Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 118: Đạo dùng người (2)
Bùi Củ là gia chủ của vọng tộc trứ danh Bùi thị vùng Hà Đông, gia tộc Bùi thị cũng là nhân tài mới xuất hiện của thế gia vùng Sơn Đông, trong số 5 vị đại quyền thần thì Bùi gia có đến hai người.
Ngoài Bùi Củ ra thì còn có Ngự sử đại phu Bùi Uẩn, nắm giữ Ngự Sử Đài, quyền lực rất lớn, Dương Quảng vô cùng sủng ái gia tộc Bùi thị. Chính vì có được hoàng quyền làm chỗ dựa dẫm, cho nên các đại thế gia vùng Hà Bắc rất bất mãn với Bùi gia, các hoạt động giao lưu của các đại thế gia vùng Sơn Đông về cơ bản là không bao giờ mời Bùi gia đến tham dự.
Lần mừng đại thọ của Lư lão gia này, nếu như không phải Bùi Củ vừa hay đang ở quận Trác thì Lư gia cũng sẽ không bao giờ mời ông ta đến tham dự. Bùi Củ là người hiểu rõ chuyện này hơn ai hết, nhưng ông ta không quá bận tâm đến nó, từ trước đến giờ ông ta luôn cho rằng các danh môn thế gia có được quyền lực chống đỡ thì mới có thể đi được càng xa hơn.
Đồng thời Bùi Củ cũng là người chịu trách nhiệm về Đột Quyết ngoại phiên. Năm ngoái, Cao Câu Ly muốn đem tặng 30 vạn trang bị vũ khí cho Đột Quyết, trong cùng khoảng thời gian này, triều Tùy cũng nhận được tin tức.
Quân Tùy không có thể tiến quân vào thảo nguyên để ngăn chặn chuyện này, cho nên Bùi Củ ngay lập tức liền liên hệ với bộ tộc Bạt Dã Cổ thân Tùy, nhờ bộ tộc Bạt Dã Cổ ngăn chặn lô vũ khí này, nhưng không ngờ bộ tộc Bạt Dã Cổ lại nảy sinh lòng tham, muốn độc chiếm lô vũ khí này, cho nên mới liên tiếp xảy ra những tai họa về sau.
Mãi cho đến khi Trương Huyễn phá hủy lô vũ khí này, Bùi Củ mới có thể báo cáo kết quả với Dương Quảng. Chuyện này không chỉ là may mắn của Đại Tùy mà còn là vận may của ông ta Bùi Củ, ông ta cũng như Dương Quảng, vô cùng biết ơn Trương Huyễn.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, tiếp theo là tiếng hô cao giọng của hoạn quan:
– Hoàng đế Bệ hạ giá đáo!
Bùi Củ đang ngồi ở trên giường vội vàng đứng dậy thì nhìn thấy Tùy Đế Dương Quảng bước nhanh vào ngự thư phòng, Bùi Củ vội vàng cúi người hành lễ:
– Bùi Củ tham kiến Bệ hạ!
– Bùi ái khanh, miễn lễ!
Hôm nay tâm trạng của Dương Quảng rất tốt, ông ta cười híp cả mắt mời Bùi Củ ngồi xuống và hỏi:
– Sao vậy, tin tức là thật à?
Bùi Củ gật gật đầu đáp lại:
– Buổi chiều ngày hôm nay vi thần nhận được tin tức xác thật của bộ tộc Bạt Dã Cổ, Sử Thục Hồ Tất đích thực đã bị Trương Huyễn bắn chết,và Đồ Lặc Tiệt có được quân đội của Sử Thục Hồ Tất, thần đã có được tin tức xác thật từ chính miệng của bọn họ.
– Tốt!
Dương Quảng vô cùng vui sướng, đập mạnh vào bàn. Chuyện phá hủy được lô vũ khí này đương nhiên đã giúp ông ta hạ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng ông xuống, đồng thời giết chết Sử Thục Hồ Tất cũng có nghĩa là ông ta đã loại bỏ đi một mối họa lớn trong lòng.
Các bộ tộc trên thảo nguyên rất coi trọng chiến thắng, điều này chính là yếu tố quyết định đến chiến thuật hùng mạnh của họ, nhưng người của thảo nguyên lại thiếu đi tầm mắt chiến lược, có nhiều khi và có rất nhiều chuyện khi mà trong đầu họ vừa mới nghĩ ra, thế là họ đã vội vã đi làm luôn. Hơn nữa nội chiến nghiêm trọng, cho nên người Đột Quyết từ đầu đến cuối chưa bao giờ trở thành mối hiểm họa lớn trong lòng của người Trung Nguyên.
Nhưng trong bộ lạc Túc Đặc người Hồ thì Sử Thục Hồ Tất lại là một người có con mắt nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn chiến lược, y đã trở thành quân sư của Thủy Tất Khả Hãn chỉ sau có 3 năm, đồng thời giúp cho Thủy Tất Khả Hãn hùng mạnh lên không chỉ có một lần.
Người Đột Quyết thường là không tiếp nhận những người Hán chạy trốn lên phương bắc, hoặc là những người này sẽ trực tiếp trở thành nô lệ của họ, nhưng Sử Thục Hồ Tất lại ra sức khuyên can Thủy Tất Khả Hãn tiếp nhận những người Hán chạy trốn lên phương bắc, tạo cơ hội để người Hán phát huy tài năng trí tuệ của mình, sau đó dốc lòng giúp sức cho người Đột Quyết. Bởi vì người Hán chạy trốn lên phương bắc thường đem theo kỹ thuật luyện kim và kỹ thuật thủ công nghệ tiên tiến, điều này đóng góp to lớn cho sự hùng mạnh của người Đột Quyết.
Sử Thục Hồ Tất không chỉ giúp đỡ Thủy Tất Khả Hãn thống nhất nội bộ người Đột Quyết, hơn nữa còn bày mưu tính kế phá hỏng hiệp ước đồng minh của người Thiết Lặc.
Lần này chuyện vũ khí thực ra cũng chính là một kế sách chu đáo và chặt chẽ của Sử Thục Hồ Tất, thậm chí y còn cao tay đến mức khiến cho cả triều Tùy cũng bị mắc lừa.
Cho nên khi Bùi Củ âm thầm liên lạc với bộ tộc Bạt Dã Cổ, nhờ bộ tộc này ngăn chặn lô vũ khí, thì cũng là lúc Đại Tùy rơi vào cái bẫy của Sử Thục Hồ Tất bày ra. Sử Thục Hồ Tất không phải là không muốn tìm cái cớ để phá vỡ hiệp ước liên minh ba bên Thiết Lặc, từ đó diệt trừ hoàn toàn người Bạt Dã Cổ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tự dưng Trương Huyễn xuất hiện rồi lại tình cờ phá hủy được lô vũ khí này, tiêu hủy đi chứng cứ, khiến cho kế hoạch mà Sử Thục Hồ Tất hao tâm tổn trí cẩn thận bày ra bị phá sản, thậm chí đến bản thân y cũng phải chết trong tay của Trương Huyễn.
Sử Thục Hồ Tất cũng là một cái gai trong lòng của Dương Quảng, ông ta lo lắng ngày đêm nhưng không biết làm như thế nào thì mới có thể diệt trừ được người này, nhưng ai mà ngờ được rằng Sử Thục Hồ Tất lại bị Trương Huyễn bắn chết chỉ bằng một mũi tên, chuyện này làm sao có thể không khiến Dương Quảng vui mừng cho được.
Ông ta vuốt râu cười nói:
– Xem ra Trẫm đã không nhìn lầm người, hắn đích thực là một vị đại thần nâng đỉnh của Đại Tùy ta.
Bùi Củ cười:
– Sử Thục Hồ Tất đã chết, trong vòng 3 năm Thủy Tất Khả Hãn sẽ không dám nghĩ đến chuyện xâm chiếm phía nam, như vậy Bệ hạ sẽ có thời gian xử lý xong chuyện của Cao Câu Ly, rồi nhanh chóng xây dựng lại tân quân, tái bình định nội loạn, thần tin rằng Đại Tùy của chúng ta có thể lấy loạn trị loạn, Bệ hạ cũng có thể tiếp tục triển khai đại nghiệp vĩ đại của người.
– Đúng vậy!
Dương Quảng cũng cảm khái mà nói:
– Trẫm lấy niên hiệu là Đại Nghiệp chính là hi vọng bản thân có thể xuất sắc hơn phụ hoàng, tiêu trừ tận gốc những hậu họa, mối lo từ mấy trăm năm trước còn để lại, nhưng điều khiến Trẫm lo lắng muộn phiền nhất chính là nhân tài khó kiếm.
– Ngày hôm nay chẳng phải là Bệ hạ đã tìm được một nhân tài nâng đỉnh rồi hay sao?
Dương Quảng gật gật đầu:
– Hắn cũng có thể coi là một nhân tài, nhưng Trẫm muốn để dành rồi tặng hắn cho Hoàng thái tôn, để hắn trở thành trọng thần trụ cột quốc gia của thái tôn, cho nên Trẫm mới phong cho hắn là Võ dũng lang tướng, chính là tạo cho hắn một bước đệm, để hắn có thể từng bước từng bước tiến lên, nhưng cũng không thể để bước đi đầu tiên của hắn lên một cách quá nhanh, như vậy sẽ không tốt cho tương lai và tiền đồ của hắn, hơn nữa Trẫm không muốn hắn và thái tôn tiếp xúc với nhau quá nhiều, để tránh sau này khi hắn đã có được một khởi đầu tốt đẹp mà nảy sinh tính kiêu căng tự phụ.
– Bệ hạ anh minh!
Bùi Củ vừa cười vừa khuyên Dương Quảng:
– Thần nghe nói Bệ hạ dự định trọng dụng Lư gia, vi thần cảm thấy có thể dùng Lư gia như một bàn đạp, trọng dụng Lư gia, để cho Lư gia nảy sinh tấm lòng cảm kích và biết ơn đối với Bệ hạ, như vậy thì người có thể từng bước phá tan khối đồng minh ngầm của các đại sĩ tộc vùng Sơn Đông, kế sách này có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích.
Dương Quảng không phải là không nghĩ như vậy, ông ta uống một ngụm trà, không chút hoang mang mà đáp lại:
– Khanh cảm thấy Trẫm nên phong cho Lư thị chức quan gì thì mới thỏa đáng?
Bùi Củ trầm tư suy nghĩ, thật lâu sau đó mới vuốt râu và đáp lại:
– Bệ hạ, nếu như người đã muốn trọng dụng Lư gia nhưng cũng không thể trao cho Lư gia thực quyền được, vi thần nhận thấy Lư gia rất am hiểu giáo dục, chi bằng cho Lư thị tiếp quản Quốc Tử Giám, Bệ hạ thấy thế nào?
Dương Quảng vui vẻ gật đầu cười nói:
– Bùi khanh và Trẫm không bàn bạc trước mà lại trùng ý tưởng với nhau, hiện tại chức quan Quốc Tử Giảm Tế tử vừa hay đang thiếu người, vậy thì hãy để Lư Trác đảm nhiệm chức vị Quốc Tử Giám Tế tử đi, khanh thay Trẫm đến thông báo cho Lư gia một tiếng!