Giang Nam Kỳ Nương Tử

Chương 1


Bạn đang đọc Giang Nam Kỳ Nương Tử – Chương 1


Vạn Lịch (1573-1620) triều Minh, phủ Phúc Châu, Tĩnh Hải phủ tướng quân.
“Đáng chết! Lại là bọn chúng! Bọn giặc này không thể có một ngày không gây sự được sao? Thật đáng giận!”
Bàn tay của một nam nhân cao lớn rất tuấn tú bóp nát truyền thư cấp báo quân tình, ở Tĩnh Hải phủ tướng quân vang lên tiếng gầm nhẹ đầy phiền chán.
“Vệ đại tướng quân, làm sao vậy? Thổ phỉ lại tới gây sự à?” Một vị nữ tử xinh đẹp thanh tú ngồi ở chính sảnh, nàng hớp một ngụm trà, nói với nam nhân bằng giọng chán nản. Nàng mới vừa ăn hết bánh nhân hàu nổi tiếng của Phúc Châu, uống một ngụm trà tiêu mỡ.
Nam nhân có hình dáng cao lớn kia chính là Bình Khấu đại tướng quân Vệ Đình Long danh chấn thiên hạ, nữ tử còn lại là thần y danh xưng Triệu Vô Ngôn. Haười quen biết đã nhiều năm, không có chuyện gì mà không nói với nhau được. Lúc này hai người đang ở Tĩnh Hải phủ tướng quân tại Phúc Châu, là vì bằng hữu của Vệ Đình Long là Tĩnh Hải đại tướng quân Địch Dục Thiên bị trúng kỳ độc, cần gấp Triệu Vô Ngôn có y thuật cao siêu cứu chữa, cho nên hai người Vệ Đình Long và Triệu Vô Ngôn vội vàng từ kinh thành chạy tới. Trong khi Triệu Vô Ngôn còn đang suy nghĩ làm sao giải độc, thì quân lệnh vô cùng khẩn cấp được mang tới.
Vệ Đình Long liếc nhìn Triệu Vô Ngôn một cái, vẻ mặt đanh lại nói: “Vô Ngôn, lần này thật sự khẩn cấp, muội…”
“Tôi không sao, huynh vẫn nên nhanh chóng chạy tới tiền tuyến đi, đừng hoãn lại quân tình.” Triệu Vô Ngôn đứng dậy, vẻ mặt thành thật nói với hắn.
“Vậy còn… thương thế của Dục Thiên…” Vệ Đình Long thực lo lắng cho thương thế người bạn tốt của mình.
“Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho ngài ấy, đừng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi. Vô Ngôn, muội cũng phải bảo trọng.” Vệ Đình Long nói xong, cất bước đi ra phủ tướng quân.
“Aiz! Vệ đại tướng quân, huynh còn chưa nói cho tôi biết lần này cần đến chỗ nào! Để tôi còn biết mà bảo huynh mang chút thổ sản(đồ ăn, đồ dùng) nổi tiếng của địa phương.” Thời gian cấp bách, mà Triệu Vô Ngôn vẫn không quên thói quen của Vệ Đình Long. Thật ra hắn là ẩm thực gia, trên tay nàng còn mang theo túi bánh nhân hàu mà sáng nay hắn đưa cho nàng.
Vệ Đình Long cười khổ, “Chắc lần này không có đồ ăn ngon rồi.”
“Chỗ nào?” Triệu Vô Ngôn mang theo túi giấy đứng ở cửa phủ tướng quân hỏ
Vệ Đình Long giật dây cương, vội cưỡi bạch mã chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn lưu lại một câu: “Thạch Gia Pha, phủ Tây An.”
Thạch Gia Pha, phủ Tây An.
“Đông Ân, quả thật là cô! Đánh cho đối phương thất bại đến thảm hại, quan binh trong thời gian ngắn này hẳn sẽ không dám tiếp tục tấn công Thạch Gia Pha chúng ta đâu.” Một tiểu tử tuổi còn trẻ gánh bao gạo, vui vẻ cao giọng nói.
“ Đúng vậy! Nạn hạn hán hoành hành đã nhiều năm, triều đình lại tăng thêm thuế má, dân chúng chúng ta không có cơm ăn, cướp đoạt quan lương (lương thực của triều đình) lấp vào bụng chúng ta cũng tốt!” Đại bá phụ kia phụ họa, phụ giúp xe lương(xe chở lương thực) cùng nam tử da ngăm đen.
“Tốt lắm, ở đây chúng ta có thể xử lý, Đông Ân, muội về nhà gặp đại nương trước đi, đại nương sẽ lo lắng.” Nam tử da ngăm đen nói.
Chỉ thấy một gã mặc xiêm y bằng vải thô, là thiếu niên trẻ tuổi che mặt gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mọi người trong Thạch Gia Pha vẫn như trước vội vàng khuân vác lương thực của quan phủ vừa mới cướp được, toàn bộ người già trẻ trong thôn đều bắt tay vào khiêng nâng, lần lượt từng thớ cơ màu vàng trên mặt đều hiện lên nét vui sướng…
“Đại nương, con đã trở về.” Lương Đông Ân bước vào một căn phòng trong ngôi nhà thấp bé, giọng nói bình tĩnh khẽ vang lên.

“A! Đông Ân, con đã trở lại. Có khỏe không? Có bị thương không? Ôi, sao tay lại chảy máu thế? Phải mau băng bó, mau ngồi xuống! Mau ngồi xuống!” Một người đàn bà nhỏ gầy từ bên trong mờ tối đi ra, nhìn thấy cánh tay Lương Đông Ân bị chảy máu trước mắt, vẻ mặt yêu thương lập tức trở nên hết sức bấn loạn, vội kéo nàng ngồi xuống.
“Đại nương, không sao mà, chỉ là ngoại thương thôi.”
“Ngoại thương cái gì chứ! Lần trước bị quan binh chém ột đao, miệng vết thương thật dài, phải mất nhiều thời gian mới khỏi hẳn… Đông Ân à, hiện nay lương thực trong thôn còn đủ, con cũng đừng đi cướp lương thực quan binh nữa, nguy hiểm lắm. Con là khuê nữ, lại giống nam nhân ra ngoài đánh giặc, nếu lỡ có bề gì…”
“Đại nương, đừng nói nữa. Có thể vì thôn làm chút chuyện, con thật vui mừng… Cho dù có bị mất mạng, cũng xứng đáng. Dù sao thôn này cũng đã coi trọng con.”
Đại nương một bên vừa băng bó vết thương ở tay của Lương Đông Ân, một bên lo lắng nhìn nàng. Xem cánh tay nhỏ dài, mặt trái xoan, ngũ quan rõ ràng của nàng, thì biết ngay là một vị cô nương tốt bụng hoạt bát, nếu sinh trưởng trong một gia đình tốt, hẳn cũng là thiên kim tiểu thư. Nàng bất đắc dĩ đã sinh trưởng trong thôn trang nhỏ thuộc loại nghèo khó đói khát, nhìn thắt lưng nàng không được đầy đặn ấy, cổ tay cũng nhỏ, còn muốn chỉ huy người trong thôn đi tác chiến cùng quan binh, trong lòng bà hoàn toàn không muốn.
Thạch Gia Pha đã bị nạn đói hoành hành nhiều năm, cuộc sống thôn dân trở nên khốn khổ, triều đình cố tình còn tăng thêm thuế địa phương, dân cũng đã không nuôi sống nổi chính mình, lấy đâu ra bạc mà nộp lên trên chứ? Cho dù bán con trai bán con gái đi, cũng chẳng gom đủ cho quan trên, toàn bộ thôn dân chỉ có nước tạo phản, chống đối tham quan thu thuế, cướp đoại lương thực của quan binh, làm như vậy cũng chỉ vì miếng cơm.
Triều đình phái đại quân ra đối phó với phản tặc, có một số thôn trang bị tiêu diệt hoàn toàn, thôn diến thành thổ phỉ, vào nhà cướp của khắp nơi, về sau có một số binh lính bởi vì không được tiếp tục lĩnh lương bổng, sống không nổi, cũng trở thành một phần tử thổ phỉ, đó là nguyên nhân chính khiến xã hội trở nên hỗn loạn. Triều đình sắc phong Vệ Đình Long làm Bình Khấu đại tướng quân, mục đích ngay lúc này là tiêu diệt thổ phỉ.
“Đông Ân, triều đình vẫn coi chúng ta là cái gai trong mắt, con hãy cứ nghỉ ngơi một chút trước, đợi tình hình lắng dịu. Nghe nói triều đình đã sai đại quân, do Bình Khấu tướng quân suất lĩnh, tất nhiên là muốn một mẻ tóm gọn hết những người cướp quan lương, chúng ta hãy cứ phòng tránh trước vẫn hơn!” Đại nương ở bên cạnh nói xong, đã băng bó tốt cho vết thương trên tay nàng.
“Đại nương, lương thực trong thôn còn rất ít. Mười ngày sau có một lượng lớn quan lương cần vận chuyển đến phủ Duyên An, phải đi qua chỗ này của chúng ta. Nếu tiếp tục cướp đợt này, trong thôn có thể sống bình yên qua mùa đông.” Lương Đông Ân đứng dậy, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bả vai gầy yếu của đại nương, bình tĩnh nói.
“Đông Ân!” Một nam nhân cao lớn từ ngoài phòng tiến vào.
“Lỗi đại ca.” Lương Đông Ân gật gật đầu.
“Mẹ, đích thân Đông Ân dụng kế đánh cho quan binh thất bại đến thảm hại, mọi người thật sự bội phục muội ấy!” Lương Lỗi nghênh ngang ngồi xuống.
“Ta biết. Khi ra ngoài con cần phải che chở nhiều cho Đông Ân, Đông Ân chỉ là một cô gái, cả ngày đánh giết, đối với Đông Ân thật không tốt… Con xem tay nó lại bị thương này.”
Lương đại nương lộ ra vẻ mặt đau khổ.
“Đông Ân, muội bị thương à?” Lương Lỗi kinh hãi, lập tức nắm tay nàng lên xem kĩ.
“Lỗi đại ca, muội không sao, là đại nương lo lắng quá mức thôi.” Lương Đông Ân rút tay về.
“Không chỉ mẹ huynh lo lắng, mà huynh cũng sẽ lo lắng! Đông Ân, huynh…” Lương Lỗi nóng nảy.
“Đại nương, Lỗi đại ca, con biết hai người đối xử rất tốt với con. Thật sự không cần bị vết thương nhỏ này làm kinh hãi, con nghỉ tạm mấy ngày sẽ tốt lên thôi. Lỗi đại ca, mười ngày sau chúng ta còn phải đi cướp một lượng lớn quan lương khác, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Lương Đông Ân bình tĩnh nói xong, liền đi vào bên trong nghỉ tạm.
Lương Lỗi nhìn bóng dáng nàng biến mất, trong lòng có chút cô đơn. Mà tất cả đều không qua được mắt của đại nương.
“Con, việc này có miễn cưỡng cũng không được. Đông Ân từ nhỏ được nhà chúng ta nhận nuôi, một lòng suy nghĩ cho Lương gia, báo ơn cho thôn, bây giờ nó không suy nghĩ gì cả. Chờ thêm chút đi.”
“Mẹ, nhưng con thật sự thích muội ấy!” Lương Lỗi vội vàng nói xong.

“Aiz, hiện nay tình thế loạn lạc như vậy, có thể sống được đến mai hay không chúng ta còn chưa biết, vẫn là nhìn lại thì hơn.” Lương đại nương nhỏ gầy nói xong, chậm rãi đi ra khỏi phòng, làm bữa tối.
Bỏ lại Lương Lỗi ở một mình trong phòng, nhìn vào trong lòng bàn tay to của mình đã nắm qua tay của Lương Đông Ân…
Mặt trời chiều đã ngã về phía Tây, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng cũng không sáng được như ban ngày, Lương Đông Ân cùng hơn trăm người mặt đồ đenhan xếp thành một hàng, đeo mặt nạ, núp phía sau tảng đá lớn, hai mắt nhìn chằm chằm hướng vận chuyển của quan binh, đó là vận chuyển đến biên phòng phương Bắc, cấp lương thực cho quan binh biên phòng.
Chứng kiến quan chức dẫn đầu ngồi không mà hưởng, bộ dáng hai mắt mơ mơ màng màng, Lương Lỗi hừ một tiếng. “Tham quan đó đúng thật là ăn no rửng mỡ. Ngay cả cháo mà dân chúng còn chưa được ăn!”
“Lỗi đại ca, không được lên tiếng!” Lương Đông Ân ở bên, nhỏ giọng nói. “Kỳ quái! Hôm nay đội ngũ vận chuyển lương thực thật không giống… Trước kia đều đó đại đội quan binh hộ tống, hôm nay chỉ có quan viên, nha dịch… Nhân số quá ít, có gian trá!” Hai tròng mắt nâu nhạt của Lương Đông Ân nhìn chằm chằm quân lính triều đình phía trước.
“Đông Ân, cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Làm không tốt thì triều đình sẽ không phát tiền lương, lính đào ngũ gia tăng, mới chỉ còn nha dịch, bộ khoái hộ tống xe lương. Tận dụng thời cơ đi!” Một tiểu tử nói.
“Không… có gian trá… Tiểu Tứ, ngươi làm gì vậy? Mau trở lại!” Lương Đông Ân kêu gấp.
Chỉ thấy tên tiểu tử vừa rồi đã lao ra khỏi tảng đá lớn, vung lên đại đao, chém tới hướng nha dịch đang hộ tống cả một đoàn xe lương.
“Đáng chết thật! Lỗi đại ca, mọi người xông lên!” Lương Đông Ân đâm lao phải theo lao, phải hạ lệnh tiến công!
“Xông lên! Giết chết tên tham quan này!”
“Không bỏ sót bất cứ cái gì! Giết hết!” Mọi người ở Thạch Gia Pha hô to.
“Có ai không! Hộ giá! Hộ giá.” Quan viên mập mạp vội vã kêu.
Troảng thời gian ngắn, bụi đất tung bay, tiếng ngựa hí, tiếng gào thét của mọi người, hòa quyện vào nhau thành âm thanh rầm rĩ vang trời.
Quan viên địa phương, đám người bộ khoái nhìn thấy cường đạo Thạch Gia Pha, cả đoàn trở nên hỗn loạn, lập tức giải tán, biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu, lưu lại một đoàn xe lương thực.
Mọi người Thạch Gia Pha thấy cướp được xe lương, mỗi người đều vui mừng khôn xiết.
“Tôi nói rồi! Bọn hắn chỉ là đám ô hợp, phải tận dụng thời cơ!” Tiểu Tứ trẻ tuổi gỡ xuống mặt nạ, đẩy một xe lương thực, vui mừng nói.
“Không đúng! Quá dễ dàng!” Hai mắt Lương Đông Ân vẫn cảnh giác nhìn bốn phía.
Không đúng! Không thích hợp! Trong lòng nàng vô cùng bất an.
“Đông Ân, thừa dịp viện quân còn chưa tới, chúng ta mau chở lương thực này về thôn đi!” Lương Lỗi cũng đẩy xe lương, nói với Lương Đông Ân.
Trong lúc này…
“Các ngươi đừng hòng rời khỏi chỗ này! Nhiều lần đánh cướp quan lương, các ngươi thật to gan! Hôm nay Vệ Đình Long ta nhất định phải bắt hết các ngươi mới được!” Vệ Đình Long tuấn tú kiệt xuất mặc khôi giáp, xuất hiện ở trên sườn núi, thân ảnh cao to tiêu sái như ngọc thụ lâm phong.

“Có cạm bẫy! Mọi người cẩn thận!” Lương Đông Ân hô to.
Quả nhiên, mấy trăm tên lính từ xe lương nhảy ra, bọn họ nằm ngay trên xe lương, dùng những túi lương che giấu, lúc này cầm đao kiếm trong tay nhảy ra, gặp người liền chém.
“Tiểu Tứ, Bình bá, các người mau rút lui! Tôi cản lại phía sau cho!” Lương Đông Ân hô to với người đằng sau, vung mạnh đại đao chém vài tên lính.
“Nhưng…” Đám người tiểu Tứ vẫn còn do dự.
“Không nhưng nhị gì hết! Đây là mệnh lệnh! Mau rút lui!” Lương Đông Ân nghiêng người tránh mũi tên phóng tới, đại đao vung lên, lại thêm một tên lính ngã xuống.
Mắt thấy quan binh đông như kiến càng ngày càng nhiều, tình thế biến hóa, nàng hô to “Đi mau! Chậm nữa sẽ không kịp!” Quan binh càng ngày càng nhiều, chặn lại đường lui của mọi người Thạch Gia Pha, mọi người cầm trong tay song đao, vừa giết vừa lui, cốt ý muốn mở đường máu.
Không được! Tiếp tục như vậy toàn quân sẽ bị diệt sạch!
Lương Đông Ân thấy tình thế nguy cấp, cắn răng một cái, rồi hô to: “Lỗi đại ca! Các người mau tránh ra, ta cho phát nổ đây!”
Mọi người vừa nghe, lập tức tìm chỗ gần nhất núp vào.
“Oành! Oành…” Lương Đông Ân giật dây pháo, sức công phá dữ dội, quan binh vây quanh bọn họ đã chết hơn phân nửa, xác chết khắp nơi, mọi người Thạch Gia Pha thuận lợi tiến vào đường mòn bí mật.
Lương Đông Ân khẩn cấp lên ngựa, thoát khỏi binh lính phía sau xe lương, quay đầu chạy về hướng bên trái triền núi. Đó là chỗ Vệ Đình Long đang đứng. Nàng cần phải hạ thủ tên cầm đầu…!
“Đông Ân!” Lương Lỗi phi nước đại theo phía sau nàng.
Lương Đông Ân cất đao, bắt đầu vung trường tiên (roi dài) trong tay lên, không ngừng đánh hạ cơn mưa tên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân trên sườn núi.
Giết hắn, khẩu khí hổn hển của dân chúng vang lên!
Lương Đông Ân thành công xông lên triền núi, đã có nhiều quan binh hơn đến hộ giá bên người Vệ Đình Long. Người bắn cung phát động công kích tới hướng Lương Đông Ân, vạn tên cùng bắn ra, Lương Đông Ân vung lên trường tiên trong tay, xoay một vòng để bảo vệ thân thể, thoáng nhếch miệng, đôi mắt nâu lạnh lùng liền nhìn đăm đăm vào Vệ Đình Long, vẻ mặt lạnh như băng.
Là đôi tròng mắt kia!
Đôi mắt nâu xinh đẹp kia thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng xuân của hắn!
Vệ Đình Long cảm thấy kinh hoảng.
Hắn híp mắt nhìn thẳng lại cặp mắt lạnh lùng nghiêm nghị kia, không mang theo một tia cảm tình của con người. Đúng vậy, đó là hai tròng mắt không ngừng xuất hiện trong mộng của hắn, hắn cùng với chủ của đôi mắt này giao hoan mây mưa…
Đáng chết thật! Đúng như lời giải thích của Triệu Vô Ngôn, hắn thích nam nhân!
Aaa, giết hắn đi! Triệu Vô Ngôn đã xác định vững chắc là sẽ không bỏ qua cơ hội làm tổn thương hắn…
Vệ Đình Long thấy rõ ràng trước mắt.
“Đông Ân!” Lương Lỗi ở phía sau nàng hô to.
Lương Đông Ân cảm thấy sau lưng có một trận đau đớn, nàng cắn răng một cái, không hề quay đầu lại. Nàng biết mình trúng tên, một mũi tên cắm thẳng vào sau vai trái của nàng, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm Vệ Đình Long, đó là ánh mắt của thợ
Hắn là con mồi của nàng, nàng muốn giết hắn!

Đột nhiên, tay phải Vệ Đình Long vừa khoát lên, toàn bộ binh lính đều ngừng lại.
Đôi con ngươi đen của hắn nhìn tới trước chỉ thấy đôi mắt của một người, vóc dáng nhỏ gầy, ánh mắt sắc bén, tuổi còn rất nhỏ.
Vai trái nam tử này trúng tên, đổ máu đầm đìa, nhưng còn coi thường quan binh đông đảo, cố ý xông lên đây, con ngươi ngời sáng nhìn chằm chằm hắn, mặc dù trong mắt hào hùng hướng đến nghìn vạn người, nhưng dưới sắc trời sẫm tối, lại trở nên đẹp một cách thê lương!
Hắn quả thật ngưỡng mộ nam tử này! Phản ứng của vật giữa hai chân trở nên dữ dội, làm Vệ Đình Long chau lại mày kiếm—đúng là bị Triệu Vô Ngôn kia nói trúng! Nữ tử ấy nói cái gì cũng đúng, tốt nhất là quên đi cái miệng trúng phóc của Triệu Vô Ngôn thôi!
Khuôn mặt tuấn tú chợt run, Vệ Đình Long lạnh lùng lên tiếng, “Ngươi là ai?”
“Là người muốn lấy mạng ngươi!” Lương Đông Ân hô, nhảy lên lưng ngựa, tra đoản kiếm bên hông ra khỏi vỏ, lao thẳng tới hướng hắn.
Vệ Đình Long nhảy một cái rời khỏi ngựa, rút trường kiếm, trong nháy mắt lại bị cuốn lấy bởi roi tiên được xuất ra từ tay trái của Lương Đông Ân ở phía sau hông, nhát roi hình cầu vồng xả xuống đất, khiến cho trường kiếm dao động bị ném thẳng lên không trung.
Đáng chết thật! Khí lực của hắn ở chỗ nào vậy? Bởi vì đó là vũ khí đáng sợ nhất, hắn phải ứng phó thật cẩn thận.
Vệ Đình Long rút ra đoản kiếm giấu bên hông giày, hai người đánh giáp lá cà, vật lộn sát người. Đối phương so với hắn thật nhỏ xinh, động tác nhanh nhẹn, nhưng vai trái của hắn đã bị trúng tên, mũi tên còn cắm trên vai hắn.
Vệ Đình Long cười lạnh. Bất quá chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa!
Hắn cười lạnh làm Lương Đông Ân thấy không thoải mái, nhưng nàng không rảnh nghĩ nhiều, nàng hiện tại chỉ muốn giết hắn. Chỉ cần giết chết hắn, Thạch Gia Pha có thể bình an trong nhiều năm… Ánh mắt nàng chuyên chú, mặt không chút thay đổi, phút chốc xuống tay giải quyết tận gốc, đoản kiếm rất nhanh xẹt qua khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lạnh lùng lưu lại vết máu!
“Chết tiệt! Mũi tên có độc này rốt cuộc bao lâu mới phát tác đây? Thạch Khôi!” Vệ Đình Long tức giận nhìn về phó tướng bên cạnh kêu lên.
“Tướng quân! Để tôi đánh cho!” Phó tướng Thạch Khôi ở phía sau vội vã kêu lên.
“Các ngươi đứng xa một chút cho ta!” Vệ Đình Long rống to. Đối phương thật sự quá nhanh, bóng người dường như chưa từng dừng lại.
Lương Đông Ân đi vòng quanh Vệ Đình Long rất nhanh, ánh mắt lạnh lùng tựa như lang sói nhìn đến con mồi.
Lần đầu tiên Vệ Đình Long cảm thấy đối thủ thật khó giải quyết, nhưng cũng thực hưng phấn—bất luận là nội tâm hay dưới háng.
Hắn tự tay tiếp nhận trường kiếm mà Thạch Khôi phóng lên, vận đủ nội công, thi triển chiêu kiếm Kình Thiên (sét đánh), giống như hàng vạn đao kiếm phát ra, ánh sáng tóe ra khắp nơi.
Lương Đông Ân bị trọng thương trong người, động tác có chút chậm chạp, tay phải liền bị chém một đao, miệng vết thương thật dài, máu tươi phun ra, hơn nữa trên vai trái còn bị thương, toàn thân nàng dính đầy máu!
Ánh tà dương màu vàng chiếu rọi, trên người Lương Đông Ân toàn là máu lại trở nên đẹp đến kỳ lạ!
Nàng miễn cưỡng đứng lên, thân thể hơi chao đảo, tựa hồ còn muốn xông lên phía trước, cuối cùng cũng chịu không nổi quỳ rạp xuống đất, còn cố ý đấu tranh muốn đứng lên, cuối cùng cả người xụi lơ ngã về phía sau!
Rốt cuộc đã thoát khỏi tên thợ săn, Vệ Đình Long quắc mắt bĩu môi, đá Lương Đông Ân một cước, “Hừ! Mũi tên độc giờ mới phát tác… Thạch Khôi, các ngươi cần phải cải tiến thêm!” Hắn cố ý xem nhẹ dục vọng mãnh liệt trong người, lạnh lùng nói.
“Đông Ân!” Lương Lỗi đứng ở phía sau nàng, vội vàng ngăn cản binh lính tiến đánh lên dốc, chứng kiến Lương Đông Ân ngã xuống đất, hung bạo rống lên một tiếng, liền muốn chạy lên.
“Mang cả hai về!” Vệ Đình Long bỏ lại câu nói, liền sải bước đến cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.