Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 52: Quyết định cuối cùng


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 52: Quyết định cuối cùng

– Vết thương ở thân của lão gia tử quả thật rất nghiêm trọng, chẳng qua nếu như ông ta đã khôi phục chức vụ Đại tướng quân, ông ta cho dù ngồi xe ngựa cũng phải đi Liêu Đông, nếu không ông ta khôi phục chức cũ cũng không còn ý nghĩa.

Thanh âm cách vách không lớn, nhưng Trương Huyễn nghe được rõ ràng, hắn âm thầm gật đầu, xem ra Sài Thiệu nói không sai, Dương Quảng thật sự muốn phát động cuộc chiến lần thứ ba với Cao Câu Ly rồi.

Lúc đó, hắn lại nghe được một âm thanh khàn khàn hỏi:

– Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Lão gia không ngờ lại cự tuyệt yêu cầu đến Lại Bộ nói về chuyện của đại công tử, đây chính là cơ hội cho đại công tử khôi phục chức cũ đó! Chẳng lẽ lão gia tử không muốn để cho đại công tử làm quan sao?

– Lão cửu, ngươi bị ngốc sao? Đại công tử đi đến Đột Quyết rồi, sao có thể đi đến Lại Bộ nói chuyện?

Trong lòng Trương Huyễn nhảy dựng lên, Vũ Văn Hoá Cập đi Đột Quyết rồi, vì sao? Hắn lập tức liên tưởng đến bản thân, hắn trời đưa đất đẩy cũng muốn đi Đột Quyết, chẳng lẽ thật sự chỉ là một loại trùng hợp sao?

Chỉ nghe cách vách Thái Bảo cầm đầu cả giận nói:

– Lão ngũ, lời này không cho phép nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, lão tứ, ngươi đi quan sát các vách.

Ngay sau đó truyền đến thanh âm đẩy bàn rời khỏi, Trương Huyễn vội trông về hai bên, hắn nhìn thấy trên vách đông có cửa sổ hình quạt, vội chạy về hướng cửa sổ.

Một lát, cửa két kẹt! Một tiếng mở cửa, có người thăm dò tiến vào xem thử, rồi đóng cửa lại. Trương Huyễn mới từ ngoài cửa sổ dời thân tiến vào, lại áp sát lên tường lắng nghe động tĩnh cách vách.

Người tra xét trở về phòng cười nói:

– Phía phải là mấy người đàn bà đang nói chuyện nỗi khổ sinh con cái, bên phải là gian phòng trống, không có người.

Thái Bảo cầm đầu dường như thở ra nhẹ nhàng, giọng điệu vô cùng mất hứng nói:

– Lão gia tử luôn dặn dò mãi, chuyến đi của đại công tử là tình báo tuyệt mật, không cho phép bất kỳ trường hợp này nhắc tới, lão ngũ, ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi dám nói lung tung việc này lần nữa, đừng trách ta không nể tình!


Trong gian phòng bên kia hoàn toàn yên tĩnh. Chốc lát, có người cười nói:

– Lão thượng cũng không cần nghiêm túc như vậy chứ! Quả thật mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với việc kia, chúng ta không đề cập tới đại công tử, ngài có thể lộ ra một chút cho chúng tôi hay không, đồ vật kia rốt cuộc là cái gì?

Có lẽ cảm thấy bản thân quá nghiêm khắc, Thái Bảo cầm đầu giọng điệu cũng hoà hoãn đôi chút, hạ giọng nói:

– Thứ đồ vật kia là cái gì ta thật sự không thể nói, nhưng ta có được tin tức, Vũ Xuyên Phủ cũng phái người đi, ta đoán rằng Bắc Tề phía kia cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Mặc dù thanh âm phòng bên kia đè xuống rất thấp, Trương Huyễn vẫn nghe được rõ ràng rành mạch, trên thảo nguyên dường như xuất hiện thứ gì đó, khiến cho các thế lực lớn đều tham dự tranh đoạt, hắn mơ hồ cảm giác chuyện này có liên quan đến mình, càng vểnh tai kề sát lên tường.

Nhưng chính vào lúc này, cửa bất ngờ mở ra, tửu bảo bưng một bầu rượu tiến vào, gã sợ bị đám cha chú ở vách bên kia răn dạy, cho nên mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào, không ngờ vừa hay thấy được tình hình Trương Huyễn áp lỗ tai trên tường, gã lập tức giật mình hô gọi:

– Công tử, người đang làm gì đó?

Trương Huyễn kinh hãi, hắn biết rằng xảy ra chuyện xấu rồi, gần như không lưỡng lự nhảy về hướng cửa sổ phía đông, hắn vừa vặn phát hiện dưới cửa sổ hình quạt kia chính là tường thành Nam thị cao lớn, cửa số cách tường thành chỉ có năm thước, phanh! một tiếng vang cực lớn, Trương Huyễn phá cửa sổ mà ra, dọc theo tường cao chạy gấp về phía Nam thị.

Lúc đó, Vũ Văn Thái Bảo phòng bên kia đã nghe thấy được tiếng gọi kinh hãi của tửu bảo, bọn chúng như cuồng phong xông qua, cầm đầu là Nhị Thái Bảo Nguỵ Văn Thông, bàn tay to giống cánh quạt của gã một tay túm lấy cổ tửu bảo, lớn tiếng quát hỏi:

– Có phải có người ở đây nghe lén hay không?

Bầu rượu trong tay tửu bảo rơi trên mặt đất, rơi xuống nát tan, gã đau đớn chỉ cửa sổ. Nguỵ Văn Thông ném gã xuống, vài bước đã xông đến trước cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng rõ, một bóng đen đã nhảy xuống tường thành, chạy gấp trên đường cái Nam Thị.

Nguỵ Văn Thông giận dữ.

– Cùng ta đuổi theo!


Gã nhảy ra cửa sổ chạy gấp, chín người phía sau cũng vội nhảy ra khỏi cửa sổ theo gã, dọc theo tường thành nhanh chân chạy như điên, trước sau nhảy lên đường cái.

Trương Huyễn quay đầu thấy mười mấy người phía sau đuổi theo gắt gao, mà lúc này trên đường cái chợ Phong Đô vô cùng trống trải, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa rồi, không ngờ không có lấy bất kỳ chỗ nào ẩn thân.

Cách bố trí chợ Phong Đô như một bàn cờ, ba con đường cái nam bắc, lại có trên trăm con đường nhỏ phân cách vô số cửa hàng, hình thành từng luồng từng tuyến đường, nhưng bất kể chia thế nào, đường phố đều rộng rãi chỉnh tề, trừ phi là trốn vào trong cửa hàng, nếu không rất khó có chỗ ẩn thân.

Lúc đó, Trương Huyễn phát hiện một con ngõ sâu thẳm bên cạnh dường như có người ngoắc về phía hắn, hắn quay người lại, không chút do dự chui vào ngõ nhỏ. Một lát, Nguỵ Văn Thông cũng dẫn theo các Thái Bảo khác đuổi tới cửa ngỏ nhỏ:

– Bên này!

Gã chỉ vào ngõ nhỏ, dẫn theo mọi người đuổi vào.

Ngõ nhỏ vô cùng sâu, trực tiếp thông đến cửa tây bắc của chợ, mọi người đã nghe không được tiếng bước chân của Trương Huyễn nữa, chỉ đành tiếp tục đuổi gấp về phía cửa tây bắc mà thôi.

Lúc đó, ở trong cánh cửa sơn đen trong con ngõ nhỏ, Trương Huyễn dựa lưng vào cửa chính, nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi hắn dần dần đi xa, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra thật dài.

Hắn vội vàng hướng về phía người áo đen cứu hắn khom người thi lễ:

– Đa tạ cứu giúp kịp lúc!

– Trương Huyễn, ngươi không biết ta sao?

Người áo đen lạnh lùng nói, không ngờ là thanh âm của một cô gái còn trẻ.


Trương Huyễn bởi vì vội vàng chạy trốn, không thấy rõ tướng mạo của người áo đen, nghe lời nói này của đối phương, lúc này hắn mới đánh giá từ trên xuống dưới người áo đen cứu mình này.

Chỉ thấy cô gái áo đen này thân thể cao gầy thon thả, dưới ánh trăng, da trắng nõn nà như bạch ngọc, cô ta từ từ tháo cái khăn đen trên mặt xuống, Trương Huyễn nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ta.

– Là ngươi!

Người này chính là vào lần đầu tiên hắn tới Vũ Xuyên Phủ, cô gái trẻ tuổi kia trách cứ hắn tự tiện xông vào cấm địa, cũng là thủ lĩnh Hoả Phượng giết chết Dương Kỳ ở võ quán Dương thị, trong quán kẹo đường là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, hôm nay là lần thứ tư rồi, tuy nhiên còn có một lần Trương Huyễn lại không biết.

– Không nghĩ đến sao!

Trương Xuất Trần cười lạnh một tiếng:

– Thật sự là oan gia ngõ hẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Trương Huyền cảnh giác cầm chặt chuôi đao, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô ta nói:

– Ta thấy cũng không phải là oan gia ngõ hẹp, mà là ngươi đang ở đây theo dõi ta.

– Hừ! Không ngờ được tên bao cỏ này bất ngờ có chút tiến triển.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Xuất Trần phát lạnh, rút ra một thanh liễu diệp kiếm dài nhỏ, hàn quang chợt loé, kiếm đã đến cổ họng Trương Huyễn.

– Ta cứu ngươi để tự tay giết ngươi, chịu chết đi!

Trương Huyễn không ngờ cô ta trở mặt nhanh như vậy, lòng lang dạ sói như thế, trong lòng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách ngã người về sau, cùng lúc đó trường đao rời khỏi vỏ, khoá chặt đường lối tấn công của liễu diệp kiếm.

Nhưng tốc độ liễu diệp kiếm của Trương Xuất Trần nhanh như chớp, hơn nữa quỷ dị khó lường, từ một góc độ không thể tưởng tượng vòng qua đâm sang, công phá sự phòng ngự của Trương Huyễn.

Trương Huyễn chỉ cảm thấy dưới chân một trận bỏng rát đau đớn, mũi kiếm Trương Xuất Trần cắt qua da thịt trên chân hắn, một dòng máu tươi từ bắp chân hắn chảy xuống.


Trương Huyễn dựa lưng vào tường viện, nhịn đau ở chân hỏi:

– Ta với ngươi không oán không thù, vì sao phải hạ độc thủ như thế?

– Không oán không thù?

Trương Xuất Trần cười lạnh một tiếng, gương mặt như có lớp băng ngưng kết lại:

– Ta nếu quả thật hạ độc thủ, ngươi còn có thể đứng ở đó nói chuyện với ta sao? Chút võ vẽ này của ngươi xách giày cho ta cũng không xứng, còn muốn đối kháng với ta?

Trương Huyễn nhanh chóng cảm nhận được một chút, mũi kiếm chỉ cắt qua da thịt của hắn, cũng không có đả thương đến gân cốt, đối phương hạ thủ cực chuẩn xác khiến hắn hoảng sợ.

– Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Trương Xuất Trần hung hăng trừng mắt với hắn, cắn chặt răng ngà nói:

– Ngươi giết Dương Huyền Cảm, đối với ta có thù không đội trời chung, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi, nhưng sớm hay muộn, rồi có ngày ta sẽ tới lấy cái đầu trên cổ ngươi!

Thân hình cô ta chợt loé, như một đám mây bay lên đầu tường, nháy mắt không thấy nữa rồi. Trương Huyễn nhẹ nhàng thở ra, hắn cúi người coi tình hình thương thế của mình, vẫn tốt, chỉ là bị cắt mất một cái rãnh máu nửa xích.

Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, Hoả Phượng áo đen này rõ ràng cũng tham gia hành động vây bắt Dương Huyền Cảm, hơn nữa hận thù sâu sắc Dương Huyền Cảm, lại muốn cùng mình tính khoản giết người, đây là đạo lý gì chứ!

***

Trong thư phòng Yến Vương phủ, Dương Đàm cầm bút ký tên của mình trên đơn thuốc của Trương Huyễn, y trầm ngâm một chút hỏi:

– Ngươi đã quyết định rồi sao?

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, tối qua hắn nghĩ cả một đêm, sự thấp kém của võ nghệ làm đã kích thích hắn một cách sâu sắc, mặc dù hắn có kinh nghiệm cận chiến phong phú, nhưng ở đây cũng không dùng đến, trước mặt cao thủ chân chính, hắn chỉ có thể thành thịt cá trên thớt của người ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.