Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 24: Phân biệt thật giả (2)
Dương Quảng chậm rãi đi đến trước bàn, cẩn thận đánh giá đầu người này, mơ hồ có vài phần giống Dương Huyền Cảm, chỉ có điều máu văng đầy mặt, thấy không rõ ràng lắm.
Lông mày Dương Quảng không khỏi nhíu lại, quay đầu lại hỏi:
– Vì sao không rửa sạch sẽ?
– Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nóng vội bẩm báo, chưa kịp rửa sạch, bây giờ vi thần đi rửa sạch.
– Thôi được rồi!
Dương Quảng khoát tay áo, ông ta nhận ra chiến mã và binh khí của Dương Huyền Cảm, có lẽ không phải giả. Vũ Văn Thuật cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục qua một cửa.
Đúng lúc này, hoàng trưởng tôn Dương Đàm chẳng biết từ lúc nào đã đến cười nói:
– Tổ phụ, cháu đánh cuộc, thủ cấp này nhất định không có tai phải.
Dương Quảng ngẩn ra, ông ta liếc qua, chỉ thấy tai phải bị che khuất, chỉ lộ ra nửa bên mặt phải, ông ta nháy mắt với thị vệ, một gã thị vệ tiến lên lật đầu người, tai phải quả nhiên bị cắt rồi.
– Đàm nhi, làm sao cháu biết?
Dương Quảng kinh ngạc hỏi.
Dương Đàm lại cười hỏi Vũ Văn Thuật:
– Vũ Văn Đại tướng quân, ngươi có thể giải thích không?
Trong lòng Vũ Văn Thuật bối rối, lắp bắp nói:
– Có thể là khi chiến đấu kịch liệt bị thiết thương của lão thần chém mất rồi.
– Vũ Văn Đại tướng quân thật sự là thần thương rồi, các chứng cứ quan trọng đều bị mất hết.
– Đàm nhi, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?
Ngữ khí của Dương Quảng bắt đầu không vui, ông ta cũng nghĩ tới, tai phải Dương Huyền Cảm có một nốt ruồi rất lớn, chiếm hơn nửa vành tai, gần như thành dấu hiệu của Dương Huyền Cảm, nhưng trên thủ cấp này không có, trong lòng của ông ta mơ hồ nghĩ tới điều gì đó.
Dương Đàm thi lễ, không chút hoang mang nói:
– Cháu cũng có một thủ cấp của Dương Huyền Cảm, muốn cho tổ phụ nhìn một cái.
Y khoát tay, một gã thị vệ bước nhanh đi lên trước, đặt một cái hộp gỗ lên bàn, thị vệ mở hộp gỗ ra, bên trong rõ ràng lại là một thủ cấp của Dương Huyền Cảm.
Dương Đàm nhìn chăm chú vào Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:
– Đại tướng quân, có cần kiểm tra lại không?
Trong đầu Vũ Văn Thuật “ong” một tiếng, lập tức trống rỗng, gã hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, liều mạng dập đầu nói:
– Lão thần đáng chết! Đáng chết! Cầu bệ hạ thứ tội.
Dương Quảng đã hoàn toàn hiểu ra, Vũ Văn Thuật dám dùng đầu người giả để lừa gạt mình, trong lòng của ông ta giận dữ, lửa giận tích tụ vài ngày bùng phát, chỉ vào Vũ Văn Thuật mắng to:
– Chính là vì bọn khốn kiếp khi quân phạm thượng các ngươi mới khiến cho trẫm luân lạc đến tình trạng này, nếu trẫm không giết ngươi, làm sao có thể khiến kẻ dưới phục tùng, mang gã xuống loạn côn đánh chết!
Vài tên thị vệ xông lên, kéo Vũ Văn Thuật đi. Vũ Văn Thuật sợ tới mức hô to:
– Bệ hạ, lão thần không có công lao cũng có khổ lao, bệ hạ tha mạng!
Dương Quảng nổi giận đùng đùng trở về ngự thư phòng, ông ta cầm nghiên mực bằng ngọc trên bàn, hung hăng ném xuống mặt đất, nghiên mực lập tức vỡ nát. Dương Quảng rống to:
– Ai cũng lừa gạt trẫm, từ hôm nay trở đi, ai dám lừa gạt trẫm một câu thì trẫm sẽ giết người đó!
Lúc này, Hoàng hậu Tiêu thị nghe tin vội vàng chạy tới, nàng cúi đầu thi lễ:
– Bệ hạ là vua của một nước, là con của trời, bệ hạ tức giận, cả nước bất an, bệ hạ thất lễ, trời cao nghiêng lệch. Xin bệ bớt giận, khôi phục quân nghi.
Dương Quảng chậm rãi bình tĩnh lại, Tiêu Hoàng hậu cầm một chén trà sâm đặt ở trước mặt ông ta:
– Bệ hạ, sắp khai chiến giết tướng, không tốt đâu ạ!
Dương Quảng gật đầu, tuy rằng Vũ Văn Thuật có nhiều tật xấu, nhưng gã vẫn là đại tướng duy nhất có thể đối kháng với quý tộc Quan Lũng. Nếu giết gã thì chỉ làm cho quý tộc Quan Lũng càng thêm kiêu ngạo, ông ta thay đổi phương pháp.
– Truyền lệnh của trẫm, niệm công lao của Vũ Văn Thuật, tạm tha chết cho y, tạm giữ tước vị, cách chức Đại tướng quân.
Hạ chỉ xong, trong lòng Dương Quảng thư thái một chút, ông ta cười lạnh nói:
– Nếu không hung hăng dạy dỗ gã một trận, gã sẽ cho rằng trẫm là một người dễ bắt nạt.
Tiêu Hoàng hậu nhìn thấy cơn tức giận của trượng phu đã mất đi hơn một nửa, liền cười nói:
– Thần thiếp ở trong cung bày rượu, buổi tối an ủi bệ hạ.
Nàng thi lễ, chậm rãi lui xuống, Dương Quảng sờ cái trán mình, thế nhưng không nóng, xem ra tức giận xong thì bệnh cảm cũng hết, điều này cũng không tồi.
Ông ta chợt nhớ tới một chuyện, ra lệnh:
– Lệnh cho hoàng trưởng tôn tới gặp trẫm!
Một lát sau, Dương Đàm được dẫn lên, tuy rằng Vũ Văn Thuật thoát chết, nhưng đã bị đánh 50, 60 côn, lại bị cách chức Đại tướng quân, thực khiến cho Dương Đàm cảm thấy sảng khoái vô cùng. Lúc này, y đột nhiên cảm giác được Trương Huyễn chính là phúc tướng mà ông trời ban cho y.
Y tiến lên quỳ xuống thi lễ:
– Cháu bái kiến hoàng tổ phụ!
Dương Quảng cười hỏi:
– Cháu nói cho tổ phụ, đầu của Dương Huyền Cảm là sao vậy?
Dương Đàm không dám nói thật, liền thấp giọng nói:
– Là cháu hận Vũ Văn Thuật làm việc vô dụng, liền phái thị vệ đi ám sát Dương Huyền Cảm, gã đã ra tay trước Vũ Văn Thuật.
– Thị vệ này của cháu không tồi, không ngờ có thể ám sát Dương Huyền Cảm, thật là một nhân tài.
Dương Quảng không miệt mài truy đến cùng, lại nói:
– Tuy vậy đại sự trong triều đình không thể tự tiện nhúng tay vào, lần này tổ phụ sẽ không trách phạt cháu. Nhưng lần sau không được dùng cớ này nữa, đã nghe thấy chưa?
– Cháu luôn ghi nhớ lời dạy bảo của tổ phụ!
– Đi đi!
Dương Đàm lại thi lễ, chậm rãi đứng lên, y đang muốn rời khỏi, lại không kìm nổi thấp giọng hỏi:
– Khởi bẩm tổ phụ, cháu muốn dùng một người, nhưng lại có chút lo lắng về lai lịch của hắn, nên làm gì bây giờ?
Dương Quảng khẽ mỉm cười:
– Đạo lý dùng người ở trong lòng mình, cháu phải tin tưởng phán đoán của mình.
– Cháu hiểu rồi!
Dương Đàm thi lễ, xoay người đi vội vàng. Dương Quảng nhìn bóng lưng dần lớn lên của trưởng tôn, ông ta rất hy vọng cháu mình sớm ngày trưởng thành!
Thị vệ bên cạnh thấy Dương Quảng đã bình tĩnh trở lại, liền tiến lên bẩm báo:
– Khởi bẩm bệ hạ, Bùi tướng quốc đã trở lại, đang ở ngoài điện chờ diện thánh.
Dương Quảng mừng rỡ, mấy ngày qua ông ta luôn đợi tin tức của Bùi Cự, cuối cùng y đã trở lại. Lúc này Dương Quảng ra lệnh:
– Tuyên y tới gặp trẫm.
Không bao lâu, tướng quốc Bùi Cự vội vàng chạy tới ngự thư phòng. Bùi Cự đã gần bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vô cùng cường tráng. Lão mới trở về từ quận Trác, người gầy gò, làn da cũng rám đen rất nhiều.
Bùi Cự khom người thi lễ:
– Vi thần tham kiến bệ hạ!
– Vất vả cho tướng quốc rồi, việc kia có tin tức gì không?
Dương Quảng kiềm chế sự nóng vội trong lòng, không nhanh không chậm hỏi.
Bùi Cự thật khó khăn trả lời:
– Khởi bẩm bệ hạ, việc đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, đối phương có khả năng muốn một mình nuốt khối vật tư kia.
– Cái gì?
Lửa giận vừa mới lui xuống của Dương Quảng lại bốc lên, ông ta vỗ bàn mạnh một cái:
– Người Hồ dám làm như vậy sao?
– Bệ hạ bớt giận, việc này còn chưa đến tình huống xấu nhất, vi thần sẽ đàm phán cùng bọn họ lần nữa, tạo áp lực với bọn họ, yêu cầu bọn họ giao khối vật tư kia ra.
– Hừ!
Dương Quảng hừ một tiếng thật mạnh:
– Một đám người không biết lượng sức, bọn họ cho là mình địch nổi người Đột Quyết sao? Nếu bọn họ còn chưa tỉnh ngộ thì sẽ bị người Đột Quyết diệt tộc không chừng.
Tuy rằng Dương Quảng nóng lòng muốn Bùi Cự lập tức trở về thảo nguyên, nhưng ông ta cũng biết tuổi tác Bùi Cự đã cao, không thể vất vả bôn ba như vậy, phải để cho lão thời gian nghĩ ngơi, lão cần vài ngày đoàn tụ với gia đình.
Nghĩ vậy, Dương Quảng liền chậm rãi nói:
– Trước tiên Bùi khanh nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó lại đi đàm phán cùng bọn họ, bất kể như thế nào, khối vật tư đó cũng không thể để rơi vào tay người Đột Quyết!
– Vi thần tuân chỉ!
Bùi Cự thi lễ, chậm rãi lui xuống, Dương Quảng tâm phiền ý loạn, nội loạn khiến ông ta ngày đêm mất ngủ, nhưng mối họa ngoại xâm giống như một tảng đá lớn đè ép ở trong lòng ông ta.
Một khi người Đột Quyết lấy được khối vật tư đó, Thủy Tất Khả Hãn chắc chắn sẽ xâm nhập theo quy mô lớn về phía nam, tất cả quân đội cũ đã bị ông ta phá hủy, mà quân đội mới còn chưa được xây dựng. Đến khi đó ông ta lấy gì để ứng đối với sự xâm nhập của người Đột Quyết vào phía nam đây?
Dương Quảng không kìm được chậm rãi xiết chặt bút son trong tay, một tiếng giòn vang “Răng rắc”, bút son bị ông ta bẻ thành hai đoạn.