Sự thực, ngày mai họ sẽ tới hồ Khất Phục. Trên đường đi họ đều bình an, không biết là vì có quân đội bảo vệ, hay là vì họ may mắn, hắc mã tặc đến giờ vẫn chưa lộ diện.

Rất nhiều thương nhân thở phào nhẹ nhõm, thầm vui mừng vì lựa chọn sáng suốt của mình. Mặc dù đợt đầu tiên này nguy hiểm lớn nhất, nhưng lợi nhuận lại cao nhất, mấy đợt thương nhân sau, cùng với hàng hóa tăng lên, giá cả cũng bị hạ xuống.

Thời gian dần trôi đi, đã là canh bốn rồi. Trương Huyễn được một hộ vệ của Lý Thần Thông đánh thức.

– Công tử, Trình Tri Tiết trở về rồi.

Trương Huyễn liền ngồi dậy, vội hỏi:

– Người ở đâu rồi?

– Gã bị lính tuần tra phát hiện, bị họ dẫn tới bên phía Lưu Vũ Chu rồi, hiện giờ có lẽ đang ở trong doanh trướng của Lưu Vũ Chu.

Trương Huyễn vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ. Hắn cầm lấy chiến đao của mình, đứng lên đi về phía đại trướng của Lưu Vũ Chu.


Trình Giảo Kim cùng hai hộ vệ của Lý Thần Thông rời đi, nhưng gã lại một mình quay về. Tuy nhiên Trình Giảo Kim rất xảo quyệt, gã đã đi vòng quanh một vòng, từ phía nam trở về, cách trướng nghỉ còn hai dặm bị bảy tám tên kỵ binh bao vây. Bọn chúng đã dẫn gã về gặp Lưu Vũ Chu.

Lưu Vũ Chu cũng vừa mới bị binh lính đánh thức. Y nghe nói thủ hạ của Trương Huyễn đêm hôm khuya khoắt rời đội, trong lòng thực sự kinh ngạc, e sợ Trương Huyễn đã phát hiện ra bí mật của mình, liền ra ngoài đại trướng hỏi thăm.

– Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói thật với ta, ngươi rời khỏi đội ngũ rốt cuộc là đi đâu? Đừng để ta nghi ngờ ngươi cấu kết với hắc mã tặc!

Cho dù giọng điệu của Lưu Vũ Chu rất cứng rắn, nhưng Trình Giảo Kim lại không thèm quan tâm nói:

– Ta đã nói với ngươi rồi, ta là không muốn làm nữa, định nửa đêm trốn đi. Nhưng phát hiện thấy số nợ đã tính sai rồi, Trương công tử hình như đã trả thiếu ta năm mươi quan tiền, cho nên mới quay lại. Không ngờ ngươi lại nghĩ ta có câu kết với hắc mã tặc? Quả thực gặp phải tên quỷ đầu to như ngươi rồi, bố mày là lần đầu tiên tới quận Mã Ấp.

Lưu Vũ Chu tức giận, rút đao ra xông về phía Trình Giảo Kim. Lúc này ở cửa lại truyền tới giọng nói của Trương Huyễn:

– Xin Lưu tướng quân hạ thủ lưu tình.

Lưu Vũ Chu dừng bước, tức giận nhìn Trình Giảo Kim nói:

– Xem như nể mặt chủ nhân của ngươi, ta tạm tha cho ngươi một mạng. Nếu còn dám nói lời vô lễ nữa, xem ta róc xương lóc thịt ngươi thế nào!

Trương Huyễn vừa tới đại trướng của Lưu Vũ Chu, tới kịp thời hô Lưu Vũ Chu dừng lại. Hắn bước tới cửa trướng chắp tay cười nói:

– Lưu tướng quân, vị tiểu nhị này của ta từ nhỏ đã ít học hành, không ai quản giáo, nói chung là luôn gây chuyện thị phi, liệu có thể giao gã lại cho ta được không? Ta nhất định sẽ nghiêm túc quản thúc, không cho gã gây thêm phiền toái cho tướng quân nữa.

Mặc dù Lưu Vũ Chu nghi ngờ ý đồ rời đội của Trình Giảo Kim, nhưng y cũng không có chứng cứ gì, không thể không nể mặt Trương Huyễn được. Dù sao Trương Huyễn là thị vệ của Yến vương, giữ chức Thái tử Thiên Ngưu, không phải là thương nhân bình thường.

Y thấp giọng hỏi tên lính canh bên cạnh:


– Bắt được gã ở đâu?

– Ở phía nam.

Lưu Vũ Chu thầm suy nghĩ, nếu là từ phía nam tới, có lẽ gã thực sự không phát hiện được điều gì.

Nghĩ tới đây, y liền quay người nói với Trương Huyễn:

– Nếu là tiểu nhị của Trương công tử, ta đương nhiên không thể làm khó gã rồi. Mời công tử dẫn gã về đi, phải nghiêm khắc quản thúc, không được để rời đội dễ dàng nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

– Đa tạ Lưu tướng quân!

Trương Huyễn đưa mắt liếc nhìn Trình Giảo Kim ra hiệu, Trình Giảo Kim hừ một tiếng, cũng không buồn chào hỏi Lưu Vũ Chu, bước thẳng ra ngoài trướng. Sắc mặt Lưu Vũ Chu trầm xuống, thấy Trình Giảo Kim đi xa rồi, nếu không phải vì nể mặt Trương Huyễn, y không chặt một chân thì không yên được!

– Thế nào?

Trương Huyễn rời khỏi đại trướng liền thấp giọng hỏi.

Trình Giảo Kim cười lạnh một tiếng:

– Quả nhiên bị ngươi nói trúng rồi, hồ Khất Phục bên đó không có thương nhân Đột Quyết. Ta đã nhìn thấy không ít quân đội Đột Quyết, chí ít cũng có hai ba nghìn người, đã sắp sẵn một cái túi, chờ chúng ta chui vào rồi!

– Quân đội Đột Quyết?


Trương Huyễn tâm niệm, nhớ tới lời Sài Thiệu đã nói, hắc mã tặc là thủ hạ của Đại Tế Ti, mà không phải bên phía quân Đột Quyết. Bây giờ lại xuất hiện quân đội Đột Quyết, như vậy cắt đứt thương đạo lần này chính là có hai thế lực Đột Quyết rồi.

Trương Huyễn bỗng hiểu ra, Lưu Vũ Chu không phải cấu kết với hắc mã tặc, mà ngầm câu kết với quân đội của Đột Quyết. Mặc dù quân đội Đột Quyết không thể giống như hắc mã tặc tùy ý xâm nhập vào trong lãnh thổ của Đại Tùy nhưng họ cũng giống như hắc mã tặc, có ý đồ cướp tiền bạc và đồ vật của thương đội.

Cho nên họ đã đặt bẫy ở hồ Khất Phục, chờ các thương đội này chui đầu vào lưới.

Nhưng quân đội Đột Quyết cũng không muốn giao chiến với hộ vệ quân Tùy. Đó chính là nguyên nhân Lưu Vũ Chu chủ động xin làm hộ vệ dẫn đầu cho các thương đội.

Y một mặt muốn mang con dê béo Triệu Đơn cho quân đội Đột Quyết, mặt khắc cũng muốn dẫn kỵ binh quân Tùy vào thời khắc quan trọng rời khỏi chiến trường, chỉ cần quân đội không bị tổn thất, vương triều Tùy sẽ không chú ý tới sự sống chết của mấy thương nhân.

Trình Giảo Kim lại thấp giọng nói:

– Ngoài ra hai huynh đệ đi cùng ta đang tiếp ứng ở phía nam. Ta đã tìm ra được lỗ hổng của lính gác Lưu Vũ Chu rồi, gọi Sài ca và lão Thần Thông, chúng ta lập tức rời đi. Về phần thương nhân khác thì để cho họ đi làm mồi cho sói đi!

Trương Huyễn trừng mắt nhìn gã, tức giận nói:

– Nếu đi thì cùng đi, mấy trăm người này ai cũng có cha mẹ vợ con, để họ chết trên thảo nguyên, chuyện này ngươi cũng làm được sao?

Trình Giảo Kim quay mặt đi, khinh thường bĩu môi, người này lại muốn làm người tốt rồi.

Trương Huyễn không thèm nhìn gã, bước nhanh về phía đại trướng của Triệu Đơn, muốn để cho các thương nhân cùng họ rút lui về phía nam, phải để Triệu Đơn dẫn đầu mới được.

……

Trên một đồi cỏ cách trại của thương đội khoảng vài dặm, có mấy người mặc áo đen cưỡi ngựa đứng đó, người cầm đầu là thủ lĩnh của hắc mã tặc – Lương Sư Đô.

Trên thực tế, 10 năm trước sau khi hắc mã tặc bị thương nặng đã giải tán rồi. Lần này Lương Sư Đô chẳng qua là dựa vào danh tiếng của hắc mã tặc, mặc trang phục của hắc mã tặc, phụng lệnh của Bắc Kính tiên sinh tẩy máu thương đội đi lên phía bắc.


Trong tám bộ của cung Kim Sơn, Lương Sư Đô là bộ thứ ba, cũng là bộ lạc của người Hán. Mấy trăm thủ hạ của y đều là kẻ liều mạng, từ Trung Nguyên chạy tới tái ngoại được Kim Sơn Cung thu nạp, trở thành thủ hạ của Lương Sư Đô. Tổng cộng có 470 người, lần này y dẫn 200 kỵ binh cải trang hắc mã tặc đi rửa máu thương đội người Hán.

Lúc này, đội ngũ 200 người kỵ binh áo đen chỉnh tề xếp hàng phía sau Lương Sư Đô. Bọn chúng tay cầm chiến đao trường mâu, chỉ cần Lương Sư Đô hạ lệnh một tiếng, họ sẽ giống như bầy sói lao về phía thương đội phương xa.

Mỗi người đều thấy trong lòng ngứa ngáy, khát vọng tiền bạc, của cải, khát vọng giết người, ngay cả chiến mã dưới háng họ cũng đều bị cảm nhiễm sát khí của chủ nhân, cúi đầu phun khí, liên tiếp đạp vó ngựa xuống đất.

Lương Sư Đô lạnh lùng nhìn về phía đại doanh của thương đội cách đó mấy trăm dặm. Sở dĩ y đi cùng dọc đường không ra tay, không phải là vì cánh thương đội này có quân Tùy hộ vệ, mà là y biết cánh thương đội này đã bị quân đội Đột Quyết ở hồ Khất Phục chờ sẵn rồi.

Đó là quân đội sủng thần đệ nhất của Sử Thục Hồ Tất bên cạnh Thủy Tất Khả Hãn. Y tạm thời không dám mạo phạm, nếu không sẽ chọc giận Thủy Tất Khả Hãn, ngay cả Đại Tế Ti cũng không đảm bảo cho y được.

Nhưng Lương Sư Đô lại không cam lòng. Y giống như bầy sói nhìn trộm ra ngoài, tìm cơ hội đột kích.

Lúc này, một tên Bách phu trưởng thấp giọng nói:

– Nếu bọn thương nhân này chúng ta cũng không thể nuốt trôi được, chi bằng đi xuống phía nam tiêu diệt mấy đội thương nhân kia, họ đã đổi được không ít da lông và dược liệu, chưa chắc đi được nhanh, chúng ta mới có thể vượt qua.

Lương Sư Đô liếc nhìn thủ hạ một cái, lạnh lùng nói:

– Mấy cái xương nhỏ đó có thể ăn no sao?

Bách phu trưởng liền cúi đầu, nói nhỏ:

– Nhưng… ngày mai họ đã tới hồ Khất Phục rồi, ti chức lo không còn cơ hội nữa.

Lương Sư Đô cười lạnh một tiếng nói:

– Bên này có hoàng thương đội, đó mới là miếng thịt béo. Người cầm đầu họ Triệu rất láu cá, một khi hắn ta phát hiện ra sự khác lạ sẽ lập tức bỏ chạy. Chúng ta bao vây ở bên ngoài chờ, có thể nuốt gọn được hoàng thương đội này cũng không phải là chuyến đi vô ích rồi.

Trong lòng Lương Sư Đô đầy kỳ vọng với miếng thịt béo bở này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.