Giang Nam

Chương 12


Đọc truyện Giang Nam – Chương 12

Biên tập: Min Ran

Beta: Nhược Lam

Đã lưu lại Hoa phủ được ba tháng, một lần trên đường Nhâm Bằng Phi gặp được người quen cũ – Hoài Nịnh.

Nhìn bộ dạng thì đoán được Hoài Nịnh đang đi dâng hương, nàng trông thấy gã trước, không nhanh không chậm đi tới, chào hỏi một câu: “Nhâm Thành Chủ, đã lâu không gặp!”

Nhâm Bằng Phi cực kỳ ngoài ý muốn, chỉ có thể gật gật đầu, chào lại: “Đúng vậy a! Đã lâu không gặp!”

Hoài Nịnh thấy biểu tình của gã lạnh nhạt, mấp máy môi, cười đến thản nhiên: “Nhâm Thành Chủ, Hoài Nịnh đã lập gia thất!”

Nhâm Bằng Phi nhìn một thân y phục của phu nhân trên người Hoài Nịnh, dừng một lát, hỏi: “Ngươi… hiện tại sống có tốt không?”

“Hảo! Không cần chờ đợi cũng không phải chờ mong, cuộc sống như thế có gì không tốt!” – Hoài Nịnh cẩn thận liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Nhâm Thành Chủ sống thế nào?”

Nhâm Bằng Phi chắp tay ra phía sau, buông một câu: “Hảo!”

“Vậy thì tốt rồi!” – Hoài Nịnh thêm một lần nữa cúi chào “Vậy Hoài Nịnh có thể an tâm rồi! Nhâm Thành Chủ, Hoài Nịnh xin cáo từ, từ nay về sau… không hẹn!”

Nhìn Hoài Nịnh đi xa, lại nghĩ đến câu “Không hẹn” của nàng, Nhâm Bằng Phi chỉ biết cười khổ. Hoài Nịnh không nói ra miệng, nhưng gã đoán được, trong lòng nàng có bao nhiêu oán giận bản thân.

Vừa ngẩng đầu lên, đập váo mắt chính là thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào của Niếp Dĩnh đang tựa bên cột, chiết phiến trong tay khẽ lay động, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Nhâm Bằng Phi.

“Nhâm Thành Chủ thực sự có dung mạo xuất chúng a! Mới bảo ngươi ở ngoài này đợi một lát, lập tức có cô nương kiều diễm dục tích1 tiếp cận!!”

Đi về phía Niếp Dĩnh, nghe được ý tứ trong câu nói của y, Nhâm Bằng Phi chỉ khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Cô nương khi nãy là người quen trước kia của ta!”

“Ân Vậy nàng ta nhất định là hồng nhan tri kỷ của ngươi!”

Nghe y nói, Nhâm Bằng Phi cũng không phủ nhận: “Đã từng!”

Chiếp phiến trong tay Niếp Dĩnh có chút chậm lại, thích thú nở một nụ cười mà nhìn thế nào cũng thấy giống lưu manh “Đã từng sao? Như vậy 『 bây giờ 』 không biết nàng ta có thân phận gì, nương của con gái ngươi sao?”

Nhâm Bằng Phi sắc mặt hơi trầm xuống, cúi đầu không nói.

Niếp Dĩnh nhìn thấy gã như vậy, chiết phiến trong tay rốt cuộc ngừng hẳn, không khỏi “Hừ” nhẹ một tiếng, đổi cách xưng hô, mang theo trào phúng: “Nhâm Thành Chủ thật sự có diễn phúc không tầm thường, hồng nhan tri kỷ một người lại có một người! Nếu lấy vị cô nương ngày hôm nay làm chuẩn, nói vậy mỗi người đều xinh đẹp tựa thiên tiên!”

“Có Niếp công tử đây, Nhâm mỗ cam bái hạ phong2.”

Nhâm Bằng Phi không hề có suy nghĩ phóng đại, mặc kệ khi cởi bỏ y phục những vết sẹo chằng chịt trên người Niếp Dĩnh có bao nhiêu xấu xí, một khi đã khoác y phục, y liền trở thành tuấn mỹ nam tử, thu hút đến mức nam nhân khác trông thấy trái tim cũng vô pháp kiềm chế, đập như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Mỗi khi y tiêu sái đi trên đường, tùy tùy tiện tiện cũng có thể đưa tới một hồi tai nạn khiến lưu thông tắc nghẽn.

Diện mạo tuấn tú, văn võ thao toàn, còn có tài đánh đàn do đích thân tri danh3 nhạc sư chân truyền, xuất thân phú cổ chi gia4, lại không có nửa điểm kiêu sa chi khí5 của phú gia công tử… Một người nam nhân như vậy, có nữ tử nào không ngày đêm tơ tưởng? Chỉ cần y nguyện ý, hoàn phì yến sấu mặc cho y chọn lựa.

Chỉ là… người ái mộ Niếp Dĩnh nhiều không đếm xuể, thế nhưng y chưa từng biểu lộ dù chỉ một chút thái độ, cùng lắm chỉ cùng đám hồ bằng cẩu hữu đến thanh lâu vui đùa, đến tân bây giờ vẫn chưa nảy sinh cảm tình chân chính với bất cứ ai, cũng chưa từng lưu lại qua đêm trong sương phòng vị cô nương nọ.

Người ở phía ngoài đều truyền tai nhau y muốn giữ mình trong sach, chỉ là không ai biết được nguyên nhân thật sự là gì?

Lúc này nghe được Nhâm Bằng Phi nói như thế, Niếp Dĩnh thoáng nở nụ cười, chiết phiến trong tay lại phe phẩy qua lại, bộ dạng rõ ràng là gật gù đắc ý, thế nhưng lại thở dài mà thốt lên: “Đáng tiếc a đáng tiếc!”

Chỉ là đáng tiếc chuyện gì, trên đời chỉ có một mình y biết!

Tựa hồ đối với vị hồng nhan tri kỷ bất ngờ xuất hiện của Nhâm Bằng Phi thực sự có hứng thú, mà dọc theo đường đi, mọi câu nói của Niếp Dĩnh đều xoay quanh nàng.

Tỷ như, nàng tên gọi là gì? Bọn họ nhận thức nhau như thế nào? Vừa này đến tìm gã là vì nguyên nhân gì? Gã có muốn hẹn gặp nàng thêm một lần nữa?

Có đôi khi, mọi người bình thường không phát hiện được bản thân đang làm chuyện “giấu đầu lòi đuôi”! Nhìn biểu tình “không cho là đúng” của Niếp Dĩnh, chiết phiến trong tay hết khép lại mở, tốc độ thường xuyên đến mức khiến người khác không khỏi liếc mắt nhìn một cái. Mặc dù trên tuấn nhan kia che giấu cực kỳ tài tình, thế nhưng hành vi có vẻ non nớt đó đã hoàn toàn tố cáo tâm tình của y.

Nhâm Bằng Phi chẳng biết tại sao, gã rất muốn bật cười, nhưng hiển nhiên là trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, hành vi cũng tương đương khéo léo. Nếu là người tinh ý, Niếp Dĩnh muốn học được bộ dạng giống với trình độ của Nhâm Bằng Phi, xem ra y còn phải cần thêm chút thời gian.

Nhâm Bằng Phi biểu tình bình tĩnh, lần lượt trả lời từng câu hỏi của đối phương, ngắn gọn xúc tích.


Hỏi tới hỏi lui, cuối cùng chiết phiến trong tay Niếp Dĩnh dừng lại, như thể ngộ ra, liếc gã một cái, đột nhiên hỏi: “Vì cái gì ngươi hiện tại chịu cùng ta nói nhiều đến vậy?”

Nhâm Bằng Phi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới ý thức được khi hắn ở dưới đáy Cốc và hiện tại thực sự khác biệt, lúc đó, gã hầu như không nói một câu. Nhất thời Nhâm Bằng Phi không biết nói sao, ngẫm nghĩ lại, năm đó gã quả thực kiệm lời đến cực điểm, chỉ có lúc nào tâm tình phi thường tốt, mói chịu nói đôi ba câu với y.

Niếp Dĩnh thấy Nhâm Bằng Phi trầm mặc, cúi đầu cầm chiết phiến đã khép chặt trong tay, chậm rãi chậm rĩa mở từng thanh, thật vất vả mới xòe được toàn bộ ra, bên trên có một bức họa. Thế nhưng chỉ có ít ỏi vài nét bút thay cho trúc diệp, trên bề mặc giấy ố vàng, cô đơn lay động, không có đề tự6, cũng không có lạc khoản7.

“Phách!” – Chiết phiến bỗng dưng khép lại, tâm của Nhâm Bằng Phi nhất thời bị kinh động, tầm mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào chiết phiến.

“Cũng đúng thôi! Có ai chịu nói chuyện phiếm với một sỏa tử chuyện gì cũng không hiểu!”

Nhâm Bằng Phi đứng tại chỗ nhìn y đi xa, hé miệng muốn nói điều gì đó, thế nhưng rốt cuộc một lời cũng không có.

Hôm nay Niếp Dĩnh bị Hoa phu nhân an bài đi thăm bằng hữu, mới có một vị đắc đạo cao tăng xuất hiện. Nhớ năm xưa, khi chưa tìm được nhi tử, Hoa phu nhân tâm tình phiền muộn nên thường xuyên lên Tự Miếu quỳ bái, may mà có vị đại sư này thỉnh thoảng đưa lời khuyên bảo, mới có thể kiên trì tìm kiếm nhi tử. Lần này Hoa phu nhân muốn đưa y đi cùng, một là để gặp vị cao tăng kia, hai là để bản thân lễ tạ Thần linh.

Sau khi chào hỏi vị cao tăng kia, Nhâm Bằng Phi nhớ rõ bản thân tiếp theo phải đến tiệm đồ cổ lựa chọn thọ lễ cho Thái sư phụ bởi chưa đầy nửa tháng nữa sẽ đến thọ thần bảy mươi lăm tuổi của ông. Thọ yến từ trước đến nay đều tổ chức giản đơn, một điểm phô trương cũng không có, nhưng thân là một trong số ít đệ tử, Niếp Dĩnh cũng không thể tỏ ra lãnh đạm. Biết được sư phụ là một người ưa thích sưu tầm đồ cổ, muốn tặng thọ lễ, tốt nhất nên căn cứ vào sở thích của đối phương, nên chọn một số cổ vật làm quà mới đúng.

Thế nhưng trước đó, có lẽ Niếp Dĩnh cảm thấy buồn bực, khi đứng trước giao lộ, y lập tức đi về hướng hoàn toàn trái ngược với tiệm đồ cổ. Đi theo một đoạn khá dài, cuối cùng vừa trông thấy bảng hiệu, Nhâm Bằng Phi không khỏi thối lui muốn bỏ chạy. Cú coi như tên gọi có bất đồng đi chăng nữa, thế nhưng cũng cùng chung tính chất với Nguyệt Doanh lâu ở Thục Châu – là nơi ong bướm.

Bên này Nhâm Bằng Phi vẫn còn do dự, ngẩng đầu đã thấy thân ảnh Niếp Dĩnh tự lúc nào biến mất sau đại môn, ngẫm nghĩ lại thân phận bản thân hiện tại, cuối cùng gã cắn răng, kiên trì đi vào.

Niếp Dĩnh như thể khách quen của thanh lâu này, nhưng lần này hoàn toàn bất đồng ở chỗ y lại dẫn theo một vị công tử khác cùng đi, các vị cô nương trong lâu không khỏi vui mừng hớn hở, ai cũng mong bản thân được người kia để mắt đến, được riêng tư tâm tình!

Nhưng các nàng đều phán đoán sai lầm, lần này Niếp Dĩnh quả thực không đi một mình, cũng không gọi riêng một vị cô nương nào cả. Tú bà tươi cười nhưng cúc cung ra nghênh đón vừa hỏi một câu, công tử gia chỉ khẽ khép lại chiết phiến, khẽ cười nhìn xung quanh một lượt, cánh tay dài vung lên, hào khí vạn trượng: “Chỉ cần là cô nương của lâu, toàn bộ gọi đến hầu hạ bổn thiếu gia!”

Chờ đến khi Nhâm Bằng Phi vào được bên trong, đập vào mắt chính là hình ảnh Niếp Dĩnh ngồi trong gian phòng lớn nhất thanh lâu, bị một đám oanh oanh yến yến muôn hình muôn vẻ đủ loại sắc màu vây xung quanh, mùi nùng hương đày đặc bao phủ không gian. Y ngồi ở chính giữa, bên này kéo một cái, bên kia ôm một cái, vô cùng khoái hoạt. Khi nhìn thấy Nhâm Bằng Phi bước vào, lập tức hô to: “Mau tới, mau tới đây! Nhìn xem, cao ải bàn sấu, thích loại nào cứ tùy tiện lựa chọn, bổn thiếu gia ngày hôm nay cao hứng cược hầu bao đãi khách!”

Nhâm Bằng Phi nhíu mày muốn thoái lui, Niếp Dĩ tinh mắt, vung tay hô to: “Ai Các ngươi nhanh đi ngăn hắn lại! Có biết hắn là ai không hả? Mau tới hảo hảo hầu hạ hắn, nếu được hắn đưa đi, kiếp sau liền ăn mặc không lo a!”

Nhâm Bằng Phi có nhanh chân thế nào, so với đám nữ nhân thèm khát dung mạo tuấn tú của gã vẫn kém một chút, các cô nương vừa nghe xong lời của Niếp Dĩnh, động tác đã nhanh hơn suy nghĩ, chẳng khác gì thỏ tử bật người khỏi chỗ, lấy thân chặn đứng gã lại!

Nhâm Bằng Phi trong lòng sinh ra hờn giận, không chỉ bởi vì Niếp Dĩnh lúc này có dáng vẻ lưu manh chân truyền từ đám hồ bằng cẩu hữu, mà còn vì gã rất ghét bị người khác động chạm vào cơ thể. Có thể ngày trước đối với chuyện này, gã không hoàn toàn chán ghét, thế nhưng từ sau khi rời khỏi Vạn Ác Cốc, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả sự đụng chạm của Hoài Nịnh cũng khiến gã cảm thấy khó có thể chịu được.

Nếu không vì nguyên nhân đó, Nhâm Bằng Phi đã không để Hoài Nịnh ly khai, dù sao trong nhiều năm, nàng là nữ tử duy nhất gã kết giao lâu đến vậy.

Cho dù chán ghét đến cực điểm, Nhâm Bằng Phi vẫn cắn răng ở lại, nguyên nhân là do gã nội lực đã mất, nếu muốn thoát khỏi ma trảo nhất định phải tỏn thương đến những vị cô nương kia. Thế nhưng đối diện với những nữ tử khi trông thấy nam tử tuấn mỹ chẳng khác gì lang hổ nhào tới tấn công bất chấp tất cả, Nhâm Bằng Phi quả thực không thể trốn thánh.

Chẳng những người bị lôi vào trong, chỉ sau vài cái chớp mắt, toàn thân trên dưới cao thấp đều nhiễm một tầng yên chi tỏa ra từ cơ thể các cô nương.

Đối với những nữ tử chốn thanh lâu lấy việc hầu hạ nam nhân làm mưu sinh, mỗi người họ đều có những bí quyết không thể đụng, tuyệt kỹ thoát y phục của các nàng thực khiến người choáng váng, Nhâm Bằng Phi còn không có bất cứ cảm giác gì, trên người nhanh chóng chỉ còn bạch sắc nội y.

Niếp Dĩnh trên tay nắm một chén rượu, sắc mặt vốn dĩ là nhất mực vui sướng khi thấy người ta gặp họa, nhưng khi nhận ra ngoại bào trên người gã chớp mắt biến mất, đám nữ nhân vây quanh khi trông thấy da thịt màu lúa mạch trước ngực gã khi ẩn khi hiện, mỗi người đều nhanh nhanh chóng chóng đặt tay lên đo độ co giãn. Khi ấy chiếc chén trong tay y lập tức vỡ vụn.

Rượu trên bàn bị gạt xuống, rơi vỡ tung tóe trên mặt đất, thanh âm như dã thú hung ác của y đồng thời vang lên: “CÚT!!”

Người trong phòng toàn bộ sợ run, y đứng lên, tung một cước khiến viên trác8 ngã lăn.

“Có nghe hay không, toàn bộ cút ra ngoài cho ta! Cút! Cút ra!!”

Trong nháy mắt, gian phòng lớn đến vậy chỉ còn lại hai người, Nhâm Bằng Phi và y.

Gương mặt Niếp Dĩnh giang đầy hắc tuyến chẳng khác gì dã thú bạo phát, đi vòng quanh phòng, thấy cái gì đạp văng cái đó. Nhâm Bằng Phi yên lặng nhìn y, thỉnh thoảng lại lấy bàn tay lau đi vệt son trên gương mặt.

Niếp Dĩnh vài lần dừng lại, muốn nói chuyện gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy nhãn thần thủy chung chìm sâu trong lãnh đạm, không hiểu vì sao tức giận tiếp tục dâng lên.

Cuối cùng y chính là người không thể chịu đựng được, trừng đôi mắt vì giận dữ mà hóa đỏ lên nhìn gã, quát ầm lên: “Ta ở trong lòng ngươi, có phải hay không cái gì cũng không phải!”

Quả thực là ngoài ý muốn, nhất thời giật mình, sau đó rơi vào trầm mặc, Nhâm Bằng Phi thong thả rũ hàng mi, một lời cũng không nói.


Niếp Dĩnh rảo bước đến bên cạnh, cước bộ bất ổn, chạm phải thứ gì đứng chắn phía trước, sau dó đứng trước mặt gã. Nhâm Bằng Phi như thể đang chờ đợi, có thể là một câu chửi mắng, có lẽ là một đấm thật mạnh, mà cũng có thể là cái gì sắc bén đêm xuyên qua thân thể…

Nhưng hắn chỉ nhìn đến một đôi tay khẽ run suy đưa về phía trước, rồi lại chần chờ thu trở về, lặp lại đôi ba lần. Đôi tay càng đến gần càng lộ ra dè chừng, nao núng, rốt cục Nhâm Bằng Phi nhìn không được ngẩng đầu, chỉ thấy y cắn môi dưới, bộ dạng bất lực giống một tiểu hài tử. Còn chưa tới mở lời hỏi nguyên nhân, đối phương bất ngờ tựa trán lên vai gã, thanh âm khàn khàn mang theo run rẩy nho nhỏ truyền đến: “May quá! Ngươi không nói: Phải!”

Tâm can tưởng luôn bằng phẳng yên ả, bất ngờ bị một đòn hung ác giáng xuống.

____________________________

1 Kiều diễm dục tích: dịch thẳng là kiều diễm ướt át. Câu này có lẽ có nguồn gốc khi người ta trong thấy những đóa hoa xinh đẹp đọng sương, ám chỉ một vẻ đẹp thanh khiết và không thực chăng ^^

2 Cam bái hạ phong: tình nguyện chịu lép vé, hay dễ hiểu hơn là bái phục.

3 Tri danh: nổi tiếng.

4 Phú cổ chi gia: gia đình giàu có, phú quý.

5 Kiêu sa chi phí: vẻ kiêu căng, ngạo mạn.

6 Đề tự: chữ viết trên bức họa

7 Lạc khoản: tên của bức họa. Hình minh họa

8 Viên trác: bàn tròn.

________________________________

Thời điểm Niếp Dĩnh đàm sinh ý, bàn chính sự cũng không kiêng dè Nhâm Bằng Phi mảy may, thậm chí còn ngược lại, thỉnh thoảng còn nói cho gã nghe một số vấn đề, dò hỏi ý tứ của gã.

Ý tứ của Niếp Dĩnh chính là, Độ Ách Thành tung hoành trong trung nguyên hơn mười năm, công lao của Nhâm Bằng Phi là không thể phủ nhận. Một người tài ba như thế thật sự chỉ làm một gã hộ vệ cỏn con chẳng phải vô cùng lãng phí sao, có thể dụng lập tức dùng!

“Ngươi không sợ ta cố ý đưa ra ý kiến sai lầm sao?” – Nhâm Bằng Phi quả thực không tin y có thể yên tâm đến như thế.

Niếp Dĩnh cười nói: “Không cẩn thận suy nghĩ đã vội tin người dẫn đến đưa ra quyết định sai lầm, đó mới là vấn đề của ta!”

Nhâm Bằng Phi tự nhận bản thân không phải hán tử rộng rãi bộc trực, thế nhưng gã rất bội phục những người dám làm dám chịu. Cũng vì những lời kia của Niếp Dĩnh, mỗi khi y hỏi chuyện, gã đều chăm chú suy nghĩ và cẩn thận trả lời.

Thân là Thành Chủ đệ nhất Thành, tuy hiện tại lâm vào cảnh “hổ lạc bình dương1”, thế nhưng khuyết điểm đó không thể che giấu được ưu điểm. Đối với những chuyện liên quan đến sinh ý, mỗi một lời đề nghị của Nhâm Bằng Phi đều đích xác sâu sắc và tương đối hữu dụng. Chỉ có điều, giữa hai người nguyên bản xa lạ không có bất cứ quen biết nào, lại bị đối phương cố ý dùng thủ đoạn chèn ép, cản trở, Nhâm Bằng Phi bất cứ lúc nào cũng có thể tận tâm tận lực, dốc lòng suy tính biện pháp đối với công việc, Niếp Dĩnh quả thực có chút ngoài ý muốn.

Lúc ban đầu, y không thể kìm lòng mà bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ tốt về người kia, trong lòng có chút nhộn nhạo. Nhưng khi sự tình phát triển đến mức ngày qua ngày thấy người kia vì công việc mà đi sớm về trễ, nhất định phải tìm tới nhìn đối phương một lần mới chịu, thậm chí còn có lúc quên không nhúc nhích. Sau nhiều lần lơ đãng còn nhìn Nhâm Bằng Phi mà nhãn thần không thể che giấu được tưởng niệm, Niếp Dĩnh mới phát hiện ra suy nghĩ của bản thân càng lúc càng kỳ quái.

Y từng hỏi Hoa phu nhân, vì sao lại muốn Nhâm Bằng Phi cùng nữ nhi vào Hoa phủ trú ngụ. Hoa phu nhân đã trả lời, Nhâm Bằng Phi hoàn toàn không phải a miêu a cẩu bên đường, gã là hổ, là lão hổ có thể cắn người. Nếu chưa nắm chắc được điểm yếu đã muốn khống chế gã, tất sẽ bị phản phệ. Và nữ nhi của Nhâm Bằng Phi, chính là điểm yếu của gã! Bên ngoài thì nữ nhi của gã được cho là vào Hoa phủ dưỡng bệnh, chứ thực chất là chịu giam lỏng. Làm như vậy, Nhâm Bằng Phi mới có thể ngoan ngoãn theo lệnh làm việc.

Nhớ lại những lúc người kia ôn thuận, nhớ đến sự yên lặng giữa hai người ở thanh lâu ngày hôm đó, nhớ rõ vẻ bình tĩnh lãnh đạm khi gã đưa ra ý kiến bản thân, vị đạo khổ sáp từ trong ngực lại dâng tràn, đầy trong miệng, thực sự là đắng không nói nên lời.

Nguyên lai hắn làm thế, hết thảy đều vì nữ nhi! Từ đầu tới đuôi, chỉ có một mình ta tự đa tình!

Ngày thứ hai Nhâm Bằng Phi đi tìm Niếp Dĩnh, biết được y đã ở trong thư phòng một đêm chưa từng trở về sương phòng nghỉ ngơi, gã liền đi đến thư phòng. Đứng trước cửa, đứng sững trong giây lát, gã mới nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng chỉ khép hờ.

Lúc này sắc trời còn chưa rõ, Nhâm Bằng Phi thấy Niếp Dĩnh một tay đỡ trán ngồi sau án thư, toàn bộ thân ảnh chìm trong bóng tối.

Nghĩ người kia đang ngủ, Nhâm Bằng Phi đang muốn thối lui, bồng nhiên nghe được thanh âm khàn khàn: “Đừng đi!”

Buông tay, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đứng cách đó không xa một cái, Niếp Dĩnh với tay lên giá sách, lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn, nói rằng: “Ngươi lại đây, xem cái này đi!”

Nói xong, mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế, khẽ khép lại đôi mắt mang theo tơ máu.


Nhâm Bằng Phi đứng tại chỗ một lát, sau đó mới yên lặng đi tới.

Trên bàn có đặt một hộp gấm bình thường, Nhâm Bằng Phi nhìn không ra nó có điểm gì đặc biệt. Mở nắp hộp ra, nhìn vào bên trong, biểu tình cũng không có gì sửng sốt.

Lẳng lặng nằm trong hộp gấm, chính là văn khế khi ở Thục Châu vì đổi lấy dược liệu cứu mạng nữ nhi mà gã không thể không đưa ra. Gần một nửa đất đai cùng sinh kế của Độ Ách Thành, tất cả đều nằm ở trong hộp. Một chồng thực dày, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, Nhâm Bằng Phi đã biết đó là cái gì.

Nhâm Bằng Phi trầm mặc thật lâu, thế nhưng sau đó chỉ đơn giản đóng nắp hộp lại, đồ bên trong một chút cũng không xê dịch.

“Ý đồ chiếm đoạt Độ Ách Thành, ở trong Thành thiết hạ ám kỳ, kể cả thu mua toàn bộ dược liệu, lấy nữ nhi để bức bách ngươi giao ra những khế thứ này… Tất cả chúng đều do ta sai người làm!” – Niếp Dĩnh nói mà hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Rời tay khỏi hộp gấm, Nhâm Bằng Phi thản nhiên nói: “Nương của ngươi từng nói qua, những việc này nàng mới là chủ mưu, một chút cũng không liên quan đến ngươi!”

“Cho dù ta có giết toàn bộ người trong Kinh Thành, nương ta cũng sẽ nói như vậy!” – Niếp Dĩnh chậm rãi mở mắt, khóe môi mơ hồ tựa tiếu phi tiếu.

Nhâm Bằng Phi từ đầu vốn không hoàn toàn tin tưởng. Lúc trước Hoa phu nhân thân ở Kinh Thành, có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm tay của nàng, hơn nữa trong quá trình tranh đấu với kẻ giấu mặt có rất nhiều chuyện phải đích thân ra tay mới có thể chớp được thời cơ, rõ ràng gã không phải người tầm thường thế nhưng luôn chậm so với người kia một nhịp. Nếu quả thực là Hoa phu nhân ra tay, thì một người ở tận Kinh Thành cho dù có dùng bồ câu đưa tin cũng không có thể nhanh như thế.

Chỉ là Hoa phu nhân đối với chuyện này cũng không tránh khỏi có can hệ! Dù sao muốn từng chút từng chút một chiếm đoạt Độ Ách Thành thì kẻ đó phải có quyền thế và tài phú mà người bình thường không thể tưởng tượng được, nếu không có nàng hậu thuẫn, chí ít Niếp Dĩnh hiện tại đâu thể làm được chuyện đó!

Cặp mẫu tử này, chính là đều đem sự tình đẩy về phía mình.

Niếp Dĩnh nghiêng đầu nhìn về phía dương quang dần sáng ngoài cửa sổ, nói: “Sau đó ta đã dùng kế kéo ngươi đến Kinh Thành, đó là muốn điệu hổ ly sơn. Lúc này Độ Ách Thành không ngừng bị phong vũ lung lay, nếu không có ngươi đích thân trấn giữ, muốn thâu tóm toàn bộ, không phải là một chuyện khó khăn!”

Nhâm Bằng Phi lúc trước không dự đoán được Niếp Dĩnh chính là kẻ chủ mưu đứng phía sau, chỉ biết rằng nếu gã ly khai, địch nhân nhất định sẽ tận dụng cơ hội, thế nhưng bệnh trạng của Thanh Thanh không thể trì hoãn thêm được nữa. Sau khi tỉ mỉ cân nhắc, Nhâm Bằng Phi đã lựa chọn giao toàn bộ công sự cho đệ đệ cùng thân tín, lựa chọn Bắc tiến, đến Kinh Thành vì nữ nhi cầu y vấn dược.

Không ngờ khi tới được kinh thành lại ngoài ý muốn phát hiện hiện được Niếp Dĩnh chính là Tiểu Giang, Nhâm Bằng Phi đã hiểu được bản thân trúng kế điệu hổ ly sơn, nhưng khi ấy ga không thể quay trở về được nữa, chỉ có thể vội vàng viết một mật thư nhắc nhở ngụy trang thành gia thư đưa trở về. Hiện tại, mặc dù Nhâm Bằng Phi người ở Kinh Thành, nhưng thông qua thư từ, hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ gì của Độ Ách Thành, gã vẫn nắm bắt rõ ràng. Chẳng khác gì năm xưa, khi lưu lại Vạn Ác Cốc, gã đã nhờ Ách Cô truyền tin cho người bên ngoài, tranh thủ giải quyết công việc.

Hoàn toàn trái ngược với sự khó khăn khi lưu trong Vạn Ác Cốc, ở Hoa phủ này, Nhâm Bằng Phi có rất nhiều cách để truyền tin tức, bởi vậy đối với chuyện trong Độ Ách Thành, gã căn bản nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cũng bởi vậy Nhâm Bằng Phi biết được chuyện gã lo sợ vẫn chưa xảy ra. Gã giao cho đệ đệ cùng thân tín “Thập nhị vạn phân2 cảnh báo”, cũng vắt óc suy nghĩ ra biện pháp đề phòng, thế nhưng sau đó Niếp Dĩnh như thể mất hứng, không dùng bất cứ thủ đoạn gì để tạo thêm áp lực cho Độ Ách Thành nữa.

Lúc trước đáp ứng lưu lại Hoa phủ hầu hạ bên cạnh Niếp Dĩnh, nguyên nhân là vì nữ nhi, nhưng trong đầu không ít thì nhiều cũng tồn tại một số tâm tư. Kiểu như thể khi theo hầu Niếp Dĩnh, gã có thể tìm hiểu thông tin, biết đâu lại thay đổi được vị trí bị động của Độ Ách Thành khi lâm vào cảnh “địch trong tối ta ngoài sáng”.

Thế nhưng từ lúc vào Hoa phủ đến nay, suy nghĩ của Niếp Dĩnh đối với việc xử lý chuyện liên quan đến Độ Ách Thành, gã một chút cũng không tiếp cận được, chẳng những không nghe ngóng được thông tin nào hữu dụng, mà về phía Độ Ách Thành cũng không phát sinh sự tình gì.

Đúng lúc Nhâm Bằng Phi suy nghĩ muốn nát óc vẫn không nghĩ ra được biện pháp, Niếp Dĩnh đã lấy ra một hộp gấm, trông thấy thứ quen thuộc đó, gã lập tức không những không có bất cứ cảm giác gì vui sướng, mà ngược lại, tâm tình trở nên trầm trọng hơn.

Chờ Nhâm Bằng Phi ngẩng đầu nhìn Niếp Dĩnh, khi đó mới phát hiện không biết khi nào, ánh mắt của y đã chú mục trên người gã, thậm chí còn nhìn không chớp mắt.

Niếp Dĩnh khàn khàn giọng, chăm chú hỏi gã: “Nhâm Bằng Phi, nếu thân thể nữ nhi của ngươi hoàn toàn bình phục, nếu ta đem tất cả những thứ này trả lại cho ngươi, cũng cam đoan từ nay về sau không gây thêm bất cứ phiền toái nào cho Độ Ách Thành nữa… ngươi, sẽ không lưu lại đây?”

Nhâm Bằng Phi có chút kinh ngạc, một lúc lâu vẫn không trả lời.

Niếp Dĩnh dùng sức nắm lấy hai bên tay vịn, khàn khàn gầm nhẹ: “Ngươi nói đi!”

Hai tay buông dọc cơ thể của Nhâm Bằng Phi nắm lại thành quyền, nhìn vào mắt y đáp: “Sẽ không!”

Người trước mắt lập tức trở nên ngây dại, kinh ngạc nhìn gã, tầm mắt dừng lại ở hộp gấm. Bất ngờ lao tới giữ bằng cả hai tay, thậm chí còn dùng sức đến mức các khớp xương có điểm trắng bệch…

“A, đúng! Sẽ không… có đúng không…” – Niếp Dĩnh rốt cục cũng tìm được thanh âm nguyên bản, nhếch môi cười nhạt- “Ta đây hà tất phải băn khoăn tâm tình của ngươi thế nào, cần gì phải lưu lại một con đường sống cho Độ Ách Thành chứ?! Đợi đến lúc đó, ngươi có muốn chạy cũng không thể!”

Nói xong, Niếp Dĩnh liền ôm hộp gấm rời đi, trước khi y bước qua cửa, Nhâm Bằng Phi mới nói: “Niếp Dĩnh, ngươi là đang ép ta, hay là… đang bức chính mình?”

Trả lời câu hỏi bằng hành động, Niếp Dĩnh đá một cước vào hoa đằng3 đặt bên cửa khiến nó đổ kềnh, đồng thời cũng khiến chậu Mặc Lan4 đang nở rộ rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Nghĩ ngày hôm nay không có công chuyện phải xử lý, Nhâm Bằng Phi đơn giản đến chỗ nữ nhi, gặp đúng lúc Thanh Thanh vừa uống xong dược, đang nghỉ ngơi. Đứng bên cạnh, ngắm nữ nhi càng lớn cáng khả ái, tiếu lệ, Nhâm Bằng Phi không nhịn được mà mỉm cười ôn nhu, xoay người định ly khai.

“Phụ thân…”

Vẫn tưởng nữ nhi trong mộng nỉ non, vậy mà khi quay người lại, gã đã trông thấy Thanh Thanh dụi dụi mắt, ngồi dậy.

“Phụ thân đánh thức con?” – Nhâm Bằng Phi ngồi bên cạnh giường, dịu dàng vén một lọn tóc dài thật dài đang che trên khuôn mặt nhỏ nhắn ra sau tai.

“Không có a!” – Thanh Thanh lắc đầu- “Thanh Thanh cảm giác được phụ thân đến, nên tỉnh a!” – Dùng nhãn thần vẫn còn chút mơ màng nhìn về phía phụ thân, mỉm cười để lộ hàm răng trắng xinh. Nó vốn ngủ không say giấc, chỉ biếng nhác nằm nghỉ ngơi, bởi vậy khi Nhâm Bằng Phi đi tới, rất nhanh đã phát hiện ra.

“Phụ thân?”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của nữ nhi, Nhâm Bằng Phi biểu tình thủy chung bất biến, ôn hòa cười cười, đỡ nó nằm xuống: “Phụ thân không có việc gì! Con hảo hảo nghỉ ngơi đi, phụ thân ngày hôm nay sẽ ở lại với con!”


“Phụ thân hôm nay không cần đi làm sao?”

“Ân!”

Đôi mắt to tròn của Thanh Thanh chớp chớp: “Phụ thân! Vậy người không cần ở lại với Thanh Thanh đâu! Phụ thân mau đi nghỉ ngơi đi, thoạt nhìn trông người mệt mỏi lắm a!”

Tâm can Nhâm Bằng Phi có chút phát nhiệt, nhợt nhạt cười, thay nữ nhi chỉnh lại chăn, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, một lát sau, có chút đăm chiêu, nói rằng: “Có một người so với phụ thân còn muốn mệt hơn…”

“Là ai ạ?” – Thanh Thanh dùng bàn tay nhỏ gầy cần lấy tay gã, không biết có phải do tác dụng của dược lực hay không, nó rất nhanh đã buồn ngủ.

Nhâm Bằng Phi không trả lời người đó là ai, gã lẳng lặng quan sát vẻ mặt muốn ngủ của nữ nhi, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nó.

“Y một mực truy đuổi, chưa từng nghĩ đến chuyện dừng lại chờ đợi người thuộc về mình. Người kia chạy trốn càng nhanh, y đuổi càng nhanh, cho dù một lần… lại một lần chịu đựng tổn thương, cũng không từng có suy nghĩ buông tha, liên tục truy đuổi, không ngừng truy đuổi… Y nhất định đã mệt muốn chết, thế nhưng vì nguyên nhân gì mà y không chịu dừng lại? Biết đâu, nếu y dừng lại, mới có thể phát hiện được có cảnh vật khác tươi đẹp hơn, mới có thể phát hiện ra người kia căn bản là không đáng để y theo đuổi…”

Thanh Thanh rất muốn mở hai mắt ra, thế nhưng cơn buồn ngủ chẳng khác gì thủy triều ập tới, nó thật sự không thể cưỡng lại, để bản thân được bao bọc trong thanh âm trầm trầm của phụ thân, chìm vào mộng mị.

Nhâm Bằng Phi vốn tưởng rằng chí ít trong ngày hôm nay gã sẽ không tái kiến Niếp Dĩnh bởi tức giận mà ly khai. Thế nhưng, thời gian dùng bữa tối vừa qua, liền có hạ nhân đến thông báo, thiếu gia đang tìm gã.

Hay vì điểm tâm là nghi hoặc đầy một bụng, Nhâm Bằng Phi nghe theo lệnh, đi đến Thủy tạ5 gặp y.

Thủy tạ tại Hoa phủ có thể nói là một nơi vô cùng trang nhã và thanh tĩnh. Được kiến tạo bên hồ, tứ phía thông thấu, bên bờ tràn đầy liễu rủ, dưới hồ là tầng tầng lớp lớp lá sen. Tuy hiện tại vẫn chưa tới giữa hè, nhưng đã có vài nụ hoa vội vàng nhú lên giữa mênh mông xanh biếc.

Trong Hoa phủ, hầu như nơi nào cũng hoa mà không xỉ, thế nhưng ngoại trừ Thủy tạ này. Bên ngoài nhìn thì vô cùng thanh nhã, một khi đã bước vào bên trong, có thể nói rằng từng phân đều tinh mỹ xa hoa đến cực điểm, ngay cả Nhâm Bằng Phi, người vốn quen với thế diện giàu sang, khi bước vào cũng không tránh khỏi ám ám cật kinh6.

Nhâm Bằng Phi đứng trước ngoại ốc, trông thấy Niếp Dĩnh đang nghiêng người tựa bên ải trác không biết đang ngắm nhìn thứ chi. Khi y trông thấy gã, liền vẫy vẫy tay, ý bảo gã tiến vào.

Đi hết ngoại ốc thì có một chỗ nghỉ, Nhâm Bằng Phi cởi hài xong mới tiếp tục tiến vào.

Gian phòng được kiến tạo nâng lên sao cho cách mặt nước một khoảng, sàn bên trong được lót bằng ô mộc7, Niếp Dĩnh ngồi ở chính giữa, trên tấm thảm bằng nhung mao8 tương đối lớn. Chẳng hay nguyên do vì nơi này được thiết kế tứ diện thông thấu hay không, mà trong phòng so với ngoại ốc còn muốn thanh lương9 hơn, thậm chí có trải thảm nhung mao kín phòng cũng không gây ra cảm giác oi bức, khi đặt hai bàn chân lên thảm, bên dưới thực mềm mại thoải mái.

“Thấy nơi này thế nào?”

Vừa ngồi xuống, Niếp Dĩnh đã mỉm cười hỏi gã, Nhâm Bằng Phi không khỏi một lần nữa cẩn cẩn dực dực quan sát gian phòng không coi là lớn này. Một lúc lâu sau, gã mới trả lời: “Dưới bàn tay xuất chúng của năng công xảo tượng10, phi phàm vượt quá mức người bình thường có thể tưởng tượng, xa hoa cực điểm, tinh mỹ cũng cực điểm!”

Niếp Dĩnh ha ha cười lớn: “Nơi này là Nương đặc biệt xây cho ta! Năm đó ta bị thương vô cùng lợi hại, mùa hè rất nhanh sẽ đến, đại phu nói nếu ta ra mồ hôi khiến vết thương trên người bị nhiễm trùng, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cần phải tìm một nơi thực thanh lương để tĩnh dưỡng, Nương nghe xong đã tìm nghệ nhân thiết kế ra Thủy tạ này. Ở trong đây, thứ gì cũng là tốt nhất, còn ta, đã ở trong này tròn một mùa hè!”

Đây là lần đầu tiên Niếp Dĩnh ở trước mặt gã nhắc đến chuyện bị thương, Nhâm Bằng Phi quả thực không biết phải đáp lại như thế nào.

Chỉ là Niếp Dĩnh cũng không tiếp tục kể thêm bất cứ chuyện gì, với tay đặt hai chén rượu lên bàn, tự mình cầm bầu rượu, rót đầy.

“Một mình uống rượu rất buồn, ta gọi ngươi tới, là muốn ngươi cùng ta uống” – Niếp Dĩnh vẫn luôn nhìn người đối diện- “Đây không phải là mệnh lệnh, ta cũng không lấy bất cứ thứ gì để bắt buộc ngươi! Đây đơn giản chỉ là một lời thỉnh cầu, mời ngươi ở lại đây, cùng ta uống rượu, có được không?”

Nhâm Bằng Phi trầm mặc một lúc lâu, khi ánh mắt rời khỏi người đối diện, đường nhìn lạc xuống hai chén rượu đặt trên bàn, sau đó khẽ gật đầu.

Niếp Dĩnh đã mỉm cười…

_______________________________

1 Hổ lạc bình dương: câu đầy đủ là “Hổ lạc bình dương bị khuyển khi”, “Hổ xuống đồng bằng bị mấy bé… cún khinh” đó XD, kiểu như con người lâm vào tình thế khó khăn.

2 Thập nhị vạn phân: chính là 120.000 @[email protected] Bằng ca nghĩ ra ngần đó, thực sự là khiến người khác choáng váng!!!

3 Hoa đằng: hình minh họa

4 Mặc Lan: tên tiếng Anh là Cymbidium sinensis Wild, hình minh họa

5 Thủy tạ: Khó mà kiếm được nơi giống như trong truyện miêu tả, mọi người nhìn hình minh họa này nha, khá tương tự đó ^^

6 Ám ám cật kinh: âm thầm giật mình.

7 Ô mộc: gỗ mun.

8 Nhung mao: lông măng hay lông tơ!! Oa… thảm bằng lông tơ thì êm biết chừng nào *ghen tỵ*.

9 Thanh lương: cảm giác mát lạnh.

10 Năng công xảo tượng: người thợ thủ công khéo léo, tay nghề giỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.