Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 162: Cao tuệ bột hải


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 162: Cao tuệ bột hải

Hai người vào bắc môn, đi vào một quán tên là Tửu quán Thịnh Đoàn Nhi, khách trong tửu quán không đông, người ngồi chỉ một nữa chỗ ghế quán, Trương Huyễn dẫn theo AViên lên tầng hai, tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

– Ngươi ngồi đối diện! Trương Huyễn chỉ vào chỗ đối diện.

A Viên liền giật mình, nàng chỉ là một con nha hoàn làm sao dám ngồi cùng bàn với chủ nhân, nếu theo quy định ở phủ La là sẽ bị đánh gãy chân, nàng luống cuống nói nhỏ:

– Tôi đứng hầu công tử ăn cơm, chút nữa tôi sẽ xuống dưới lầu.

– Mau ngồi xuống!

Trương Huyễn làm bộ tỏ vẻ không vui nói:

– Đứng ở cạnh ta thì giống cái gì, bây giờ đang ở ngoài, không cần cầu kỳ như vậy.

-A Viên không biết làm sao, đành phải ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn. Trương Huyễn thấy điệu bộ nàng ngoan hiền, liền lấy thực đơn khắc trên bảng trúc đưa cho nàng, cười nói:

– Như vậy mới là đứa bé ngoan chứ, muốn ăn gì thì tự chọn đi!

A Viên khẽ giọng lẩm bẩm một hồi.

– Ai là đứa bé ngoan chứ, người ta đã hai mươi tuổi rồi.

Nàng nhận lấy thực đơn, cặp mắt liền sáng lên. Đến tửu quán này chính là đề xuất của nàng, nàng biết điểm tâm tửu quán này rất nổi tiếng, cũng là món nàng thích nhất, hồi trước tích góp được ít tiền, thì nàng và các chị em đến đây để mua mấy món điểm tâm.

Nàng vừa vẫy tay, tửu bảo liền vội đến trước mặt cười nói:

– Hai vị muốn ăn món gì?

A Viên lại rụt rè nhìn Trương Huyễn, điểm tâm ở đây rất đắt, một cái tới mười lăm tiền, không biết công tử cho phép nàng chọn mấy cái?

Trương Huyễn hiểu được ánh mắt của nàng, cười nói:

– Muốn ăn bao nhiêu thì chọn bấy nhiêu, nếu vẫn không đủ thì ta sẽ mua lại hết tửu quán này.

Tửu bảo liền giật mình.

– Khách quan khéo nói đùa.

– Ha ha! Chỉ đùa thôi, A viên, cứ việc gọi!

A Viên mặt mày lập tức hớn hở cười.

– Vậy tôi không khách sáo nữa, ừ! Cho một phần Thu Bát Vị giống nhau, à đúng rồi, hai ngày này Gạch cua viên chắc có bán chứ!

– Cô nương đúng là khách quen! Gạch cua viên vừa mở bán hôm qua.


– Vậy cho một phần, nhớ kỹ, tôi chọn ngọc viên, tôi không thích kim viên, kim viên cay lắm.

– Tiểu nhân nhớ kỹ rồi ạ.

Lúc này A Viên mới nhớ tới Trương Huyễn, lè dầu lưỡi, ngượng ngùng hỏi:

– Công tử muốn ăn món gì?

Trương Huyễn thấy nàng khá thú vị, cười nói:

– Tùy ngươi chọn, cho ta ăn no là được rồi, chắc ngươi biết lượng ăn của ta.

– Tôi biết công tử thích ăn cái gì nhất!

A Viên căn dặn tửu bảo.

– Cho công tử nhà ta sáu phần bánh nướng, nhân thịt dê và nhân thịt hươu mỗi thứ một nửa, một mâm tương thịt dê, à đúng rồi, cho thêm một bình rượu nho, đã ướp lạnh.

Tửu bảo nghe xong cứng lưỡi, wow! Lượng cơm của vị công tử gia đây quá nhiều. Một người bình thường nhiều nhất chỉ ăn được hai miếng bánh nướng, vị công tử gia đây ăn tới sáu miếng. Tên tửu bảo không dám biểu lộ ra, liền vội gật đầu khom lưng nói:

-Xin ngồi chờ chút, rượu và thức ăn sẽ tới ngay!

Tửu bảo vội đi ngay, A Viên đắc ý cười nói:

– Mình cũng còn có tác dụng lắm chứ!

– Đúng là có tác dụng thật, lát nữa ta sẽ tìm một quán trọ thượng hạng cho ngươi ở.

A Viên liền ngây ngô cả người.

– Tại sao?

– Vì trong quân đội có quy tắc, nữ giới không thể xuất hiện ở trong doanh trại, ta là tướng quân, phải giữ đúng quy tắc.

A Viên khẩn trương muốn khóc.

– Công tử không cần tiểu nữ nữa sao?

– Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ để cho nàng ở bên ngoài, ở quán trọ ba ngày, ngày mốt ta dẫn ngươi về Lạc Dương.

-Vậy vậy về tới Lạc Dương thì phải làm sao?

Trương Huyễn cũng hơi nhức đầu, có thêm một nha hoàn có khối chuyện liên tiếp cho hắn. Suy nghĩ một hồi, hắn vỗ vỗ trán nói:

-Như vậy đi! Dù sao ta cũng muốn an gia lập nghiệp, sau khi về tới Lạc Dương ta sẽ mua một căn nhà, người cứ ở nhà đó.


Trong lòng AViên yên tâm trở lại, để mình sống ở trong nhà thì còn tạm được, nàng không muốn ở quán trọ gì đó, thật là bất tiện. Nghĩ tới công tử đối xử với mình cũng không tệ, trong lòng nàng vui rạo rực, lại hiện ra nổi vui mừng không kìm lại được.

Không bao lâu, tửu bảo bưng rượu và thức ăn ra, A Viên liền vội vàng gắp một Gạch cua viên cho vào bát Trương Huyễn, cười hì hì nói:

– Nếm thử viên Gạch cua của tửu quán họ làm, rất có tiếng ở huyện Kế, vừa giòn vừa thơm. Mỗi năm vào tháng chín tôi đều nằm mơ đợi nó bán ra thị trường.

Trương Huyễn dùng đũa gắp lấy cắn một cái, viên Gạch cua kim hồng sắc liền chảy ra, độ mặn ngọt vừa đủ, quả nhiên ngon vô cùng, hắn lập tức khen nói:

– Cái này không tồi!

– Tôi nói không sai mà!

A Viên vô cùng ngoan hiền, lại vui vẻ rót đầy một chén rượu cho Trương Huyễn.

– Nghe nói rượu cũng ngon cũng không kém, công tử uống một chén.

Trương Huyễn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm rượu nho ướp lạnh, mùi thơm và rượu ngon tinh khiết khiến hắn nheo mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận mùi vị lành lạnh ngấm vào tim phổi, đã rất lâu rồi chưa chưa nếm qua mùi vị ngon như thế.

Lúc này, có một gã đàn ông trung tuổi mặc áo vạt ngắn màu đen bước đến trước mặt Trương Huyễn, khom người hành lễ.

– Công tử có phải là Trương Huyễn tướng quân?

– Có chuyện gì?

Sắc mặt Trương Huyễn hơi trầm xuống, lúc này hắn không thích có người làm gián đoạn sự hưởng thụ hiếm có của hắn.

– Chủ nhân nhà tôi có vài lời muốn nói với tướng quân, không biết Trương Huyễn tướng quân có thể dời bước không?

Nói xong, người đàn ông trung tuổi lấy một thư hàm ra để trên bàn trước mặt Trương Huyễn. Trương Huyễn liếc mắt cái, là một tấm thiếp màu trắng, cạnh góc có vẽ mấy đóa hoa li ti, nét chữ rất đẹp nhưng không mạnh mẽ, hẳn là nét chữ một nữ nhân, trên mặt chỉ có bốn chữ, Bột Hải Cao Tuệ.

– Nhưng ta không quen biết chủ nhân nhà ngươi.

Trương Huyễn đẩy thiếp trả lại, ngụ ý là hắn không muốn gặp.

Người đàn ông trung tuổi cười cười nói:

– Nhưng chủ nhân nhà tôi nghe qua đại danh Trương Huyễn tướng quân đã lâu, muốn gặp đại hào kiệt đã đánh bại Bắc Kính tiên sinh.

Ánh mắt Trương Huyễn lập tức ngưng vẻ lạnh lùng lại, chậm rãi hỏi:

– Chủ nhân nhà ngươi ở đâu?


Đối phương lại có thể biết chuyện hắn ở Bắc Hải, cũng biết Bắc Kính tiên sinh, lai lịch chắc không đơn giản! Trong lòng hắn tò mò muốn biết, rốt cuộc là cao nhân phương nào?

– Chủ nhân nhà tôi đang đợi trên tầng ba, mời tướng quân đi theo tôi.

Trương Huyễn cười với A Viên nói:

– Ta đi gặp một người bạn, lập tức quay lại.

A Viên hơi có chút lo lắng, có điều thân phận nàng thấp kém, không biết phải làm thế nào mới phải, trơ mắt nhìn Trương Huyễn lên tầng ba.

Tần ba tửu quán đều là phòng đơn, Trương Huyễn đi theo người đàn ông trung tuổi đến trước một phòng ở hướng đông, trước cửa có hai tên thị vệ khôi ngô cường tráng, thắt lưng đeo thanh kiếm, đứng bất động giống như bức tượng. Người đàn ông trung niên đi lên phía trước gõ cửa, hạ giọng nói:

– Chủ nhân, hắn đến rồi!

– Mời hắn vào!

Giọng bên trong là một nữ nhân còn trẻ, Trương Huyễn gật nhẹ đầu, thì ra cao tuệ là một cô nương trẻ tuổi, Bột Hải Cao Tuệ, không biết Bột Hải này là chỉ Bột Hải Hội, hay là chỉ quận Bột Hải?

– Trương tướng quân, mời!

Người đàn ông trung tuổi liền tránh ra.

Trương Huyễn đẩy cửa đi vào, đầy là phòng thanh nhã cao xa, trước mặt là một tấm gỗ bình phong hao lê, xuyên thấu tấm vải mỏng bình phong, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi tóc búi cao đang đứng trước cửa sổ.

Trương Huyễn chậm chậm đi qua tấm bình phong, nhìn chắm chú vào nữ nhân trẻ tuổi này, thật ra nàng cũng không trẻ lắm, chừng khoảng 30 tuổi, dáng người cao gầy, tóc búi cao, cắm một cây trâm ngọc bích bên trên mái tóc đen nhánh, trên người mặc một chiếc áováy tơ lụa màu vàng tranh, trên vai choàng một chiếc áo dài, mặt nàng trang điểm rất đậm, trong phòng tràn ngập mùi phấn son nồng nặc.

Trương Huyễn vào triều tuy mới nửa năm, hắn đã dần hiểu được một số kiến thức cải trang của nữ nhân, ví dụ như trên đầu cài trâm bình thường là nữ nhân đã kết hôn, thiếu nữ thì cài trâm thoa.

Thiếu nữ chưa kết hôn trên vai choàng chiếc áo khoác tơ lụa, đeo một sợ dây dài nhỏ trên quanh cánh tay, đã kết hôn thì choàng xung quanh, khăn nhiều màu hơi rộng, trùm kín cả đầu và vai, quấn hai chiếc khăn rộng trước mặt, gọi là khăn quàng vai, đa số là phu nhân có thân phận mới có thể khoác.

Trương Huyễn hơi cúi người hành lễ, là Cao phu nhân tìm ta sao?

Vị nữ nhân này khoanh tay quan sát Trương Huyễn, cười khen ngợi nói:

– Trương tướng quân quả nhiên tướng mạo một nhân tài, mời người ngồi!

Nữ nhân mời Trương Huyễn ngồi xuống, một tỳ nữ đến rót trà, Trương Huyễn liếc nhìn chén trà, lại hỏi:

– Cao phu nhân tìm ta có chuyện gì?

– Tướng quân chắc đã biết tên của ta rồi, tên ta gọi là Bột Hải Cao Tuệ, ta nghĩ tướng quân chắc cũng đã đoán được thân phận của ta?

Vị Cao phu nhân trẻ cười giống như không cười nhìn Trương Huyễn.

– Phu nhân là người Bột Hải Hội đúng không?

Trương Huyễn thẳng thắn hỏi:

– Trương tướng quân thật thẳng thắn.

Cao phu nhân gật gật đầu, thản nhiên nói:

– Đúng vậy! Ta đúng là người Bột Hải Hội.


Trương Huyễn không biết nhiều về Bột Hải Hội lắm, nhưng hắn cũng biết một chút, Bột Hải Hội còn gọi là hội quý tộc Bắc Tề, chủ yếu thành lập những quan thần mất nước Bắc Tề.

Ba mươi năm trước, Bắc Tề bị Bắc Chu diệt vong, Ký Châu, Dự Châu, Tịnh Châu.v.v., nhiều mảnh đất dồi dào tươi tốt lớn và nhiều của cải giá trị đều bị Quan Lũng quý tộc chiếm đoạt, mấy ngàn quý tộc Bắc Tề bị tai họa ập xuống, vô số người nhà tan cửa nát, dần dần tan biến trong dòng chảy của lịch sử.

Nhưng đến khi Tùy Đế Dương Quảng đăng cơ, Dương Quảng và Quan Lũng quý tộc đấu tranh ngày càng trầm trọng hơn, triều đình bắt đầu hỗn loạn, lúc đầu quý tộc Bắc Tề vốn ẩn nấp trong dân gian lại bắt đầu ngóc đầu trỗi dậy.

Năm Đại Nghiệp thứ ba, lấy sáu đại quý tộc Bắc Tề cầm đầu như hoàng tộc Cao thị, Đoàn thị, Phùng thị, Mộ Dung thị, Mạc Đa Lâu thị, Hộc Tư thị bí mật thành lập Bột Hải Hội, bọn họ âm thầm liên hệ sĩ tộc Sơn Đông, đã nhận được sự ủng hộ sĩ tộc Sơn Đông, thế lực dần dần mở rộng, của cải càng ngày càng hùng hậu, trở thành một trong tứ đại thế lực cầm đầu thiên hạ.

Nhưng không hoạt động công khai như Quan Lũng quý tộc, Bột Hải Hội cực kỳ bí ẩn. Đến năm Đại Nghiệp thứ tám, Tùy Đế Dương Quảng quy mô tiến công Cao Tú Lệ, Bột Hải Hội mưu đồ nhiều năm nhân cơ hội phái Vương Bạc ở Trường Bạch Sơn Tề Quận cầm đầu tạo phản, mở màn tạo phản mở rộng thêm các nơi Sơn Đông Tùy Mạt, Bột Hải Hội ẩn nấp đằng sau dần dần công khai.

Vị Cao phu nhân trước mặt Trương Huyễn tên gọi là Cao Tuệ, là cháu gái của An Đức Vương Cao Nghiêm Tông, một trong những người quyết sách chủ yếu của Bột Hải Hội, khôn ngoan tài cán, hành sự quyết đoán, tuy là nữ nhi, tác phong mạnh mẽ hơn nam nhi, trong Bột Hải Hội được xưng là ‘Nữ tướng quân’.

Cao Tuệ thấy Trương Huyễn trầm lặng không nói, liền cười hỏi:

– Việc làm vì chính nghĩa của Trương tướng quân tại Bắc Hải tuy ở Trung Nguyên nhiều người không biết, nhưng lại dậy sóng to gió lớn ở Tái Bắc. Các nơi ở Thảo Nguyên chỉ cần nhắc tới Trương công tử Bắc Hải, không ai không biết đến công tử.

Đương nhiên, cũng có người hận công tử tới thấu xương. Đột Quyết thì không phải nói rồi, nhưng Đột Quyết lại ghi mối thù đặt lên triều Tùy, còn Kim Sơn cung đã thăm dò biết rõ lai lịch của ngươi, lẽ nào ngươi không biết mình đã bị liệt vào danh sách đen xếp hạng thứ sáu ở Kim Sơn cung sao?

Trương Huyễn lắc lắc đầu.

– Chuyện đó ta hoàn toàn không biết gì cả.

– Bây giờ chắc ngươi đã biết rồi. Ngươi nổi lên chưa được bao lâu, nhưng nhiều lần lập công lớn, cũng nhiều lần kết oán với cường địch. Theo ta được biết, ngươi đã có bốn đối đầu, Vũ Văn Thuật, Kim Sơn cung, ngoài ra con trai Cao Cú Lệ Mạc Ly Chi Uyên Võ Ninh cũng là ngươi giết chết!

Trương Huyễn không có một chút rung động nào từ lời nàng nói, lại hỏi:

– Còn một người là ai?

– Trương Kim Xưng!

Ánh mắt sắc sảo của Cao Tuệ nhìn chăm chú vào Trương Huyễn.

– Trưa hôm nay ngươi vừa cướp đoạt chiến mã của gã, lẽ nào gã chịu để yên cho ngươi. Đương nhiên hiện giờ gã vẫn chưa biết, nhưng nếu có người nói cho gã biết, thì ngươi sẽ phiền phức lớn đấy.

Trong lòng Trương Huyễn bỗng có chút phản ứng, người phụ nữ này đang uy hiếp mình sao? Hắn đứng lên lạnh lùng nói:

– Phu nhân rốt cuộc muốn nói gì, xin cứ nói thẳng!

– Được rồi! vậy ta sẽ nói thẳng, Bột Hải Hội có thể giúp người hóa giải mối hận cũ với Kim Sơn cung, cũng có thể khiến Trương Kim Xưng bỏ qua chuyện cũ với người, thậm chí phía Uyên Thái Tộ chúng tôi cũng có thể giúp ngươi dàn xếp. Nếu ngươi đồng ý, chúng tôi còn có thể giúp ngươi nói chuyện với Vũ Văn Thuật. Tóm lại, bốn người đối đầu với ngươi đều có thể tiêu trừ, nhưng chúng tôi có một điều kiện.

– Nguyện trung thành Bột Hải Hội, đúng không!

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng nói.

Cao Tuệ lắc lắc đầu.

– Không gọi là trung thành Bột Hải Hội, mà là gia nhập Bột Hải Hội. Nếu ngươi đồng ý gia nhập Bột Hải Hội, chúng tôi còn có thể nghĩ cách cho ngươi đảm nhiệm chức Thông thủ Tề quận. Hơn nữa ngươi chưa lập gia đình, tôi có một muội muội, vô cùng xinh đẹp, tôi có thể gả muội ấy cho ngươi làm vợ. Về tiền tài, người cần bao nhiêu tôi cho ngươi bấy nhiêu, địa vị, mỹ nhân, tiền bạc, ngươi cần gì đều có, chẳng lẽ ngươi không có chút động lòng sao?

Trương Huyễn cười:

– Ta có tài đức gì, mà được Bột Hải Hội coi trọng như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.