Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 47: Hoàng hậu mềm giọng


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 47: Hoàng hậu mềm giọng

Tiêu hoàng hậu liền nói giọng mềm mại khuyên nhủ:

– Quả thật thần thiếp còn muốn khuyên bệ hạ thêm một chút, Đàm nhi đã mười ba tuổi rồi, là Thái tử Đại Tuỳ, chẳng lẽ bệ hạ cũng chưa từng suy nghĩ để cho y có những người mà bản thân tin cậy, tương lai sau khi y đăng cơ, trở thành phụ tá đắc lực của y hay sao?

Giọng điệu Tiêu hoàng hậu tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng bà vô cùng hiểu rõ trượng phu của mình, bà biết rằng trượng phu làm sao không có những chỗ chưa suy xét chu toàn, cho nên bà rốt cuộc phải nói đến chỗ mấu chốt.

Mấy lời này của Tiêu hoàng hậu tức thì khiến cho Dương Quảng có một loại cảm giác tỉnh táo bất ngờ, đúng thế! Sao ông ta chưa nghĩ tới dự phòng nhân tài cho trưởng tôn?

– Bệ hạ, cho nên Trương Huyễn này quả thật rất tốt, phải không!

Tiêu hoàng hậu hé miệng khẽ mỉm cười.

Dương Quảng cầm tay của vợ, tâm ý hai người tương thông, Dương Quảng cũng không bày ra sự ngạo mạn của đế vương trước mặt vợ lần nữa, ông ta chậm rãi gật đầu:

– Trong lòng trẫm có tính toán rồi.

***

Đối với đế vương mà nói, cân bằng lợi ích các nơi là điều quan trọng đầu tiên, một đế vương đủ tư cách đầu tiên phải là một thợ xây đủ tư cách, giỏi về giảng hòa là tố chất cần chuẩn bị, sau khi Dương Quảng làm Hoàng đế mười năm, đã sớm học được thuật cân bằng.

Huyết án tửu quán Thiên Tự Các chẳng qua là một vụ án nhỏ, bản thân vụ án ảnh hưởng rất nhỏ, tuyệt đại bộ phận người ta không hiểu rõ, nhưng kết quả toàn cuộc vụ án này dẫn phát ra lại ảnh hưởng rất lớn, buổi chiều cùng ngày, Dương Quảng vì vụ án này đưa xuống sắc lệnh xử nhẹ tội.


Căn cứ sắc lệnh, Lý Cương đưa ra phán quyết cuối cùng, tuy rằng La Sĩ Tín lỡ tay giết người, nhưng niệm tình gã bình loạn có công, xử nhẹ tội, đề nghị Binh Bộ lùi việc cho gã thăng chức Giáo uý, duy trì chức vụ Lữ suất của gã, cũng rớt một cấp làm Thủ nghĩa uý, còn lại không truy cứu nữa. Vũ Văn Thuật đóng dấu thư hoà giải, án này đến đây chấm dứt.

Nhưng theo sau đó Dương Quảng lại phát ra một sắc lệnh, nhìn như cùng vụ án nhỏ này không liên quan, nhưng người trong cuộc lại hiểu rõ được chỗ tinh tế trong đó. Sắc lệnh có ba nội dung, thứ nhất là khôi phục chức vụ Hữu vệ Đại tướng quân của Vũ Văn Thuật, đổi hình phạt với ông ta thành phạt bổng lộc ba năm, thứ hai là bởi vì Ngu Xước tham dự cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm, miễn đi chức Thị lang Nội thị của Ngu Thế Cơ, chỉ còn đảm nhiệm Binh bộ Thượng thư, chức Thị lang Nội thị do Tiêu Vũ tiếp nhiệm.

Nội dung thứ ba lại liên quan tới Trương Tu Đà, Dương Quảng huỷ bỏ truy cứu trách nhiệm một trận chiến thất lợi với Trương Xưng Kim, cũng giao trách nhiệm cho quan phủ địa phương phải đảm bảo cung ứng lương thảo cho Phi Ưng Quân.

Mặt khác một giờ sau khi Dương Quảng phát ra sắc lệnh thứ hai, Trương Huyễn cũng nhận được thư bổ nhiệm chính thức của Binh Bộ, hắn chính thức thăng làm Chính thất phẩm Thái tử Thiên Ngưu, tuyên Huệ Uý, cũng chính ngay buổi chiều ngày hôm đó, Trương Huyễn nhận được một cái hộp nhỏ do Tiêu hoàng hậu phái người đưa đến, trong hộp chính là trâm ngọc của Dương Cát Nhi, Tiêu hậu, người mẹ này vẫn phải thoả mãn nguyện vọng của con gái nhỏ bé.

Một vụ án ẩu đả đánh nhau nho nhỏ, kết quả cuối cùng tất cả đều vui vẻ, ngoại trừ Ngu Thế Cơ vốn rằng không có liên quan đến vụ án này. Đương nhiên, nếu như ông ta hài lòng đối với bức “Vũ Hầu Thiếp” kia, tổn thất cũng không lớn.

Bản thân chính trị chính là nghệ thuật thoả hiệp.

***

Vào đêm, trong một gian nhã thất ở đông lầu tửu lâu Thiên Tự Các, Trương Tu Đà bày riêng một bàn tiệc rượu, một là để an ủi đồ đệ La Sĩ Tín, cũng là để cảm tạ Trương Huyễn giúp đỡ cực lớn cho bọn họ.

La Sĩ Tín được thả ra vào xế chiều, cùng lúc đó Trương Tu Đà nhận được thông tri của Binh Bộ, Thánh thượng đã không truy cứu trách nhiệm binh bại ở quận Tế Bắc nữa, lệnh cho ông ta lập tức trở về quận Tề tiếp tục bình phỉ. Mặt khác trong sắc lệnh cũng yêu cầu các quận Sơn Đông đảm bảo lương thực cho Phi Ưng Quân, điều này đã giải quyết một vấn đề khó khăn cực kỳ đau đầu khác của Trương Tu Đà.

Trương Tu Đà từ chỗ của Đại tướng quân Lai Hộ Nhi có được tin tức đó, đây là kết quả nhờ có Yến Vương Dương Đàm hết sức yêu cầu, trong lòng Dương Tu Đà biết rõ, Yến Vương sống nơi thâm cung, làm sao có thể biết rõ chỗ khó xử của mình, đây tất nhiên là do Trương Huyễn ở sau lưng xui khiến.

Trương Tu Đà tràn đầy cảm kích với Trương Huyễn, ông ta giơ bát rượu lên nói:

– Thân thể của tôi do vết thương cũ, quân y nghiêm cấm ta uống rượu, nhưng một chén rượu này ta nhất định phải uống, để biểu đạt tấm lòng cảm kích đối với Trương công tử.

Nói xong, ông ta bưng bát rượu lên định uống một hơi cạn sạch. Trương Huyễn vội vàng giữ chặt ông ta:

– Tâm ý của đại soái tôi xin nhận, nhưng thân thể có bệnh cũ, không thể uống rượu thì ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng, nếu không Trương Huyễn sẽ áy náy trong lòng.

La Sĩ Tín bên cạnh cười hì hì bưng bát rượu lên nói:

– Nếu không tôi thay sư phụ uống nhé!

Tần Quỳnh vỗ một cái sau ót của gã:

– Tiểu tử thối, chính ngươi cũng phải kính Trương công tử, đừng nghĩ lừa dối mà qua được.

La Sĩ Tín gãi gãi sau gáy, không cần ý tứ nói:


– Tần đại ca đừng nói toạc ra mà! Nói toạc ra xấu hổ lắm.

Lập tức mọi người mỉm cười, Vưu Tuấn Đạt đưa chén nhỏ cho Trương Tu Đà:

– Đại soái, nếu không ngài dùng một chén nhỏ kính đi!

Mọi người đều khuyên đại soái không cần miễn cưỡng bản thân, Trương Huyễn cũng cười nói:

– Đại soái nếu thật cảm tạ Trương Huyễn ta, không cần uống rượu, chỉ cần tương lai có một ngày tôi tìm đến nhậm chức dưới quyền đại soái, đại soái ít đánh gậy tôi là được rồi.

Mọi người cười to, Trương Tu Đà lại hết sức nghiêm túc nói:

– Nếu như Trương công tử đến nhậm chức ở Phi Ưng quân của ta, Trương Tu Đà nhất định ra trăm dặm nghênh đón, tuy nhiên…

Trên mặt ông ta lại hiện ra nét cười:

– Tuy nhiên nếu không tuân theo quân lệnh, gậy sẽ chiếu theo đó đánh không thiếu một gậy. Gậy vẫn phải chiếu theo đó mà đánh, cho nên rượu bây giờ cũng nhất định phải kính, ta kính Trương công tử ba chén rượu.

Ông ta rót ba chén rượu tràn đầy, đều uống một hơi cạn sạch. Trương Huyễn cũng liền vội đáp lễ ba chén, Trương Tu Đà lại vui vẻ hỏi:

– Công tử thực dự định đến nhậm chức trong quân ta sao?

Trương Huyễn cười khổ một tiếng:

– Yến Vương hứa hẹn sẽ rất nhanh để cho tôi đến nhậm chức trong Kiêu Quả Quân, tuy rằng tôi vẫn hy vọng tới Phi Ưng Quân, nhưng có thể hay không là một việc khác.

Trương Tu Đà gật đầu, vô cùng thành khẩn nói:


– Tốt nhất là cậu có thể đến, trong quân ta quả thật thiếu mất đại tướng trí dũng song toàn.

Trương Huyễn hổ thẹn nói:

– Tôi võ nghệ thấp kém, làm sao có thể nói một chữ dũng.

– Nếu như Trương đại ca tới Phi Ưng Quân, chuyện học võ cứ để đệ.

La Sĩ Tín giống như một con khỉ nhảy dựng lên:

– Đệ có thể bảo đảm, võ nghệ Trương đại ca ba năm vượt qua Vưu Dạ Xoa.

Vưu Tuấn Đạt nheo mắt lại, một tay nhéo lỗ tai của gã:

– Ngươi nói ai là Dạ Xoa?

La Sĩ Tín đau đến đầu lưỡi run lên:

– Đệ là nói Vưu… đại ca, đau! Buông tay đi mà!

Mọi người lại cười to, Trương Huyễn cũng vô cùng hâm mộ tình bạn của bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, Bản thân khi nào mới có thể có một đám huynh đệ như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.