Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 26: Tinh mắt biết nhìn người (2)
Quý tộc Quan Lũng là người ủng hộ của nguyên thái tử Dương Dũng, sau khi Thái Tử Dương Dũng đoạt vị thất bại, quý tộc Quan Lũng bị Dương Quảng chèn ép nghiêm khắc, còn dời đô tới Lạc Dương, ý đồ chia cách quý tộc Quan Lũng.
Vì tự bảo vệ mình, quý tộc Quan Lũng thành lập Vũ Xuyên Phủ vào năm đầu Đại Nghiệp, đối kháng lại sự chèn ép của Dương Quảng với quý tộc Quan Lũng, trong bốn thế lực lớn trong thiên hạ, lực lượng của Vũ Xuyên Phủ là lớn nhất.
Sau khi được sự đồng ý ngầm của Dương Quảng, thư viện Vũ Xuyên mới được lập, chức năng chủ yếu là bồi dưỡng nhân tài trong quý tộc Quan Lũng, do triều đình lập ra, nó thật ra là một tổ chức giáo dục nội bộ.
Phía dưới sắp đặt hai đường văn võ, văn đường gọi là Cửu Thiên Đường, là nơi bồi dưỡng văn thần. Đám người Lý Mật, Lý Kiến Thành được dạy dỗ ngay tại Cửu Thiên Đường, đồng thời cũng dạy dỗ cho con cháu nhỏ tuổi.
Mà võ đường thì được gọi là Phượng Minh Đường, là nơi bồi dưỡng dũng tướng Đại Tùy, giống đám người Vương Bá Đương, Trưởng Tôn Vô Kỵ Lý Thế Dân đều nằm trong danh sách của Phượng Minh Đường.
Đây là thành phần công khai hợp pháp của thư viện Vũ Xuyên, nhưng rất nhiều người cũng không biết, trong Vũ Xuyên Phủ còn có một tổ chức bí mật, chính là Huyền Vũ Hỏa Phượng, nó mới là lực lượng trực tiếp chân chính lệ thuộc Vũ Xuyên Phủ.
Ngay trong lúc tâm tình Vũ Văn Thuật không tốt, trong phòng bí mật của Vũ Xuyên Phủ, Trương Trọng Kiên và sư muội Trương Xuất Trần quỳ gối trước mặt Hội chủ Đậu Khánh thỉnh tội.
– Tất cả đều là trách nhiệm của ta, không quan hệ với những người khác, là do ta khinh địch mới khiến cho nhiệm vụ lần này thất bại, ta bằng lòng nhận tất cả xử phạt.
Trương Xuất Trần vội la lên:
– Nghĩa phụ, không thể hoàn toàn trách cứ đại sư huynh, nhiệm vụ lần này chúng ta đều có trách nhiệm…
Đậu Khánh từng đảm nhiệm Thái Thú Hà Đông, Vệ úy khanh, hiện đã từ quan, phong tước là Trần quốc công, là nhân vật số hai của gia tộc Đậu thị Quan Lũng, dựa theo chế độ hai năm đổi Hội chủ một lần của Vũ Xuyên Phủ, sang năm là Độc Cô Như Ý tiếp nhận chức vụ Hội chủ Vũ Xuyên.
Sáu năm trước, tướng quốc Dương Tố từng tặng cho Đậu Khánh một đám võ tỳ, trong đó có Trương Xuất Trần mười một tuổi, Đậu Khánh thấy nàng thông minh hơn người, ngộ tính vô cùng tốt, liền nhận nàng là nghĩa nữ, đưa nàng đến Chung Nam Sơn chỗ Tử Dương Chân Nhân học võ, năm trước học thành trở về, gia nhập vào Huyền Vũ Hỏa Phượng.
Đậu Khánh khoát tay chặn lại không cho Trương Xuất Trần giải thích, lão thản nhiên nói với Trương Trọng Kiên:
– Lúc trước ta đã nói rồi, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, vì thế ta mới phái ra mười hai người trước nay chưa có, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Trọng Kiên, ngươi là người của Giang Tả hội, ta không có quyền xử phạt ngươi, nhưng giữa chúng ta có giao ước, ngươi thừa nhận giao ước không?
Cả người Trương Trọng Kiên chấn động, gã bị Giang Tả đưa cho Vũ Xuyên Phủ năm năm, lúc trước từng có giao ước, nếu nhiệm vụ thất bại một lần, vậy kì hạn của gã liền kéo dài một năm, vốn tháng sau gã sẽ hết hạn, nhưng nhiệm vụ lần này lại thất bại, gã lại phải đợi đến tháng ba năm sau rồi.
Trương Trọng Kiên yên lặng gật đầu:
– Ta thừa nhận!
– Thừa nhận là tốt rồi, vậy cứ dựa theo giao ước, tháng ba năm sau ta cho ngươi tự do.
Trong lòng Trương Trọng Kiên thở dài thật sâu, gã thật sự không muốn sống cuộc sống của một thích khách giết người, nhưng giao ước tựa như một xiềng xích to lớn, khiến gã không thể thoát khỏi.
Lúc này, ánh mắt của Đậu Khánh lại chuyển tới trên người của nghĩa nữ Trương Xuất Trần:
– Ngươi cũng có trách nhiệm!
– Con không quả quyết, làm việc bất lực, xin phụ thân… Không! Xin Hội chủ trách phạt.
Đậu Khánh lắc đầu:
– Trách nhiệm của ngươi không phải làm việc bất lực, mà là ngươi nhìn sai rồi, gạt chúng ta, làm cho chúng ta khinh địch, không phải sao?
Mặt Trương Xuất Trần đỏ lên, cúi đầu, nàng biết nghĩa phụ đang nói ai, nàng quả thật nhìn sai rồi. Nàng vốn tưởng rằng Trương Huyễn là tên bất tài, lại không ngờ đến lòng dạ hắn sâu đến như vậy, đã lừa gạt mọi người bọn họ, ở thời khắc quan trọng nhất ra tay, khiến cho bọn họ thất bại trong gang tấc.
– Con biết sai, nguyện chịu trách phạt!
Đậu Khánh không có ý trách phạt nàng, lão cười hỏi Trương Trọng Kiên:
– Trọng Kiên thấy người này thế nào?
Trương Trọng Kiên thở dài một tiếng nói:
– Khi ti chức trở về đã tìm một con cháu của Dương thị hỏi thăm, mới biết được Dương gia trang bị trộm cướp tập kích vào ban đêm, chính là nhờ vào tên Trương Huyễn này ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn Dương gia trang, cũng chiếm được sự tin tưởng của gia tộc Dương thị, mới có thể tham dự vào chuyện cơ mật của Dương Huyền Cảm. Tuy rằng võ công của hắn không cao, nhưng gan dạ sáng suốt không tầm thường, trí mưu hơn người, ty chức vô cùng khâm phục.
– Dương gia trang bị tập kích hẳn không phải trộm cướp bình thường, mà là La Dịch Phạm của Chung Nam Sơn.
Trương Trọng Kiên cả kinh:
– Chẳng lẽ là Vũ Văn Thuật?
Đậu Khánh gật đầu, lại nói:
– Nhưng chuyện này đã qua, chúng ta không cần quan tâm về nó. Quan trọng là chuyện xảy ra hôm nay, các ngươi biết hôm nay trong cung Đại Nghiệp xảy ra chuyện gì không?
Trương Trọng Kiên và sư muội nhìn nhau, hai người cùng nhau lắc đầu:
– Ty chức không biết!
– Nói tới lại làm cho người ta buồn cười, nhưng lại làm người ta ngạc nhiên thán phục, Vũ Văn Thuật lấy thủ cấp giả của Dương Huyền Cảm đi lừa gạt thiên tử, kết quả Yến Vương Dương Đàm lại đưa ra thủ cấp thật, vạch trần trò lừa dối của Vũ Văn Thuật. Thiên tử tức giận, hung hăng đánh vào mông của Vũ Văn Thuật, cũng cách chức đại tướng quân của ông ta. Chuyện này chấn động cả triều cương, nhưng không ai hiểu rõ về việc này, không thể tưởng tượng được chúng ta lại là người chân chính biết chuyện.
Trương Xuất Trần nhướn mày:
– Chẳng lẽ là Yến Vương phái Trương Huyễn đi ám sát Dương Huyền Cảm?
Trương Trọng Kiên lắc đầu:
– Hẳn là không phải, ta cảm giác đây là hành vi cá nhân của hắn, hẳn là hắn hiến thủ cấp Dương Huyền Cảm cho Yến Vương.
Đậu Khánh khen ngợi mà cười nói:
– Trọng Kiên nói không sai, đây là nguyên nhân khiến ta chân chính tán thưởng người này, không nhiều người có thể từ chối sức hấp dẫn của quan thăng ba cấp và năm ngàn lượng hoàng kim, hắn lại làm được. Lúc trước ta đã nói hắn trí tuệ hơn người, bằng ý chí, tầm nhìn cùng với sự gan dạ sáng suốt của người này, ta kết luận hắn nhất định không phải là người tầm thường.
Tuy rằng Trương Trọng Kiên không thể mang về đầu Dương Huyền Cảm, nhưng Trương Huyễn lại đâm chết Dương Huyền Cảm, cũng giống như diệt khẩu thay Vũ Xuyên Phủ. Vì thế cho dù Trương Huyễn đã phá hủy hành động của Huyền Vũ Hỏa Phượng, nhưng Đậu Khánh cũng không giận lây sang hắn, ngược lại còn rất thưởng thức sự gan dạ và sáng suốt của Trương Huyễn.
Đây cũng là việc Đậu Khánh vô cùng thấy tiếc nuối, lão vốn định lôi kéo Trương Huyễn gia nhập Vũ Xuyên Hội, cũng khảo nghiệm hắn gần ba tháng, nhưng bởi vì Độc Cô Như Ý kiên quyết phản đối, lão đành phải tạm thời buông tha cho ý tưởng lôi kéo Trương Huyễn nhập hội, hiện tại sự thật đã chứng minh, bọn họ vì bảo thủ không chịu thay đổi mà mất đi một viên ngọc quý, sao có thể không làm cho Đậu Khánh mất mát.
Đậu Khánh trầm tư một lát, lại kéo dây nhỏ bên cạnh bàn. Một lát sau, một gã nam tử trẻ tuổi khoảng hai lăm hai sáu tuổi dáng người bình thường bước nhanh vào phòng, gã quì một gối thi lễ:
– Ty chức Sài Thiệu, bái kiến Hội chủ.
– Không cần đa lễ, ngươi nói cho Trọng Kiên chuyện hôm nay trong Yến Vương phủ, ý ta là chuyện về Trương Huyễn.
Sài Thiệu nhận chức giáo tập ở Vũ Xuyên hội, dạy một đám thiếu niên mười hai mười ba tuổi luyện võ, chức quan của gã lại là Yến Vương phủ Thiên Ngưu Bị Thân, là thị vệ của Yến Vương.
Sài Thiệu không phải là con cháu của quý tộc Quan Lũng, bởi vì gã cưới con gái của Lý Uyên làm vợ, được Lý Uyên tiến cử gia nhập vào Vũ Xuyên Phủ.
Sài Thiệu cười nói:
– Hôm nay Trương Huyễn được bổ nhiệm làm Dực Vệ của Yến Vương phủ, thật khéo cùng đội với ta.
Trương Trọng Kiên bỗng nhiên hiểu được ý của Hội chủ, gã thấp giọng hỏi:
– Hội chủ vẫn là không muốn vứt bỏ hắn…
Đậu Khánh khe khẽ thở dài:
– Nhân tài như vậy, tùy tiện vứt bỏ hắn thật sự là tổn thất của phủ Vũ Xuyên, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục Độc Cô gia chủ.
– Chỉ sợ Độc Cô gia chủ sẽ không dễ dàng đáp ứng!
– Ta biết, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.