Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 186: Giành được chủ động
Đêm nay Hứa Ấn ngủ không yên giấc, y cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, khiến y cả đêm trằn trọc không ngủ được, đến lúc sắp đến canh tư y mới thiu thiu ngủ. Nhưng chính vào lúc này, trên cửa sổ truyền đến một tiếng “Rắc!”, lập tức y bị đánh thức, thê tử y cũng bừng tỉnh giấc.
– Phu quân, là âm thanh gì thế?
Thê tử Vương thị khẩn trương hỏi.
– Ta cũng không biết, ta đi xem thử!
Hứa Ấn rút bảo kiếm ở đầu giường, đi từng bước về phía cửa phòng. Y mở toang cửa phòng, trong sân tràn đầy ánh trăng màu bạc, vô cùng yên tĩnh, không có gì khác thường. Hứa Ấn thò đầu ra nhìn hai phía, bỗng nhiên y lập tức ngây người, chỉ thấy trên cửa sổ cắm một mũi tên, trên mũi tên hình như còn có một phong thư.
Hứa Ấn tiến lên phía trước nhổ mũi tên xuống, bước nhanh vào trong phòng, nến trong phòng đã đốt, thê tử Vương thị liếc mắt nhìn thấy mũi tên trong tay trượng phu, sợ đến mức la toáng lên:
– Đó là gì vậy?
– Câm miệng cho ta!
Hứa Ấn hung dữ mắng một tiếng, Vương thị lập tức không dám lên tiếng nữa, cả người run lẩy bẩy. Hứa Ấn tái mặt chầm chậm mở phong thư, vội vã xem một lượt, lòng y lập tức rơi vào vực sâu, y bỗng nhiên hiểu vì sao mình lại cảm thấy tinh thần không yên, Lý Thiện Hành đã bị người khác bắt đi rồi.
Hứa Ấn ngây người, ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn, đầu óc trở nên trống rỗng. Đối phương không chỉ bắt Lý Thiện Hành đi, còn biết Lý Thiện Hành được y giấu ở phường Lợi Nhân, điều này có nghĩa là gì?
Y lại mở phong thư ra tiếp tục đọc, phía cuối phong thư hẹn y lúc trời sáng đến tửu quán Bích Ba ở ngoài thành tây gặp mặt, sau cùng còn nói một câu cực kỳ uy hiếp, “Nếu tiên sinh tâm ý không thành, chắc hẳn Vũ Văn Đại tướng quân sẽ rất bằng lòng nói chuyện với tiên sinh.”
Hứa Ấn chỉ cảm thấy một cơn lạnh run lan từ lòng bàn chân lên, không ngờ đối phương lại dùng Vũ Văn Thuật để uy hiếp mình. Y thầm thở dài một tiếng, y biết mình đã bị người khác nắm lấy nhược điểm rồi.
…
Trời tờ mờ sáng, Hứa Ấn cả đêm không ngủ cưỡi một con lừa một thân một mình đi ra khỏi thành. Y thấy đằng xa có người đang vẫy tay với y, trong lòng y không khỏi cười khổ một hồi, đối phương rất cẩn thận, suốt dọc đường đều giám sát mình.
Chốc lát, Hứa Ấn đã đến tửu quán Bích Ba vừa mới khai trương ở ngoài thành tây. Lúc này trong sảnh không có một ai, chỉ có mười mấy tên tiểu nhị đang bận bịu quét tước.
Lúc này, một tên binh sĩ từ lầu hai nhanh chóng bước xuống, chắp tay cười với Hứa Ấn rằng:
– Hứa tiên sinh, xin mời, Tướng quân nhà ta đang đợi ở trên lầu.
Hứa Ấn nuốt ngụm nước bọt, khẽ hỏi:
– Xin hỏi Tướng quân ngài là…
– Là người mà tiên sinh rất quen thuộc, xin mời!
Hứa Ấn vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành phải đi theo sau tên binh sĩ lên lầu hai. Ở cửa của một gian nhã phòng nằm sâu trong cùng, có bốn tên binh sĩ dáng người khôi ngô, tay đặt lên đao ở hông, ánh mắt lạnh như băng nhìn y.
Hứa Ấn đành phải kiên trì đi lên phía trước, tên binh sĩ đẩy cửa vào:
– Xin mời Tiên sinh!
Hứa Ấn tiến vào gian phòng, chỉ thấy một viên đại tướng trẻ tuổi thân hình cao lớn rắn rỏi đang khoanh tay đứng trước cửa sổ. Hứa Ấn liền vội vàng khom người thi lễ:
– Hứa Ấn tham kiến Tướng quân!
Vị Tướng quân này chính là Trương Huyễn, hắn đã chờ Hứa Ấn rất lâu. Trương Huyễn xoay người nhìn Hứa Ấn một cái, mỉm cười nói:
– Tiên sinh nhận ra ta không?
Hứa Ấn nhìn hắn một hồi lâu, lắc lắc đầu:
– Lần đầu tiên ta gặp mặt Tướng quân.
– Tại hạ Trương Huyễn, thật sự đây là lần đầu tiên tiên sinh gặp mặt ta sao?
Trương Huyễn như cười như không nhìn Hứa Ấn.
Hứa Ấn chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, không ngờ đối phương lại chính là Trương Huyễn. Chân y mềm nhũn ra, lại chậm rãi quỳ xuống:
– Trương Tướng quân… tha cho ta đi!
Hàm răng của y va lách cách, sắp nói không ra chữ nào.
– Xem ra quả nhiên Trương Kim Xưng làm ăn với tiên sinh, nhưng hôm nay ta lại không phải đến vì Trương Kim Xưng, mà là vì Lý Thiện Hành. Cho nên, ta tạm thời không muốn tìm tiên sinh gây phiền phức, xin mời ngồi!
Trương Huyễn ngồi xuống, Hứa Ấn cũng không biết mình nên vui mừng, hay là nên khóc to. Lý Thiện Hành so với chuyện của Trương Kim Xưng còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần.
Hai chân y run rẩy chầm chậm ngồi xuống, không dám nói câu nào, y đã từ từ tỉnh táo trở lại. Y là người thông minh, biết Trương Huyễn có chuyện muốn hỏi mình, nếu không Trương Huyễn sẽ không khách khí như thế. Trong lòng Hứa Ấn lóe lên một tia hy vọng.
– Lý Thiện Hành và người nhà của gã đều nằm trong tay ta, nhưng ta muốn biết, Hứa tiên sinh làm việc cho ai?
– Mấy tên canh gác đó, Tướng quân chưa hỏi bọn chúng sao?
Hứa Ấn khẽ hỏi.
Trương Huyễn lắc lắc đầu:
– Mười lăm tên canh giữ thê nhi của Lý Thiện Hành đã bị chúng ta giết chết toàn bộ, mười hai người canh giữ Lý Thiện Hành, e rằng hiện tại bọn chúng vẫn chưa biết Lý Thiện Hành đã mất tích.
Hứa Ấn phát lạnh trong lòng. Lời này của Trương Huyễn là có ý gì, cái gì mà làm cho mấy tên canh gác hiện tại vẫn chưa biết. Y ngây người một lúc lâu mới không thể không nói ra:
– Là Vũ Xuyên phủ!
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta!
Trương Huyễn lập tức bật cười to:
– Nếu ta đoán không sai, Vũ Văn Thuật cũng là bị Đậu Khánh lợi dụng phải không?
Hứa Ấn gật gật đầu:
– Tướng quân đoán không sai chút nào.
– Nhưng ta không hiểu, làm mưu sĩ của Vũ Văn Thuật không tốt hay sao? Vì sao tiên sinh lại nương nhờ vào quý tộc Quan Lũng?
Hứa Ấn thở dài một tiếng:
– Vũ Văn Thuật tuổi tác đã cao, mạng không còn lâu nữa, mà hai huynh đệ Vũ Văn Hóa Cập và Vũ Văn Trí Cập đó Tướng quân cũng biết, bọn chúng có thể trông cậy được sao?
– Nói cũng có lý!
Trương Huyễn không thể không bội phục con mắt tinh tường của Hứa Ấn, không ngờ lại đặt vận mệnh của mình vào quý tộc Quan Lũng, trong lịch sử không phải chính là Lý Uyên có được thiên hạ hay sao?
Trương Huyễn trầm ngâm một lúc lại nói:
– Lý Thiện Hành ở trong tay ta, ta cũng không định trực tiếp lợi dụng gã để lật đổ Vũ Văn Thuật, thỉnh cầu tiên sinh nói với Đậu Khánh, ta có thể nói chuyện với ngài, nếu ngài có thành ý, mời ngài ấy đến quân doanh của ta, nếu như ngài ấy không có thành ý, vậy ta định nói với Thánh Thượng một chút về chuyện xưa của quân Ngõa Cương, tiên sinh xin mời!
– Vậy bên phía Vũ Văn Thuật…
Hứa Ấn thấp thỏm không yên, hỏi.
– Mưu sĩ tâm phúc của Vũ Văn Thuật phản bội ông ta, ta nhìn mà vui trong lòng, về chuyện của Hứa tiên sinh, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Hứa Ấn gật gật đầu, đứng dậy thi lễ, bước nhanh ra ngoài cửa, lúc đi đến cửa, Trương Huyễn lại thản nhiên cười nói:
– Hy vọng Hứa tiên sinh đừng có suy nghĩ ngu xuẩn kiểu như giết người diệt khẩu, ta không phải là Vũ Văn Hóa Cập.
Hứa Ấn giật mình kinh hãi, y thầm thở dài, Trương Huyễn còn khôn ngoan hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, y lắc lắc đầu:
– Ta sẽ không làm vậy đâu!
– Tốt nhất là không, nói không chừng tương lai sẽ có một ngày Hứa tiên sinh cần Trương Huyễn ta ra tay trợ giúp.
– Hứa Ấn tạ Tướng quân trước!
Hứa Ấn cười khổ một tiếng, bước nhanh rời khỏi.
Trước nay tâm tình của Trương Huyễn chưa từng dễ chịu đến như vậy, hắn muốn cười thật to. Nắm được điểm yếu của Hứa Ấn, chẳng khác nào nắm được hai hòn của Vũ Văn Thuật? Xem sau này Vũ Văn Thuật làm sao có thể đối phó với mình đây.
…
Đậu Khánh vừa nhận được tin tức, Lý Thiện Hành ẩn thân ở phường Lợi Nhân đã bất ngờ mất tích, hiện trường phát hiện một cái hang, có lẽ Lý Thiện Hành trốn từ cái hang này. Mà một tin tức khác càng khiến cho lão khiếp sợ là người nhà của Lý Thiện Hành cũng mất tích, mười lăm tên canh giữ cũng bị giết chết toàn bộ.
Hai tin tức đến liên tiếp khiến cho Đậu Khánh lòng nóng như lửa đốt. Lý Thiện Hành này là nhân vật mấu chốt, y đột nhiên mất tích là một sự đả kích có thể phá hoại kế hoạch của mình, phương án liên hoàn phía sau y đều không thực thi được nữa.
Lúc Đậu Khánh gấp gáp đến độ mồ hôi đầy đầu, thì có một tên tâm phúc ở ngoài cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm Hội chủ, Nghiêm Ngọ tiên sinh có việc gấp cầu kiến!
Nghiêm Ngọ chính là biệt hiệu của Hứa Ấn. Suy cho cùng quan hệ giữa Hứa Ấn và Vũ Xuyên phủ cũng là bí mật cực lớn, cho dù nội bộ Vũ Xuyên phủ cũng phải giấu diếm. Đậu Khánh vội nói:
– Mau mời vào đây!
Hứa Ấn là người trung gian mấu chốt, Đậu Khánh chỉ có thể mang hy vọng tìm Lý Thiện Hành về đặt lên người Hứa Ấn.
Không lâu sau, thị vệ dẫn một người trung niên mặt mũi cứng đờ tiến vào. Hứa Ấn cởi bỏ mặt nạ xuống, lộ ra tướng mạo vốn có của y. Y thi lễ thật sâu với Đậu Khánh:
– Tham kiến Hội chủ!
– Tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Thiện Hành đang ở đâu?
– Ty chức chính là vì chuyện này mà đến, ty chức biết tung tích của gã, xin Hội chủ yên lòng chớ vội!
– Được rồi! Tiên sinh mời ngồi.
Đậu Khánh hít sâu một hơi, giúp bản thân tỉnh táo lại. Y khách khí mời Hứa Ấn ngồi xuống, nếu Vũ Văn Thuật nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng ban đêm ngủ cũng sẽ bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Vào nửa tháng trước, Hứa Ấn nhận được một phong thư bí mật, người viết thư chính là Đậu Khánh. Đậu Khánh đã quan sát rất lâu, trong tất cả những người tâm phúc của Vũ Văn Thuật, Hứa Ấn là mắt xích quan trọng nhất, nhưng cũng là mắt xích yếu nhất, vì Hứa Ấn hiểu đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Vũ Văn Thuật đã thổ huyết, Vũ Văn Hóa Cập lại bất trị như vậy, khiến Hứa Ấn có lòng muốn lựa chọn cành tốt khác, mà đúng lúc này, Đậu Khánh lại vươn cành cây về phía y, thành công kéo Hứa Ấn về.
– Tiên sinh xin hãy nói! Lý Thiện Hành rốt cuộc đã đi đâu?
Đậu Khánh vội vàng hỏi.
Hứa Ấn lấy ra một phong thư đưa cho Đậu Khánh:
– Đây là thứ tối qua ty chức phát hiện ở trên cửa sổ, xin Hội chủ xem qua.
Phong thư này là Hứa Ấn chiếu theo bút tích sao chép lại một lượt, y cũng không nói toàn bộ sự thật cho Đậu Khánh, trong lá thư này có mấy điều y không thể nói cho Đậu Khánh biết.
Đậu Khánh đọc xong bức thư, nhướn mày:
– Tiên sinh đã đi tửu quán Bích Ba chưa?
– Ty chức đã đi rồi, Hội chủ đoán xem ty chức đã gặp ai?
– Là ai?
Đậu Khánh vội hỏi, lão rất muốn biết, Lý Thiện Hành rốt cuộc đã rơi vào trong tay ai.
– Là Trương Huyễn!
– A!
Đậu Khánh lập tức ngây người, nằm mơ cũng không ngờ lại là Trương Huyễn cướp Lý Thiện Hành đi, người thanh niên từng được lão vô cùng coi trọng kia, không ngờ đã có sự tiến bộ như vậy rồi sao?
– Y đã nói gì?
Đậu Khánh có hơi lạc lõng hỏi.
– Y mời Hội chủ đi quân doanh của y nói chuyện một chút, hình như y biết Hội chủ đứng sau bức màn thao túng tất cả.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó y nói nếu như Hội chủ có thành ý nói chuyện với y, y nguyện ý quét dọn giường chiếu ngồi đợi, nếu Hội chủ không có thành ý, vậy thì y rất sẵn lòng nói với đương kim Thiên Tử một chút chuyện xưa của Ngõa Cương.
Đậu Khánh lại lần nữa ngây người, hóa ra Trương Huyễn cũng biết Lý Kiến Thành lên Ngõa Cương.
Nhưng Hứa Ấn lại không biết bí mật này, trong lòng y tràn đầy sự hiếu kỳ, vì sao Trương Huyễn lại nhắc đến Ngõa Cương? Qua nét mặt của Đậu Khánh mà thấy, hình như đây cũng là một nhược điểm của lão, rốt cuộc Ngõa Cương có bí mật gì?
– Hội chủ muốn đi sao?
Hứa Ấn thấp giọng nói.
Đậu Khánh vốn muốn đợi Độc Cô Thuận thuyết phục Nguyên Mân rồi mới có hành động, bằng không bên này lão vừa hành động, họ Nguyên ở sau lưng ném đá xuống giếng, chẳng những không có hiệu quả, mà ngược lại vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng không ngờ đêm dài lắm mộng, Trương Huyễn lại nhúng tay vào, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của lão.
Đậu Khánh cười khổ một tiếng:
– Lý Thiện Hành phải ra mặt chỉ chứng, y là nhân chứng mấu chốt nhất, ta đã bày kế lâu như vậy, mắt thấy sắp thành công, lại bị Trương Huyễn nhúng tay vào, sao ta có thể không đi gặp hắn chứ? Ta lập tức đi ngay.
Dừng một chút, Đậu Khánh lại hỏi:
– Tình hình bên phía Vũ Văn Thuật thì sao?
Hứa Ấn lắc lắc đầu:
– Vũ Văn Thuật vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Mấy ngày nay ông ta gần như sắp điên mất rồi, ty chức chưa bao giờ thấy ông ta điên cuồng như vậy bao giờ, trước sau phái ra mấy trăm người tìm kiếm Lý Thiện Hành, đương nhiên là lấy cớ tìm một gia tướng mất tích. Thành Lạc Dương gần như bị ông ta lật tung lên.
Đậu Khánh trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Chuyện của Trương Huyễn, tiên sinh đừng tham dự, tiên sinh cứ trở về tiếp tục trợ giúp Vũ Văn Thuật tìm kiếm, về sau có việc ta sẽ phái người tìm tiên sinh. Vẫn là câu nói đó, ngoại trừ ta và Đường Quốc công ra, bất kỳ ai trong Vũ Xuyên phủ tiên sinh cũng đừng tin.
Trong lòng Hứa Ấn không biết là thất vọng hay vui mừng, nhưng ít ra tạm thời y đã thoát khỏi rồi. Y liền khom người thi lễ:
– Ty chức tuân lệnh!
– Đi đi! Cẩn thận đừng để bị người khác nhìn thấy.
– Ty chức sẽ cẩn thận.
Hứa Ấn đội mặt nạ lên, thi lễ rồi chậm rãi lui xuống. Đậu Khánh khoanh tay chậm rãi rảo bước trong phòng, lão phải căn nhắc làm sao để thuyết phục Trương Huyễn, chỉ có thuyết phục Trương Huyễn trả Lý Thiện Hành trở về, lão mới cứu vãn được nguy cơ khổng lồ mà Lý Uyên gặp phải.
Lão lập tức viết một phong thư, gọi nghĩa nữ Trương Xuất Trần, đến nói với nàng:
– Con lập tức đi tây nội doanh, tìm Trương Huyễn, giao phong thư này của ta cho hắn, nhớ kỹ, nhất định phải tận tay giao cho hắn.