Bạn đang đọc Giang Nguyên FULL – Chương 19
Lúc Phùng Sướng về đến nhà, Kim Lang đang tức giận chờ cô.
– Sao cậu đi chơi mà không dẫn tớ đi theo?
Kim Lang vừa đi sau cô vừa hỏi dồn:
– Hừ, chả biết là đi chơi với ai mà không cho tớ đi cùng, hừ hừ.
– Trên núi gió lớn, đưa cậu đi làm gì? Nhỡ bị cảm lại bắt tớ hầu hạ, tớ ngu chắc.
– Tớ khi nào…
Kim Lang chột dạ ngậm miệng.
Cô ấy lảng sang chuyện khác.
– Sướng Sướng ơi, sao đột nhiên cậu lại muốn đi lên núi thế?
– Đi tán người ta.
– Tán ai? Giang Nguyên á? Thế có tán được không? Nhìn mặt cậu thì chắc chắn là được rồi, sau đó thì sao.
Ấy ấy, Sướng Sướng cậu đừng đi mà…
Kim Lang kéo Phùng Sướng ngồi xuống sô pha,
– Mau kể cho tớ nghe đi, sau đó thì sao?
– Sau đó…Định lực của Giang Nguyên kém hơn so với tưởng tượng của tớ, dễ dàng bị hạ gục rồi.
Hôn nhau rồi.
– Định lực anh ấy thế mà còn không tốt á? Sướng Sướng, có phải cậu đã quên anh ấy phớt lờ cậu bao lâu không? Tớ nói cậu này, nếu như cậu theo đuổi tớ, ba ngày là tớ hết chịu nổi rồi, hôn nhau thì tính là gì, ít nhất ngày ngày phải làm ấy.
– … – Phùng Sướng bẹo má cô ấy, – Cậu học được cái này ở ai thế?
– Không thầy dạy cũng hiểu, mưa dầm thấm đất, quen tay hay việc, tự thể nghiệm…
Kim Lang cười hí hí,
– Những chuyện này tớ chắc chắn là hiểu biết hơn cậu rồi, dầu gì tớ và anh Khải Kinh cũng đã làm cái đó, hằng ngày cũng không làm gì khác ngoài chuyện đó…
– Dừng dừng! Tốt nhất mấy câu này cậu giữ lại nói cho anh Khải Kinh của cậu nghe đi.
– Sướng Sướng, lúc cậu theo đuổi Giang Nguyên, tớ còn tưởng rằng mùa hè sẽ kết thúc.
Thật không ngờ được thì ra xương cốt anh ấy lại cứng cỏi như thế.
– Ừ.
– Cậu đang làm gì thế, – Kim Lang ghé vào bờ vai cô, – Gửi tin nhắn cho ai vậy?
– Hẹn Giang Nguyên đi xem phim.
Phùng Sướng đợi một lúc, Giang Nguyên không trả lời, cô khóa màn hình điện thoại, thả sang một bên.
– Sướng Sướng ơi, vì sao cậu lại thích Giang Nguyên vậy? Anh ấy rất tốt à? Tớ thấy anh ấy ngoài đẹp trai ra thì cũng chẳng có gì tốt cả.
Vừa không ga lăng vừa chẳng tốt tính như anh Khải Kinh, cũng chẳng dịu dàng như anh Khải Kinh.
– Đẹp trai còn chưa đủ à? – Phùng Sướng trêu cô ấy, – Khi cậu còn nhỏ đã quấn lấy Kỳ Khải Kinh rồi, còn chẳng phải vì thấy người ta đẹp trai à?
– Nhưng đó là sự thật mà.
– Kim Lang có chút lo lắng, – Sướng Sướng ơi, dạo gần đây tớ đang băn khoăn một chuyện, cậu thấy ngày nào tớ cũng bám lấy anh ấy có phải không hay lắm không?
– Kỳ Khải Kinh nói à?
– Không phải.
Là tự tớ thấy thế, quá thân thuộc có phải chút cảm giác mới mẻ sẽ mất đi hay không?
– Đương nhiên thế rồi.
– Phùng Sướng nói, – Chia tay đi.
Tách nhau ra một thời gian rồi hợp lại, cảm giác mới mẻ sẽ trở lại ngay.
– Thế thì ứ thèm.
– Kim Lang ngồi bật dậy, – Tớ với anh Khải Kinh sẽ không bao giờ chia tay đâu.
– Huệ…- Phùng Sướng giả vờ buồn nôn, Kim Lang xông tới đấm, Phùng Sướng phì cười nắm lấy tay cô ấy, trêu chọc cô ấy, – Tớ nói này Kim Lang, nhiều năm rồi mà chỉ thích mỗi Kỳ Khải Kinh, cậu thật sự không chán à?
– Vì sao chán chứ? Cậu đã chán Giang Nguyên rồi à?
– Tớ theo đuổi lâu và khó khăn như thế, vừa mới thành công sao chán được?
– Tớ cùng vừa mới thành công, Kỳ Khải Kinh của mỗi ngày một vẻ khác nhau, đều không giống anh Khải Kinh được chưa.
– Chịu hết nổi rồi.
– Phùng Sướng nổi hết cả da gà lên, – Kim Lang, tớ thấy cậu bị hạ cổ rồi.
Không cứu được, hết thuốc chữa rồi.
Tại tớ, tớ điên mới đi nói chuyện này với cậu.
– Cậu mới bị hạ cổ í.
– Kim Lang phản bác lại, – Cổ trùng của cậu gửi tin cho cậu kìa.
Phùng Sướng mở di động ra, Giang Nguyên gửi tới ba chữ: Xem ở đâu?
Phùng Sướng: Thiên Duyệt.
Giang Nguyên: Mấy giờ?
Phùng Sướng: 7 giờ.
Giang Nguyên: Được.
Sau đó thì không nói gì nữa.
Kim Lang đứng bên ngó hóng chuyện chậc lưỡi:
– Sướng Sướng ơi, tớ thấy hai người xứng đôi thật, tích chữ như vàng, lạnh lùng vô tình.
Xem ra tiêu cực cộng tiêu cực thành tích cực.
Phùng Sướng bình thản:
– Có vấn đề gì à?
– Tại sao cậu không nói thêm vài câu, thêm vài trợ từ giọng điệu gì đó, gửi biểu cảm đáng yêu cũng tốt hơn là kiểu lạnh như băng kia.
Bình thường cậu gửi tin nhắn cho tớ cũng như vậy, làm cho tớ chẳng thèm muốn nói chuyện với cậu, chỉ muốn video call với cậu thôi.
– Tốt nhất là cậu đừng có phát video với tớ.
– Hừ!
*
Thiên Duyệt là trung tâm thương mại gần Nhạn đại.
Giang Nguyên đến trước mười phút, hỏi Phùng Sướng đang ở đâu.
Phùng Sướng gửi định vị một tiệm bánh ngọt cho anh.
Giang Nguyên sải bước đến đó.
Phùng Sướng chờ ở cửa, trên tay xách một chiếc bánh kem được gói kỹ lưỡng, cô thả tóc dài xõa vai, để mặt mộc, dưới chiếc áo khoác xanh quân đội là đôi chân trần mượt mà cùng với đôi dép mát.
Giang Nguyên đang đi chợt khựng lại, bản năng nhận thấy có chỗ nào đó sai sai.
Phùng Sướng đã thấy anh, cô nhìn anh đến gần, rất tự nhiên đưa tay ra với anh.
Giang Nguyên cũng không biết mình đang nghĩ gì, cầm lấy tay cô như là điều đương nhiên đã làm thường xuyên.
Phùng Sướng đưa anh đi vào thang máy.
Anh hỏi:
– Xem phim gì vậy em?
Phùng Sướng nói:
– Đi lên rồi chọn.
Cô bấm chọn tầng 23.
Giang Nguyên nhíu mày:
– Trên này nào có rạp chiếu phim đâu chứ?
– Ai nói là đi rạp chiếu phim? – Phùng Sướng thong thả nói, – Đi nhà em xem.
Tay Giang Nguyên căng cứng, Phùng Sướng phối hợp “a” một tiếng, giả vờ bị đau, – Đau quá, buông ra…
Giang Nguyên không buông:
– Phùng Sướng, em cố ý phải không?
– Đúng vậy.
– Phùng Sướng nói.
– Đã bị anh nhìn ra rồi.
Có một sự ngạc nhiên rõ ràng trong giọng điệu của cô, khớp xương ngón tay của Giang Nguyên phát ngứa, hận không thể chấn chỉnh cô ngay tại cỗ.
Phùng Sướng trêu:
– Anh đừng lo lắng.
Giang Nguyên, nơi này chỉ có mình em ở, sẽ không để anh gặp gia trưởng đâu.
Giang Nguyên:
– Người nhà của em có ở đây hay không cũng không sao.
Phùng Sướng, em có chút ý thức an toàn nào không thế? Dù là chúng ta ở bên nhau, nhưng hôm nay mới ngày thứ mấy? Chúng ta rất thân thuộc ư? Em dám mang anh về nhà à?
Phùng Sướng cười.
– Vì sao em không dám?
– Em không sợ…
– Sợ cái gì? Giang Nguyên, không dám chính là anh đúng không?
– Đừng có khích anh.
– Giang Nguyên không dao động, anh buông cô ra, – Em về thay bộ quần áo đi, muốn xem phim đi xuống dưới xem.
Phùng Sướng cười, không hề phản bác.
Cửa thang máy mở ra, Giang Nguyên đi ra cùng Phùng Sướng.
Cuối hành lang có hai cánh cửa màu xám đen so le nhau.
Giang Nguyên đứng tại chỗ:
– Anh ở đây chờ em.
Phùng Sướng kéo anh đi vào.
– Nhà em chẳng có hồng thủy mãnh thú, vào chờ được không?
Cánh cửa thép nặng nề đóng lại sau lưng anh “cách” một tiếng.
Phùng Sướng buông Giang Nguyên ra, đi vào phòng bên trái.
Giang Nguyên một tay đúi túi, chờ ở huyền quan.
Anh không có ý định nhìn vào đồ đạc trong nhà, lấy di động ra lướt web.
– Giang Nguyên ơi! – Phùng Sướng gọi anh, – Anh vào đây một chút.
Tới gần cửa chỉ mấy mười mấy giây, Giang Nguyên đã nghĩ tới khả năng bị cô lừa, anh gần như kết luận chính là như vậy
Giang Nguyên từng bước đến gần.
Cửa cách âm từ bên trong mở ra, Phùng Sướng đứng ở cửa.
Áo gió trên người đã không còn, cô chỉ mặc chiếc váy rộng thùng thình.
Phùng Sướng hỏi:
– Anh có biết điều khiển máy chiếu không?
Cô bước sang một bên, để lộ ra hai hàng ghế sofa bọc da màu xanh đậm sau lưng.
Thì ra ở đây chờ anh.
Giang Nguyên bất động,
– Vừa rồi ở thang máy đã nói như nào?
Phùng Sướng rất tự nhiên:
– Ở thang máy em chưa đồng ý với anh mà.
Huống chi là…xem ở đây thì có gì khác nhau?
Đương nhiên là có khác nhau.
Giang Nguyên chưa từng yêu đương, nhưng Diêu Chính Hạo luôn hỏi chi tiết tình yêu của La Duệ cùng với Tiêu Nhã ngay trước mặt anh, bạn cùng phòng Dư Phàm cũng thường chia sẻ hành trình yêu đương của mình với bạn gái với anh vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cho nên trình tự như nào anh tự nhận cũng rất hiểu biết.
Nhưng mà Phùng Sướng lại là người không hành động theo lẽ thường, tối hôm qua ở trên đỉnh núi Nhạn, Giang Nguyên đã được lĩnh giáo một cách sâu sắc rồi.
Hình ảnh kiều diễm ngắn ngủi trong rừng thông như hiện rõ ở ngay trước mắt, Giang Nguyên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hai người ở trong một căn phòng kín cách âm này, ắt sẽ phát sinh ra chuyện khác thường.
Sự tự chủ mà từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn tự hào khi gặp Phùng Sướng luôn bị mất linh nghiệm, Giang Nguyên không dám khinh thường nữa.
Anh không nghĩ mình và Phùng Sướng sẽ ở bên nhau dài lâu, cũng không muốn làm ra những chuyện không có trách nhiệm, để không xảy ra chuyện đó, tốt nhất là nên cảnh giác, tránh tiếp xúc gần.
Giang Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ:
– Hiện giờ 7 giờ 15 phút, trong vòng 10 phút em thay đồ xong, chúng ta vẫn kịp suất chiếu lúc 7 rưỡi.
Nếu em cứ khăng khăng muốn xem ở đây, thế thì anh sẽ quay về trường.
Phùng Sướng nói:
– Vậy anh quay về đi.
Lặng thinh một lúc lâu, Giang Nguyên nói:
– Được.
Anh xoay người rời đi.
Hết chương 19.