Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 29: Hoàng cô đến rồi
Phủ Yến Vương còn gọi là Yến Vương cung, trên thực tế ở trong hoàng thành. Phía đông phủ có một hồ nước chiếm hơn mười mẫu đất, bốn phía hành lang dài vờn quanh, núi giả đứng sừng sững, bên trong có đủ loại hoa sen, các loại cá bơi thong thả giữa các lá sen.
Bởi vì nơi này là nơi dừng chân của thị vệ, cũng là nơi nghỉ ngơi khi bọn thị vệ được thư nhàn, hoặc tới đây câu cá, giữa hè còn có thể bơi lội trong nước.
Trương Huyễn đã ở phủ Yến Vương gần nửa tháng, cũng dần dần quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Buổi trưa hôm nay, Trương Huyễn được nghỉ phép nửa ngày, trong lúc rảnh rỗi, hắn mượn cái cần câu, ở bên bờ ao câu cá nghỉ ngơi.
Nắng xuân tươi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hồ nước, từng trận gió mát, làm người ta vui vẻ thoải mái khác thường. Bốn phía hồ nước rất yên tĩnh, ngoại trừ Trương Huyễn thì không có người khác, dù sao ngày nghỉ của thị vệ rất quý giá, bình thường đều sẽ ra ngoài uống rượu, thị vệ đi câu cá thật sự rất hiếm thấy.
Trương Huyễn hôm nay rất may mắn, đã có hơn mười con cá mắc câu, thậm chí còn có một con cá chép màu vàng hiếm thấy. Lúc này, cần câu động đậy, Trương Huyễn giật mạnh lên, lưỡi câu trống không, con giun móc vào lưỡi câu đã mất, hắn gặp được một con cá ăn vụng ranh mãnh.
Trương Huyễn cúi đầu mắng một tiếng, kéo dây câu qua, tay trái sờ hộp mồi câu phía sau, bên trong còn có hơn mười con giun, không ngờ hắn lấy ra cũng không phải là con giun, mà là một con sâu róm màu sắc sặc sỡ, lông rất dài, đang lúc nhúc trong tay hắn.
Trương Huyễn giật mình, liền vứt bỏ con sâu róm, hắn cầm cái hộp, mới phát hiện trong hộp còn có hơn mười con sâu róm, có chuyện gì vậy?
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười ha ha, Trương Huyễn quay đầu lại, phát hiện hành lang phía sau cách đó không xa có một tiểu cô nương đang trốn, đang che miệng cười trộm.
Tiểu nương khoảng chừng bảy tám tuổi, cột tóc hai bên, mặt mày như họa, tướng mạo vô cùng thanh tú xinh đẹp, mặc một cái váy ngắn màu xanh lá, áo khoác đỏ gấm, chân mang giày thêu tơ vàng.
– Là ngươi làm à?
Trương Huyễn giả vờ tức giận nói.
– Sao lại là ta, là chúng nó tự đi vào mà!
Tiểu nương chạy tới, kéo giỏ cá từ trong nước ra:
– Để ta xem cá ngươi câu được!
– A! Con cá này thật xinh đẹp.
Tiểu nương giơ tay cầm lấy con cá chép vàng óng ánh trong giỏ cá, Trương Huyễn cảm thấy không ổn, vội vàng hô lên:
– Coi chừng!
Nhưng vẫn chậm một bước, cá chép vàng óng ánh va chạm thật mạnh vào giỏ cá, bắn ra ngoài, trong tiếng kêu sợ hãi của tiểu nương bay xuống hồ nước.
– Đều tại ngươi!
Tiểu nương giậm chân thật mạnh, nước mắt lập tức trào ra ngoài:
– Là do ngươi dọa ta, ngươi đi bắt nó trở về cho ta.
Trương Huyễn lười không hỏi nàng, cần câu vung lên, tiếp tục câu cá, tiểu nương thấy hắn không để ý tới mình, dứt khoát ngồi dưới đất khóc lên:
– Ngươi bắt nạt ta! Không chịu bắt cá cho ta.
Trương Huyễn bị nàng khóc đến tâm phiền ý loạn, chau mày nói:
– Đừng khóc, cá cũng chạy mất rồi, vậy làm sao ta có thể bắt được?
– Ta mặc kệ, ngươi không bắt thì ta bắt!
Nói xong, nàng cởi áo ngoài, lộ ra bả vai nhỏ trơn bóng và cánh tay non mịn như ngó sen, lại vén váy lên chuẩn bị xuống nước, kỳ thật Trương Huyễn đã nhìn thấy con cá chép vàng óng ánh kia, hình như đang bị thương, phập phồng ở trong nước.
Trương Huyễn làm sao có thể để một tiểu nương cởi áo quần xuống nước, nước hồ sâu đủ để ngập hết người nàng, bất đắc dĩ, hắn đành hô lên với tiểu cô nương:
– Được rồi! Ta bắt lên cho ngươi.
Tiểu nương lập tức rút chân về, vui mừng vỗ tay:
– Đa tạ đại ca ca hỗ trợ!
Trương Huyễn bất đắc dĩ, lắc đầu, bỏ áo ngoài ra, cởi giày, lập tức nhảy xuống hồ nước, hồ nước không sâu, vừa đến phần eo của hắn, chậm rãi đi vài chục bước, đến gần con cá chép vàng, hắn nhanh tay lẹ mắt, một phát bắt được cá chép, cười nói:
– Bắt được rồi!
Hắn vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng hoan hô của tiểu nương, không ngờ phía sau thanh âm gì cũng không có, hắn quay đầu lại, tiểu nương đã không thấy bóng dáng, trong lòng Trương Huyễn thầm kêu không ổn, nhìn về chỗ để áo quần và giày của mình, áo quần thì còn, nhưng giày đã mất, dao găm cắm bên trong giày cũng không cánh mà bay.
Chỉ thấy tiểu nương ló đầu ra từ cửa tròn, cười hì hì quơ dao găm với hắn:
– Ta không muốn con cá kia, tự ngươi giữ đi!
Nói xong, nàng chạy nhanh như chớp, Trương Huyễn không kịp gọi, tức giận đến sôi máu, hắn luôn tự phụ mình nhạy bén, lại thật không ngờ bại trong tay một tiểu nương tám tuổi, nếu truyền ra ngoài thì hắn làm sao còn có thể làm người được?
Giày không sao cả, mấu chốt là dao găm của hắn, ngàn vạn lần không thể rơi mất, hắn vội vàng ba bước hai bước nhảy lên bờ, chạy ra cửa tròn, làm sao còn thấy bóng dáng của tiểu nương.
Trương Huyễn tức giận đến hồi lâu không nói ra lời, tiểu nương này từ đâu tới, thật nghịch ngợm phá phách!
Trương Huyễn chân không, cả người ướt sũng trở lại phòng của mình, hắn thay giày và quần áo, bước nhanh đi đến tiền đường, muốn tìm Sài Thiệu hỏi thăm về lai lịch của tiểu nương, dù sao cũng là hoàng cung, tiểu cô nương bảy tám tuổi cũng không quá nhiều.
Mới vừa đi tới tiền đường, chỉ thấy hơn mười người thị vệ vây quanh Yến Vương Dương Đàm từ nội đường chạy đến, Dương Đàm thấy hắn liền gọi:
– Trương Huyễn, mau cùng đi, Hoàng hậu nương nương đến rồi!
Trương Huyễn hoảng sợ, liền vội vàng đi theo bọn thị vệ cùng nhau chạy tới trung viện, vừa qua khỏi cửa, chỉ nghe có người cao giọng hô lên:
– Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Mọi người vội vàng tránh người sang hai bên, Trương Huyễn cũng lui về phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh bụi hoa xa xa, ánh mắt len lén liếc về phía cửa chính. Trong lịch sử nhan sắc Tiêu Hoàng hậu nổi tiếng khắp thiên hạ, bộ dáng chân thật của bà ta sẽ ra sao đây?
Chỉ nghe tiếng ngọc bội trong trẻo vang lên, một làn gió thơm đập vào mặt, người còn chưa tới, mùi thơm tới trước, tiếng bước chân truyền đến, đám cung nữ hoạn quan vây quanh một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đi đến.
Đoán về tuổi tác thì Tiêu Hoàng hậu ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng Tiêu Hoàng hậu trước mắt bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, trên mặt không có một nếp nhăn, thoạt nhìn nhiều nhất là cỡ ba mươi tuổi, mỹ mạo đoan trang, tươi đẹp động lòng người, búi tóc cao, trên đầu châu quang rực rỡ, mặc váy dài màu xanh lá chấm đất, một cung nữ ở phía sau thay bà ta nâng váy dài.
Trương Huyễn âm thầm tán thưởng, xinh đẹp diễm lệ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
– Ngươi đang khen Hoàng hậu nương nương trẻ tuổi xinh đẹp đúng không?
Bên cạnh truyền tới một thanh âm, Trương Huyễn hoảng sợ, lúc này mới phát hiện tiểu nương vừa rồi không biết khi nào đã chạy đến bên cạnh hắn, nấp ở phía sau bụi hoa. Trương Huyễn buồn bực thấp giọng nói:
– Giày của ta đâu rồi?
Tiểu nương cười hì hì nói:
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà!
– Đừng nói nhảm, ta không có ca ngợi Hoàng hậu nương nương.
Mặt Trương Huyễn hơi đỏ:
– Loại ý nghĩ này không nên có.
Lúc này, Yến Vương Dương Đàm quỳ xuống thi lễ với hoàng tổ mẫu, Tiêu Hậu cười nói:
– Ta tới đây để xem tình hình của cháu, không cần hành đại lễ như vậy, đứng lên đi!
– Vâng!
Dương Đàm đứng dậy, nhìn ra phía sau hoàng tổ mẫu, hỏi:
– Tổ mẫu không phải đi cùng với hoàng cô sao?
– Ta cũng đang thấy là lạ! Mới vừa rồi còn ở cùng nó, không biết nó lại đi đâu rồi?
Dương Đàm vội vàng ra lệnh:
– Mau đi tìm hoàng cô!
Tiểu nương thấp giọng cười nói với Trương Huyễn:
– Chúng ta đánh cuộc không, ta biết hoàng cô đang ở đâu. Nếu ta thắng, ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.
Trương Huyễn tức giận nói:
– Ngươi trước tiên trả đồ lại cho ta, ta sẽ cùng ngươi đánh cuộc!
– Ngươi cùng ta đánh cuộc, ta sẽ trả lại cho ngươi.
Trương Huyễn thật sự sợ tính cách tinh ranh của tiểu nương này, nếu mình đồng ý với nàng, không biết lại làm ra cái gì nữa? Hắn lắc đầu:
– Ngươi trước tiên trả đồ lại cho ta!
Tiểu nương cả giận nói:
– Nếu ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ ném gậy sắt của ngươi xuống ao Cửu Châu, ngươi đã không tin thì bây giờ ta sẽ ném cho ngươi xem!
Nói xong, tiểu nương xoay người rời đi, Trương Huyễn bắt lấy cánh tay nhỏ của nàng:
– Được rồi! Lại tin tưởng ngươi một lần.
Tiểu nương đột nhiên xoay người, cười hì hì nói:
– Lời hứa của quân tử, tứ mã nan truy nha!
Nàng ho khan thật mạnh hai tiếng, nghênh ngang đi ra ngoài:
– Các ngươi ai đang tìm ta vậy?
– Điện hạ, hoàng cô ở trong này.
Bọn thị vệ hoan hô.
Trương Huyễn ngây ngẩn cả người, tiểu nương bảy tám tuổi này lại là cô cô của Dương Đàm? Theo lẽ thường, cô cô của Dương Đàm ít nhất hẳn là hai ba mươi tuổi mới đúng, tại sao lại là một tiểu nha đầu chứ?
Lúc này, Trương Huyễn chợt nhớ tới một người trong lịch sử, chẳng lẽ tiểu nha đầu là nàng ta sao?
Đại Dương phi của Lý Thế Dân, không phải là con gái nhỏ nhất của Dương Quảng sao?
Tiểu nha đầu chính là con gái nhỏ nhất của Dương Quảng, tên là Dương Cát Nhi, phong là công chúa Quảng Lăng, là hòn ngọc quý trên tay Dương Quảng.
Dương Cát Nhi trời sinh thích tự do tự tại chạy loạn khắp nơi, nghịch ngợm gây sự khắp chốn, Dương Quảng cũng không trói buộc được nàng. Hôm nay nàng cùng mẫu thân đến phủ Yến Vương, kết quả ở nửa đường nàng trốn vào cửa Đông trước, vừa lúc gặp Trương Huyễn đang câu cá, trêu cợt hắn một phen.
Dương Đàm đi lên trước cung kính quỳ xuống thi lễ:
– Chất nhi tham kiến hoàng cô!
– Hiền chất miễn lễ.
Dương Cát Nhi giả vờ bộ dáng nghiêm túc từng trải, tiếp nhận quỳ lạy của Dương Đàm, lại thừa dịp người chưa chuẩn bị vụng trộm quay đầu thè lưỡi làm mặt quỷ với Trương Huyễn.
Trương Huyễn nhịn không được bật cười:
– Tiểu nha đầu ranh mãnh này, mặc dù có chút nghịch ngợm gây sự, nhưng cũng có mặt rất đáng yêu!
Dương Cát Nhi làm mặt xấu với Trương Huyễn, lại bị Tiêu Hoàng hậu ở phía sau nhìn thấy, trong lòng bà có chút kì quái, tên thị vệ này là ai, Cát Nhi làm sao mà biết hắn chứ?
Tiêu Hoàng hậu cũng không có hỏi nhiều, vẫy tay một cái với Dương Cát Nhi:
– Cát Nhi lại đây!
Dương Cát Nhi hoạt bát chạy tới, nắm tay mẫu thân, cười hì hì nói:
– Nương, chúng ta vào đi thôi! Dạy dỗ Đàm nhi một chút.
Tiêu Hoàng hậu cười nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu nàng:
– Vi nương giáo huấn con trước, con chạy đi đâu vậy?
– Vừa rồi con đi câu cá, câu được một con cá rất lớn, là thật đấy!
Nàng vụng trộm nháy mắt mấy cái với Trương Huyễn.
Trương Huyễn xoay đầu qua, trong lòng âm thầm buồn bực, cái gì mà một con cá lớn, không phải là đang nói mình sao? Tiểu nha đầu này nói chuyện gì vậy.
– Con làm gì có kiên nhẫn mà câu cá, Đàm nhi còn có thể, lần sau để Đàm nhi dẫn con đi câu cá đi.
– Con không đi với y đâu!
Dương Cát Nhi bĩu môi một cái:
– Một tên tiểu phu tử, cả ngày cứ Khổng Tử, thánh nhân, nghe thật nhàm chán, có bản lĩnh thì đánh với ta một trận!
Nàng vén tay áo lên, chống nạnh, hung hăng trừng mắt Dương Đàm:
– Tới hay không?
Dương Đàm biết vâng lời, khoanh tay nói:
– Chất nhi sao dám vô lễ với Hoàng cô chứ!
– Người xem, con nói không sai đi!
Tiêu Hoàng hậu dở khóc dở cười, bó tay với con gái bảo bối, đành phải nhường một bước:
– Con đi chơi đi! Nương mặc kệ con đấy.
Dương Cát Nhi hoan hô một tiếng, chạy tới hoa viên phía tây, vài hoạn quan cung nữ vội vàng đuổi theo, lần này không thể để nàng chuồn mất lần nữa được.