Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 202: Tương kế tựu kế
Huyện Phì Thành cách huyện Lịch Thành Tề quận cũng không xa, ước chừng hai trăm lý, chủ yếu có địa hình đồng bằng và đồi núi. Trước mắt Trương Tu Đà được bổ nhiệm làm Thảo bộ Đại sử mười hai quận Hà Nam, phụ trách thảo phạt loạn phỉ mười hai quận, đồng thời Trương Tu Đà cũng được mười hai quận cung ứng quân lương.
Trên thực tế tình huống khá phức tạp, thứ nhất loạn phỉ nơi này khá nhiều, hơn mười nhóm loạn phỉ lớn nhỏ cũng đã có hơn mấy chục vạn người phân bố các nơi khắp Hà Nam Hà Bắc, nhưng Phi Ưng Quân của Trương Tu Đà chỉ có hai vạn người, căn bản không thể nào ứng phó được.
Quan phủ khắp nơi cũng không phối hợp với Trương Tu Đà tiêu diệt phỉ quân, rất nhiều quan phủ là người hai mặt, bọn họ cũng vì bảo vệ mình nên trên danh nghĩa là quan Đại Tùy nhưng thực tế lại âm thầm cấu kết với loạn phỉ.
Nhất là mùa xuân năm nay, bốn quận Hà Nam bị Trương Kim Xưng bao vây khiến họ thua nặng nề, đã hoàn toàn phá hủy sự tin tưởng cuối cùng vào chính quyền, quan phủ các quận Hà Nam bắt đầu phản bội Trương Tu Đà.
Đã không được quan địa phương ủng hộ, quân đội Trương Tu Đà lâm vào bị động, vì quân lương không đủ Trương Tu Đà không thể không sớm đánh trả, y sớm phát động ngày tấn công. Trước mắt bọn họ có thể khống chế quan phủ địa phương Tề quận, nguyên nhân vì Trương Tu Đà vốn là Thông thủ Tề quận.
Lúc này Trương Tu Đà tự mình suất lĩnh năm nghìn quân đội trên đường chạy đến Phì thành, y nhận được thư cầu cứu của La Sĩ Tín, La Sĩ Tín bị mấy ngàn quân Từ Viên Lãng vây quanh ở gần Phì Thành, đang vô cùng nguy khốn.
Đương nhiên Trương Tu Đà cũng biết đội quân Trương Kim Xưng đang giương mắt hổ ở phía Bắc, khi quân chủ lực của y rời khỏi Lịch Thành Trương Kim Xưng sẽ thừa dịp mà tấn công vào, tàn sát đẫm máu huyện Lịch Thành, gia đình Phi Ưng Quân hầu hết đều ở huyện Lịch Thành, một khi Lịch thành bị chiếm đóng thì Phi Ưng Quân cũng bị tan rã.
Trương Tu Đà biết rõ Lịch Thành không thể thất thủ được nên lệnh cho Phó tướng Bùi Nhân Cơ giữ Lịch Thành, tự bản thân dẫn theo năm nghìn quân đến Phì Thành cứu viện La Sĩ Tín.
Năm nghìn Phi Ưng Quân đang trên đường hăng hái hành quân, hai bên là cánh đồng mênh mông bát ngát, mưa thu kéo dài khiến bầu trời và mặt đất nơi này vô cùng hiu quạnh. Lúc này một tên kỵ binh từ xa chạy tới gọi lớn:
– Đại soái.
– Chuyện gì?
Trương Tu Đà ghìm chặt chiến mã.
– Trên đường nhỏ bên kia có một nhóm quân nhỏ nói là do tướng quân Trương Huyễn phái đến, có chuyện quan trọng cần gặp Đại soái.
Trương Tu Đà mừng rỡ, y đã nghe tin tức Trương Huyễn sẽ đến Phi Ưng Quân, không nghĩ lại đến nhanh như thế, y vội nói:
– Cho mời họ đến.
Một lát sau, mười mấy kỵ binh chạy đến, đi đầu là Vi Vân Khởi, Vi Vân Khởi chắp tay cười nói:
– Trương Đại soái, nhiều năm rồi không gặp.
Trương Tu Đà nhận ra Vi Vân Khởi:
– Ngươi là…..Vi Ngự sử?
Vi Vân Khởi cười khổ nói:
– Ty chức đã không làm Ngự Sử mười năm rồi, hiện giờ đang là phụ tá cho tướng quân Trương Huyễn, thay ngài ấy xem xét công văn.
Kỳ thật Trương Tu Đà cũng biết được Vi Vân Khởi bị giáng chức nhiều năm rồi, y thở nhẹ một tiếng:
– Với một người có tài như Vi huynh không ngờ chỉ làm một Huyện Úy, triều đình có nhân tài không được trọng dụng thực sự khiến người ta tiếc nuối. Trương tướng quân là người phi thường, tiên sinh theo hắn sẽ có tiền đồ.
Vi Vân Khởi không có thời gian hàn huyên cùng Trương Tu Đà nữa, gã vội nói:
– Lần này Từ Viên Lãng phục kích La Sĩ Tín chỉ là muốn lừa người thôi, xin đại soái lập tức ngừng tiến binh.
Trương Tu Đà nhướn mày nói:
– Sao Vi huynh biết được?
– Chúng tôi từ Phì thành chạy đến đây, Trương Tướng quân đã suất quân giám sát quân địch ở Phì Thành, ngài ấy bảo tôi đến thông báo cho Đại soái.
Trương Tu Đà nghe nói Trương Huyễn đang ở Phì Thành, tâm trạng thả lỏng, y lập tức ra lệnh:
– Toàn quân dừng lại!
Toàn quân ngồi giữa đồng trống nghỉ ngơi, có binh lính dựng một lều trại vải, Trương Tu Đà mời Vi Vân Khởi vào trong lều thảo luận, trên đất trải một tấm thảm lớn.
Trương Tu Đà ngồi xuống thở dài nói:
– Sau vụ thu hoạch, huyện Phì Thành có một ngàn thạch quan lương, huyện nha nói trước mười ngày sẽ cho dân phủ mang lương thực đến Tề quận, nhưng đã qua kỳ hạn rồi huyện Phì Thành cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vì thế ta mới ra lệnh cho La Sĩ Tín đi thúc giục quân lương, lại không ngờ La Sĩ Tín bị bao vây, hiện xem ra từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy.
Vi Vân Khởi cảm thấy không thể tin được:
– Không lẽ huyện nha lại lừa gạt Tướng quân sao?
Trương Tu Đà thở dài một tiếng nói:
– Hiện giờ thế cục hỗn loạn, các loại quan hệ vô cùng phức tạp, dù biết Huyện nha lừa gạt ta nhưng ta cũng không thể trách bọn họ được, đôi khi vì bảo vệ dân chúng, có đôi khi vì bị hiếp bức, nếu không khuất phục, bọn loạn phỉ sẽ tấn công đến tàn sát hàng loạt dân trong thành, chuyện này ta thấy đã nhiều nên cũng không có gì là lạ.
Vi Vân Khởi yên lặng gật đầu, lại nói với Trương Tu Đà:
– Lần này Từ Viên Lãng tính toán rất chu toàn, bày binh bố trận đối phó với Đại soái, ty chức tin tưởng bọn chúng mang lính đi hết. Đã như thế Lỗ Quận sẽ trống rỗng, sao Đại soái không tương kế tựu kế phái quân đến đánh vào sào huyệt của Từ Viên Lãng, thừa dịp hắn ta hoảng hốt rút quân liền giáp công mạnh, tất nhiên quân địch sẽ đại bại, Đại soái nghĩ thế nào?
Trương Tu Đà trầm tư một lát gật đầu nói:
– Đúng là kế sách hay, ta chỉ sợ Sĩ Tín không trụ được lâu.
Vi Vân Khởi mỉm cười nói:
– Đại soái yên tâm, người của chúng tôi đã lên núi, La tướng quân nói khoảng năm sáu ngày cũng không có vấn đề. Chỉ cần bọn loạn phỉ tấn công lên núi Trương tướng quân sẽ lập tức xuất binh cứu viện.
– Nếu thế thì ta an tâm rồi.
Trương Tu Đà cũng mỉm cười, kỳ thật y cũng biết Vi Vân Khởi thay Trương Huyễn nói câu sau cùng, dầu gì cũng là phụ tá, ngay cả lực ảnh hưởng cũng không có thì phụ tá cái rắm gì.
Lúc này Trương Tu Đà viết mệnh lệnh cùng lệnh tiễn đưa cho một tên lính báo tin nói:
– Ngươi lập tức quay về thành nói với Bùi tướng quân, bảo y phái Tần Quỳnh dẫn năm nghìn quân đến Lỗ Quận đánh vào hang ổ Từ Viên Lãng.
– Tuân lệnh.
Binh lính nhận lệnh liền lên ngựa phi như bay đi.
Trương Tu Đà lập tức hạ lệnh:
– Truyền lệnh của ta, toàn quân vòng đi đến trú doanh ở rừng cây phía Bắc.
…
Tên đứng đầu bọn cướp Từ Viên Lãng là người Lỗ Quận, tuổi chừng ba mươi mấy, bộ dạng to cao lực lưỡng, dáng người khôi ngô, xuất thân là Giáo Úy phủ binh, đã tham gia cuộc chiến với Cao Câu Ly lần đầu tiên.
Vì xuất thân thấp hèn nên trong quân đội không được nổi danh, sau khi cuộc chiến với Cao Câu Ly kết thúc y dẫn hơn mười người trốn về Lỗ Quận lập tức kéo cờ tạo phản. Chỉ trong thời gian hai năm đã tụ tập hơn hai vạn quân, tự phong là Lỗ Vương.
Kỳ thật hầu hết trùm thổ phỉ đều xuất thân là Tùy quân, ví như quận Đông Lai có Tả Hiếu Hữu, gã ta cũng xuất thân giống hệt Từ Viên Lãng.
Từ Viên Lãng không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa còn mưu mô xảo quyệt, lần này gã ta lợi dụng nhược điểm quân Tùy đang cần quân lương nên bày mưu tính kế, ý đồ tiêu diệt quân Tùy chủ lực, không ngờ Trương Huyễn suất quân đến Phì Thành phá hỏng mưu kế của y.
Trước mắt Từ Viên Lãng suất lĩnh hai vạn đại quân ẩn náu trên đồi Bạch Long, đồi Bạch Long ở phía Đông Phì Thành, là một núi dài hơn hai mươi dặm, núi cao rừng rậm, chân núi có một con đường lớn, muốn đi đến Phì Thành phải đi qua con đường này, đây cũng là nơi phục kích Tùy quân lý tưởng.
Sắc trời dần chuyển qua hoàng hôn, mấy ngày mưa phùn liên tiếp rốt cuộc cũng ngừng, bầu trời phía Tây xuất hiện ánh nắng chiều rạng rỡ nhưng tâm tình của Từ Viên Lãng lúc này lại rất nôn nóng. Đã ba ngày trôi qua rồi, bóng dáng viện quân không thấy đâu cả.
Hai vạn quân từ lúc La Sĩ Tín suất quân vào thành thúc giục lương thực đã chuẩn bị xong, mai phục hai bên đồi Bạch Long, lại phái bốn ngàn quân không trang bị đầy đủ bao vây hai trăm binh của La Sĩ Tín, đã như ý ép được La Sĩ Tín lên núi.
Mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch của gã nhưng gã lại không biết rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra, viện quân của Trương Tu Đà đáng lẽ đã đến từ hôm qua nhưng bây giờ trời cũng sắp tối rồi, vẫn không có động tĩnh gì.
Trong căn nhà tranh tạm bợ, Từ Viên Lãng tâm trạng bất an khoanh tay đi qua đi lại, xem xét kỹ lưỡng mọi khía cạnh.
Chẳng lẽ Trương Tu Đà không thèm để ý đến sống chết của La Sĩ Tín ư, đây là đồ đệ của lão, trong tương lai sẽ là người nối nghiệp, không chừng cũng trở thành con rể tương lai, không đúng, hai đứa con gái của Trương Tu Đà đều đã xuất giá, cháu gái cũng đã có, cháu rể…..
Từ Viên Lãng suy nghĩ không thông, ý nghĩ chệch đi khỏi hướng bình thường, gã cho rằng Trương Tu Đà nhất định sẽ đến cứu La Sĩ Tín, gã không ngừng tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn chờ đợi nhưng Từ Viên Lãng lại lo lắng mơ hồ, hay Trương Tu Đà nhìn ra được âm mưu của gã.
– Đại vương.
Một tên thân binh vội vàng chạy đến khẩn trương báo cáo:
– Lỗ Quận truyền đến tin tức, đại quân Trương Tu Đà hiện đã đến huyện Lương Phụ rồi.
– Cái gì?
Từ Viên Lãng nhảy dựng lên kinh sợ, da đầu như muốn nổ tung, huyện Lương Phụ cách nơi ở của gã là huyện Cung Khâu chỉ có trăm dặm, đại quân Trương Tu Đà tấn công đến nơi ở của gã.
Mồ hôi lạnh ướt cả lưng, gã biết Trương Tu Đà nhìn thấu được mưu kế của gã rồi, không đến cứu viện La Sĩ Tín mà ngược lại tấn công nơi ở của gã.
Từ Viên Lãng gấp đến độ hai chân đạp vào nhau, xoay người hướng về nơi quân đội đang đóng, gã bước nhanh vào trong đội quân lớn tiếng quát to:
– Lập tức tập hợp, toàn quân quay về Lỗ Quận.
Tin tức quân Tùy tấn công vào Lỗ quận đã sớm truyền ra trong quân Từ Viên Lãng, người trong quân từ cao đến thấp đều bàng hoàng, người nhà bọn họ và tài sản đều nằm ở huyện Cung Khâu, một khi quân Tùy đánh được huyện Cung Khâu thì cần gì đến mạng già của họ?
Đánh giặc thì còn có người chạy trốn vì đó là đi vào con đường chết, nhưng chạy về bảo vệ tài sản thì ai cũng đều anh dũng, ai cũng tranh đi không cần bắt buộc. Binh lính chạy đi ai nấy cũng đều rất nhanh, Từ Viên Lãng là người đầu tàu gương mẫu, lòng nóng như lửa nhanh chóng lui quân về Lỗ Quận.
Hai vạn đại quân xếp hàng khá dài, đến canh một hai vạn quân kéo dài gần mười dặm, đi về hướng Nam trùng trùng điệp điệp, đuốc được đốt sáng trưng, nhìn từ xa như một con rồng lửa lớn.
Cùng lúc đó, Trương Tu Đà suất lĩnh năm nghìn Phi Ưng Quân lẳng lặng chờ ở trong rừng cây cách đó không xa, lão lạnh lùng nhìn sóng người cuồn cuộn đi về hướng nam, giơ cao chiến đao chém ra hô lớn:
– Giết.
– Tùng, tùng, tùng!
Trong rừng cây tiếng trống vang dội, năm nghìn Phi Ưng Quân hò hét nhảy ra hướng về con đường bọn thổ phỉ đang đến mà đánh tới.
Phỉ binh đại loạn, đột nhiên quân Tùy đánh tới khiến bọn chúng trở tay không kịp, nhiều người nhìn thấy Trương Tu Đà, sợ đến hồn tiêu phách tán, tiếng gào tiếng kêu hô hào thảm thiết. Hai vạn phỉ quân sĩ khí sụp đổ, bọn họ giẫm lên nhau, phía sau đạp lên trước chạy trối chết.
Năm nghìn Phi Ưng Quân dọc đường đuổi giết, quân của Từ Viên Lãng thây chất khắp đồng, máu chảy thành sông, số người quỳ xuống đầu hàng nhiều vô số kể, vùng quê rộng lớn khắp nơi là binh lính chạy trốn.
Từ Viên Lãng kinh hồn bạt vía, trong bóng đêm y không biết có bao nhiêu quân đánh tới, y lớn tiếng quát:
– Không được hoảng loạn, tập hợp quân đội cho ta.
Nhưng lúc này tâm quân đã hỗn loạn, bọn lính lại lo lắng tài sản cùng thân nhân trong nhà, thêm vài phần sợ hãi nên mặc kệ Từ Viên Lãng la lối như thế nào cũng không có hiệu quả.
– Đại Vương, đi nhanh đi, tâm quân đã loạn, nếu ngài không đi thì không còn kịp đâu.
Thân binh lớn tiếng thúc giục chủ công chạy trốn.
Từ Viên Lãng thấy cánh đồng bát ngát binh lính chạy trốn khắp nơi, bóng đen chạy trốn khoảng chừng vạn người, nhưng bọn họ chỉ để ý đến chạy trốn nên bị đánh tơi bời, chỉ hận mẹ cha chỉ sinh ra được hai chân nên không chạy nhanh mà trốn được.
Từ Viên Lãng nghĩ đến kế hoạch của mình chu đáo như thế cuối cùng lại có kết quả ngược lại, còn không bằng không đánh, gã ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói:
– Cái này có thể nói ăn trộm gà không thành mà còn bị bắt bồi thường đây.
Gã cũng không dám quay về huyện Cung Khâu, mang theo mấy ngàn tàn quân xuôi Nam đến Từ Châu tìm Lý Tử Thông nương tựa.