Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 148: Đêm trước quyết chiến
Vua và dân Cao Câu Ly cuối cùng phải tiếp nhận quyết định của Uyên Thái Tộ, quân Tuỳ phụ cận thành Bình Nhưỡng cũng không nhiều, nếu như một trận chiến không đánh đã đầu hàng, bất kể như thế nào cũng không thể nào nói nổi.
Nếu như quyết định chiến đấu, bên trong thành Bình Nhưỡng bắt tay vào việc chuẩn bị tích cực chiến đấu, từng đội binh lính bắt đầu động viên từng nhà từng hộ, mệnh lệnh nam tử trẻ tuổi tòng quân tác chiến, đối với nam tử chống cự tòng quân thì trực tiếp bắt đi. Các nơi trên đường phố có thể thấy nữ nhân từ trong phòng đuổi theo ra ngoài, nghe thấy tiếng la khóc của các nàng.
Không chỉ là nam tử, nữ nhân trẻ tuổi cũng được động viên, vận chuyển vật tư, tu sửa tường thành, nấu cơm cho quân đội, giặt quần áo.
Mấy trăm chiếc xe bò của người giàu có chất đầy của cải chặn trước cổng thành, mấy chục gã phú thương van nài cầu xin binh lính mở cửa, ngược lại gặp phải sự cự tuyệt vô tình. Toàn bộ bên trong thành Bình Nhưỡng nơi nơi tràn ngập một không khí hỗn loạn và bận rộn.
Uyên Thái Tộ khoanh tay đứng ở trên tường thành, lạnh lùng nhìn chăm chú mớ hỗn loạn trong thành. Vẻ mặt ông ta ngưng trọng, không nói được một lời, cũng không ai biết vị cầm quyền thực tế của Cao Câu Ly này đang suy nghĩ gì, không người nào dám quấy rầy ý nghĩ của ông ta.
Lúc này, Đại tướng quân Ất Chi Văn Đức bước nhanh đi đến bên cạnh Uyên Thái Tộ. Y dường như muốn báo cáo gì đó với Uyên Thái Tộ, lại bị mấy tên thân binh ngăn cản.
– Mạc Ly Chi đại nhân đang suy nghĩ chuyện quan trọng, không thể quấy rầy.
Ất Chi Văn Đức lập tức vội la lên:
– Tôi có tình hình khẩn cấp bẩm báo, một khắc cũng không thể chậm trễ!
– Chuyện gì?
Uyên Thái Tộ đã từ trong trầm tư khôi phục lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ất Chi Văn Đức:
– Tình hình khẩn cấp gì?
Ất Chi Văn Đức vội vàng tiến lên phía trước nói:
– Ty chức vừa mới nhận được tin tức, quân Tuỳ đã công chiếm Hán Thành. Thái thú Cao Hãn đầu hàng quân Tuỳ, quân Tuỳ không mất một binh một tốt đã chiếm lĩnh được Hán Thành.
Uyên Thái Tộ không khỏi xiết chặt nắm tay, thấp giọng mắng:
– Vương tộc Cao thị đều là một đám đầu óc nhu nhược!
Ông ta lại truy vấn:
– Mỏ quặng bên kia có tin tức không?
Ất Chi Văn Đức lắc đầu:
– Không có một chút tin tức!
Điều Uyên Thái Tộ lo lắng thật sự là tám vạn tù binh quân Tuỳ mỏ quặng bên kia. Vốn là một vạn quân đội trông coi tám vạn tù binh, nhưng do chiến tranh đến gần, trước đây một tháng ông ta đã ra lệnh điều động năm ngàn quân từ mỏ quặng quay về. Bây giờ mở quặng bên kia chỉ còn lại năm ngàn quân đội, bản thân trông coi tám vạn tù binh cũng có vẻ miễn cưỡng. Nếu như quân Tuỳ chạy đến nghĩ cách cứu viện tù binh, chỉ sợ tình hình dữ nhiều lành ít.
– Đại nhân, sợ rằng quân Tuỳ sẽ không biết rõ tình hình của trại tù binh đâu!
Ất Chi Văn Đức bổ sung:
– Binh sĩ bình thường còn không biết rõ tù binh bị giam giữ ở Hạc Sơn.
Uyên Thái Tộ lắc đầu:
– Nhưng Quyền Văn Thọ rất rõ ràng. Cái tên công tử chơi bời kia để bảo toàn mạng sống, bí mật gì cũng sẽ tiết lộ ra hết, nếu không quân Tuỳ đánh Hán Thành làm cái gì? Ta hoài nghi bọn chúng chính là để sắp xếp cho tù binh quân Tuỳ, hơn nữa Lai Hộ Nhi hoãn lại quyết chiến, có lẽ cũng có liên quan với tù binh.
Trong lòng Ất Chi Văn Đức cả kinh. Tám vạn tù binh quân Tuỳ đó! Nếu như bọn chúng toàn bộ biên chế vào quân Tuỳ, vậy Bình Nhưỡng há không phải đối mặt với sự tấn công của mười mấy vạn quân Tuỳ sao? Trong lòng của y lập tức lo lắng.
Uyên Thái Tộ dường như hiểu được tâm tư của y, mặc dù Uyên Thái Tộ bản thân cũng rất lo lắng, nhưng giao chiến ngay trước mắt, ông ta không muốn Ất Chi Văn Đức dao động quyết tâm chống cự, chậm rãi nói:
– Ngươi cũng không cần phải lo lắng, tù binh quân Tuỳ phần đông có bệnh tật thương tích, không nghỉ ngơi vài tháng nửa năm thì không có khả năng đầu nhập chiến đấu, tối đa chí có một đến hai vạn cũng đã tốt lắm rồi, không thay đổi được đại cục. Ngược lại thật ra tình hình trong thành khiến cho ta lo lắng.
Uyên Thái Tộ dùng roi ngựa chỉ con đường cái hỗn loạn trong thành:
– Ta cảm giác rất nhiều dân thường không sẵn lòng tòng quân vì nước tử chiến, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí. Ngươi phải trong thời gian khẩn cấp huấn luyện bọn họ, phải cho bọn họ hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh, một khi Cao Câu Ly diệt vong, bọn họ chính là nô lệ mất nước!
– Ty chức hiểu rõ!
Lúc này, đứa con trai lớn Uyên Cái Tô Văn của Uyên Thái Tộ chạy như bay đến, ghé ta nói nhỏ vài câu với Uyên Thái Tộ, Uyên Thái Tộ lập tức giận dữ:
– Dám lâm trận bỏ chạy, loạn lòng quân của ta, ta không thể không giết ông ta!
Ất Chi Văn Đức chần chừ một chút hỏi:
– Là Quyền Hoàn sao?
– Chính là tên giặc này, ông ta bỗng nhiên dám mở cổng tây ra khỏi thành!
Uyên Thái Tộ xoay người nổi giận đùng đùng đi xuống dưới thành. Đi vài bước, lại dùng roi ngựa chỉ ra mấy trăm chiếc xe bò chỗ cổng thành, lạnh lùng nói với đứa con lớn:
– Những người đó nếu như không sẵn lòng vì nước ra sức, vậy bọn chúng cũng không cần phải sống thêm nữa, của cải tịch thu hết, người bắt vào nhà giam xử tử!
– Tuân lệnh!
Uyên Cái Tô Văn thi lễ đã vội vàng đi. Ất Chi Văn Đức ở một bên đành chịu thở dài một hơi. Đại nạn buông xuống, chim bay khỏi rừng, đây là chuyện thường tình của con người, Mạc Ly Chi đại nhân cần gì phải giận lây sang bọn họ.
Trương Huyễn vào thời khắc canh ba nửa đêm vượt qua Phối Thuỷ trở về đại doanh quân Tuỳ, nhiệm vụ của hắn là giải cứu tù binh quân Tuỳ, còn an trí tám vạn tù binh và chỉnh biên quân đội là nhiệm vụ của Vũ Văn Thành Đô, sau khi hắn giao nhận nhiệm vụ với Vũ Văn Thành Đô, liền suất quân trở về đại doanh.
Bọn binh sĩ cũng đã về doanh nghỉ ngơi, với tư cách chủ tướng của lần hành động này, Trương Huyễn lại vội vã chạy đến soái trướng, hướng về chủ soái Lai Hộ Nhi báo cáo tình hình giải cứu.
Lai Hộ Nhi cũng chưa hề chợp mắt, trong đại trướng của ông ta đèn đuốc sáng trưng, ông ta đang cùng Ngự sử trung thừa Thôi Quân Túc và phụ tá Lý Tĩnh bàn bạc về trận quyết chiến sắp bùng nổ.
Thôi Quân Túc tuổi chừng hơn bốn mươi, dáng người bậc trung, râu dài mặt trắng, bộ dáng hào hoa phong nhã. Ông ta với tư cách là Ngự sử trung thừa cùng quân Tuỳ xuất chiến, trên thực tế là giám quân lần đông chinh này.
Đồng thời Thôi Quân Túc cũng đảm nhiệm Trưởng sử tiền quân, phụ trách xử lý các loại chính sự tạp vụ trong quân, ông ta ba ngày trước mới vừa từ Ô Cốt Thành đuổi đến đại doanh Bình Nhưỡng.
Thôi Quân Túc tuy rằng xuất thân từ Thôi thị ở Bác Lăng, nhưng ông ta còn là môn sinh của Bùi Củ, được Bùi Củ có chỗ coi trọng, từng bước đề bạt thăng quan. Bởi vì Bùi Củ tuổi tác đã cao, tất cả mọi người cho rằng Thôi Quân Túc sẽ trở thành người nối nghiệp Bùi Củ, chủ quản ngoại phiên sự vụ (giống bộ quan hệ đối ngoại bây giờ). Hơn nữa lần đông chinh Cao Câu Ly này, Thôi Quân Túc lại toàn quyền phụ trách đàm phán cùng Cao Câu Ly.
Chỉ là người cầm quyền thực tế của Cao Câu Ly Uyên Thái Tộ không chịu hoà đàm. Thôi Quân Túc cũng chỉ có thể ủng hộ Lai Hộ Nhi quyết chiến cùng Cao Câu Ly, chỉ có dùng vũ lực đánh tan rã hoàn toàn ý chí chiến đấu của Cao Câu Ly, mới có chỗ trống đàm phán.
Thôi Quân Túc vuốt râu khẽ cười nói:
– Ta hôm qua nhận được thư mật của Quyền Hoàn quyền thần đứng thứ hai của Cao Câu Ly, nội bộ Cao Câu Ly chia rẽ rất nghiêm trọng. Cao Nguyên một lòng hoà đàm, không lòng dạ chiến đấu nữa, nhưng Uyên Thái Tộ lại kiên quyết chủ chiến. Bởi vì Uyên Thái Tộ ở trong triều quyền thế quá lớn, trong triều rất nhiều quan viên chủ hoà đều dám giận không dám nói. Chỉ cần chúng ta có thể đánh bại quân Cao Câu Ly, như vậy phái chủ hoà trong thành tất nhiên chiếm cứ thượng phong. Cho dù trong thành còn có hơn mười vạn quân đội, bọn họ cũng sẽ không kiên trì đánh tiếp nữa. Cho nên mấu chốt chính là cuộc chiến dưới thành này.
Quyền Hoàn vì đứa con cả Quyền Văn Thọ rơi vào trong tay quân Tuỳ, ông ta đã không chỉ một lần âm thầm cùng quân Tuỳ tiếp xúc. Lai Hộ Nhi cũng biết lời nói của Quyền Hoàn vẫn là khá đáng tin cậy.
Ông ta gật đầu nói:
– Ta đương nhiên biết rõ sự quan trọng của trận quyết chiến này. Nhưng binh lực chúng ta vẫn là sơ sơ còn chưa đủ, không tuyệt đối nắm chắc thắng lợi, hy vọng có thể từ trong tù binh quân Tuỳ thu được mấy vạn binh lực bổ sung, như vậy thắng lợi của trận đại chiến này nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều rồi. Còn ngày tác chiến cụ thể, ta cũng hy vọng có thể xác định liền.
Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn về phía phụ tá Lý Tĩnh, Lý Tĩnh trầm ngâm một chút nói:
– Tôi đề nghị đại soái sắp xếp được ngày quyết chiến càng sớm càng tốt, không thể kéo dài thêm nữa rồi.
Lai Hộ Nhi ngẩn ra, đang muốn hỏi tỉ mỉ, lúc này, có binh lính ở trước cửa trướng bẩm báo:
– Khởi bẩm đại soái, bên ngoài có Trương Huyễn xin gặp!
Lai Hộ Nhi mừng rỡ, vội vàng ra lệnh nói:
– Mau để cho hắn vào đây!
Chốc lát, Trương Huyễn đi vào lều lớn, hành quân lễ nói:
– Ty chức tham kiến đại soái!
– Như thế nào rồi?
Lai Hộ Nhi vội vã không thể nhẫn nại được hỏi ngay.
– Ty chức không phụ sự phó thác của đại soái, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trước mắt tám vạn tù binh đã toàn bộ chuyển dời đến Hán Thành.
Lai Hộ Nhi vỗ trán một cái thật mạnh:
– Thật sự là trời xanh giúp Đại Tuỳ của ta rồi!
Thôi Quân Túc bên cạnh cũng nén không được hỏi:
– Vậy có thể có bao nhiêu tù binh có thể biên vào quân đội tác chiến?
Trương Huyễn lại không quen biết Thôi Quân Túc, hắn không biết nên trả lời thế nào. Lý Tĩnh ở một bên cười giới thiệu:
– Vị này chính là Ngự sử Thôi trung thừa, cũng là Trưởng sử tiền quân của chúng ta.
Trương Huyễn vội vàng ôm quyền nói:
– Hồi bẩm Thôi trưởng sử, tù binh phần lớn có bệnh tật thương tích trên người, Thôi tướng quân nói, nhiều nhất chỉ có thể gom góp ra hai vạn quân đội có thể chiến đấu.
– Mới hai vạn!
Lai Hộ Nhi có chút thất vọng, ông ta cho rằng tám vạn tù binh chí ít có thể lợi dụng một nửa, cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng chỉ nói có hai vạn, như vậy vẫn là một trận chiến khó khăn.
Lúc này, Thôi Quân Túc chần chừ một chút hỏi:
– Trương tướng quân, Thôi tướng quân vừa rồi ngươi nói là ai?
– Đó chính là Trác quận Thôi thái thú trước kia!
Trong đại trướng vài người cùng lúc cả kinh chấn động. Thôi Hoằng Thăng không phải chết rồi sao? Sao vẫn còn sống? Thôi Quân Túc lại kích động vạn phần, Thôi Hoằng Thăng chính là thúc phụ của ông ta, không ngờ chưa có chết, ông ta một tay nắm được cánh tay của Trương Huyễn, giọng nói run rẩy hỏi:
– Điều ngươi nói đúng là thật không?
– Đương nhiên là thật, may mắn có ông ta trợ giúp, tôi mới có thể giải cứu thành công tù binh. Chỉ là ông ta tuổi tác đã cao, không muốn ra làm quan nữa rồi.
Thôi Quân Túc xúc động đến nước mắt đều tuôn rơi, ngửa mặt nghẹn giọng nói:
– Trời xanh phù hộ, thúc phụ của ta chưa có chết, ông ấy vẫn còn ở trên đời.
Lai Hộ Nhi cười nói với Thôi Quân Túc:
– Thôi công còn khoẻ mạnh, thật đáng mừng, chẳng qua chúng ta trước nói qua việc quyết chiến đã. Chốc nữa sẽ để cho Trưởng sử và Thôi công đoàn tụ.
– Được! Được! Ta có chút thất thố rồi.
Thôi Quân Túc vội vàng gạt đi nước mắt, cảm kích nhìn thoáng qua Trương Huyễn.
Lai Hộ Nhi lại hỏi Lý Tĩnh:
– Vừa rồi ngươi nói phải quyết chiến thật mau. Điều này là tại làm sao?
Lý Tĩnh thở dài:
– Cao Câu Ly mùa thu nhiều mưa, trời mưa xuống sẽ ảnh hưởng sự phát huy của cung nỏ thủ. Mà đối phương có năm ngàn kỵ binh, chúng ta chỉ có thể dựa vào cung nỏ thủ khắc chế. Mắt thấy sắp vào mùa mưa thu rồi, vẫn là khai chiến sớm một chút tốt hơn.
Lời nhắc nhở của Lý Tĩnh khiến cho Lai Hộ Nhi nhận ra được chuẩn xác không thể kéo lâu hơn nữa, ông ta hỏi Trương Huyễn:
– Hai vạn quân đội khi nào mới có thể sang đây?
Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:
– Thôi tướng quân nói chỉ cần hai đến ba ngày đã có thể chỉnh đốn biên chế hoàn thành. Tôi cảm thấy nhiều nhất bốn ngày bọn họ đã có thể vượt sông.
Lai Hộ Nhi chậm rãi gật đầu:
– Được rồi, vậy bốn ngày sau quyết chiến!