Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 40: Chính tà bất phân
Vũ Văn Hán Dương đứng tần ngần nhìn ngôi tam quan Phỉ Thúy trang. Hai cánh môi của lão bặm vào. Lão gượng nói :
– Ta phải đi… Ta không ở lại đây nữa. Dòng tộc Vũ Văn từ nay không còn trên cõi đời nhân sinh nữa. Oan nghiệt… oan nghiệt…
Lão nói dứt câu, lệ trào ra khóe mắt.
Thấy tình cảnh của lão, Tùng Vĩ, Tuyết Ngọc lẫn Tô Mặc Linh đều xúc động đến độ nghẹn ngào. Tùng Vĩ quay mặt về phía ánh nhật quang trỗi dần lên từ hướng đông.
Tuyết Ngọc bước đến, kéo theo Tùng Vĩ. Nàng nói với Vũ Văn Hán Dương :
– Tiên sinh! Chuyện đã qua rồi… Tiên sinh đừng buồn nữa vì có nuối tiếc cũng không thể nào kéo lại được.
Tùng Vĩ chen vào :
– Hay là tiền bối nhận Mặc Linh và Tuyết Ngọc làm nghĩa nữ, thay cho Vũ Văn Hán Vĩnh huynh… cũng được vậy. Tuyết Ngọc và Mặc Linh cũng xứng với dòng tộc Vũ Văn mà.
Tuyết Ngọc nheo mày.
Vũ Văn Hán Dương nhìn Tuyết Ngọc và Mặc Linh :
– Lão phu sợ… hai người không chấp nhận với một dòng tộc có một người như Vũ Văn Hán Vĩnh.
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Không đâu. Tiền bối xem kìa… Hai nàng ấy xúc động những tưởng sắp khóc kìa.
Tuyết Ngọc nhìn sang Mặc Linh. Mặc Linh khẽ gật đầu.
Hai nàng đồng loạt quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Hán Dương. Cả hai cùng lên tiếng :
– Mặc Linh, Tuyết Ngọc ra mắt nội tổ lão gia.
Vũ Văn Hán Dương xúc động đến độ rơi nước mắt.
– Đứng lên… Đứng lên…
Lão nắm tay Tuyết Ngọc và Mặc Linh, nghẹn ngào nói :
– Mặc Linh! Tuyết Ngọc! Đừng làm nội tổ xúc động.
Lão nhìn lại Tùng Vĩ :
– Thiếu hiệp! Chúng ta lên đường đến Chung Nam phái hay Loạn Thạch cốc?
Nén nụ cười gượng, Tùng Vĩ nói :
– Nếu tiền bối cho vãn bối chọn thì vãn bối chọn con đường đến Chung Nam phái trước.
Vũ Văn Hán Dương vuốt râu gật đầu :
– Được. Chúng ta sẽ đến Lĩnh Nam sơn gặp lão Võ Tự Bình trước vậy.
Ngay trong ngày hôm đó, mọi người rời Phỉ Thúy trang, xuôi về phía nam. Tất nhiên Tuyết Ngọc lúc nào cũng đi chung với Tùng Vĩ. Mặc Linh đi bên cạnh với Vũ Văn Hán Dương.
Tùng Vĩ quay sang Vũ Văn Hán Dương, hỏi :
– Vũ Văn tiền bối hẳn biết bí mật của Ngọc Chỉ?
Lão nhìn Tùng Vĩ, từ tốn nói :
– Lão phu không biết bí mật trong Ngọc Chỉ, nhưng chính tay lão phu đã khắc hình mỹ nhân vào bức họa.
Tùng Vĩ mỉm cười hỏi tiếp :
– Mỹ phụ mà tiền bối khắc vào Ngọc Chỉ… hẳn là phải đẹp lắm.
Lão vuốt râu, nhìn Tùng Vĩ nói :
– Sự thật thì lão phu chưa từng gặp qua con người đó… mà chỉ khắc lại từ một bức tranh. Cũng như công tử đã vẽ lại mỹ nữ trong Ngọc Chỉ vậy. Người đưa bức tranh đến cho lão phu khắc vào Ngọc Chỉ là Thiệu Nghi Bình, là Tổng tài thái giám của tiên đế. Sau khi tiên đế băng hà thì y rời kinh thành đến Loạn Thạch cốc quy ẩn.
Tùng Vĩ ve cằm nhìn Vũ Văn Hán Dương, hỏi :
– Chắc tiền bối biết mục đích của Thiệu Nghi Bình khi nhờ người khắc chạm bức họa mỹ nữ lên Ngọc Chỉ?
– Thiệu Nghi Bình không nói gì cả, nhưng lão rất quý viên Ngọc Chỉ thần châu, nếu không muốn nói là quý hơn cả sinh mạng của lão nữa.
– Thế Thiệu gia không còn ai à?
Vũ Văn Hán Dương buông một tiếng thở dài :
– Thiệu Nghi Bình là Tổng tài thái giám, nhưng trước khi trở thành thái giám thì có nương tử. Chính mỹ nữ trong tranh là nương tử của lão đó.
Lão buông tiếp tiếng thở dài, rồi nói tiếp :
– Lão nghe đâu khi khắc bức họa mỹ nữ vào Ngọc Chỉ rồi thì toàn gia quyến của Thiệu Nghi Bình gặp kiếp họa diệt vong. Tất cả đều chết hết.
– Tiền bối có biết ai sát hại toàn bộ gia tộc của Thiệu Nghi Bình không?
Vũ Văn Hán Dương gật đầu :
– Biết.
Mặt Tùng Vĩ đanh lại.
– Nếu vãn bối đoán không lầm, hung thủ chính là chủ nhân của Thiên Ma cổ bảo?
Lão gật đầu :
– Không sai. Chính Tam Giới thượng nhân gồm: Thiên Giới Cát Triệu Quang, Địa Giới Lý Tống và Nhân Giới Huỳnh Nghị. Ba người đó đã liên thủ tàn sát toàn bộ gia quyến của Thiệu Nghi Bình, chủ đích để đoạt Ngọc Chỉ thần châu.
– Không ngờ Ngọc Chỉ thần châu lại gây ra lắm chuyện phiền hà và sát kiếp cho bá tính. Sau khi Tam Giới lấy Ngọc Chỉ thần châu rồi cũng không tìm ra bí mật của nó à?
– Lão phu không biết.
– Vãn bối nghĩ họ không tìm ra. Nên cuối cùng thì Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự mới dụng Vạn Tướng Di Thân bộ xâm nhập vào Thiên Ma cổ bảo, đoạt lấy Ngọc Chỉ thần châu. Khi đã có Ngọc Chỉ thần châu rồi, đến lượt Cốc Thừa Tự bị di hại.
Vũ Văn Hán Dương buông một tiếng thở dài :
– Cho đến bây giờ cũng không một người nào biết được Ngọc Chỉ thần châu chứa bí mật gì, ngoài mỗi bức tranh mà thiếu hiệp biết đó.
Tùng Vĩ nhún vai :
– Nhất định phải có bí mật gì đó rất lớn. Chứ không thể chỉ vì mỗi bức họa mỹ nhân trong Ngọc Chỉ khiến cho mọi người tranh đoạt tàn sát lẫn nhau.
Nhìn sang Tùng Vĩ, Vũ Văn Hán Dương nói :
– Lão phu cũng nghĩ như thiếu hiệp. Tam Giới đều là những nhân vật thành danh trên chốn giang hồ võ lâm. Nếu không muốn nói họ là những người độc bá võ lâm, chẳng khác nào Minh chủ của hai giới Bạch đạo và Hắc đạo, thế mà vẫn xuống tay tàn sát toàn bộ Thiệu gia chỉ vì một viên Ngọc Chỉ thần châu. Chứng tỏ Ngọc Chỉ phải có một bí mật rất lớn. Mà bí mật này, chỉ có Thiệu Nghi Bình mới biết mà thôi.
– Nhưng nay Thiệu Nghi Bình cũng đã chết rồi.
– Toàn bộ Thiệu gia chết, nhưng Thiệu Nghi Bình thì không thấy xác. Vụ huyết án đó chẳng một người nào dám bàn đến. Và Thiên Ma cổ bảo cũng bế môn trở thành tuyệt địa của võ lâm. Người duy nhất dám xâm nhập Thiên Ma cổ bảo tuyệt địa võ lâm là Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự.
Tùng Vĩ mỉm cười hỏi :
– Cốc Thừa Tự tiên sinh một mình dám xâm nhập tuyệt địa võ lâm Thiên Ma cổ bảo thì cũng đáng khâm phục đấy chứ.
Tuyết Ngọc nhìn Tùng Vĩ hỏi :
– Thế huynh có dám làm như lão Cốc không?
Tùng Vĩ ve cằm nói :
– Nếu Tùng Vĩ rơi vào tình trạng như Cốc Thừa Tự thì cũng phải hành động như lão thôi. Lão Cốc chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cuối cùng thì cũng chẳng làm được gì, cho dù lấy được Ngọc Chỉ thần châu.
Tuyết Ngọc nhìn Vũ Văn Hán Dương :
– Nội tổ lão gia! Ngọc nhi nghe nói nội tổ trước đó bị cuồng tâm, sao bỗng dưng hồi phục thần thức vậy?
Vũ Văn Hán Dương vuốt râu nhìn Tùng Vĩ, nói :
– Nhờ có thiếu hiệp đấy. Khi ta thấy bức tranh vẽ mỹ nữ trong Ngọc Chỉ của Cang thiếu hiệp thì hồi phục lại thần thức. Thật ra…
Lão buông một tiếng thở dài, nói tiếp :
– Ta bị cuồng tâm như vậy cũng chỉ vì Vũ Văn Hán Vĩnh mà ra cả. Y là oan nghiệt của dòng tộc Vũ Văn.
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Lão tiên sinh bỏ qua chuyện đó đi. Giờ lão tiên sinh có đặng đến hai diệt nữ, người nào cũng là những đóa hoa tuyệt sắc trên đời này… khó có người nào sánh bằng.
Mặc Linh chen vào :
– Nhưng Mặc Linh và Tuyết Ngọc muội không phải là nam nhân. Nếu đổi lại là Tùng Vĩ ca ca thì nội tổ lão gia hẳn sẽ vui hơn bội phần.
Tùng Vĩ khoát tay. Y nói :
– Một Vũ Văn Hán Vĩnh, lão tiên sinh đã cuồng tâm loạn trí. Thêm Cang Tùng Vĩ nữa, ta e người chẳng chịu nổi đâu. Với lại, lão tiên sinh đã già rồi, làm sao nuôi nổi ba người.
Vũ Văn Hán Dương lắc đầu :
– Không, không. Với cơ nghiệp của Vũ Văn tộc… lão phu có thể nuôi vài trăm người hết đời mà không hết của đấy.
Tùng Vĩ tròn mắt nhìn lão :
– Thế ư! Nếu vậy vãn bối phải bái lão tiền bối làm nghĩa phụ.
Vũ Văn Hán Dương toan gật đầu thì Tuyết Ngọc và Mặc Linh cản lại :
– Không được đâu… Không được đâu.
Tùng Vĩ nhìn hai nàng :
– Sao lại không được? Khi bái Vũ Văn Hán Dương lão tiên sinh làm nghĩa phụ… Tùng Vĩ hứa sẽ lo cho lão tiên sinh. Đến khi nào tiên sinh quy tịch thì mới thừa hưởng cơ nghiệp của dòng tộc Vũ Văn. Có gì mà không được chứ?
Y giả lả cười nói :
– Nếu sau này Tùng Vĩ ca ca lập gia thất, không chừng sẽ lấy họ Vũ Văn đặt cho con của mình nữa đấy.
Tuyết Ngọc nheo mày nói :
– Tuyết Ngọc và Mặc Linh tỷ tỷ không nói đến điều đó.
– Thế hai người nói đến cái gì nào?
Mặc Linh nói :
– Nếu như nội tổ nhận Tùng Vĩ ca ca làm nghĩa tử thì Tuyết Ngọc và Mặc Linh sẽ xưng hô với ca ca như thế nào đây.
Tùng Vĩ nheo mày :
– Có thế mà hai nàng cũng không tìm ra được một lời xưng hô, còn hỏi Tùng Vĩ. Này nhé… Tuyết Ngọc và Mặc Linh gọi Vũ Văn Hán Dương lão tiền bối là nội tổ lão gia, còn Tùng Vĩ là nghĩa tử của Vũ Văn tiền bối thì hai người buộc phải gọi Tùng Vĩ ca ca là nghĩa phụ rồi.
Mặc Linh và Tuyết Ngọc lắc đầu, kêu ré lên :
– Không chịu đâu… Không chịu đâu.
Vũ Văn Hán Dương và Tùng Vĩ phá lên cười.
Họ vừa đi vừa tán ngẫu với nhau, đến xế chiều thì đến chân núi Lĩnh Nam.
Tùng Vĩ nhìn Vũ Văn Hán Dương tiên sinh :
– Tiền bối! Người tin Chưởng môn Võ Tự Bình có cho Tùng Vĩ mượn Ngọc thiền trượng để chặt đứt sợi dây Kim thừng này không.
Vũ Văn Hán Dương vuốt râu :
– Võ Tự Bình vốn là người cương trượng, nóng tính, nhưng lại trọng ân oán phân minh. Lão phu trước đây đã từng gia ân cho y… Y sẽ trả ân cho lão phu mà cho mượn Ngọc trượng.
Tùng Vĩ nheo mày :
– Tiểu bối cũng hy vọng lão cho mượn Ngọc trượng, nhưng…
Vũ Văn Hán Dương nói :
– Thiếu hiệp nói đến chuyện của Võ Khôi?
Tùng Vĩ buông tiếng thở dài gật đầu.
Vũ Văn Hán Dương vuốt râu. Lão từ tốn nói :
– Lão phu sẽ tìm lời phân giải với Võ Tự Bình. Nếu lão nghe lời lão phu thì tốt… Bằng như không nghe, sau khi chúng ta chặt đứt sợi Kim thừng rồi sẽ ly khai ngay khỏi Chung Nam phái.
Tùng Vĩ gật đầu :
– Được. Chúng ta cứ như thế mà hành sự.
Mọi người cùng tiến lên Lĩnh Nam sơn. Vừa đến trước ngôi tam quan dẫn vào tòa Tổng đàn phái Chung Nam thì hai gã môn hạ thuộc Chung Nam phái ra chặn lại.
Vũ Văn Hán Dương bước đến nói :
– Lão phu là Vũ Văn Hán Dương, người Dương Châu trấn, phiền nhị vị vào bẩm báo với Chưởng môn có lão phu đến viếng.
Hai gã môn hạ Chung Nam phái liếc mắt nhìn qua mọi người rồi nói :
– Các người chờ ở đây.
Một gã ở lại, còn một người bỏ vào trong.
Tùng Vĩ nhìn qua vai gã môn hạ Chung Nam phái. Bên trong Tổng đàn phái Chung Nam thật vắng lặng. Chính sự vắng lặng đó khiến chàng phải e dè.
Tùng Vĩ nhìn sang Tuyết Ngọc.
– Tuyết Ngọc! Tùng Vĩ cảm thấy bất an vô cùng. Hình như bên trong vắng lặng quá… Sự vắng lặng này cứ như họ đã chuẩn bị trước để đón chúng ta.
Từ trong Tổng đàn Chung Nam phái, gã môn hạ hối hả bước ra. Y tiến đến trước Vũ Văn Hán Dương ôm quyền nói :
– Chưởng môn thỉnh mời các vị vào trong Tổng đàn Chung Nam phái.
Vũ Văn Hán Dương nhìn lại Tùng Vĩ, vuốt râu, mỉm cười.
Mọi người cùng tiến vào Tổng đàn phái Chung Nam. Trong Tổng đàn, Võ Tự Bình vận trường y thanh lam, ngồi trên chiếc ngai hướng mắt nhìn ra cửa, hai bên là hai hàng môn hạ phái Chung Nam, tất cả đều vận võ phục, mặt lầm lì chẳng khác nào bọn sơn tặc đang sắp phải xuất sơn cướp bảo tiêu.
Tùng Vĩ, Tuyết Ngọc, Mặc Linh và Vũ Văn Hán Dương bước đến trước mặt Võ Tự Bình. Lão Vũ Văn Hán Dương ôm quyền nói :
– Chưởng môn hẳn còn nhớ lão hủ trấn Dương Châu này.
Võ Tự Bình bật lên tràng cười giả lả…
Lão vừa cười vừa nói :
– Làm sao bổn Chưởng môn không nhớ Vũ Văn Hán Dương tiên sinh chứ. Tính cách của Võ Tự Bình như thế nào, hẳn Vũ Văn Hán Dương tiên sinh đã biết.
Lão từ từ đứng lên, trầm giọng nói :
– Vũ Văn Hán Dương tiên sinh lần này chẳng ngại đường xa đến Lĩnh Nam gặp bổn Chưởng môn chắc có điều gì cần chỉ giáo?
Vũ Văn Hán Dương vuốt chòm râu bạc phếch rồi nhún nhường nói :
– Lão hủ lần này quá bộ đến Chung Nam phái không dám nói đến hai chữ chỉ giáo đối với Võ chưởng môn, mà thật tâm đến thỉnh nhờ Võ chưởng môn.
Võ Tự Bình vuốt chòm râu đen nhánh.
– Lão tiên sinh đến Chung Nam phái lần này để thỉnh nhờ bổn Chưởng môn à?
Vũ Văn Hán Dương gật đầu. Lão khiêm nhường nói :
– Lão hủ đến thỉnh nhờ Võ chưởng môn giúp cho một chuyện.
Vũ Văn Hán Dương chưa kịp nói hết y thì Võ Tự Bình ngửa mặt cười kha khả. Tràng tiếu ngạo của y cuồng nhiệt đến độ làm vang động cả tòa Tổng đàn. Sự tĩnh lặng cũng bị phá vỡ bởi tiếng cười đầy nội lực của họ Võ.
Lão cắt ngang tràng tiếu ngạo, nhìn Vũ Văn Hán Dương, trầm giọng nói :
– Vũ Văn tiên sinh không cần phải nói, bổn Chưởng môn cũng biết lão tiên sinh định nhờ bổn Chưởng môn làm điều gì.
Nói dứt lời, Võ Tự Bình nhìn Cang Tùng Vĩ. Lão khắt khe nói :
– Những người đứng sau Vũ Văn tiên sinh có phải là Cang Tùng Vĩ và Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc cùng Tô Mặc Linh?
Tùng Vĩ, Tuyết Ngọc và Mặc Linh cùng ôm quyền.
Tùng Vĩ từ tốn nói :
– Chưởng môn đoán không lầm, vãn bối là Cang Tùng Vĩ. Còn đây là hai vị xá muội Tuyết Ngọc và Mặc Linh.
Võ Tự Bình hừ nhạt một tiếng rồi nói :
– Bổn Chưởng môn khá khen cho tiểu tử, dám đến Lĩnh Nam Chung Nam phái của bổn Chưởng môn.
Võ Tự Bình vừa nói vừa bóp đôi song thủ lại. Khi lão nắm chặt đôi bản thủ thì những tiếng canh cách phát ra.
Võ Tự Bình nhìn Vũ Văn Hán Dương trầm giọng nói :
– Vũ Văn Hán Dương tiên sinh! Bổn Chưởng môn biết lão đến mượn Ngọc trượng của Chung Nam phái… có đúng không?
Vũ Văn Hán Dương ôm quyền, giả lả cười. Lão vuốt râu từ tốn nói :
– Bội phục… Bội phục. Lão hủ chưa nói mà Chưởng môn đã đoán đúng ý của lão hủ. Bái phục… Bái phục…
Võ Tự Bình khoát tay.
– Lão không cần phải khách sáo như vậy. Bổn Chưởng môn từ trước đến nay rất phân minh… chắc lão đã biết rồi?
Vũ Văn Hán Dương gật đầu :
– Lão hủ biết cá tính của Chưởng môn. Một là một, hai là hai, tuyệt đối không để người ta phiền trách mình.
Võ Tự Bình khẽ gật đầu :
– Tốt lắm. Bổn Chưởng môn sẽ cho lão mượn Ngọc trượng, nhưng trước khi cho lão tiên sinh mượn Ngọc trượng, bổn Chưởng môn muốn thanh toán ân oán giữa Chung Nam phái với Cang Tùng Vĩ trước.
Lão nói rồi định nhãn nhìn lại Tùng Vĩ :
– Cang Tùng Vĩ tiểu tử! Ngươi biết bổn Chưởng môn muốn thanh toán ân oán với ngươi chuyện gì không?
Tùng Vĩ ôm quyền, nhún nhường nói :
– Võ chưởng môn muốn thanh toán ân oán với vãn bối chuyện của đại thiếu gia Võ Khôi?
Võ Tự Bình gật đầu :
– Không sai. Bổn Chưởng môn hỏi tiểu tử… Phải ngươi đã sát tử Khôi nhi của bổn Chưởng môn?
Tùng Vĩ miễn cưỡng đáp lời :
– Đúng như Chưởng môn nói. Chính tay Cang Tùng Vĩ đã sát hại Võ Khôi thiếu gia.
Những thớ thịt trên mặt Võ Tự Bình giật nẩy lên, khi nghe Tùng Vĩ thốt ra câu nói đó. Lão gằn giọng nói :
– Thế tiểu tử định kết thúc ân oán đó như thế nào?
Tùng Vĩ ôm quyền ôn nhu nói :
– Trước khi đến Chung Nam phái, vãn bối đã nghĩ đến chuyện này. Đằng nào thì cũng gặp mặt Võ chưởng môn để phân trần cho ra lý lẽ, nếu không thì thật khó mà ăn ngon ngủ yên được.
Võ Tự Bình khoát tay :
– Tiểu tử không cần phải phân trần. Giết người thì đền mạng. Mạng thì đổi mạng. Tiểu tử đã giết Khôi nhi… tất phải trả mạng lại cho Võ mỗ.
Tùng Vĩ lắc đầu, ôn nhu đáp lời Võ Tự Bình :
– Vãn bối biết điều Chưởng môn vừa nói. Giết người thì phải đền mạng, đó là lẽ công bằng. Nhưng trước khi vãn bối đền mạng cho Võ Khôi đại thiếu gia, Chưởng môn phải cho vãn bối cơ hội để phân trần chứ.
Võ Tự Bình lưỡng lự một lúc rồi gật đầu :
– Được. Ngươi cứ phân trần.
Tùng Vĩ chớp mắt suy nghĩ rồi chậm rãi thuật lại những chuyện đã xảy ra ở thảo xá, dẫn đến chuyện mình phải xuống tay lấy mạng Võ Khôi.
Kể dứt câu chuyện, Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình. Chàng nghiêm giọng nói :
– Chưởng môn! Nếu như Chưởng môn ở trong tình huống như vãn bối người phải làm gì?
Câu hỏi này của Tùng Vĩ khiến vị Chưởng môn phái Chung Nam phải lúng túng bối rối. Thấy nét bối rối của lão, Tùng Vĩ khẽ buông một tiếng thở phào. Y nghĩ thầm: “Lão không nói được, tất phải chấp nhận cái lý của mình”.
Ý niệm kia còn đọng trong đầu Cang Tùng Vĩ thì gã môn hạ đi cùng với Võ Khôi từ sau tấm rèm bước ra. Y tiến đến trước mặt Võ Tự Bình Chưởng môn Chung Nam phái quỳ xuống, thành khẩn nói :
– Khởi bẩm Chưởng môn… Xin đừng nghe những lời nói xúc xiểm của Xảo Tà Cang Tùng Vĩ. Tất cả những gì gã vừa kể đều là bịa đặt.
Mặt Tùng Vĩ sa sầm. Định nhãn nhìn gã đó, Tùng Vĩ đanh giọng nói :
– Huynh đài! Hôm đó có mặt huynh đài. Ngươi chứng kiến từ đầu đến cuối, sao lại hồ đồ thốt ra lời nói đó?
Võ Tự Bình khoát tay ngăn Tùng Vĩ lại. Lão định nhãn nhìn gã môn hạ Chung Nam phái, nghiêm giọng nói :
– Dương Du! Chuyện xảy ra như thế nào… ngươi thành thật nói lại cho bổn Chưởng môn biết.
Dương Du ôm quyền từ tốn nói :
– Chính mắt Dương Du và Võ Khôi thiếu gia thấy Cang Tùng Vĩ sát tử nghĩa ca và nghĩa tỷ. Võ Khôi thiếu gia không dằn lòng được liền xuất thủ để ngăn cản Cang Tùng Vĩ. Không ngờ, y đã không chấp nhận tội lỗi của mình, còn dụng độc công tàn nhẫn hại Võ Khôi thiếu gia đến chết.
Mặt Võ Tự Bình đanh lại. Lão nghiến răng nói :
– Có thật như vậy không?
Dương Du đưa một tay lên trời :
– Chưởng môn nghĩa phụ! Tất cả những gì Dương Du nói đều do chính mắt Dương Du thấy. Tiểu tử Cang Tùng Vĩ táng tận lương tâm, trời tru đất diệt gã… Còn nếu như Dương Du sai thì trời tru đất diệt Dương Du…
Y chỉ Tùng Vĩ.
– Chính hắn gieo tội ác. Khi bị Võ Khôi đại ca phát hiện thì gã định giết người diệt khẩu. Hôm đó, nếu Dương Du không nhanh chân thì hẳn đã sớm chết bởi độc chiêu của hắn rồi.
Mặt Tùng Vĩ đanh lại. Y chỉ Dương Du :
– Cái lưỡi của huynh đệ sao lại tàn độc, vô nhân như vậy chứ. Phàm nói ngoa thì cũng còn lắp ba lắp bắp, đằng này huynh đệ nói thật trôi chảy, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn câu chuyện này.
Tùng Vĩ nhìn lại Chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình.
Đưa sợi Kim thừng xích mình với Tuyết Ngọc cho Võ Tự Bình thấy, Tùng Vĩ nghiêm giọng nói :
– Võ chưởng môn nhìn xem… Trên tay Tùng Vĩ và Tuyết Ngọc là sợi Kim thừng, bảo đao, bảo kiếm chặt không đứt… thì Tùng Vĩ làm chuyện bại hoại có được hay không… bởi bên cạnh lúc nào cũng có Tuyết Ngọc. Kẻ làm chuyện bại hoại chính là Hoạt Sát Diêm La Đường Trung.
Dương Du cướp lời Tùng Vĩ :
– Chưởng môn đừng tin hắn. Nghĩa phụ! Cang Tùng Vĩ và Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc đều là người của Hắc đạo… Bọn Hắc đạo ma đầu luôn có hành vi bất chính, có thể hắn đã đồng lõa với Tuyết Ngọc… hoặc…
Sắc diện Tuyết Ngọc đỏ bừng. Nàng nhìn Dương Du, rít giọng thét lên :
– Tên tiểu cẩu thối tha này, nói năng hàm hồ, bừa bãi… Trời không tru, đất không diệt ngươi thì bổn cô nương sẽ thay trời hành đạo.
Tuyết Ngọc vừa nói vừa phát động chiếu công thi triển Phách Không chưởng vỗ đến đại huyệt Thiên linh cái của Dương Du.
Dương Du như thể đã phòng bị trước, áp lực chưởng kình của Tuyết Ngọc vỗ đến, y liền xoay ngược lại dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
Ầm…
Cả Dương Du lẫn Tuyết Ngọc đồng thối lại một bộ.
Dương Du bước đến bên Võ Tự Bình.
Y nói :
– Nghĩa phụ! Bọn người này định giết người diệt khẩu.
Sắc diện Võ Tự Bình tái nhợt tái nhạt, biểu lộ sự phẫn nộ đang dâng lên tột cùng. Lão đay nghiến nói :
– Cang Tùng Vĩ! Các người chẳng nể mặt bổn Chưởng môn thì chết cũng đừng có trách bổn Chưởng môn.
Lão vừa nói, vừa toan phát tác quyền công, nhưng Vũ Văn Hán Dương đã kịp bước ngang khoát tay chặn lại.
– Võ chưởng môn dừng tay.
Vũ Văn Hán Dương nhìn Võ Tự Bình gằn giọng nói :
– Võ Tự Bình chưởng môn! Chuyện đâu còn có đó. Chuyện đã xảy ra rồi chưa biết ai đúng ai sai, lão hủ có thể lấy mạng mình bảo chứng cho Cang Tùng Vĩ. Nhất định Tùng Vĩ không phải là hạng người như Dương Du tiểu tử kia nói đâu. Hẳn trong này còn có uẩn khúc… Tiếc là Võ Khôi công tử lại chết rồi… không ai có thể giải trình rõ ai đúng, ai sai.
Chưởng môn phái Chung Nam khoát tay, gằn giọng nói :
– Vũ Văn Hán Dương tiên sinh! Bổn Chưởng môn kính lão một bước, mong lão nhường lại bổn Chưởng môn một trượng. Lão thấy rồi đó, ngay trước mặt Võ mỗ, bọn tiểu tử hậu sinh kia còn muốn giết người diệt khẩu. Huống chi người của bọn họ muốn giết lại là Dương Du nghĩa tử của bổn Chưởng môn nữa.
Vũ Văn Hán Dương buông một tiếng thở dài. Lão nói :
– Chưởng môn! Nhưng chuyện này…
Võ Tự Bình khoát tay.
– Chuyện này bổn Chưởng môn đã quyết định rồi…
Y chỉ Tùng Vĩ :
– Giết người phải đền mạng. Mạng phải trả mạng, không còn cách nào khác… hắn phải đền mạng cho Khôi nhi. Có như vậy mới công bằng.
Tùng Vĩ nheo mày khi nghe Võ Tự Bình thốt ra câu nói đó. Y nghĩ thầm :
“Không ngờ, đường đường là một Chưởng môn của Chung Nam phái mà lại hồ đồ như vậy. Chưa phân định rõ đâu là trắng, đâu là đen thì đã đòi mạng người rồi”.
Ý niệm ấy trôi qua trong đầu Tùng Vĩ, y ôm quyền nói :
– Vãn bối mạn phép hỏi, Chưởng môn định đòi mạng vãn bối như thế nào?
– Bổn Chưởng môn nghe nói tiểu tử cũng là kẻ có bản lĩnh thâm hậu, lại gian ngoa xảo trá khiến cho các vị Chưởng môn đại phái trên giang hồ phải phẫn nộ. Hiện tại, ngươi lại đang bị xích với Tuyết Ngọc nha đầu kia. Bổn Chưởng môn cho ngươi một cơ hội.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Chưởng môn cho Tùng Vĩ cơ hội gì?
– Thắng thì sống… thua thì chết. Nếu như giao thủ chưởng kình với ta, ngươi thắng, ân oán giữa ngươi và phái Chung Nam được thanh toán. Ngươi chết, xem như ngươi đền mạng cho Khôi nhi.
Tùng Vĩ chau mày rồi gật đầu :
– Được. Vãn bối xin được bồi tiếp chưởng công của Võ chưởng môn.
Lão Vũ Văn Hán Dương hối hả nói :
– Võ chưởng môn! Xin Chưởng môn hãy suy nghĩ lại.
Lão nhìn Vũ Văn Hán Dương, buông một câu lạnh nhạt :
– Quân tử bất hý ngôn.
Nhìn lại Cang Tùng Vĩ, Võ Tự Bình đanh giọng nói :
– Đánh thẳng đỡ thẳng.
Tùng Vĩ gật đầu :
– Vãn bối chấp nhận.
Lão Vũ Văn Hán Dương thở dài nói với Tùng Vĩ :
– Thiếu hiệp! Nội lực của Chưởng môn Chung Nam phái nổi tiếng là vô địch. Công tử không phải là đối thủ của Võ chưởng môn đâu.
Tùng Vĩ nhìn lại Vũ Văn Hán Dương.
– Tiên sinh! Vãn bối đã chấp nhận điều kiện của Võ chưởng môn rồi. Đây cũng là một cách giải quyết êm đẹp giữa Tùng Vĩ và Võ chưởng môn.
Nhìn lại Võ Tự Bình, Tùng Vĩ ôm quyền từ tốn nói :
– Vãn bối nghe tiếng Chưởng môn là người phân minh, ân ra ân, oán ra oán… Nếu như Tùng Vĩ chết, Chưởng môn có bắt tội hai vị xá muội của vãn bối không?
Võ Tự Bình đay nghiến nói :
– Tiểu tử giết Võ Khôi hay hai người kia?
– Chính tay vãn bối lấy mạng Võ Khôi.
Võ Tự Bình gật đầu :
– Được. Nếu tiểu tử chết xem như ân oán giữa Chung Nam phái và tiểu tử không còn nữa.
– Nếu vãn bối thắng Chưởng môn?
– Ân oán này xem như không còn.
Tùng Vĩ mím môi suy nghĩ rồi ôm quyền xá :
– Phong độ của Võ chưởng môn khiến cho Tùng Vĩ phải bội phục, khâm phục.
Võ Tự Bình khoát tay :
– Không cần ngươi phải thốt ra những lời khách sáo đó. Hãy chuẩn bị đi.
Tùng Vĩ nhìn lại Tuyết Ngọc và Mặc Linh :
– Hai người tự biết phải làm gì một khi Cang Tùng Vĩ xấu số nằm lại Lĩnh Nam sơn này.
Trong khi Tùng Vĩ nói với Tuyết Ngọc và Mặc Linh thì bọn môn hạ Chung Nam phái đồng loạt xướng lên :
– Chưởng môn vô địch… Chưởng môn vô địch…
Nghe bọn môn hạ phái Chung Nam xướng lên những câu nói đó, Tùng Vĩ ngấm ngầm nhận ra Võ Tự Bình là một thực tài cao thủ nội lực, nên không khỏi lo lắng.
Khi Võ Tự Bình từ từ tiến đến trước mặt Tùng Vĩ, lão gằn giọng nói :
– Tiểu tử! Nếu ngươi thắng được bổn Chưởng môn… đây đúng là một điều hy hữu, nếu không muốn nói là kỳ tích trong giang hồ.
Tuyết Ngọc nhìn Tùng Vĩ.
– Ca ca! Huynh phải dùng tất cả nội lực của mình.
Tùng Vĩ khẽ gật đầu với nàng rồi nhìn Tự Bình, từ tốn nói :
– Vãn bối sẽ cố lập ra chuyện hy hữu này.
Khi hai người đứng đối mặt với nhau, đồng loạt vận công để phát tác kình khí thì từ ngoài cửa, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược cùng với một người đội nón rộng vành có rèm phủ bước vào.
Vừa thấy Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ than thầm :
– Thời khắc vong mạng của mình đã đến rồi.