Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 115: Đấu võ trên thao trường (1)
Vào đêm, Trương Huyễn một mình đứng bên cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn những hạt mưa lất phất bay nhè nhẹ trong đêm, lòng tự nhiên thấy bất ngờ.
Trương Huyễn không hề cảm thấy quá ngạc nhiên và vui mừng, ngược lại trong ánh mắt của hắn lại hiện lên chút gì đó rất mơ hồ.
Những bước ngoặt trong cuộc đời của mỗi con người thường xảy ra quá đột ngột, thậm chí hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Con đường làm quan âm thầm lặng lẽ mở ra, rồi bất ngờ hắn được làm Võ Dũng lang tướng. Nếu như dựa theo những tiêu chuẩn của hậu thế thì chức vụ này có lẽ là sẽ tương đương với chức thiếu tá tiểu đoàn trưởng, hơn nữa lại còn được Hoàng đế ngự phong.
Chuyện này vốn dĩ là một chuyện mà hắn vô cùng mong đợi nhưng không biết vì sao, tâm trạng của hắn lại có chút nặng nề. Hiện tại đã là năm Đại Nghiệp thứ 10, thời thế đã loạn, nhưng vẫn còn 3 năm nữa thì Đại Tùy mới bước vào thời thế loạn lạc, quần hùng tranh bá, lúc này hắn gia nhập vào quân đội nhà Tùy liệu có phải là một quyết định sáng suốt?
Cho dù khi mới bắt đầu hắn thật lòng mong muốn gia nhập vào quân Tùy, sau đó thì cố gắng rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm cho bản thân, đến khi nào hắn đã có trong tay một chút vốn liếng thì sẽ đầu quân cho Lý Đường, tranh thủ cơ hội, lập công dựng nghiệp, nhưng dần dần khi mà hắn đã hiểu biết hơn về thời đại này, hắn mới phát hiện ra rằng suy nghĩ lúc đầu của bản thân thật là quá đơn thuần.
Cuối đời Tùy, các thế lực nổi lên, tình thế vô cùng phức tạp và rối ren, về cơ bản là hắn không thể nào nắm chắc được cơ hội để mà thăng tiến. Cứ cho là hiện tại, hắn gia nhập vào đội quân của Lý Uyên, cũng có khả năng sẽ được trở thành người thuộc phe của Lý Kiến Thành, thì trong lần chính biến ở Huyền Vũ Môn biết đâu cũng sẽ bị thanh trừ.
Nói cho cùng, không phải vì hắn hiểu rõ được những xu thế trong lịch sử mà có thể hô mưa gọi gió ở thời đại này, mấu chốt chính là ở chi tiết, còn hắn thì lại không biết được những chi tiết đó.
Trương Huyễn khẽ thở dài, trên thực tế hắn sớm đã có suy nghĩ của bản thân rồi, chỉ là hắn niệm tình Dương Đàm đối xử chân thành, nồng hậu với hắn, đồng thời hắn cũng không có căn cơ, cho nên hắn vẫn không dám nghĩ quá nhiều, nhưng suy nghĩ này vẫn luôn thường trực trong đầu của hắn.
Thế cho nên lần đầu tiên hắn gặp Lý Uyên ở Thái Nguyên, về cơ bản là hắn chưa có suy nghĩ gia nhập vào đội quân của Lý Uyên, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn còn rất non nớt, hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều, tất cả chỉ có thể để nó thuận theo tự nhiên.
Hắn xoay người bước đến bên cạnh chiếc bàn. Trên mặt bàn bày đặt một chiếc làn được làm bằng gỗ cây tử đằng, chiếc làn này mới được một quan viên của Binh bộ mang đến. Bên trong chiếc làn có một tờ giấy bổ nhiệm hắn, cùng với một bộ quân phục, một thanh tiểu kiếm được chế tạo rất công phu và một tấm ngư phù của hắn.
Trương Huyễn mở chiếc làn gỗ tử đằng ra, rồi ngắm nghía bộ quân phục đầu tiên của bản thân. Bộ quân phục này không có gì đặc sắc, nó cũng giống như bộ quân phục mà hắn tìm được khi còn ở Bắc Hải, cũng là một bộ quân phục làm bằng vải mềm, nghe nói khôi giáp của hắn sẽ được phát sau khi hắn chính thức gia nhập vào quân đội.
Ngư phù là một tấm binh phù được làm bằng gỗ, khắc hình con cá, nhưng hắn chỉ được giữ một nửa, nửa còn lại được lưu giữ ở Binh bộ, nó được dùng để xác nhận tính chân thật về thân phận của hắn, trên tấm ngư phù có khắc quan hàm của hắn “Kiêu Quả quân Võ Dũng lang tướng thứ 27 Trương Huyễn”.
Ánh mắt của Trương Huyễn lại dừng lại trên thanh đoản kiếm. Đây là một thanh bảo kiếm lộng lẫy, vỏ kiếm được quấn bằng tơ vàng, trên chuôi kiếm được làm bằng bạc có khắc bốn chữ “trung lương kiêu dũng”. Thanh kiếm này chỉ dài một thước, rất tinh xảo, nó vẫn chưa được mở ra. Trên thực tế đây là một thanh kiếm quang vinh, giống như một tấm huy chương của hậu thế.
Lúc này, Trương Huyễn nghe thấy có tiếng bước chân, hắn liền quay đầu lại thì nhìn thấy La Thành đang đứng ở cửa phòng của hắn, cậu đang do dự chần chừ không biết bản thân có nên gõ cửa hay không.
– Đệ thấy cửa phòng của huynh đang mở!
La Thành chỉ vào cửa, và giải thích nguyên nhân vì sao mà cậu lại không được mời mà tự ý bước vào.
– Không sao, vào đi!
La Thành bước vào phòng, cậu nhìn thanh kiếm Đại Nghiệp trong tay của Trương Huyễn rồi cười nói:
– Phụ thân của đệ cũng có một thanh kiếm như vậy.
– Giống như nó á?
Trương Huyễn đưa thanh kiếm Đại Nghiệp cho La Thành xem.
La Thành nhận lấy, cẩn thận quan sát một chút rồi lắc đầu:
– Có một chút khác biệt, chuôi kiếm thanh kiếm của phụ thân đệ được làm bằng vàng, phía trên có khắc bốn chữ “Đại Nghiệp lương trụ”, nghe nói còn có một loại thanh kiếm Đại nghiệp chuôi ngọc, dành cho quan văn. Tóm lại, đây chính là vinh quang cao nhất của Đại Tùy, xem ra thiên tử rất coi trọng huynh, nhưng….
– Nhưng cái gì?
Trương Huyễn dỏng cả hai tai lên, hắn biết rằng phía sau từ “nhưng” này mới chính là trọng điểm.
– Nhưng phụ thân của đệ nói rằng trong chuyện này có chút gì đó hơi kỳ quái.
– Kỳ quái?
Trương Huyễn không hiểu nhìn La Thành.
– Nguyên Đỉnh huynh là thị vệ của phủ Yến Vương! Nên thuộc phủ bị thân, cứ cho là được thăng chức thì sẽ phải là Quả Nghị lang tướng, tại sao lại biến thành Võ Dũng lang tướng của phủ Kiêu Quả, Nguyên Đỉnh huynh không cảm thấy kỳ lạ hay sao?
Quân Tùy có ba hệ thống lớn, một là phủ Bị Thân, cũng chính là quân cận vệ trực thuộc của Hoàng đế, mỗi một chủ tướng của quân phủ được gọi là Hổ Bí lang tướng, phó tướng là Quả Nghị lang tướng, được kéo dài từ Bắc Chu đến nay, quân phủ này chủ yếu là do thế lực Quan Lũng nắm giữ.
Tiếp theo là đến phủ Ưng Dương, trên thực tế đây là quân đội địa phương, chủ tướng là Ưng Dương lang tướng, phó tướng là Ưng Kích lang tướng, vai trò chủ yếu là khống chế những nhà quyền quý ở địa phương, đây cũng là lực lượng chính trong các lộ tạo phản chư hầu thời Tùy mạt.
Bởi vì hai lần chiến tranh với Cao Ly khiến cho phủ Bị Thân và phủ Ưng Dương tổn thất rất lớn, cho nên năm ngoái Dương Quảng đã thành lập phủ Kiêu Quả. Phủ Kiêu Quả còn được gọi là tân quân, từ các nơi trên cả nước lựa chọn ra những con cháu bình dân dũng mãnh thiện chiến tòng quân, đãi ngộ hậu hĩnh, trang bị hoàn hảo, do Hoàng đế Dương Quảng trực tiếp quản lý.
Tuy nhiên vấn đề này Trương Huyễn lại không cảm thấy kỳ lạ chút nào, đây chình là kết quả mà Dương Đàm đã đồng ý với hắn, đưa bản thân mình phóng ra ngoài, còn Dương Quảng cũng chỉ là thuận theo lời hứa với trưởng tôn Dương Đàm mà thôi.
Trương Huyễn cười cười đáp lại:
– Thực ra vấn đề này cũng không cần phải nghiên cứu quá sâu, đối với huynh mà nói thì ở nơi nào cũng giống như nhau mà thôi.
– Thực ra ý của phụ thân đệ là, hi vọng huynh có thể ở lại quân U Châu.
La Thành đáp lại.
Trương Huyễn lắc lắc đầu:
– Không phải là huynh không muốn ở lại, nếu như huynh ở lại U Châu, nhất định sẽ bị Quách Huyến kéo qua bên kia, e rằng sẽ khiến cho phụ thân của đệ càng thêm thất vọng.
– Đệ cũng đã từng khuyên can phụ thân như vậy, nhưng phụ thân vẫn cứ muốn đệ đến đây hỏi thăm một chút.
Trương Huyễn không muốn nhắc lại chuyện này nữa, liền cười cười nói với La Thành:
– Ngày mai huynh có thể sẽ chuyển vào quân doanh rồi, những ngày tháng vừa qua, huynh thực sự cảm ơn sự chiếu cố của hiền đệ.