Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 43: Mâu thuẫn trở nên gay gắt


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 43: Mâu thuẫn trở nên gay gắt

Ngay khi Trương Tu Đà mới vừa đi không bao lâu, Cốt Nghi liền vội vàng tìm đến Ngu Thế Cơ, gã không bắt được Trương Huyễn, vụ án liền không thể tiếp tục điều tra nữa, gã thật sự vô kế khả thi, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của Ngu Thế Cơ.

Không ngờ Ngu Thế Cơ lại cự tuyệt gã, Ngu Thế Cơ đứng ở trước cửa sổ lạnh lùng nói:

– Vụ án này không quan hệ gì với ta, ngươi đừng tới hỏi ta, ngươi trực tiếp đi tìm Vũ Văn Thuật, xem thái độ của ông ta.

Trong lòng Cốt Nghi thầm mắng, chuyện này làm sao có thể không quan hệ gì với lão ta, nếu không có quan hệ gì với lão ta, tại sao mình lại tiếp nhận vụ án này chứ, chẳng qua là muốn bày ra thái độ tách biệt của mình với vụ án này mà thôi.

Cốt Nghi bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ:

– Ty chức hiểu rồi, vậy ty chức đi tìm Vũ Văn đại tướng!

Gã xoay người ra ngoài cửa, đi tới cửa, Ngu Thế Cơ lại bỏ lại một câu:

– La Sĩ Tín chịu tử tội là rất chính xác.

Cốt Nghi nghe không hiểu ra sao, tại sao lại nói câu nói này, gã không dám hỏi nhiều, vội vàng vâng dạ, lúc này mới rời khỏi quan phòng của Ngu Thế Cơ.

So sánh với thái độ tách biệt của Ngu Thế Cơ, Vũ Văn Thuật lại cực kỳ vội vàng, chuyện này kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với ông ta. Trong thư phòng, Vũ Văn Thuật nháy mắt với mưu sĩ Hứa Ấn, để y nói chuyện này.

Chuyện này là một tay Hứa Ấn bày ra, y đương nhiên biết tiếp theo nên làm gì? Hứa Ấn khẽ mỉm cười, nói với Cốt Nghi:

– Tình trạng trước mắt cũng nằm trong dự tính của ta, một khi phạm nhân vào Yến Vương phủ, muốn bắt về sẽ rất khó, nhưng Cốt Thị lang có thể mượn việc này để tạo thế.

Cốt Nghi khó hiểu:

– Lời này là sao?

Hứa Ấn khẽ vuốt râu dê cười nói:

– Người có thể ngăn chặn Yến Vương chỉ có Thánh Thượng, nếu Yến Vương không chịu cúi đầu, vậy chúng ta có thể lợi dụng Thánh Thượng để buộc y giao phạm nhân ra. Yến Vương tất nhiên sẽ không chịu, vậy y chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đối kháng với hoàng quyền, hoặc là đàm phán giải hòa với chúng ta, ta nghĩ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, y tuyệt đối sẽ không vì một thị vệ nho nhỏ mà vứt bỏ vị trí Hoàng thái tôn.

Vũ Văn Thuật khen ngợi:

– Hứa tiên sinh thật nhìn thấu triệt. Tuy Yến Vương là trưởng tôn, nhưng Đại Vương cùng Việt Vương cũng rất được thương yêu, Yến Vương được lập làm Hoàng thái tôn nhưng không được sắc phong chính thức, điều này đã nói lên Thánh thượng còn đang do dự, để Đại Vương thủ Trường An, Việt Vương thủ Lạc Dương, như vậy vẫn có ý muốn muốn lập bọn họ làm thái tử.

– Tam vương tranh giành ngôi vua, Yến Vương hơi không cẩn thận sẽ mất đi vị trí Hoàng thái tôn, tin tưởng Yến Vương rất hiểu hoàn cảnh của mình. Y tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà cứng rắn chống đỡ với Thánh thượng, nhất định sẽ thỏa hiệp với ta.


Cốt Nghi cũng đồng ý với phương án của Hứa Ấn, lợi dụng quan hệ vi diệu giữa tam vương tranh giành ngôi vua để bức bách Yến Vương đi vào khuôn khổ. Gã ngẫm nghĩ một chút lại nói:

– Ta đây nên làm thế nào?

Hứa Ấn thản nhiên cười:

– Việc này còn không dễ dàng sao? Cốt Thị lang giải quyết việc công, đến Yến Vương phủ dẫn tất cả thị vệ đêm đó đi điều tra, cũng bao gồm Trương Huyễn. Đem việc này làm lớn lên, truyền vào tai Thánh Thượng, nói không chừng Cốt Thị lang còn có thể được cái tiếng thơm không sợ quyền thế đấy.

Trong ánh mắt Cốt Nghi có thoáng chút suy nghĩ, gã biết mình nên làm như thế nào rồi.

Cốt Nghi cáo từ rời đi, Hứa Ấn mới cười nói với Vũ Văn Thuật:

– Yến Vương tuổi trẻ khí thịnh, ta đoán y nhất định sẽ không thỏa hiệp.

Vũ Văn Thuật ngạc nhiên:

– Vậy vừa rồi vì sao tiên sinh còn nói Yến Vương nhất định sẽ thỏa hiệp?

Hứa Ấn cười:

– Đây chẳng qua là để ủng hộ tinh thần của Cốt thị lang mà thôi, đại tướng quân không thấy gã muốn rút lui hay sao?

Vũ Văn Thuật gật đầu, ông ta giờ mới hiểu được thâm ý của Hứa Ấn, nhưng mình đã tốn một số tiền lớn, làm sao có thể để Cốt Nghi rút lui được.

Ông ta trầm ngâm một lát, có chút lo lắng hỏi han:

– Nếu Yến Vương không chịu thỏa hiệp thì phải làm sao?

– Đại tướng quân vẫn chưa nghĩ thông suốt sao? Yến Vương có thỏa hiệp hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là Thánh Thượng có thỏa hiệp hay không. Ta nghĩ Thánh Thượng sẽ thông qua chuyện này giải quyết thinh cầu của Đại tướng quân, chỉ cần ông ấy không thật sự muốn trừng phạt Đại tướng quân, vậy Đại tướng quân nhất định sẽ có thu hoạch.

– Ý của tiên sinh là Thánh Thượng sẽ nhúng tay vào vụ án này sao?

Hứa Ấn cười đầy thâm ý:

– Vì sao ta bảo Đại tướng quân đi tìm Ngu Thế Cơ, chỉ cần Ngu Thế Cơ khắc chế không được tham dục, cuốn vào vụ án này, vậy thì Thánh Thượng cũng nhất định sẽ nhúng tay vào vụ án này, cơ hội của đại tướng quân sẽ đến.

***


Sau nửa canh giờ, Cốt Nghi lại suất lĩnh hơn một trăm tên thuộc hạ và binh lính đi tới trước cửa lớn của Yến Vương phủ. Lúc này đang là hoàng hôn, so sánh với vẻ mặt chán nản rời đi lúc trưa, lúc này Cốt Nghi rõ ràng nhiều thêm vài phần lo lắng, gã lớn tiếng quát:

– Đây là việc công của Hình Bộ, xin nhanh chóng bẩm báo cho Yến Vương!

Thị vệ ở cửa lớn thấy bọn họ đến, vội vàng chạy trở về bẩm báo. Một lát sau, tổng quản Tiền Cảnh Trung lại ra đón, y cười tủm tỉm nói:

– Ai! Đây không phải là Cốt Thị lang sao? Đã lâu không gặp, là cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy?

Cốt Nghi hận đến nghiến răng nghiến lợi:

– Giữa trưa chúng ta vừa gặp qua!

– Thật sao? Sao ta một chút ấn tượng cũng không có, có lẽ người ngươi gặp không phải là ta rồi!

– Đốt ngươi thành tro ta cũng nhận ra!

– Nói gì vậy?

Khuôn mặt Tiền Cảnh Trung trầm xuống:

– Hình như ta không thù không oán với Cốt thị lang thì phải!

– Đừng nhiều lời, Hình Bộ thẩm tra vụ huyết án Thiên Tự Các, đề cập đến mười lăm tên thị vệ Yến Vương phủ, đây là danh sách, xin lập tức báo cho bọn họ biết, đi theo ta đến Hình Bộ thẩm vấn.

Cốt Nghi đưa một bản danh sách cho Tiền Cảnh Trung.

– Thật xin lỗi, Yến Vương điện hạ không ở đây, chúng ta không ai làm chủ được, nếu không qua mấy ngày nữa ngài lại đến đi?

Cốt Nghi biết đối phương nhất định sẽ trả lời như vậy, gã không đếm xỉa đến, hừ một tiếng thật mạnh nói:

– Ta cảnh cáo Tiền tổng quản, đây là trọng án của Hình Bộ, nếu Yến Vương phủ không chịu phối hợp, ta đây chỉ có thể bẩm báo với Thánh Thượng, Yến Vương điện hạ sẽ phải gánh chịu trách nhiệm làm trái với pháp luật của triều đình đấy.

Tiền Cảnh Trung khinh thường bĩu môi:

– Việc này có khó gì, không phải là để thị vệ đến Hình Bộ trả lời câu hỏi thôi sao? Nói được nghiêm trọng như vậy có ý nghĩa gì, danh sách ta đã thấy rồi, ngày mai ta bảo bọn họ đến Hình Bộ báo danh, như vậy được rồi chứ!


Cốt Nghi làm sao có thể tin tưởng lời y nói, ánh mắt gã sắc bén nhìn chằm chằm Tiền Cảnh Trung nói:

– Nếu hôm nay ta nhất định phải dẫn bọn họ đi thì sao?

– Vậy thì xin Thị lang kiên nhẫn chờ đi! Yến Vương điện hạ đã tiến cung, chờ ngài ấy trở về, chính ngươi giải thích cho ngài ấy rõ. Đương nhiên, nếu Cốt Thị lang muốn cứng rắn xông vào Yến Vương phủ bắt người, vậy xin cứ tự nhiên!

Nói xong, Tiền Cảnh Trung xoay người đi vào cửa chính vương phủ. Cốt Nghi hận đến nghiến răng nghiến lợi, gã đương nhiên không dám cứng rắn xông vào Yến Vương phủ, nhưng muốn gã chán nản rời đi, cũng không có khả năng. Gã quay đầu lại thấp giọng nói với một gã lang trung Hình Bộ:

– Ngươi nhanh chóng dẫn mười người tới cửa Quang Trạch chờ, nếu Yến Vương trở về phủ, lập tức báo cho ta biết!

– Thuộc hạ hiểu rồi!

Tên lang trung Hình Bộ này dẫn theo mười tên Hình Bộ tòng sự chạy đến cửa Quang Trạch, Cốt Nghi lại lệnh cho mọi người ngồi xuống trước cửa lớn Yến Vương phủ, với hành động này cũng đủ để chấn động cả triều đình rồi.

***

Ngay lúc Cốt Nghi suất lĩnh trăm tên thủ hạ đứng ở trước của Yến Vương phủ, Yến Vương Dương Đàm đang đứng ở ngoài ngự thư phòng điện Văn Thành chờ đã lâu.

Dương Đàm bình thường có chuyện gì cũng sẽ thương lượng với vài vị sư phụ, nhưng hôm nay hắn quyết định nghe theo ý kiến của Trương Huyễn, chủ động xuất kích. Lúc này, một gã hoạn quan đi ra hành lễ nói:

– Điện hạ, Thánh Thượng cho người vào!

Dương Đàm sửa sang lại quần áo, bước nhanh vào ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang nghe Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn truy tra về vụ án bè đảng của Dương Huyền Cảm.

Dương Quảng ra nghiêm lệnh, bất kể người nào cấu kết với Dương Huyền Cảm tạo phản đều nghiêm trị, Bùi Uẩn trình thánh ý, mấy tháng qua đã xử tử hoặc lưu đày hơn ba vạn người ở các nơi, thậm chí bao gồm các các quan lớn như Ti Nông khanh Triệu Nguyên Thục.

Dương Quảng nhìn danh sách, một số người bị lưu đày đi Tây Vực có ý đồ nửa đường chạy trốn, bị binh lính bắt được, trên danh sách thậm chí có thi nhân Vương Trụ và Ngu Xước, Vương Trụ là một thi nhân mà Dương Quảng rất yêu thích, mà Ngu Xước còn là con cháu của gia tộc Ngu Thế Cơ.

Điều này làm cho Dương Quảng nhất thời khó nghĩ. Lúc này, Dương Đàm đi vào ngự thư phòng, quỳ xuống hành đại lễ nói:

– Cháu vấn an hoàng tổ phụ!

– Đàm nhi có chuyện gì à?

Dương Quảng tạm thời để danh sách đào vong sang một bên.

– Khởi bẩm hoàng tổ phụ, cháu bị người ức hiếp, khẩn cầu hoàng tổ phụ thay cháu làm chủ!

– Cái gì?

Dương Quảng hơi sửng sốt, ngay cả Bùi Uẩn bên cạnh cũng hoảng sợ, lại có người dám ức hiếp Hoàng thái tôn.

Sắc mặt Dương Quảng lập tức trầm xuống, hỏi:


– Là ai ức hiếp cháu?

– Hồi bẩm hoàng tổ phụ, là Vũ Văn Thuật vì báo thù bị miễn chức, đã bịa đặt tội danh, liên hợp với Hình Bộ Thượng thư Cốt Nghi hãm hại thị vệ của cháu.

Ánh mắt của Bùi Uẩn chậm rãi híp lại, không ngờ lại đề cập đến Hình Bộ Thị lang Cốt Nghi, không biết Vũ Văn Thuật dùng bao nhiêu tiền tài đưa cho Ngu Thế Cơ đây?

– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng tất cả mọi việc cho trẫm nghe.

Dương Đàm liền kể lại rõ ràng rành mạch vụ án ở quán rượu Thiên Tự Các cho hoàng tổ phụ. Khuôn mặt Dương Quảng không chút cảm xúc, nhìn không ra ý nghĩ của ông ta, nhưng Bùi Uẩn bên cạnh lại thấy được một chút manh mối, một vụ đánh nhau nho nhỏ lại kinh động đến Hình Bộ, nước thật sâu mà!

Dương Quảng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Bùi Uẩn:

– Ngự Sử Đài biết chuyện này không?

Bùi Uẩn vội vàng nói:

– Vi thần mới từ thành Đại Hưng trở về, vẫn chưa biết tình hình. Nhưng Ngự Sử Đài có thể sẽ biết một chút nội tình, nếu bệ hạ không chê phiền toái, vi thần có thể đi hỏi thăm một chút.

– Đi đi!

– Vi thần tuân chỉ!

Bùi Uẩn đầy thâm ý liếc nhìn Dương Đàm, bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng.

Tuy rằng trong ngự thư phòng chỉ còn lại có hoàng tổ hoàng tôn hai người, nhưng Dương Quảng cũng không có ý tứ che chở hoàng tôn, ông ta lạnh lùng nói:

– Thị vệ của ngươi tham dự đánh nhau ẩu đả, còn giết người. Hình Bộ theo lẽ công chấp pháp, lại có cái gì không đúng, chẳng lẽ bởi vì ngươi là hoàng tôn, thị vệ của ngươi có thể tha tội hay sao?

Dương Đàm được chỉ điểm tỉ mỉ của Trương Huyễn, y biết làm như thế nào để ứng đối với chất vấn của hoàng tổ phụ, y không chút hoang mang nói:

– Khởi bẩm hoàng tổ phụ, cháu cũng không có ý che chở thị vệ mình, tuy rằng thị vệ của cháu ác đấu với Vũ Văn Thái bảo, nhưng không ra tay đánh bị thương người, kẻ đánh bị thương người là thuộc hạ của Trương Tu Đà. Đó cũng không phải là vụ án lớn, là một vụ án rất tầm thường, vốn là do Hà Nam doãn Vương phủ quân thẩm tra xử lí, lại bị Hình Bộ bức ép đoạt đi, hoàng tổ phụ không cảm thấy việc này có chút kỳ quái sao?

– Vậy ngươi muốn trẫm làm cái gì, thay ngươi thẩm tra vụ án này sao?

Dương Quảng như cười như không nhìn cháu trai.

Dương Đàm quỳ xuống nói:

– Cháu chỉ cầu hoàng tổ phụ chủ trì công bằng, cháu không muốn che chở thị vệ, nhưng tuyệt không để người khác khi nhục cháu và thị vệ của cháu!

Dương Quảng nhìn chăm chú vào trưởng tôn một lúc lâu, ông ta từ giọng nói của Dương Đàm nghe ra sự quyết đoán và cương nghị không giống với bình thường. Trong lòng ông ta có chút kinh ngạc, trầm tư một lát rồi nói:

– Được rồi! Trẫm để Bùi Uẩn thẩm tra vụ án này, đồng thời trẫm cũng dự thính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.