Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 156: Mượn đao giết người (1)
Mùa thu đến, cùng với chiến tranh Cao Cú Lệ kết thúc, cũng cùng với ánh mặt trời chói chang dần đi xa, thời tiết trở nên mát mẻ dễ chịu, đầu đường Lạc Dương lại trở nên náo nhiệt, buổi trưa hôm nay, trong chợ nam người qua lại như mắc cửi, chen vai sát cánh, huyên náo khác thường, chỗ nào cũng có thể dân phu gồng gánh và xe bò chở đầy hàng hóa.
Ở góc rẽ trên đường la ngựa đi có mấy người đi đến, là năm sáu người khôi ngô cao lớn vây quanh một người đàn ông cao gầy, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nước da trắng nhợt, hai mắt nhỏ dài, trên mặt có chút phù thũng, khắp mặt là vẻ buồn ngủ, chính là Vũ Văn Hóa Cập con trai lớn của Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Hóa Cập ở thảo nguyên tuy không hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không bị phụ thân trách mắng, Vũ Văn Thuật chỉ là cho y tự thức tỉnh, xem chỗ nào của y làm chưa bằng Trương Huyễn, tại sao Trương Huyễn có thể thành công, mà y lại dùng thất bại để chấm dứt?
Vũ Văn Hóa Cập chỉ thức tỉnh được hai ngày, liền phục hồi lại vẻ phong lưu vô độ lúc trước, bắt đầu bước vào hàng ngũ tầm hoa vấn liễu, nâng đỡ danh kỹ Lạc Dương Hoàng Điệp Nhi, quên hết những lời dạy bảo của phụ thân qua sau đầu. Trong lòng Vũ Văn Thuật tức giận, lại không thể làm thế nào, ông ta quyết định thay đổi cách quản giáo, tìm chút việc cho Vũ Văn Hóa Cập làm.
Trong đường ngựa đi, mùi hôi thối tràn ngập khiến Vũ Văn Hóa Cập không chịu được, y bịt mũi mắng:
– Mắt các ngươi đều mù cả rồi sao? Mau tìm đi!
Đám người làm nhìn đông nhìn tây, phụ tá Hứa Ấn đi cùng bên cạnh Vũ Văn Hóa Cập âm thầm lắc đầu, gã có thể cảm nhận được Vũ Văn Hóa Cập đang vô cùng bất mãn, lão tướng quân và gã tận tình khuyên bảo cả một buổi sáng, y lại vẫn không có chút giác ngộ, cái tên Vũ Văn Hóa Cập này thực là một tên ngốc ngoan cố không đổi.
Hứa Ấn là người huyện Ung Quan Trung, xuất thân phú hộ, từ nhỏ được gọi là thần đồng, tài hoa hơn người, mười năm trước tham gia khoa cử, trúng top mười đầu bảng, nhưng vì hình dáng gã thấp bé, tướng mạo xấu xí, bị Lại bộ không thích, làm dự khuyết ba năm nhưng cuối cùng không có cơ hội nhập sĩ, khiến gã nản lòng thoái chí.
Vừa hay lúc này có người giới thiệu gã với Đại tướng Vũ Văn Thuật, từ đó gã liền trở thành phụ tá của Vũ Văn Thuật, dần dần được Vũ Văn Thuật tin cậy. Cuối cùng trở thành quân sư mưu sĩ cho Vũ Văn Thuật.
Hứa Ấn lại biết mục tiêu lần đi này của bọn họ, gã chỉ hàng la ngựa của một nhà buôn bán ế ẩm ở phía trước:
– Nhà kia đi!
Tinh thần Vũ Văn Hóa Cập chấn động, bước nhanh đến nhà la ngựa này, chỉ thấy trên tấm biển viết “La ngựa ngàn dặm”, nhưng trong chuồng súc vật trước cửa tiệm chỉ có mấy con la gầy còm trơ xương, không thấy bóng dáng con ngựa nào cả, thảo nào buôn bán ảm đạm, nhưng ở cửa lại lập một tấm biển, bên trên viết “Mua ngựa giá cao”.
Vũ Văn Hóa Cập nhướn mày, hóa ra nhà bán ngựa này chỉ mua không bán, khó trách buôn bán rất kém. Lúc này một người làm từ trong tiệm chạy ra, trên mặt tươi cười hỏi:
– Mấy vị muốn bán ngựa sao?
– Ta tìm ông chủ ngươi có việc, gọi hắn ra đây gặp ta!
Vũ Văn Hóa Cập ngữ khí ngạo mạn, vẻ mặt khinh thường.
Người làm ngây ra một chút, lắc lắc đầu nói:
– Ông chủ nhà ta không ở Lạc Dương, các viji hôm khác lại tới vậy.
Vũ Văn Hóa Cập ngạo mạn khiến Hứa Ấn thở dài một tiếng trong lòng. Vội vàng rút ra một tờ thiếp, đưa cho người làm:
– Đây là tấm thiếp của chúng ta!
Người làm nhận tấm thiếp nhìn một cái, giật mình, vội vàng khom người thi lễ:
– Các vị đợi chút, tôi đi bẩm báo ông chủ.
Gã xoay người chạy vào trong tiệm, Vũ Văn Hóa Cập thấp giọng mắng:
– Chẳng phải là không có nhà sao? Giờ lại có rồi, đúng là không biết điều.
– Công tử, cần gì phải so đo với một tên người làm chứ.
Hứa Ấn nhắc nhở y một tiếng.
Vũ Văn Hóa Cập trầm mặc, y vốn dĩ không tình nguyện. Chẳng phải là y thực sự cái gì cũng không hiểu, mà là y ghét bối cảnh của tiệm này, loạn phỉ đạo tặc mở tiệm, lại để Vũ Văn Hóa Cập y chịu thiệt thòi tới hỏi thăm, thực không hiểu phụ thân sao lại muốn quan hệ với loại trộm cắp như thế này chứ?
Lúc này, người làm chạy ra, cười nói:
– Ông chủ nhà tôi mời các vị vào!
Vũ Văn Hóa Cập tức giận, y đang muốn phát tác, Hứa Ấn lại kéo y một cái, ra hiệu cho y nhịn xuống. Vũ Văn Hóa Cập nhớ tới phụ thân có việc cầu người, chỉ đành nhịn cục tức xuống, xoay đầu phân phó mấy tên thủ hạ:
– Các ngươi đợi ở ngoài này!
Vũ Văn Hóa Cập và Hứa Ấn đi theo tên người làm đi qua một con đường tối tăm nhỏ hẹp, đến một cái sân nhỏ, Hứa Ấn nhân cơ hội thấp giọng nói với Vũ Văn Hóa Cập:
– Công tử đừng nói gì, tất cả đều để ta ứng phó!
Vũ Văn Hóa Cập hừ nhỏ một tiếng, y mong còn không được, tên người làm mở cửa phòng, khom người cười nói:
– Mời hai vị!
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng, trong phòng chất đầy các loại đồ linh tinh, lộn xộn không chịu nổi, chỉ riêng các loại yên ngựa đã cps ba mươi mấy cái, vứt lộn xộn ở góc tường, trong đống đồ hỗn tạp đặt một cái bàn, trên bàn hình như vừa dọn dẹp, tất cả giấy bút nghiên mực lộn xộn đều bị gã quét rơi trên mặt đất.
Sau bàn là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên đầu một cái khăn gai vải bố cuốn tóc, râu ria trên mặt gã cũng lộn xộn giống như căn phòng, trừng đôi mắt đầy tơ máu, vẻ mặt dữ tợn, giống như ông chủ mở hắc điếm vậy.
– Các ngươi có việc gì?
Gã trừng mắt càng to, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác. Đây là một hành động cực kỳ vô lễ, ông chủ có ngạo mạn hơn nữa thì cũng sẽ đứng dậy chào hỏi một tiếng, giống như đối diện gã là hai tên người làm vậy, xem ra gã không hề ý thức được sự vô lễ của mình.
Hứa Ấn giấu tay ở sau người khẽ khoát khoát tay với Vũ Văn Hóa Cập, ý tứ bảo y đừng nổi giận, đây là một người thô lỗ, không hiểu lễ tiết. Vũ Văn Hóa Cập lại hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Đi đến trong tiểu viện, Vũ Văn Hóa Cập thở một hơi thật dài, phụ thân rõ ràng là điên rồi, lại muốn giao lưu với loại người như thế này, y cũng không đợi Hứa Ấn, nhấc chân nghênh ngang rời đi.
Trong phòng, người đàn ông vẻ mặt mất hứng nói:
– Vũ Văn công tử vô lễ như vậy sao?
Trên mặt Hứa Ấn có chút ngượng ngập, chỉ đành cười gượng hai tiếng giải thích:
– Vũ Văn Đại tướng quân không cho hắn tham gia vào việc nào, chỉ là để hắn đi mở mang kiến thức một chút, ta vừa mới nhắc nhở hắn, hắn có thể rời đi.
– Hắn ta vội đến Bách hoa lâu tìm cái cô Hoàng Điệp Nhi đó hả!
Ông chủ nhếch môi cười lớn khà khà, lộ ra một hàm răng vàng khè.
Trong lòng Hứa Ấn vô cùng căm tức, nhưng lại không làm gì được, người ta nói rất đúng, cái tên Vũ Văn Công tử cả này á, người sắp bốn mươi tuổi rồi, khi nào mới có thể hiểu chút chuyện đây.
Lần này lão tướng quân rõ ràng là vì che dgiấu chuyện y đi Đột Quyết mới không thể không chịu thiệt mà hợp tác với loạn phỉ, y lại không hề hiểu cho, một chút cũng không hiểu. Trong lòng Hứa Ấn có một loại thất vọng không nói nên lời.
– Hứa tiên sinh tìm tôi có việc gì?
Ông chủ không còn nhắc đến Vũ Văn Hóa Cập nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
– Chủ nhân nhà ta muốn tiến hành một vụ làm ăn với thủ lĩnh các ông!
– Vũ Văn Đại tướng quân cũng đổi nghề mở tiệm rồi sao?
Ông chủ râu rậm trêu chọc một câu, rồi lại cười ha hả lên.
Hứa Ấn trầm mặc, sự vô lễ của đối phương khiến gã vô cùng bất mãn, ông chủ không nhận được trả lời, đành thu lại tâm tư trêu chọc, hỏi:
– Muốn làm ăn cái gì?
Hứa Ấn thấp giọng nói mấy câu, ông chủ nhíu mày thành đường:
– Người đó chỉ là một Lang tướng nho nhỏ, đường đường Đại tướng quân so đo cái gì với hắn ta?
– Việc không liên quan đến các ngươi thì đừng có hỏi nhiều, ta chỉ hỏi ngươi, các ngươi làm hay không làm?
– Điều kiện gì?
Ông chủ trực tiếp hỏi.
– Hai trăm con ngựa, trả trước một nửa, sau khi việc hoàn thành trả nốt nửa còn lại!