Đọc truyện Giang Nam Hận – Chương 34: Mưa gió lúc hoàng hôn
Bầu trời lấp ló ra vài tia nắng nhạt,
không khí dìu dịu mát mẻ pha lẫn hương hoa quế ngọt ngào, khiến tâm
trạng ai cũng thư thái. Hỉ Thước đứng trong đại sảnh thì thầm to nhỏ với Hương Lan: “Mấy bữa nay tiểu thư lại kém ăn nữa rồi, em gọi A Thuận
xuống kêu đầu bếp làm vài món ngon mang lên đây. Chị ấy đã gầy thế kia,
giờ ăn uống thất thường kiểu này thì phải làm sao?”
Hương Lan đi theo Tịnh Vi đã mấy năm, tận đáy lòng cũng yêu thích và tôn kính phu nhân, dĩ nhiên rất thành tâm:
“Đúng đó, vài ngày nay em thấy phu nhân ăn khá ít. Để em gọi A Thuận
xuống nhà bếp.”
Một lát sau, Hương Lan trở về, cười toe
toét, khoe: “A Thuận đi rồi, còn nói hôm nay xe từ Giang Nam đưa tới ít
đồ tươi sống, đúng dịp nấu cho phu nhân dùng.” Hỉ Thước nghe xong, liền
thả lỏng người. Kể cũng lạ, Tư lệnh hờ hững với tiểu thư suốt hai năm
qua, nhưng hễ trong phủ có bất kì thứ gì, đều có phần cho tiểu thư. Khác hẳn lúc xưa ở Giang phủ, người ở đó thay trắng đổi đen, nếu họ muốn
được vật quý giá nào, sẽ ba lần bốn lượt tới lui, rồi bỏ mặc. Ban đầu
nàng còn tưởng vì tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia bị Tư lệnh bế đi
đã bốn tháng, mà tiểu thư muốn cái gì, người trong phủ đều lấy thứ tốt
nhất dâng lên.
Trời đã gần trưa, xưa nay tiểu thư luôn
thức sớm, nhưng dạo này lại rất ham ngủ, thường ngủ đến giữa trưa mới
thức dậy. Ngược lại Hỉ Thước thấy vui mừng. Cô nàng rón rén khẽ đẩy cửa, thấy Tịnh Vi còn ngủ có vẻ rất say, khác với kiểu nửa mê nửa tỉnh
thường lệ. Cô nàng chuẩn bị trở ra, thì nghe tiếng Tịnh Vi gọi: “Hỉ
Thước, em tới đỡ chị dậy!”
Hỉ Thước cười, xoay người nói: “Em nhẹ tay nhẹ chân để khỏi ồn, làm sao lại đánh thức chị rồi?”
Tịnh Vi khẽ hà hơi, miễn cưỡng duỗi tay: “Chị mới thức thôi, mấy giờ rồi em? Hôm nay chắc Duệ nhi khóc ầm ĩ quá.”
Trước khi Hỉ Thước đi vào đã coi đồng hồ, thấy nàng hỏi, cô nàng liền đáp gọn: “Gần mười một giờ rồi chị.”
Tịnh Vi ngẩn ngơ, nàng tưởng còn sớm, thế mà đã gần trưa. Hỉ Thước nhận ra thắc mắc của nàng, cười nói: “Mấy ngày cuối thu thời tiết mát mẻ, ban đêm dễ ngủ. Thu rã rời, thu mệt mỏi,
người ta mắc kẹt trong mùa thu.” Tịnh Vi dường như không nghe, nàng vẫn
thất thần. Hỉ Thước phớt lờ, một mạch đi lấy quần áo cho nàng thay. Cô
nàng mới tới bên giường, thấy mặt nàng hơi tái nhưng đôi mắt lộ vẻ vui
sướng. Cô nàng sốt ruột, ngồi xuống thành giường, hỏi: “Tiểu thư, chị bị sao vậy? Chị không khỏe hả? Em kêu người mời bác sĩ Ngô tới.”
Nàng chỉ nở nụ cười tươi tắn, lâu nay Hỉ
Thước không thấy nàng mỉm cười như vậy, khiến cô nàng ngẩn ngơ, lại nghe tiếng nàng nói: “Chị khỏe mà, em chỉ thích làm rộn.” Nàng dừng một lát
rồi hỏi tiếp: “Hôm nay Duệ nhi có gây ầm ĩ không?”
Hỉ Thước đáp: “Em qua lầu phía Bắc lâu
rồi, tiểu thiếu gia đã thức. Cu cậu đã uống sữa và ăn dặm ít cháo. Bảo
mẫu nói, bé ăn uống rất được, mai mốt chắc chắn cao lớn. Chị coi đấy,
mới chút xíu mà tay chân dài ngoằng.”
Nàng rửa mặt chải đầu xong, người hầu đã
chuẩn bị sẵn bữa trưa gồm một đĩa ức ngỗng quay, một tô vịt nấu măng,
một dĩa rau xanh xào nấm hương, cùng hai món tráng miệng là bánh bơ và
bánh đậu xanh. Hỉ Thước trông rồi quay đầu cười với Tịnh Vi: “Đồ còn
nóng, chị ăn trước vài miếng rồi chờ thịt cua lên. Ăn lúc này là ngon
nhất.” Tịnh Vi nghe vậy, vị giác khá hơn thường ngày rất nhiều, liền bắt đầu ăn ngỗng quay, quả thực rất ngon, nàng ăn thêm mấy miếng. Hương Lan ít khi thấy khẩu vị nàng tốt như vậy, liền nháy mắt với A Thuận, ý bảo
hắn mau xuống hối nhà bếp làm thịt cua.
Thịt cua ở Giang Nam có vị rất ngon, ngày trước là cống phẩm của triều đình. Hồi xưa ở Giang Nam, hễ tới mùa,
trong phủ chế biến rất nhiều món cua, nàng cũng rất thích ăn. Người hầu
mang cua lên, Hỉ Thước liền đứng lên lột vỏ. Cửa sổ bằng kính của phòng
ăn mở rộng, gió lùa qua, hương thịt cua bay khắp nơi. Tịnh Vi vốn đang
ngon miệng, ấy vậy mà vừa nghe tới mùi cua, nàng bỗng thấy tanh nồng,
ngực liên tục cuồn cuộn như muốn nôn mửa.
Hỉ Thước thấy mặt nàng trắng bệch, vội
kêu người hầu đem đi. Cô nàng rút khăn lau tay, rồi vỗ vỗ lên lưng nàng: “Chị bị sao vậy? Không phải hồi trước chị thích ăn nhất à?” Đến lúc
này, Tịnh Vi đã đoán được, nàng vốn đã hoài nghi các triệu chứng ham
ngủ, biếng ăn giống hệt lúc nàng mang thai Duệ nhi. Tuy nhiên lòng nàng
hơi bất an. Sau bữa đó mọi thứ vẫn thế, tựa như chưa từng xảy ra điều
gì.
Hỉ Thước tiễn đám người bác sĩ Ngô ra về, vẫn còn trong giai đoạn hưng phấn. Cô nàng cảm thấy thời tiết quá tốt,
ngày quá tươi, và cuộc sống sau này càng đẹp. Cô nàng vừa giúp Tịnh Vi
nằm ngủ, định sai người hầu xuống gọi đầu bếp đun ít thuốc bổ thì thấy
xe chở Hách Liên Tĩnh Phong chạy vào sân. Từ ngày Tư lệnh chuyển đi, đây là lần đầu tiên hắn đến lầu Tiểu Dương. Cô nàng cười toe toét ra chào
đón, định nói lời chúc mừng.
Cô nàng chỉ thấy mặt hắn xanh mét, thần
sắc rất thô bạo. Từ ngày cô nàng và tiểu thư vào phủ tới nay chưa từng
gặp biểu hiện kiểu này của hắn bao giờ, hắn luôn ung dung bình tĩnh. Cô
nàng chưa kịp mở miệng, Hách Liên Tĩnh Phong đã lạnh lẽo hỏi: “Phu nhân
đâu?”
Cô nàng vội trả lời: “Chị ấy đang ngủ
trong phòng.” Chỉ thấy hắn đùng đùng nổi giận xuyên qua đại sảnh, dùng
chân đá mạnh cánh cửa hai tiếng ‘ầm ầm’, rồi sau đó hắn dùng sức đóng
sầm cửa lại.
Tịnh Vi đang nằm chợp mắt, nghe tiềng ồn
thì ôm chăn ngồi dậy. Bỗng thấy hắn hai bước nhập một vọt tới bên
giường, túm bả vai nàng, hai mắt muốn phun máu, gằn giọng: “Nói? Đứa bé
đó là của ai?” Thì ra sau bữa trưa Tịnh Vi nôn mửa mãi, Hỉ Thước cho
người mời bác sĩ Ngô đến. Bác sĩ Ngô tới hỏi thăm sơ qua và cầm ống nghe khám, sau đó không ngừng chúc mừng Tịnh Vi, nói nàng lại mang thai lần
nữa. Bác sĩ Ngô là người khôn khéo, vừa về bệnh viện đã vội vã gọi điện
thoại chúc mừng Hách Liên Tĩnh Phong.
Hách Liên Tĩnh Phong vốn đang họp, nghe
người hầu vào báo về tình hình sức khỏe của phu nhân, liền ngừng hội
nghị một lát. Ai ngờ, bác sĩ Ngô nói đúng việc này, lúc hắn nghe, máu
như dồn hết lên não. Hắn đã gần hai năm không chạm qua nàng, làm sao có
thể có con? Mặc dù bất chợt hắn nằm mộng xuân nhưng đó không phải sự
thật, đó chỉ là giấc mộng Hoàng Lương[1] của hắn. Vì vậy chưa nghe xong điện thoại mà hắn tông cửa đi thẳng ra ngoài.
Bấy giờ hắn thấy đôi mắt nàng gợn sóng
gợi tình, có vẻ mù mịt. Hắn nhìn nàng không chớp, mớ tóc đen như tơ thả
lỏng sau lưng, càng tôn thêm làn da tuyết nhường, sương trốn. Đó là một
hình ảnh rung động lòng người. Nếu bình thường nàng nhìn hắn như vậy,
hắn sẽ chùn bước. Nhưng phút giây này, hắn hận không thể ăn tươi nuốt
sống nàng! Hắn dùng sức hung hãn chộp lấy nàng, quát: “Cô nói đi! Đứa bé đó là của ai?”
Lòng nàng vốn tràn đầy vui mừng, mặc dù
hắn hờ hững, trái ôm phải ấp, phong lưu khoái hoạt, nhưng nàng vẫn có
thêm con với hắn, đó là niềm vui khôn xiết. Bây giờ thấy khuôn mặt hắn
âm u, hân hoan ấy cũng chìm tận đáy cốc. Sao hắn có thể thốt ra những
câu này, hắn coi nàng là gì? Trái tim nàng băng giá tới tột cùng, nàng
chỉ nhìn hắn, nghẹn lời nhìn hắn… Hắn thấy nàng nhìn càng thêm nổi giận, túm bả vai nàng nhấc lên rồi đẩy mạnh xuống sàn nhà, căm hận hỏi: “Rốt
cuộc cô có nói hay không?”
Tịnh Vi bất chấp toàn thân đau đớn, đưa
tay ôm bụng, chỉ sợ hắn sơ suất mà làm bị thương đứa bé. Lòng nàng đau
đớn như ai dùng dao liên tục xoắn xoáy, máu thịt lẫn lộn, một mảnh mơ
hồ. Thật không ngờ hắn không tin tưởng nàng… Nàng cảm thấy tay chân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng… Nước mắt nàng cuối cùng cũng không còn kìm
được, từng giọt từng giọt trào ra nơi khóe mắt.
Hắn thấy nàng đưa hai tay ôm bụng theo
phản xạ, lại giận đến phát cuồng, giật phắt khẩu súng lục chỉa phía
nàng, quát: “Cô không nói, tôi bắn chết cô!”
Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, thì
thào: “Nói? Anh muốn tôi nói gì? Anh không nhận đứa con này thì thôi,
anh muốn tôi nói gì nữa?”
Hắn ngẩn ngơ rồi bật cười khùng khục:
“Con của tôi? Con của Hách Liên Tĩnh Phong tôi? Tôi đã hai năm ròng
không chạm vào cô, làm sao cô mang thai được? Cô nghĩ mình là Đức Mẹ
Maria hả? Nói mau, tên gian dâm đó là ai? Sao cô có thể dâm đãng như
thế? Không cho tôi chạm vào, té ra cô có gã khác!” Nỗi tức giận bởi tổn
thương nặng nề vì bị phản bội, cộng thêm đau đớn đến cùng cực, nếu chẳng phải toàn thân hắn còn chút tỉnh táo mong manh, e rằng hắn đã thực sự
nổ súng bắn chết nàng để thỏa mối hận lòng.
Nàng cảm thấy trước mắt mờ mịt, dáng vẻ
hắn càng thêm mơ hồ, giọng nói ấy từng chữ từng chữ lọt vào tai nàng,
hệt như cây đinh nhọn đóng vào não. Nhưng đau đớn nhất vẫn đến từ đáy
lòng, nó mang theo hơi lạnh đủ để đông chết người. Rốt cuộc nàng cũng
thấm thía cái gọi là buồn thương cay đắng còn tốt hơn trái tim chết lịm. Hóa ra là thế.
Hôm đó trời còn tờ mờ, nàng đã tránh
người hầu từ lầu của hắn ra về, quả thực không ai nhìn thấy. Rồi hắn đi
thăm dò Hỉ Thước, mà Hỉ Thước thông minh xóa tan nghi vấn của hắn. Lúc
ấy nàng sợ hắn phát hiện mình lén đi gặp Duệ nhi, hôm nay lại biến thành vô chứng cứ phản cung. Hắn không tin tưởng nàng, đẩy nàng vào đường
cùng, vậy thì lời giải thích của nàng cũng trở thành ngụy biện. Nếu đã
thế, thì cứ cho là thế! Có lẽ vận mệnh an bài, tạo hóa trêu ngươi, rốt
cuộc duyên phận giữa nàng và hắn quá mỏng.
Nàng từ từ đứng dậy, lui từng bước về
phía sau, mãi đến khi lưng chạm vào sofa mới dừng lại. Nàng lẳng lặng và kiên quyết nhìn hắn, chầm chậm thấp giọng nói: “Anh bỏ tôi đi!” Từ nay
về sau Tiêu lang[2] chỉ là người qua đường.
Hắn ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
Hồi lâu sau hắn vẫn im lìm, rồi chẳng mang theo chút dấu vết cảm xúc nào nhìn nàng, nhưng quá mức bình tĩnh và yên lặng khiến người ta sợ hãi.
Hắn từng bước tiến tới, túm lấy nàng bằng sức mạnh vũ bão, hệt như muốn
bóp chết nàng: “Bỏ cô! Haha… bỏ cô, cô đừng mơ mộng hão huyền! Tôi muốn
cô sống… sống không bằng chết.” Hắn quát lớn: “Trương Lập, anh vào đây
cho tôi…”
Hôm đó đúng ngay Trương Lập trực, y đã
thăng chức nhưng vẫn là tổng thị vệ của Hách Liên Tĩnh Phong. Bấy giờ y
đang lo lắng đứng ngoài đại sảnh, chẳng biết vì chuyện gì mà Tư lệnh ầm ĩ với phu nhân. Y vừa nghe hắn gọi, vội vàng chạy tới gần cửa, đáp: “Có
tôi, Tư lệnh!”
Hách Liên Tĩnh Phong lạnh giọng phán:
“Đưa phu nhân tới bệnh viện.” Nàng ngăn không được run rẩy, hắn muốn làm gì? Hắn muốn làm gì? Toàn thân nàng mất hết sức lực, nếu chẳng phải dựa vào sofa, e rằng đã ngã quỵ. Hách Liên Tĩnh Phong lạnh lùng liếc nàng,
lạnh lùng quét mắt tới vùng bụng chưa nhô cao của nàng, rồi lạnh lùng
đẩy nàng ra.
Nàng ra sức lắc đầu, hai mắt đẫm lệ: “Không! Không! Đừng… tôi van xin anh, hãy tha cho đứa bé này!”
Hắn bật cười nhưng đáy mắt phẳng lặng: “Tha cho nó, tha cho thứ tạp chủng này? Để nó ngày đêm nhắc nhở với tôi rằng, cô cắm cái sừng[3] thật to trên đầu tôi!”
Động tác duy nhất nàng có thể làm chính là lắc đầu: “Không, không phải! Nó là con của anh. Anh hãy tha cho nó, xin anh, đừng…”
Hắn cười ha hả rớt cả nước mắt: “Con của
tôi, cô nói đó là con của tôi? Người đâu, đưa phu nhân tới bệnh viện.”
Thị vệ Trương Lập tuân lệnh đi vào. Mặt Tịnh Vi tái nhợt, lệ rơi đầy
mặt. Trương Lập chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng bao giờ, y không đành lòng bước tới gần sofa, nói: “Phu nhân!” Tịnh Vi im lìm, cũng
chẳng liếc nhìn bọn họ, liên tục run rẩy.
Hỉ Thước đứng ngoài cũng nghe được tiếng
tranh cãi của Tư lệnh và tiểu thư. Ban đầu còn mập mờ, càng về sau càng
minh bạch nhưng cô nàng không dám xông vào. Giờ khắc này, cô nàng bất
chấp tất cả xộc thẳng vào quỳ gối trước mặt Hách Liên Tĩnh Phong ra sức
dập đầu: “Tư lệnh, xin ngài, xin ngài hãy tha cho tiểu thư nhà tôi. Đứa
bé trong bụng tiểu thư là của Tư lệnh… là máu mủ của Tư lệnh. Hỉ Thước
đêm ngày đi theo bên cạnh tiểu thư, làm sao có thể không nắm rõ?”
Hách Liên Tĩnh Phong phớt lờ, chỉ lạnh
lùng nhìn Tịnh Vi. Trái tim hắn như bị lửa đốt, đau đớn đến vô cùng, căm hận đến vô cùng, cay đắng đến tột đỉnh, giận dữ đến tột đỉnh. Hắn quát
lớn: “Các người còn không mau đưa đi?” Đám thuộc hạ chưa từng thấy hắn
nổi nóng như thế, ai cũng nơm nóp lo sợ, hai người tiến lên đỡ Tịnh Vi
mang tới bệnh viện.
Toàn khung cảnh trắng toát, xen lẫn mùi
thuốc khử trùng gay gắt. Trong phòng rất yên ắng, chỉ có nàng và Hỉ
Thước. Nàng không ngăn được cả người run rẩy, thật không ngờ hắn quá
nhẫn tâm… hắn nhẫn tâm như thế… bác sĩ còn chưa tới… bác sĩ còn chưa
tới.
Nàng bỗng tỉnh táo đôi chút, đột nhiên
ngồi dậy và đi tới cửa sổ quan sát, có lẽ đây là lầu bốn. Hỉ Thước bị
nàng dọa, vội túm lấy nàng: “Tiểu thư, chị định làm gì?” Nàng liếc cánh
cửa phòng đang đóng chặt, vuốt vùng bụng còn chưa nhô lên, hạ giọng nói: “Hỉ Thước, chị muốn bỏ trốn… chạy trốn.”
Hỉ Thước vừa sợ hãi vừa dũng cảm nhìn
nàng, đáp: “Tiểu thư, cả đời Hỉ Thước sẽ đi cùng chị, chị ở đâu, em ở
đó.” Cô nàng cũng biết loại phẫu thuật này không dễ làm. Nếu bất cẩn, cả mạng người cũng mất.
Tịnh Vi dựa vào vách tường, thở hổn hển
thật lâu mới khiến toàn thân tỉnh táo, mở miệng nói: “Ở đây có bao nhiêu tên thị vệ? Trước cửa có mấy người? Trên cầu thang và ngoài cửa có ai
không? Em ra do thám thử xem.”
Hỉ Thước tuân lệnh ra ngoài dạo quang một vòng, rất nhanh đã trở về, báo: “Tiểu thư, ngoài cửa chỉ có hai tên thị vệ. Còn Trương tổng vệ đang đứng với bác sĩ, nhưng không có ở tầng
này.”
Tịnh Vi âm thầm cười chua chát, hóa ra
trời già vẫn xót thương nàng. Cả cuộc đời nàng tới bây giờ đều sống lãnh đạm, ở nhà vâng lệnh cha, tới miền Bắc dựa dẫm chồng. Thì ra tất cả đều là hư vô, giả dối. Hắn rốt cuộc không phải người thương của nàng, cuối
cùng giữa họ quả nhiên tóc chưa bạc mà ân tình đã dứt, chẳng có thứ gì
đáng tin cậy…
Nàng bóp chặt đôi bàn tay trắng ngần, như thể đang đau đớn đấu tranh, trầm tư hồi lâu rồi thì thầm: “Trước hết em gọi một người về phủ, kêu Hương Lan lấy cho chị ít quần áo lặt vặt… Sau đó… nhờ một người khác gọi Trương Lập xuống, nói chị có việc muốn tìm
Tư lệnh… Chúng ta chỉ nhân dịp này trốn khỏi thành An Dương… Nếu không
thể thực hiện…” Nàng chầm chậm liếc Hỉ Thước một cái. Hỉ Thước cũng hiểu rõ ý nghĩa trong ánh mắt nàng.