Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 62: Khả Hãn lo lắng (2)
Thủy Tất Khả Hãn gật đầu nói:
– Ngươi nói cũng đúng, Bạt Dã Cổ Bộ ngầm thông với Đại Tùy khiến cho ta càng hận. Nếu không tiêu diệt nó, bất lợi cho Đột Quyết ta khuếch trương Luân Hồ, cũng bất lợi cho ta thu nạp nhân khẩu Đại Tùy.
– Nói tới thu nạp nhân khẩu Đại Tùy, ti chức còn có hai đề nghị.
– Nói ra xem!
Sử Thục Hồ Tất chậm rãi nói:
– Kiến nghị đầu tiên là phong tỏa thương đạo phía tây, ép thương nhân Đại Tùy đi tới thương đạo phía đông. Như vậy, lượng lớn dân chúng triều Tùy chạy trốn của Hà Bắc sẽ có thể cùng thương nhân đi vào Đột Quyết. Một khi Khả Hãn tiêu diệt Bạt Dã Cổ Bộ, thì sẽ bố trí cho người Hán chạy trốn về phía bắc cư ngụ tại vùng Câu Luân Hồ.
– Nói rất hay, sau đó thì sao?
– Sau đó chính là hai bên cùng quản, ti chức tiếp tục đi tìm tung tích của số vũ khí đó, nắm được bằng chứng của Bạt Dã Cổ Bộ. Mặt khác, Khả Hãn có thể lợi dụng sức mạnh của cung Kim Sơn tới phong tỏa thương đạo. Đương nhiên, cũng có thể để họ đi tìm số vũ khí đó, ti chức tin chắc họ nhất định sẽ rất vui.
Thủy Tất Khả Hãn trầm tư một hồi, liền hạ lệnh:
– Mau mời Đại Tế Ti tới gặp ta!
Người Đột Quyết thờ phụng đạo Tát Mãn. Tát Mãn Đại Tế Ti là nhân vật thứ hai xếp sau Thủy Tất Khả Hãn ở Đột Quyết.
Không bao lâu, một người già có thân hình cao lớn được thị vệ dẫn vào Vương trướng. Người già đó tên là Ma Á Luân. Ông không phải là người Đột Quyết, mà là từ phương tây xa xôi tới, tướng mạo cũng hoàn toàn khác với người Đột Quyết. Ông có mắt sâu mũi cao, đồng tử màu xanh nhạt.
Ma Á Luân vốn là quốc sư của Nhu Nhiên, truyền giáo ở thảo nguyên đã hơn 40 năm rồi, có uy vọng rất lớn trong các dân tộc trên thảo nguyên, cũng chính là ông ủng hộ Khải Minh Khả Hãn mới khiến cho Khải Minh Khả Hãn có thể thống nhất các bộ lạc Đột Quyết ở phía đông.
Ma Á Luân vào trướng chắp tay thi lễ:
– Đại Khả Hãn tôn kính, có chuyện gì cần ta cống hiến sức lực?
Thủy Tất Khả Hãn ở trước mặt ông không dám tự cao tự đại, liền mời ông ngồi xuống, lại đích thân dâng sữa đặc và rượu sữa ngựa cho ông, thở dài nói:
– Vẫn là chuyện của năm ngoái.
– Lẽ nào vẫn chưa tìm được số binh khí đó sao?
Thủy Tất Khả Hãn lắc đầu, lo lắng nói:
– Số binh khí đó rất quan trọng đối với ta. Có số binh khí đó, ta có thể tiến công triều Tùy trong vòng một năm….
– Nhưng Khả Hãn lấy lý do gì để nam chinh?
– Lý do rất dễ tìm, thậm chí ta có thể tự tạo ra, quan trọng là thực lực không đủ. Từ sau khi Dương Quảng đăng cơ phong tỏa đường cho sắt thô vào Đột Quyết, khiến cho việc trang bị của chúng ta vẫn luôn khó có thể đuổi kịp. Binh lực dù nhiều, trang bị vũ khí thì không thể sánh được với quân Tùy. Cho nên, ta không thể hạ quyết tâm nam chinh được.
Ma Á Luân gật đầu cười nói:
– Cho nên số binh giáp đó đối với Khả Hãn rất quan trọng rồi!
– Đúng là như vậy!
Thủy Tất Khả Hãn hung hăng đấm mạnh lên bàn một cái, nghiến chặt răng lại nói:
– Rốt cuộc thì ai đã lấy số binh khí đó? Nếu để ta tra ra, ta sẽ nghiền xương hắn ta ra thành tro!
Ma Á Luân suy nghĩ một hồi, nói:
– Thông tin này đã phát tán đi rồi, một số thương nhân từ phương nam tới đều biết tin này. Có lẽ sẽ có không ít người mưu đồ số binh khí này. Khả Hãn hẳn là phải áp dụng phương pháp thi thố làm tất yếu.
Thủy Tất Khả Hãn chờ đợi chính là câu nói này. Y biết Ma Á Luân sớm đã muốn phong tỏa thương đạo của người Hán ở phía tây. Tuy nhiên đã chuyển cơ hội kinh thương cho người Túc Đặc phương tây. Lúc này để ông chủ động đưa ra, mình có thể thuận nước đẩy thuyền.
Thủy Tất Khả Hãn cung kính thi lễ nói:
– Đại Tế Ti nói rất có lý. Ta lo lắng bộ lạc Đột Quyết khác sẽ có ý đồ đối với số binh khí đó, cho nên ta định tuyên bố số binh khí này đã tìm thấy. Về phần thương đạo phía tây, Đại Tế Ti muốn phong tỏa ta cũng không phản đối, nhưng ta muốn xin Đại Tế Ti dốc sức thay ta tìm số vũ khí này.
Ma Á Luân mỉm cười:
– Khả Hãn có lệnh, ta sao có thể không tuân theo? Chuyện này ta sai cung Kim Sơn đi làm, tin chắc họ sẽ có thu hoạch.
Thủy Tất Khả Hãn mừng rỡ:
– Vậy thì nhờ vào Đại Tế Ti rồi!
…..
Ma Á Luân bề ngoài là Đại Tế Ti của Đột Quyết, chủ quản tôn giáo tế ti, nhưng trên thực tế ông cũng ngầm có thế lực của mình.
Mặc dù Tế ti không thể thành lập quân đội chính chức, lại có một lực lượng võ trang lớn mạnh hàng nghìn người và xây dựng một thế lực tổ chức thống lĩnh cánh quân này. Tổ chức này gọi là Hàn Nhĩ Đóa Ngạch Căn, dịch thành tiếng Hán gọi là cung Kim Sơn.
Cung Kim Sơn cũng là một trong bốn thế lực lớn. Bắc Kim Sơn, tây Vũ Xuyên, đông Bột Hải, nam Giang Tả, chúng đại diện cho bốn thế lực chính quyền lớn thống trị thiên hạ thời kỳ cuối triều Lưỡng Tấn Nam Bắc: Nhu Nhiên, Bắc Chu, Bắc Tề, Nam Trần.
Cung Kim Sơn nằm ở phía đông của núi Kim Sơn, tọa lạc ở giữa quần thể núi nguy nga. Nó trên thực tế là một cung điện trong thung lũng. Thủ lĩnh nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại là một người Hán, không ai biết lai lịch của người đó, cũng không biết tên của người đó. Mọi người đều gọi người đó là Bắc Kính tiên sinh.
Bắc Kính tiên sinh khoảng ngoài 30 tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo bào dài màu tuyết trắng, tướng mạo vô cùng nho nhã, phóng khoáng, nói năng cũng rất nhã nhặn, từ trước tới giờ chưa thấy y nổi giận. Nhưng hàng nghìn thủ hạ không ai là không sợ y.
Võ sĩ dưới cung Kim Sơn có hơn ba nghìn tám trăm người, nguồn gốc phức tạp, có người Đột Quyết, có người của các bộ Thiết Lặc, có người Hán, có người Khiết Đan, có người Thất Vi. Thậm chí còn có người Túc Đắc và người Ba Tư tới từ phương tây.
Bắc Kính tiên sinh đã chia các thủ hạ ra thành tám bộ. Thủ lĩnh mỗi bộ gọi là Thống lĩnh, phía dưới lại lấy năm mươi người làm một đội, đặt một Bách phu trưởng, kết cấu vô cùng nghiêm mật.
Ở nơi thâm cung Kim Sơn dùng bạch ngọc trải thành đan phòng. Bắc Kính tiên sinh ngồi khoanh chân trước cửa sổ, tóc y màu đen phủ xuống vai, hai tay khoanh tròn lại đặt ở đan điền, đang nhắm mắt suy nghĩ.
Lúc này, một người đàn ông người Hán dáng người cao lớn mạnh mẽ bước nhanh vào đan phòng. Gã mặc bì giáp, vai rộng eo thon, hai tay cường tráng, ánh mắt sắc bén, giống như một chú báo, người đầy sức sống.
Gã quỳ một chân xuống, trầm giọng nói:
– Thống lĩnh bộ thứ ba Lương Sư Đô tham kiến tiên sinh!
– Ta có việc muốn ngươi đi làm!
Bắc Kính tiên sinh nói giọng rất thấp, lại khiến cho người ta không thể kháng cự lại được.
– Xin tiên sinh sai bảo!
– Đóng kín tất cả các thương đạo đi lên phía bắc, người nào cố chấp đi lên phía bắc, giết!
– Ti chức tuân lệnh!
– Đi đi!
Lương Sư Đô khom người hành lễ, bước nhanh ra khỏi đan phòng.
Lúc này, Bắc Kính tiên sinh từ từ mở mắt. Trong đôi mắt trong suốt của y có một sự chờ mong. Trong phòng vang lên một giọng nói trống trải của y:
– Vũ Xuyên Phủ, các ngươi có tới không?