Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 49: Trên đỉnh Phong Ma
Cang Tùng Vĩ với bộ pháp khinh thân kỳ tuyệt, nhưng với bộ pháp đó thôi thì không đáng cho Thượng Kỳ để mắt đến. Cái mà y phải để mắt đến chính là cỗ áo quan trên lưng Tùng Vĩ.
Như một chiếc lá khô nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, Tùng Vĩ đặt cỗ áo quan xuống trước mặt Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ nhìn Tùng Vĩ không chớp mắt.
Lão gằn giọng nói :
– Cang tiểu tử! Ngươi lại giở trò xảo trá như lần trước ư?
Nụ cười mỉm hiện lên trên hai cánh môi của Tùng Vĩ. Thấy nụ cười của Tùng Vĩ, chân diện Thượng Kỳ đanh hẳn lại. Y buông cán đại kỳ đã bị gãy, dấn đến hai bộ, gằn giọng nói :
– Tiểu tử! Ngươi đem áo quan đến cho ta hay cho ngươi?
– Tất nhiên là cho tôn giá rồi.
Thượng Kỳ hừ nhạt một tiếng :
– Hay lắm! Cao ngạo và tự thị lắm…
Rất khí phách. Bổn tọa những tưởng đâu tiểu tử phải trốn chui, trốn nhủi phương trời nào. Không ngờ lại dẫn xác đến Phong Ma sơn nạp mạng cho bổn tọa.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
– Cang Tùng Vĩ không có ý đến đây để nạp mạng cho tôn giá… mà hoàn toàn với ý khác.
– Chống lại bổn tọa.
Lão nói xong, ngửa mặt lên cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa nói :
– Cang Tùng Vĩ! Bổn tọa nghĩ ngươi đến để nạp mạng mà thôi… Hẳn ngươi không nỡ để cho Tuyết Ngọc, Mặc Linh và lão già Vũ Văn Hán Dương chết thê thảm?
Tùng Vĩ cướp lời Thượng Kỳ :
– Tùng Vĩ chưa nói ra mà tôn giá đã hiểu ý. Lần này đến Phong Ma sơn, Tùng Vĩ tuyệt nhiên không có ý chống lại tôn giá đâu, mà chỉ làm một chuyện trao đổi thôi.
Đôi chân mày của Thượng Kỳ nhíu lại :
– Xảo Tà tiểu tử! Ngươi định giở trò gì nữa?
Tùng Vĩ đặt tay vào nắp áo quan.
Tay Tùng Vĩ vừa chạm vào nắp áo quan thì Thượng Kỳ thối liền hai bộ. Vẻ ngại ngùng lộ trên khuôn mặt của Huyết y nhân Thượng Kỳ khiến Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng, ngay cả Hà Chính đã rơi vào tình huống thập tử nhất sinh cũng phải tò mò nghĩ thầm: “Chẳng biết Tùng Vĩ để cái gì trong áo quan, mà khiến cho Thượng Kỳ phải e dè?”.
Nhịp những ngón tay trên áo quan, Tùng Vĩ giả lả nói :
– Đối với Tùng Vĩ thì ai làm Võ lâm Minh chủ cũng được. Ai độc bá võ lâm cũng không sao… tâm của Tùng Vĩ là như vậy đó. Thượng Kỳ tôn giá có chễm chệ ngồi vắt vẻo trên chiếc ngai Võ lâm Minh chủ thì cũng chỉ vỗ ngực xưng tên sống thêm vài mươi năm nữa, đã có thể gọi là trường thọ. Sau đó cũng giống như Trương Kiệt Võ lâm Minh chủ mà thôi… Tùng Vĩ không màng đến.
– Ngươi có ý đó thì hãy đầu nhập vào Hỏa Dương thần giáo của bổn tọa… Bổn tọa hứa phong cho ngươi chức vị Phó giáo chủ. Với độ tuổi của ngươi hiện nay… khi bổn tọa viên tịch, ngươi sẽ thay bổn tọa. Điều đó đúng là một kỳ tích chưa từng có trong chốn võ lâm.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Nghe Thượng Kỳ tôn giá nói, Tùng Vĩ này xúc động quá. Nếu tôn giá đã chiếu cố như vậy, Tùng Vĩ chỉ xin với tôn giá một điều.
– Ngươi xin điều gì?
– Trao đổi.
Đôi chân mày Thượng Kỳ nhíu lại :
– Trao đổi gì?
Tùng Vĩ vừa vỗ vào nắp áo quan, vừa nói :
– Những gì trong cỗ áo quan này với những điều tò mò mà Tùng Vĩ muốn biết.
Thượng Kỳ hừ nhạt một tiếng :
– Trong cỗ áo quan kia, ngươi đựng cái gì thế?
Tùng Vĩ mỉm cười ôn nhu nói :
– Bí mật của Ngọc Chỉ thần châu.
Câu nói này của Tùng Vĩ không biết Thượng Kỳ nghĩ gì mà bất giác thối lui hai bộ. Gã đanh giọng hỏi :
– Bí mật của Ngọc Chỉ thần châu? Tùng Vĩ! Ngươi định bỡn cợt bổn tọa một lần nữa à?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Lần này, Tùng Vĩ đâu dám bỡn cợt tôn giá. Lần trước thì chỉ có một mình Tùng Vĩ và tôn giá nên Tùng Vĩ có hành động xúc xiểm thô lỗ. Lần này có bao nhiêu người, Tùng Vĩ có gan bằng trời cũng không dám.
Thượng Kỳ gằn giọng nói :
– Bí mật Ngọc Chỉ trong áo quan kia có gì nào?
Tùng Vĩ lấp lửng nói :
– Tùng Vĩ mời tôn giá đến tận mục thị chứng bí mật Ngọc Chỉ thần châu.
Đôi chân mày của Thượng Kỳ nhíu lại, lão lắc đầu :
– Không. Ngươi tự mở và đưa lên cho ta xem.
– Nếu Tùng Vĩ mở nắp áo quan này và dâng lên cho tôn giá thì trước hết, tôn giá phải trả lời Cang Tùng Vĩ mấy câu hỏi.
Thượng Kỳ lưỡng lự rồi nói :
– Được, ngươi hỏi đi. Những gì ta biết , ta sẽ nói cho ngươi biết.
Buông ra một tiếng thở dài, Tùng Vĩ gằn giọng nói :
– Tôn giá có phải là Thiên Giới Cát Triệu Quang không?
Thượng Kỳ ngửa mặt cười hềnh hệch. Y vừa cười vừa nói :
– Cang Tùng Vĩ! Sự thông minh của ngươi bỏ đi đâu mất rồi nhỉ?
Tùng Vĩ chỉ vào trán mình :
– Sự thông minh kia đang tồn tại trong đầu của Tùng Vĩ.
– Thế thì ngươi cố đoán thử xem. Ta có phải là Thiên Giới Cát Triệu Quang không?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Thượng Kỳ tôn giá không phải là Thiên Giới Cát Triệu Quang…
– Biết không phải, sao ngươi còn hỏi, Thượng Kỳ là ta và ta là Thượng Kỳ, có thế thôi. Ngươi thỏa mãn rồi chứ?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Thượng Kỳ chỉ là cái tên tôn giá đặt cho mình mà thôi. Tùng Vĩ muốn biết tục danh thật của tôn giá kìa.
Đôi chân mày của Thượng Kỳ nhíu lại. Mặt gã lộ ra những nét sa sầm bất nhẫn.
Y gằn giọng nói :
– Cang tiểu tử hỏi để làm gì?
– Để thẩm chứng một con người.
Thở hắt ra một tiếng, Tùng Vĩ nói :
– Nếu vãn bối đoán không lầm, tôn giá đã lấy mạng dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi, bởi vì dưỡng mẫu biết được chân tướng thật của tôn giá: Đại đạo hái hoa Thượng Quân Vĩ.
Hai cánh môi của Thượng Kỳ mím lại.
Tùng Vĩ gằn giọng nói :
– Tùng Vĩ nói có đúng tục danh của tôn giá không?
Chánh Giới đại sư chắp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật.
Thượng Kỳ rọi hai luồng tinh nhãn vào mắt Tùng Vĩ :
– Nếu bổn tọa là Đại đạo hái hoa Thượng Quan Vĩ thì sao nào?
– Tại sao tôn giá lấy mạng Cơ Thục Nhi dưỡng mẫu.
– Ta muốn đòi lại một vật… mà trước đây Cơ Thục Nhi đã lấy của ta.
Tùng Vĩ lấy trong ống tay áo ra một miếng ngọc phù hình cánh bướm.
– Phải vật này không?
Thấy miếng ngọc phù hình cánh bướm, sắc diện Thượng Kỳ chuyển qua màu tái nhợt :
– Chính nó.
Tùng Vĩ ngửa mặt cười, tiếng cười của Tùng Vĩ nghe thật chua chát và căm phẫn. Tràng tiếu ngạo của Tùng Vĩ đập vào thính nhĩ của Thượng Kỳ khiến cho mặt y đanh hẳn lại.
Thượng Kỳ rít giọng nói :
– Cang Tùng Vĩ! Ngươi cười cái gì vậy? Lạ lắm sao mà ngươi đắc ý vậy?
Tùng Vĩ chìa mặt, nhướn mặt nhìn Thượng Kỳ nói :
– Oan gia! Đúng là oan nghiệt của dòng họ Thượng. Kẻ hái hoa hôm nào tạo oan nghiệt, giờ phải đối mặt với oan nghiệt.
Tùng Vĩ nói xong, lắc cổ tay. Miếng ngọc phù hình cánh bướm là đà bay về phía Thượng Kỳ.
Vươn trảo công, Thượng Kỳ chộp lấy miếng ngọc phù. Y cầm miếng ngọc phù như thể sợ nó lại biến mất khỏi tay mình. Nhìn lại Tùng Vĩ, Thượng Kỳ hỏi :
– Ngươi còn gì để hỏi không?
– Tất nhiên là còn rồi.
– Tiểu tử còn muốn hỏi gì nữa?
– Hai mươi năm về trước… Đại đạo hái hoa Thượng Quan Vĩ đã cưỡng bức một mỹ nữ tên là Cúc Tùng Thảo… Tôn giá còn nhớ chuyện đó không nhỉ?
Những thớ thịt trên mặt Thượng Kỳ nảy giần giật. Y gượng nói :
– Tiểu tử nói với bổn tọa chuyện đó để làm gì?
– Để kết tội tôn giá đó mà.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Tôn giá muốn nghe câu chuyện này không?
Thượng Kỳ lắc đầu :
– Không.
– Nếu không muốn nghe thì tôn giá phải để cho quần hùng xuống Phong Ma sơn… Bằng không, Tùng Vĩ sẽ hét toáng lên đó.
Thượng Kỳ lưỡng lự.
Tùng Vĩ đặt tay vào nắp áo qua. Y nhướn mày nói :
– Tốn giá không cho họ xuống núi, thì Tùng Vĩ sẽ dùng bí mật của ngọc Chỉ đuổi họ xuống núi.
Y vừa nói, vừa đẩy nắp áo quan dịch ra khỏi áo quan. Thấy Tùng Vĩ toan mở nắp áo quan, Thượng Kỳ thối lại liền hai bộ nữa.
Tùng Vĩ gằn giọng nói :
– Sao?
Thượng Kỳ gằn giọng, trang trọng nói :
– Hãy cho ta thấy bí mật của Ngọc Chỉ đi, bổn tọa sẽ cho họ rời Phong Ma sơn hay không?
Tùng Vĩ gật đầu :
– Tôn giá không muốn thì Tùng Vĩ sẽ cho mọi người thấy bí mật của Ngọc Chỉ.
Lời còn đọng trên cửa miệng, Tùng Vĩ dùng chân đạp mạnh nắp áo quan bật khỏi cỗ quan tài đen kịt.
Hào quang trong cỗ áo quan phát ra xô cả ánh nắng chiều bạt đi chỗ khác. Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn về cỗ áo quan đó.
Tùng Vĩ ngửa mặt cười.
Tiếng cười của y nghe thật chua chát và cay đắng. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Tùng Vĩ đạp mạnh cỗ áo quan về phía Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ hốt hoảng dựng chưởng vỗ thẳng vào cỗ áo quan để cản nó lại.
Ầm…
Cỗ áo quan vỡ toang bởi chưởng kình của Thượng Kỳ. Y vừa vỗ chưởng vừa lắc mình thối về sau hai trượng, bởi nghĩ đến trò xảo trá bỡn cợt của Cang Tùng Vĩ.
Khi cỗ áo quan vỡ toang thì trân châu, vàng bạc bắn tung tóe ra khắp mọi nơi.
Tất nhiên số trân châu vàng bạc đó đánh động đến lòng tham kim ngân của quần hùng võ lâm. Chẳng ai còn giữ khí tiết của mình, thậm chí cũng chẳng còn ai sợ hãi cái chết từ sự trừng phạt của vị Giáo chủ Hỏa Dương thần giáo.
Cục trường bất giác hỗn độn hẳn lên.
Quần hùng mạnh ai nấy lao vào khối trân châu vàng bạc vung vãi khắp mọi nơi.
Tùng Vĩ chắp ta sau lưng đứng nhìn họ.
Y nghĩ thầm: “Thế mà là võ lâm…”
Sự hỗn độn đó nhanh chóng biến thành một cuộc náo loạn, giành giật ngọc ngà châu báu và kim bảng trong áo quan.
Đến ngay cả Thượng Kỳ cũng ngây người ra nhìn.
Khi cục trường trở lại bình thường thì trên Phong Ma sơn chỉ còn vỏn vẹn có mỗi Tùng Vĩ, Thượng Kỳ, Võ Tự Bình, Hà Chính, Chánh Giới đại sư và Thiên Nhất đạo trưởng, những người không màng đến số châu báu kia. Còn tất cả đã hối hả bỏ chạy xuống chân núi Phong Ma sơn.
Thượng Kỳ gằn giọng nói :
– Xảo Tà tiểu tử! Ngươi làm vậy để làm gì?
– Giải thoát.
– Thế nào là giải thoát?
– Kho tàng Ngọc Chỉ kia của võ lâm thì trả nó lại cho võ lâm. Cách giải thoát của Tùng Vĩ là như vậy đó.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói tiếp :
– Bây giờ quay trở lại câu chuyện của tôn giá và Tùng Vĩ.
Thượng Kỳ nghiêm mặt hỏi :
– Ta không muốn nghe câu chuyện đó.
Tùng Vĩ gằn giọng :
– Tôn giá phải nghe, trước khi tôn giá và Tùng Vĩ bước vào một cuộc giao thủ sau cùng. Phải có một người chết… một kẻ sống, bất kể đó là người nào.
Thượng Kỳ đanh mặt, gằn giọng nói – Được.
Tùng Vĩ nói :
– Khi Cúc Tùng Thảo bị tôn giá cưỡng bức thì đã đoạt miếng ngọc phù hình cánh bướm của tôn giá và cao chạy xa bay, lúc đó tôn giá mới phát hiện ra Cúc Tùng Thảo là điệt nữ của Thiên Giới Cát Triệu Quang.
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt của Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ khoát tay nói :
– Bao nhiêu đó đủ rồi.
– Chưa đủ đâu.
– Tiểu tử còn muốn nói gì nữa?
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Tùng Vĩ đây phải bái phục tôn giá. Chẳng biết tôn giá dùng thủ đoạn nào, lời nói gì mà lại khiến cho Cúc Tùng Thảo lại quay về với tôn giá.
Thượng Kỳ gằn giọng quát :
– Im miệng!
Thượng Kỳ vừa nói vừa bất ngờ động thủ phát động chiêu công. Y vừa phát động đạo huyết quang đỏ ối công tới Tùng Vĩ, thì Tùng Vĩ đã thi triển “Vạn Tướng Di Thân bộ” lách tránh.
Ầm…
Khối đá sau lưng Tùng Vĩ hứng trọn lấy đạo huyết quang của Thượng Kỳ, bốc cháy như một ngọn đuốc.
Tránh được đạo huyết kình khủng khiếp của Thượng Kỳ, Tùng Vĩ khoát tay nói :
– Tôn giá phải nghe thôi.
Thượng Kỳ nghiến răng rít giọng nói :
– Được. Ta sẽ nghe. Nhưng trước khi nghe… bổn tọa phải đuổi tất cả bọn người này xuống Phong Ma sơn.
– Không cần tôn giá phải đuổi họ đâu. Họ có thể xuống núi được mà.
Thượng Kỳ gằn giọng thét lớn :
– Đi!
Tiếng quát của Thượng Kỳ với tất cả sự phẫn nộ, khiến cho Chánh Giới đại sư, Thiên Nhất đạo trưởng và Võ Tự Bình phải giật mình.
Chánh Giới đại sư chắp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật…
Thượng Kỳ chắp tay sau lưng nhìn Tùng Vĩ.
Chánh Giới đại sư bước đến giải huyệt đạo cho Hà Chính, rồi tất cả những vị Chưởng môn lần lượt rời khỏi Phong Ma sơn. Cuối cùng, trên đỉnh Phong Ma sơn chỉ còn lại có hai người, Thượng Kỳ và Cang Tùng Vĩ.
Thượng Kỳ nhìn Tùng Vĩ nói :
– Tùng Vĩ! Ngươi hãy nói tiếp đi.
Buông tiếng thở dài Tùng Vĩ trầm giọng nói :
– Tại sao tôn giá lại tức giận kho nghe câu chuyện này?
– Tại sao ngươi biết câu chuyện bí mật này của bổn tọa?
Tùng Vĩ lấy trong tay áo ra một bức lụa có viết chữ. Những nét chữ như rồng bay phượng múa ố vàng bởi thời gian. Bút tự không phải viết bằng mực mà viết bằng máu.
Tùng Vĩ lắc cổ tay. Miếng lụa là đà như một cánh bướm bay về phía Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ đón lấy bức lụa đó.
Tùng Vĩ nói :
– Tôn giá có thể nhận ra bút tích trong miếng lụa kia?
Mở miếng lụa ra xem, Thượng Kỳ buột miệng nói :
– Bút tự của Cúc Tùng Thảo.
– Tôn giá vẫn còn nhớ bút tự của Cúc Tùng Thảo à?
Thượng Kỳ đọc qua bức lụa đó nhưng phần dưới thì bị ai đó xé mất.
Y cau mày nói :
– Ngươi đưa ta miếng lụa này để làm gì?
– Cho tôn giá nhớ lại Cúc Tùng Thảo đó mà.
– Ngươi định giở trò gì nữa đây?
– Bây giờ chỉ còn hai người… Tùng Vĩ muốn nghe tất cả những gì tôn giá đã làm với Cúc Tùng Thảo.
Thượng Kỳ phá lên cười khành khạch, vừa cười vừa nói :
– Cang Tùng Vĩ! Đỉnh Phong Ma sơn hôm nay chỉ có một người trong hai người chúng ta xuống, đúng không?
– Đúng.
– Được. Vậy ta sẽ nói tiếp cho ngươi biết tất cả sự thật mà ta không muốn một người nào biết hết.
Thượng Kỳ nhìn chằm chằm Tùng Vĩ, tằng hắng chắp tay sau lưng hướng mắt nhìn về cuối trời tây. Y trầm giọng nói :
– Sự thật đúng như ngươi nói đó. Sau khi cưỡng bức Cúc Tùng Thảo, bổn tọa mới biết nàng là ái nữ của Thiên Giới Cát Triệu Quang bấy giờ có thể nói là vô địch trong thiên hạ… nên ta buộc lòng phải quỳ dưới chân Cúc Tùng Thảo cầu tình.
Tùng Vĩ cướp lời Thượng Kỳ :
– Cúc Tùng Thảo vì những lời đường mật của tôn giá mà chấp nhận lời cầu tình?
Thượng Kỳ gật đầu :
– Đúng. Ta vào được trong Thiên Ma cổ bảo và trở thành môn hạ của Thiên Giới… Sau đó, ta đã liên kết với Trương Kiệt để đoạt Ngọc Chỉ của Thiên Ma cổ bảo với tham vọng độc bá võ lâm.
– Tôn giá đã làm được?
– Một khi Thượng Kỳ đã quyết định thì mọi sự việc chỉ cần ta sắp xếp và hành sự thôi.
– Thiên Giới Cát Triệu Quang đã bị tôn giá giết?
– Không sai.
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Đến ngay cả nhạc gia mà tôn giá cũng không chừa, quả thật là bất nhân, bất nghĩa, bất đạo và bất hiếu… Tôn giá không ân hận à?
Thượng Kỳ nhếch môi :
– Ta chẳng thấy có điều gì ân hận cả, vô độc bất trượng phu. Ta nghĩ, sau khi độc bá võ lâm sẽ bồi đáp lại cho Cúc Tùng Thảo. Nhưng không ngờ sự việc bị lộ… ta buộc phải sát tử Cúc Tùng Thảo… Bởi vì Cúc Tùng Thảo biết tất cả mọi việc ta làm.
– Cúc Tùng Thảo mới cao chạy xa bay?
– Không sai.
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài :
– Sao tôn giá không đảm trách chức vị Võ lâm Minh chủ, mà giao lại cho Trương Kiệt?
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên… Trương Kiệt đã khống chế được ta bằng Nhục cốt thảo… Và ngược lại ta cũng khống chế hắn bằng đoạn mạch bế huyệt của Thiên Giới.
Tùng Vĩ mỉm cười :
– Vỏ quýt dầy có móng tay nhọn.
– Ta đã âm thầm đầu độc Trương Kiệt bằng chính Nhục cốt thảo. Cuối cùng thì lão ấy cũng phải chết… Nhưng muốn thay thế lão thì phải luyện Huyết Ảnh đại tà công mới trút bỏ được độc chất ra khỏi thể nội.
– Thảo nào…
Buông một tiếng thở dài, Thượng Kỳ nói tiếp :
– Hôm nay bổn tọa đã đặt một tay vào ước nguyện của mình thì phải đối mặt với ngươi. Ngươi thật là một chiếc gai trong mắt bổn tọa.
– Tôn giá buộc phải nhổ chiếc gai đó để thực hiện ước nguyện của mình.
– Không sai.
– Tất cả những gì Tùng Vĩ muốn biết thì đã biết rồi. Thế tôn giá có biết luyện Huyết Ảnh đại tà công thì sẽ đến lúc tôn giá tẩu hỏa nhập ma biến thành Huyết ma hay không?
– Biết.
Tùng Vĩ nheo mày :
– Biết sao tôn giá vẫn cứ luyện Huyết Ảnh ma công.
Thượng Kỳ ngửa mặt cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa nói :
– Đời người thật ngắn ngủi… Nếu như không để lại cái danh gì cho hậu thế thì chẳng bao giờ còn dịp nữa. Một người sống mà chẳng có danh, chẳng khác nào một bóng mờ lướt qua cửa sổ, không để lại dấu ấn gì cho cuộc đời này.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Một ý tưởng rất hay.
– Tiểu tử vừa mới đôi mươi mà danh đã lừng lẫy võ lâm. Bổn tọa phải khâm phục ngươi.
– Cang Tùng Vĩ chỉ bị bắt buộc mà thôi. Nếu đổi lại là những ngày là tiểu đạo tỳ với cái danh “Xảo Tà“ ngày hôm nay… vãn bối sẽ đổi tất cả. Và nếu đổi lại những gì vãn bối biết với cái không biết, Tùng Vĩ mong rằng mình đừng biết gì cả.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài.
Y nhìn Thượng Kỳ nói tiếp :
– Tôn giá có giết được Cúc Tùng Thảo không?
Thượng Kỳ lưỡng lự một lúc rồi gật đầu :
– Bổn tọa buộc phải giết Cúc Tùng Thảo.
Tùng Vĩ ngửa mặt cười khanh khách :
– Lấy mạng Cúc Tùng Thảo, tôn giá có đau lòng chút nào không?
– Ta không còn sự lựa chọn nào khác… Mặc dù ta cũng có đau lòng.
Tùng Vĩ mỉm cười nói :
– Cuộc đời của tôn giá, Tùng Vĩ đã nói hết rồi. Và tất cả những gì cần biết thì Tùng Vĩ cũng đã biết… Chúng ta đã đên lúc định phận xem người nào phải ra đi.
Tùng Vĩ nói xong dấn đến hai bộ.
Thượng Kỳ cũng dấn đến hai bộ.
Hai người đứng đối diện với nhau.
Đôi chân mày của Thượng Kỳ nhíu lại. Y từ tốn nói :
– Ở đâu mà tiểu tử biết rành cuộc đời của bổn tọa như vậy?
– Cúc Tùng Thảo ghi lại trong bức lụa đó. Phần cuối cuộc đời Cúc Tùng Thảo, vãn bối xé ra để dành. Khi nào tôn giá chết, Tùng Vĩ sẽ đốt nó trước mộ người. Hoặc ngược lại, tôn giá sẽ đốt nó trước mộ Cang Tùng Vĩ.
Mặt Thượng Kỳ sa sầm :
– Tại sao phải đợi đến lúc ta chết hay ngươi chết?
– Tôn giá có tham vọng thì Tùng Vĩ cũng có lệ của Cang Tùng Vĩ.
Thượng Kỳ gật đầu :
– Cũng hay đó.
– Tôn giá đã chuẩn bị chết chưa?
– Bổn tọa nghĩ người chuẩn bị chết chính là ngươi.
Tùng Vĩ nói :
– Tôn giá nói rất đúng. Khi quyết định đến Phong Ma sơn, Tùng Vĩ đã chuẩn bị tất cả rồi. Nếu Tùng Vĩ chết còn có người đưa đám. Không biết tôn giá chết có ai không?
– Cả võ lâm sẽ đưa đám ta, như đã từng đưa Trương Kiệt đến mộ địa Triều Dương.
Tùng Vĩ mỉm cười :
– Sợ chỉ có mình Tùng Vĩ thôi đó.
– Tiểu tử! Ngươi cao ngạo lắm đó.
– Hiện tại võ công của Tùng Vĩ cũng cao hơn tôn giá.
– Ta không tin.
Tùng Vĩ rít một luồng chân khí rồi trang trọng nói :
– Chưởng thứ nhất Tùng Vĩ thay nhạc gia của tôn giá đánh tôn giá.
Miệng thì nói, Tùng Vĩ dựng đứng song chưởng vỗ tới Thượng Kỳ hai đạo xoáy kình cuốn thành hình trôn ốc.
Thượng Kỳ không tránh né mà dụng Huyết Ảnh ma công đón thẳng đỡ thẳng.
Đạo Huyết Ảnh công của Thượng Kỳ nhập ngay vào những vòng xoáy rồi nhanh chóng tản mác.
Ầm…
Thượng Kỳ thối liền ba bộ, thân ảnh lắc lư không ngừng, trong khi Tùng Vĩ vẫn đứng chôn chân một chỗ. Mặt đất dưới chân chàng phồng lên như gò mối.
Thượng Kỳ ngơ ngác hỏi :
– Tiểu tử! Công phu này là gì?
– Vô Cực Tiên Thiên công. Người dụng được công phu trên, trước tiên phải đả thông được Sinh Tử Huyền Quan. Tôn giá dụng lực bao nhiêu, tự khắc Vô Cực Tiên Thiên thu nạp bấy nhiêu và phản hồi lại cho tôn giá.
– Tiểu tử luyện nó ở đâu?
– Vô Lượng Kinh của Thiệu Nghi Bình.
Tùng Vĩ lấy quyển chân kinh trong ngực áo đưa đến trước mặt, rồi từ tốn nói :
– Sau này, tôn giá hẳn rất cần đến quyển chân kinh này… để luyện công tránh tình trạng tẩu hỏa nhập ma biến thành huyết ma đó.
Tùng Vĩ vừa nói vừa lắc cổ tay.
Quyển chân kinh là đà bay đến tay Thượng Kỳ. Y đoạt lấy quyển chân kinh mà mặt cứ nghệch ra chẳng hiểu vì sao Tùng Vĩ lại hành động như vậy.
Y buột miệng hỏi :
– Cang tiểu tử! Tại sao ngươi lại hành động như vậy?
Tùng Vĩ giả lả cười, rồi gượng nói :
– Đây là lệ riêng của Cang Tùng Vĩ, bắt tôn giá phải tâm phục khẩu phục đấy mà.
– Ngươi định giở quỷ kế gì?
– Tôn giá muốn nghĩ sao cũng được.
Nụ cười hóm hỉnh đầy chất gian trá lại hiện lên hai cánh môi của Tùng Vĩ. Y nghiêm giọng nói :
– Chưởng thứ hai, Tùng Vĩ thay Cúc Tùng Thảo dạy cho người.
Tùng Vĩ xô tới Thượng Kỳ hai thoi quyền. Bóng quyền ảnh vụt ra tợ hai lưỡi tầm sét bổ tới. Thượng Kỳ không tránh né mà dụng Huyết Ảnh ma công đón thẳng đỡ thẳng.
Ầm…
Thượng Kỳ thối tiếp mười bộ, trong khi Tùng Vĩ lại dịch tới hai trượng. Thượng Kỳ hỏi :
– Tiểu tử! Ngươi dụng quyền thuật gì?
– Thần quyền La Hán. Trong chân kinh có chỉ cách luyện Thần quyền La Hán. Tôn giá luyện nó có thể thống lĩnh quần hùng.
Tùng Vĩ mỉm cười nói tiếp :
– Còn đây là Vô Ảnh trảo quỷ… Tùng Vĩ thay dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi ban tặng cho tôn giá.
Y lắc vai chớp động thân pháp. Khinh bộ của Tùng Vĩ quái dị lạ thường đến độ Thượng Kỳ gần như chẳng có phản ứng gì. Y cảm nhận rõ mồn một trảo công của Tùng Vĩ bấu vào ngực mình.
Thượng Kỳ nhắm mắt nghĩ thầm: “Không thể tin được”.
Xoạt…
Trang phục của gã bị trảo công xé nát, đồng thời để lại ba đường chỉ máu trên ngực Thượng Kỳ. Thượng Kỳ mở mắt nhìn lại, Tùng Vĩ đứng chắp tay sau lưng nhìn lão. Thượng Kỳ nheo mày nói :
– Sao tiểu tử nương tay?
– Tùng Vĩ có lý của Tùng Vĩ, tôn giá đừng tò mò. Tò mò nhiều quá không hay đâu.
Y hất mặt nói :
– Xem như Tùng Vĩ đã thay ba người kia dạy cho tôn giá rồi. Đến lượt tôn giá dạy cho Tùng Vĩ sở học của người.
Thượng Kỳ càng ngơ ngẩn hơn. Y lắc đầu nói :
– Ta không hiểu ngươi.
– Có gì khó hiểu đâu. Tùng Vĩ muốn thẩm chứng võ công của tôn giá có thật cao minh đáng để mọi người sùng bái không. Nhưng trước khi tôn giá xuất thủ… Tùng Vĩ có mấy lời muốn nói.
– Ngươi muốn nói gì?
– Cái danh lập thân phải dựng trên nền của đạo nghĩa, đó mới là thực danh.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :
– Đã nói xong rồi. Xuất thủ đi!
Thượng Kỳ lưỡng lự. Hai cánh môi mím lại. Lão vận công từ từ dựng song chưởng phát tác Huyết Ảnh công thì Minh Minh tợ một cánh nhạn lướt đến. Nàng thét lớn :
– Nhị thúc dừng tay!
Tùng Vĩ cau mày :
– Nàng không nên đến đây?
Minh Minh lắc đầu :
– Muội phải đến.
Tùng Vĩ nghiến răng nói :
– Ta không muốn nàng nói điều gì hết.
– Minh Minh phải nói.
Nàng bật khóc, trong khi Tùng Vĩ cau mày, đanh mặt gằn giọng thốt từng tiếng :
– Y phải sống một quãng đời còn lại trong sự giầy vò và đau khổ. Ta muốn điều đó.
Minh Minh rống lên :
– Huynh tàn ác lắm. Nhị thúc là kẻ tàn nhẫn của võ lâm, huynh chẳng lẽ cũng muốn bước theo chân người.
Thượng Kỳ cau mày.
Minh Minh vừa khóc vừa nói :
– Thượng Kỳ nhị thúc hãy mở mắt to ra mà nhìn đi. Tùng Vĩ có giống người không?
Thượng Kỳ trố mắt nhìn Tùng Vĩ. Y từ từ thối bộ lại.
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mặt Thượng Kỳ.
– Tôn giá không giết Tùng Vĩ. Tùng Vĩ cũng sẽ lấy mạng tôn giá.
Mắt Thượng Kỳ nheo lại. Lão lẩm nhẩm nói :
– Ngươi…
Thượng Kỳ không nói hết lời, ngửa mặt cười khằnh khặc. Y cắt ngang tràng tiếu ngạo đó đanh giọng nói :
– Tùng Vĩ! Ngươi muốn chết, bổn tọa sẽ cho ngươi chết.
Minh Minh biến sắc thét lớn :
– Nhị thúc!
Thượng Kỳ chẳng màng đến lời nói của nàng, mà vận chuyển Huyết Ảnh đại tà công. Màn huyết quang đỏ rực bao bọc khắp thân ảnh y. Màn huyết quang càng lúc càng đỏ rực hơn. Thượng Kỳ rống lên :
– Ta chết không cần ai đưa đám.
Lão dứt lời thì phát nổ như một chiếc pháo hoa. Thể pháp Thượng Kỳ vỡ ra thành bụi nhanh chóng tan vào những ngọn gió đông phong vần vũ.
Tùng Vĩ quỵ hai chân xuống, bật khóc :
– Phụ thân…