Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 38: Không ai chịu ai (1)
Tuy rằng vết thương của Vũ Văn Thuật dần dần tốt lên, nhưng vẫn không thể đi đường, ông ta được vài tên gia nô khiêng kiệu tới nội đường của quan thự phủ Hà Nam.
Lý Cương rất khách sáo, mời Vũ Văn Thuật ngồi xuống, lại thành khẩn nói:
– Thân thể Vũ Văn Đại tướng quân không khoẻ, cần gì phải đích thân đến chứ. Có chuyện gì để lệnh lang tới đây chuyển lời là được.
Vũ Văn Thuật khẽ hừ một tiếng:
– Chỉ sợ con trai ta đến, Lý phủ quân ngay cả cửa cũng sẽ không cho nó vào, lão phu đành phải tự mình đến đây một chuyến.
Lý Cương nghe giọng điệu ông ta khắc nghiệt, chỉ cười, không đáp lời của ông ta. Giọng nói Vũ Văn Thuật vừa chuyển đề tài, lại nói:
– Lão phu là vì việc đêm qua mà đến, không biết Lý phủ quân định khi nào thả mấy tên con nuôi bất hiếu của ta đây?
– Vụ án trên cơ bản ta đã tra rõ ràng, những người không quan hệ với vụ án này ta sẽ lập tức thả ra. Xin Vũ Văn Đại tướng quân yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ chịu oan ức.
– Vậy đa tạ, nếu phủ quân nói vụ án đã điều tra rõ, như vậy ai là hung phạm? Nghe nói hung phạm có hai người, không biết Lý phủ quân cho rằng đó là ai?
– Hung thủ đương nhiên không thể là hai người, chỉ có điều có hai người đều tự xưng là hung phạm, trên thực tế chỉ có thể có một người. Căn cứ vào kết quả điều tra của bản quan, kẻ giết người hẳn là La Sĩ Tín, mà không phải là thị vệ Yến Vương Trương Huyễn.
– Không đúng!
Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:
– Lý phủ quân điều tra sai rồi! Tất cả thủ hạ của ta đều tận mắt nhìn thấy là thị vệ Trương Huyễn giết Vương Khánh Phương, vì sao Lý phủ quân lại đổ tội lên đầu một tên Lữ soái Phi Ưng quân nho nhỏ, bao che cho thị vệ Yến Vương, chẳng lẽ Lý phủ quân không dám đắc tội với Yến Vương điện hạ hay sao?
Khuôn mặt Lý Cương giận dữ nói:
– Đại tướng quân sao lại nói lời ấy? Lý Cương ta sợ đắc tội người khác khi nào chứ, ta chỉ giữ đúng nguyên tắc, là ai gây tội thì người đó lĩnh tội, tuyệt không có bất kỳ sự bao che nào, hơn nữa La Sĩ Tín giết người cũng là ngộ thương, thuộc loại hành vi tự vệ, quyết không thể luận tội giống với tội phạm giết người được.
– Lời này của Lý phủ quân là có ý gì, chẳng lẽ nghĩa tử của ta bị chết là đáng đời hay sao? Kẻ giết người là anh hùng, phải gióng trống khua chiêng khen ngợi hắn hay sao?
– Ta cũng không nói lời này, ta chỉ nói y ngộ thương, có tội đương nhiên là có tội, chỉ có thể xử y tội lỡ tay đánh người.
Vũ Văn Thuật cười lạnh liên tiếp:
– Ta cảm thấy án giết người này không nên do Lý phủ quân thẩm tra, dựa vào đâu mà phán đoán chắc chắn như vậy?
– Ai nói ta không thể thẩm án giết người? Hình Bộ chỉ duyệt lại, quyền thẩm án nằm trong tay ta, cho dù Hình Bộ không đồng ý, bọn họ cũng chỉ có thể lui về cho ta phúc thẩm. Đại tướng quân hình như không hiểu lắm về quy củ trong triều đình.
– Thật sao?
Vũ Văn Thuật cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói:
– Ta vốn muốn cùng Lý phủ quân trao đổi một chút, xem ra khác biệt giữa hai người chúng ta quá sâu. Như vậy đi, cuối cùng ai là hung thủ, cũng hy vọng Lý phủ quân đừng qua loa đại khái quá, chuyện này ta sẽ báo cáo với Thánh Thượng, ta tin Thánh Thượng sẽ thay ta bảo vệ công bằng.
Vũ Văn Thuật đem Hoàng đế ra để bức bách dọa nạt Lý Cương. Lý Cương không chịu uy hiếp của ông ta chút nào:
– Ta đương nhiên sẽ không qua loa, ta sẽ còn tiếp tục đi sâu vào điều tra. Có một điều ta phải nhắc nhở Vũ Văn Đại tướng quân, lệnh lang Vũ Văn Trí Cập cũng là người liên quan đến vụ án. Y là người khởi xướng vụ án, xin Vũ Văn Đại tướng quân đưa y tới đúng lúc, nếu không đến lúc ta phát lệnh truy nã, vậy thì rất phiền toái.
Vũ Văn Thuật giận tím mặt:
– Lý Cương, ngươi khinh người quá đáng, ta tuyệt sẽ không thua ngươi, chúng ta chờ xem!
Ông ta thét một tiếng ra lệnh:
– Đi!
Vài tên Vũ Văn gia nô đang đợi trong nha phủ vội vàng chạy tới, khiêng kiệu lên đi ra ngoài nha phủ. Lý Cương chậm rãi đi tới cửa, không nhanh không chậm nói:
– Hy vọng Vũ Văn Trí Cập đến quan phủ tự thú, nếu không bản quan sẽ phát lệnh truy nã ra ngoài đấy.
– Có gan ngươi cứ phát đi!
Vũ Văn Thuật hung tợn bỏ lại một câu, bóng dáng biến mất ở ngoài cửa.
Một khắc sau, Lý Cương hạ lệnh thả người, ngoại trừ người hiềm nghi La Sĩ Tín và người kiên quyết không chịu thừa nhận mình vô tội Trương Huyễn, toàn bộ những người khác đều được thả ra.
***
Ở phía nam thành Lạc Dương, có một tòa nhà chiếm đất gần trăm mẫu lớn, trong tòa nhà cây cối xanh um, sông nhỏ róc rách, trong tòa nhà nơi nơi đều trải rộng đình đài lầu các, các loại kiến trúc mỹ thuật hết sức xa hoa, nơi này là phủ trạch của Nội Sử Thị Lang kiêm Binh bộ Thượng thư Ngu Thế Cơ.
Ngu Thế Cơ là người quận Hội Kê ở phía nam, gia tộc Ngu thị là danh môn vọng tộc nhiều thế hệ ở Giang Nam, trong thời tam quốc Ngu Phiên cũng là danh nhân của gia tộc Ngu thị.
Ngu Thế Cơ khoảng ngoài năm mươi tuổi, dáng người bình thường, mắt sâu mũi cao, tướng mạo kỳ lạ. Lão ta làm quan khôn khéo tài giỏi, hiểu được thánh ý, rất được Dương Quảng tin tưởng, dần dần giao quyền lớn cho lão ta. Hơn nữa lão ta đã khống chế được Hình Bộ và Binh bộ, trong việc bổ nhiệm quan viên cũng có quyền phát ngôn rất lớn, khiến Ngu Thế Cơ quyền khuynh thiên hạ, người muốn nịnh bợ lấy lòng lão ta nhiều vô số, mỗi ngày trước cửa lớn Ngu phủ đều ngựa xe như nước, khách khứa đầy nhà.
Giữa trưa, Ngu Thế Cơ về nhà ăn cơm trưa, vừa mới tiến vào cửa, con riêng Hạ Hầu Nghiễm nghênh đón cười nói:
– Phụ thân đã trở về!
Hạ Hầu Nghiễm là vì mẫu thân tái giá cho Ngu Thế Cơ mà theo vào Ngu gia. Ngu Thế Cơ đối xử với gã cũng không tệ lắm, xem như con trai của mình, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho gã đi làm.
Ngu Thế Cơ liếc mắt nhìn gã:
– Có chuyện gì?
Lão ta hiểu rất rõ đứa con riêng này, vội vã chào đón như vậy, nhất định là có chuyện. Hạ Hầu Nghiễm cười bồi nói:
– Phụ thân, sáng hôm nay Vũ Văn Trí Cập tới tìm con, hình như nhà bọn họ có chuyện muốn nhờ phụ thân giúp đỡ.
Trong lòng Ngu Thế Cơ biết rõ, đây là Vũ Văn Thuật muốn xin mình hỗ trợ, lại sợ mở miệng đường đột, cho nên trước hết để con trai ra mặt thử, ông ta không đổi sắc hỏi:
– Cụ thể là có chuyện gì?
Hạ Hầu Nghiễm tiến lên thấp giọng nói vài câu với phụ thân. Ngu Thế Cơ trầm tư một lát, chậm rãi gật đầu:
– Chuyện này ta đã biết, để ta suy xét một chút!
Ngu Thế Cơ không từ chối, chính là cho Vũ Văn Thuật một cơ hội, tiếp theo để xem biểu hiện của Vũ Văn Thuật.
***
Dương Đàm là từ miệng Sài Thiệu mới biết được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, y lập tức vừa tức vừa giận. Dù sao Dương Đàm cũng là thiếu niên, sau khi hung hăng cho Vũ Văn Thuật một bài học, y liền không hề để chuyện này trong lòng, lại không nghĩ đến Vũ Văn Thuật sẽ trả thù mình, khai đao với thủ hạ của mình