Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 64: Mã Ấp gặp nguy (2)
Trương Huyễn một thân một mình dạo bộ trên đường, tới triều đại này đã sắp được nửa năm rồi, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào triều đại này. Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ của thời đại này, cũng cố gắng học tập cách đối nhân xử thế. Nhưng, tư tưởng của hắn lại có chút không hòa nhập vào thời đại.
Ví dụ như kinh thương, Lý Thần Thông và Sài Thiệu đều coi thường, không thèm chú ý tới kinh thương. Nhưng hắn lại không cảm thấy có gì mất mặt. Dù sao cũng có lợi, cớ gì lại không làm?
Kỳ thực cũng khó trách, hắn tới Đại Tùy đã vài tháng rồi, dường như toàn bộ tinh lực và sự quan tâm đều dồn vào việc luyện võ. Đối với những phương diện khác cũng rất ít chú ý tới. Về phần khi nói chuyện với Lý Thần Thông và Sài Thiệu, hắn cảm thấy mình không thể chen vào được. Chủ đề của họ nói đối với hắn dường như quá là xa vời.
– Chúng ta phải… lên phía bắc, lên phía bắc!
– Thái thú ra rồi!
Phía xa truyền tới tiếng la hét ầm ĩ đã hấp dẫn Trương Huyễn. Hắn lững thững bước tới, vòng qua chỗ ngoặt, trước mắt hiện lên một quảng trường, đối diện là công sở của quận nha, chỉ thấy trước bậc thang có hơn nghìn thương nhân, đông nghìn nghịt, ai nấy đều đầy lo lắng, trong ánh mắt có chút tức giận không thể đè nén được.
Họ quơ tay hét lớn:
– Chúng ta muốn Thái thú ra!
Trương Huyễn cũng biết một chút tình hình, do vì thương đạo Đột Quyết bị cắt đứt, giá cả của các loại hàng hóa ở quận Mã Ấp đều giảm mạnh. Giá của tơ lụa đã phá giá thành, thậm chí còn thấp hơn giá của Thái Nguyên. Tận mắt thấy chuyến đi phương bắc lần này đã bị thiệt hại, những thương nhân này sao có thể không nóng vội cho được?
Trương Huyễn nhìn ra phía xa, lúc này từ trong quận nha có một đám người đi ra, dẫn đầu là một vị quan khoảng chừng hơn 50 tuổi, dáng người cao lớn nhưng không khôi ngô, lại vô cùng mập mạp. Cả khuôn mặt giống như là bị ong đốt, vừa sưng vừa đen.
– Vương Thái thú tới rồi!
Không biết là ai đã hô lên một tiếng, các thương nhân bỗng nhiên im lặng trở lại.
Người đàn ông trung niên mập mạp này chính là Thái thú quận Mã Ấp Vương Thủ Cung. Những thương nhân này tập trung biểu tình công khai, đã là ngày thứ ba rồi. Vương Thủ Cung thực sự là đầu to như cái đấu rồi, y không thể không nghĩ cách để giải quyết vấn đề này.
Vương Thủ Cung khàn giọng hét:
– Khó khăn của các vị ta có thể hiểu. Ta cũng cố gắng thay mọi người giải quyết vấn đề khó này. Mấy hôm trước ta cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lên triều đình, chỉ cần Bộ binh phê chuẩn, quân đội có thể hộ vệ cho mọi người đi lên phía bắc. Nhưng, mọ có lẽ i người cũng cần phải gánh vác một chút chi phí đi lên phía bắc của quân đội.
Mọi người lần lượt hô lên:
– Chúng ta chịu trách nhiệm chi phí không thành vấn đề, quan trọng là bao lâu quân đội mới có thể bảo vệ chúng ta đi lên phía bắc? Thái thú có thể cho chúng ta thời gian cụ thể không?
– Có lẽ chỉ hai ngày này, mọi người kiên trì thêm chút nữa đi!
Trương Huyễn quay người vừa muốn rời đi, hắn bỗng thấy bóng dáng của Sài Thiệu đang đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh quan nha. Trong lòng Trương Huyễn chợt rung lên, lập tức đi theo.
Trong con hẻm không có người nào, là một ngõ cụt, chỉ là cửa bên của quan nha, nhưng không thấy bóng dáng của Sài Thiệu đâu. Y rõ ràng là từ cửa bên đi vào quan nha.
Trương Huyễn vừa mới bước lên, chỉ thấy cửa bên kẹt kẹt một tiếng mở ra, Trương Huyễn liền lùi về phía sau, trốn vào sau tường, chỉ thấy một quan viên khoảng chừng 30 tuổi cùng Sài Thiệu đi ra. Họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trương Huyễn ở chỗ xa lại nghe được rất rõ.
– Trọng Kiên đi về phía tây rồi, không để lại tin tức gì, nhưng ta đoán bên phía hội chủ có lẽ cũng biết là gãđi đâu, chờ thêm hai ngày nữa đi! Bên phía Lạc Dương cũng sẽ có lệnh truyền tới, ta sẽ kịp thời chuyển giao lại cho hiền đệ.
– Vậy thì kính nhờ, ta ở nhà trọ Long Hồ, lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Nếu ta không ở đó, Dược Sư huynh có thể giao mệnh lệnh cho Thần Thông.
– Yên tâm đi! Trong lòng ta cũng nắm chắc rồi.
Sài Thiệu chắp tay cáo biệt quan viên đó, rồi đi ra khỏi ngõ. Trương Huyễn liền ẩn mình phía sau cây cổ thụ, Sài Thiệu đi qua trước mặt hắn, không phát hiện ra hắn đang trốn phía sau cây.
Trương Huyễn nhìn thấy Sài Thiệu đi xa rồi, lại thăm dò nhìn vào trong ngõ, cửa bên khép lại, không có ai, tên quan đó cũng đã trở về công sở rồi.
Trong lòng Trương Huyễn thầm nghĩ: “Đây có lẽ là Vũ Xuyên Phủ âm thầm gây sự. Nhưng hình như là Trương Trọng Kiên cũng ở Đột Quyết, đi về phía tây, lẽ nào gsc chính là quân tiền trạm của Vũ Xuyên Phủ phái ra.”
Còn quan viên này là ai? Sài Thiệu gọi gã là Dược Sư, cái tên này hình như là có chút quen tai. Trương Huyễn lại nhất thời không nhớ ra.
……..
Đúng lúc các thương nhân kịch liệt yêu cầu đi về phía bắc, trong nhà Lưu Vũ Chu có một vị khách thần bí tới, được Lưu Vũ Chu dẫn vào trong mật thất.
Người tới là một người đàn ông Đột Quyết bộ dạng được cải tráng giống người Hán. Y đã giao một lá thư cho Lưu Vũ Chu. Lư thị gia tộc là cường hào quận Mã Ấp. Thường thì, thế lực cường hào biên giới đều sẽ khác dân tộc, đôi khi có quan hệ phức tạp với dị tộc. Gia tộc Lưu thị cũng không ngoại lệ.
Lưu gia có quan hệ vô cùng thân thiết với Đột Quyết. Chính là dựa vào sự ủng hộ của Đột Quyết, gia tộc Lưu thị mới lăn lộn được ở quận Mã Ấp, phát triển nhanh, tích trữ lượng lớn tiền bạc của cải.
Chính là có quan hệ này, Lưu Vũ Chu khi lựa chọn, mới càng phải thiên về cái có lợi cho người Đột Quyết rồi.
Lưu Vũ Chu đọc xong thư liền hỏi:
– Sử Thục Hồ Tất tới hồ Khất Phục bao lâu rồi?
– Hồi bẩm tướng quân, chủ nhân nhà ta hôm qua vừa mới tới hồ Khất Phục. Gần đây tài lực của người không đủ, hy vọng có thể lợi dụng được sự ủng hộ của Lưu tướng quân.
Lưu Vũ Chu kéo dài gọng nói:
– Ta biết rồi, ta sẽ suy nghĩ tới yêu cầu của y. Xin y cố gắng chờ thêm một vài ngày nữa.
– Hai ngày hôm nay ta đã tìm tới từng ngóc ngách của huyện thành, không có ai nghe nói tới loại thuốc mà ngươi nói. Con bà nó, ta lại còn gặp một tên lừa gạt.
Trình Giảo Kim chuyển cái hộp nhỏ cho Trương Huyễn:
– Ngươi mở ra xem xem!
Trương Huyễn liền mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong đúng là một tử trùng béo mập đang nhúc nhích, hắn sững người ra:
– Đây là….
Trình Giảo Kim oán hận nói:
– Là một người Túc Đặc bán cho ta, nói đó chính là Tử trùng ngọc dũng, đòi của ta năm quan tiền, sau đó ta mới phát hiện ra là một con sâu rau bị nhuộm thành màu tím. Chó má, lại dám lừa Trình đại gia ta, bố mày nhất định sẽ bóp chết hắn ta!
Trương Huyễn không kìm nổi cười, tên Trình Giảo Kim này để có được chút tiền đó, đã tìm kiếm không còn kẽ hở nào, liều mạng để chiếm lấy tiện nghi, là người thà chết không chịu thiệt thòi, cuối cùng lại bị người ta lừa thì thật là khó tin!
Lúc này, Trương Huyễn đã nhìn qua cửa sổ thấy Triệu Đơn đang bước vội vào trong sân, hắn liền bước ra nghênh đón:
– Triệu thúc tìm ta sao?
– Tìm công tử có chút việc.
Triệu Đơn kéo Trương Huyễn tới một chỗ nói nhỏ:
– Vừa rồi Lưu Vũ Chu tới tìm ta, nói triều đình đã đồng ý cử lính bảo vệ thương đội lên phía bắc. Lúc này nói chung đã có 19 thương đội báo danh lên phía bắc rồi. Ta cũng có chút động lòng, ngươi nói xem?
– Tự Xương và Lý nhị thúc thái độ thế nào?
Trương Huyễn lại hỏi.
– Sài công tử không có thái độ gì, nhưng Lý Thần Thông nói, y theo công tử, công tử đi thì y cũng đi.
Trương Huyễn suy nghĩ một hồi hỏi:
– Quân Tùy có thể vào biên giới Đột Quyết không?
– Không! Không! Không cần tiến vào bên trong Đột Quyết, ở quận Mã Ấp, phía bắc hồ Khất Phục xa xôi có một cái chợ, chỉ cần chúng ta tới đó, rất nhiều người Đột Quyết cũng tới giao dịch, đại khái lộ trình mất ba bốn ngày.
Y lại thấp giọng cười nói:
– Sẽ có rất nhiều đặc sản của Đột Quyết, dược liệu rất nhiều, phỏng chừng sẽ có thứ mà công tử cần.