Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 192: Tình nghĩa đến cùng (2)
Hai tiểu nha đầu cầm đèn lồng đi trước, Bùi Củ thay một bộ y phục rộng rãi, không chút hoang mang đi ra ngoại thư phòng. Kỳ thực lão đã nghĩ đến Trương Huyễn sẽ tới. Nếu như Trương Huyễn là người thông minh, hắn sẽ không đối địch với mình, chỉ có điều lão không ngờ Trương Huyễn sẽ tới nhanh như thế.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng Bùi Củ ít nhiều có chút bất mãn đối với Trương Huyễn. Dù sao Trương Huyễn cũng đã hai lần phá hỏng chuyện của lão. Lần trước là Lý Thiện Hành, còn lần này lại là Nguyên Tuấn. Bất mãn thì bất mãn, nhưng Bùi Củ dù sao cũng là tay già đời trong quan trường, lão biết rõ đạo lý nghé mới sinh không sợ hổ, mấu chốt không nằm ở giết trâu, mà là nằm ở chỗ thu con trâu con này về cho mình dùng.
Ví như hiện tại, Trương Huyễn lại chủ động đến cửa giải thích, điều này khiến Bùi Củ thấy được một tia hy vọng có thể bắt trâu.
Trong ngoại thư phòng, Trương Huyễn đang trò chuyện vui vẻ với Bùi Tín. Tuy rằng Trương Huyễn đã quen biết một đám con cháu danh môn ở huyện Kế, nhưng không có ấn tượng tốt đối với con cháu danh môn lắm, nhưng dần dần hắn cũng hiểu được một mặt khác của con cháu danh môn.
Tỷ như ở huyện Thanh Hà hắn gặp được Thôi Nguyên Hàn, lúc mấu chốt đã cung cấp cho hắn tin tình báo quan trọng, giúp hắn kịp thời rút lui, sau lại giấu A Viên trong phủ, hoàn toàn không có sự lãnh đạm lúc ở huyện Kế.
Còn có Bùi Tín ở trước mặt nữa, nói năng uyên bác, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là người khiêm tốn nhã nhặn, cũng khiến cho Trương Huyễn cảm thấy y có trình độ rất cao, những gia tộc này có thể truyền thừa trăm năm tuyệt không phải là ngẫu nhiên.
Lúc này, Bùi Tín bỗng đứng lên, cung kính hành lễ:
– Tổ phụ!
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Củ đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào không biết, đang tươi cười nhìn mình, trong lòng Trương Huyễn có chút hổ thẹn, vội đứng dậy thi lễ:
– Vãn bối Trương Huyễn tham kiến Bùi Thượng thư!
– Không cần phải khách khí, mời ngồi!
Bùi Củ mời Trương Huyễn ngồi xuống, lão cũng ngồi xuống, nói với tôn tử Bùi Tín:
– Cháu cũng ngồi xuống đi!
– Vâng!
Bùi Tín cung kính ngồi xuống bên cạnh tổ phụ.
Bùi Củ lại sai thị nữ dâng trà, cười nói:
– Trương Tướng quân sao lại đến tìm ta?
– Vãn bối là đến thỉnh giáo Bùi Thượng thư một ít tri thức.
– Thỉnh giáo tri thức?
Bùi Củ cười lắc đầu:
– Ta không biết nhiều lắm.
– Hôm qua vãn bối đọc Hàn Phi Tử, tràn đầy cảm xúc, nhưng lại không hiểu cho lắm.
– Ồ? Không ngờ Trương Tướng quân lại cảm thấy hứng thú với Hàn Phi Tử, không ngại nói thử một chút nghe xem.
Bùi Củ nở nụ cười.
– Hàn Phi Tử nói rằng, nước nhỏ mà không cúi đầu, sức ít mà không sợ mạnh, vô lễ mà khinh láng giềng lớn, tham lam mà kém quan hệ, ắt vong vậy! Vãn bối cảm thấy dường như Cao Câu Ly đã phạm vào sai lầm này, Bùi Thượng thư thấy sao?
Bùi Củ lập tức hiểu rõ, đây là Trương Huyễn đến xin lỗi với mình, hắn nói Cao Câu Ly nào chứ, rõ ràng là tự nói chính mình.
Trong lòng Bùi Củ lập tức trở nên thư thái rất nhiều. Lão thích sự hàm súc này, cũng rất thích Trương Huyễn tự biết rõ mình, là đứa trẻ có thể dạy dỗ!
Lão nhìn Trương Huyễn, chậm rãi nói:
– Có mấy chuyện trong lòng hiền điệt hiểu rõ, trong lòng ta cũng hiểu rõ, tuy rằng giữa chúng ta đã xảy ra một chút hiểu lầm, nhưng ta tin rằng hiền điệt cũng không hy vọng những hiểu lầm này sinh ra, ta nói không sai chứ!
Trương Huyễn cũng không bàn Hàn Phi Tử nữa, hắn thành khẩn nói:
– Tuy rằng vãn bối rất vui mừng vì nguyện vọng của mình có thể đạt thành, nhưng trong lòng vãn bối hiểu, không có sự khoan dung của Bùi Thượng thư, vãn bối không thể đạt thành nguyện vọng. Lại nói đến hôm nay, vãn bối có thể ngồi đây ung dung nói chuyện với Bùi Thượng thư, trong lòng vãn bối làm sao không cảm kích lòng dạ của Bùi Thượng thư.
Bùi Củ bật cười:
– Hiền điệt có thể thẳng thắn như thế, cũng thấy hiền điệt là người quang minh lỗi lạc, hiền điệt tính xử lý gã thế nào, có lẽ hiền điệt biết ta đang chỉ ai.
– Hồi bẩm Bùi công, vãn bối ngồi xe ngựa mà đến, người kia lúc này đang ở trong xe ngựa của vãn bối, nếu Bùi công cần, vãn bối có thể lập tức giao gã cho Bùi công.
Bùi Củ ngây người, thế nào lão cũng không ngờ được Trương Huyễn lại mang Nguyên Tuấn đến, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão.
Bùi Củ nhìn chăm chú vào Trương Huyễn thật lâu, mới chậm rãi lắc lắc đầu, nói:
– Ta không cần gã, hy vọng hiền điệt thả gã ra sau khi sự việc kết thúc.
– Vãn bối tuân lệnh!
Bùi Củ trầm tư một hồi lại hỏi:
– Hiền điệt đã có tính toán về sau chưa?
Trương Huyễn khom người nói:
– Hồi bẩm Bùi công, vãn bối đã quyết định về dưới trướng Trương Tu Đà đại soái rồi.
– Không định đi Quan Trung sao?
Trương Huyễn quyết đoán lắc đầu:
– Vãn bối không có suy nghĩ này!
– Vậy sao? Thế thì sẽ khiến người nào đó rất thất vọng đấy!
Bùi Củ và Trương Huyễn nhìn nhau, hai người đều không nói không rằng cùng nở nụ cười.
…
Trương Huyễn cáo từ rời khỏi, Bùi Củ đứng một mình trước cửa sổ rất lâu, trầm tư không nói. Lúc này, Bùi Tín tiễn bước Trương Huyễn rồi quay lại, y chậm rãi đi vào phòng, không dám quấy rầy tổ phụ trầm tư, chắp tay đứng ở cửa.
Một lúc lâu sau, Bùi Củ quay đầu lại nhìn y một cái:
– Hắn đi rồi?
– Vâng! Tôn nhi đã tiễn hắn đi.
Bùi Củ làm gia chủ, luôn rất coi trọng việc bồi dưỡng hậu bối gia tộc, nhưng thân sơ có khác, nhiều lúc lão cũng rất khó làm cho công bằng, tỷ như Bùi Hành Kiệm và Bùi Tín, một đứa là cháu trong tộc, một đứa là cháu đích tôn của mình, Bùi Củ đương nhiên thiên về cháu ruột của mình hơn.
Lão khoát tay:
– Cháu ngồi xuống đi, tổ phụ có lời này muốn nói với cháu.
Bùi Tín ngồi xuống, Bùi Củ ôn hòa cười nói:
– Chắc hẳn cuộc đối thoại giữa ta và Trương Huyễn, cháu nghe đến lùng bùng lỗ tai, phải không?
Bùi Tín gật gật đầu:
– Nhưng tôn nhỉ cảm thấy dường như là hắn đến xin lỗi.
– Xin lỗi thì không đến mức đó, hắn sợ đắc tội với ta, lại có thêm cường địch, nên hắn muốn vãn hồi sự bất mãn của ta đối với hắn.
Bùi Củ liền kể lại vắn tắt chuyện xảy ra gần đây cho đứa cháu nghe, sau cùng hít một hơi, nói:
– Ta vốn rất lo lắng hắn sẽ bị Đậu Khánh lôi kéo, nhưng không ngờ hắn lại đi Sơn Đông, chỉ rõ là Đậu Khánh cũng không lôi kéo hắn thành công, có thể thấy con người này vô cùng độc lập, tuyệt sẽ không dễ dàng phụ thuộc vào ai. Kỳ thực ý ban đầu của ta cũng muốn để hắn cho ta dùng, nhưng hiện tại xem ra hắn cũng có lòng này. Cháu nói xem, bước tiếp theo ta phải làm thế nào?
Bùi Tín không ngờ tổ phụ lại trưng cầu ý kiến của mình. Y lập tức cảm thấy có chút được sủng mà lo sợ. Y ngẫm nghĩ một hồi, nhỏ giọng đề nghị:
– Tổ phụ quên Nguyên Khánh rồi sao?
Bùi Củ lập tức tỉnh ngộ, lão thật sự là quên mất Bùi Hành Nghiễm. Bùi Củ gật gật đầu, khen:
– Đề nghị của cháu rất hay, sau này do cháu chú ý đến Trương Huyễn, phải nắm rõ hướng đi của hắn, nếu có biến động gì lớn, cháu phải kịp thời báo cho ta biết.
– Tôn nhi hiểu rõ.
Bùi Củ vỗ lên vai y:
– Hy vọng cháu của ta không kém bất kì người nào, bao gồm cả Trương Huyễn.