Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 45: Hận tình di nhục
Những bông tuyết lất phất phủ xuống ngoài mái hiên tòa Dạ Hương lầu. Mặc cho trời tuyết giá rét lạnh mướt, nhưng khi bóng tà dương vừa tịch thì khách tìm hoa cũng lũ lượt kéo nhau đến. Nếu chỉ có khách tìm hoa thôi thì chẳng có chuyện gì để nói. Đằng này trong những khách đến tìm thú vui lạ thì có một mỹ phụ nhan sắc đã ngoài tứ tuần nhưng so với các mỹ nữ trong Dạ Hương lâu chẳng thua kém gì. Người đó chính là Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
Mạc Nhược đã uống đến cân rượu thứ tư, bắt đầu thấm mem cay nhưng xem chừng vẫn chưa chịu dừng lại. Ả kỹ nữ đứng hầu Mạc Nhược nhỏ giọng nói :
– Nương nương! Người đã quá chén rồi.
Mạc Nhược ngẩng lên nhìn nàng.
– Không. Ta đâu đã quá chén nào… Ta… ta còn muốn uống nữa.
Bưng chén rượu, Mạc Nhược hỏi ả kỹ nữ :
– Nàng thấy ta có đẹp không?
– Tiểu Huệ thấy nương nương đẹp lắm.
– Hê! Đã đẹp thì đừng gọi ta là nương nương… mà hãy gọi ta là Chu Mạc Nhược, hay Mạc Nhược cũng được rồi… Nếu cần thì cứ gọi ta là Mạc Nhược công tử, hay Tùng Vĩ công tử cũng được.
Mạc Nhược dốc chén rượu trút vào miệng. Rượu trào ra hai bên mép, chảy xuống thấm bộ thanh y.
Đặt chén rượu xuống trước mặt, Mạc Nhược choàng tay qua vai Tiểu Huệ.
– Tiểu Huệ thích ta, hay thích bọn nam nhân đang ló mắt nhìn ta và nàng?
Tiểu Huệ nghe Mạc Nhược nói không khỏi lúng túng và bối rối. Nàng ấp úng mãi trong miệng mà không thốt ra được lời.
Câu nói của Mạc Nhược chẳng biết có đến tai gã đại hán ngồi bàn đối diện hay không, nhưng y đã đứng dậy bước qua bên Mạc Nhược.
Gã chưa kịp lên tiếng thì Mạc Nhược xua tay :
– Lũ nam nhân các ngươi cút đi.
Bị Mạc Nhược đuổi, gã đại hán sượng sùng. Y đanh giọng đáp lời :
– Cổ Thạch này thấy lạ quá nên mới bước qua đây để xem dung diện của quí nương như thế nào.
Mạc Nhược bưng chén rượu nhìn Cổ Thạch :
– Dung diện của ta thế nào… lạ lắm không?
Cổ Thạch giả lả cười rồi nói :
– Đối với Cổ Thạch thì rất là lạ.
Mạc Nhược gằn giọng nói :
– Lạ lắm ư?
Vừa thốt câu đó, Mạc Nhược hất thẳng chén rượu vào mặt Cổ Thạch vừa nói :
– Bộ mặt trơ tráo của ngươi còn lạ hơn đó.
Cổ Thạch hứng trọn chén rượu vào mặt, tức giận quát lên :
– Con tiện nhân này dám bỡn cợt Cổ mổ.
Khi gã quát câu đó thì đám khách quan ngồi bên bàn Cổ Thạch phá lên cười sằn sặc. Tiếng cười của bọn bằng hữu đập vào tai họ Cổ như thể lửa được chế thêm dầu.
Gã nghiến răng nói :
– Mạc Nhược không dạy cho con tiện nhân này một bài học thì chẳng dám nhìn bằng hữu nữa.
Y vừa nói vừa toan vươn trảo chụp đến đầu Chu Mạc Nhược. Cổ Thạch đâu thể nào ngờ rằng trước mặt mình là Ngọc Diện Tu La, một kẻ đang si tình điên dại, mà bất cứ lúc nào cũng nổi cơn cuồng nộ dữ dội để trút hận tình vào người khác.
Trảo của Cổ Thạch chưa đến thì nhận ngay một chưởng vào ngực.
Ầm…
Cổ Thạch tháo lùi luôn ba bộ, y chưa kịp trụ tấn thì mành lụa của Chu Mạc Nhược phóng ra cuộn tròn lấy gã.
Cổ Thạch hốt hoảng, nhưng không sao vùng vẫy được nữa, bởi bị mành lụa quấn cứng.
Bọn bằng hữu của Cổ Thạch bật đứng lên.
Mạc Nhược chẳng màng đến bọn chúng, mà chắp tay sau lưng rảo bước tiến đến Cổ Thạch. Trừng đôi thu nhãn tròn xoe, giá băng định váo mặt họ Cổ. Chu Mạc Nhược nói :
– Ngươi nói Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược là gì?
Cổ Thạch nghe đến Ngọc Diện Tu La tự xưng tục danh của mình, giờ mới xoe mắt ngơ ngẩn. Y lặp lại đúng câu hỏi của Mạc Nhược :
– Sao? Quí… là Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược?
Lời nói của Cổ Thạch đập vào tai bọn bằng hữu của gã. Bất giác những gã ngồi chung với Cổ Thạch đồng loạt thối bộ về sau.
Đôi thu nhãn tinh anh của Chu Mạc Nhược đỏ au, hằn lên bởi những đường chỉ máu.
Khi thu nhãn của Mạc Nhược rọi vào Cổ Thạch, khiến gã rùng mình.
Mạc Nhược lạnh lùng nói :
– Ngươi sẽ được biết ta là Chu Mạc Nhược hay là ai.
Cùng với lời nói đó, Mạc Nhược lấy kim trùng trong tráp rồi đặt nó vào khứu giác của Cổ Thạch. Con kim trùng nhanh chóng chui lọt vào lỗ mũi của Cổ Thạch.
Mạc Nhược vỗ đầu gã :
– Bọn nam nhân các người đáng được hưởng sự trừng phạt kim trùng lắm, bởi các ngươi luôn gieo cho Chu Mạc Nhược những phiền lụy trong cuột đời này.
Mạc Nhược nói dứt câu quay bước trở về bàn mình, trong khi Cổ Thạch mặt cắt không còn giọt máu. Y khẩn thiết nói :
– Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng…
Gã vừa thốt dứt câu thì rống lên một tiếng lồng lộng. Bị quấn trong mành lụa, Cổ Thạch chẳng thể nào làm gì được, mà chỉ biết rống, biết thét cùng với hai dòng nước mắt trào ra. Gã như thể không còn chịu nổi nữa mà ngã xuống như một cây chuối bị đốn ngang, đầu nện thẳng xuống dàn gạch Dạ Hương lầu.
Bộp…
Thủ cấp của Cổ Thạch tưng lên.
Y lăn qua một vòng, tiếp tục đầu đập xuống sàn gạch cho đến khi biến thành một xác chết.
Tiếng rống và cái chết của Cổ Thạch khiến cho những khách tìm hoa phải hãi hùng, hồn siêu phách lạc. Chẳng ai bảo ai, mạnh người nào người nấy túa chạy để giữ mạng.
Thu hổi mành lụa và con kim trùng lại, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nhìn xác Cổ Thạch, nhướn mày nói như một kẻ mộng du :
– Ngươi còn dám nói bổn nương là tiện tỳ nữa không?
Tiểu Huệ đứng như bị trời trồng khi thấy Mạc Nhược sát tử Cổ Thạch ngay trước mặt mình.
Mạc Nhược đặt tay vào tay Tiểu Huệ. Tay Mạc Nhược vừa chạm vào tay Tiểu Huệ, nàng bất giác rùng mình.
Mạc Nhược nhận ngay ra cái rùng mình của Tiểu Huệ liền nhìn Tiểu Huệ với ánh mắt cau có. Mạc Nhược nói :
– Sao nàng lại rùng mình?
Tiểu Huệ lúng túng nói :
– Tiểu Huệ sợ…
– Nàng sợ gì?
– Tiểu Huệ sợ Mạc Nhược.
Mạc Nhược cau mày :
– Nàng sợ ta?
Nàng lắc đầu :
– Lạ thật đó. Cái mà nàng đáng sợ lại không sợ… mà đi sợ một kẻ đang đau khổ như ta à?
Hừ nhạt một tiếng, Mạc Nhược nói tiếp :
– Cái mà nàng phải sợ chính là bọn nam nhân bỉ ổi kia kìa. Bọn chúng đáng để cho nàng phải sợ… bởi bọn chúng đều là nhưng kẻ gian trá, quỷ quyệt như Cang Tùng Vĩ… như… như Cốc lão quỷ.
Mặc cho Mạc Nhược nói, Tiểu Huệ vẫn khép người lại.
Nắm chặt bàn tay Tiểu Huệ, Mạc Nhược nói tiếp :
– Ta và nàng cùng là phận nữ nhân như nhau, có gì mà sợ?
Mạc Nhược vừa nói vừa bưng cả bầu rượu tu luôn một ngụm dài rồi nhỏ nhẻ nói :
– Nào… dẫn ta lên gian biệt phòng của nàng.
Tiểu Huệ nghe Mạc Nhược nói càng lúng túng hơn. Nhưng khi nhận hai luồng nhãn quang khe khắt của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tiểu Huệ liền gật đầu nhỏ giọng đáp :
– Dạ.
Hai người rời tiền sảnh Dạ Hương lâu theo cầu thang để lên tầng trên. Khi Mạc Nhược và Tiểu Huệ đi ngang một căn phòng cửa đóng im im thì nghe những tiếng rên rỉ từ sau cánh cửa thư phòng đó phát ra.
Mạc Nhược dừng bước, chân diện sa sầm với những nét bất nhẫn, cau có. Rồi như thể quyết định được việc mình phải làm, Chu Mạc Nhược đẩy cửa thư phòng bật ra, cùng nắm tay Tiểu Huệ kéo vào. Trong gian thư phòng đó gã giáo đầu Ngao Giảng Đông đang giao tình với Tiểu Điệp.
Ngao Giảng Đông bật nhóm lên với thân thể lõa lồ. Nhưng khi nhận ra đó là hai nữ nhân thì cười hềnh hệch. Y nói :
– Nếu hai nàng muốn thì đợi ta một chút.
Ngao Giảng Đông nói dứt câu quay lại với Tiểu Điệp, tiếp tục những hành động giao tình phóng đảng của mình. Gã vừa giao hoan vừa thều thào nói :
– Thích quá… Thích quá…
Ngọc Diện Tu La nhìn chăm chăm giáo đầu Ngao Giảng Đông rồi bước đến sau lưng gã. Mạc Nhược nhìn sang Tiểu Huệ nói :
– Bọn nam nhân nào biết gì đến nữ nhân đâu… nào biết gì đến tình yêu đâu. Chúng chỉ biết tàn phá và chiếm đoạt để thỏa mãn dục vọng đốn hèn của chúng thôi. Có đáng kinh tởm không?
Giáo đầu Ngao Giảng Đông lúc này đâu màng đến đứng cạnh mình là ai. Y chỉ chăm chút vào hành động giao hoan để tìm khoái lạc. Y hùng hục trên người Tiểu Điệp.
Mạc Nhược nhìn lại Tiểu Huệ :
– Bọn chúng thật đáng khinh chứ?
Tiểu Huệ bất giác gật đầu.
Nghe Mạc Nhược nói, Ngao Giảng Đông quay lại nhìn nàng. Y toét miệng mỉm cười rồi nói :
– Từ từ… rồi bổn giáo đầu sẽ có phần cho hai nàng… đừng có vội vã gì.
Gã nói nhưng chưa kịp ngậm miệng lại thì con kim trùng trong tay Mạc Nhược đã lao vút qua miệng gã.
Ngao Giảng Đông tròn mắt :
– Nàng… ngươi… cho cái gì vào miệng ta vậy?
Mạc Nhược đặt tay lên vai Ngao Giảng Đông :
– Chu Mạc Nhược cho thêm chút hứng thú cho ngươi đó.
– Chu Mạc Nhược… Ngọc Diện Tu La…
Mạc Nhược gật đầu :
– Ngươi biết tục danh của ta à?
Ngao Giảng Đông bất giác nhảy thót xuống tràng kỷ, bất kể thân thể trần truồng như nhộng. Y xanh mặt, lặp bặp nói :
– Ngươi cho ta… uống cái gì vậy… Phải… phải kim trùng không?
– Không phải kim trùng thì còn là gì nữa?
Ngao Giảng Đông rống lên :
– Ngao mỗ giết mụ.
Y dợm bước lao tới Ngọc Diện Tu La nhưng hai tay chực ôm lấy Đan Điền quỵ chân quằn quại dưới sàn kỷ lâu. Y nhìn Mạc Nhược thều thào nói :
– Cứu ta với… cứu ta với… Ôi, đâu quá… Chắc ta chết mất.
Mạc Nhược ngồi xuống tràng kỷ chìa chân phải đến trước.
– Ngươi hãy liếm hài của bổn tọa rồi ta sẽ cứu ngươi.
Cái đau khủng khiếp do kim trùng đục khoét lục phủ ngũ tạng, Ngao Giảng Đông đâu chờ đến khi Mạc Nhược nói lần thứ hai. Y bò đến nâng chân nàng, thè lưỡi ra liếm hài trông chẳng khác nào một con chó trung thành, tận tụy với chủ nhân.
Mạc Nhược phá lên cười. Quay mặt nhìn lại Tiểu Huệ, Mạc Nhược nói :
– Tiểu Huệ! Nàng thấy hắn đó… giống như một con chó tội nghiệp, đúng không nào?
Tiểu Huệ gật đầu.
Ngao Giảng Đông ngẩng lên nhìn Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, khẩn thiết nói :
– Ta liếm rồi… ta liếm rồi… Mau lấy kim trùng ra giùm ta.
Lời vừa dứt thì Mạc Nhược cũng co chân đạp thẳng vào mặt gã giáo đầu Ngao Giảng Đông.
Ngao Giảng Đông bật ngửa ra sau, tay vẫn ôm Đan Điền.
Mạc Nhược chống tay lên đùi, nhìn Ngao Giảng Đông nói :
– Ngươi không biết bổn tọa hận nam nhân các ngươi à? Hừ! Các ngươi chỉ là dồi bọ mà thôi, nào dám sánh với nữ nhân như bổn tọa và các nàng đây.
Ngao Giảng Đông thều thào nói :
– Giảng Đông có làm gì đắc tội với nương nương… Giảng Đông chưa hề xúc phạm hay đắc tội với nương nương.
– Ngươi thì không nhưng nam nhân thì có… Mà kẻ đắc tội với bổn nương chính là Cang Tùng Vĩ… Hắn đáng chết gấp trăm lần thì ngươi phải chết một lần.
Ngao Giảng Đông nhăn mặt, vập đầu.
– Nương nương tha cho Giảng Đông.
Gã nói dứt câu thì rống lên :
– Ôi… đau quá!
Cùng với tiếng rống đó, giáo đầu Ngao Giảng Đông tiểu tiện cả ra ngoài. Y lăn lộn trên sàn gian biệt phòng.
Thấy gã đau đớn tột cùng, Mạc Nhược lại càng đắc ý hơn nữa. Nhìn Ngao Giảng Đông với vẻ đắc ý tột độ, Mạc Nhược nói :
– Đáng chết lắm… Đáng chết lắm… Đê tiện thật… Đê tiện thật.
Mạc Nhược nhìn lại Tiểu Huệ :
– Nàng thấy bọn nam nhân đê tiện chưa… Đáng chết thật.
Mạc Nhược vừa nói dứt câu thì Đan Điền của giáo đầu Ngao Giảng Đông cũng vỡ tan. Và con kim trùng bò lăng quăng quay trở lại ngoan ngoãn chui vào tráp.
Mặc dù Đan Điền bị vỡ toang nhưng Ngao Giảng Đông vẫn còn thở hành hạch trông thật tội nghiệp.
Gã thều thào gượng nói :
– Ta… ta hận…
Nghe gã thốt ra câu này, Mạc Nhược ngửa mặt cười khanh khách.
– Ngươi cũng nên tập hận thù như ta vậy.
Lời nói của Chu Mạc Nhược đâu còn được Ngao Giảng Đông tiếp nhận nữa, bởi hồn gã đã chu du chốn tỳ địa phủ rồi.
Mạc Nhược đứng lên nói :
– Kinh tởm quá.
Vừa thốt ra câu nói đó, Mạc Nhược vừa nắm tay Tiểu Huệ rời gian biệt phòng của Tiệu Điệp. Lần thứ hai chứng kiến tận mắt cái chết khủng khiếp của Ngao Giảng Đông, Tiểu Huệ chẳng còn chút hồn vía nữa, mà nhanh chóng biến thành một cái xác biết di động, riu ríu theo chân Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
Mạc Nhược đưa Tiểu Huệ qua gian biệt phòng của Tiểu Huệ.
Dẫn Tiểu Huệ đến tràng kỷ, đỡ nàng ngồi xuống, Mạc Nhược ngắm nhìn Tiểu Huệ.
Hai luồng nhãn quang của Mạc Nhược rọi vào mắt Tiểu Huệ. Hai luồng nhãn quang đó khiến trái tim Tiểu Huệ đập mạnh chỉ muốn nhảy tót ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Huệ nghĩ thầm: “Mạc Nhược đã biến thái rồi… biến thái rồi…”
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tiểu Huệ đâu dám thốt ra lời. Các chết của Cổ Thạch và Ngao Giảng Đông đã tước đi tất cả ý niệm phản kháng trong nàng.
Mạc Nhược vừa ngắm nhìn Tiểu Huệ vừa nói :
– Tiểu Huệ nè! Ta và nàng yêu nhau được, chứ đâu cần gì đến bọn nam nhân, đúng không nào?
Tiểu Huệ gật đầu.
Mạc Nhược nói :
– Mạc Nhược muốn bọn nam nhân trên cõi đời này đều chết. Chết hết… chỉ còn lại những nữ nhân như chúng ta mà thôi. Mạc Nhược muốn như thế, có được không?
Tiểu Huệ lại gật đầu. Nàng vừa gật đầu vừa sợ hãi nghĩ thầm: “Đừng làm cho mụ ta phẫn nộ… nếu không mình sẽ chết như hai người kia”.
Mạc Nhược hỏi Tiểu Huệ :
– Tiểu Huệ nè! Nàng có yêu Mạc Nhược không?
Tiểu Huệ lại gật đầu.
Mạc Nhược cau mày :
– Nàng chỉ biết gật đầu thôi sao? Nàng tiếc với Mạc Nhược từng lời nói à?
Lời nói này của Mạc Nhược khiến cho Tiểu Huệ phải rùng mình. Nàng cúi mặt nhìn xuống, lí nhí nói :
– Mạc Nhược có giết Tiểu Huệ như giết hai người kia không?
Mạc Nhược lắc đầu :
– Không… không. Chỉ có bọn nam nhân đê tiện, bỉ ổi mới nỡ ra tay giết người yêu của mình. Chúng không giết người yêu bằng dao kiếm, chưởng chỉ, nhưng có thể giết người yêu của chúng bằng hành động hời hợt… và… và chối bỏ tình yêu.
Thốt ra câu nói này, bất giác hai dòng lệ trào ra khóe mắt Chu Mạc Nhược. Nàng lơ đễnh nói :
– Bọn chúng tàn nhẫn lắm… ví như cái gã Cang Tùng Vĩ vậy đó.
Tiểu Huệ nhìn Mạc Nhược :
– Mạc Nhược biết Tiểu Huệ à?
Mặt Mạc Nhược đanh lại, hướng mắt chăm chăm nhìn Tiểu Huệ :
– Nàng cũng biết tên súc sinh Cang Tùng Vĩ à?
Tiểu Huệ gật đầu.
Mạc Nhược hỏi :
– Hắn có yêu nàng không?
Tiểu Huệ nhận ra ánh mắt Mạc Nhược sòng sọc nắc na chết chóc và căm phẫn, liền lên tiếng rủa Tùng Vĩ :
– Tùng Vĩ ư? Cái tên súc sinh, tên bỉ ổi… Tên tiện nhân đê tiện nhất trên cuộc đời này.
Mạc Nhược vội bụm miệng nàng.
– Đủ rồi… Đủ rồi. Nàng chửi như thế đủ rồi…
Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt Tiểu Huệ, nhỏ nhẻ nói :
– Mạc Nhược tưởng đâu hắn yêu nàng chứ. Nếu hắn yêu nàng thì ta sẽ giết nàng.
Câu nói này của Mạc Nhược khiến Tiểu Huệ đã nghiệm ra bản chất thật bên trong của Mạc Nhược. Nàng nghĩ thầm: “Hóa ta mụ này đang yêu… Yêu Cang Tùng Vĩ đến đỗi hóa thành kẻ cuồng tâm loạn trí khi không được Tùng Vĩ đáp tình. Ả hận Tùng Vĩ để rồi hận tất cả nam nhân trên đời này. Ả trút hận tình kia như thể một người điên muốn trút hận”.
Tiểu Huệ lắc đầu :
– Tùng Vĩ đâu có yêu Tiểu Huệ… Mà ngược lại, Tiểu Huệ cũng hận Tùng Vĩ như Mạc Nhược.
Mạc Nhược cau mày :
– Nàng cũng yêu hắn à?
Tiểu Huệ lắc đầu, hồi hộp nói :
– Không yêu.
– Sao nàng lại hận hắn?
– Ơ… vì… vì Tùng Vĩ bỡn cợt Tiểu Huệ.
Thốt ra câu nói đó, Tiểu Huệ nghĩ thầm: “Biết mụ gặng hỏi như vậy ngay từ đầu ta nói không biết Tùng Vĩ thì hay quá rồi”.
Mạc Nhược nắn hai bờ vai Tiểu Huệ :
– Nàng có yêu Mạc Nhược không?
Tiểu Huệ gật đầu :
– Yêu…
– Chúng ta đâu cần bọn nam nhân đốn mạt, nhưng vẫn yêu nhau được phải không?
Tiểu Huệ lại gật đầu.
Mạc Nhược mỉm cười, từ từ lột bỏ y trang của Tiểu Huệ. Mặc dù trong tâm không muốn, nhưng Tiểu Huệ nào dám phản kháng lại ý muốn của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, cũng không dám lộ vẻ miễn cưỡng khi Mạc Nhược lột bỏ y trang nàng.
Vừa cởi bỏ y phục của Tiểu Huệ, Mạc Nhược vừa nói :
– Bọn nam nhân đê tiện, bỉ ổi rồi phải cần nữ nhân của chúng ta thôi. Đâu cần chúng ta phải cần chúng. Tiểu Huệ… Mạc Nhược nói đúng không nào?
Tiểu Huệ gật đầu, lí nhí nói :
– Mạc Nhược nói đúng ạ.
Nàng vừa nói vừa đáp lại bằng hành động mơn trớn Mạc Nhược. Mạc Nhược phá lên cười :
– Thích lắm… Ta thích nàng lắm đó.
Khi Tiểu Huệ mơn trớn vừa cởi bỏ y phục cho Mạc Nhược thì Mạc Nhược mân mê đôi gò bồng đảo của nàng. Cảm giác nhột nhạt do hai bàn tay Mạc Nhược tạo ra khiến toàn thân Tiểu Huệ phải nổi đầy một lớp da ốc.
Nàng chưa từng rơi vào tình huống này. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc xác thịt với một người đồng phái. Bất giác Tiểu Huệ cảm thấy một điều gì đó rất khác thường. Nàng có cảm tưởng lần đầu tiên mình chung đụng thể xác như mới bước vào cõi nhục dục đầy ma lực.
Tiểu Huệ khẽ rên lên một tiếng khi đôi bàn tay của Mạc Nhược nắm mạnh lấy đôi nhũ hoa chẳng biết từ lúc nào đã căng cứng như hai quả bóng chực nổ tung của Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ nhìn Mạc Nhược.
Hai người bất giác đối mặt nhìn nhau. Họ nhận ra điều gì đó rất dị biệt ngay trong lúc họ mơn trớn nhau.
Mạc Nhược mỉm cười. Nụ cười giờ đây của Mạc Nhược không còn nét giả lả, mà rất thật. Nụ cười tình ban tặng cho một người tình. Mạc Nhược nhỏ nhẻ nói :
– Tiểu Huệ… Nàng yêu ta chứ?
Tiểu Huệ gật đầu. Cùng với cái gật đầu đó, nàng từ từ áp hai cánh môi mình vào giữa chiếc khe ngăn đôi nhũ hoa của Chu Mạc Nhược.
Hai cánh môi ướt át của Tiểu Huệ lần chậm rãi qua từng mảng da thịt đầy đặn của Ngọc Diện Tu La. Nó tạo ra một cảm xúc đặc dị kỳ tuyệt trên vùng đồi hoa đó khiến Mạc Nhược phải rên rỉ.
Cả hai người chẳng nghĩ đến sự lập dị không thể có được trong cõi trần tục hàm hồ này. Họ nhanh chóng bị cuốn vào những xúc cảm đầy nhục tình khả ố. Những xúc cảm nhục dục càng lúc càng dâng trào trong tâm tưởng lẫn nội thể của Mạc Nhược và Tiểu Huệ. Họ bị cảm xúc kia nhấn chìm quên bẵng sự đồng phái của mình.
Cả hai nhanh chóng bị dòng xoáy nhục cảm lôi tụt xuống, để đi tìm cảm giác khoái lạc bằng những tiếng rên rỉ lạ thường.