Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 112: Thọ yến Lư phủ (7)
Trương Huyễn không hề cảm thấy hoang mang, hay lo lắng gì hết, thản nhiên nâng chén rượu lên uống cạn và cười nói:
– Nơi đây tập hợp con trai trưởng của các đại thế gia danh môn của vùng Hà Bắc, còn tôi chỉ là một thị vệ phủ Yến Vương bé nhỏ, nhưng lại dám to gan lớn mật làm ra những chuyện này, Lư nhị gia không cảm thấy kì lạ hay sao?
Lư Nghi cũng không phải là một kẻ ngốc, ông ta biết rằng tất cả mọi việc đều có nguyên nhân của nó, Trương Huyễn đánh người có lẽ là không đúng, nhưng chuyện lại xảy ra ngay trước bàn của Trương Huyễn, điều này đã chứng minh được rằng có người cố ý đến đây để khiêu khích Trương Huyễn, hơn nữa cái cách nói chuyện của Bạch Tín Dương cũng khiến cho Lư Nghi cảm thấy tức tối ở trong lòng, mới có tý tuổi đầu mà đã học được thói lươn lẹo nơi quan trường, chính mình gây chuyện, nhưng lại bắt Lư gia đến giải quyết hậu quả.
Khổ một nỗi là Lư Nghi cũng rất bất mãn với Trương Huyễn, ông ta định tống cổ Trương Huyễn ra khỏi Lư phủ, nhưng lại bị đại ca kịch liệt phản đối, bây giờ, quả nhiên là tây viện xảy ra chuyện.
Thù mới hận cũ cùng đến, ông ta nhìn Trương Huyễn nghiến răng nghiến lợi mà nói:
– Trương Huyễn, không phải là Lư gia của ta không hiểu được đạo lý đãi khách, nhưng thực sự là ngươi rất quá đáng! Mời! Lư gia không hoan nghênh một vị khách như ngươi!
Trương Huyễn vẫn không hề tỏ ra lo lắng, trái lại hắn rất bình tĩnh, lạnh lùng đáp lại:
– Lư nhị gia thực sự muốn trục xuất tôi ra khỏi phủ, vậy thì ngài đừng có hối hận đó?
– Ngươi nói những lời này là có ý gì?
– Lư nhị gia, vốn dĩ tôi định đến bái kiến Quách đô đốc, và nói chuyện với ngài ấy về chuyện của Lư Minh Nguyệt, nhưng tôi đã nể tình Lư gia đã thịnh tình mời tôi đến đây tham dự bữa tiệc này, nên tôi mới quyết định tiếp tục yên lặng. Nhưng nếu như Lư nhị gia vẫn cứ cố chấp khư khư như vậy, vậy thì Trương Huyễn tôi cũng không thể làm việc một cách công bằng được.
Nói xong, Trương Huyễn nhìn Lư Nghi bằng ánh mắt sắc bén, giống như nhìn thấu cả người của ông ta.
Nhất thời lưng của Lư Nghi toát mồ hôi lạnh: “ Người này tại sao lại biết chuyện Lư Minh Nguyệt ám sát Quách Huyến, lẽ nào…”
Trong lòng của Lư Nghi càng thêm nghi ngờ, vốn dĩ ông ta cũng cho rằng mình đã gặp Trương Huyễn ở đâu đó rồi, nhưng dù có nghĩ thế nào thì cũng không thể nhớ ra, mãi cho đến khi Trương Huyễn nhắc đến chuyện của Lư Minh Nguyệt, đột nhiên ông ta liền nhớ ra một chuyện, Trương Huyễn không phải là lữ khách trẻ tuổi mà mình đã gặp ở nhà trọ hay sao?
Trong lòng của Lư Nghi lập tức hốt hoảng, lúc này Thánh thượng đang ở quận Trác, nếu như chuyện này bị vạch trần, e rằng không chỉ có La Nghệ không trốn thoát được mà ngay cả Lư gia cũng sẽ bị diệt môn. Ông ta run rẩy lên tiếng:
– Ngươi… ngươi ngậm máu phu người, Lư gia sớm đã không còn quan hệ với Lư Minh Nguyệt rồi.
– Thật sao? Có lẽ là tôi đã hiểu lầm.
Trương Huyễn liền liếc mắt nhìn Lư Khánh Nguyên ở bên cạnh, ngữ khí cũng đã hòa hoãn lại rồi. Tuy là không còn nhắc đến chuyện của Lư Minh Nguyệt nhưng ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
– Tuy nhiên, ta vẫn nên nhắc nhở Lư nhị gia chuyện này, làm chuyện gì thì cũng không nên làm tới mức tuyệt tình tuyệt nghĩa. Tôi là vì nể mặt của Khánh Nguyên huynh nên mới đồng ý ngồi ở một xó này, một nơi của chó mèo ngồi, tôi cũng đã không tính toán tới đạo đãi khách của Lư gia, nhưng nếu như Lư nhị gia thực sự giống như vị Bạch công tử đây, đều muốn đuổi tôi ra khỏi phủ, vậy thì đừng có trách Trương Huyễn tôi không hiểu đạo lý của kẻ làm khách.
Mặc dù Trương Huyễn không đề cập tới chuyện của Lư Minh Nguyệt nhưng thái độ của hắn vẫn cứng rắn mạnh mẽ như cũ, ánh mắt hung hãn của hắn dừng lại trên mặt của Bạch Tín Dương:
– Không phải là ngươi nói ta đang giương oai tác võ ở Lư gia hay sao? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ động đến một cọng lông của ngươi khi ngươi còn ở trong Lư gia, nhưng chỉ cần ngươi dám bước chân ra khỏi Lư gia một bước thì ta nhất định sẽ chém rơi cái đầu chó của ngươi!
Bạch Tín Dương bị ánh mắt sắc bén đó của hắn làm cho run sợ, chân tay mềm nhũn ra và ngất đi một lần nữa. Thôi Văn Tượng đứng bên cạnh dường như đã nghe ra một chút manh mối gì đó, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào chuyện Quách Huyến bị ám sát có liên quan đến Lư gia?”
Thôi Văn Tượng dường như đã có trù tính, y cố ý quát lớn lên:
– Trương Huyễn, ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ, Lư Minh Nguyệt rõ ràng là một tên trộm cướp, hắn có có quan hệ gì với Lư gia, có quan hệ vì với Quách đô đốc?
Trương Huyễn cười lớn, nói với Lư Nghi:
– Lư nhị gia, bây giờ ngài đã hiểu ra rồi chứ! Rốt cuộc thì ai mới là người đang cố ý thêu dệt chuyện? Là ai mới là người không hiểu đạo lý làm khách?
Lư Nghi thầm mắng Thôi Văn Tượng là một tên đê tiện, bỉ ổi, nhưng hiện tại ông ta nên làm sao đây? Đuổi Trương Huyễn đi cũng không được, nhưng cũng không thể trừng phạt hắn, lại cũng không biết giải thích với Bạch gia như thế nào, cũng phải biết rằng phụ thân của Bạch Tín Dương cũng đang có mặt ở đông viện.
Đúng lúc Lư Nghi đang cảm thấy khó xử thì một gã gia nhân chạy như bay đến bên cạnh y, lo lắng đến mức giọng nói cũng bị lạc:
– Nhị lão gia nhanh lên, Hoàng đế Bệ hạ đến rồi!
Mấy lời này khiến cho tất cả mọi người xôn xao cả lên, thật không ngờ là Thánh thượng lại đích thân ngự giá tới Lư phủ. Điều này khiến cho Lư Nghi càng bị kích động hơn, ông ta không thèm để ý đến chuyện của Trương Huyễn nữa, quay người chạy nhanh về phía trung đình, vừa chạy vừa dặn dò đám con cháu của Lư gia:
– Mau thu dọn nơi đây, mời khách khứa ngồi hết vào ghế!
Chuyện Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng giá lâm Lư phủ đã khiến cho cả Lư phủ chấn động, ca múa đang biểu diễn hăng say ngay lập tức cũng phải dừng lại, tất cả thị nữ và vũ cơ đều lui xuống dưới, mấy vị quan lại cao quý cũng lần lượt rời khỏi vị trí, đứng ở hai bên trung đình đợi Hoàng đế Bệ hạ giá lâm.
Lão gia chủ Lư Thận, mặc dù đã được người con trai trưởng Lư Trác dìu đỡ, nhưng ông ta lại càng trở nên run rẩy, đứng chờ ở bậc thang, trong lòng của ông ta cũng bị kích động, Hoàng đế Bệ hạ tự nhiên lại đích thân đến chúc thọ bản thân, đây chính là nét mực tươi đẹp nhất trong gia tộc của Lư Thị, đánh dấu một bước chuyển lớn của gia tộc.
Hoàng đế Dương Quảng chuẩn bị giá lâm Lư Phủ, cho nên một hoạn quan đã chạy tới thông báo trước, nói với Lư phủ phải chuẩn bị tiếp giá. Khoảng 15 phút sau, từng đội thị vệ cầm thương bước nhanh vào Lư phủ, nhanh chóng xếp thành hàng đứng chờ ở hai bên của trung đình.
Mấy trăm thị vệ Thiên Ngưu cũng đã vào đến trung đình, nhiệm vụ của họ là vào trước để dọn sạch những thứ không cần thiết, tất cả những người không đủ tư cách đều bị đuổi đến đông viện và tây viện, còn tất cả những người đứng ở trung đình đều được kiểm tra kỹ càng, mục đích chính là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Hoàng đế Bệ hạ.
Lại đợi một lúc lâu nữa, tất cả mọi người đều toát mồ hôi, nhưng không một ai dám động đậy, đúng là vào lúc khó khăn đó, một người con cháu của Lư Thị chạy vào trong và hét lớn:
– Đến rồi! Đến rồi!
Tất cả mọi người đều bị kích động, ai ai cũng đứng thẳng nghiêm chỉnh, sau đó nghe thấy những tiếng bước chân vang lên, một thị vệ bước nhanh đứng bên cạnh cửa lớn của trung đình, cao giọng hét lên:
– Hoàng đế Bệ hạ giá lâm!
Ngay sau đó đám thi vệ và hoạn quan vây xung quanh đương kim thiên tử, theo sau Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng bước vào trong trung đình, người đi ngay bên cạnh ông còn có Trưởng Tôn Dương Đàm. Đám đại thân tôn quý cùng nhau khom người hành lễ:
– Tham kiến Bệ hạ!
Dương Quảng đặc biệt mặc một bộ thường phục, đầu đội mũ sa, bên ngoài khoác một bộ voan mỏng, phong cách ăn mặc của ông ta không khác gì những người dân bình thường. Ông ta khoát khoát tay cười nói:
– Chúng ái khanh không cần đa lễ, hôm nãy Trẫm cũng là đến tham gia mừng thọ thần của Lư lão gia chủ. Trẫm cũng giống như mọi người ở đây, đều là khách của Lư phủ, mọi người hãy cứ thoải mái, tự nhiên.
Lư Thận vội vàng chạy lên trước và quỳ xuống:
– Lão thần Lư Thận bái kiến Hoàng đế Bệ hạ!
Dương Quảng đỡ ông ta đứng dậy, cười híp mắt đáp lại:
– Hôm nay, Lư các lão chính là thọ tinh, làm sao có thể quỳ trước mặt Trẫm, mau mau đứng dậy!
Lư Thận cảm thấy vô cùng xúc động, mặc dù tất cả mọi người đều biết rằng Hoàng đế đến đây chúc mừng thọ thần cho ông ta cũng chỉ là làm màu, mục đích chính là vì trấn an đám danh môn thế gia Hà Bắc, nhưng Hoàng đế lại chọn Lư gia, điều này thực sự khiến cho Lư Thận cảm thấy vô cùng vinh hạnh và vẻ vang.
Lư Thận vội vàng nói:
– Mời Bệ hạ ngồi!
Dương Quảng cũng không khách khí, trực tiếp bước vào trong đại đường. Trong đại sảnh, chỗ ngồi dành cho thiên tử sớm đã được chuẩn bị xong. Lư gia mang ra một chiếc giường nạm ngà voi rộng lớn, đặt ở chính giữa, sau đó thì mang tiếp ra một chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, bên trên bày biện kim bôi chén ngọc, các loại đồ sứ nổi tiếng.
Đây vốn dĩ là chỗ ngồi dành cho thọ tinh Lư Thận nhưng giờ đây, chỗ ngồi của Lư Thận đã được chuyển sang vị trí bên cạnh. Mặc dù Lư Thận là thọ tinh nhưng lễ nghi tôn ti không thể không tuân theo. Dương Quảng ngồi xuống, rồi bảo Trưởng Tôn Dương Đàm ngồi bên cạnh, rồi ông ta cười nói:
– Mọi người hãy cứ tiếp tục đi!
Lúc này các đại thần mới dám quay về vị trí của mình, đàn sáo lại vang lên, đội vũ cơ lại tiếp tục ca múa, nhưng vì Hoàng đế đang ngồi đó, cho nên mọi người đã không thể nào vô tư cười nói như lúc trước, tất cả đều yên lặng, không dám dùng bữa, cũng không dám uống rượu, buổi tiệc diễn ra một cách không tự nhiên, bối rối.
Dương Quảng đang nói chuyện cùng với Lư Thận, cũng nhanh chóng phát hiện ra không khí không tự nhiên này, trong lòng ông ta cũng cảm thấy có chút không vui, không khí của một bữa đại tiệc mà như thế này chẳng phải là có ý muốn đuổi mình mau mau rời khỏi hay sao?
Mặc dù cái gọi là Hoàng đế đến phủ đại thân làm khách cũng chỉ là làm dáng, làm màu mà thôi, ông ta chỉ cần ngồi một lúc rồi đứng dậy ra về, nhưng cũng không nên thể hiện một cách quá rõ ràng đợi ông ta rời đi như vậy chứ.
Lúc này, Dương Đàm liền khẽ nói với tổ phụ hai câu, Dương Quảng gật gật đầu, khẽ ho vài tiếng, ngầm ra hiệu có điều muốn nói.
Lư Trác vội vàng khoát tay ra hiệu cho đội vũ cơ, bảo bọn họ lùi xuống, âm nhạc cũng vì thế ngừng lại, trong đại đường lặng ngắt như tờ, Dương Quảng mới chầm chậm lên tiếng:
– Trẫm quyết định tấn công Cao Cú Lệ, huy động cả nước, quan phủ hào môn của các nơi, ai có tiền thì góp tiền, ai có sức thì góp sức, nhưng lại có một số trung thần của Đại Tùy lại âm thầm dùng một cách khác để bảo vệ lợi ích của Đại Tùy ta, mặc dù họ chỉ lặng thầm cống hiến nhưng hai ngày trước Trẫm đã nghe được một chuyện, khiến cho Trẫm phải cảm động từ tận đáy lòng.
Dương Quảng quay sang nói với Lư Trác:
– Phủ của khanh chắc là có một vị khách, tên là Trương Huyễn, có thể gọi người này ra gặp Trẫm được không?
….