Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 152: Bình Nhưỡng quyết chiến (3)


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 152: Bình Nhưỡng quyết chiến (3)

Kịch chiến giữa quân Tuỳ và quân Cao Câu Ly quả thật có hơi cố hết sức rồi, dù sao quân đội Cao Câu Ly về mặt số lượng chiếm ưu thế rất lớn. Bọn họ cũng là tinh nhuệ nhất của Cao Câu Ly, sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh.

Mặc dù kỵ binh Cao Câu Ly ở đợt tiến công thứ nhất chịu thiệt hại nặng, nhưng từ khi hai cánh quân đội toàn diện đầu nhập chiến đấu, ưu thế về mặt số lượng của quân đội Cao Câu Ly càng dần dà lộ rõ ra.

Quân trận trường mâu của Trương Huyễn dẫn đầu chịu sự tấn công của mấy trăm tên kỵ binh Cao Câu Ly, kỵ binh Cao Câu Ly giống hệt dời non lấp biển xung phong đến, mấy trăm cây trường mâu mang thêm sức lực chiến mã phi nhanh từ bốn phương tám hướng đâm thốc về phía quân trận.

Chín trăm tên binh lính quân Tuỳ xếp chặt chẽ thành trường mâu trận hình tam giác, dùng một loại sức mạnh tập thể chống dỡ đợt tấn công thứ nhất của kỵ binh Cao Câu Ly.

Oanh! Một tiếng sóng lớn, như sóng to gió lớn đánh vào nhau, huyết quang văng khắp nơi, mười mấy tên kỵ binh bị trường mâu dày đặc như rừng đâm xuyên qua thân thể, thân thể rời khỏi chiến mã, bị trường mâu đâm cao cao trên không trung, phát ra tiếng kêu thảm thê lương.

Nhưng mấy chục tên binh sĩ quân Tuỳ bị va phải ngã lăn trên đất, binh sĩ trường mâu hàng phía sau lại lập tức tiến lên bổ sung.

Chủ tướng Trương Huyễn hét lớn một tiếng, Thanh Long kích loé sáng đen thui bổ xiên xuống, lưỡi kích sắc bén bổ xuống một tên kỵ binh Bách phu trưởng, mang cả người lẫn ngựa bay ra ngoài. Huyết tương bay tứ tung, đầu người lăn xuống, huyết khí gay mũi đập vào mặt.

Kỵ binh Cao Câu Ly thấy Trương Huyễn hung mãn vô cùng, cùng nhau hô to, mấy mươi tên kỵ binh bao vây từng lớp lấy hắn. Trần Húc cách đó không xa kinh hãi, vội vàng dẫn binh tới cứu, Trương Huyễn liếc mắt nhìn ra ý đồ của gã, lớn tiếng quát:

– Trần giáo uý, không cho phép vọng động!

Trần Húc lập tức tỉnh ngộ, trường mâu quân trận liền một thể, nếu như xuất hiện chỗ sơ hở, thì sẽ rất nhanh bị kỵ binh công phá, bọn họ ắt bại không còn nghi ngờ. Gã thấy chủ tướng cũng chưa hề rơi vào thế hạ phong, trái tim mới từ từ buông bỏ, tiếp tục suất lĩnh thủ hạ chống cự đợt tấn công của gần trăm tên kỵ binh ở phía tây bắc.

Tinh thần Trương Huyễn phấn chấn, trường kích múa đến mưa gió không vào được, tận sức chiến đấu với hơn ba mươi tên kỵ binh, mảy may không rơi vào thế hạ phong.

Hắn càng chiến càng dũng, nơi trường kích đi qua, giết đến kỵ binh quân địch người ngã ngựa đổ, nháy mắt giết khỏi trùng vây, lại quay người giết vào.

Chỉ trong chốc lát, ba mươi mấy tên kỵ binh chết bị thương hơn nửa, còn lại mười mấy người sợ tới mức hồn bay phách lạc, chạy trối chết.

– Tướng quân cứu chúng tôi!

Phía tây nam bỗng nhiên truyền đến tiếng hô cầu cứu của thuộc hạ.

Trương Huyễn nghe tiếng trông sang, chỉ thấy tình thế phía tây nam vô cùng nguy cấp. Hơn một trăm tên kỵ binh quân địch vây công góc tây nam, thủ hạ của hắn tử thương thảm trọng, xuất hiện một chỗ hổng lớn rộng hơn một trượng. Mắt thấy kỵ binh quân địch sẽ công phá được quân trận.

Trương Huyễn hét lớn một tiếng, giục ngựa vọt nhanh đến, giết vào trong đám kỵ binh quân địch, trường kích quét ngang, chỉ vang lên một vài tiếng Răng rắc!, bảy tám cái cán mâu bị lưỡi kích chém gãy. Tay phải Trương Huyễn vung kích quét nhanh, tay trái rút đao bổ chém. Nháy mắt đã đâm chết bổ giết năm sáu tên kỵ binh.

Mười mấy tên kỵ binh Cao Câu Ly sợ tới mức đều lui về phía sau, sự nguy cấp phía tây nam lập tức được giải. Nơi này là tuyến trận phòng ngự của đội thứ ba. Trương Huyễn lại không thấy Giáo uý Nghiêm Bình, quay đầu lại quát hỏi:


– Nghiêm giáo uý ở chỗ nào?

Lữ soái Đổ Vân Tư chán nản nói:

– Hồi bẩm tướng quân, Nghiêm giáo uý đã không may bỏ mình!

Trương Huyễn cũng nhìn thấy xác của Nghiêm Bình, trong lòng đau khổ một hồi, nhưng bây giờ đang tình thế nguy cấp, hắn không có thời gian thương cảm người đã mất. Hắn ngay lập tức ra lệnh với Đỗ Vân Tư:

– Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là Giáo uý đội ba. Nơi này giao cho ngươi phụ trách!

– Ty chức tuân lệnh!

Đỗ Vân Tư liền vội vàng khom người thi lễ, y quay đầu lại hét lớn:

– Huynh đệ phía sau lên đây cho ta. Bổ sung vào chỗ hổng.

Y chỉ huy binh lính bổ sung chỉnh tề nhanh chóng lỗ hổng xuất hiện phía tây nam, lại xông vào cuộc chiến lần nữa.

Đúng lúc này, mấy trăm tên kỵ binh chụm lại quanh một gã đại tướng tay cầm đại phủ, đầu đội ngân khôi từ đằng xa phi gấp đến. Đó là kỵ binh Đại Hạ An thống lĩnh đã đến.

Gã xa xa đã nhìn thấy Trương Huyễn dũng mãnh hung hãn, nơi kích vung đến, bọn kỵ binh đều bị doạ từ từ thúc ngựa chạy trốn, trong lòng của gã lập tức giận dữ, nói với tả hữu:

– Người này không chết, kỵ binh của ta sẽ không yên!

Gã từ bên cánh giục ngựa chạy gấp sang, hét lớn một tiếng:

– Tướng Tuỳ chịu chết!

Gã huy động đại phủ năm mươi cân bổ mạnh vào phía gáy của Trương Huyễn. Ngựa nhanh như tia chớp, thế tới cực kỳ hung mãnh.

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang múa kích nghênh chiến, đầu kích chém mạnh vào lưỡi phủ, chỉ nghe ĐANG một tiếng vang thật lớn. Trường kích và lưỡi búa của gã chạm thật mạnh vào nhau, lưỡi búa lập tức bị đánh bật ra ngoài. Hai tay Đại Hạ An dường như gãy rời, kêu to một tiếng quay người vội trốn, Trương Huyễn quát:

– Để lại tính mạng của mi!


Chiến mã hắn nhanh chóng, chốc lát đã đuổi theo Đại Hạ An, trường kích như tia chớp đâm tới. Đại Hạ An tránh không kịp, bị Trương Huyễn một kích đâm xuyên qua hậu tâm. Đại Hạ An kêu thảm một tiếng, ngay lập tức mất mạng. Trương Huyễn một đao chém xuống cái đầu của gã, giơ cái đầu cao cao trên không trung, lớn tiếng hướng về mấy trăm tên kỵ binh Cao Câu Ly xung quanh quát hỏi:

– Ai còn muốn đến chiến một trận với Trương Huyễn ta?

Lúc này, mấy trăm tên kỵ binh Cao Câu Ly đã bị Trương Huyễn giết hơn trăm người, trong mắt bọn chúng, đại tướng quân Tuỳ hung hãn vô cùng này không thể nghi ngờ chính là sát thần tái sinh. Ngay cả thống lĩnh kỵ binh của bọn chúng cũng chết ở dưới kích của hắn.

Mặc dù không hiểu ngôn ngữ, bọn kỵ binh không biết hắn đang nói cái gì, nhưng tất cả mọi người đều bị hắn doạ tới mức kinh hồn bạt vía, phát ra một âm thanh hô hoán, chạy trốn tán loạn. Trường mâu trận dưới quyền Trương Huyễn lần đầu giết lui quân địch.

Trương Huyễn ném đầu người cho một tên binh lính:

– Nhanh đi bẩm báo phó soái. Thống lĩnh kỵ binh quân địch đã bị ta giết chết, kỵ binh quân địch đã không đáng lo.

Binh sĩ xoay người cưỡi trên một con chiến mã, chạy về phía chỗ thống soái cánh trái. Lúc này, một tên binh sĩ dắt chiến mã Đại Hạ An sang, cười nói:

– Tướng quân, đúng là một con bảo mã.

Ánh mắt Trương Huyễn sáng lên, hắn chưa hề thấy chiến mã tráng kiện dũng mãnh thế này, so với ngựa hắn cưỡi đúng là cao hơn nửa cái đầu. Trương Huyễn lập tức cười gật gù:

– Đây là chiến lợi phẩm của ta, thay ta thu giữ đi!

***

Chu Pháp Thượng nghe nói Trương Huyễn suất lĩnh Thập Lục Doanh bất ngờ đánh bại sự vây công của kỵ binh quân địch, giết chết thống soái kỵ binh, trong lòng ông ta mừng rỡ. Vừa hay Đệ Thất Doanh tình thế nguy cấp, ông ta thật sự không rút ra được binh lực cứu viện.

Chu Pháp Thượng rút ra một cây lệnh tiễn giao cho binh lính nói:

– Nhanh đi nói với Trương tướng quân, công lao của y ta đã ghi nhớ. Bây giờ Đệ Thất Doanh tình thế nguy cấp, đã ba lượt đến cầu cứu, mời y dẫn bản bộ mau đi cứu viện.

Chu Pháp Thượng chỉ về phía bắc:

– Đệ Thất Doanh ở tận phía bắc, tình thế nguy cấp, mau đi!

– Tuân lệnh!


Thủ hạ của Trương Huyễn tiếp nhận lệnh tiễn, giục ngựa hướng vị trí hiện tại của quân đội của mình chạy đi. Chu Pháp Thượng trông kỵ binh chạy xa, trong lòng của ông ta âm thầm cầu nguyện, chỉ mong sự cứu viện của Trương Huyễn có thể cứu viện kịp thời Đệ Thất Doanh.

Trương Huyễn đang cùng thuộc hạ cứu chữa người bị thương, thuộc hạ của hắn đã bỏ mình hơn trăm người, bị thương mấy chục người. Người có thể ra trận chém giết còn sót lại tám trăm người, trong lòng của hắn u ám một hồi, hắn dẫn một ngàn một trăm binh sĩ chạy từ Liêu Đông tới, không ngờ đã thương vong ba trăm người.

Tuy nhiên chiến đấu cùng kỵ binh quân địch, thu hoạch của bọn họ khá phong phú, chính là thu được hơn ba trăm con chiến mã, tạm thời tổ chức thành một cánh kỵ binh.

Lúc này, binh sĩ thúc ngựa chạy vội trở lại, đưa lệnh tiễn cho Trương Huyễn nói:

– Khởi bẩm tướng quân, Chu phó soái đã ghi công, ông ta lệnh chúng ta lập tức đi cứu viện Đệ Thất Doanh, Đệ Thất Doanh đã ba lượt cầu cứu, tình thế vô cùng nguy cấp.

– Đệ Thất Doanh ở vị trí nào?

Trương Huyễn đứng thẳng người lên nói.

Binh sĩ chỉ phía bắc:

– Chu phó soái nói ở tận phía bắc!

Trương Huyễn trở mình lên ngựa, vòng tay che trông về phía bắc, chỉ thấy trên chiến trường tận phía bắc chém giết thảm thiết, một cánh quân Tuỳ binh lực không đủ, tình cảnh vô cùng bị động, Trương Huyễn lập tức vung tay:

– Tất cả đi theo ta!

Hơn tám trăm binh lính đi theo sau hắn, xuyên qua trận tuyến chém giết kịch liệt chạy về phía bắc.

Đệ Thất Doanh là một cánh cung binh tinh nhuệ đến từ quân U Châu, khoảng hai ngàn năm trăm người, do Nha tướng Liêu Diên Tự thống lĩnh. Bọn họ khi phòng ngự đợt sóng đầu tiên kỵ binh Cao Câu Ly tấn công phát huy tác dụng khổng lồ.

Nhưng từ khi hai quân tiến vào gần nhau đánh giáp lá cà, ưu thế của cung binh biến mất. Bọn họ cũng chuyển biến thành đao thuẫn quân, lại gặp phải năm ngàn trường mâu quân Cao Câu Ly tấn công.

Hai quân chiến đấu kịch liệt hơn một canh giờ, Đệ Thất Doanh người ít không đánh lại số đông, đã ba lượt hướng phía Tả dực chủ tướng Chu Pháp Thượng cầu xin, lúc này chủ tướng Liêu Diên Tự thân bị trọng thương, đang hấp hối.

Đệ Thất Doanh thương vong thảm trọng, đối mặt thế tấn công hung hãn của mấy ngàn quân đội Cao Câu Ly, bọn họ liều chết chống cự. Đau khổ chống đỡ, chờ đợi viện quân đến.

Nhưng trận cước của bọn họ đã bị vỡ tung, trận hình vô cùng hỗn loạn, mắt thấy bọn họ đã đến lúc chống cự không nổi nữa, sau lưng quân đội Cao Câu Ly bỗng nhiên đại loạn một trận, chỉ thấy một cánh quân Tuỳ từ phía sau giết đến, nháy mắt xé quân Cao Câu Ly ra một lỗ hổng lớn.

Trương Huyễn một ngựa đi đầu, cả người hắn như tắm trong máu, múa may trường kích tả đâm hữu bổ, dũng mãnh dị thường. Binh lính Cao Câu Ly liên tiếp mất mạng, đụng vào đã chết, bị hắn giết đến xác ngã nằm đầy đất, máu chảy thành sông, binh lính Cao Câu Ly người người khiếp sợ vỡ tim, thấy hắn múa kích giết đến, đều xoay người chạy trốn.

Phía sau tám trăm trường mâu quân Tuỳ theo sau hắn, bọn họ giống hệt một nắm tay vô cùng sắc bén, ngang ngạnh chém hai bổ ba đại trận Cao Câu Ly nghiêm mật.

Binh lính Đệ Thất Doanh thấy viện quân đã đến, lập tức sĩ khí đại chấn, bao vây quân địch giết cho chúng bại lui liên tục, binh sĩ phân tán nhanh chóng tụ lại tràn lên lần nữa, dần dần khôi phục trận hình.


Quân đội Cao Câu Ly hỗn loạn một mảnh, chủ tướng thấy viện binh của quân Tuỳ đã đến, bên mình tổn thất thảm trọng, gã cũng không có lòng ham chiến, hô to vài câu, dẫn quân triệu về phía đông.

– Liêu tướng quân đang ở đây phải không?

Trương Huyễn chạy vội đến trước binh sĩ Đệ Thất Doanh cao giọng hỏi.

Vài tên thân binh của Liêu Diên Tự tách ra từ đám đông, mang một cái cáng từ trong đám người đi ra. Trương Huyễn vội vàng xoay người xuống ngựa, thấy Liêu Diên Tự cả người là máu, ruột cũng lộ ra bên ngoài, thân ông ta trúng vô số mâu, vết thương chí mạng ở trước ngực, đã hấp hối. Trương Huyễn nắm tay ông ta thấp giọng hỏi:

– Liêu tướng quân, còn có thể duy trì không?

Liêu Diên Tự lắc đầu nhẹ, ông ta cố hết sức chỉ xung quanh, giọng nói cực kỳ thấp yếu nói:

– Dẫn bọn họ về Trung Nguyên, kính nhờ Trương…

Một câu nói không xong, đã nhắm mắt mà mất. Binh lính xung quanh không khỏi rơi lệ. Trương Huyễn thở dài, đứng lên nói với mọi người:

– Liêu tướng quân đã bỏ mình, cầu mong người đã mất an nghỉ. Nhưng cuộc chiến vẫn đang tiếp tục. Bắt đầu từ bây giờ, ta chính là chủ tướng của các ngươi, tất cả huynh đệ nghe ta chỉ huy, ta sẽ dùng hết thảy sức lực để cho tất cả sống sót trở về!

– Nguyện nghe theo Trương tướng quân chỉ huy!

Binh lính Đệ Thất Doanh còn lại đồng thanh hô to.

Trương Huyễn gật đầu, lập tức ra tay chỉnh đốn biên chế quân đội Đệ Thất Doanh. Đệ Thất Doanh thương vong vô cùng thảm trọng, hai ngàn năm trăm người đã chết bị thương hơn nửa, chỉ còn lại chưa tới ngàn người, năm tên Giáo uý toàn bộ bỏ mình.

Trương Huyễn chỉnh biên Đệ Thất Doanh làm ba đội, đề bạt ba tên Lữ soái võ nghệ cao cường làm Giáo uý, bổ đủ các đội thiếu hụt tướng lĩnh, nhanh chóng khôi phục bọn họ thành một cánh đội ngũ có sức chiến đấu.

Lúc này, trên chiến trường vô cùng hỗn loạn, chiến tuyến kéo quá dài, các doanh đã dần dần mất đi sự chỉ huy thống nhất, đều tự mình làm trận cùng quân địch chém giết.

Trương Huyễn trở mình lên ngựa, lấy tay che mắt trông xa về bốn phía, suy nghĩ nơi tác chiến tiếp theo. Lúc này, hắn bất ngờ phát hiện quân kỳ chủ tướng Cao Câu Ly, cách bọn họ chỉ có năm trăm bước, quân kỳ đứng sừng sững ở giữa không trung, vô cùng bắt mắt. Nơi đó hẳn chính là nơi trú kỳ binh của chủ soái quân địch.

Dũng khí ở trong lòng Trương Huyễn cháy lên, hắn quay đầu hô lớn về phía tất cả binh lính:

– Có dám bằng lòng đi theo ta cướp cờ?

Bọn binh lính sĩ khí phấn chấn, đồng thanh hô lớn:

– Nguyện lòng đi theo tướng quân!

Trương Huyễn vung trường kích, suất lĩnh hơn một ngàn bảy trăm binh lính hướng về phía nơi quân kỳ Cao Câu Ly đánh tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.