Giang Nam Mỹ Nương Tử

Chương 6


Đọc truyện Giang Nam Mỹ Nương Tử – Chương 6

Sao vừa rồi muốn hắn ra ngoài, hắn không chịu đi, hiện tại hắn có thể đợi ở lại, lại vội vàng chạy đi? Nhị trang chủ này thật sự rất kỳ quái… Thu Nguyệt nhìn cửa phòng một lúc, cũng không nghĩ gì nhiều, nhẹ nhàng ngồi xuống chải đầu, cột lại búi tóc.

Từ trong phòng lao ra, Từ Thanh Vân đứng trên thuyền thở ra, may mắn bản thân đã kiềm chế được.

Tại sao có thể như vậy? Bình thường hắn với nữ tử không dễ dàng xúc động như thế, thời gian ngắn ngủi ở chung với nàng, lại khiến cho hắn suýt không kiềm chế được… Rốt cuộc là tại sao?

Từ Thanh Vân đứng trên thuyền suy tư, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, tóc mai bên tai lay động, áo bào trắng đón gió tung bay, cả người tiêu sái tuấn dật.

“Công tử, bữa trưa đã chuẩn bị xong.” Tùy tùng Sùng Ân ở kế bên la lớn.

“Đã biết! Sùng Ân, đi mời Thu Nguyệt cô nương vào phòng ăn dùng bữa.” Từ Thanh Vân không để ý sự xúc động vừa rồi, nhìn thoáng qua nước sông trong trong, xoay người đi về phòng ăn.

Từ Thanh Vân là nhị trang chủ Từ gia trang. Khi lão trang chủ của Từ gia trang vẫn còn nắm giữ tiền tài quyền thế, không hề thiên vị, khi còn sống đã phân chia tài sản, đại ca Từ Bộ Vân kế thừa đại bộ phận sản nghiệp, đệ đệ Từ Thanh Vân thì phân phối đến buôn bán làm ăn ở cửa hàng hưng thịnh nhất ở Tô Châu.

Sản nghiệp cửa hàng ở Tô Châu của Từ gia trang không ai có thể đụng tới, cho dù Từ Thanh Vân tiêu xài thế nào, cũng đủ cho hắn sống đến 10 đời, cho nên Từ Thanh Vân cũng mừng rỡ hưởng thụ đời người, du ngoạn bốn bể, khác hẳn đại ca hắn. Từ Bộ Vân là người có tham vọng, vì mở rộng sự nghiệp, đã sớm trở thành con người lãnh khốc vô tình.

Tính cách hai huynh đệ hoàn toàn khác nhau, vốn đã không dễ ở chung, sau khi Từ lão trang chủ qua đời, hai người càng ít liên lạc.

Từ Thanh Vân ngày thường thích dạo chơi lung tung, thuyền hoa rực rỡ cũng là phương tiện giao du của hắn.

Thuyền hoa thật lớn, có hai tầng lầu cao, phía dưới ước chừng ba, bốn gian phòng, theo thứ tự là phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn; bên trên có phòng nhỏ, là thư phòng kiêm chỗ để ngắm cảnh, các gian khác như phòng bếp thì ở giữa thuyền. Trên thuyền trang trí cao quý hoa lệ, chạm trổ cực kỳ sang trọng, bài trí trong phòng lại không hề tầm thường. Mà đây là một trong phần lớn phương tiện di chuyển của hắn, bởi vậy có thể thấy được tài lực cửa hàng ở Tô Châu hùng hậu cỡ nào.

Đi vào phòng ăn, Thu Nguyệt lại kinh ngạc, đang trên thuyền sao? Chẳng những không rung lắc ở khoang thuyền, mà khắp nơi còn có vẻ cực kỳ tinh xảo sang trọng, nhã mà không tục, không như đang trên thuyền, thoải mái như ở nhà.

Từ Thanh Vân chậm rãi tiến gần, nhìn thấy Thu Nguyệt, đáy mắt lộ vẻ kinh diễm. Thu Nguyệt sau khi mặc đồ, trang điểm đơn giản, lộ ra da thịt trắng hồng, mái tóc như tơ lụa óng ánh, miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, chiếc mũi xinh xắn, nhất là nụ cười mê hồn của nàng, tuyệt đối làm nam nhân khắp thiên hạ điên cuồng!

“Từ… Từ đại ca!” Thu Nguyệt khom người, vẫn là không quen gọi nhị trang chủ như vậy.

“Thu Nguyệt, nàng đói bụng chưa! Dùng bữa thôi!” Từ Thanh Vân truyền lệnh, hạ nhân chung quanh lập tức đem thức ăn tinh xảo ra, mùi thơm của đồ ăn ngào ngạt khắp phòng.

Người hầu hai bên rất ân cần, Thu Nguyệt nghĩ mình cũng là hạ nhân, không nên như vậy, nhưng bị Từ Thanh Vân ngăn cản bằng ánh mắt, nàng đành phải ngoan ngoãn để người khác hầu hạ. Kỳ thật trong mắt hạ nhân, Thu Nguyệt dung mạo khuynh thành, khí chất xuất chúng, Từ Thanh Vân thì tuấn dật tiêu sái, hai người trai tài gái sắc, thật sự xứng đôi, ai cũng không nghĩ tới Thu Nguyệt chỉ là một tỳ nữ.

Khi dùng bữa hai người cũng không nói nhiều, Thu Nguyệt do khẩn trương, Từ Thanh Vân lại là bởi vì cố gắng khắc chế dục vọng trong cơ thể mình, một bữa cơm vô cùng ngại ngùng.

Sau khi ăn xong, Từ Thanh Vân kiên trì muốn Thu Nguyệt uống canh gừng, trở về phòng ngủ thêm một chút nữa, bài trừ hàn khí trong người, hắn thì đến thư phòng nghỉ ngơi.

Ngoại trừ ngày đầu dùng bữa với Từ Thanh Vân, sau đó, Thu Nguyệt đều dùng bữa một mình, Thu Nguyệt vốn cảm thấy như vậy không ổn, thân phận của nàng là tỳ nữ, sao lại ở trên con thuyền hoa lệ này mà hưởng thụ những bữa cơm hoa mỹ được chứ? Nàng từng thỉnh Sùng Ân nói với Từ Thanh Vân chuyện này, Sùng Ân trả lời nàng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, những chuyện khác không cần để ý.


Mấy ngày này Thu Nguyệt một mình trong phòng nghỉ ngơi dùng bữa, thân thể đã sớm khỏe mạnh. Nàng muốn cáo từ Từ Thanh Vân, tiếp tục đi tới Tô Châu.

Hôm nay sau khi dùng bữa tối, Thu Nguyệt lên cầu thang trắng, đi vào thư phòng tầng trên, nhẹ nhàng gõ cửa, cửa liền mở ra.

Cửa không khóa!

Thu Nguyệt cẩn thận bước vào thư phòng, chỉ thấy Từ Thanh Vân nằm nghiêng trên ghế quý phi, lót phía trên là tơ lụa màu hoàng kim mềm mại, hắn nhắm mắt lại, như đang ngủ say. Hôm nay hắn mặc trường bào đen thêu viền vàng kim, thoạt nhìn tôn quý phi phàm.

Thu Nguyệt tiến tới, muốn xem hắn đã ngủ say chưa. Nếu hắn ngủ say, vậy để mai nói tiêp!

Nàng đứng ở phía trước ghế quý phi, cẩn thận nhìn khuôn mặt Từ Thanh Vân. Bởi vì hắn đã nhắm mắt, đôi mắt màu nâu hay làm nàng mặt đỏ tim đập tạm thời được che lại, lông mi dài nhỏ, cái mũi anh tuấn, khóe miệng hơi cong, đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú làm nàng nhìn đến ngây dại.

Chính là…. Vì sao trên lông mày có sẹo ?

Thu Nguyệt vươn ngón tay nhỏ nhắn như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhỏ nọ.

Đột nhiên, bàn tay Từ Thanh Vân duỗi ra, giữ chặt cổ tay của Thu Nguyệt, kéo nàng về phía mình, Thu Nguyệt lập tức bị đặt trên ghế quý phi mềm mại, cả người Từ Thanh Vân áp lên thân thể với những đường cong lả lướt của nàng. Vốn là ghế dựa nằm rất thoải mái, bởi vì hai người nằm, lại trở nên cực kỳ chật chội. Vì không muốn Thu Nguyệt ngã xuống, hai chân rắn chắc của Từ Thanh Vân gắt gao kẹp lấy nửa người dưới của Thu Nguyệt, cánh tay tráng kiện ôm chặt nàng.

Hai người mặt đối mặt, rất gần nhau, Thu Nguyệt có thể cảm thấy hơi thở Từ Thanh Vân phả ra nơi chóp mũi của nàng, đôi mắt màu nâu nhạt gắt gao nhìn vào đôi mắt sáng như sao của nàng, khuôn ngực rắn chắc kề sát, nàng như nghe được tiếng tim đập dồn dập của hắn…

“Có chuyện gì sao? Thu Nguyệt.” Âm thanh của Từ Thanh Vân hơi áp bức.

“A! Nhị trang chủ, ta…” Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, mài tóc dài như thác nước xõa tung trên ghế.

“Gọi ta là Thanh Vân!” Từ Thanh Vân vùi đầu vào trong mái tóc đen mượt của Thu Nguyệt, ngửi mùi hương tỏa ra từ tóc nàng.

“Hả?” Thu Nguyệt không hiểu vì sao Từ Thanh Vân lại nói vậy, ngây ngẩn cả người.

“Gọi đi!” Từ Thanh Vân ở bên tai ôn nhu thúc giục.

“Từ… Từ đại ca!” Thu Nguyệt không gọi được, đành phải dùng cách gọi trước kia đáp lại.

“Không đúng! Thu Nguyệt gọi sai rồi, phải nhận trừng phạt.” Âm thanh của Từ Thanh Vân trầm thấp, thong thả.

“A!” Thu Nguyệt sợ hãi. Hôm nay nhị trang chủ sao lại kỳ lạ như vậy?

Từ Thanh Vân ngẩng đầu, bàn tay to nắm cằm xinh xắn. Quá mức kinh hoảng làm cho cái miệng đỏ nhỏ của Thu Nguyệt run nhè nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi thơm tho màu phấn hồng. Từ Thanh Vân cúi đầu, hôn lên miệng mềm mại nhỏ nhắn đang hé mở. (#thu: phi lễ phi lễ a~ Từ ca phi lễ Thu Nguyệt tỷ a~ *la hét* …#Từ ca: *lườm* *vận công*…#thu: *hự, bay ra ngòai*..)


Đầu lưỡi của hắn thuận lợi trượt vào trong miệng Thu Nguyệt, quấn lấy cái lưỡi của nàng triền miên, Từ Thanh Vân tham lam tàn sát bừa bãi trong miệng Thu Nguyệt, không ngừng dây dưa.

Sức nặng của thân thể nam nhân làm cho Thu Nguyệt hãm sâu trong ghế, không thể động đậy, mặt khác nàng cũng đã sợ ngây người, cả người cương cứng, để mặc đầu lưỡi của Từ Thanh Vân, muốn làm gì thì làm. Dần dần, nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, hô hấp dồn dập hỗn loạn.

Không biết qua bao lâu, Từ Thanh Vân rốt cục rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Thu Nguyệt. Hắn thở nhẹ, nhìn thằng chằm chằm vào đôi mắt Thu Nguyệt, giọng khàn khàn: “Gọi ta Vân!”

Thu Nguyệt như bị âm thanh này thôi miên, mềm mại kêu, “Vân!”

Khóe miệng Từ Thanh Vân cong lên, vừa lòng nở nụ cười. “Thu Nguyệt ngoan, làm đúng rồi, ta thưởng cho nàng.”

Nói xong, lại cúi đầu, hôn lên môi Thu Nguyệt. (#thu: *ở ngoài ngượng dậy* *la* sắc lang a~ … #Từ ca: *trừng*.. #thu: hự, ta ko nói là dc chứ giề *gục*)

“A… ” Cả người Thu Nguyệt bị hôn đến mơ mơ màng màng, tiếng thở gấp bật ra từ khóe miệng.

Nước bọt giao triền từ khóe miệng xinh xắn của Thu Nguyệt chảy xuống, Từ Thanh Vân dùng môi hôn khô, cánh môi một đường xuống phía dưới, theo cần cổ trắng như tuyết, đi tới trước ngực Thu Nguyệt.

Hai tay Từ Thanh Vân cách lớp quần áo vuốt ve ngực Thu Nguyệt, lúc này hai bầu ngực ửng hồng của Thu Nguyệt vì bị đụng chạm mà một chút lý trí đã trở về.

Chưa từng có người làm như vậy!

“A! Dừng tay! Mau dừng tay!” tay nhỏ bé của Thu Nguyệt muốn đẩy nam nhân đang nằm phía trên ra.

“Không! Ngươi thơm quá !” Khuôn mặt Từ Thanh Vân dán trước ngực của Thu Nguyệt, ngửi mùi thơm cơ thể của nàng, hai tay vẫn không nhàn rỗi, tiếp tục vuốt ve ngực Thu Nguyệt.

Không thể, không thể như vậy, mau dừng tay… Cả người Thu Nguyệt căng thẳng, mặt đỏ lên, lại không đẩy được Từ Thanh Vân, trong lúc bối rối gấp đến độ khóc, lại nói “Nhị trang chủ…”

“Ta nói rồi không được gọi ta như vậy!” Từ Thanh Vân như bùng nổ, ngước lên nửa người, quát Thu Nguyệt.

Khi hắn nhìn hai mắt Thu Nguyệt tràn ngập nước mắt thì không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Không cần như vậy! Van cầu ngươi, không cần……” Thu Nguyệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, lông mi dài nhỏ đã bị nước mắt thấm ướt.

Từ Thanh Vân ý thức được mình làm nàng sợ. Theo phản ứng của nàng có thể biết chưa bao giờ có nam nhân chạm qua nàng, ngay cả sắc quỷ đại ca kia cũng không!

Nhìn bộ dáng mỹ nhân khóc như hoa lê đẫm mưa [1], Từ Thanh Vân đau lòng không thôi, vụng về gạt nước mắt của Thu Nguyệt, nửa người trên nhỏm dậy, dùng âm thanh giàu từ tính trấn an nàng: “Đừng khóc. Ngoan!”


Thu Nguyệt cảm giác được nam nhân phía trên không làm gì nữa, mới chậm rãi ngừng khóc. Nàng khép đôi mắt đẹp, lông mi dài nhỏ đẫm nước, hai má vì bị hoảng sợ mà đỏ bừng, đôi môi đỏ thắm mà ướt át, đều dụ dỗ người nằm phía trên nàng, Từ Thanh Vân.

Từ Thanh Vân hít sâu một hơi, cố gắng trấn định nói: “Đừng khóc… Ngoan, Thu Nguyệt, ngươi đến đây tìm ta có chuyện gì?”

Khi được Từ Thanh Vân hỏi đến, Thu Nguyệt từ từ khôi phục bình tĩnh, nhẹ nói : “Kia… Kia….” Nàng không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, sợ gọi sai lại bị hôn.

“Cái kia… Ta nghĩ… Ta nghĩ ngày mai rời đi chỗ này, đi đến Tô Châu.” Nàng bỏ bớt xưng hô, trực tiếp nói vấn đề chính.

Từ Thanh Vân nở nụ cười, “Chỉ vậy?”

Thu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, “Uh! Chỉ vậy.”

Hóa ra nàng không phải muốn dụ dỗ hắn! (#thu: xì, tưởng bở à *xách dép chạy*)

Con ngươi màu nâu nhạt hiện lên ánh sáng khó hiểu, khóe miệng Từ Thanh Vân cong lên, cả người thoáng chốc trở nên mị hoặc. Hắn đứng dậy, rời khỏi người Thu Nguyệt. Cả người Thu Nguyệt đang bị ép chặt được xua tan, lén lút thở ra.

“Ta rất nặng?” Nhất cử nhất động của nàng đều thoát không khỏi đôi mắt hắn.

“Không…… Không phải, ta…… Ta chỉ là không quen bị như vậy……” Thu Nguyệt vội vàng đứng dậy.

Nàng chưa từng bị nam nhân hôn môi qua!

Từ Thanh Vân nâng cằm Thu Nguyệt lên, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp ngập nước kia, ý tứ sâu xa nói: “Chưa từng có người nào chạm qua nàng sao?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.

Thu Nguyệt lùi từng bước, rời khỏi bàn tay của Từ Thanh Vân, dùng âm thanh khẽ run nói: “Nhị…… Nhị trang chủ, nếu như không có chuyện khác, Thu Nguyệt cáo lui trước.”

“Lại gọi ta là nhị trang chủ, đêm nay nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi căn phòng này!” đáy mắt Từ Thanh Vân nổi lên chút tức giận.

Thu Nguyệt lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Chẳng lẽ hắn muốn giống vừa rồi lại đem nàng đặt ở ghế quý phi?! Thu Nguyệt vội vàng rời đi ghế nằm kia rất xa.

Từ Thanh Vân nhịn không được cười, hắn thật sự thích nhìn ngắm Thu Nguyệt, những động tác của nàng trong mắt hắn đều đáng yêu vô cùng.

“Gọi tên ta, nếu không ta liền không để nàng rời khỏi nơi này.” Hắn muốn kéo gần khoảng cách với nàng.

“Thu…… Thu Nguyệt chỉ là một tỳ nữ trong Từ gia trang, không dám gọi thẳng tên của Nhị trang chủ.” Thu Nguyệt muốn cùng hắn vạch ra giới hạn rõ ràng.

“Chẳng lẽ trong lòng nàng thật sự muốn ở lại ?” Từ Thanh Vân liếc nhìn nàng.

“A! Không….. Không phải!” Thu Nguyệt lắc đầu liên tục.

“Vậy gọi tên ta!” Từ Thanh Vân từng bước tới gần.


Vóc dáng Thu Nguyệt nhỏ xinh, ngửa đầu nhìn hắn, cảm giác một khí thế áp bách khó hiểu.
“A…… Từ…… Từ đại ca!” Thu Nguyệt thật sự gọi không được hai chữ Thanh Vân này.

Từ Thanh Vân dùng đôi mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm nàng, môi mỏng mím thành một đường, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt biến thành lãnh khốc nghiêm khắc, cả người tản mát vẻ nguy hiểm.

Thu Nguyệt nhìn biểu tình của Từ Thanh Vân, biết hắn không vừa lòng câu trả lời của mình. Đêm cũng đã khuya, lại đợi như vậy, không hiểu sẽ phát sinh chuyện gì…. Nàng đành phải thỏa hiệp.

Phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ là tên mà thôi, tựa như đang gọi bạn tốt giống nhau thôi, đừng lo, đừng lo…… Thu Nguyệt không ngừng thuyết phục chính mình.

Rốt cục, Thu Nguyệt hít sâu một hơi

“Thanh…… Thanh Vân.” tiếng Thu Nguyệt như muỗi kêu, nàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của mình.

“Kêu một lần nữa!” Từ Thanh Vân gợi lên nụ cười quyến rũ, đáy mắt lóe hào quang.

“Ngày mai ta sẽ rời đi!” Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, vội đẩy cửa thư phòng ra, bối rối đi xuống lầu, trong lúc quá vội vàng, thiếu chút nữa đã té ngã.

Thu Nguyệt rời đi cũng không khiến ánh sáng trong mắt Từ Thanh Vân biến mất, ở sâu trong con ngươi tựa hồ có một ngọn lửa chậm rãi cháy lan ra.

(*)Giang Nam mỹ nương tử.

Xuân giang hoa nguyệt dạ u yết tuyền lưu thanh

Đê đê thiết thiết tào tào cấp cấp

Giang thị tương tư ý.

****

(*)Giang nam mỹ nương tử

Đêm trăng hoa trên sông xuân tiếng nước tuôn róc rách

Tiếng nhỏ chói tai vội vàng

Đều là ý tương tư…

~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Hoa lê trong mưa

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.