Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 171: Quay giáo một kích
Phó Tiến cùng quê với Trương Kim Xưng, gã trước kia cũng là du hiệp Hà Bắc, cùng với Trương Kim Xưng là bạn tốt chung đường. Năm trước gã đi theo Trương Kim Xưng cùng nhau khởi binh ở Cao Kê Bạc, đã trở thành tâm phúc tín nhiệm nhất của Trương Kim Xưng, được phong làm Hổ Bí tướng quân, suất lĩnh ba ngàn Vô Thường Quân.
Tướng mạo Phó Tiến xấu xí, vẻ mặt dữ tợn, là người vô cùng tàn bạo, hơn nữa thích hành hạ nam đồng nhỏ tuổi đến chết. Thời gian hai năm ngắn ngủi, trẻ em chết trong tay gã đã đếm không xuể, bị người quận Thanh Hà gọi là Đồng Ma.
Người quận Thanh Hà nhắc đến gã, không ai không hận thấu xương, nhưng lại sợ đến cực điểm, trẻ em nghe được cái tên này không dám khóc đêm.
Thân thể Phó Tiến không tính là cao, nhưng vai rộng lớn, sử một cây đồng chuỳ cán dài nặng sáu mươi cân, võ nghệ vô cùng cao cường.
Gã biết rõ Trương Kim Xưng khát khao đối với chiến mã, để đuổi theo quân Tuỳ đào vong, Phó Tiến sốt ruột lập công, một đường dẫn quân đuổi gấp.
Quận Thanh Hà thuộc về vùng đất đồi núi Sơn Đông, chủ yếu là bình nguyên, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một toà đôi núi thấp, bao trùm lấy rừng cây rậm rạp.
Hai bên quan đạo là cánh đồng lúa mạch lớn, vào thu chưa lâu, lúa mạch dần dần chuyển sang màu vàng rồi, ruộng lúa mênh mông vô bờ theo gió nhấp nhô.
Quân Tuỳ một hơi rút lui về phía nam hơn ba mươi dặm, thời gian đã đến canh tư, đêm đang trầm lắng, trên quan đạo vắng ngắt, không thấy một người đi đường, nơi hai dặm về phía nam chính là kênh Vĩnh Tế. Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng sáng tỏ nổi lên gợn sóng lăn tăn, mấy mươi chiếc thuyền đêm theo dòng nước chậm rãi di chuyển.
Đúng lúc này, xa xa một trận bụi mù tung bay, Phó Tiến suất lĩnh ba ngàn binh lính đằng đằng sát khí đuổi theo.
Trương Kim Xưng có hai cánh quân tinh nhuệ, một cánh tên là Diêm La Quân, một cánh tên là Vô Thường Quân. Đây vốn là tên người quận Thanh Hà đặt cho bọn chúng, Trương Kim Xưng ngược lại cảm thấy tên này rất hay, liền chính thức đặt tên cho hai cánh quân đội là Diêm La và Vô Thường.
Vô Thường Quân thành lập năm ngoái, dùng phủ binh vùng Sơn Đông làm chủ, cuộc chiến Cao Câu Ly lần thứ hai năm ngoái vì Dương Huyền Cảm tạo phản mà bỏ dở, phủ binh từ Liêu Đông rút về phần lớn bỏ trốn, bọn họ quay về quê hương của mình. Tuy nhiên trong quân phủ không có binh lính, ngược lại thuận tiện cho loạn phỉ tạo phản các nơi.
Trương Kim Xưng cũng nhân cơ hội chiêu mộ ba ngàn phủ binh huấn luyện có tố chất, thành lập Vô Thường Quân. Bọn họ dựa theo quân Tuỳ chính quy tiến hành trang bị, thân mặc minh quang giáp, đầu đội ưng lăng khôi, sau lưng cung tiễn khiên tròn, bên hông thắt hoành đao, tay cầm trường mâu. Hoàn toàn là cách ăn mặc của quân Tuỳ, chỉ là mũ giáp mọi người nhuộm thành màu đỏ, trong ánh trăng vô cùng nổi bật.
– Mau! Tăng thêm tốc độ!
Phó Tiến đã nhìn thấy bụi đất cuồn cuộn phương xa. Cách với quân Tuỳ đã không đến hai dặm, trong lòng của gã vô cùng hưng phấn và vội vã, ra sức quát lệnh cho binh lính truy kích.
Nhưng lúc này, ngay trên núi đồi bị rừng cây che phủ cách đó phía trước không xa, Trương Huyễn suất lĩnh ba trăm kỵ binh và tám trăm cung thủ đang yên lặng đợi chờ truy binh đến đây.
Trương Huyễn dùng một kế sách nghi binh, lệnh cho mấy trăm binh lính kéo nhánh cây chạy qua chạy lại tại chỗ, bụi vàng cuồn cuộn bốc lên, như thể thiên quân vạn mã đang chạy trốn, mà hắn ngược lại suất lĩnh một ngàn tinh nhuệ chờ đợi quân địch đến.
Ánh mắt của Trương Huyễn vô cùng trầm tĩnh, từ chiến trường Cao Câu Ly trở về, hắn giống với tất cả binh lính, đều là một loại tâm tình khải hoàn về nhà, mang theo niềm vui sướng chờ mong triều đình phong thưởng, bọn họ ngược lại như thế nào cũng không ngờ được, vừa mới trở lại Trung Nguyên, chiến tranh liền bất ngờ tới, khiến Trương Huyễn thậm chí có chút không kịp đề phòng.
Nhưng trải qua ác chiến và phá vây hơn nửa đêm, bọn họ đã dần dần tiến vào trạng thái, rút lui khỏi quận Thanh Hà đã không còn thấp thỏm. Mấu chốt là cứ như vậy rời đi, không chỉ Trương Huyễn không cam lòng, tất cả tướng sĩ cũng không cam lòng.
– Tướng quân, bọn chúng đến rồi!
Có binh lính chỉ về nơi xa hô thấp giọng, ánh mắt của Trương Huyễn trở nên âm trầm hẳn lên, ngoài nơi xa mấy dặm xuất hiện một cánh quân đội, bụi đất tung bay. Từ phạm vi bụi đất bao phủ nhìn ra, cánh quân đội này nhân số không quá nhiều, nhiều nhất ba bốn ngàn người. Phán đoán của mình không có sai, Trương Kim Xưng cần có thời gian chỉnh đốn quân đội, phần lớn không kịp giết ra ngoài, gã chỉ có thể phái tiên phong đuổi theo.
Lúc này, tất cả binh sĩ quân Tuỳ trong rừng cây đều hưng phấn hẳn lên, cung binh giương cung lắp tên, kỵ binh đều xoay người lên ngựa, nóng lòng muốn thử. Trương Huyễn trầm giọng hạ lệnh:
– Nghe chỉ huy của ta, không cho phép vọng động!
Trương Huyễn ở trên giảng đường học viện Lục Quân tham dự phân giải qua các loại chiến dịch kinh điển trong lịch sử, xâm nhập thảo luận chi tiết, hắn rất rõ trọng điểm của cuộc đột kích ở điểm nào.
Nhưng đây chỉ là lý luận suông, sự thật lại thiên biến vạn hoá, hắn nhất định phải kết hợp thực chiến và lý luận với nhau, không ngừng tôi luyện bản thân trong thực chiến.
Nói chung, xác xuất cuộc phục kích thành công rất lớn, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải quân địch trở tay không kịp, trên thực tế, rất nhiều đối phương trong cuộc đột kích đã kịp thời phát hiện quân đội mai phục, nhưng vẫn không may thảm bại.
Nguyên nhân căn bản là chỗ trận hình, trận hình đối với tính quan trọng của hai quân đối chọi không cần nói cũng biết. Chỉ có trận hình binh lính hoàn chỉnh mới không hỗn loạn, mới có thể làm sĩ khí nâng cao cùng quân địch tác chiến.
Mà ở đội ngũ hành quân bình thường sẽ kéo rất dài, rất khó duy trì trận hình, cho nên một khi bị phục kích, binh lính thường thường sẽ lâm vào hỗn loạn, bản năng cầu sống của con người trước tiên điều nghĩ đến chính là chạy trốn, theo đó mà quân tâm sĩ khí tan rã, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Quân địch càng ngày càng gần, đội ngũ tiên phong đã chạy qua trước mặt quân Tuỳ, nhưng bọn chúng chưa có phát hiện binh lính quân Tuỳ trốn ở trong rừng cây. Con ngươi của Trương Huyễn dần dần co rút hẳn lại. Cánh quân đội này có chừng ba ngàn người, kéo dài chừng ba dặm, như một con rắn chạy chơi trên quan đạo.
Chỗ yếu hại của con rắn ở bảy thốn, mà chỗ yếu hại của đội ngũ hành quân ngược lại chính là chủ tướng. Nhất định phải phát động tấn công chỗ chủ tướng, khiến chủ tướng quân địch không rảnh tổ chức phản công.
Trương Huyễn đã nhìn thấy chủ tướng quân địch, nằm ở phần trước chính giữa của đội ngũ, cưỡi trên chiến mã, tay cầm một cây đồng chuỳ cán dài. Bốn phía có mấy chục thân binh hộ vệ, Trương Huyễn lập tức liếc mắt ra hiệu cho tín hiệu binh.
Tín hiệu binh dúm miệng thổi ra một tiếng cú vọ kêu thật dài, tám trăm cung binh lập tức đứng thẳng lưng, chậm rãi kéo mở dây cung, từng mũi tên xuyên giáp sắc bén nhắm ngay quân giặc đang hành quân nhanh chóng ngoài sáu mươi bước.
Bóng dáng chủ tướng quân giặc rốt cuộc đã hiện ra trước mặt phục binh, Trương Huyễn quyết đoán vung tay lên, Bang! Bang! Bang! âm thanh tiếng trúc dồn dập chợt gõ vang, tám trăm cung thủ đồng thời buông lỏng dây cung ra, một trận mưa tên dày đặc vọt tới hướng về phía quân địch ngoài sáu mươi bước.
Quân giặc xoay sở không kịp đề phòng, trong đội ngũ huyết quang văng khắp nơi, tức thì vang lên một mảnh tiếng kêu thảm. Hai trăm binh lính đồng loạt trúng tên ngã xuống. Tiễn xuyên giáp sắc bén tuy rằng bắn xuyên nón trụ và quân bào của bọn chúng, nhưng minh quang khải giáp trên người có hiệu quả ngăn cản lực xuyên qua của tiễn xuyên giáp.