Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 3: Bóng dáng thần chết
Tạt vào tửu điếm, Tùng Vĩ vừa ngồi xuống thì Hắc y nhân nhìn y hỏi :
– Người giữ Ngọc Chỉ có mặt trong tửu điếm này?
Tùng Vĩ gật đầu.
– Bình nhật hắn hay đến đây để ăn mì. Gã này thích ăn mì ở tửu điếm của lão Nhị lắm, thế nào lão cũng đến mà. Nếu như gã không đến thì Tùng Vĩ sẽ đích thân dẫn tôn giá đến gặp y, có được không?
– Vậy cũng được.
Lão Nhị điếm chủ bước ra.
Lão Nhị điếm chủ nhìn Tùng Vĩ :
– Cang tiểu tử! Hẳn hôm nay ngươi có được ngân lượng, không thiếu lão Nhị này nữa chứ?
Tùng Vĩ khoát tay :
– Lão Nhị này! Bộ gặp mặt Tùng Vĩ là lão nghĩ đến chuyện thiếu chịu của Tùng Vĩ sao? Lúc này Tùng Vĩ đã phát tài rồi.
Tùng Vĩ vừa nói, vừa lấy nén vàng đặt lên bàn.
Thấy nén vàng, đôi mắt lão Nhị sáng hẳn lên. Gã nhìn nén vàng như mắt bị đứng tròng.
Tùng Vĩ nhướn mày nhìn lão Nhị :
– Thế nào, Nhị đại ca còn sợ Tùng Vĩ thiếu chịu nữa không? Hê! Trước đây, Tùng Vĩ nợ Nhị đại ca bao nhiêu thì cứ tính tất tần tật, xem như Tùng Vĩ chẳng thiếu gì nữa. Và ngay bây giờ thì mang ra đây những món ăn thật ngon và rượi tốt nữa.
Lão Nhị cười gả lả nói :
– Tùng Vĩ quả là hào phóng.
– Hê! Hổng có ngân lượng thì thôi, nhưng khi có ngân lượng thì Tùng Vĩ hào phóng chẳng thua vị công tử Kim Lăng đâu.
Tùng Vĩ đứng lên :
– À quên! Nhị đại ca phải nấu thêm những món ăn ngon bọc sẵn cho ta nữa.
– Tùng Vĩ công tử đem về cho bá mẫu?
– Tất nhiên rồi. Ta chẳng bao giờ ăn một mình đâu.
Y khoát tay :
– Làm nhanh lên, để Tùng Vĩ đãi vị tôn giá đây.
– Ta sẽ làm ngay. Tài nấu bếp của ta thì hẳn Tùng Vĩ biết rồi mà.
– Nếu không biết, Tùng Vĩ đã không đến đây. Nhị ca nấu tài và ngon thật nhưng có bao giờ truyền nghề cho Cang Tùng Vĩ đâu.
– Ngươi biết sao Nhị ca này không truyền cho ngươi không?
– Tại sao?
– Tại vì ngươi quá thông minh. Ta sợ có ngày ngươi qua mặt ta thì ta chỉ có nước đóng cửa tửu điếm thôi.
Tùng Vĩ lườm lão Nhị, hừ nhạt một tiếng :
– Thảo nào, cả trấn Hàm Đan, ai cũng nói kẻ ích kỷ nhất trên thế gian này chính là Nhị ca ca.
Gã điếm chủ bỏ vào trong rồi, Tùng Vĩ mới ngồi lại. Y khoanh tay trên bàn nhìn Hắc y nhân chằm chằm. Thấy Tùng Vĩ nhìn mình bằng ánh mắt đó, Hắc y nhân cau mày :
– Tiểu tử! Ta có gì mà ngươi nhìn dữ vậy?
Hít mũi một cái, Tùng Vĩ mỉm cười nói :
– Tôn giá lạ quá.
Hắc y nhân nheo mày :
– Lạ gì?
Y giả lả cười rồi nói :
– Rất ngộ.
– Ngộ gì?
Y sửa lại thế ngồi, chỏi tay tựa cằm nhìn Hắc y nhân. Hắc y nhân cau mày nói :
– Ta không thích ánh mắt của ngươi.
– Tôn giá ngại thôi, chứ ánh mắt của một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như Cang Tùng Vĩ thì đâu có gì khiến cho tôn giá phải ngại.
Hắc y nhân hừ nhạt rồi nói :
– Ta không thích là không thích.
Y giả lả cười rồi nói :
– Tùng Vĩ nhìn tôn giá vì cái gì, tôn giá có biết không?
– Vì cái gì nào? Tiểu tử nói cho ta biết coi.
Y khoanh tay lên mặt bàn, nhạt nhẽo nói :
– Cái thần.
– Ta không hiểu ý tử của tiểu tử.
– Ít khi nào Tùng Vĩ nói cho người khác biết về cái thần của họ, nhưng với tôn giá thì phải nói. Nhưng không nói lúc này, mà nói sau khi ăn và uống.
Cứ như Tùng Vĩ đoán biết lão Nhị cần bao nhiêu thời gian sẽ nấu xong những thức ăn mà hắn gọi, nên gã vừa dứt lời thì lão Nhị cũng bưng thức ăn và rượi ngon đến dọn ra bàn.
Tùng Vĩ đưa mũi vào ngửi tô mì rồi nhìn lên lão Nhị.
– Ái chà! Lần này xem chừng ngon hơn mấy lần trước đó.
Gã điếm chủ toét miệng cười :
– Có ngân lượng thì thức ăn lúc nào cũng phải ngon hơn.
Trong khi lão Nhị nói thì hai cánh mũi Tùng Vĩ phập phồng chẳng khác nào lỗ mũi trâu thở phì phò hít lấy làn khói thơm ngát từ tô mì bốc lên.
Y gắp ăn ngồm ngoàm chẳng màng đến Hắc y nhân.
Hắc y nhân nhìn Tùng Vĩ ăn, nói :
– Tiểu tử! Ngươi đói lắm à?
Y vừa nhai vừa đáp lời Hắc y nhân :
– Khi ăn uống không nên nói chuyện.
Nghe gã nói, mặt Hắc y nhân đanh lại.
Thấy mặt của Hắc y nhân đanh lại. Tùng Vĩ chỉ bầu rượu.
– Tôn giá… cứ tự nhiên.
Y nói rồi lại tiếp tục ăn, trong khi Hắc y nhân nhâm nhi uống rượu nhìn Tùng Vĩ ăn. Ăn hết tô mì, gã gọi tiếp tô mì thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Ăn hết tô mì thứ năm, Tùng Vĩ mới vươn vai :
– No quá là no.
Y nhìn chén của Hắc y nhân :
– Tôn giá chỉ uống chứ không ăn à?
– Thấy ngươi ăn ta cũng quá no rồi.
Tùng Vĩ đứng lên xoa bụng. Y vừa xoa bụng vừa nói :
– Chưa bao giờ vãn bối được một bữa ăn ngon như thế này.
Hắc y nhân nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ. Hữu thủ sắc màu bình thường chuyển qua sắc tim tím nhàn nhạt.
Y gằn giọng nói :
– Gã kia đến chưa?
Ngồi trở lại bàn, Tùng Vĩ lia mắt nhìn qua rồi lắc đầu :
– Giờ này hẳn gã chưa đến đâu.
Y vừa nói vừa với tay bưng bầu rượu toan chuốc ra chén, nhưng Hắc y nhân đã giằng lại :
– Ngươi đã ăn thì không được uống.
– Tại sao?
– Nén ngân lượng kia vẫn là của ta, chưa thuộc về ngươi.
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Nhưng thế nào rồi nó cũng thuộc về vãn bối mà.
– Khi nào ta có đặng Ngọc Chỉ thần châu, nó mới thuộc về ngươi.
– Tôn giá khó tính quá.
Y nói dứt câu thì ôm bụng nhăn mặt rên lên :
– Ui cha…
Hắc y nhân cau mày :
– Ngươi sao vậy?
Chỉ vào bụng, Tùng Vĩ nhăn nhó nói :
– Bụng của Tùng Vĩ có vấn đề… Ái cha! Đau lắm… đau lắm…
– Ngươi đau bụng?
Y gượng gật đầu, chỉ bầu rượu :
– Phải dùng nó, nếu không thì…
Hắc y nhân miễn cưỡng đưa bầu rượu cho Tùng Vĩ.
– Uống đi.
– Đa tạ tôn giá.
Y nói dứt câu dốc bầu rượu tu ừng ực. Đặt bầu rượu xuống bàn, miệng điểm một nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói :
– Hết đau rồi.
– Lạ thật! Rượu đối với ngươi như thần dược ư?
Ngồi trở lại ghế, Tùng Vĩ nhìn Hắc y nhân nói :
– Chẳng phải là thần dược gì đâu. Chẳng qua Tùng Vĩ ăn quá nhiều nên cần phải uống chút đỉnh để dễ tiêu hóa mà. Nếu nó không tiêu kịp thì khó mà ăn được nữa.
– Ngưới định ăn nữa à?
– Không phải bây giờ, mà chút nữa mới ăn. Thời gian còn nhiều mà.
Thở hắt ra một tiếng, Hắc y nhân lắc đầu. Y hỏi :
– Tiểu tử! Ngươi ăn được bao nhiêu tô?
– Lúc nào cũng ăn được cả. Hễ có ngân lượng là đi ăn.
Y bưng bầu rượu chuốc ra chén của Hắc y nhân. Vừa chuốc rượu, Tùng Vĩ vừa nói :
– Tôn giá tục danh là gì?
Hắc y nhân lắc đầu :
– Ngươi chẳng cần biết làm gì.
– Vậy cũng được. Khi này Tùng Vĩ nhìn tôn giá bởi cái thần khí lẫm liệt của tôn giá. Tùng Vĩ chính vì nhận thấy sắc thần uy vũ đó mà phải nhìn tôn giá thôi.
– Ta có thần lắm à?
Y nhướn mày gật đầu :
– Chỉ cái thần hiện lên đôi thần nhãn của tôn giá thôi cũng đủ khiến người khác phải khuất phục.
Hai cánh môi của Hắc y nhân nhếch nụ cười mỉm, vẻ rất thỏa mãn với câu nói này của Tùng Vĩ. Y nhìn gã, từ tốn nói :
– Gã điếm chủ tửu điếm này nhìn ngươi không sai. Ngươi vừa thông minh lại có cặp mắt tinh tường nữa.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
– Tùng Vĩ không dám nhận lời khen của tôn giá. Tùng Vĩ chỉ cần có đặng cái thần của tôn giá thôi, đủ kiếm được cái ăn một cách nhẹ nhàng.
– Không ai dễ gì được như ta đâu.
– Tôn giá nói rất đúng. Rồng là rồng, tôm là tôm, chứ làm sao tôm lại có thể sánh bằng rồng. Tùng Vĩ nói như vậy có đúng không à?
Hắc y nhân gật đầu :
– Rất đúng.
Tùng Vĩ chỉ chén rượu trống trước mặt mình :
– Nói hay chắc tôn giá phải có thưởng cho vãn bối?
– Tất nhiên.
Y vừa nói vừa bưng bầu rượu chuốc vào chén Tùng Vĩ. Chờ lão chuốc đầy chén, Tùng Vĩ mới bưng chén nói :
– Kẻ hậu sinh kính người trưởng lão. Mời tôn giá.
Đôi chân mày của Hắc y nhân nheo lại. Y miễn cưỡng nói :
– Ngươi mời ta?
Tùng Vĩ gật đầu.
Hắc y nhân lắc đầu nói :
– Đây là chuyện là đó. Trên võ lâm giang hồ chẳng có mấy ai được quyền mời rượu ta đâu. Ngay cả các vị Chưởng môn cũng thế. Chỉ ngoại trừ một người, đó là Võ lâm Minh chủ Trương Kiệt.
Y nhìn Tùng Vĩ :
– Nhưng nay một tiểu tử vô danh tiểu tốt lại mời rượu ta, chuyện này quả là khó tin được đó.
– Mời rượu thì có gì đâu.
Tùng Vĩ vừa thốt dứt câu, Hắc y nhân trừng mắt nhìn gã.
– Ngưới có biết ta là ai không?
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Tôn giá có nói đâu mà biết. Với lại, mời rượu tôn giá cũng là lễ của kẻ bề dưới đối với người trên. Huống chi tôn giá còn tự tay chuốc rượu cho Tùng Vĩ nữa.
– Ngươi… Thôi được. Ta nhận lời của ngươi.
– Đa tạ tôn giá đã nhận lời mời của kẻ hậu sinh.
Uống cạn chén rượu, Tùng Vĩ nhìn Hắc y nhân từ tốn nói :
– Tôn giá hẳn là người rất nổi tiếng trên giang hồ?
– Đúng.
– Nổi tiếng như vậy, hẳn tôn giá chẳng sợ ai hết.
– Chỉ có thiên hạ sợ ta, chứ ta chẳng sợ một người nào trong thiên hạ.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Bái phục. Bái phục.
– Một kẻ tiểu tử vô danh như ngươi không cần thốt ra lời khen đó đối với ta.
– Khen cũng không được?
– Không được. Bởi vì ngươi không phải là người hữu danh trên chốn võ lâm.
Tùng Vĩ cúi mặt nhìn xuống. Y nghĩ thầm: “Lão quỷ này kiêu ngạo quá”.
Suy nghĩ một lúc, Tùng Vĩ ngẩng đầu lên nhìn Hắc y nhân, từ tốn nói :
– Không sợ thì đúng rồi. Nhưng chắc chắn trong đời một con người cũng có cái gì để sợ chư. Chắc chắn tôn giá phải thấy sợ cái gì đó.
Hắc y nhân cười khảy nhìn Tùng Vĩ. Y bưng chén rượu dốc vào miệng rồi nói :
– Trên cõi võ lâm, ta có ba thứ để sợ.
Tùng Vĩ hỏi :
– Tôn giá sợ gì nào?
Hắc y nhân nhìn thẳng vào mặt Tùng Vĩ :
– Một là sư tôn, nhưng người đã viên tịch rồi. Hai là nước, ba là Trương Kiệt. Đạo hạnh của Trương Kiệt cùng với võ công của gã khiến ta phải sợ.
Tùng Vĩ mỉm cười :
– Cuối cùng tôn giá cũng có cái để sợ. Phàm không sợ thì không phải con người, đúng không nào?
– Đó là ý của ngươi.
Tùng Vĩ vươn vai. Y đảo mắt nhìn ra cửa rồi chắc lưỡi :
– Ái chà! Có thể tên đó không đến đây rồi. Hay là gã đem bán Ngọc Chỉ thần châu mà tìm đến “Bách Hoa lâu”.
Hắc y nhân cau mày :
– Sao tên tiểu tử biết tên đó đến Bách Hoa lâu?
– Dễ đoán quá mà tôn giá còn hỏi Tùng Vĩ.
– Ta hành sự không võ đoán.
– Vậy Tùng Vĩ phải giải thích cho tôn giá biết.
Liếm mép, Tùng Vĩ nói :
– Phàm một người bất ngờ có được một số ngân lượng lớn thì trước tiên nghĩ đến cái gì nào? Đó là thụ hưởng. Hưởng thụ về thể xác để bù đắp những ngày hàn vi khốn khổ. Đúng không? Đó là bản chất cố cựu của con người. Nên gã kia nếu có đem bán Ngọc Chỉ thần châu thì nhất định sẽ tìm đến Bách Hoa lâu. Tùng Vĩ sao u tối quá, không kịp suy đoán để dẫn tiền bối đến đấy.
Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng :
– Chúng ta sẽ đến Bách Hoa lâu.
Tùng Vĩ nhăn mặt.
Hắc y nhân nói :
– Sao ngươi lạ nhăn mặt?
– Ậy! Tôn giá không biết đâu…
– Ngươi muốn nói gì?
– Cả một đời Tùng Vĩ cũng không dám tơ tưởng được một lần đặt chân đến Bách Hoa lâu.
– Tại sao?
– Còn tại sao nữa. Bách Hoa lâu là tòa lầu nức tiếng của trấn Hàm Đan, đâu phải ai cũng đặt chân vào được. Chỉ có những trang vương tôn công tử và đại gia thế kiệt mới đến thôi.
– Phải ý của ngươi muốn nói đến ngân lượng?
Tùng Vĩ gật đầu :
– Đúng, đúng…
– Ta có ngân lượng.
Hắc y nhân nói rồi lấy trong ống tay áo ra bốn thỏi vàng, mõi thỏi cũng trên ba lượng.
– Được chứ?
– Quá nhiều… quá nhiều. Chúng ta cùng đến đó thôi.
Tùng Vĩ vừa nói, vừa toan nhón tay lấy những thỏi vàng, nhưng Hắc y nhân đã giữ lại.
– Số kim ngân này chưa thuộc về ngươi.
– Ai giữ cũng được mà. Tùng Vĩ chỉ sợ tôn giá nặng tay thôi.
– Ta tự giữ được.
Tùng Vĩ đứng lên xoa tay :
– Thế thì chúng ta đi.
Gã gọi tiểu nhị đến tính ngân lượng, Tùng Vĩ vỗ vai gã Nhị điếm chủ, nói :
– Tùng Vĩ phiền Nhị ca ca đưa thức ăn ngon về cho bá mẫu. Còn dư bao nhiêu. Nhị ca cứ giữ lấy. Nếu muốn thì Tùng Vĩ sẽ lại ăn trừ. Được chứ?
Gã điếm chủ rối rít :
– Ái chà! Đúng là Cang Tùng Vĩ phát tài rồi, nên mới hào phóng như vậy.
Tùng Vĩ giả lả cười :
– Lúc nào Tùng Vĩ cũng là kẻ hào phóng, nếu như có kim lượng. Phát tài thì chưa, nhưng nhất định sẽ phát tài. Nhị ca ca có tin không?
– Tin chứ. Làm sao không tin được? Bộ tướng của Cang Tùng Vĩ thì phải phát tài chắc rồi.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Đa tạ Nhị ca ca. Phải chi bữa nào cũng nghe câu nói này của Nhị ca ca thì Tùng Vĩ hẳn không còn phải ghi sổ nợ ở tửu điếm này nữa.
Y nói xong phá lên cười khanh khách. Tùng Vĩ vừa cười, vừa vỗ vai Nhị điếm chủ.
– Nhưng Nhị ca phải tin Tùng Vĩ phát tài đó.
– Ta tin… ta tin. Không tin ngươi phát tài thì còn tin ai nữa chứ.
Tùng Vĩ ghé miệng vào tai gã điếm chủ nói :
– Ngân lượng của Tùng Vĩ đang ngồi đó đó.
– Ta biết.
Nhìn lại Hắc y nhân, Tùng Vĩ nói :
– Tôn giá! Chúng ta đi.
* * * * *
Rời tửu điếm của lão Nhị, Tùng Vĩ dẫn Hắc y nhân đến Bách Hoa lâu. Tòa Bách Hoa lâu khang trang, tọa lạc ngay giữa trung tâm trấn Hàm Đan, với dãy hoa đăng treo ngoài mái hiên, về đêm trông thật rực rỡ và huy hoàng. Chúng đong đưa theo những ngọn gió đêm như thế muốn níu kéo khách thập phương phải ghé vào.
Đến của Bách Hoa lâu, Tùng Vĩ lưỡng lự khi thấy bốn gã võ phu lực lượng đứng ngay bên ngoài mái hiên.
Y nhìn sang Hắc y nhân :
– Tôn giá! Với bộ trang phục của Tùng Vĩ, hẳn họ không cho tôn giá và Tùng Vĩ bước vào đâu.
– Tại sao?
– Còn tại sao nữa. Họ nghĩ Tùng Vĩ và tôn giá là những gã Cái bang khất thực. Mà lệ ở Bách Hoa lâu thì không cho Cái bang đến gần, chứ đừng nói là được vào trong.
Mặt Hắc y nhân sa sầm lại :
– Họ không cho phép ta vào à?
Y hừ nhạt, nói tiếp :
– Chúng không biết sợ ta à?
– Ở đây, người ta chỉ sợ mỗi ông thần tài thôi. Cũng như tôn giá chỉ sợ sư tôn và Trương Kiệt võ lâm tiền bối đấy mà.
– Rồi chúng sẽ phải sợ ta.
Hắc y nhân nói dứt câu, xăm xăm tiến thẳng về phía cửa Bách Hoa lâu. Bốn gã võ phu đại lực ngăn y lại.
Một gã nói :
– Lão quỷ kia! Đi đâu?
Gã vừa nói vừa nhìn Hắc y nhân từ đầu đến chân. Bộ áo thụng đen trông Hắc y nhân thật luộm thuộm, chẳng khác gì những kẻ thất cơ lỡ vận tìm đến Bách Hoa lâu cầu vận may.
Nhìn gã võ phu, Hắc y nhân buông một câu bằng chất giọng thật nhạt nhẽo :
– Ta đi tìm người.
Gã đại lực võ phu cau mày nói :
– Ở đây không phải là chỗ để lão tìm người.
Y khoát tay :
– Đi đi!
Lời còn đọng trên miệng gã võ phu thì Hắc y nhân vươn trảo thộp tới yết hầu.
Năm ngón chỉ pháp tựa như vuốt chim ưng bấu lấy yết hầu gã võ phu bóp chặt lại rồi giật mạnh về phía sau.
Phựt…
Âm thanh khô khốc đó tựa như tiếng dây đàn bị đứt. Yết hầu của gã võ phu bị bứt rời ra, kéo theo một vòi máu trông thật khủng khiếp.
Gã võ phu bị bứt đứt yết hầu, há miệng rống lên, nhưng khốn nỗi chỉ phát được những âm thanh khọt khẹt. Gã ôm yết hầu đổ sầm xuống ngay trước mũi giày của Hắc y nhân.
Ba gã võ phu còn lại đồng loạt rút binh khí.
Những ngọn khoái đao chưa kịp rút ra khỏi thắt lưng thì tất cả đều nhận được một đạo chỉ khí điểm ngay vào tam tinh. Đứng thị nhãn mà hai chân Cang Tùng Vĩ những tưởng nhũn ra bởi thủ pháp giết người của Hắc y nhân. Xương sống của y gai lạnh khi thấy bốn gã võ phu lực lưỡng siêu hồn Địa phủ trong chớp mắt bởi thủ pháp sát nhân của Hắc y nhân.
Hắc y nhân quay lại Tùng Vĩ :
– Tiểu tử! Chúng ta vào.
Cái chết của bốn gã võ phu Bách Hoa lâu khiến cho hồn vía của Cang Tùng Vĩ gần như tản mác. Y cứ đứng ngây ra như pho tượng. Hắc y nhân phải vòng lại vỗ vào vai y.
– Tiểu tử!
Tùng Vĩ giật mình :
– I…
– Ngươi sao vậy?
– Không sao cả. Không có gì cả.
Hắc y nhân lườm Tùng Vĩ :
– Ngươi sợ phải không?
Tùng Vĩ thản nhiên gật đầu :
– Tất nhiên là phải sợ rồi. Bình nhật, Tùng Vĩ chỉ thấy người chết, chứ đâu bao giờ thấy người bị giết… như thế này.
– Rồi ngươi sẽ quen mắt mà không sợ nữa.
Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Lão cố ý ám chỉ Tùng Vĩ này chứ gì”.
Hắc y nhân và Tùng Vĩ sải bước vào trong Bách Hoa lâu. Vừa vào đến gian đại sảnh, Tùng Vĩ lia mắt nhìn qua một lượt. Mặc dù bốn gã võ phu đại lực đứng gác ngoài của đã chết mà trong đại sảnh gần như chẳng người nào hay biết.
Đôi mắt Tùng Vĩ nhận ra ngay một kiếm thủ đang chiễm chệ ngồi giữa hai nàng kỹ nữ. Y nghĩ thầm: “Hay lắm! Ở đây có cả gã cô hồn này nữa”.
Tùng Vĩ rọ mắt nhìn về phía gã kiếm thủ.
Hắc y nhân nhận ra ngay ánh mắt của Tùng Vĩ đang rọi về phía gã kiếm thủ liền hỏi :
– Gã đó ư?
– Chỉ hơi ngờ ngợ. Chờ Tùng Vĩ một chút.
Y sải bước tiến đến bàn của gã kiếm thủ.
Đang khoác tay qua vai ả kỳ nữ, Thạch Nô thả tay xuống nhìn Tùng Vĩ.
Gã gắt giọng nói :
– Tên tiểu đạo tỳ thối! Ngươi cũng có thể bước vào Bách Hoa lâu à?
Tùng Vĩ mỉm cười, từ tốn nói :
– Thạch huynh! Tùng Vĩ đến đây vì có một người muốn đưa xác huynh về mộ địa đó. Huynh sợ không?
Thạch Nô chỏi tay lên bàn :
– Tên nào dám… Hừ! Bộ không biết Thạch Nô này là Sát thủ Kiếm chết sao?
– Sát thủ Kiếm chết thì cũng có lúc phải chết mà. Nên Thạch huynh không tin thì hãy tự nhận mình là người giữ Ngọc Chỉ thần châu coi.
Thạch Nô gắt giọng nói :
– Thạch mỗ sợ gì mà không nhận.
Tùng Vĩ quay lạ nhìn Hắc y nhân :
– Tôn giá! Thạch Nô huynh đây đã nhận mình là người giữ Ngọc Chỉ thần châu.
Hắc y nhân sải bước tiến thẳng đến trước mặt Thạch Nô.
Y nhìn Thạch Nô bằng cặp mắt cú vọ, gằn giọng nói :
– Ngươi giữ Ngọc Chỉ thần châu?
Thạch Nô chau mày nhìn Hắc y nhân :
– Lão quỷ là ai mà dám xấc xược với Sát thủ Kiếm chết Thạch Nô?
– Ta là ai, ngươi chẳng cần biết. Ngược lại, ta cũng chẳng quan tâm đến Sát thủ Kiếm chết gì cả. Ngươi mau giao Ngọc Chỉ thần châu cho ta.
Đôi chân mày Thạch Nô nhíu lại, hữu thủ đặt tay lên đốc kiếm.
Y gằn giọng nói :
– Lão quỷ lệnh cho Thạch mỗ đó à?
– Đó là lệnh.
Lời còn đọng trên miệng Hắc y nhân thì Thạch Nô vừa rút kiếm vừa phát chiêu đâm thẳng đến yết hầu Hắc y nhân. Chiêu kiếm của gã phát ra cực nhanh, nhưng Hắc y nhân còn nhanh hơn. Mũi kiếm của Thạch Nô bị kẹp dính giữa đôi chỉ pháp củ Hắc y nhân.
Thạch Nô rút kiếm lại không được, đâm tới cũng không xong, cứ như trường kiếm của gã dính chặt vào giữa đôi chỉ pháp, hít chặt lấy nó.
Hắc y nhân nói :
– Ngọc Chỉ thần châu đâu?
Thạch Nô đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta khống chế kiếm mà chẳng làm gì được, đến độ thẹn chín mặt. Điều này đối với Kiếm chết quả là một sự sỉ nhục mà hắn chưa từng phải chịu đựng bao giờ.
Thạch Nô nhìn Hắc y nhân nói :
– Lão quỷ muốn chết.
Cùng với lời nói đó. Thạch Nô dồn toàn bộ công lực vào song thủ giật mạnh lưỡi kiếm về. Cứ như Hắc y nhân đọc được ý nghĩ trong đầu Thạch Nô , nên khi gã vừa rút kiếm thì lão lại hé song chỉ. Dùng lực quá mạnh, Thạch Nô ngã ngửa về sau, va lưng xuống sàn gạch.
Bịch…
Y chỏi tay ngồi lên thì trảo công của Hắc y nhân đã đặt lên đỉnh đầu.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt Thạch Nô. Là một sát thủ, gã kịp nhận ra lưỡi hái tử thần lấp lửng treo trên đầu gã.
Hắc y nhân nói :
– Hãy giao Ngọc Chỉ thần châu ra.
Thạch Nô luống cuống.
Y chưa kịp đáp lời Hắc y nhân thì bất thình lình có một kiếm tập kích đến sau lưng Hắc y nhân. Những tưởng đâu chớp kiếm bất ngờ kia sẽ lấy được mạng Hắc y nhân, nhưng thật không thể nào tưởng tượng được, cứ như sau gáy của lão quỷ có hai con mắt nhận biết được chớp kiếm mà vươn tả trảo về sau.
Ngọn chỉ khí điểm ngay vào mũi kiếm.
Keng…
Mũi kiếm bật đổi hướng, trong khi trảo công của Hắc y nhân thì chộp trúng yết hầu gã kiếm thủ đánh lén. Lão giật mạnh tả trảo lại, bứt luôn yết hầu gã kiếm thủ, trong khi hữu trảo vẫn khống chế Thạch Nô.
Tất cả mọi người trong sảnh Bách Hoa lâu đều sững sờ bởi sự phản xạ và tuyệt công của Hắc y nhân mà đứng đực ra như pho tượng.
Hắc y nhân nhìn lại Thạch Nô :
– Ngọc Chỉ thần châu đâu?
Hắc y nhân vừa nói vừa bóp trảo lại từ từ.
Thạch Nô rống lên :
– Nứt sọ ta!
Hắc y nhân chẳng màng đến tiếng rống của gã mà vẫn cứ hỏi :
– Ngọc Chỉ thần châu đâu. mau đưa ra.
Thạch Nô rú lên :
– Ta không biết.
Trảo công của Hắc y nhân bấu chặt lại. Một thanh âm khô khốc phát ra.
Cạch.
Âm thanh đó nghe như người ta tách một trái cóc bằng tay. Sắc diện Thạch Nô tái nhợt tái nhạt. Y thều thào nói :
– Đau quá… đau quá…
– Mau giao Ngọc Chỉ thần châu ra.
Thạch Nô thều thào nói :
– Ta không biết… Ta không biết…
Trảo công của Hắc y nhân tiếp tục bóp chặt lại, tạo ra những âm thanh lạch cạch từ thủ cấp của Thạch Nô phát ra.
Thạch Nô rống lên :
– Ôi trời ơi! Đau quá… Chết ta mất…
– Ngọc Chỉ thần châu đâu?
Thạch Nô thều thào :
– Thạch Nô không biết.
Mặt Hắc y nhân đanh lại.
Trảo công của lão bóp chặt hơn cùng với nét mặt lạnh lùng băng giá.
Bụp…
Tùng Vĩ gần như muốn ngất lịm khi thấy thủ cấp của Thạch Nô vỡ toang ra ngay trong lòng hữu thủ của Hắc y nhân chẳng khác nào một quả dưa bị đập vỡ. Y thấy rõ một một óc của Thạch Nô trào ra ngoài cùng với những tia máu li ti. Có thể nói chưa bao giờ Tùng Vĩ thấy cảnh giết người khủng khiếp như vậy. Xương sống của gã lạnh toát mồ hôi đến độ phải rùng mình, biến sắc.
Tùng Vĩ lẩm nhẩm nói :
– Trời đất ơi! Khủng khiếp quá!
Hắc y nhân thu hồi trảo công lại thì Thạch Nô đổ sụp xuống sàn gạch.
Tất cả bọn thực khách có mặt trong Bách Hoa lâu chẳng khác nào bầy ong vỡ tổ, mạnh ai nấy chạy để lo bảo toàn sự sống của mình. Họ làm sao giữ được định tâm khi chứng kiếm cái chết quá ư khủng khiếp của Thạch Nô.