Giang Hồ Xảo Khách

Chương 42: Trùng trùng nghi vấn


Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 42: Trùng trùng nghi vấn

Tùng Vĩ nằm mơ cũng không tưởng được người vừa xuất hiện thốt ra lời nói vừa rồi là Trương Minh Minh. Nàng chắp tay sau lưng rảo bước ung dung tiến vào.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nhìn Trương Minh Minh gần như không chớp mắt.

Minh Minh nói :

– Sao… mụ đồng ý chứ?

– Hừ! Nha đầu! Bổn nương chưa tìm đến ngươi thì ngươi tự dẫn xác tìm đến bổn nương.

Minh Minh nhạt nhẽo đáp lời Chu Mạc Nhược :

– Nếu ta không tìm Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược thì làm sao trả lại cho ngươi mũi châm hôm nào tại Vong Mạng cốc.

Mạc Nhược dấn đến hai bộ.

– Bổn nương nhưng tưởng đâu sau lần gặp mặt ở Vong Mạng cốc sẽ chẳng bao giờ thấy mặt nha đầu nữa.

– Nếu không gặp Minh Minh… hóa ra Minh Minh chết yểu sao?

Hai cánh môi của nàng mỉm lại :

– Giờ ta trả cho mụ mũi phi châm này.

Minh Minh vừa nói vừa lắc nhẹ hữu thủ. Mũi châm thoát ra khỏi tay nang. Không thấy mũi châm lướt đi nhưng lại nghe âm thanh rít lên như tiếng lụa xé.

Mạc Nhược vốn dĩ biết sự lợi hại của mũi châm kia thế nào, nên đâu dám xem thường, mà phải dụng chỉ khí đón lấy nó.

Chỉ khí của Mạc Nhược hứng thẳng lấy mũi châm cản nó lại. Mũi châm như sợi lông tơ là đà đáp xuống sàn gạch không tạo ra tiếng động nào.

Minh Minh cười khảy một tiếng rồi nói :

– Phi châm của mụ, mà mụ không nhận à? Nếu mụ không nhận thì tặng cho mụ vật khác vậy.

Nàng vừa nói vừa thi triển Tu La thân pháp. Chỉ một cái lắc vai, Minh Minh đã lướt đến Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Ngọc thủ của nàng dựng lên bổ thẳng đến Ngọc Diện Tu La, miệng thì nói :

– Nhận Tu La chưởng của bổn cô nương!

Chu Mạc Nhược không một chút e dè, mà vũ lộng đôi ngọc thủ khiến mảnh lụa che chắn thể pháp hứng lấy đạo Tu La thần chưởng của Trương Minh Minh.

Đạo Tu La thần chưởng vỗ thẳng vào mảnh lụa trắng.

Một tiếng sấm động trỗi lên làm xáo trộn cả không gian trong tòa đại điện Tổng đàn Chung Nam phái.

Ầm…

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cùng với dải lụa trắng như thể bị một ngọn cuồng phong đẩy bật về sau non hai trượng. Mảnh lụa tiếp tục xoay quanh Ngọc Diện Tu La.

Mạc Nhược rít giọng nói :

– Đến lượt bổn nương.

Cùng với lời nói đó, mảnh lụa biến hóa thành một con giao long quẫy khúc chụp tới Trương Minh Minh.

Minh Minh thấy mảnh lụa của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược phóng đến công thẳng vào mình, chẳng một chút kiêng nể, mà lớn tiếng nói :

– Mãn Vũ Phi Vân chẳng làm gì được bổn cô nương đâu.

Minh Minh vừa nói vừa điểm mũi hài lướt đến cao ba bộ, để mảnh lụa trắng trượt qua dưới hai đế hài nàng. Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược dụng Mãn Vũ Phi Vân công hụt Minh Minh, chưa kịp thu hồi về thì Minh Minh như thể đạp trên mảnh lụa đó lướt thẳng về phía đối phương.

Hữu thủ với năm ngón chỉ pháp của nàng đồng loạt phóng ra năm đạo chỉ với những âm thanh nghe buốt cả cột sống chụp đến vùng thượng đẳng của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung bột miệng thốt :

– Tu La Thần Chỉ!

Lời của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung còn đọng trên miệng thì Mạc Nhược cũng kịp vỗ ra một đạo Phách Không chưởng đón thẳng đỡ thẳng.

Năm đạo chỉ Tu La chạm vào chưởng kình của Chu Mạc Nhược, chẻ đạo chưởng kình tản mác sau một âm thanh chấn động.

Ầm…

Âm thanh kia còn vang dội thì năm đạo chỉ tiếp tục công tới Mạc Nhược với uy lực chỉ giảm sút phân nửa.

Mạc Nhược hoàn toàn bất ngờ với sự biến hóa vô lượng của Tu La Thần Chỉ. Nàng cũng hoàn toàn bất ngờ bởi uy lực vô song của năm đạo chỉ pháp, nhưng khi phát hiện được điều đó thì những đạo chỉ Tu La đã xuyên qua bờ vai phải rồi.

Mạc Nhược thối liền bốn bộ, mặt tái nhợt. Máu từ bờ vai Mạc Nhược phóng ra làm ướt đẫm xiêm y.

Minh Minh trầm giọng nói :

– Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược! Mụ còn đủ sức đối đầu với bổn cô nương chứ?

Minh Minh vừa nói vừa toan phát một đạo Tu La thần chưởng. Nhưng Tùng Vĩ đã bước xê ra chặn trước mặt Ngọc Diện Tu La.

– Minh Minh dừng tay!

Minh Minh hạ tay xuống lườm Tùng Vĩ.

Mạc Nhược buông tiếng thở dài nói :

– Lần sau, bổn nương sẽ tìm ngươi.

Nói dứt câu, Mạc Nhược thi triển khinh công theo cửa hậu bỏ đi, để mặc Hoạt Sát Diêm La Đường Trung và Dương Du ở lại.

Minh Minh quay ngoắt lại nhìn Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Chạm vào đôi thu nhãn hừng hực sát khí của nàng. Đường Trung bất giác thối bộ. Y miễn cưỡng nói :

– Trương Minh Minh cô nương! Tại hạ…

Minh Minh khoát tay cướp lời Đường Trung.

– Đừng nói nhiều. Bổn cô nương theo di huấn của nghĩa phụ Trương Kiệt, lập lại chính đạo võ lâm.

Nàng hừ nhạt một tiếng, đanh giọng nói :

– Đường Trung tôn giá tự xử, hay buộc bổn cô nương thế thiên hành đạo trừ khử ác nghiệp võ lâm?

Đường Trung thối tiếp hai bộ, ngập ngừng nói :

– Đường mỗ cho dù là người của hắc đạo, cũng không hề làm điều gì khiến trời đất phẫn nộ.

– Sai. Hoạt Sát Diêm La Đường Trung đã dụng trảo quỷ giết Doãn Hớn và cưỡng bức thê tử của y.

Mặt Đường Trung tái nhợt.

Y miễn cưỡng nói :

– Chuyện ta làm không liên can gì đến cô nương.

– Đường các hạ đã thừa nhận, đừng trách Minh Minh sao lại nhẫn tâm đó.

Nàng nói dứt lời thi triển Tu La thân pháp, phối hợp cùng Tu La thần chưởng bổ thẳng đến Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Thế chưởng của nàng như một võng lưới trùng trùng điệp điệp bịt tất cả mọi sinh lộ của Hoạt Sát Diêm La Đường Trung, buộc gã chẳng còn sự lựa chọn nào khác là phải dựng trảo quỷ đón lấy Tu La thần chưởng của Trương Minh Minh.

Ầm…

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung như thể bị nhấc lên khỏi sàn gạch quẳng vào vách đại điện tòa Tổng đàn Chung Nam phái.

Y rơi xuống sàn gạch.


Huỵch…

Hoạt Sát Diêm La Đường Trung rơi xuống như một quả mít rụng, ngũ quan đều ứa máu. Hắn chẳng thể nào gượng đứng nổi.

Mặc dù chẳng có chút tình cảm nào với Hoạt Sát Diêm La Đường Trung, nhưng Tùng Vĩ không khỏi chạnh lòng khi thấy tình cảnh của gã.

Minh Minh rảo bước tiến thẳng đến trước mặt Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.

Tùng Vĩ muốn nói một lời ngăn nàng đừng giết Đường Trung, nhưng đã quá muộn. Đạo chỉ khí Tu La của Trương Minh Minh đã phát ra xuyên thủng yết hầu họ Đường.

Tùng Vĩ không khỏi rùng bởi thủ pháp giết người của nàng.

Giết chết Đường Trung rồi, Trương Minh Minh quay bước tiến đến bên Võ Tự Bình. Nàng lấy một hoàn dược thảo đặt vào tay lão.

– Võ chưởng môn hãy dùng dược hoàn này, sẽ sớm hồi phục.

Đón lấy hoàn dược của Trương Minh Minh, Võ Tự Bình cho vào miệng nuốt.

Hoàn dược mà Minh Minh trao cho Võ Tự Bình công hiệu lạ thường, chỉ trong khoảnh khắc, Võ Tự Bình đã hồi phục công lực. Lão đanh mặt nhìn Dương Du, lừng lững bước đến.

Võ Tự Bình rít giọng nói :

– Dương Du! Ngươi biết lỗi của ngươi chưa.

Dương Du cứ ậm ừ chẳng thốt được lời nào.

Lão cách không giải khai á huyệt cho gã. Vừa nói được, Dương Du đã rối rít van xin.

– Nghĩa phụ! Dương Du biết lỗi… xin nghĩa phụ tha tội cho Dương Du. Con sẽ ăn năn hối cải… không làm chuyện bậy bạ nữa.

Võ Tự Bình đay nghiến nói :

– Nhục nhã… Nhục nhã! Ngươi thốt ra câu nói đó khiến cho lão phu hổ thẹn hơn. Hôm nay, nếu không có Minh Minh hiệp nữ đến kịp lúc thì Chung Nam phái này sẽ đi về đâu?

Lão nghiến răng ken két.

Nghe tiếng nghiến răng của Võ Tự Bình, Dương Du càng biến sắc hơn. Y cúi gằm mặt, miễn cưỡng nói :

– Nghĩa phụ! Dương Du biết tội của mình… Nghĩa phụ tha tội cho Dương Du.

– Nếu Võ Tự Bình lão phu tha cho ngươi, thì đâu còn mặt mũi nhìn bằng hữu trên chốn võ lâm Trung Nguyên này chứ?

Lão vừa nói, vừa vận công vào hữu thủ rồi dựng cao quá khỏi đầu, bản thủ nắm lại thành một thoi quyền.

Dương Du khẩn thiết xin :

– Nghĩa phụ…

– Ai là nghĩa phụ của ngươi, nghịch tặc.

Cùng với câu nói đó, Võ Tự Bình nện thẳng quả thôi sơn xuống đỉnh đầu Dương Du.

Bình…

Thủ cấp của Dương Du vỡ toang bởi thôi quyền uy mãnh của vị Chưởng môn nhân phái Chung Nam.

Chứng kiến cái chết của gã, Tùng Vĩ phải nhăn mặt quay ra chỗ khác không dám nhìn.

Võ Tự Bình giết xong gã ác đồ mưu phản mới quay lại ôm quyền thành khẩn xá Trương Minh Minh.

– Lão phu đội ơn Minh Minh điệt nữ… Cái ân này không biết chừng nào Chung Nam phái mới trả được.

Minh Minh đáp lễ lão rồi nói :

– Chưởng môn đừng khách sáo. Những gì Minh Minh làm hôm này đều do nhị thúc Thượng Kỳ chỉ điểm mà hành động.

Võ Tự Bình nói :

– Lão phu phải đến bái tạ Thượng Kỳ tôn giá mới được. Cái ân này, không biết chừng nào lão mới đáp lại cho Thượng Kỳ tôn giá.

Lão vừa nói dứt câu thì Thượng Kỳ từ ngoài bước vào. Vận bộ trường y bằng vải thô, trông phong thái Thượng Kỳ vô cùng phương phi đĩnh đạc.

Vừa thấy Thượng Kỳ bước vào, tiền bối hối hả ra tiếp. Trong khi Minh Minh cách không phóng Thiếu Lâm Thần Chỉ giải khai huyệt đạo cho mọi người.

Thượng Kỳ ôm quyền xá Võ Tự Bình.

Võ Tự Bình khúm núm nói :

– Tôn giá! Lão phu không dám nhận. Lão phu phải hành lễ tôn giá mới đúng lễ.

Thượng Kỳ ôn nhu nói :

– Chưởng môn khách sáo quá, Thượng Kỳ vô cùng hổ thẹn. Thân phận Thượng Kỳ đâu thể sánh bằng với Võ chưởng môn mà để cho người bái lễ.

Võ Tự Bình vỗ vào ngực mình.

– Lão phu hổ thẹn… Lão phu hổ thẹn. Nếu không có Thượng Kỳ tôn giá đến kịp lúc với Minh Minh… Chung Nam phái mạt vận bởi tên ác đồ kia rồi.

– Võ lâm có lúc thịnh, lúc suy, Chưởng môn đừng lấy điều đó mà trọng lễ, chỉ khiến cho Thượng Kỳ này áy náy mà thôi.

Võ Tự Bình xúc động nói :

– Được rồi. Lão phu không dám để cho Thượng Kỳ tôn giá áy náy nữa.

Thượng Kỳ tiến đến trước mặt Tùng Vĩ và mọi người. Tùng Vĩ ôm quyền hành lễ rồi nói :

– Vãn bối Cang Tùng Vĩ tham kiến tôn giá.

Thượng Kỳ nhìn Tùng Vĩ từ đầu đến chân. Thượng Kỳ khẽ gật đầu rồi nói :

– Có tân mục sở thị, Thượng Kỳ mới biết Tùng Vĩ là con người như thế nào.

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Theo tôn giá… Tùng Vĩ là người như thế nào.

Thượng Kỳ mỉm cười, từ tốn nói :

– Anh hùng không dễ có ai sánh bằng.

Lão khẽ gật đầu nói tiếp :

– Thượng Kỳ đã gác tay quy ẩn giang hồ, nhưng nghe thiên hạ đồn đãi về Tùng Vĩ… ta rất muốn gặp mặt, nay không ngờ gặp ở đây.

Đặt tay lên vai Tùng Vĩ, Thượng Kỳ nói :

– Những việc làm của Tùng Vĩ khiến ta vừa khâm phục vừa nực cười. Có lẽ trên võ lâm không ai thông minh và gian xảo như Cang Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ thở ra rồi nói :

– Tôn giá nói khiến cho vãn bối phải hổ thẹn. Thật ra, Tùng Vĩ bị buộc phải giở thủ đoạn, ngộ hầu bảo vệ mạng sống của mình thôi.

– Ai cũng như vậy cả. Có tránh là trách những người kia không sớm nhìn ra tiểu long còn ẩn trong sương mù.

– Tôn giá. Tùng Vĩ vô cùng cả kích sự thấu đáo của tôn giá.

Chàng ôm quyền xá nhưng mắt thì liếc nhìn trộm Trương Minh Minh.

Thượng Kỳ nhìn sang Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc, từ tốn nói :

– Cô nương đây là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc… người được thiên hạ cho là mỹ nữ đẹp nhất trên thế gian này?


Tuyết Ngọc ôm quyền.

– Diệt nữ chính là Dĩ Tuyết Ngọc.

– Nhan sắc của Tuyết Ngọc quả là bất phàm xuất chúng.

– Tôn giá! Tuyết Ngọc hổ thẹn. Nhan sắc không giúp gì cho bá tính cả. Ngược lại, chỉ làm cho Tuyết Ngọc lụy phiền thôi.

Thượng Kỳ mỉm cười :

– Ậy! Đã là nữ nhân thì ai cũng muốn mình có nhan sắc cả. Cô nương có phúc có phần mới được như vậy. Âu đây cũng là phúc phần của cô nương.

Nghe Thượng Kỳ nói mà đôi lưỡng quyền của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc ửng hồng. Nàng liếc trộm Tùng Vĩ.

Thượng Kỳ nhìn Tuyết Ngọc rồi nói tiếp :

– Tuyết Ngọc cô nương! Ta có một lời muốn nói với cô nương.

Tuyết Ngọc ôm quyền xá.

– Tuyết Ngọc thỉnh thị kim ngôn của tôn giá.

Nhìn thẳng vào mắt Dĩ Tuyết Ngọc, Thượng Kỳ ôn nhu nói :

– Bổn nhân vốn đã quy ẩn võ lâm giang hồ, không thiết đến chuyện thị phi nữa. Nhưng biết cô nương là sư đồ của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, ta chỉ khuyên cô nương lấy đạo nghĩa làm người mà hành sự. Cô nương có thể ly khai được với Ngọc Diện Tu La sớm chừng nào tốt chừng đấy.

Tuyết Ngọc cúi gằm mặt xuống.

Thượng Kỳ nói :

– Ta biết nỗi khổ của cô nương. Nhưng phải quyết cho mình một hướng đi đúng đạo lý làm người.

Thượng Kỳ chợt đổi qua chất giọng nghiêm khắc :

– Thượng bất chính… hạ tất loạn.

Tuyết Ngọc miễn cưỡng đáp lời Thượng Kỳ.

– Tuyết Ngọc sẽ ghi nhớ kim ngôn của tôn giá.

Nhìn lại Tô Mặc Linh, Thượng Kỳ nói :

– Cô nương đây là Tô Mặc Linh, nghĩa nữ của Long Tiên Thần Sát.

Mặc Linh ôm quyền.

– Chính Mặc Linh.

Buông một tiếng thở dài, Thượng Kỳ nói :

– Chuyện của Long Tiên thần sứ Thượng Kỳ này biết, nhưng đã gác tay quy ẩn giang hồ nên không thể giúp gì được. Ta chỉ muốn nói một lời chia buồn với cô nương. Huyết y nhân kia sẽ có ngày trả nợ máu bởi tham vọng của hắn mà thôi.

Mặc Linh ôn nhu đáp lời :

– Mặc Linh vô cùng cảm kích tấm lòng độ lượng của tôn giá.

Thượng Kỳ mỉm cười :

– Sau này có cần gì, cô nương cứ nói với Minh Minh. Nếu được, Thượng Kỳ sẽ giúp cho cô nương.

Nhìn lại Vũ Văn Hán Dương, Thượng Kỳ ôm quyền :

– Nếu tại hạ đoán không làm, lão trượng đây là Vũ Văn Hán Dương, người nghệ nhân độc nhất vô nhị ở Dương Châu trấn?

Vũ Văn Hán Dương lão trượng ôm quyền đáp lễ :

– Lão phu chính là Vũ Văn Hán Dương… Nhưng không nổi danh lẫy lừng như Thượng Kỳ đại hiệp đâu.

– Tai nghe không bằng mắt thấy. Thượng Kỳ hạnh ngộ được gặp Vũ Văn Hán Dương tiên sinh. Một ngày nào đó, vui thú nhàn cư, Thượng Kỳ sẽ đến bái lão tiên sinh thụ học nghệ thuật chạm khắc.

– Lão phu không dám truyền, mà chỉ mong được tiếp đón Thượng Kỳ tôn giá thôi.

Võ Tự Bình bước lên ôm quyền xá.

– Thượng Kỳ tôn giá! Đại yến đã được bày trên thượng khách sảnh… Võ mỗ cung thỉnh mọi người.

– Chưởng môn khách sáo quá. Nhưng cung kính không bằng phụng mệnh.

Mọi người kéo nhau qua thượng khách sảnh, ngồi quanh bàn đại yến với đầy những món ăn cao lương mỹ vị và hảo tửu.

Võ Tự Bình tự tay chuốc rượu cho Thượng Kỳ, rồi bưng chén trịnh trọng nói :

– Lão phu mượn chén rượu này, trước là để kính Thượng Kỳ tôn giá và Minh Minh diệt nữ, sau là mời mọi người… xem như những gì lão phu đã hiểu lầm mong các vị miễn thứ.

Tùng Vĩ bưng chén đáp lễ.

– Đa tạ Chưởng môn đã hiểu cho vãn bối.

Hướng chén rượu về phía Thượng Kỳ và Minh Minh, Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ kính Thượng Kỳ tôn giá và Minh Minh đã giúp Tùng Vĩ giải oan nghiệp với Võ chưởng môn.

Thượng Kỳ gật đầu :

– Tất cả cùng uống với ta nhé.

Mọi người cùng nâng chén rượu uống cạn.

Tùng Vĩ thỉnh thoảng lại nhìn Thượng Kỳ. Mới giáp mặt lần đầu, nhưng phong thái và ngôn phong của Thượng Kỳ khiến Tùng Vĩ ngầm kính phục.

Chuốc đầy chén rượu cho Thượng Kỳ, Tùng Vĩ nói :

– Tùng Vĩ kính Thượng Kỳ tôn giá một chén rượu.

Thượng Kỳ nói :

– Hay lắm! Hậu sinh khả úy… Trên giang hồ hiện nay không có mấy ai đủ phong độ và thông minh như Tùng Vĩ. Ta rất thích phong độ của Tùng Vĩ đó. Chính vì kính phục phong thái của Tùng Vĩ mà ta đã khuyên Minh Minh bỏ qua cái hận tiểu tiết đối với Cốc Thừa Tự.

– Việc làm của tôn giá khiến cho Tùng Vĩ tâm phục khẩu phục.

Bưng chén rượu đưa đến trước, Tùng Vĩ nói :

– Chén rượu này Tùng Vĩ thay mặt cho Cốc Thừa Tự tiên sinh kính tôn giá.

Mặt của Minh Minh sa sầm.

Thượng Kỳ mỉm cười nói :

– Ai cũng có lúc tức giận lầm lỡ mà. Nhưng oán thù nên hóa giải thì mới là người trượng phu.

– Đa tạ tôn giá đã chỉ giáo.

Nói rồi Tùng Vĩ dốc chén rượu lên đổ vào miệng mình.

Mọi người uống tàn hai tuần rượu, Thượng Kỳ mới đứng lên nhìn Võ Tự Bình nghiêm giọng hỏi :


– Võ chưởng môn có kế sách gì chưa, khi đã sắp đến ngày khai môn “Hỏa Dương thần giáo”.

Võ Tự Bình bối rối, miễn cưỡng nói :

– Thời gian qua, Chung Nam phái có bao nhiêu chuyện xảy ra.

Lão buông một tiếng thở dài nói tiếp :

– Võ mỗ đã nhận được thiệp mời của Hỏa Dương thần giáo… Nhưng thật sự chưa có kế sách gì để đối phó.

Tùng Vĩ lên tiếng :

– Thượng Kỳ tôn giá! Tùng Vĩ nghe nói Huyết y nhân cũng biết sử dụng Tu La thần chưởng, nội lực lại cao minh không thể nào lường được. Tùng Vĩ nghĩ Thượng Kỳ tôn giá đã biết chuyện của Huyết y nhân tất có kế sách đối phó với y?

Nhìn Tùng Vĩ, Thượng Kỳ buông một tiếng thở dài :

– Rất tiếc, ta đã gác tay quy ẩn giang hồ, không thể chen vào chuyện võ lâm được nữa. Nhưng ngay cả Thượng Kỳ dã rửa tay gác kiếm rồi mà vẫn nhận được thiệp mời của Huyết y nhân.

Tùng Vĩ lắc đầu, ôm quyền nói :

– Theo ý tôn giá, Huyết y nhân lập Hỏa Dương thần giáo có mục đích gì?

Mặt Thượng Kỳ trầm hẳn lại.

– Theo ta đoán thì y sẽ chiếm lấy chức vị Võ lâm Minh chủ không cần chờ đến ngày hội Long Hoa.

Thượng Kỳ nhìn qua Minh Minh.

– Chính vì muốn bảo vệ chính đạo của võ lâm, mà ta buộc phải cho Minh Minh dấn bước vào chốn võ lâm giang hồ đầy hiểm ác, và gian trá.

– Tùng Vĩ có một điều thắc mắc…

Thượng Kỳ hỏi :

– Tùng Vĩ thắc mắc gì?

– Huyết y nhân biết dùng Tu La thần chưởng. Môn tuyệt công đó vốn dĩ của Trương Kiệt tiền bối… Nay Trương Kiệt tiền bối tịch diệt rồi, thì Minh Minh dùng Tu La thần chưởng, không nói làm gì. Nhưng đằng này… Huyết y nhân lại biết dùng… Tôn giá thấy có lạ lùng không?

Đôi chân mày của Minh Minh cau lại.

Nàng nhìn Tùng Vĩ hỏi :

– Huyết y nhân biết dùng Tu La thần chưởng à?

Tùng Vĩ giật đầu :

– Điều đó ai cũng biết.

Thượng Kỳ nói :

– Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Nếu Trương minh chủ biết dùng Tu La thần chưởng thì Huyết y nhân kia có thể dùng Tu La thần chưởng. Thậm chí ta nghĩ y còn có chưởng pháp cao thâm hơn cả Tu La thần chưởng mà chưa dùng đến đấy.

Thượng Kỳ nghiêm mặt nói :

– Y biết dùng Tu La thần chưởng hay không thì không quan trọng. Mà điều chúng ta phải suy nghĩ lúc này là tìm ra kế sách để chống lại y.

Tùng Vĩ ôm quyền xá Thượng Kỳ.

– Tôn giá có thể tái xuất giang hồ vì võ lâm chứ.

– Thượng Kỳ có chắc là đối thủ của Huyết y nhân không? Nếu như Thượng Kỳ có bản lĩnh cao hơn gã, thì ta hẳn đã không nhận được thiệp mời.

Thượng Kỳ chợt định nhãn nhìn Tùng Vĩ.

– Ta nghe nói Tùng Vĩ công tử đã được quần hùng Hắc đạo bầu chọn làm Võ lâm Minh chủ?

Mặt Tùng Vĩ đỏ rần, như thể vừa hứng trọn một chậu nước sôi vào ngay chính diện.

Tùng Vĩ miễn cưỡng thuật lại chuyện mình đã làm với Huyết y nhân và những việc đã cợt nhả các vị Chưởng môn võ lâm, nên vô tình khiến cho Túy đầu đà Đường Ngao cao hứng suy tôn làm tân Võ lâm Minh chủ.

Nghe Tùng Vĩ kể, ai nấy cũng phá lên cười.

Thượng Kỳ lắc đầu nói :

– Ta cũng bái phục công tử. Theo ta biết, Túy đầu đà Đường Ngao mặc dù tính tình càn rỡ nhưng rất được quần hùng Hắc đạo kính nể… Nếu Đường Ngao đã suy tôn công tử thì hiển nhiên công tử là Minh chủ của Hắc đạo rồi.

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Tùng Vĩ chỉ có mục đính muốn phá bĩnh Huyết y nhân mà thôi.

Tùng Vĩ chợt buông một tiếng thở dài rồi nói :

– Thật tâm, Tùng Vĩ cũng muốn trả thù cho dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi. Y đã sát tử dưỡng mẫu… bởi dưỡng mẫu biết y là ai.

Thượng Kỳ gật đầu :

– Thế thì võ lâm Bạch đạo và Hắc đạo có chung một kẻ thù rồi. Muốn chống lại Huyết y nhân, Thượng Kỳ nghĩ Hắc đạo và Bạch đạo phải đoàn kết lại. Bạch đạo thì có Minh Minh, Hắc đạo của Tùng Vĩ công tử. Chúng ta thừa sức đối phó với gã kia.

Câu nói của Thượng Kỳ bất giác khiến Minh Minh và Tùng Vĩ nhìn nhau.

Thượng Kỳ mỉm cười :

– Ta mong chuyện này sớm kết thúc để võ lâm sớm trở lại thời kỳ thái bình.

Khi tàn buổi đại yến, thì cũng đã quá nửa đêm. Mọi người được Chưởng môn nhân Võ Tự Bình mời về nghỉ lại những gian biệt phòng.

Màn đêm thanh vắng, tĩnh lặng, nhưng Tùng Vĩ lại có cảm giác nao nao không sao ngủ được. Chàng có cảm giác một sự biến gì đó rất lớn sắp xảy ra trên giang hồ và ngay đêm nay. Lòng dạ bồn chồn, tạo ra trong Tùng Vĩ một sự lo lắng khó tả.

Không ngủ được, Tùng Vĩ bước ra ngoài mái hiên nhìn lên trời. Những vì sao đêm lấp lánh như một rừng ngọc châu, tạo ra một không gian hỗn độn trên bầu trời đêm.

Tùng Vĩ hướng mắt về phía thư phòng của Minh Minh. Ánh bạch lạp heo hắt ra khoảng cửa sổ.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Đến bây giờ mà Minh Minh vẫn chưa ngủ”.

Ý niệm kia còn lởn vởn trong đầu Tùng Vĩ thì một bóng người với khinh công kỳ tuyệt lướt đến. Tùng Vĩ giật mình nhận ra người đó vận huyết bào. Trong màn đêm chỉ còn ánh sáng của những vì sao trên bầu trời, bộ huyết bào tạo ra một nhân dạng quái gở chẳng khác nào bóng quỷ đêm.

Huyết y nhân dừng cước bộ đối mặt với Tùng Vĩ.

Hai người nhìn nhau.

Tùng Vĩ ôm quyền miễn cưỡng nói :

– Tại hạ không ngờ tôn giá cũng đến đây.

– Tiểu tử ở đâu thì nơi đó có bổn nhân.

Nặn một nụ cười mỉm, Tùng Vĩ gượng nói :

– Tôn giá theo chân Cang Tùng Vĩ không ngoài mục đích tìm hiểu bí mật về Ngọc Chỉ?

– Còn nhiều cái cớ để bổn nhân phải theo ngươi. Mục đích sau cùng của bôn nhân là bắt ngươi làm nô mục cho ta.

– Nô mục… Tôn giá muốn trả thù tại hạ?

Huyết y nhân gật đầu, nghiêm giọng nói :

– Tại đỉnh Phong Ma sơn, ngươi đã bỡn cợt bổn nhân.

– Tại hạ chỉ bỡn cợt thôi. Còn tôn giá thì lại nhẫn tâm giết dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi của tại hạ. Điều tại hạ làm với tôn giá chưa đủ để tại hạ thỏa mãn sự căm phẫn của mình.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng rồi gằn giọng nói :

– Tùng Vĩ! Bổn nhân cho ngươi một cơ hội lập thân. Ngươi sẽ là người hậu sinh duy nhất, trong tuổi đôi mươi có thể phát dương quang đại, nếu theo hầu bổn nhân.

Tùng Vĩ lắc đầu :

– Không. Tại hạ không có cái thú giao kết với kẻ thù, nhất là kẻ thù đã lấy đi mạng người đã nuôi mình.

Đôi chân mày của Huyết y nhân cau lại :

– Hản tiểu tử bây giờ tự thì mình là tân Võ lâm Minh chủ của bọn Hắc đạo tiện nhân?

Tùng Vĩ nhún vai.

– Cái chức vị đó không thể lấy được mạng của tôn giá. Nhưng sắp tới đây, quần hùng võ lâm sẽ tróc nã tôn giá đó.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng :

– Ai đủ thống lĩnh võ lâm để đối mặt với bổn tọa? Hẳn ngươi nghĩ Thượng Kỳ ư? Y rửa tay quy ẩn giang hồ rồi. Cho dù Thượng Kỳ có tái xuất võ lâm đi nữa thì y cũng không phải là đối thủ của bổn tọa. Quỷ Trảo Truy Hồn của Thượng Kỳ chỉ là môn võ công tầm thường đối với bổn tọa mà thôi.

Tùng Vĩ quệt mũi nhìn thẳng vào mắt Huyết y nhân. Y nghĩ thầm: “Đôi thần nhãn của y sẽ tố giác y là ai”.


Như thể đọc được ý niệm trong đầu Tùng Vĩ, Huyết y nhân nói :

– Tiểu tử đang có nhận chân diện của bổn tọa à?

Tùng Vĩ gật đầu :

– Đúng. Tùng Vĩ muốn biết chân diện tôn giá. Bởi lẽ chính vì biết chân diện mục của tôn giá mà dưỡng mẫu mới bị tôn giá giết chết.

Huyết y nhân cười nhạt rồi nói :

– Dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi của ngươi biết quá nhiều, nên phải sớm rời bỏ cuộc đời này mà thôi.

Đôi chân mày của Tùng Vĩ nhíu lại với ý nghĩ thầm: “Huyết y nhân xuất hiện tại đây nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ y đến chỉ để tán ngẫu với mình?”

Ý niệm đó trôi qua trong đầu Tùng Vĩ, buộc y phải lên tiếng hỏi :

– Tôn giá đến đây hẳn có mục đích. Và mục đích của tôn giá không ngoài Cang Tùng Vĩ?

– Không sai.

– Tùng Vĩ muốn biết mục đích đó?

– Bổn nhân không muốn ngươi chống lại bổn nhân. Hơn thế nữa, bổn tọa cho ngươi tọa thị chứng thấy thực lực võ công của bổn tọa như thế nào, để tiểu tử có thời gian quyết định.

Huyết y nhân vừa nói vừa vận công. Ngay lập tức có một lớp huyết quang đỏ ối bao quanh toàn bộ thể pháp gã. Màn huyết quang kia che chắn từ đầu đến chân, thậm chí Tùng Vĩ không còn thấy được ánh mắt của gã nữa.

Huyết y nhân nói :

– Cang Tùng Vĩ! Ngươi hãy nhìn hòn giả sơn đằng kia.

Tùng Vĩ định mắt nhìn hòn giả sơn cách Huyết y nhân độ năm trượng.

Tư thể pháp của Huyết y nhân, một đạo huyết quang đỏ ối bắn xẹt đến hòn giả sơn.

Không có một tiếng nổ nào phát ra nhưng hòn giả sơn lại bốc cháy khiến Tùng Vĩ phải giật mình nghĩ thầm: “Đá mà còn bốc cháy bởi chưởng khí của Huyết y nhân thì da thịt con người không cách chi chịu được”.

Huyết y nhân nhìn lại Tùng Vĩ :

– Tiểu tử đã nhận thức được võ công của bổn tọa chưa?

Đổi qua chất giọng ồm ồm, Huyết y nhân nói tiếp :

– Khi bổn tọa đảm nhận chức vị Minh chủ võ lâm, thì sẽ cho ngươi giữ chức vị Tổng giáo đầu Tổng đàn Võ lâm. Ngươi đồng ý chứ?

– Tại sao tôn giá lại ưu ái cho Cang Tùng Vĩ?

– Bởi chỉ có một kẻ duy nhất có thể cản đường bổn tọa.

– Chính là Cang Tùng Vĩ?

Huyết y nhân cười khảy rồi nói :

– Bổn tọa nghĩ như thế thôi. Nhưng để đối phó lại bổn tọa kiếp này e rằng tiểu tử không có đặng cơ hội đó.

– Nhưng tôn giá vẫn e dè Cang Tùng Vĩ.

– Đúng. Bổn tọa muốn thu phục ngươi.

Mặt Tùng Vĩ đanh lại.

Y giả lả nói :

– Tôn giá muốn thu phục Tùng Vĩ, tất Tùng Vĩ có cơ may thắng tôn giá. Thế thì sao không thử nhỉ?

Y vừa nói, vừa thi triển “Vạn Tướng Di Thân bộ”, phối hợp với Vô Minh tiên khí công thẳng đến Huyết y nhân. Hai đạo chỉ Vô Minh tiên khí chia làm hai đường thượng và hạ. Thượng thì công vào vùng thượng đẳng, hạ thì công vào Đan Điền. Xuất ra chiêu công như thế, Tùng Vĩ dụng đến chín thành công lực tu vi mà Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự đã truyền thụ.

Không một chút e dè, Huyết y nhân dựng chưởng ảnh đón thẳng đỡ thẳng lấy hai đạo Vô Minh tiên khí của đối phương.

Ầm…

Tùng Vĩ ngã bật về phía sau, va lưng xuống sàn gạch không gượng đứng lên được.

Huyết y nhân bước đến trước mặt Tùng Vĩ. Gã gằn giọng nói :

– Bổn nhân chưa muốn giao thủ với tiểu tử, sao tiểu tử lại muốn giao thủ với bổn nhân?

Tùng Vĩ nhìn Huyết y nhân lồm cồm đứng lên. Y nói :

– Không phải tôn giá không muốn giết Tùng Vĩ đâu, mà vì chưa phải lúc để lấy mạng Cang Tùng Vĩ thôi.

Đôi chân mày của Huyết y nhân cau lại.

Tùng Vĩ nhướn mày nói tiếp :

– Nếu tôn giá muốn lấy mạng Tùng Vĩ thì đã dụng đến chưởng khí Hỏa chưởng khi nãy rồi… Tôn giá chưa thực hiện ý muốn loại trừ Cang Tùng Vĩ chẳng qua còn vướng mắc. Mà điều vướng mắc đó thì ở Tùng Vĩ, đó chính là bí mật Ngọc Chỉ.

Huyết y nhân hừ nhạt một tiếng. Gã nói :

– Không sai. Tiểu tử đủ thông minh để đoán ra điều đó. Bổn tọa nghĩ sự thông minh của ngươi sớm cho ngươi nhận biết ngươi phải làm gì.

Tùng Vĩ gượng cười :

– Theo ý tôn giá, Cang Tùng Vĩ phải làm gì?

Y còn chưa nói dứt câu buột miệng thốt lên :

– Ý… Coi chừng!

Câu nói không rõ nghĩa của Tùng Vĩ, buộc Huyết y nhân phải quay mặt nhìn lại.

Nhưng y hoàn toàn chẳng thấy gì sau lưng mình cả, liền quay ngoắt lại Tùng Vĩ.

– Ngươi giở trò gì thế?

– Tại hạ vừa chớp thấy một con muỗi chực lao vào mặt tôn giá nên buột miệng thốt ra câu nói đó.

Chân mày của Huyết y nhân nhíu lại :

– Tiểu tử đừng giở trò với bổn tọa nữa.

– Tùng Vĩ lo cho tôn giá là chính mà..

Ôm quyền, Tùng Vĩ nói :

– Nếu tôn giá là Võ lâm Minh chủ, tôn giá làm gì trước tiên nào?

Huyết y nhân cười khẩy rồi nói :

– Việc đầu tiên bổn tọa làm là giết ngươi.

Câu nói này của Huyết y nhân khiến Tùng Vĩ sững sờ. Y buột miệng hỏi :

– Tại sao?

– Ngươi là chiếc gai trong mắt bổn tọa.

Huyết y nhân lắc đầu, gằn giọng nói :

– Đừng hy vọng vào bất cư người nào có thể thay đổi được định số này, cho dù kẻ đó có là Thượng Kỳ.

Huyết y nhân nói dứt câu, quay lưng thi triển khinh công, vụt cái đã mất hút ra ngoài tầm mắt của Tùng Vĩ. Để lại trong đầu Tùng Vĩ một dấu hỏi thật lớn: “Mục đính của y đến đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ muốn cho mình thị chứng võ công và tặng một câu đầy ác ý… Thật sự mục đính của y là gì?”

Tùng Vĩ còn đang ngơ ngẩn với ý tưởng đó thì mọi người kéo đến. Vũ Văn Hán Dương hỏi :

– Tùng Vĩ thiếu hiệp! Chuyện gì vừa xảy ra?

Tùng Vĩ ôm quyền nói :

– Một vị cao nhân vừa tìm đến Tùng Vĩ, cho một lời chỉ giáo thôi mà.

Tùng Vĩ ngáp một cái thật dài, rồi nói :

– Tiên sinh! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Loạn Thạch cốc chứ?

– Tất nhiên rồi, nếu công tử muốn.

– Nếu nói muốn thì vãn bối đi ngay bây giờ, nhưng khốn nỗi khi muốn đi thì lại buồn ngủ.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ lại ngáp dài một lần nữa, rồi ôm quyền xá mọi người quay trở vào biệt phòng của mình.

Nằm dài trên trường kỷ. Tùng Vĩ gác tay lên trán, với câu hỏi trong đầu mình.

“Mục đích của Huyết y nhân trong lần xuất hiện này là gì? Y muốn mình làm gì? Y có mục đích gì… mục đích gì?” Căng não để tìm câu trả lời, cuối cùng Tùng Vĩ chìm vào giấc ngủ lúc nào mà y không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.