Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 180: Khó phân biệt được
Phía Bắc vườn thượng uyển có một trạm nghỉ chân, Vũ Văn Trí Cập cùng hai mươi mấy tên thủ hạ đang đợi Lý Thiện Hành đến, đây là nơi ước hẹn của bọn họ.
Tâm tình Vũ Văn Trí Cập có chút phức tạp, mười mấy năm trước y cùng Lý Thiện Hành đều là Thị vệ trong cung, cũng có năm năm giao tình, tình cảm rất tốt, hơn nữa Lý Thiện Hành lại là tâm phúc yêu thích của Vũ Văn Thuật. Lúc này y không biết làm thế nào cho thỏa đáng, lại phải giết người bịt miệng, Vũ Văn Trí Cập cảm giác đây là chủ ý xấu xa.
Vũ Văn Trí Cập cảm thấy có thể cho Lý Thiện Hành một khoản tiền để gã cao chạy xa bay, hoặc cũng có thể giấu kín gã ở một nơi nào đó sau vài năm mới cho về, còn hơn giết người diệt khẩu.
Không phải Vũ Văn Trí Cập có lòng thương người, nhưng y đầu óc đơn giản, tính tình táo bạo, tàn nhẫn đôi khi nhưng y vẫn niệm tình bạn cũ.
– Nhị công tử, có người đến.
Trong đêm có người nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Văn Trí Cập, liền thấy hai người hăng hái hướng bên này chạy tới, Vũ Văn Trí Cập vội vàng nói:
– Trước tiên phải bắt lấy người.
Đợi hai bóng người đến gần cửa chính trạm nghỉ chân, hai mươi mấy võ sĩ mai phục xung quanh đồng loạt tiến lên bắt lấy hai bóng đen ấn nằm trên mặt đất.
Lúc này Vũ Văn Trí Cập mới điềm tĩnh đi ra lạnh lùng nói:
– Lý Thiện Hành, đúng thật ngươi không nên đến nơi này.
– Chúng tôi không phải.
Hai tên bị ấn nằm cúi đầu nói to.
Trong lòng Vũ Văn Trí Cập cả kinh vội vàng đến nhìn kỹ thì quả nhiên hai người họ không phải là Lý Thiện Hành. Vũ Văn Trí Cập giận vô cùng, y rút đao kề trên cổ bọn chúng nói:
– Rốt cuộc các ngươi là ai?
– Chúng tôi….Chúng tôi là thuộc hạ của Lý tướng quân, là ngài ấy bảo chúng tôi đến đây.
Dường như nghĩ ra điều gì, Vũ Văn Trí Cập ngẩng đầu hướng nhìn ra xa, quả nhiên thấy một bóng người hiện đang hướng con sông nhỏ chạy đi.
Vũ Văn Trí Cập khẩn trương ra lệnh:
– Đuổi theo cho ta.
Y hướng bóng người đằng xa mà chạy, phía sau có hai mươi thủ hạ chạy sát nhưng bóng đen sớm đã bơi qua con sông nhỏ, chạy vào rừng cây đối diện, không thấy tăm hơi đâu, không biết hướng nào mà truy đuổi.
Vũ Văn Trí Cập biết bóng người lúc nãy nhất định là Lý Thiện Hành, có lẽ gã biết ý định giết người diệt khẩu của y. Vũ Văn Trí Cập vừa tức vừa vội hung hăng chém một đao lên cây, Lý Thiện Hành nhất định đã chạy thoát rồi, y biết ăn nói với phụ thân thế nào?
…
Mặc dù Thiên tử Dương Quảng hạ lệnh phong tỏa tin tức nhưng sự việc phát sinh ở Xương Hạp Môn sáng sớm hôm sau đã lan truyền khắp nơi, lời đồn nói mấy vạn quân đội tấn công Hoàng cung ý đồ chiếm cung đình nên đã cùng Ngự lâm quân chiến đấu kịch liệt, ngay cả Ngu Thế Cơ cũng bị loạn tiễn đả thương.
Tin này trở thành tin giật gân nhất khiến nhiều người cảm thấy sợ hãi vô cùng. Khi triều đại thay đổi, việc phát sinh binh biến là việc quốc gia đại sự nhưng khiến nhiều người khiếp sợ. Rất nhiều người cảm thấy hoang mang, nếu thật sự có chính biến cung đình thì sao lại yên tĩnh như vậy?
Rất nhanh sau đó lời đồn được dần làm sáng tỏ, chuyện xảy ra không phải là chính biến cung đình mà một số tướng lĩnh tham gia chinh chiến Cao Câu Ly đã quỳ cầu xin ở Xương Hạp Môn yêu cầu triều đình phóng thích Đại tướng quân Lai Hộ Nhi, trước mắt những tướng lĩnh này đã bị bắt toàn bộ.
Điều này cho thấy triều thần rất đồng tình với Lai Hộ Nhi, vốn là xin tội nhưng làm ồn ào như thế thì tội càng thêm tội.
Bên ngoài hành lang Đại Nghiệp Điện, Yến Vương Dương Đàm vội vã hướng ngự thư phòng mà đến.
Dương Đàm đang ở nội quán Hoằng Văn đọc sách, vừa nghe tin tức tối qua phát sinh rối loạn khiến trong lòng y lo lắng sự an nguy của Trương Huyễn, Trương Huyễn cũng là tướng quân từ Cao Câu Ly trở về, không biết hắn có tham dự buổi thỉnh nguyện này không?
Dương Đàm đi trên hành lang, phía trước là ngự thư phòng của Hoàng tổ phụ. Lúc này bỗng nhiên y nghe phía sau có người gọi, Dương Đàm quay đầu lại nhìn thấy Lại bộ Thượng thư Bùi Củ, đang hướng gã phất tay vội vã chạy tới.
– Bùi Thượng thư có chuyện gì sao?
Dương Đàm cung kính hỏi.
Bùi Củ khẽ cười nói:
– Điện hạ đến ngự thư phòng có phải vì việc của Trương Huyễn không?
– Đúng vậy.
Dương Đàm rất kinh ngạc, Bùi Củ làm sao đoán được tâm tư của y.
– Việc của Trương Huyễn lão cũng biết một phần, xin điện hạ theo lão thần đến nơi này.
Dương Đàm đi theo Bùi Củ đến một nơi yên tĩnh vội hỏi:
– Trương Huyễn có bị bắt lại không?
– Xin Điện hạ yên tâm, hắn ta không phạm sai lầm này, trước mắt hắn ta không có chuyện gì, đang phụng mệnh giữ trật tự ở Tây nội doanh, đây là chính miệng Đại tướng quân Trương Cẩn nói với ta.
Dương Đàm lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, y nói:
– Hôm qua khuya ta mới hồi phủ, nghe nói buổi chiều hắn đến tìm ta, ta chuẩn bị cho gọi hắn, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này.
Bùi Củ hạ giọng nói:
– Điện hạ, lão thần nghe nói chuyện này có người âm thầm sắp đặt, dùng lời đồn lừa gạt tướng sĩ, dụng ý ác độc khiến Thánh thượng tức giận mà nghiêm trị các tướng sĩ đó. Nếu làm thế Thánh thượng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng uy tín trong quân đội, trong tương lai nếu có thù trong giặc ngoài, chỉ sợ không ai đồng ý bán mạng.
Trong lòng Dương Đàm hết sức kinh hãi, lập tức nói:
– Ta sẽ đi gặp Hoàng tổ phụ ngay bây giờ.
Y định xoay người đi thì Bùi Củ lại kéo lại nói:
– Điện hạ, an tâm đi, đừng vội, nghe lão thần nói hết đã.
Dương Đàm cũng ý thức được bản thân có chút quá nóng nảy nên cười khổ một tiếng nói:
– Bùi Thượng thư cứ nói.
– Điện hạ, dù sao những tướng lĩnh này cũng bắn Ngu Thế Cơ bị thương, tức đã phạm sai lầm. Nghe nói Thánh Thượng đã ra lệnh cho Bùi Uẩn điều tra kỹ chuyện này, Điện hạ xem trước kết luận điều tra đi, nếu thấy không công bằng hãy đề xuất với Thánh Thượng cũng không muộn.
Dương Đàm gật đồng ý với đề nghị của Bùi Củ, quả thật không thể nóng vội, y ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
– Vì sao Bùi Thượng thư cũng quan tâm đến việc Trương Huyễn thế?
Bùi Củ thở dài:
– Điện hạ cũng biết khi ở thảo nguyên hắn đã giúp đỡ lão thần, lão thần nợ hắn một ân tình, cho nên lão nhân cơ hội mà báo đáp hắn. Ngày hôm qua hắn đến tìm lão thần, lão thần cũng đã đồng ý giúp hắn.
Dương Đàm cũng biết Bùi Củ phụ trách ba trăm ngàn kiện vũ khí, Trương Huyễn giúp lão xem ra cũng là ân nhân của lão, có lẽ Bùi Củ thật tâm muốn giúp Trương Huyễn.
Dương Đàm trầm ngâm một chút liền nói:
– Mấy ngày qua ta không có thời gian gặp hắn, nhờ Bùi Thượng thư thay ta chuyển lời cho hắn, bảo hắn an tâm chờ đợi, dù có thế nào trong trận chiến với Cao Câu Ly hắn lập nhiều chiến công đáng được thưởng, ta cũng cố hết sức giúp đỡ những tướng sĩ đó thoát tội.
– Điện hạ có tâm này thật may mắn cho thần dân Đại Tùy.
Dương Đàm nghe Bùi Củ nói thế cũng không đi tìm Hoàng tổ phụ của y nữa, vội xoay người trở về Hoằng Văn Quán.
Bùi Củ trầm tư một lát liền ung dung xoay người đi tới Ngự Sử Đài….
Sở dĩ Bùi Củ quan tâm đến sự kiện ám sát này không phải vì Trương Huyễn, cũng không phải xuất phát từ việc đồng cảm với các tướng sĩ đông chinh, mà lão phát hiện có điều kỳ quặc. Trương Cẩn nói cho lão biết có người tung lời đồn nói Thánh Thượng sẽ giải tán đội quân Đông chinh trước, nên khiến các tướng sĩ khủng hoảng mới có những việc vừa rồi.
Thứ hai tất cả các tướng lĩnh đều không mang theo binh khí, trên hiện trường chỉ phát hiện một chiếc cung, hiển nhiên đó là do có người sắp đặt dùng nó bắn chết Ngu Thế Cơ để làm loạn sự tình.
Nhưng trực giác nói cho Bùi Củ biết phía sau việc này có điều bí ẩn.
Bùi Củ đi vào Ngự Sử Đài, đi thẳng ra hậu viện, nơi này là quan phòng của Ngự Sử Đại phu Bùi Uẩn. Bùi Củ đến cửa liền nói với thị vệ:
– Đi thông báo với Bùi đại phu, nói ta có chuyện quan trọng đến tìm y.
Thị vệ nhanh chóng bước vào trong, một lát sau Bùi Uẩn tự mình ra đón, lão cười ha hả nói:
– Huynh trưởng, sao đến nơi này?
Bùi Uẩn là em họ Bùi Củ, tuy rằng hai người đều thuộc Bùi gia nhưng không phải anh em một nhà. Bùi Củ là người đứng đầu gia tộc nên Bùi Uẩn vẫn thể hiện sự tôn trọng của mình với lão.
– Có một chút việc, chúng ta đi vào trong.
Bùi Uẩn mời Bùi Củ đi vào phòng khách, hai người chủ khách cùng ngồi xuống, một tên thư đồng mang trà mời bọn họ, Bùi Củ uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói:
– Hiền đệ đã gặp qua Thánh Thượng rồi hả?
Bùi Uẩn là người khôn khéo, vừa nghe liền hiểu ngụ ý của Bùi Củ, liền hỏi:
– Huynh trưởng có liên quan đến sự kiện Xương Hạp Môn sao?
– Ta với chuyện này không có quan hệ, chỉ là ta đối với chuyện này rất có hứng thú.
– Có hứng thú?
Bùi Uẩn mỉm cười:
– Huynh trưởng đối với sự tình này có hứng thú, xem ra không chỉ đơn giản là hứng thú.
Bùi Củ cũng cười nói:
– Đệ cần gì phải nói trắng ra như vậy?
– Thật không dám nói dối huynh trưởng, chuyện này lớn cũng không nói là lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Nói lớn không lớn vì Thánh Thượng không quá chú ý đến chuyện này, người chỉ căm tức muốn nghiêm trị những tướng lĩnh coi trời bằng vung này thôi, đây là thái độ của người.
– Ý của đệ là chuyện này nếu xoay chuyển thì có đường sống đúng không?
– Đúng là như thế, có điều đệ nói chuyện này không nhỏ vì đệ phát hiện phía sau chuyện này có âm mưu.
– Là có người muốn mượn việc này gây tổn hại uy tín của Thánh Thượng trong quân đội sao?
Bùi Củ thuận miệng hỏi.
Bùi Uẩn lắc đầu:
– Không đơn giản như vậy.
Bùi Củ ngạc nhiên:
– Vậy thì vì cái gì?
Bùi Uẩn không trực tiếp trả lời nghi vấn của Bùi Củ, lão bưng chén trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói:
– Chuyện này có quan hệ đến lợi ích của Bùi gia không?
Bùi Uẩn ngụ ý nói nếu không quan hệ đến lợi ích của Bùi gia thì Bùi Củ cũng không nên hỏi nữa.
Đương nhiên Bùi Củ hiểu được ý gã, lão liền đứng lên nói:
– Ta làm tộc trưởng cũng chẳng dễ dàng gì, đệ đã không muốn nói ta cũng không ép.
Lão xoay người định đi, Bùi Uẩn ý thức được gã nói chuyện đã chọc giận huynh trưởng, vội ngăn cản lại:
– Huynh trưởng xin dừng bước.
Bùi Uẩn áy náy nói:
– Là đệ nói không để ý đã đắc tội với huynh, vì Thánh Thượng có dặn đệ không được để ai nhúng tay vào.
– Bất cứ kẻ nào thật ra là nói ta phải không?
Bùi Uẩn cười khổ một tiếng, huynh trưởng gã thật lợi hại, gã bất đắc dĩ nói:
– Thánh Thượng không phải quan tâm đến các tướng lĩnh kia mà chỉ quan tâm đến Lai Hộ Nhi, muốn tìm hiểu Lai Hộ Nhi có thật sự có âm mưu tạo phản không?
– Ta không quan tâm đến Lai Hộ Nhi.
Bùi Củ thẳng thắn nói:
– Ta chỉ muốn biết vụ án này làm thế nào để đơn giản được?
Bùi Uẩn trầm ngâm một chút nói:
– Huynh trưởng, nghe nói gần đây Lạc Dương có lưu truyền một lời tiên tri?
– Ngươi nói là Đào lý chương?
– Đúng là lời tiên tri này.
Bùi Củ cười đầy thâm ý nói:
– Các tướng sĩ thỉnh nguyện và lời tiên tri thì có quan hệ gì?