Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 50: Tử trùng ngọc dũng
Mặc dù Trương Huyễn đã biết Sài Thiệu là người của Vũ Xuyên Phủ, gã đem Thanh Thạch Kinh cho mình cũng là chịu sự sai khiến của Vũ Xuyên Phủ, cũng không phải là chủ ý của gã, tuy nhiên Trương Huyễn vẫn hết sức cảm kích gã.
Quen biết Sài Thiệu này, sẽ khiến cho con đường mình phải đi ở Đại Tuỳ bớt vòng vèo hơn rất nhiều, hơn nữa gã là con rể Lý Uyên, Trương Huyễn còn dự tính thông qua gã để quen biết Lý Uyên.
Trương Huyễn giơ thuốc trong tay cười nói:
– Đi mua thuốc, tốn gần hết một ngày?
– Mua thuốc?
Sài Thiệu rất cổ quái đánh giá Trương Huyễn, không kìm nổi cười nói:
– Chẳng lẽ không ai nói cho đệ biết sao?
– Nói cho đệ biết cái gì?
– Yến Vương phủ thuốc gì chẳng có? Đệ lại còn đi đến chợ mua, chuyện này để những thị vệ khác biết được, sẽ thành chuyện tiếu lâm mà cười đệ đó.
Trương Huyễn nửa ngày nói không ra lời, trong lòng từng thớ thịt đau nhức, bản thân mất trắng trăm quan tiền rồi! Đó cũng đủ đi Thiên Tự Các uống rượu mười lần.
Sài Thiệu cười vỗ cánh tay hắn:
– Thôi đi, quả thật cũng không sao hết, dù sao thời gian dùng thuốc dài lắm! Gặp chút thiệt thòi nhỏ coi như là mua lấy một bài học, huynh hôm nay tìm đệ chính là muốn hỏi thử về chuyện thuốc, mua đủ cả rồi chứ?
– Chưa, còn thiếu một vị, ta chạy qua mấy hiệu thuốc đều không có nghe nói qua loại thuốc này.
– Điều này cũng kỳ quái, chúng ta đi phòng thuốc vương phủ hỏi thử.
Yến Vương phủ có năm sáu ngự y, còn có một dược phòng chiếm hai mẫu, do một thầy thuốc già quản lý, dưới còn có vài tên dược đồng.
Thầy thuốc già họ Vương, tất cả mọi người gọi ông ta là Vương dược sư, tuổi gần sáu mươi, bộ dạng vừa gầy lại vừa nhỏ thó, nhưng tính tình lại không tốt lắm, lúc nào cũng treo một khuôn mặt lạnh lẽo căm căm.
Vương dược sư một tay đoạt lấy phương thuốc từ tay Trương Huyễn, Trương Huyễn đang muốn chỉ cho ông ta xem, ông ta lại không kiên nhẫn phất tay một cái đẩy Trương Huyễn ra.
– Ta biết rõ, không cần ngươi dài dòng!
Ông ta hí mắt nhìn phương thuốc giây lát, chậc chậc miệng vài cái nói:
– Ngươi nói là Tử Trùng Ngọc Dũng à!
– Chính là vị thuốc này, tôi chạy rất nhiều hiệu thuốc đều không có, bao gồm Bách Vị Đường cũng không có, bọn họ căn bản chưa nghe nói qua.
– Bách Vị Đường?
Vương dược sư bĩu môi vô cùng khinh thường:
– Cái loại quán nhỏ như lông gà ấy cũng có thể có thuốc tốt? Ta cho ngươi biết, dược liệu trong phương thuốc này của ngươi, bọn họ ngay cả một nửa cũng không có, sau đó sẽ thay thế vật giá rẻ khác để lừa gạt ngươi, bọn họ vẫn thường làm như vậy.
– Dược sư, sẽ không tổn hại gì chứ, đây cũng là thuốc mà!
Sài Thiệu không tin tưởng lắm.
– Dĩ nhiên đối với người người bệnh bình thường, vật thay thế cũng không sao cả, có hiệu quả trị liệu tương đương, nhưng đối với những người luyện võ các ngươi đây, tác dụng có thể khác biệt rất lớn, giống như ô tằm đầu, bọn chúng nhất định là dùng tằm phơi khô bán cho ngươi, đúng hay không?
Vương dược sư trợn một đôi mắt nhỏ đỏ bừng trừng mắt với Trương Huyễn.
Trương Huyễn gật đầu, giống như thầy thuốc Bách Vị Đường giải thích như thế này chi hắn vậy.
– Chó má! Thế nào sau khi con tằm phơi không phải đen thui hay sao? Đây đúng là gian thương, ô tằm đầu chân chính phải là ô tằm từ huyện La quận Ba Lăng, toàn bộ Đại Tuỳ chỉ có nơi đó có, nuôi rất khó khăn, chỉ có thể lên núi bắt, một đôi ô tằm giá trị một lượng hoàng kim, phần thuốc này của ngươi chí ít cần phải có hai mươi con ô tằm, còn có thanh long mạch phải là mật rắn Hùng Trúc Diệp Thanh chưa giao phối, mà bọn chúng cũng dùng túi mật rắn xanh xám bình thường giả mạo, ta cho ngươi biết, điều chế xong tờ phương thuốc này của ngươi, ít nhất phải tiêu mất trăm lượng hoàng kim.
Trương Huyễn và Sài Thiệu nghe thấy đều líu lưỡi, oa oa, trăm lượng hoàng kim, vậy thì phải một ngàn quan tiền rồi.
Vương dược sư nhét phương thuốc trả lại cho Trương Huyễn:
– Ngươi là người mới đến! Ta cho ngươi biết quy củ, thuốc dưới mười quan tiều tuỳ tiện đến điều chế, thuốc dưới trăm quan tiền phải có sự chấp thuận của Chiêm sự vương phủ, như đơn thuốc này của ngươi, nhất định phải có sự đồng ý chấp thuận của Yến Vương mới được, số tiền quá lớn.
Để cho Yến Vương chấp thuận không phải vấn đề lớn, Dương Đàm còn thiếu mình năm ngàn lượng hoàng kim, mấu chốt là vị thuốc kia bên ngoài không mua được, Trương Huyễn lại hỏi:
– Tử Trùng Ngọc Dũng nơi này có sao?
Vương dược sư lắc đầu:
– Chỗ này của ta không có, chẳng qua ta không biết rõ chính là không biết rõ, không giống như bọn gian thương bên ngoài kia, bản thân không nghe nói qua đã nói phương thuốc không đúng. Có lẽ đây là một vị thuốc rất hiếm thấy, ta làm thuốc bốn mươi năm, quả thật chưa từng nghe nói qua.
Trương Huyễn lập tức chán nản, ngay cả lão thầy thuốc làm thuốc bốn mươi năm cũng không biết, vậy đây có thể là cái gì?
Sài Thiệu thấp giọng nói:
– Trước điều chế các thuốc khác ra! Vị thuốc này từ từ hỏi thăm thêm.
Hai người quay người định đi, Vương dược sư lại gọi bọn họ:
– Ta cảm thấy có lẽ có một người biết.
Trương Huyễn vội vàng quay đầu lại:
– Là ai?
– Các ngươi đến hỏi thử Triệu nhát gan, có lẽ y biết rõ!
Sài Thiệu vỗ trán thật mạnh một cái:
– Ta hồ đồ quá! Sao lại quên mất y.
– Sài huynh, vị Triệu nhát gan này là ai?
– Trước hãy đi tìm người đã, ta vừa đi vừa nói cho đệ biết!
Hai người đi ra khỏi dược phòng, Vương dược sư đuổi theo hô rằng:
– Nếu như hỏi được nói cho ta một tiếng, ta cũng muốn biết là cái gì?
– Nhất định! Nhất định!
Sài Thiệu dẫn Trương Huyễn ra khỏi Vương phủ, đi về phía trong hoàng thành.
– Tên thật của Triệu nhát gan này là Triệu Đơn, người U Châu, là Đại chấp sự Hoàng thương, bởi vì sợ vợ, cho nên tất cả mọi người gọi y là Triệu nhát gan, y vào nam ra bắc vài chục năm, kiến thức rộng rãi, trên cơ bản không có việc gì y không biết.
– Hoàng thương là cái gì?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
Sài Thiệu cười nói:
– Hoàng thương chính là thương đội của hoàng tộc, nửa công nửa tư, địa điểm đặt dưới tri khách thự của Hồng Lư Tự, trên thực tế chính là thương đội tư nhân.
Không bao lâu, hai người tới Hồng Lư Tự, mạng lưới quan hệ của Sài Thiệu rộng rãi, rất nhiều người quen biết gã, không làm khó gã, để cho gã trực tiếp vào quan nha.
Bên trong Hồng Lư Tự vòng vèo mấy vòng, bọn họ đi vào một gian tiểu viện, đã thấy một người đàn ông trung niên mặt mày nhăn nhó đang dùng cái chổi màu xanh bằng trúc quét sân.
Sài Thiệu tiến lên thi lễ cười nói:
– Triệu thúc, ta lại tới quấy rầy rồi.
Người đàn ông trung niên chính là Hoàng thương Đại tổng quản Triệu Đơn, ông ta dường như rất thân với Sài Thiệu, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:
– Lại là nhạc phụ ngươi có chuyện tìm ta sao?
– Không! Hôm nay không phải, hôm nay là đến hỏi thăm một thứ, Vương dược sư nói ngài có thể sẽ biết.
– Cái lão khỉ già ấy còn nợ tiền thuốc của ta chưa đưa nhé! Các ngươi muốn hỏi cái gì?
Trương Huyễn tiến lên khom người nói:
– Xin hỏi Triệu quân sư biết Tử Trùng Ngọc Dũng không?
Cả người Triệu Đơn chấn động, ngẩng đầu rất mau nhìn thoáng qua Trương Huyễn, ông ta không thèm nhìn Trương Huyễn, vứt cái chổi xuống rồi vào nhà, nửa ngày mới nghe được giọng của ông ta:
– Vào đây rồi nói!
Trương Huyễn và Sài Thiệu đi vào phòng, trong căn phòng thu dọn thật sự sạch sẽ ngăn nắp, vách tường sơn trắng như tuyết, trên mặt đất không nhiễm một hạt bụi, chỉ có hai cái ghế dài còn mới, Triệu Đơn khoát tay:
– Hai người các ngươi mời ngồi!
Trong lòng Trương Huyễn dâng lên một tia hy vọng, có lẽ tên Triệu nhát gan này thật sự biết rõ Tử Trùng Ngọc Dũng. Triệu Đơn rót cho bọn họ một chén trà nóng, thở dài nói:
– Toàn bộ Lạc Dương sợ rằng cũng chỉ có ta biết Tử Trung Ngọc Dũng này, mười năm trước ta thiếu chút nữa bỏ mạng vì nó, không nghĩ tới mười năm sau lại có người đến tìm ta vì nó, chẳng lẽ là ý trời?
– Triệu thúc, Tử Trùng Ngọc Dũng là cái gì?
Sài Thiệu đúng lúc cắt ngang lời cảm thán của Triệu Đơn.
Triệu Đơn cười:
– Tên như ý nghĩa, Tử Trùng Ngọc Dũng trên thực tế đúng là một loại trùng nhộng, vì lúc còn là nhộng trong suốt giống như ngọc, sau khi thành trùng liền biến thành màu tím, cho nên tên là Tử Trùng Ngọc Dũng, dân bản xứ kêu nó là Băng Tra Tử.
– Xin hỏi Triệu Thúc, loại tử trùng này ở đâu mới có?
Trương Huyễn vội vàng không thể nhịn được hỏi.
– Loại Tử Trùng Ngọc Dũng này Trung Nguyên không có, ở vùng đất lạnh lẽo cực bắc trên thảo nguyên mới có, đối với người Đột Quyết, đây cũng là một loại thuốc khá lạ và hiếm, người Đột Quyết dùng nó để sinh con, người phụ nữ khó sinh khi nuốt nó có thể sinh đẻ thuận lợi, rất có hiệu quả.
– Ý của Triệu thúc nói là, ở Đột Quyết có thể mua được?
– Ở Đột Quyết cũng chưa chắc có thể mua được, loại vật này rất ít ỏi, hơn nữa nó sợ nóng, đến mùa hè sẽ hoá thành tương, cho nên bình thường nó sinh tồn trong vùng đất lạnh rất sâu, hơn nữa chỉ có lúc băng tuyết vừa tan ra mấy ngày đó mới đi ra giao phối, đó cũng là cơ hội duy nhất bắt bọn chúng, cho nên vô cùng đắt tiền, một con Tử Trùng Ngọc Dũng có thể đổi được ba mươi con dê, một số bộ lạc Thiết Lặc sinh sống ở cực bắc có thể truy tìm nó đổi dê với người Đột Quyết.
Triệu Đơn liếc ngang hắn một cái, lại hỏi:
– Ta biết rõ người luyện võ các ngươi muốn nó làm cái gì? Thực sự điều các ngươi cần là tử trùng, ngọc dũng lại dùng không được, hơn nữa ngọc dũng căn bản đào không được, nó ở rất sâu trong đất đóng băng, năm đó ta…
Sài Thiệu lại cắt lời của ông ta:
– Triệu thúc, nhất định phải tới thảo nguyên sao?
– Đương nhiên!
Triệu Đơn lại lắc đầu:
– Chẳng qua ngay cả người Đột Quyết cũng chưa chắc có thể mua được, lại càng không cần nói đến Trung Nguyên rồi.
Trương Huyễn rất rõ vì sao Sài Thiệu hai lần cắt lời Triệu Đơn, bởi vì người lần trước cùng Triệu Đơn đi Đột Quyết mua thuốc, nhất định chính là Trương Trọng Kiên.
Lúc này Trương Huyễn đã hiểu rõ, nếu như hắn muốn luyện Tụ Lực Chi Thuật trên phiến đá xanh, nhất định phải có vị Tử Trùng Ngọc Dũng này, nếu như Trương Trọng Kiên từng tự mình đi Đột Quyết mua thuộc, hiển nhiên nó chính là một vị thuốc mấu chốt nhất.
Nghĩ đến võ nghệ tuyệt thế của Vũ Văn Thành Đô, nghĩ đến sức mạnh khó có thể địch nổi của Cầu Nhiệm Khách Trương Trọng Kiên, hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất của mình để đi lên con đường võ tướng, là bí mật võ học Trương Trọng Kiên đưa cho mình, nếu như hắn không nắm được cơ hội này, tất sẽ tiếc nuối cả đời.
Tuy nhiên Trương Huyễn tâm tư tinh tế, hắn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp lắm, dường như Sài Thiệu vẫn ám chỉ Triệu nhát gan đi Đột Quyết, chẳng lẽ đi Đột Quyết còn có thâm ý gì khác sao?
– Nghe nói Triệu thúc gần đây cũng sắp đi một chuyến đến Đột Quyết đúng không!
Sài Thiệu ở một bên cười nói.
Triệu Đơn mỉm cười:
– Tin tức của ngươi lại rất mau lẹ, ta mấy ngày nữa thật sự sẽ đi một chuyến đến Đột Quyết, muốn đi làm một việc công, thuận tiện mua một số da lông thượng hạng về.
Ông ta lại liếc nhìn Trương Huyễn:
– Nếu như Trương thị vệ muốn đi cùng với ta, ngược lại có thể kết bạn.
– Đệ quyết định đi Đột Quyết không?
Sài Thiệu thấp giọng hỏi.
Trương Huyễn trầm mặc, hắn còn cần phải suy nghĩ chút nữa