Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 190: Săn đêm ở kinh đô


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 190: Săn đêm ở kinh đô

Trương Huyễn đã bao một căn phòng trong cùng trên lầu ba của tửu quán Bích Ba, căn phòng chia làm hai gian trong ngoài. Có lẽ là vì từng có kinh nghiệm nghe trộm Vũ Văn Thái Bảo, hắn cũng bao luôn căn phòng sát vách, cho thân binh của mình nghỉ ngơi.

Lúc này, trong phòng, Trương Huyễn hết sức chăm chú lắng nghe Uất Trì Cung báo cáo.

– Ngươi xác định người đàn ông trung niên đó là một người trẻ tuổi giả dạng?

Sau cùng Trương Huyễn hỏi.

– Ty chức có thể xác định. Tuy rằng tướng mạo của y giống như đàn ông trung niên, nhưng dáng vẻ của y lại không giống, nhất cử nhất động đều giống người trẻ tuổi, hơn nữa võ nghệ còn rất cao cường.

Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, Bùi Củ không cam lòng việc Lý Thiện Hành bị mình đoạt đi.

Trương Huyễn đương nhiên biết tất cả những việc Đậu Khánh làm cũng là vì bảo vệ cho Lý Uyên, Lý Thiện Hành lại càng là một mắt xích quan trọng. Tuy rằng Trương Huyễn không vì bảo vệ Lý Uyên, nhưng sự tồn tại của Lý Uyên lại có thể tăng nhanh tiến trình lịch sử, từ điểm này mà nói, Trương Huyễn cũng không hy vọng Lý Uyên chết như trong lời tiên tri.

Tuy nhiên Trương Huyễn cũng hy vọng quý tộc Quan Lũng sẽ đi theo hướng phân liệt, bất kể thế nào, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

– Uất Trì, nếu ngươi phát hiện kẻ thù của mình để lộ ra một sơ hở rất lớn, ngươi sẽ làm thế nào?

Trương Huyễn trầm tư một lúc lâu, quay đầu cười hỏi Uất Trì Cung.

– Ty chức sẽ lập tức động thủ, nếu không nắm bắt lấy sơ hở này, rất có thể sẽ biến mất.

Trương Huyễn chậm rãi gật đầu, hắn cũng cho là như thế. Đậu Khánh đã lộ sơ hở, Nguyên Mân làm sao có thể nhịn được, tối nay Nguyên gia nhất định sẽ có hành động, thời gian không chờ đợi ta, hắn không động thủ nữa thì không kịp rồi.

Trương Huyễn lập tức ra lệnh cho đám thân binh chuẩn bị xuất phát. Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe ra một suy nghĩ. Nếu như Bùi Củ muốn phá hoại kế hoạch của Đậu Khánh, quả thật dễ như trở bàn tay, lão chẳng cần phải mượn tay Nguyên gia, lẽ nào Bùi Củ cũng…

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, Trương Huyễn tuyệt đối sẽ không vì một suy đoán mà hủy bỏ hành động. Hắn suất lĩnh Uất Trì Cung và bảy tên thân binh rời khỏi tửu quán Bích Ba, trực tiếp tiến vào thành Lạc Dương từ cổng tây.


Ở phường Đại Đồng có một tòa nhà lớn chiếm trăm mẫu đất, đây chính là phủ trạch của Tiền Tả Vệ Đại tướng quân Nguyên Mân, đồng thời Nguyên Mân cũng là gia chủ của gia tộc Nguyên thị.

Nguyên thị chính là tên Hán của hoàng tộc Bắc Ngụy Thác Bạt thị, Bắc Ngụy cũng là khởi nguyên của Bắc Chu và Bắc Tề, kế thừa nhất mạch với vương triều Đại Tùy.

Chính vì nguyên do này, gia tộc Nguyên thị quyền cao chức trọng, quyền lực to lớn ở Đại Tùy. Tỷ như Tả Vệ Đại tướng quân Nguyên Mân, Hữu Vệ Đại tướng quân Nguyên Trụ, Binh bộ Thượng thư Nguyên Nham, Đô đốc U Châu Nguyên Hoằng Tự, cùng với Thái Phủ Tự khanh đương nhiệm Nguyên Văn Đô, vân vân… Về phần con cháu Nguyên thị làm Tướng quân, Lang tướng thì càng nhiều không đếm xuể.

Tuy rằng nắm quyền cao chức trọng trong triều đình, nhưng gia tộc Nguyên thị lại xếp hàng thứ hai trong quý tộc Quan Lũng, sau Độc Cô thị, đây là vì nhờ có Độc Cô Hoàng Hậu.

Tuy nhiên, sau khi đăng cơ không lâu Dương Quảng đã bắt đầu đả kích nghiêm trọng đến quý tộc Quan Lũng trước kia từng ủng hộ Thái Tử Dương Dũng. Nguyên gia tổn thất thảm trọng, Nguyên Trụ bị hạ ngục bệnh chết, Nguyên Mân và Nguyên Nham bị bãi miễn chức quan.

Gia tộc Nguyên thị rơi vào tĩnh lặng. Sau tám năm im hơi lặng tiếng, giang sơn Đại Tùy dần trở nên bất ổn, dã tâm quân lâm thiên hạ truyền từ tổ tiên chôn sâu trong nội tâm gia tộc Nguyên thị lại bắt đầu sống dậy.

Lúc này trong thư phòng, gia chủ Nguyên Mân đang vui vẻ nghe trưởng tôn Nguyên Tuấn của lão báo cáo một sự việc.

– Tôn nhi quả thật không biết người đàn ông trung niên này là ai, vốn dĩ mọi người đều ở trong phòng mình uống rượu, không liên quan nhau, không quen biết nhau, y lại hai lần mời tôn nhi sang, nói những lời khiến người khác không hiểu ra sao cả.

Mặc dù bản thân Nguyên Tuấn không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng Nguyên Mân thì lại hiểu, trong lòng lão lại sáng như gương. Lý Thiện Hành mà Vũ Văn Thuật đang tìm kiếm khắp nơi đang ở trong tay Đậu Khánh, mà Lý Thiện Hành là cháu của Đại tướng quân Lý Hồn. Nguyên Mân lập tức suy đoán ra bước tiếp theo mà Đậu Khánh phải làm, lợi dụng Lý Thiện Hành giúp Lý Uyên thoát khỏi khốn cảnh lời tiên tri trước mắt.

Nguyên Mân không thể không bội phục chiêu cao minh này. Đậu Khánh quả nhiên đa mưu túc trí, nhưng vấn đề là, rốt cuộc là ai bán rẻ Đậu Khánh, nói hết vốn liếng của Đậu Khánh cho mình biết?

Nguyên Mân trầm tư một hồi lại hỏi:

– Cháu suy nghĩ kỹ hơn một chút xem, người đàn ông trung niên này không có ám chỉ gì sao?

Nguyên Tuấn cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt tỉnh ngộ nói:

– Khởi bẩm tổ phụ, tuy rằng người đàn ông trung niên không nói y là ai, nhưng dường như chưởng quỹ của tửu quán nhận ra y.

Nguyên Mân gật gật đầu, đây là một manh mối rất tốt.


Lão khoanh tay đi qua lại trong phòng, suy nghĩ đối sách mà mình cần sử dụng.

Năm ngoái Dương Huyền Cảm khởi binh ở Lê Dương, Nguyên Mân lập tức nhận ra đây là cơ hội ngàn năm một thuở, lão cực lực khuyên Độc Cô Thuận thuyết phục Vũ Xuyên phủ ủng hộ Dương Huyền Cảm.

Cùng lúc đó, lão lại âm thầm phái cháu trai Nguyên Vụ Bản làm đại diện cho gia tộc Nguyên thị liên hệ với Dương Huyền Cảm, rồi lại bảo Nguyên Hoằng Tự tập kết binh lực ở Hoằng Hóa, chuẩn bị khởi binh ở Lũng Hữu hưởng ứng với Dương Huyền Cảm.

Ý tưởng của Nguyên Mân rất tuyệt, lợi dụng Dương Huyền Cảm ở Trung Nguyên kềim chế chủ lực quân Tùy, rồi Nguyên Hoằng Tự lại suất quân công hạ Quan Trung, sau đó ủng hộ Dương Huyền Cảm tiếp tục nội chiến cùng quân Tùy, đợi gia tộc Nguyên thị đứng vững gót chân ở Quan Lũng, thì có thể xây dựng lại xã tắc Nguyên Ngụy, chia nửa giang sơn đối kháng cùng Dương Tùy.

Nhưng kết cục cuối cùng lại khiến cho Nguyên Mân bị đả kích. Không chỉ Dương Huyền Cảm tạo phản nhanh chóng bị trấn áp, cháu của lão là Nguyên Hoằng Tự cũng khởi binh bất lợi, bị Lý Uyên suất quân đuổi đến giết chết, nhờ vậy Lý Uyên còn được thăng làm Lưu thủ Thái Nguyên.

Điều này khiến cho Nguyên Mân sau cùng cũng nhận ra, kẻ thù thật sự của gia tộc Nguyên thị không phải là Dương Quảng, mà là đến từ nội bộ quý tộc Quan Lũng.

Rất rõ ràng, quý tộc Quan Lũng muốn ủng hộ Lý Uyên thay thế Dương Tùy, vậy gia tộc Nguyên thị thì sao? Gia tộc Nguyên thị từng quân lâm thiên hạ lại phải bại bởi hậu nhân của Lý Hổ? Điều này khiến Nguyên Mân không thể chấp nhận được, bất kể thế nào.

Mặc dù lão đã đáp ứng với Độc Cô Thuận rằng sẽ không truyền bá lời tiên tri nữa, nhưng một vài sự việc trên nguyên tắc cũng sẽ không nhượng bộ.

Nguyên Mân lập tức viết một phong thư, giao cho Nguyên Tuấn, dặn đi dặn lại:

– Phong thư này rất quan trọng, cháu phải đích thân giao tận tay Lý Hồn. Sau khi chuyện này xong xuôi, cháu lại trở về tửu quán dò hỏi xem người đàn ông trung niên đó rốt cuộc là ai? Ta muốn biết, là ai giúp đỡ sau lưng chúng ta, hiểu không?

– Xin tổ phụ yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện!

Nguyên Tuấn cẩn thận cất kỹ bức thư, thi lễ với tổ phụ, vội vã đi. Nguyên Mân nhìn bóng lưng của đứa cháu biến mất trong bóng đêm, lão không khỏi cười lạnh một tiếng, nói:

– Đậu Khánh, ngươi đã vô tình, thì cũng đừng trách Nguyên Mân ta vô nghĩa!


Màn đêm đã buông xuống, Nguyên Tuấn lên xe ngựa, xe ngựa được mấy tên tùy tùng bảo vệ rời khỏi phường Đại Đồng, chạy về phía phường Giáo Nghĩa ở góc tây bắc Lạc Dương.

Nhưng vào lúc bọn họ vừa mới chạy ra khỏi phường Đại Đồng, hai người cưỡi ngựa liền im hơi lặng tiếng chăm chú theo dõi xe ngựa từ phía sau.

Từ phường Đại Đồng đến phường Giáo Nghĩa ước chừng khoảng năm dặm, phải đi qua thiên nhai phồn hoa nhất Lạc Dương. Thời tiết mùa thu về đêm mát mẻ vô cùng. Thời gian đến lúc cổng thành cổng phường đóng lại còn sớm, trên đường cái người người chen chúc, rộn ràng náo nhiệt, xe ngựa như thoi đưa.

Xe ngựa của Nguyên Tuấn chậm rãi đi giữa dòng người, Nguyên Tuấn thì lại đang suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay. Rõ ràng tổ phụ đang đối phó với Vũ Xuyên phủ, đối phó với Đậu Khánh, điều này khiến cho y có chút chán nản trong lòng, y thân làm trưởng tôn, không ngờ không biết đến mâu thuẫn giữa tổ phụ và Vũ Xuyên phủ, tổ phụ cứ mãi giấu dếm mình, là vì sao?

Nguyên Tuấn tuổi ngoài ba mươi, tài hoa xuất chúng, giữ chức Lễ bộ Lang trung, là cháu đích tôn của Nguyên Mân, cũng là người thừa kế gia chủ Nguyên thị tương lai, còn là người lập quốc của vương triều Nguyên Ngụy trong suy nghĩ của Nguyên Mân. Tuy nhiên Nguyên Mân chỉ muốn y tiếp nhận kết quả, không muốn y tham dự quá trình, điều này Nguyên Tuấn cũng biết rõ, cho nên mới cảm thấy chán nản vô cùng.

Y không khỏi sờ sờ bức thư trong lồng ngực mình, sự chán nản trong long đã tan biến đi một chút, có lẽ bức thư này chính là sự bắt đầu của y.

Ở đối diện thiên nhai phường Quan Đức, Trương Huyễn và Uất Trì Cung cùng mấy tên thân binh kiên nhẫn đợi dưới một gốc đại thụ, Trương Huyễn cũng đã thay y phục, đầu đội khăn, mặc một bộ áo bào võ sĩ bó sát người, ở trong dòng người đi đường hối hả bọn họ không dễ gì bị phát hiện, thoạt nhìn giống như mấy gia tướng đang đợi chủ nhân.

Trong lòng Trương Huyễn có hơi lo lắng. Tin tức bên Nguyên gia phường Đại Đồng vẫn chưa truyền đến, không biết là bọn họ đi muộn, hay là Nguyên gia chưa hành động.

Lúc này, một tên thân binh ăn mặc như gia đình bước nhanh đi ra từ con đường nhỏ phía nam phường Quan Đức, xuyên qua dòng người không dứt, y đi đến bên cạnh Trương Huyễn.

– Tướng quân, trên đường nhỏ có người mai phục.

Tên thân binh khẽ nói.

– Chẳng lẽ là người của Bùi Củ?

Uất Trì Cung đứng bên cạnh chợt hiểu ra.

Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:

– Nếu ta không đoán sai, chính là người cải trang thành đàn ông trung niên đó.

– Nhưng…

Uất Trì Cung cau mày, quả thật cảm thấy hoang mang khó hiểu:


– Ty chức nghĩ mãi mà không hiểu, Bùi Củ đang làm gì, vừa kể hết bí mật cho Nguyên Tuấn, vừa muốn bắt y. Đây… đây chẳng phải là cởi quần đánh rắm (ý nói làm chuyện màu mè, phí công) hay sao?

Trương Huyễn lại cười nói:

– Đây không phải là chuyện dư thừa đâu. Kỳ thực mục đích của Bùi Củ và chúng ta đều giống nhau. Lão cũng không muốn bán đứng Đậu Khánh, mà cũng chỉ là vì khiến quý tộc Quan Lũng phân liệt.

Uất Trì Cung dần tỉnh ngộ ra, khẽ thở dài:

– Hóa ra đấu tranh quyền lực nằm ngoài sức tưởng tượng như thế.

Trương Huyễn nhìn y vẻ tán thưởng. Tuy rằng bề ngoài Uất Trì Cung có vẻ thô kệch, nhưng nội tâm của y lại hết sức khôn khéo cẩn thận, hơn nữa rất có đầu óc, chuyện phức tạp như vậy không ngờ y lại có thể phản ứng kịp. Uất Trì Cung tuyệt đối là một người có thế một mình lo một phía.

– Tướng quân, đến rồi!

Một tên thân binh khẽ nhắc nhở.

Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy dọc theo thiên nhai từ phía bắc đến, bên cạnh xe ngựa có ba gã hộ vệ, mà hai tên thân binh của mình thì đang theo đuôi cách hơn mười bước, một người trong đó giơ cao tay, ra hiệu mục tiêu đã đến.

– Chuẩn bị hành động!

Trương Huyễn quả quyết ra lệnh.

Uất Trì Cung chậm rãi nắm chặt đại thiết bổng, làm theo kế hoạch, y đánh tới đầu tiên.

Cuối cùng xe ngựa đã rời khỏi dòng người náo nhiệt ở thiên nhai rẽ sang một con đường nhỏ bên trái. Phủ của Lý Hồn nằm ở góc tây bắc phường Giáo Nghĩa, tựa vào tường thành, cách thiên nhai cả một phường Quan Đức, phải đi dọc theo phường Quan Đức khoảng ngàn bước mới có thể thấy cổng lớn của phường Giáo Nghĩa.

Đường nhỏ rộng chừng một trượng năm thước, hai bên là tường phường cao, từng cây đại thụ trăm năm tuổi ở hai bên trong tường phường, tạo thành một dải bóng râm khác biệt. Tuy rằng trên đường nhỏ không náo nhiệt như thiên nhai, nhưng vẫn có không ít người tới lui, trông không có vẻ vắng lặng.

Xem ngựa đi chậm rãi dưới tán cây, ba tên tùy tùng mang đao đi theo hai bên xe ngựa. Lúc bọn họ đi đến dưới tán cây tối tăm nhất, thì hai bên đã không còn người đi đường, bóng cây che hết ánh trăng, con đường trở nên tối đen.

Nhìn tán cây trên đỉnh đầu, trong lòng Nguyên Tuấn bỗng có một cảm giác bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.