Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 58: Phát hiện bí mật (2)


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 58: Phát hiện bí mật (2)

– Nhưng ông ta vì sao lại làm như vậy?

– Ông ta chỉ là để chia rẽ quý tộc Quan Lũng, phái ta đi xử tử Nguyên Hoằng Tự, lại thăng ta làm Thái Nguyên Lưu thủ làm mọi người đỏ mắt, kết quả cái chết của Nguyên Hoằng Tự sẽ ghi trên đầu ta, làm cho nhà họ Nguyên hận thấu xương với ta, ngay cả hai nhà họ Vu, Triệu cũng đi theo nhà họ Nguyên, đều hết sức bất mãn với ta. Đây là chỗ cao minh trong thủ đoạn của Dương Quảng, thành công khơi lên mâu thuẫn giữa hai phái Đậu, Nguyên trong quý tộc Quan Lũng.

Sài Thiệu im lặng, gã hiểu được nỗi khổ của nhạc phụ, Lạc Dương và Trường An lưu truyền bài ca dao Mộc Tử Lý, nói người thay thế được Dương Tuỳ ắt phải là họ Lý, khiến Dương Quảng cực kỳ nghi kỵ đối với mấy gia tộc lớn họ Lý. Nhạc phụ chỉ có tự huỷ danh dự mới có thể khiến cho Dương Quảng yên tâm, nếu không sớm đã bị ông ta giết rồi.

Lý Uyên nhìn gã một cái, lại giọng điệu sâu xa nói:

– Con ở Trường An cũng phải làm việc cẩn thận, tâm cơ Dương Quảng sâu xa, ông ta sẽ không thật sự dung túng Vũ Xuyên Phủ, bây giờ ông ta chỉ là đang thả dây dài câu cá lớn, một khi thời cơ chín muồi, ông ta sẽ một mẻ lưới tóm hết quý tộc Quan Lũng. Nếu như ta đoán không sai, trong Vũ Xuyên Phủ ắt có tai mắt của Dương Quảng.

Sài Thiệu yên lặng gật đầu. Lúc này, Lý Uyên lại nghĩ tới một chuyện, cười nói:

– Cha quên nói với con rồi, tam lang hôm qua đã về đến nơi, so sánh với trước đây, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Tam lang chính là lão tam Lý Huyền Bá, từ nhỏ thân thể yếu đuối, được Lý Uyên đưa đi Chung Nam Sơn học võ bảy năm, ngay cả Sài Thiệu cũng chưa từng gặp qua y. Sài Thiệu mừng rỡ, liền vội vàng hỏi:

– Y bây giờ ở trong phủ phải không?

– Hình như cùng vài vị huynh đệ đi ra ngoài dạo phố rồi, buổi tối sẽ nhìn thấy nó.

***


Trương Huyễn ngồi ở nhà khách bên đông phòng kiên nhẫn chờ đợi Lý Uyên tiếp kiến, hắn biết rằng Sài Thiệu có vài chuyện bí mật riêng muốn bẩm báo với Lý Uyên, mình đương nhiên không thể có mặt, hắn cũng không nóng nảy, không chút hoang mang ngồi ở nhà ngoài uống trà chờ chực.

Lúc này, trong viện có vài đứa bé chạy ra, tay khua mộc đao mộc thương, có một thanh âm non nớt cao giọng hô lớn:

– Tướng địch chốn chỗ nào?

Trương Huyễn tức thì cảm thấy âm thanh đứa nhỏ này rất quen tai, hắn chậm rãi đi đến trước nhà, chỉ thấy trong viện ba bốn đứa bé bao vây một đứa trong số đó, đứa nhỏ cầm đầu ước chừng bảy tám tuổi, có vẻ cao lớn đôn hậu. Trương Huyễn liếc nhìn đã nhận ra được ngay, đứa nhỏ này không phải là con của Vương Bá Đương hay sao? Tại sao nó lại ở đây.

Vài đứa bé thấy có người lớn đi ra, sợ tới mức vội vã chạy về phía hậu viện, Trương Huyễn lập tức hô gọi:

– Tiểu ngũ lang!

Hắn nhớ được mơ hồ là cái tên này.

Con của Vương Bá Đương dừng chân lại, quay đầu kinh ngạc trông thấy Trương Huyễn:

– Chú là… Trương đại thúc!

Nó cũng nhận ra Trương Huyễn, lập tức hưng phấn chạy trở lại:

– Trương đại thúc sao cũng ở nơi này?


– Thúc đi ngang qua Thái Nguyên, con… Không phải cùng mẹ ở Trường An sao?

Vương Chí Viễn gãi đầu:

– Vốn rằng ở Trường An, nhưng vào tháng trước Lý a công* đón con và mẹ đến đây, là gia gia viết thư dặn dò, nghe mẹ nói, hình như gia gia và Lý đại thúc ở cùng nhau.

(a công: ông ngoại cách gọi quan thoại)

Đưa nhỏ nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, vừa là a công, vừa là đại thúc, nhưng Trương Huyễn đã có chút nghe hiểu được, Lý a công nhất định là chỉ Lý Uyên, như vậy Lý đại thúc có thể chính là Lý Kiến Thành con cả của Lý Uyên hay không?

– Tiểu ngũ lang nhanh lên!

Xa xa có đứa nhỏ hô to.

Vương Chí Viễn lập tức vội vã, nó thấy Trương đại thúc đang thất thần, cũng mặc kệ, nhanh chân bỏ chạy, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.

Trương Huyễn còn đang đắm chìm trong nghi hoặc và kinh ngạc thật lớn, hắn biết rằng Vương Bá Đương là phụng mệnh lên Ngoã Cương, nhưng hắn lại không biết rõ, là ai thay thế Lý Mật?

Nhưng tiểu ngũ lang lời con trẻ không kiêng kỵ, một câu nói đã để lộ ra một bí mật cực lớn, chẳng lẽ là Lý Kiến Thành thế thân Lý Mật lên Ngoã Cương sao?


Rất có khả năng này, Lý Mật chẳng qua cũng chỉ là một con cờ của quý tộc Quan Lũng, con cờ này biến mất, tất nhiên sẽ có một con cờ khác thay thế cho y. Nếu như là Lý Kiến Thành, vậy cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều Lý Uyên không sợ Dương Quảng biết được sao? Hay là Lý Kiến Thành căn bản là mạo danh thế thân, chẳng lẽ là mạo danh thế thân Lý Mật?

Trương Huyễn cảm thấy trước mắt mình càng ngày càng rõ ràng, hắn nhớ tới lúc vừa vào Lạc Dương thấy được cái đầu người Lý Mật giả kia, nếu như Lý Kiến Thành là mạo danh thế thân Lý Mật, vậy chính là giải thích đã thông rồi. Kẻ chết là Lý Mật giả, Lý Mật thật vẫn chưa chết, mà đã lên Ngoã Cương rồi.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Trương Huyễn. Chỉ thấy Sài Thiệu dẫn theo một người nam tử trung niên bước nhanh đi đến phía này.

Đây nhất định là Lý Uyên rồi. Trương Huyễn vội vã tiến đến trước bái kiến, Sài Thiệu cười giới thiệu cho Lý Uyên:

– Vị này chính là Trương công tử, rất được Yến Vương coi trọng.

– Tự Xương đã quá khen ngợi rồi.

Trương Huyễn vội vàng thi lễ với Lý Uyên:

– Vãn bối Trương Huyễn tham kiến Lý công!

Lý Uyên vuốt râu đánh giá Trương Huyễn từ trên xuống, thấy hắn thân hình hết sức cao lớn, tướng mạo đường đường, không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng. Tướng mạo là cửa đầu tiên người giao tiếp với nhau, tướng mạo hết sức oai hùng, thường dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên tốt đẹp, điểm này Trương Huyễn chiếm được ưu thế rất lớn.

Lý Uyên đã nghe Sài Thiệu nói việc Trương Huyễn chặt đầu Dương Huyền Cảm, ông ta lại nghĩ tới biểu hiện của Trương Huyễn trong vụ án Thiên Các Tự, trong lòng ông ta thầm nghĩ: “Kẻ này là một người vô cùng có đảm lược, nếu như lai lịch không có vấn đề, đã có thể lôi kéo để mình dùng, có lẽ tương lai có thể trợ giúp thành tựu đại sự của mình.”

Trong lòng ông ta có ý lôi kéo, liền vuốt râu cười nói:

– Không biết biểu tự (tên chữ) Trương công tử xưng hô như thế nào?


Lại là cái vấn đề này, nam tử bình thường tuổi đến nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi) đều sẽ được một cái tên chữ, thuận tiện để người khác xưng hô, giống Sài Thiệu tên chữ là Tự Xương, Lý Uyên tên chữ là Thúc Đức.

Trương Huyễn ở trong Yến Vương Phủ cũng suy xét qua việc này, hắn nhớ rõ lúc nhỏ ông nội đã từng đặt tên cho mình là Trương Đỉnh, về sau bởi vì đồng lứa của hắn có tên giống như vậy, mới đổi tên là Trương Huyễn, cho nên hắn quyết định trong tên chữ của mình thêm vào chữ Đỉnh.

Trương Huyễn vội vàng nói:

– Hồi bẩm Lý công, tại hạ tên chữ là Nguyên Đỉnh.

– Trương Nguyên Đỉnh, cái tên này hay lắm.

Lý Uyên tuy có lòng lôi kéo, nhưng Trương Huyễn không rõ lai lịch, khiến ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi ông ta bây giờ còn không thể trắng trợn cướp người với Vũ Xuyên Phủ, không thể để cho Vũ Xuyên Phủ phát hiện ý đồ của mình. Ông ta quyết định bàn bạc kỹ hơn với Trương Huyễn, buông dây câu dài câu con cá này.

Lý Uyên liền gật đầu cười nói:

– Ta nghe Tự Xương nói, nó sẽ theo Trương công tử đi lên phía bắc đến Đột Quyết, vừa lúc huynh đệ Thần Thông của ta nhàn rỗi không có việc làm ở nhà, muốn ra ngoài du lịch một chuyến, không biết công tử có bằng lòng đón nhận en của ta đồng hành hay không?

Trong lòng Trương Huyễn ngẩn ra, Lý Uyên sai Lý Thần Thông bắc thượng làm cái gì?

Chẳng lẽ Lý Uyên cũng có ý đồ với đám vật phẩm kia hay sao?

***

Nói rõ một chút, lúc trước ở các chương đầu Trương Huyễn hẳn là đã biết Lý Kiến Thành đi Ngõa Cương rồi, nhưng sau đó lão Cao lại lược bỏ và chỉnh sửa một chút, bỏ đoạn Trương Huyễn biết Lý Kiến Thành đi Ngõa Cương ấy đi, dành chân tướng để công bố ở chương này, mong bạn đọc thứ lỗi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.