Giang Nam

Chương 2


Đọc truyện Giang Nam – Chương 2

Biên tập: Nhược Lam

Beta: Nhược Lam

Nếu lấy não moi tim làm thi nhân còn đỡ hơn nhiều, không phải sao?

Nhâm Bằng Phi cười tự giễu.

Vì cứu tính mạng đệ đệ, gã đồng ý, nói đúng ra, là không thể không đồng ý.

Độ Ách Thành thế lực hùng hậu như thế, muốn phá một Vạn Ác Cốc, cưỡng bức một Quỷ bà bà cứu người không phải đơn giản sao? Nói thật, thật đúng là không đơn giản. Quỷ bà bà làm việc như thế, khẳng định đắc tội với không ít người, Vạn Ác Cốc đến nay vô sự, Quỷ bà bà an nhiên vô dạng, cũng đã giải thích rất nhiều chuyện.

Cũng từng có một vị trong võ lâm đường đường là chủ của một môn phái, chỉ vì Quỷ bà bà không chịu cứu chữa cho đứa con của Chưởng môn, giận dữ mà buông lời thề sẽ hủy diệt cả Vạn Ác Cốc, người trong môn phái muốn xông vào, kết quả bước vào được trong Cốc đều không có một ai trở ra, bọn họ dùng hỏa thiêu sơn, kết quả người ra tay đốt sơn trong nháy mắt bị trúng độc khắp cơ thể, khiến cho người ta sợ hãi kêu lên thảm thiết, một lát sau chỉ còn lại một khối bạch cốt.

Trăm phương ngàn kế, sau một lúc, người trong môn phái bị thương vô số, lòng người hoảng sợ, chính là, khuôn mặt của Quỷ bà bà ra sao cũng chưa thấy qua.

Chưởng môn của môn phái đó cuối cùng bất đắc dĩ phải lui bước, một chuyện này thôi khiến Vạn Ác Cốc càng làm cho người ta nghe mà cảm thấy sợ mất mật, cũng không có người nào có can đảm đi gặp Quỷ bà bà.

Đối phó người, đối phó với môn phái khác, Độ Ách Thành một lần là xong, nhưng để đối phó với Vạn Ác Cốc vô cùng vô tận trùng độc không nơi nào không có, còn có thân pháp khó lường của Quỷ bà bà, cho dù giống như Nhâm Bằng Phi là một người trí dũng nhiều mặt, cũng không rõ khả năng thế nào?

Cho nên, dù như thế nào cũng không thể tưởng tượng đến việc, vì cứu trị cho đệ đệ mà nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn là không thể không đồng ý.

Quỷ bà bà rất nhanh đem nội lực kéo Nhâm Bằng Phi vào một căn phòng tràn ngập vị thuốc đông y, xem ra ý của bà ta, là lập tức liền động thủ chuẩn bị. Nhâm Bằng Phi nhịn lại nhẫn, vẫn là nhịn không được mà cẩn thận hỏi han: “Bà bà, bệnh của đệ đệ tại hạ…”

Đang đưa lưng về phía Nhâm Bằng Phi tìm kiếm thứ gì đó trong rương Quỷ bà bà cũng không quay đầu lại nói: ” Đúng là tử cổ, người bị hạ cổ sau đó mới phát tác, đệ đệ của ngươi khẳng định phải ăn không ít thảo dược mới có thể chống cự đến ngày hôm nay, yên tâm, hắn còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa.”

“Có thể hay không…”

“Đừng tìm ta dong dài!” Quỷ bà bà bỗng dưng xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, “Ta biết nên làm thế nào, chỉ cần ngươi hợp tác, ta sẽ đáp ứng yêu cầu cứu đệ đệ của ngươi mà tự nhiên cứu chữa.”

Nhâm Bằng Phi ngậm miệng, không nói thêm một lời nào.

Không lâu, Quỷ bà bà từ trong người đưa tới một viên đan hoàn hắc hắc bảo gã nuốt vào, Nhâm Bằng Phi không dám hỏi nhiều, lấy xong liếc mắt nhìn kỹ một chút, không lên tiếng nuốt luôn vào, vị chua sót của viên thuốc vẫn dừng lại trong miệng.

Dấu hiệu của dược phát tác rất nhanh, bất quá là phút chốc, Nhâm Bằng Phi liền cả người trầm trọng không chịu nổi, chân tay không còn chi giác ngã luôn xuống giường, tầm mắt chỉ còn sương mù, chỉ thấy Quỷ bà bà mở ra một gói vải ở trên một chiếc bàn không xa, trong mắt hiện tại chỉ thấy các loại dụng cụ cắt gọt chói lọi sắc bén đến chói mắt.

Nhâm Bằng Phi nghĩ thầm, rằng, thay đổi thể chất, cùng lắm đem mình biến thành một người nam không ra nam, nữ không ra nữ?

Cứ như vậy đoán mò, ánh mắt Quỷ bà bà lạnh lùng đảo trên người gã một vòng, nói: “Lão nhân chỉ thay đổi cơ thể ngươi một chút để có thể mang thai, mặt khác một mực bất động, xem làm như thế nào khiến nam nhân sinh con. Bất quá, đây là lần đầu tiên lão nhân đem ngươi làm vật thử nghiệm, cũng không biết có thành công hay không, ngươi không cần cao hứng quá sớm, cho dù lần này không thành công, lão nhân vẫn có thể thử lại lần nữa.”

Nhâm Bằng Phi nhẹ nhàng thở dài trong lòng, làm cho mình không còn nghĩ nhiều nữa, dù sao còn có đệ đệ, nếu gã có gì bất trắc, liền giao Độ Ách Thành lại cho nó xử lí.

Nhâm Bằng Phi cũng không có cơ hội xem thân thể mình bị thay đổi như thế nào, dược hiệu phát tác khiến gã hôn mê, tỉnh lại không biết đã qua bao nhiêu ngày, không thấy Quỷ bà bà, trong phòng vị thuốc đông y tựa hồ quá nặng, Nhâm Bằng Phi giãy giụa đứng dậy, có chút sốt ruột xem xét thân thể của chính mình.

Trên người gã chỉ khoác một cái áo mong manh, vạch ra liền trông thấy, trên bụng ước chừng bị trúng một chưởng không lâu sau có một vết sẹo dài.

Nhìn thấy như thế, Nhâm Bằng Phi không khỏi run sợ, thân thể gã không biết đã dính loại đồ vật quái quỷ gì, nghe nói thì có thể hoài thai,…Cảm giác quái dị lan toàn thân, Nhâm Bằng Phi rất khó có thể nói giờ phút này gã mang cảm giác gì.

“Ngươi không cần quá lo lắng, sự tình mới chỉ tiến hành một nửa, hiện tại ngươi muốn hoài cũng không có khả năng!” Quỷ bà bà không biết từ khi nào đứng ở trong phòng, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên mặt Nhâm Bằng Phi.

“Bà bà, đệ đệ của tại hạ, hắn…”


“Ta dùng châm tạm thời ức chế bệnh tình của hắn, hắn có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn nữa. Về phần khi nào muốn trừ cổ, còn phải xem ngươi sẽ hợp tác đến trình độ nào.”

“Ta có thể đi xem hắn hay không?”

“Tạm thời không được.”

Đúng vậy, bởi vì Nhâm Bằng Phi còn có chuyện cần phải làm, Quỷ bà bà cho gã uống một chén nước dược, uống xong khiến gã muốn chết đi, sau đó cho gã *** ngồi vào một cái thùng dược, phía dưới có đốt chút lửa nhỏ để đun, cùng rất nhiều thảo dược cũng không biết rõ tên thành một nồi to chưng lên, sau gần hai canh giờ, làn da Nhâm Bằng Phi đã nhăn hết lại, Quỷ bà bà mới cho gã đứng lên, cho gã uống một chén dược, sau đó lập tức ngủ.

Cứ như thế qua ba ngày, Quỷ bà bà mới cho gã đi gặp đệ đệ Nhâm Trình Phi, sắc mặt của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Quỷ bà bà nói, chờ đem cổ trên người hắn trừ bỏ đi, nhất định sẽ tỉnh.

Nhâm Bằng Phi hỏi, khi nào thì mới có thể trừ cổ?

Quỷ bà bà thanh âm lạnh lùng nói, xem ngươi chừng nào thì mang thai.

Sau đó lại uống dược phao, uống dược ngủ giằng co mấy ngày, một ngày nào đó tỉnh lại, Nhâm Bằng Phi phát hiện trên cánh tay của mình có thêm một dấu đỏ thắm xuất hiện, Quỷ bà bà lúc thấy nó, nở nụ cười, nói, được chuyện.

Rốt cuộc, có thể cứu Nhâm Trình Phi rồi sao? Nhâm Bằng Phi còn chưa kịp cao hứng, Quỷ bà bà liền lập tức dội cho gã một gáo nước lạnh.

“Như thế này chứng minh ngươi có thể dựng thai, muốn cứu đệ đệ ngươi, trước hết ngươi phải hoài hài tử!”

Nhâm Bằng Phi gian nan mở miệng: “Như thế nào có thể hoài?”

Quỷ bà bà nở nụ cười, cái miệng khô quắt hếch lên, khiến người ta da gà da vịt nổi lên, kề miệng bên tai Nhâm Bằng Phi, đừa cợt nói: “Giống như nữ nhân chuyển hướng hai chân, khiến cho nam nhân làm ngươi, đem dương tinh bắn trên thân thể ngươi, đã hiểu chưa?”

Một khắc kia, từ khi ra đời đến nay, bễ nghề siêu nhiên, quyền cao chức trọng khiến người người kính sợ sùng bái Thành chủ Độ Ách Thành Nhâm Bằng Phi một lần nữa đầu óc trống rỗng, sau một lúc lâu không thể tự hỏi.

Gã thật sự không nghĩ tới sẽ đi tới bước này, thật sự thật sự nửa điểm không nghĩ tới. Gã nghĩ đến chính là chỉ cần động đao uống dược là có thể, cho dù có mang thai, thì cũng chỉ trong phạm vi của gã, nhưng sự thật chứng minh, gã có điểm ngốc, có điểm ngu muội.

Giống một nữ nhân…….

Nếu nói là Độ Ách Thành Thành chủ qua tuổi hai mươi sáu còn không có chạm qua nữ nhân, đánh chết ai cũng không tin, gã không phụ qua nữ nhân, không có nghĩa là gã không ăn nằm với nữ nhân. Gã là người được danh kỹ Đệ nhất Kinh Thành để ý, chỉ cần có sự việc đi Kinh Thành, Nhâm Bằng Phi không dừng ở khách *** nghỉ ngơi, mà là trực tiếp tới ngụ trong phòng Đệ nhất danh kỹ.

Quỷ bà bà nói là chuyển hướng hai chân, gã liền nhớ tới cảnh tượng những danh kỹ đẫy đà hai cái đùi trắng như tuyết kẹp lấy thân gã nhẹ nhàng đong đưa, Quỷ bà bà nói khiến cho nam nhân làm gã, gã đột nhiên nhớ tới cảnh ngọt ngào ướt át lúc nhập khẩu…

Rốt cục có thể sau khi tự hỏi, gã muốn hỏi, sự tình này không phải chỉ có nữ nhân mới làm được hay sao? Chính là, gã rất nhanh lại muốn biết, Quỷ bà bà có thể khiến một nam nhân đến để thay đổi thể chất mang thai hài tử, giống nữ nhân bị nam nhân làm lại là làm cái gì?

Qua thật lâu sau, Nhâm Bằng Phi mới kiên trì hỏi: “Ý của bà bà là, trước tiên xuất Cốc tìm một nam nhân đến…” Sau như thế nào gã không dám nói tiếp.

“Ngươi không cần đi ra ngoài.”

Nói xong lời này, Quỷ bà bà túm lấy vạt áo của Nhâm Bằng Phi, đem gã tới một nơi trong Cốc, chỉ vào một sơn cốc mờ ảo sương khói không thấy đáy, nói: “Trong này có một người nam nhân.”

Trước bọn họ, Vạn Ác Cốc cư nhiên có một nam nhân tồn tại trong Cốc?

Nhâm Bằng Phi thầm giật mình.

“Đệ đệ của ngươi còn có thể chống đỡ thêm lăm mươi bảy ngày nữa, qua khoảng thời gian này, chính lão nhân cũng bất lực. Nếu ngươi thật muốn cứu tính mạng của đệ đệ ngươi, nội trong khoảng thời gian này, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần làm cho chính mình mang thai liền hoàn thành.”

Như thế nào mới có thể biết gã có hay không mang thai?


Quỷ bà bà vén cánh tay áo của gã, chỉ vào điểm chấm đỏ hồng trên cánh tay, nói: “Chỉ cần cái dấu này biến mất, liền chứng minh ngươi thành công.”

Nhâm Bằng Phi đứng sững sờ, Quỷ bà bà không kiên nhẫn hỏi gã còn có chuyện gì? Nhâm Bằng Phi ngẫm lại, sau đó nói: “Có thể cho ta một ít dược gọi là xuân dược không?”

Quỷ bà bà rất nhanh ở đâu đó lấy ra một lọ dược đưa gã, cuối cùng đưa lại cho gã một ống trúc nhỏ, nói: “Chờ khi dấu ấn trên cánh tay ngươi biến mất, liền mở ống trúc ra, ta sẽ đem ngươi lên.”

Nói xong, cũng không quan tâm Nhâm Bằng Phi có nghe rõ hay không, một cước đem gã tiến vào trong Cốc.

Thân mình chuyển nhanh làm đau quặn bụng dưới, Nhâm Bằng Phi theo bản năng vận khí, đan điền lại trống rỗng một mảnh, lúc này mới đột nhiên phát hiện Quỷ bà bà không biết đã hạ dược gì trên người gã, nội lực giống như gió tàn mà đi mất, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đã không có tâm tư nghĩ đến chính mình luyện tập khổ sở bao nhiêu năm mới có được nội lực thâm hậu, lại chỉ có thể trơ mắt bị tước đi, rất nhanh “phịch” một tiếng, Nhâm Bằng Phi đã vào đáy Cốc rơi xuống hồ nước sâu, ước chừng sóng nước phải hơn một trượng là ít.

Cũng may Nhâm Bằng Phi biết bơi, đợi khi sự đần độn trong đầu bớt đi, ở trong nước bơi qua bơi lại vài cái, cuối cùng đầu cũng nhô lên khỏi mặt nước.

Một tay vuốt nước trên mặt, mở to mắt nhìn về bốn phía, liền sửng sốt, một người tóc tai râu ria bù xù ngây ngốc như đầu gỗ mà theo dõi xem xét gã, vừa mới rơi xuống đã gặp ngay cái hồ nước khiến gã bất ngờ không kịp đề phòng mà một thân ướt sũng, một đầu tóc bết nước dính tại trên mặt cùng bộ y phục lông cũng bị nước làm ướt.

Cũng không biết đã ở dưới đáy Cốc này bao nhiêu lâu, chợt nhìn thấy người này, cũng đã không khác gì một dã nhân ở nơi sông chưa tan băng.

Nhâm Bằng Phi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, liền theo phương hướng của người kia mà đi qua. Mặc kệ nhan thạch xung quanh chậm rãi đi lên bờ. Lên bờ, mới đi đến bên cạnh người kia, không có lực mà đặt mông ngồi xuống, ho khan mấy tiếng, phát hiện người đầu đầy lông không rõ bộ dáng gì vẫn đang ngây ngốc sững sờ nhìn mình, bộ dáng thực buồn cười, nhưng Nhâm Bằng Phi lại cười không nổi, thấp giọng hỏi: ” Đáy Cốc chỉ có một mình ngươi sao?”

Gió ở đáy Cốc cứ hết trận này tới trận khác thổi qua, chân tướng người này rõ ràng là đầu gỗ, hắng một tiếng trong cổ họng, Nhâm Bằng Phi nhịn không nổi, lại hỏi: “Đáy Cốc chỉ có một mình ngươi sao?”

Người này vẫn không trả lời, Nhâm Bằng Phi âm thầm thở dài, còn chưa thở một hơi xong, cái mũi ngứa ngáy làm cho một cái hắt xì to, đầu cũng theo đó mà cảm thấy muốn ngất.

Nhiễm lạnh rồi. Đáy Cốc gió mát, gã còn một thân y phục ẩm ướt, hiện tại lại không còn nội công để vận khí, một phen gây sức ép xuống phía dưới, nếu thể chất vốn yếu thì đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Liếc mắt sang người vẫn còn kinh ngạc đến ngây ngốc, Nhâm Bằng Phi đứng lên, vốn định tìm một nơi tương đối ấm áp kín đáo, nhưng bốn phía không phải nhan thạch thấp bé thì cũng là cỏ dại cao đến nửa thước, nào có chỗ nào có thể che lấp? Rơi vào đường cùng, Nhâm Bằng Phi tiến lên trước vài bước, đưa lưng về người phía sau, chậm rãi cởi quần áo trên người, dù sao cũng đều là nam nhân, sợ cái gì?

Nhâm Bằng Phi lần này đến Vạn Ác Cốc, mặc trên người là một bộ nữ trang, bên trong cũng là áo lót nam, lúc sau lại bị Quỷ bà bà hạ dược, gã cũng không hề thay nữ trang, dù sao mỗi ngày đều ngủ trên phao nước thuốc, thân vẫn mặc cái áo lót này. Bên trong áo lót màu trắng mỏng manh, cởi ra liền lộ ra thân hình cân xứng Nhâm Bằng Phi tập võ rèn luyện bao năm, màu da khỏe mạnh, lại dính một chút nước, lại bị ánh sáng chiết xạ, tựa hồ oánh oánh sáng lên.

Đem áo đã cởi để sang một bên, khi đang muốn đem quần cũng cởi ra, Nhâm Bằng Phi bỗng dưng nghiêng đầu đi, trùng hợp bắt gặp ánh mắt chuyên chú của người kia.

Chỉ lộ ra ánh mắt đen không rõ nắm bất cũng không có nửa vẻ xấu hổ, tựa hồ cho thấy tận đáy lòng y không có cái gì gọi là cảm giác thẹn, chậm rãi rời ánh mắt trên người Nhâm Bằng Phi, lưu luyến nơi khác trên người hắn, ánh mắt cực nóng cơ hồ đem lại tổn thương cho Nhâm Bằng Phi.

Ngược lại Nhâm Bằng Phi không hiểu tự nhiên bối rối, nắm lấy cái áo đến một chỗ nhan thạch cao hơn một chút ngồi xuống, hoàn toàn cản trở tầm mắt của nam nhân kia, lúc này mới yên tâm đem quần đùi cởi ra để một bên. Bởi vì toàn thân đều ướt đẫm, Nhâm Bằng Phi cởi bỏ dây buộc tóc lấy tay vuốt lại. Thân thể là do phụ mẫu ban cho, không thể tùy ý xử trí, để lại hai mươi mấy năm tóc cứ dài như vậy cản trở gã.

Đột nhiên một bàn tay đẩy tay gã ra, định thay gã vuốt tóc, vô thanh vô tức khiến Nhâm Bằng Phi hoảng sợ, lúc trước còn nội lực, bất luận là ai, cứ tại mười trượng là gã có thể nhận thức tiếng động, hiện tại nội lực không có, mọi người chạy đến sau lưng, gã cũng chưa phát giác!

Hay là, người này võ công cao cường? Đến sau lưng Nhâm Bằng Phi không dấu vết, người này lại muốn động tay sờ, Nhâm Bằng Phi giận dữ mà hung hãn túm trụ cổ tay y hất ra.

Một đầu bộ lông, nam nhân giống với dã nhân này không ngờ sẽ bị đối đãi như vậy, hai mắt ngăm đen lộ ra chút mờ mịt, lại ngây ngốc nhìn Nhâm Bằng Phi, ánh mắt rất nhanh lại có điểm xấu, từ trên mặt gã cho đến thân người trần trụi, mỗi một tấc đều không buông tha.

Nhâm Bằng Phi không thể nhịn được nữa, một phen đẩy ngã người này, nắm lấy quần áo mới cởi định mặc vào, nhưng có người so với động tác của gã còn nhanh hơn, nhanh như tia chớp, trong khoảnh khắc, quần áo trong tay Nhâm Bằng Phi bị y đoạt đi.

Người này ôm chặt lấy y phục của Nhâm Bằng Phi, ánh mắt vẫn là một lát nhanh chóng lại mạnh mẽ dừng trên thân hình thon dài của gã. Nhâm Bằng Phi rất là tức giận, không để ý mọi việc, định đoạt y phục của mình lại, nhưng thân thủ người này nhanh nhẹn một cách quỷ dị, mỗi lần đều rất nhanh đã có thể bắt được, trong công phu nháy mắt, lại tránh đi không thể nào chạm vào được.

Uống vào bao nhiêu dược không biết công dụng, vốn thân thể cũng có chút vô lực, hiện tại nội lực lại bị phế bỏ, cùng người kia dây dưa trong khoảng thời gian không bằng một chén trà nhỏ, Nhâm Bằng Phi đã thở hồng hộc, thiếu chút nữa là không đứng dậy nổi, chỉ có thể tựa người vào một ải thạch thở lấy thở để.

Nhâm Bằng Phi dừng lại, dã nhân bị chòm râu che không rõ diện mạo cũng dừng lại, ánh mắt vẫn gắt gao dừng trên thân thể trần trụi, Nhâm Bằng Phi mặc dù mệt, nhưng cũng không thể nề hà. Suy nghĩ một hồi, gã vươn tay ra, khẩu khí dịu đi vài phần: “Đưa y phục cho ta.”

Người này vẫn không nhúc nhích.


Nhâm Bằng Phi căm tức, khẩu khí không khỏi tăng thêm: “Đưa y phục cho ta!”

Người này vẫn là bất vi sở động.

Nhâm Bằng Phi khó thở, hơn nữa không để ý thân thể trần trụi, cáu giận mất đi lý trí, không chút suy nghĩ liền vọt qua, chỉ vì muốn đoạt lại y phục của mình.

Lần này gã xông tới, tựa hồ dã nhân đã biết lòng gã, tùy tay đem y phục vứt một bên, đem thân mình gã đang tới ôm chặt lấy, một cái xoay người đem gã đặt dưới thân.

“Ngươi làm gì?”

Người bị đặt trên cỏ, Nhâm Bằng Phi mới bỗng nhiên thanh tỉnh, tư thế như vậy lại khiến gã phẫn nộ, nhìn thấy hạ thân toàn bộ khai hỏa trước mắt người này, gã lấy chân làm một cước ở bụng dã nhân, đá y lăn lộn sang một bên, gã tức thời thừa dịp thoát được nhanh chóng hướng chỗ y phục của mình vọt tới.

Tay còn chưa kịp động tới y phục, hạ thân gã liền trượt, mắt cá chân bị người đằng sau túm lấy kéo xuống, cả người liền quỳ rạp trên mặt đất, mùi cỏ xanh tức thời ngập tràn trong xoang mũi, ngực ma sát ở trên cỏ.

Vừa nãy dã nhân nhanh tay lẹ mắt, đưa tay “ba” một tiếng nắm lấy chân gã, đột nhiên ấn trên mặt đất, lấy thân mình trực tiếp tách hai chân gã mà bổ nhào trên người gã.

“Ngươi muốn chết!”

Uy nghiêm của người đứng đầu một Thành cũng không phải giả vờ, hai mắt thấy Nhâm Bằng Phi rùng mình, nắm chặt tay mà thẳng hướng người này phi qua. Việc nội lực hoàn toàn biến mất, nhưng nhiều năm rèn luyện đoán chừng khí lực và tốc độ thì người thường khó có thể so được, gã muốn đánh không ai có thể né, mà đã trúng thì một quyền này cũng đủ khiến mặt sưng lên không ra khỏi giường mười ngày nửa tháng. Nhưng làm cho Nhâm Bằng Phi kinh ngạc chính là, đặt ở trên người này, y lại có thể dễ dàng tránh được.

Còn chưa chờ Nhâm Bằng Phi khiếp sợ tự hoàn hồn, cánh tay gã đã bị trụ trên cỏ, nhưng gã không có chần chờ, tay phải bị trượt, còn có tay trái! Chẳng qua, tay trái với tay phải có kết cục giống nhau!

Nhâm Bằng Phi liều mạng giãy giụa, nhưng khí lực của người này là hoàn toàn không thể tưởng được, thậm chí làm cho Nhâm Bằng Phi hoài nghi, nếu nội lực còn, liệu có thể từ trong tay y mà thoát ra.

Người này xác định Nhâm Bằng Phi giãy giụa cũng không thể thoát khỏi, mới rũ lông xù ở trên đầu xuống, giống như xác định cái gì, tại trên người gã trái hít hít phải hít hít, khi Nhâm Bằng Phi còn cảm thấy kỳ quái, dã nhân liền vươn đầu lưỡi tại trên người gã liếm liếm.

Nhâm Bằng Phi cả người run lên, kịch liệt giãy giụa, không thể tin được, nói: “Ngươi làm gì, buông ra, mau thả ta ra!”

Nhâm Bằng Phi muốn đứng lên, người này không thể không dừng lại, ngẩng đầu liếc Nhâm Bằng Phi một cái, sắc bén giống như dã thú, y dùng một tay tóm lấy hai tay Nhâm Bằng Phi, dùng đầu gối giữ vững lại hai chân lộn xộn, tức giận Nhâm Bằng Phi mà mắng trong tiếng nghiến răng nghiến lợi, lấy tay cứ hết lần này tới lần khác thong thả mà trầm trọng mơn trớn từng chỗ trên thân thể Nhâm Bằng Phi, tựa như đang đối đãi với một vật báu vô giá.

Nếu nói đó đã là sự sỉ nhục đến cực điểm, nhưng Nhâm Bằng Phi khi phát hiện thân người phía trên hô hấp biến nặng, cả thân thể đều bắt đầu nóng lên, lại tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì chết đi.

Súc sinh này, muốn làm gì, y muốn làm gì, vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!

Cũng chưa phải là chưa biết qua, dục vọng của đối phương đã rõ ràng như thế, cùng là nam nhân Nhâm Bằng Phi như thế nào không hiểu, nguyên nhân chính là vì am hiểu việc này, mới cáu giận như vậy, cư nhiên bị trở thành nữ nhân–cư nhiên bị trở thành nữ nhân—

Tức giận đến nỗi khi ngẩng đầu bên trong phút chốc hiện ra cái gì đó, Nhâm Bằng Phi không khỏi sửng sốt, nhớ ra nguyên nhân khiến gã phải ở chỗ này.

Nhìn sơn cốc mờ ảo sương khói phía trên, Nhâm Bằng Phi cười khổ một tiếng, thả lỏng thân mình, không hề giãy giụa, tùy mệnh mà nhắm mắt lại.

Gã nghĩ sự tình cứ như vậy mà tiến hành, nhưng rõ ràng lão thiên không để cho gã bớt việc như thế, Nhâm Bằng Phi rất nhanh liền phát hiện, sự tình cũng không giống như gã suy nghĩ lúc đầu, bởi vì người đang ở trên người gã, trừ bỏ sờ chính là liếm, căn bản không có tiến hành bước tiếp theo, thủ pháp trúc trắc không khác gì đang bú sữa mẹ.

Nhâm Bằng Phi kinh ngạc nhìn cái đầu không ngừng di chuyển, trong bụng ngũ vị hỗn tạp tràn ngập, thật sự không thể nói rõ tâm tình là gì, chỉ biết toàn thân lại vô lực.

Lão thiên gia rốt cuộc tại vì cái gì mà vui đùa!

Giờ phút này Nhâm Bằng Phi thực hận không thể một đao chém chết chính mình cho xong hết mọi chuyện.

Thân mình trên người Nhâm Bằng Phi càng ngày càng động một cách lợi hại, hạ thân thỉnh thoảng cọ xát với thân thể Nhâm Bằng Phi, cũng không biết là có phải bị dục vọng làm cho say không, trên tay dịch tinh không ít, Nhâm Bằng Phi tìm đúng thời cơ ra tay thoát ra, người này cả kinh, đang muốn đem gã đặt trở về, Nhâm Bằng Phi liền hung hãn trừng y, lớn tiếng quát: “Không cho phép nhúc nhích!”

Nói như thế nào cũng là từ trước đến nay ra lệnh cho địch nhân, đáy mắt khí phách uy nghiêm khiến cho người ta lơ đãng cúi đầu xưng thần, người này ngơ ngác cùng sửng sốt, quả nhiên không nhúc nhích.

Nhâm Bằng Phi nhắm mắt hít một hơi thâm thâm, sau đó đột nhiên mở, một bàn tay đặt tại trên ngực người này, làm cho thân mình đến một chỗ thích hợp hoạt động hơn, vươn tay chụp xuống chỗ hai chân người này.

Lúc chụp lên, Nhâm Bằng Phi cùng người này đồng thời cùng hít một hơi lãnh khí, ngoài ý muốn Nhâm Bằng Phi nơi này đã cứng rắn nhiệt như thế, về phần người này giật mình cái gì, cũng có thể nghĩ ra.

Nhâm Bằng Phi chỉ thoáng tay động xuống, thân mình người này liền run rẩy như lá thu gặp gió mà rụng dần, chỉ như thế đủ biết chưa nhận biết sự tình. Ánh mắt Nhâm Bằng Phi rũ xuống nhìn lại, người nam nhân này trên người căn bản không có cái gì gọi là y phục, chỉ là một đống phá bố quải ở trên người, nên cái nơi cần che thì không che khuất, gì đó phía dưới vừa đứng lên, cơ bản vừa nhìn là hiểu ngay.

Cưỡng chế sự sỉ nhục mãnh liệt ở trong lòng xuống, Nhâm Bằng Phi một tay đi vào bên trong phá động, trực tiếp tới nơi đang vừa cứng vừa nóng, nhẹ nhàng loát động.


Thân mình người này run rẩy càng lợi hại hơn, rất nhanh liền không thể kiềm được, dùng một đại chưởng nâng thân lên dùng sức đè Nhâm Bằng Phi xuống, bản năng bên trong hạ thân bị bàn tay gã loạn cọ, rất nhanh ở đỉnh chảy ra không ít dịch nóng dính đầy ở bàn tay Nhâm Bằng Phi.

Nhâm Bằng Phi cảm thấy chính bản thân mình hẳn là muốn điên rồi, nếu thuộc hạ nhìn thấy gã đối với nam nhân khác chủ động làm cái loại sự tình xấu xa này, bọn họ chắc điên lên đòi đâm đầu mà chết. Không chỉ có như thế thôi đâu, gã còn phải điên hơn nữa. Vì cứu một mạng của Nhâm Trình Phi, nên sớm mà– chết tiệt mang thai!

Kỳ thật, người nam nhân trước mắt trúc trắc này, còn chưa gặp mặt gã lần nào nên khiến Nhâm Bằng Phi trong lòng có chút an ủi, ít nhất về sau, sẽ không tái kiến người nam nhân này!

Cảm thấy được cũng không sai biệt lắm, Nhâm Bằng Phi lấy tay đẩy nam nhân kia vào dục vọng, ách thanh nói: “Ngươi chờ một chút!” Sau đó tại ánh mắt đỏ chăm chú nhìn của nam nhân, rút ra hai chân của bản thân, chịu đựng sự sỉ nhục chậm rãi nâng lên, đem hạ thân hoàn toàn ra bày biện.

Từng bước một đi vào huyền nhai, đã không có đường rút lui, giờ phút này Nhâm Bằng Phi phải làm bằng bất cứ giá nào. Gã tóm lấy tay nam nhân tiến đến cái động tư mật của hạ thân, ý bảo nam nhân sờ đi, sau đó bắt tay nam nhân dẫn đường chỉ đi vào, biểu cảm không khỏe của nam nhân khiến Nhâm Bằng Phi thiếu chút nữa một cước đá văng người ra.

Nam nhân thực sự thông minh, chỉ cần dẫn đường, liền hiểu được bước tiếp theo nên làm như thế nào, y nhìn chằm chằm vào nơi màu đỏ sậm, một ngón tay tại nhuyễn nhiệt tiến vào trong thân thể tận tình địa chấn một trận có thể đem người ta hòa tan, liền si ngốc cắm một ngón tay vào.

Nhâm Bằng Phi chỉ có thể thở hổn hển nhắm mắt lại cắn răng nhẫn nại, thời điểm ngón tay nam nhân gia tăng, y đột nhiên cúi thân đi xuống, ngón tay tạo ra một cái động khẩu, đưa mặt đến dùng lưỡi liếm.

Xúc cảm nhuyễn nóng làm cho Nhâm Bằng Phi cả người chấn động, kinh ngạc mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy nam nhân chui vào, vùi đầu vào hạ thân chính mình, còn tại đó mà liếm, tựa hồ còn ngại không đủ, dùng miệng mà hút, dùng răng nanh mà cắn–

Hạ thân mẫn cảm bị nam nhân cắn liền đau, Nhâm Bằng Phi nhịn không nổi quyết một tay cứng rắn nâng cái đầu xõa tung của y lên. Chính vào khoảnh khắc đó, nam nhân bị dục vọng xâm nhập hai mắt đỏ bừng như dã thú hung hăng trừng trừng, dữ tợn như vậy Nhâm Bằng Phi cũng không sửng sốt, nhẹ nhàng buông tay, nam nhân lại chui, vùi đầu thật thấp để có thể tiếp tục làm loạn cái nơi yếu ớt không chịu nổi kia.

Nam nhân thật sự không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, Nhâm Bằng Phi bị làm cho rất đau, y lại cắn lại khẳng, chỗ kia tựa hồ cũng bị cắn phá.

Cứ như vậy, nam nhân còn không biết kế tiếp nên làm như thế nào, cứ đi xuống thế cũng không phải biện pháp, việc đã đến nước này, cũng không có gì để mà cố kỵ nữa. Thân thủ Nhâm Bằng Phi sờ đến nam nhân đã bị dục vọng khống chế, vừa lấy lực vừa kéo đầu của y, di hạ thân đi, cầm lấy phân thân của nam nhân hướng hạ thân mình.

Đại phân thân đã bị trướng sưng đỏ ướt át bị động lên, cảnh này làm cho nam nhân trợn tròn mắt, Nhâm Bằng Phi không dám nhìn, phiết quá….Được một lúc lâu sau mới nói giọng khàn khàn: “Cắm.”

Có lẽ thanh âm của Nhâm Bằng Phi quá mê hoặc, nam nhân bị ma xui quỷ khiến đem thân mình mai nhập, chính là nơi này rất nhanh quá mức chật hẹp, chỉ có thể tiến một phần ba đã dừng lại, nam nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, theo bản năng nắm chặt bộ khố của Nhâm Bằng Phi, dùng sức hướng bên trong xông vào.

Tư thế như vậy, thực sự là rất đau cũng quá sỉ nhục, Nhâm Bằng Phi cho rằng mình có thể chịu, nhưng nhẫn đến cuối cùng gã đột nhiên liều mạng giãy giụa, hai tay liều mạng chèn ép chặn trên người nam nhân.

“Hỗn đản, súc sinh này mau đi ra ngoài cho ta! Cổn, cút ngay!”

Nhâm Bằng Phi giãy giụa khiến cho phân thân mới đi vào được một chút liền trượt đi ra, ánh mắt to ngăm đem của nam nhân hơi nhíu lại, nhất thời khởi xướng dậy, liền một chưởng kình phong hung hăng đáng tới Nhâm Bằng Phi, mặt bị đánh đến nỗi trời qua đi, mắt như sao kim, hai tai nổ vang một lúc lâu sau không thể nhúc nhích.

Nhân cơ hội này, nam nhân tách hai chân Nhâm Bằng Phi ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thẳng đến đảo phủ Hoàng Long, cực đại phân thân liền như vậy cắm sâu vào, thân thể bị xé rách làm cho Nhâm Bằng Phi thống khổ thân thể run rẩy kịch liệt, há mồm muốn nói cái gì, miệng lại đầy mùi máu tươi.

Còn lại hết thảy đều theo bản năng đi, nam nhân giống như dã thú ác độc, điên cuồng mà tại trong thân thể Nhâm Bằng Phi đấu đá lung tung. Mà Nhâm Bằng Phi một lần thân thể bị xé rách rất đau, còn có nội tạng đè ép không ngừng cho buồn nôn ghê tởm, gã hé miệng ra, chỉ có tơ máu cùng nước bọt trong miệng tràn ra.

Gã cảm thấy được thật là khó chịu, thật sự thật là khó chịu, thân thể bị đong đưa mạnh mẽ, đến nỗi xương cốt nhanh chóng muốn tan ra, thân mình liên tục bị cường mà hữu lực khiêu khai xâm phạm, nơi đó giống như thịt bị đặt trên bàn sắc lẹm tê tê rất đau, trừ lần đó ra, chính là ma túy, chính là xé rách, trừ thống khổ ra vẫn là thống khổ.

Tầm mắt mê man dừng tại bình sứ nhỏ lẳng lặng trên nền cỏ cách đó không xa, qua một lúc lâu, vì cái gì đó đứng lên, thân hình dài của Nhâm Bằng Phi nghiêng đi, muốn đem lần này ăn hết. Muốn qua trận này đủ dồn người vào đường cùng, chỉ còn dùng ma túy cùng trốn tránh chống lại.

Chính là Nhâm Bằng Phi động một chút, nam nhân đặt trên người gã liền dùng sức đem gã trở về, đối với gã mà xâm phạm kịch liệt, làm như y đang tức giận vậy, nhưng Nhâm Bằng Phi nào có chịu thôi, bình dược trước mặt gã là hi vọng duy nhất, nhưng vẫn là bị nam nhân túm trở về.

Một lần lại một lần như vậy, cho đến khi Nhâm Bằng Phi lâm vào tình trạng kiệt sức, chỉ có thể ngơ ngác nhìn lọ dược cách đó không xa, lộ ra mê ly mà ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Dương tinh đương nóng bỏng đủ số bắn vào trong cơ thể Nhâm Bằng Phi, thân thể gã run lên một chút, theo sau, từng cơn gió nhẹ thổi qua, hết thảy dần dần mà bình tĩnh trở lại.

Nam nhân ghé vào thân thể Nhâm Bằng Phi thở dốc, qua một lúc, Nhâm Bằng Phi mới gian nan giãy giụa muốn rời khỏi người này, lại bị nam nhân ép trở về.

“Phóng…Khai…” Thanh âm Nhâm Bằng Phi khàn khàn không thành điều.

Nam nhân như trước không để ý gã, liền như vậy ghé lên trên thân thể Nhâm Bằng Phi, phân thân còn chôn sau trong cơ thể gã.

Nhâm Bằng Phi để yên một lát, bụng bỗng nhiên căng thẳng, đủ để phá vỡ màng tai mà hô to: “Ta kêu ngươi cút!”

Nam nhân ngửng đầu, ngây ngốc nhìn gã, Nhâm Bằng Phi không để ý đến y, mặt không chút thay đổi một phen đẩy ra, thử vài lần cũng có thể đứng lên, đi lấy y phục cùng bình sứ siết chặt trong tay, khớp xương trở nên trắng ợt cũng thà chết siết chặt lấy.

Hạ thân Nhâm Bằng Phi có một cỗ tơ máu cũng chất lỏng màu trắng hỗn loạn rơi xuống, nam nhân tựa hồ muốn động, bị ánh mắt có đao của Nhâm Bằng Phi hung hăng trừng, lại dừng lại, chỉ có thể ngồi ở chỗ cũ, ngây ngốc không hoạt động một chút.

Mà Nhâm Bằng Phi đích thị là đã chịu đả kích quá lớn, cũng quá mệt mỏi, kiên trì không được bao lâu, hai mắt khép lại, ngã ở trên cỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.