Đọc truyện Giang Hồ Xảo Khách – Chương 20: Mặc Tử tiên sinh – Vô Minh chân khí
Tùng Vĩ bước vào rồi mà Mặc Tử tiên sinh vẫn chăm chú phóng bút đề tự.
Thương lang chi thủy thanh hề, Khả dĩ trạc ngã anh
Thương lang chi thủy tróc hề, Khả dĩ trạc ngã túc.
Dịch:
Nước thương lang trong, ta rửa mặt
Nước thương lang dơ, ta rửa chân.
Bút pháp của lão như rồng bay phượng múa với những nét tao nhã uyển chuyển.
Lão thối bộ về phía sau ba bước ngắm nhìn bức thư pháp do chính tay lão phóng bút đề tự. Mặc Tử tiên sinh vuốt râu, lên tiếng nói, mặc dù không quay mặt lại :
– Công tử có biết hai câu thi ca trên ở bài nào không? Lão phu quên mất rồi.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
– Nếu tiên sinh cho phép thì Tùng Vĩ xin được đề bút dưới hai câu thi ca đó.
Mặc Tử tiên sinh quay ngoắt lại. Mái tóc lẫn chòm râu bạc trắng xóa của lão khác hẳn với đôi mắt tinh anh tựa như hai vì sao lấp lánh.
Tùng Vĩ bước đến trước mặt lão.
Mặc Tử tiên sinh ngắm Tùng Vĩ từ đầu đến chân rồi đặt cây bút vào tay y. Lão nghiêm giọng nói :
– Thư pháp là một nghệ thuật. Đã là nghệ thuật thì rất quý. Lão phu hy vọng không mất một bức tranh đẹp của mình.
– Vãn bối sẽ không để tiên sinh thất vọng.
– Công tử chắc như thế à? Vậy ta mời công tử… Nếu đẹp thì có rượu thưởng, nếu không đẹp, mà hủy hoại bức tranh của lão phu sẽ có rượu phạt đó.
Nghe lão nói, bất giác Tùng Vĩ thoạt lộ vẻ bối rối.
Vẻ bối rối của Tùng Vĩ như không qua được đôi mắt sáng ngời của lão. Mặc Linh tiên sinh vuốt râu nhìn Tùng Vĩ nói :
– Sao… công tử e dè rồi à?
– Không. Vãn bối chỉ hơi tò mò không biết rượu thưởng như thế nào mà thôi.
Nói dứt câu, Tùng Vĩ bước thẳng đến bức tranh thư pháp mà Mặc Tử tiên sinh vừa phóng bút đề tự. Tùng Vĩ trịnh trọng đặt bút lên bức thư pháp đó đề tự.
“Nhu Tử ca. Mặc Tử tiên sinh đề bút”.
Đặt chiếc bút vào chiếc mâm văn phòng tứ bảo, Tùng Vĩ thối bộ lại đứng bên Mặc Tử tiên sinh.
Đôi mắt tinh anh của Mặc Tử tiên sinh chằm chằm nhìn vào dòng bút tự của Cang Tùng Vĩ. Chân diện của lão lộ rõ vẻ sững sờ lẫn nét hoan hỷ tột cùng.
Lão nhẩm nói, như thể nói với một người nào đó vừa hiện ra trong tâm tưởng của lão.
– Thiên hạ đệ nhất thư bút. Nét bút này, lão phu không thể nào quên được.
Lão từ từ nhìn lại Tùng Vĩ.
– Công tử! Đi với lão phu.
Lão vừa nói vừa đi trước dẫn đường, Tùng Vĩ theo sau. Đưa Tùng Vĩ đến một gian biệt phòng có hai ô cửa hình vòm nhìn ra phía hòn giả sơn, và có thể phóng tầm mắt đến tận dãy núi xanh xa thẳm. Đứng trong gian biệt phòng này, có thể thả hồn vào trời đất bao la, mênh mông trùng trùng điệp điệp.
Nhưng tất cả sự kiến tạo đó không là Tùng Vĩ ngạc nhiên bằng bức thư pháp duy nhất có trong gian biệt phòng này, lại treo ngay chính giữa ở một nơi rất trang trọng.
Mặc Tử tiên sinh bước đến trước bức thư pháp.
– Công tử nhìn xem.
Ngay từ lúc bước vào gian biệt phòng này, Tùng Vĩ thấy bức thư pháp kia đã ngạc nhiên vô cùng rồi. Bởi dòng thư pháp trên bức vẽ giống hệt như bút pháp của chàng. Gần như do chính tay Tùng Vĩ đề tự. Duy có một điều, màu giấy đã ố vàng nhờn nhợt bởi năm tháng.
Mặc Tử tiên sinh nhìn lại Tùng Vĩ.
– Công tử nhận ra cái gì không?
Tùng Vĩ gật đầu.
– Có.
Mặc Tử tiên sinh vuốt râu. Lão nghiêm giọng hỏi :
– Ngưởi rèn bút pháp cho Tùng Vĩ công tử là ai nào?
– Vãn bối học được thư pháp từ dưỡng mẫu.
Lão nhìn chằm chằm Tùng Vĩ rồi chỉ vào bức thư pháp treo trên vách gian biệt phòng.
– Dưỡng mẫu của công tử là Cơ Thục Nhi?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Vãn bối không biết tục danh của dưỡng mẫu… Dưỡng mẫu nói mình là một kẻ vô danh. Khi người gặp vãn bối, vãn bối chỉ là một hài nhi còn đỏ hỏn bị quẳng bên lề đường.
Mặc Tử tiên sinh nói :
– Đúng là Cơ Thục Nhi rồi.
Lão bấm đốt ngón tay nhẩm tính rồi nói :
– Dưỡng mẫu của công tử năm nay hẳn đã ngoài lục tuần?
Tùng Vĩ hơi sững sờ, vì Mặc Tử tiên sinh đã đoán ra tuổi của dưỡng mẫu mình. Tùng Vĩ buột miệng hỏi :
– Tiền bối sao lại biết niên kỷ của dưỡng mẫu?
Mặc Tử tiên sinh như kẻ thất thần luôn miệng nói :
– Đúng là Cơ Thục Nhi rồi… Đúng là Cơ Thục Nhi rồi.
– Tiên sinh biết dưỡng mẫu sao?
Lão nhìn Tùng Vĩ :
– Theo lão phu.
Lão rời gian biệt phòng sải bước đi nhanh hơn. Dáng đi của lão có vẻ rất hối hả. Mặc Tử tiên sinh đưa Tùng Vĩ đến gian phong xá được dựng bằng những cây cột to, tạo hình bát giác, xung quanh có những khóm hoa uất kim hương, đang mùa trổ bông.
Lão bước vào gian phong xá đó, xoay chiếc bàn. Một cái hốc bí mật lộ ra. Trong chiếc hốc là cây đàn Lục huyền cầm. Lão đặt cây đàn lên bàn, rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn vào cõi hư vô biền biệt nào đó.
Lão bắt đầu gảy đàn.
Âm thanh vi vút của bài “Phụng hoàng ca” thánh thót cất lên. Khi đến nửa bài “Phụng hoàng ca” thì tiếng đàn của lão ngưng bặt, đôi bản thủ thì run rẩy như người trúng phải ngọn gió phong hàn.
Lão nhìn Tùng Vĩ, mồ hôi ướt đẫm ra trán.
Tùng Vĩ bước đến hỏi :
– Tiên sinh sao vậy?
Lão như người thất thần, miễn cưỡng hỏi :
– Công tử… có đàn được bài Phụng hoàng ca đó không?
Tùng Vĩ gật đầu.
Lão vội đứng lên nhường chỗ cho Tùng Vĩ.
Thế vào chỗ của Mặc Tử tiên sinh, Tùng Vĩ bắt đầu gảy đàn.
Đôi tay của Tùng Vĩ như thể lướt trên phím đàn tạo ra sức cuốn hút kỳ lạ mà Mặc Tử tiên sinh không thể dời mắt đi đâu được.
Chân diện khổ não của lão càng lúc càng rạng rỡ hẳn lên. Khi Tùng Vĩ đàn hết tấu khúc “Phụng hoàng ca” thì Mặc Tử tiên sinh như một đứa trẻ reo lên.
– Cơ Thục Nhi… Cơ Thục Nhi…
Lão ngẩm mặt nhìn trời, hai tay ôm quyền kính cẩn nói :
– Ông trời không phụ lòng Mặc Tử này… ông trời… ông không phụ lòng ta.
Thái độ của lão khiến Tùng Vĩ phải sững sờ.
Mặc Tử tiên sinh nhìn lại Tùng Vĩ.
– Tùng Vĩ công tử! Hãy để lão phu hành bái người.
Tùng Vĩ hốt hoảng đứng bật dậy bước đến trước mặt Mặc Tử tiên sinh. Y lắc đầu nói :
– Tiên sinh! Cang Tùng Vĩ không muốn bị tổn thọ đâu.
Lão bặm môi, nắn vai chàng rồi òa lên khóc nức nở. Lão vừa khóc vừa nói :
– Đúng là Cơ Thục Nhi rồi… Đúng là Cơ Thục Nhi rồi.
Tùng Vĩ nheo mày, vỗ về Mặc Tử tiên sinh :
– Tiên sinh! Thật ra Cơ Thục Nhi là ai… và tại sao tiên sinh lại xúc động như vậy?
Lão xúc động đến độ thở dồn dập. Nhìn Tùng Vĩ, Mặc Tử tiên sinh nói :
– Tùng Vĩ! Cơ Thục Nhi chính là dưỡng mẫu của công tử đó.
Tùng Vĩ khẽ gật đầu, hỏi tiếp :
– Cho dù dưỡng mẫu có là Cơ Thục Nhi đi nữa cũng không đến nỗi khiến tiên sinh xúc động như vậy.
– Tùng Vĩ công tử không biết… Không biết gì cả.
– Vãn bối là phận hậu sinh, đâu biết hết được những chuyện của tiền nhân đời trước.
Lão ngồi xuống chiếc đôn, chỏi tay tựa cằm, mắt nhìn về phía dãy núi xanh xa thăm thẳm như hồi tưởng lại những gì đã có trong quá khứ và bây giờ trở thành nỗi hoài niệm mà lão chẳng thể nào quên được.
Tùng Vĩ ngồi xuống đối diện với lão.
Mặc Tử tiên sinh không khóc nhưng lệ vẫn cứ trào ra khóe mắt :
– Những hoài niệm này, lão phu không bao giờ quên được… nó đã trở thành máu thịt của lão phu.
– Tiên sinh có thể cho vãn bối biết không?
– Lão sắp tỏ bày cho công tử nghe đây. Lão chỉ cần công tử truyền lại cho lão nửa tấu khúc còn lại mà lão không biết.
Tùng Vĩ gật đầu.
– Vãn bối hứa…
Tùng Vĩ vừa thốt dứt lời thì Mặc Tử tiên sinh ôm quyền, nhưng Tùng Vĩ vội cản lại :
– Tiên sinh! Tiên sinh đừng đa lễ, vãn bối hổ thẹn lắm. Phận của vãn bối chỉ là bậc hậu sinh của tiên sinh thôi.
Tùng Vĩ mới thốt dứt câu thì Mặc Linh xuất hiện. Nàng đứng ngoài gian Phong xá bất giác nhỏ nhẹ nói :
– Nghĩa phụ! Quần hào Hắc – Bạch hai đạo đã kéo đến Vong Hồn cốc.
Chẳng một chút gì tỏ ra lo lắng với lời bẩm báo của Tô Mặc Linh, Mặc Tử tiên sinh ôn nhu nói :
– Linh nhi khởi động Ảo Ảnh ma trận và Thiên Địa Càn Khôn tứ tuyệt trận.
Mặc Linh cúi đầu nhỏ nhẹ nói :
– Linh nhi nghe.
Nàng vừa dợm bước thì Mặc Tử gọi lại.
– Linh nhi! Con hãy lấy vò rượu Bách Niên Tuyết Liên tửu đưa đến cho ta.
Tô Mặc Linh nghe lão nói, thoáng vẻ sững sờ. Nàng hỏi lại lão tiên sinh.
– Nghĩa phụ! Vò rượu đó…
– Nghĩa phụ biết vò rượu đó để dành riêng cho người tri kỷ. Giờ nghĩa phụ đã có tri kỷ rồi.
Mặc Linh nhìn Tùng Vĩ.
Nụ cười hiện ra trên miệng Tùng Vĩ. Hướng mắt nhìn Mặc Linh, Tùng Vĩ ôm quyền :
– Cô nương! Tùng Vĩ chỉ là bậc hậu bối thôi nhưng dưỡng mẫu có thể là tri kỷ của tiền bối. Chính vì vậy mà tại hạ có thể thay thế dưỡng mẫu bồi tiếp nghĩa phụ của cô nương.
Mặc Tử tiên sinh gật đầu.
Mặc Linh đi rồi, Tùng Vĩ mới ôm quyền nói với Mặc Tử tiên sinh :
– Tiên sinh! Sự xuất hiện của quần hào Hắc Bạch hai đạo đến đây quấy rối chốn tĩnh cư của tiên sinh là do Tùng Vĩ. Vãn bối…
Mặc Tử cướp lời Tùng Vĩ.
– Không sao đâu. Họ đến rồi phải đi thôi. Còn nếu như người nào không quý sinh mạng thì cứ xông vào.
Lão vuốt râu, nói :
– Tùng Vĩ đừng nhớ đến những chuyện hỗn loạn bên ngoài nữa… Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhé.
– Cung kính không bằng tuân lệnh. Hẳn tiên sinh muốn cho vãn bối biết thân phận của dưỡng mẫu?
Lão gật đầu nói :
– Bất phàm… Bất phàm… Siêu tuyệt… Siêu tuyệt.
Nghe lão thốt ra câu đó, Tùng Vĩ vô cùng hoan hỉ. Cuộc diện ngộ với Mặc Tử tiên sinh khiến Tùng Vĩ hoan hỉ vô cùng. Làm sao không hoan hỉ cho được khi chính tai nghe những lời thốt ra từ cửa miệng lão ngợi ca dưỡng mẫu mình, mặc dù không biết dưỡng mẫu mình có phải là Cơ Thục Nhi hay không.
Mặc Linh bưng vò rượu năm cân được niêm cẩn thận bước đến đặt lên bàn, cùng hai chiếc chén thủy thần bằng đất nung đỏ ửng.
Nàng nhìn Tùng Vĩ.
Mặc Tử tiên sinh nói :
– Linh nhi! Hãy lên lầu chăm sóc cho nghĩa phụ mấy khóm hoa phong lan nhé.
Nàng cúi đầu nhỏ nhẹ nói :
– Dạ.
Mặc Tử tiên sinh chờ Mặc Linh đi rồi mới cẩn thận khui niêm vò rượu.
Nắp vò rượu vừa được mở ra. Cả gian Phong xá lẫn phạm vi trên mười trượng vuông đều khỏa lấp một mùi hương kỳ diệu. Chỉ ngửi mùi hương từ trong vò Bách Niên Tuyết Liên tửu tỏa ra. Tùng Vĩ đã cảm thấy sự sẳng khoái và thanh thản vô cùng.
Mặc Tử tiên sinh toan bưng bầu rượu chuốc ra chén, nhưng Tùng Vĩ đã cản lại. Y nói :
– Tiên sinh! Hãy để cho Tùng Vĩ giữ phận hậu bối của mình.
Lão nhìn Tùng Vĩ rồi vuốt râu gật đầu.
Bưng vò rượu chuốc ra hai chiếc chén thủy thần, Tùng Vĩ trịnh trọng nói :
– Hẳn đây là rượu thưởng của tiên sinh dành cho vãn bối?
Lão lắc đầu :
– Không phải rượu thưởng đầu. Mà là rượu lão phu đãi người tri kỷ.
Lão bưng chén rượu :
– Mời tri nhân.
Hai người cùng uống cạn số rượu đó. Rượu chảy qua thực quản Tùng Vĩ, chàng cảm nhận được ngay hơi nóng âm ấm của nó lan tỏa khắp người mình và nhanh chóng xâm nhập vào kinh mạch, tạo ra một thứ cảm giác vô cùng êm ái dễ chịu.
Tùng Vĩ phải buột miệng nói :
– Bách Niên Tuyết Liên tửu đúng là Thiên hạ đệ nhất tửu.
Mặc Tử tiên sinh vuốt râu nói.
– Để có vò rượu này, lão phu đã trở thành kẻ thù bất đội trời chung của các Lạt ma bên Tây Vực đó.
Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại :
– Chỉ vì một vò rượu mà trở thành kẻ thù bất đội trời chung của các vị Lạt ma Tây Vực?
Mặc Tử tiên sinh gật đầu :
– Thế gian này chỉ có một củ Tuyết Liên. và cũng chỉ có một vò rượu Bách Niên Tuyết Liên tửu mà thôi. Nó chỉ được dùng mười năm một lần, mỗi lần dùng một chung dành cho vị Lạt ma chấp chưởng chức vị đại pháp sư.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Mặc Tử tiên sinh. Lời nói của Mặc Tử tiên sinh khiến cho Tùng Vĩ bán tín bán nghi mà nghĩ thầm: “Trên cõi đời này có một vò rượu quan trọng đến như thế sao?”
Ý niệm đó khiến Tùng Vĩ phải mở miệng hỏi Mặc Tử tiên sinh :
– Vò rượu này mà quý vậy ư?
Mặc Tử tiên sinh gật đầu.
Tùng Vĩ hỏi :
– Quý như vậy, sao tiên sinh còn đem ra đãi vãn bối?
– Bởi lão phu lấy nó chỉ dành cho người tri kỷ… đó là Cơ Thục Nhi.
– Nhưng vãn bối đâu phải là Cơ Thục Nhi.
– Tùng Vĩ không phải là Cơ Thục Nhi… nhưng lại là nghĩa tử của Cơ Thục Nhi. Tùng Vĩ! Thục Nhi chết rồi phải không?
Tùng Vĩ khẽ gật đầu :
– Dưỡng mẫu chết rồi.
– Ai đã giết Thục Nhi?
– Cho đến bây giờ, vãn bối cũng chưa biết. Tại hiện trường lúc đó chỉ có các vị Chưởng môn đại phái… Nhưng Chánh Giới đại sư thì khẳng định dưỡng mẫu đã chết trước đó… Chết rất thê thảm.
Mặt của Mặc Tử tiên sinh đanh lại :
– Số phận…
Lão bưng vò rượu chuốc ra hai chén. Chờ lão chuốc đầy hai chén rượu, Tùng Vĩ mới lấy nắp đậy lại vò rượu. Mặc Tử nhìn chàng nói :
– Tùng Vĩ làm gì vậy?
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Tiên sinh! Nếu vò rượu này quý như vậy… vãn bối chỉ mạo phạm uống hai chén là quá đủ rồi. Vãn bối không dám uống nhiều hơn nữa.
Chân diện của Mặc Tử sa sầm. Lão bùi ngùi nói :
– Thục Nhi đã đi rồi… lão phu không biết uống Bách Niên Tuyết Liên tửu với ai bây giờ…
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
– Dưỡng mẫu từng dạy cho vãn bối… không tham của người, không tham của mình. Tất cả mọi thứ trên đời này đều hư vô, nhưng muốn thành nhân chi mỹ thì phải vươn tới cái gì tốt đẹp nhất thuộc về con người. Nếu tiên sinh nghĩ đến dưỡng mẫu, có lẽ vãn bối phải đi Tây Vực một chuyến để trả lại hảo tửu cho người.
Mặc Tử buông tiếng thở dài nói :
– Trên cõi nhân sinh này, người mà lão phu ái mộ nhất chính là Cơ Thục Nhi. Lúc tóc lão phu còn xanh, lão từng là một cao thủ với ngoại danh “Long Tiên Thần Sát”. Lão đi nam về bắc, tự cho mình là Thiên hạ vô địch, nhưng khi gặp Cơ Thục Nhi…
Buông một tiếng thở dài, Mặc Tử tiên sinh nói tiếp :
– Lão phu đã yêu người.
Tùng Vĩ trố mắt nhìn Mặc Tử tiên sinh.
Lão nhìn Tùng Vĩ, bùi ngùi nói tiếp :
– Có duyên nhưng không có phận. Mặc dù bấy giờ Cơ Thục Nhi lớn hơn lão hai tuần tuổi… Gặp Cơ Thục Nhi, lão đã bỏ binh khí để chuyển qua thi bút và cầm kỳ, với hy vọng một ngày sẽ sánh duyên cùng với người mình yêu. Nhưng mãi mãi lão vẫn là cái bóng của Cơ Thục Nhi. Đàn hay thư pháp thì Mặc Tử vẫn chỉ là hạng hậu bối so với Thục Nhi.
– Tiên sinh phẫn chí sao?
Lão mím môi nhìn Tùng Vĩ :
– Thục Nhi đã cho ta một cơ hội trong lúc nàng cao hứng phóng bút đề tự.
– Bức bút pháp mà tiên sinh treo trong gian biệt phòng?
Mặc Tử gật đầu :
– Nàng tặng cho lão bức thư pháp đó với lời nói trăng hoa. Khi nào có hảo tửu ngon nhất trong thiên hạ thì nàng sẽ chấp cánh uyên ương.
– Thế là tiên sinh đã qua Tây Vực đoạt Bách Niên Tuyết Liên tửu.
Mặc Tử tiên sinh gật đầu :
– Lão phu bất kể làm chuyện gì miễn sao có được hảo tửu Bách Niên Tuyết Liên…
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Vãn bối phải bái phục tình yêu của tiền bối. Hẳn nhận được vò rượu Tuyết Liên, dưỡng mẫu sẽ đáp tình với tiên sinh?
– Khi ta đem được vò rượu Bách Niên Tuyết Liên tửu về thì Cơ Thục Nhi không còn nữa… Nàng biền biệt vô tăm, chẳng biết lưu lạc phương trời nào.
Tùng Vĩ nheo mày :
– Tiên sinh không biết nguyên nhân gì à?
Lão Mặc Tử lắc đầu :
– Ta đã đi tìm… và tìm mãi nhưng chẳng bao giờ thấy được người. Lão phu đến cả những nơi cao nhân thi sĩ hội tụ với hy vọng có người biết Cơ Thục Nhi đang ở đâu… Nhưng ta tìm thì tìm, Thục Nhi vẫn là bóng chim tăm cá… Cuối cùng, lão phu mới đến đây ẩn dật, lập ra Vong Mạng cốc… Nguyện rằng ai đến Vong Mạng cốc phải vượt qua trận pháp, bằng không sẽ chết… chết bằng sự hủy hoại đau đớn nhất…
Tùng Vĩ nheo mày :
– Tiên sinh hủy hoại họ như thế nào?
– Máu của những kẻ vào Vong Mạng cốc sẽ được làm mực đề bút pháp, thư pháp.
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Tiên sinh vì yêu Cơ Thục Nhi mà hận ư?
– Đúng. Ta hận…
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :
– Tiên sinh! Dưỡng mẫu ẩn mặt vì có nguyên nhân của nó.
– Nguyên nhân gì?
Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Mặc Tử tiên sinh :
– Vì tiên sinh.
Lão sững sờ :
– Sao lại vì ta?
– Dưỡng mẫu đã biết tiên sinh lấy vò Bách Niên Tuyết Niên tửu bên Tây Vực bằng máu của các cao tăng Tây Vực. Chẳng lẽ người lại uống máu đó hay sao. Nên phải ẩn thân mãi mãi không cho ai biết mình. Thậm chí ngay cả cái tên Cơ Thục Nhi, người cũng chối bỏ.
– Tại sao Cơ Thục Nhi lại làm vây?
– Một lời nói ra khó rút lại… huống chi lời nói của dưỡng mẫu đã tạo thành huyết sát…
Mặc Tử đứng bật lên vả vào mặt mình.
Lão tự tát vào mặt những tưởng như đang muốn trừng phạt mình. Lão vừa tát vừa nói :
– Sao ta lại không… sao ta lại không biết.
Nhìn lão tự tát mình. Tùng Vĩ phải nhăn mặt. Y gượng nói :
– Tiên sinh đừng tự hành hạ mình nữa… chuyện thì cũng đã qua rồi mà.
Miệng thì nói nhưng tâm Tùng Vĩ lại nghĩ thầm: “Nếu dưỡng mẫu không phải là Cơ Thục Nhi, không biết người có hành sự như mình đoán không nhỉ? Nhưng nếu dưỡng mẫu đúng là Cơ Thục Nhi thì chắc người sẽ hành sự đúng như mình đoán”.
Thấy Mặc Tử tự tát mình đến sưng cả má. Tùng Vĩ vội thộp tay lão lại :
– Tiên sinh định giết mình chết à?
– Lão phu đáng chết lắm… Đáng chết lắm.
Lão nói dứt câu thì òa lên khóc. Lão vừa khóc vừa nói :
– Lão phu không ngờ mình đã gây khó cho Thục Nhi bằng hai bàn tay nhuộm máu này.
– Dưỡng mẫu nơi suối vàng sẽ hiểu tiên sinh mà.
Tùng Vĩ ẩn lão ngồi xuống ghế.
– Tiền bối sao lại có quan hệ với Cốc Thừa Tự?
– Lão phu và Cốc lão quỷ là huynh đệ chi giao. Lão là nghĩa đệ của ta. Lão Cốc đã lừa tình, gạt tình… có đáng chết không chứ.
Tùng Vĩ thuật lại những gì mình biết về cuộc đời của Cốc Thừa Tự.
Mặc Tử tiên sinh hừ nhạt một tiếng.
– Lão hành sự chỉ vì bản thân của gã mà thôi… vì cái này nè.
Mặc Tử tiên sinh lấy viên Ngọc Chỉ thần châu đặt lên bàn.
– Lão quỷ đó vì viên ngọc này mà làm tất cả mọi thứ.
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Không phải như tiên sinh nghĩ đâu… Cốc Thừa Tự tiền bối cũng có điều khó xử. Khi người đến Thiên Ma cổ bảo thì Trương Kiệt đã bắt cóc Nhĩ Lan, buộc tiền bối phải đến Thiên Ma cổ bảo.
Mặc Tử hừ nhạt một tiếng :
– Y cũng có lòng tham nữa. Y muốn có Ngọc Chỉ thần châu để lập tân Thiên tử, trả hận triều đình. Chính vì thế mà Lưu Lan Chi mới chết. Lưu Lan Chi chết… Lan Chi lại là…
Tùng Vĩ hỏi :
– Lan Chi là gì của tiên sinh?
– Muội muội của lão phu đó.
Tùng Vĩ buông tiếng thở dài nghĩ thầm: “Thảo nào, Mặc Tử không căm hận Cốc Thừa Tự. Vừa nghe tin lão Cốc tái xuất giang hồ liền phái ngay Tô Mặc Linh đi lấy mạng lão”.
Mặc Tử tiên sinh nhìn Tùng Vĩ :
– Lão phu vì lời thề với Cơ Thục Nhi không bao giờ rời bước khỏi Vong Mạng cốc. Nên mới sai Mặc Linh đi tìm tên ác nhân đó.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Tiên sinh! Bây giờ Cốc Thừa Tự tiền bối cũng đã chết rồi. Và theo nguyện ước của người, mong muốn được chôn cạnh nương tử… Tùng Vĩ đã hứa và đã làm. Mong tiên sinh cho Tùng Vĩ được thực hiện lời hứa của mình.
Buông một tiếng thở dài, Mặc Tử nói :
– Nghĩa tử là nghĩa tận… Chính lão phu cũng có lỗi với Cơ Thục Nhi, nhưng chẳng biết làm sao chuộc lại đây.
Tùng Vĩ ôm quyền :
– Rượu mời, tiên sinh đã mời, giờ Tùng Vĩ xin được nhận rượu thưởng của tiên sinh vì đã hóa giải được Ảo Ảnh ma trận.
Mặc Tử vuốt râu gật đầu. Lão chỉ vò rượu Bách Niên Tuyết Liên tửu.
– Lão phu tặng cho Tùng Vĩ cả vò rượu này.
Tùng Vĩ lắc đầu.
– Tùng Vĩ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trên chốn giang hồ, chẳng có duyên để nhận một vò rượu quý như thế này. Nếu tiên sinh nghĩ dến Cơ Thục Nhi thì vãn bối sẽ đem vò rượu này về Tây Vực trả cho họ.
– Lão phu lại làm phiền đến hậu sinh của Cơ Thục Nhi nữa rồi.
– Tiên sinh được vui vẻ, vãn bối đã mãn nguyện rồi.
– Vậy giờ Tùng Vĩ định uống rượu thưởng gì nào? Ở đây lão phu không thiếu rượu, nhưng chẳng có thứ rượu nào đáng để thưởng cho Tùng Vĩ cả.
Tùng Vĩ mỉm cười :
– Có một thứ rượu mà dưỡng mẫu lúc nào cũng muốn Tùng Vĩ thưởng lãm.
Đôi mắt của Mặc Tử sáng hẳn lên :
– Rượu gì nào? Mau nói cho lão biết với.
Tùng Vĩ nói :
– Rượu nhân nghĩa. Nếu như tiên sinh thưởng cho Tùng Vĩ thì Tùng Vĩ xin tiên sinh hãy tha mạng cho Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Âu Đình Luân và Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc.
Mặc Tử tiên sinh nhíu mày :
– Tại sao Tùng Vĩ lại xin cho những kẻ thù của mình?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Chẳng có ai là kẻ thù của vãn bối cả. Chẳng qua vì viên Ngọc Chỉ thần châu kia thôi.
Mặc Tử tiên sinh nhìn viên Ngọc Chỉ thần châu. Lão bất ngờ đặt viên ngọc đến trước mặt Tùng Vĩ :
– Của người, lão trả lại cho người.
– Tiên sinh có chuẩn y lời thình nguyện của vãn bối không?
Mặc Tử tiên sinh đứng lên nói :
– Tùng Vĩ! Lão phu muốn Tùng Vĩ theo lão phu.
Rời gian phong xá, Mặc Tử tiên sinh đưa Tùng Vĩ đến một hang động. Lão tiến vào trong hang động, dừng bước trước một thạch môn. Lão đẩy thạch môn đó qua bên rồi bước vào.
Tùng Vĩ theo chân lão bước vào thạch môn. Trong thạch môn trên vách đá là những đồ hình của một người đang sử dụng roi. Ngay giữa thạch thất là ngọn roi bằng kim loại óng ánh sắc vàng.
Tùng Vĩ tò mò hỏi :
– Tiên sinh! Hàm ý của người dẫn Tùng Vĩ đến đây với mục đích gì?
– Tất cả đồ hình trên vách đá này là tâm pháp luyện “Tiên pháp”, nó gồm có bảy chiêu, nhưng khi biến hóa thì biến thành bốn mươi chín thức. Nếu đạt đến cảnh giới ý tiên thì sẽ có thể xuất ra cùng một lúc chín chiêu, tám mươi mốt thức theo quy luật “Lưỡng Nghi Càn Khôn”.
Tùng Vĩ nheo mày.
Mặc Tử tiên sinh chắp tay sau lưng đi rảo qua một vòng rồi dừng lại trước một ô vuông còn để trống. Lão nhìn ô vuông còn để trống đó một lúc rồi mới quay lại đối mặt với Tùng Vĩ :
– Lão phu đã luyện đến tầng “Tiên ý” có thể xuất ra chín chiêu cùng một lúc nhưng vẫn không thể hội tụ tiên ý thành một thức sau cùng đó là “Vô Minh thần chỉ”, nếu ô trống kia vẫn còn để và không thể bế môn vĩnh viễn.
– Tiên sinh muốn tại hạ điền vào ô trống đó.
– Không sai. Lão phu tin Tùng Vĩ có thể làm được.
Tùng Vĩ tròn mắt nhìn lão :
– Tùng Vĩ sợ mình không đủ bản lĩnh.
– Một khi lão phu đã tin thì Tùng Vĩ có thể làm được tất cả mọi truyện.
Những người kia sống hay không là do Tùng Vĩ có luyện thành Vô Minh tiên pháp đó.
Lão nói dứt câu quay bước tiến thẳng ra ngoài.
Tùng Vĩ toan nói gót theo sau lão, nhưng ngay lập tức có một bức tường khí huyền ảo hất ngược trở lại. Rồi thạch môn từ từ sụp xuống.
Tùng Vĩ hốt hoảng thét lên :
– Tiên sinh… Tiên sinh! Vãn bối không có bản lĩnh đó đâu.
Mặc Tử tiên sinh thản nhiên đáp lời Tùng Vĩ :
– Công tử đã học được đàn và bút pháp của Cơ Thục Nhi, tất có thể tụ thành Vô Minh tiên pháp.
– Vãn bối… không có bản lĩnh… Quả thực là không có bản lĩnh.
– Không có bản lĩnh thì Tùng Vĩ chẳng bao giờ thụ huấn được bút pháp thần kỳ của Cơ Thục Nhi. Nếu lão phu luyện tiên pháp kia đến tầng “Tiên ý” thì chỉ mất có một con trăng. Nhưng học bút pháp của Thục Nhi… cả một đời lão phu không luyện thành được… Bấy nhiêu đó, Tùng Vĩ đủ biết bút pháp của Thục Nhi còn khó hơn “Tiên pháp” vạn lần.
Lão buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp.
– Đó là ý trời.
Lão nói dứt câu quay bước bỏ đi.
Tùng Vĩ sững sờ đứng chôn chân như thể bị hóa thành tượng đá.
Tùng Vĩ nghĩ thầm :
– Mỗi người mỗi ý mỗi tài. Mặc Tử tiên sinh tưởng đâu Cang Tùng Vĩ này đa tài lắm vậy. Thực ra, nếu Tùng Vĩ có tài thì chẳng bao giờ chọn cái nghề đạo tỳ, chuyên chôn người chết tại Hàm Đan.
Nghĩ như vậy, Tùng Vĩ bước nhanh lại thạch môn, vỗ chan chát. Tùng Vĩ vừa vỗ vừa thét :
– Mặc Tử tiên sinh… Mặc Tử tiên sinh! Hãy quay lại đi… Hãy quay lại đi…
Chẳng nghe tiếng Mặc Tử đáp lời. Tùng Vĩ càng vỗ mạnh hơn nữa. Vỗ cho đến khi tay Tùng Vĩ rát bỏng như bốc phải nắm than hồng, còn giọng thì khàn đặc.
Tùng Vĩ lầm bầm rủa :
– Lão tiên sinh… Chẳng lẽ lão đối xử với Cang Tùng Vĩ như vậy sao? Lão không nghĩ đến chút tình của dưỡng mẫu Cơ Thục Nhi à. Tùng Vĩ đâu có căn cơ luyện võ công, huống chi bây giờ còn bị thuật bế huyệt đoạn mạch của lão Cốc chẳng biết sống chết lúc nào.
Ô cửa tò vò trên thạch thất hé mở.
Tùng Vĩ những tưởng Mặc Tử tiên sinh quay lại. Nhưng khi nhìn thấy Tô Mặc Linh nặn một nụ cười gượng, Tùng Vĩ nói :
– Mặc Linh cô nương! Hẳn Mặc Linh đến mở cửa cho Tùng Vĩ?
Mặc Linh lắc đầu :
– Không đâu. Huynh may mắn lắm đó. Nghĩa phụ không bao giờ nhìn lầm người. Nếu huynh muốn ra khỏi thạch thất này thì phải luyện võ công thôi… Nếu không thì huynh sẽ chết.
– Tại sao lại bắt tại hạ luyện võ công chứ? Tại hạ đâu có muốn.
– Muốn hay không là ý của huynh. Còn nghĩa phụ thì có ý khác.
– Ý gì?
– Bắt người đã giết dưỡng mẫu của huynh đền nợ máu với nghĩa phụ. Nghĩa phụ không ra khỏi Vong Mạng cốc được nhưng huynh thì ra được.
– Tùng Vĩ sợ mình chẳng luyện được.
– Huynh có cần gì thì cứ gọi Mặc Linh. Thạch môn này chỉ được mở ra khi nào huynh luyện được đến tầng Vô Minh tiên pháp.
Ô của tò vò lại đóng sụp xuống.
Tùng Vĩ suy nghĩ một lúc rồi gọi lớn :
– Mặc Linh… Mặc Linh…
Ô của tò vò lại hé mở.
Tùng Vĩ giả lả cười nói :
– Mặc Linh này! Nếu như Tùng Vĩ cần…
Y bỏ lửng câu nói giữa chừng ve cằm nhìn nàng :
– Khó nói quá.
Mặc Tử từ tốn nói :
– Huynh cần gì cứ nói… Ở đây có tất cả mọi thứ cho huynh.
Tùng Vĩ chắc lưỡi :
– Khó nói thật.
Nàng hối thúc Tùng Vĩ :
– Huynh cần rượu và thức ăn phải không?
Tùng Vĩ lắc đầu :
– Rượu bây giờ, Tùng Vĩ uống chẳng thấy ngon đâu. Chắc chắn chẳng có thứ rượu nào ngon hơn Bách Niên Tuyết Liên tửu. Còn thức ăn ư? Bị nghĩa phụ nàng nhốt trong này bỗng dưng Tùng Vĩ bị no hơi, chẳng muốn ăn gì nữa.
– Thế huynh cần gì?
Tùng Vĩ miễn cưỡng nói :
– Nếu như không có thì nàng đừng giận Tùng Vĩ nhé.
Tùng Vĩ nhìn nàng, nghĩ thầm: “Hy vọng ả Mặc Linh ngu dốt sẽ mở thạch môn cho mình”.
Y ve cằm nhìn Mặc Linh, mỉm cười nói :
– Nàng thấy Tùng Vĩ có phải là một trang mỹ nam tử không?
Đôi lưỡng quyền của Mặc Linh ửng hồng e thẹn.
Nàng miễn cưỡng hỏi :
– Huynh hỏi Mặc Linh câu đó có ý gì?
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Nàng chưa trả lời cho huynh mà.
Mặc Linh gật đầu :
– Huynh cũng rất khôi ngô anh tuấn…
Nàng nói xong, quay mặt đi chỗ khác như thể muốn giấu nét đẹp thẹn thùng của mình.
Tùng Vĩ nhỏ nhẹ nói tiếp :
– Nàng gặp ta một lần ở cổ miếu rồi, phải không?
Chân diện của Tô Mặc Linh càng đỏ hơn. Nàng có cảm tưởng chỉ chút nữa thôi thì mặt mình sẽ bốc hỏa vì thẹn thùng.
Mặc Linh miễn cưỡng gật đầu :
– Muội đã gặp Tùng Vĩ huynh rồi.
– Lúc đó Tùng Vĩ và nàng thế nào nhỉ?
Mặc Linh miễn cưỡng nhìn qua ô cửa tò vò. Hai người đối nhãn với nhau. Mặt nàng càng đỏ hơn khi thấy ánh mắt của Tùng Vĩ như thể đang chăm chú nhìn mình. Mặc Linh hỏi :
– Huynh… Huynh hỏi thế để làm gì?
Tùng Vĩ nặn nụ cười giả lả nói :
– Tại vì huynh quên mất rồi, Mặc Linh có thể nói lại cho huynh được không?
– Kỳ lắm.
– Sao lại kỳ? Tùng Vĩ chẳng thấy có gì là kỳ với cục cả. Chỉ có suy nghĩ của mình là kỳ cục. Nào…
Chân diện của Mặc Linh càng đỏ hơn với vẻ thẹn thùng lộ ra ngoài. Nàng miễn cưỡng nói :
– Huynh kỳ lắm! Tự dưng huynh…
Tùng Vĩ cướp lời nàng :
– À! Huynh nhớ ra rồi… Thế nàng có thấy gì không?
Đôi lưỡng quyền của Mặc Linh đỏ như hai trái đào chín sắp rụng. Nàng lắc đầu nói :
– Mặc Linh… Mặc Linh chẳng thấy gì cả.
Tùng Vĩ chắc lưỡi :
– Thật là tiếc.
Mặc Linh nhăn mặt nói :
– Mặc Linh đi đây, nếu huynh không cần gì.
Nàng dượm bước thì Tùng Vĩ gọi giật lại :
– Khoan đi! Khoan đi… Huynh… huynh muốn Mặc Linh vào trong này với huynh mà.
Nghe Tùng Vĩ nói câu này, sắc hoa của Mặc Linh càng thẹn chín hơn nữa. Tùng Vĩ nói :
– Nàng đừng quá mắc cỡ. Dù sao chúng ta cũng đã quen với nhau rồi. Với lại, huynh chỉ muốn đàm đạo với nàng thôi.
Mặc Linh nhìn Tùng Vĩ :
– Mặc Linh hiểu ẩn ý của huynh rồi. Phải huynh muốn Mặc Linh mở của thạch môn để huynh ra ngoài chứ gì?
Nghe nàng nói đúng ý mình. Tùng Vĩ đành xuống nước.
– Mặc Linh! Quả thật huynh có ý đó.
Nàng buông tiếng thở dài, rồi lắc đầu :
– Không được đâu. Chỉ có huynh mới mở được thôi. Bởi vì muội muốn mở cũng không được. Ngoại trừ muội phải đến Chung Nam phái mượn Ngọc trượng của họ. Chuyện đó còn khó hơn là huynh phải luyện “Tiên pháp”.
Tùng Vĩ thờ người.
– Khó như vậy ư.
– Mặc Linh nói thật đó. Từ trước đến nay. Mặc Linh chẳng bao giờ ngoa ngôn với ai cả.
Tùng Vĩ miễn cưỡng hỏi :
– Từ đây đến núi Chung Nam có xa không?
– Nếu đi ngày và đêm thì phải mất ba con trăng, rồi quay lại mất hết ba con trăng nữa. Nhưng đến Chung Nam phái, chưa chắc Chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình cho muội mượn Ngọc trượng của lão đâu.
– Tại sao?
– Vì Mặc Linh cũng giống như huynh vây, đâu phải là người có tiếng trên giang hồ.
– Nàng dùng tục danh của nghĩa phụ. Nếu dùng tục danh Long Tiên Thần Sát… Võ Tự Bình sẽ cho mượn đó.
Mặc Linh lắc đầu :
– Không chắc đâu. Với lại, để mất thời gian như vậy, sao huynh không luyện “Tiên pháp” để tự mở thạch môn. Nghĩa phụ nói với Mặc Linh. Nếu huynh chịu luyện thì chỉ trong một con trăng đã có thể thẩm thấu và tìm ra Vô Minh tiên khí.
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Luyện thì luyện rồi đó, nhưng Tùng Vĩ sợ không thành thôi. Với lại, huynh đang bị bế huyệt đoạn mạch.
Tùng Vĩ thuật lại mối quan hệ của mình với Cốc Thừa Tự cho Mặc Linh nghe. Nghe xong, Mặc Linh nói :
– Cốc tiền bối truyền công lực cho huynh cũng vì không muốn huynh chết bởi thuật đoạn mạch. Chỉ cần huynh vận công điều tức đúng với cách Cốc tiền bối đã truyền thì không sao đâu.
– Nếu Tùng Vĩ không luyện được “Tiên pháp” thì sao?
– Hạ kế thì mới cần đến Ngọc trượng của Chưởng môn phái Chung Nam Võ Tự Bình.
Tùng Vĩ nhăn mặt :
– Đã vậy thì Tùng Vĩ chẳng còn gì để nói nữa.
Mặc Linh chực phá lên cười khi thấy bộ mặt nhăn nhó của Cang Tùng Vĩ.
Nàng gượng nói :
– Tội nghiệp huynh quá!