Giang Hồ Tứ Quái (Hoan Lạc Anh Hùng)

Chương 9: Lò Quay Của Lão Mạch


Bạn đang đọc Giang Hồ Tứ Quái (Hoan Lạc Anh Hùng) – Chương 9: Lò Quay Của Lão Mạch

Gặp một người như Quách Đại Lộ quả thật hết đường chịu nổi.
Cuối cùng thì Yến Thất vẫn bị hắn lôi đi.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa thì cả hai cùng khựng lại.
Đêm đã quá khuya, người trong thành đáng lý đã ngủ say vùi, có ai bận công chuyện làm ăn không chừng họ đã dậy lo cơm sớm.
Thế nhưng nhìn xuống, quang cảnh không phải như thế. Quang cảnh trong thành không phải như đêm trước, không phải như những đêm từ thuở nào.
Không phải quang cảnh im lìm chỉ một vài ánh đèn nhắp nháy của những kẻ lo dậy sớm. Đã lâu rồi, chưa bao giờ Quách Đại Lộ thấy quang cảnh trong thành về khuya mà lại như thế bao giờ.
Y như ngày tết. Trong thành đốt đèn đuốc sáng ngời.
Quách Đại Lộ hỏi bâng quơ :
– Ủa, bộ đến tết rồi sao cà?
Yến Thất cũng trả lời lơ đãng :
– Hình như chưa đến.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Không phải tết thế sao họ tưng bừng như thế?
Yến Thất lẩm bẩm :
– Tết ở đây cũng chưa chắc đã náo nhiệt như thế này.
Quách Đại Lộ kéo tay Yến Thất :
– Đi xuống mau coi họ làm gì thế.
Yến Thất dục dặt :
– Bộ tôi không đi được sao mà nắm tay nắm chân như thế?
Quách Đại Lộ cười hì hì :
– Không chịu tôi nắm tay thì… nắm tay tôi đi.
Yến Thất thở dài :
– Cứ như thế này chắc tôi phải sửa tên…
Quách Ịại Lộ hỏi :
– Định sửa thế nào?
Yến Thất sụi lơ :
– Thành Yến Bát.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Tại sao thế?
Yến Thất đáp :
– Gặp một người như anh chắc chắn tôi phải chết thêm lần nữa.

Trong thành, nơi thị trấn miền sơn cước này chỉ khoảng hơn ba trăm nóc nhà.
Bây giờ thì nhà nào cũng đèn đuốc sáng choang, cửa mở toát hoát, y như họ đang đón giao thừa.
Chỉ có điều nếu biết rõ thì họ không phải nghinh tiếp “tài thần” mà lại là cuộc nghinh tiếp “ôn thần”.
Mấy người ăn vận theo lối quan lại, lưng giắt khoái đao, cẩn thẩn giàn thế lục soát từng nhà một.
Quách Đại Lộ và Yến Thất vừa xuống núi thì gặp ngay Kim Sư Cẩu đang đứng chắp tay sau đít quát y như một võ tướng lâm đại chiến.
Quách Đại Lộ bước tới cười cười :
– Kim tướng quân định biến nơi đây thành bãi chiến trường đấy à?
Kim Sư vốn mang một bộ mặt lạnh băng nhưng khi thấy Quách Đại Lộ thì hắn cũng nhếch miệng cười.
– Vạn bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ đấy thôi. Nếu không cần lắm thì chúng tôi không dám kinh động đến lương dân như thế.
Yến Thất hỏi :
– Đã biết là “lương dân” thì tại làm sao lại làm kinh động?
Kim Sư thở ra :
– Chúng tôi biết rằng tang vật còn đang tại trong thành này chứ chưa chuyển ra ngoài, thế nhưng lại không biết chắc hiện ở tại đâu. Vì thế cho nên đành phải huy động sai nha mười tám huyện gần đây để mở cuộc lục soát.
Hắn cười nói tiếp :
– Chỉ cần tra ra số tang vật này là Phương Thê Ngô phen này không lám sao thoát được.
Quách Đại Lộ nói :
– Cứ như thế thì chắc không vào thành được nhỉ?
Kim Sư chớp mắt :
– Đêm đã khuya thế này, hai vị còn vào thành có chuyện chi?
Quách Đại Lộ nói :
– Uống rượu.
Kim Sư hỏi :
– Đến tiệm của lão Mạch à?
Quách Đại Lộ nói :
– Rượu trên nhà đã hết rồi mà cơn nghiền của bọn này chưa đã.
Kim Sư cười :
– Nơi đó hồi hôm chúng tôi đã sưu tra chỉ được một nén vàng, vậy nhị vị cứ đi không sao cả.
Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho bọn nha sai và tự mình đứng nép qua để tránh đường.
Đi được một khúc đường, Yến Thất chợt cười :
– Coi bộ hắn nể mặt anh dữ rồi đấy nhé.

Quách Đại Lộ cười :
– Ầy bởi vì cái đuôi của tôi hắn mò không thấy.
Yến Thất hỏi :
– Những cái tên, danh hiệu kinh người đó có phải thật là những vị sư phụ của anh không?
Quách Đại Lộ nói :
– Hoàn toàn không giả một chút nào cả.
Yến Thất nói :
– Võ công của anh tuy chưa đến mức tuyệt đỉnh nhưng họ làm sao dạy nổi anh như thế?
Quách Đại Lộ cười :
– Tôi học là học toàn những sở đoản của họ thôi.
Yến Thất nhướng mắt :
– Sở đoản là như thế nào?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi cứ xem những chiêu thế của họ có chỗ nào sơ hở là chộp ngay chỗ ấy đẻ luyện cách tránh đi. Đó là tôi theo cái câu: “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngả sư”.
Theo cách ấy bất cứ người nào dở đến đâu ta cũng có thể học và đều có thể gọi là thầy.
Yến Thất nhìn châm châm :
– Xem anh thấy lộ cái gì gọi là học vấn…
Quách Đại Lộ nghiêng mặt :
– Đối với anh tôi cũng không có gì phải khiêm cung. Nói thật cho anh biết trình độ học vấn của tôi cũng khá lắm đó nghe.
Yến Thất bật cười :
– Sở đoản thì thế, còn sở trường thì anh học ở đâu?
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Anh nhớ xem tôi có hỏi anh về chuyện cái đế giày của anh không? Có hỏi tại sao anh lại phải chết đến bảy lần không nhỉ?
Yến Thất lắc đầu :
– Không.
Quách Đại Lộ nhún vai :
– Tôi không hỏi anh về những chuyện lạ như thế thì tại sao anh lại hỏi tôi?
Yến Thất ngó chăm băm vào mặt Quách Ịại Lộ, hắn cảm thầy hình như bạn của hắn toàn những tay kỳ cục.
Nhưng hắn lại nghĩ có lẽ chính vì những chuyện kỳ cục như vậy mà hắn và họ nên bạn với nhau…
Có lẽ chỉ có một tiệm của lão Mạch là trên đời có một.
Từ lối trang trí đến chuyện làm ăn đều khác với những cái quán thông thường.
Quán của lão gồm có bốn gian, nơi trọng yếu hơn hết là cái gian sau cùng, cái gian lão dùng làm lò quay thịt.
Gian này luôn luôn đóng cửa, bởi vì lão Mạch rất kỳ. Lão không muốn cho bất cứ ai nhìn vào phòng đấy. Lão sợ người ta ăn cắp cái nghề quay thịt nổi tiếng của lão.
“Thà cho vàng chứ không ai dẫn đàng đi buôn”. Đó là câu từ ngàn xưa và đối với lão Mạch là câu kinh nhập tụng.
Ở đây, nơi vùng thị trấn sơn cư hẻo lánh này nếu có một người nào đó cũng có một kỹ thuật quay thịt ngon như lão thì kể như chén cơm của lão không còn.
Lúc Yến Thất và Quách Đại Lộ đến chính là lúc lão Mách đang quay thịt.
Từ trong gian phòng “lò quay” của lão, mùi thơm bay ra ngạt mũi.
Quách Đại Lộ nuốt nước bọt kêu lên :
– Mỗ đã đến mà còn chưa chịu lấy bạc à? Lão Mách…
Qua một lúc, lão Mạch từ trong lò quay bước ra.
Toàn thân của lão toàn là mỡ.
Nhìn vào mỡ và mồ hôi tươm trên mình lão, người ta có cảm tưởng như đang đứng trước một thớt heo quay.
Nhìn qua vẻ mặt của Quách Đại Lộ, lão Mạch bất giác cười :
– Đêm nay không ai ngủ được cả, sáng mai nhất định trúng mối. Vì thế suốt đêm tôi phải ráng làm cho xong mấy mươi con vịt mập để sáng ngày đủ cung ứng cho khách hàng.
Quách Đại Lộ cười :
– Lão Mạch, một mình ông không có con trai, cũng không có con gái, cũng chẳng có lão bà, bản thân ông cũng tằng tiện luôn cả quần ông cũng thật đơn giản, làm quá như thế tiền bạc để đâu cho hết?
Lão Mạch đáp :
– Suốt ngày lăn trong đống mỡ mà lo quần áo tốt làm chi? Vả lại có ai mà sợ có nhiều tiền? Có càng nhiều càng tốt chứ sao đâu?
Yến Thất cười :
– Lão Mạch quả là người trung thực.
Lão Mạch nói :
– Người trung thực thì lời nói cũng toàn trung thực.
Quách Đại Lộ gật đầu :
– Lão Mạch đúng là con người trung thực. Nghe nói lão đến đây đã mười mấy năm rồi, luôn cả hẻm Thạch Đầu cũng chưa hề đặt chân đến đó.
Yến Thất hỏi :
– Hẻm Thạch Đầu là chỗ nào nhỉ?
Quách Đại Lộ cười :
– Không biết hẻm Thạch Đầu à? Sao mà hiền lành thế? Trước hẻm có một tấm bảng đề tặng “Quả Phụ Trinh Tiết Bài” của gia đình họ Triệu. Bên trong hẻm có gái đẹp… lại biết chiều chuộng khách.
Yến Thất nheo mắt :
– Thế anh đã đến viếng rồi à?
Quách Đại Lộ nói :

– Khi tỉnh thì không thấy hứng thú, chỉ còn chờ lúc có rượu vào. Nhưng khốn nỗi khi có hơi men thì lại quên cha nó chuyện đó.
Yến Thất hỏi :
– Lúc tỉnh sao không có hứng?
Quách Đại Lộ nói :
– Nói không có hứng thì không đúng. Phải nói là tại vì không dám.
Yến Thất nhăn mặt :
– Tại sao không dám?
Quách Đại Lộ cười :
– Tôi sợ cái đám con gái ấy thấy tôi là một trang tu my nam tử rồi họ đeo riết không chịu buông.
Yế? Thất bật cười :
– Cái chỗ như thế mà lại nhè đem ngay dưới tấm bảng “Trinh Tiết Khả Phong” ấy thật có thể làm cho thiên hạ tức chết luôn.
Lão Mạch thấy chuyện không ăn nhập gì đến lão nên vội vàng kéo trở lại chính đề.
– Đêm đã khuya như thế này hai vị còn muốn uống rượu à?
Yến Thất đáp :
– Hắn muốn ăn thịt quay sốt dẻo đấy.
Lão Mạch gật đầu :
– Được rồi, tôi sẽ vào chọn cho nhị vị vài con vịt thật mập.
Lão xoay người bước vội vào trong.
Quách Đại Lộ bước theo :
– Cho tôi vào xem thử mới…
Lão Mạ?h dừng chân lại :
– Trong đó dầu mỡ hôi hám, có gì đáng xem đâu?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi không sợ dơ, vì cái thân tôi nó đã quá mức dơ rồi.
Yến Thất thở ra :
– Hắn một khi đã muốn đi thì ông nên để cho hắn đi là tốt hơn. Vì nếu không thì cho dù đến ngày mai ngày mốt hắn cũng nhất định đi cho kỳ được.
Lão Mạch vụt cười :
– Tốt lắm, có đi thì hãy đi cho cẩn thận.
Quách Đại Lộ làm thinh bám theo.

Gian nhà sau quả nhiên tối om.
Từ trước đi ra phải qua một hành lang. Nói là hành lang cho có vẻ chứ thật sự đó chỉ là một cái “hẻm” trong nhà. Hẻm tối bưng bưng và cái phòng lò quay cũng tối như thế.
Lão Mạch lần dò từng bước chân xiêu xiêu.
Quách Đại Lộ cười :
– Xem cách ông đi giống như người nhậu đã rồi đấy nghe.
Lão Mạch nói :
– Hồi hôm uống hết mấy cân, hình như đã hơi choáng váng…
Nói chưa dứt thì chân hưu đã đá chân chiêu gần như muốn té.
Quách Đại Lộ chồm tới sửa soạn đỡ thì lão Mạch vùng quay lại…
Như giao long dưới nước, như cánh én giữa không trung, chân của lão Mạch vùng biến đổi một cách cực kỳ nhanh nhẹn đến mức không thể hình dung…
Tay của Quách Đại Lộ vừa đưa ra dợm đỡ thì đã bị lão chộp đúng vào uyển mạch.
Thật y như nằm mộng, Yến Thất không ngờ một lão già lọm khọm như lão Mạnh mà vụt biến nhanh như thế. Hắn hoảng hồn dợm chân nhảy tới…
Lão Mách trầm giọng :
– Đứng lại nếu không ta sẽ thâu mạng hắn.
Đúng là giọng nói của người phương bắc. Cái lối nói kiểu Quảng Đông của lão từ trước đến nay cũng đã mất luôn.
Yến Thất thảng thốt kêu lên :
– Ngươi là…
Quách Đại Lộ tuy bị đối phương nắm cứng mạch môn nhưng hắn vẫn cười :
– Hắn là Phương Thế Ngô, cũng là người đã rinh mấy chiếc nơi nhà mình đi, chẳng lẽ anh không biết hay sao?
Thật là kỳ cục, đúng là con ngườii không xem chuyện nào là quan trọng. Bị người chế ngự mạch môn, cái chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc thế mà hắn vẫn cười nói như thường.
Lão Mạch lạnh lùng :
– Đúng, ta là Phương Thê Ngô. Nhưng tại sao ngươi biết?
Quách Đại Lộ lạnh lùng như lão :
– Thật tình thì ta cũng chỉ đoán mò bởi vì trừ Kim Sư Cẩu, Côn Tử và bốn người bọn ta ra chỉ có lão là người biết bọn ta có vàng. Chỉ có lão mới có thể thừa cơ hội lẻn lên núi rinh mấy chiếc rương ấy mà thôi.
Phương Thê Ngô cười sằng sặc.
Quách Đại Lộ nói tiếp :
– Thêm nữa, lão đã bị bọn Côn Tử nghi oan tự nhiên họ chẳng bao giờ để ý đến lão nữa. Mang mấy chiếc rương về dấu nơi này thì không còn đâu chắc hơn nữa.
Phương Thê Ngô hỏi :

– Còn gì nữa không?
Quách Đại Lộ :
– Kim Sư Tử có cái lỗ mũi thính lắm. Hắn đã gặp lão thì mùi vị trong con người của lão không làm sao cho hắn mất hơi được. VÌ thế nên lão cố ý hành nghề bán vịt quay này.
Hắn nhún vai hít hít trong không khí :
– Bất luận là kẻ nào có mùi vị đặc biệt cách nào nếu gặp cái món vịt quay này nó bám vô thì nhất định cũng phải “bán mũi” một cách dễ dàng. Luôn cả hương vị của đàn bà mà làm cái nghề quay thịt này thì cũng thành heo quay nốt.
Phương Thê Ngô hỏi :
– Còn hay hết?
Quách Đại Lộ nói :
– Còn, nghe nói Phương Thê Ngô là một con quỉ quịt chúa. Đúng hiệu Ngô Công cho dầu là tiền ăn trộm hắn cũng không khi nào dám nghĩ tới… Trên đời tôi chưa bao giờ gặp con người rít róng hơn lão. Rượu không dám uống, thịt không dám ăn, chỉ chuyên ăn những thứ thừa lại của thực khách.
Hắn vụt cười và nói tiếp :
– Bây giờ thì tôi mới cảm nhận thấy cái tên “Phương Thê Ngô” của lão thật là xác đáng. Vì Lâm Phủ thì “Mai Thê Hát Tử” còn lão thì “Thê Ngô”… đúng là tên keo kiệt nhất trên thế gian này.
Hắn cười mà giọng cười của hắn như tiếng khóc. Có lẽ hắn cảm xúc vì cuộc đời keo kiệt của Phương Thê Ngô…
Phương Thê Ngô nhìn hắn bằng đôi mắt thật lạnh lùng, chờ cho hắn cười xong lão mới hỏi :
– Hết chưa?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
– Hết, bấy nhiêu đó cũng quá đủ, quá nhiều rồi. Bao nhiêu đó dồn lại một đã quá đủ để nói rằng Phương Thê Ngô tức là lão Mạch và lão Mạnh chính là Phương Thê Ngô.
Phương Thê Ngô nói :
– Khá, thật không ngờ một tên giang hồ còn “hôi sữa” như ngươi mà lại cũng thông minh như thế.
Quách Đại Lộ nói :
– Cho dầu người ngu dốt thế nào trong đời họ chắc cũng có một lần thông minh.
Huống chi ta là một thiên tài, chỉ vì muốn làm bộ mù mờ đôi lúc chơi thế thôi đấy chứ.
Phương Thê Ngô hỏi :
– Ngươi muốn đến lò quay thịt của ta lắm phải không?
Quách Đại Lộ gật đầu :
– Vốn có muốn như thế.
Phương Thê Ngô lạnh lùng :
– Vậy thì đi.
Quách Đại Lộ nói :
– Vốn có muốn nhưng bây giờ thì không muốn bởi vì ta không muốn bị ngươi treo lên làm một con… heo quay.
Phương Thê Ngô cười nhạt :
– Rất tiếc là bây giờ thì quá muộn, bây giờ đi hay không cũng không còn do ngươi nữa.
Yến Thất kêu lên :
– Ngươi có giết hắn cũng chẳng có ích gì vì cho dù hắn có chết thì hãy còn ta. Ta nhất định sẽ đem cái bí mật của ngươi loan ra ngoài cho mọi người biết.
Phương Thê Ngô cười :
– Hắn đi rồi tự nhiên ngươi cũng vô theo bởi vì ngươi không bao giờ chịu bỏ không cứu bằng hữu. Ta sống suốt năm mươi năm rồi nên điều đó ta biết hơn ngươi.
Yến Thất nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Hắn không nói ra nhưng ai cũng có thể biết hắn đang lo quýnh lên vì sinh mạng người bạn hắn đang nằm trong tay kẻ địch.
Quách Đại Lộ cười lớn :
– Người đời có một tri kỉ cho dù có chết cũng vui lòng nhắm mắt. Có được một bằng hữu tốt như thế thì vấn đề chết sống không còn quan hệ. Chỉ có điều…
Phương Thê Ngô hỏi :
– Điều gì?
Quách Đại Lộ nói :
– Bởi vì nếu ngươi giết hết hai đứa ta cũng không có ích lợi gì hết.
Phương Thê Ngô nhướng mắt :
– Sao?
Quách Đại Lộ nói :
– Chẳng những Vương Động biết bọn ta đến đây mà luôn cả Kim Sư Cẩu cũng biết chuyện ấy. Nếu bọn ta đột nhiên mất tích, họ tự nhiên sẽ hoài nghi.
Phương Thê Ngô lạnh lùng :
– Đó là chuyện về sau.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Nếu ngươi không coi chuyện đó vào đâu thì tại sao bây giờ không chịu ra tay?
Phương Thê Ngô nói :
– Nơi này không một ai đi đến, ta cũng không có chuyện gì phải gấp.
Quách Đại Lộ nói :
– Ngươi chưa ra tay là vì còn chưa quyết định. Trước đến nay ngươi vốn là con người thận trọng. Nếu chuyện chưa nắm chắc mười phần thì ngươi quyết không làm.
Yến Thất nối :
– Chỉ cần ngươi buông tha hắn thì chúng ta quyết sẽ giữ bí mật cho ngươi.
Phương Thê Ngô chớp chớp mắt, trông hắn quả đúng là con cáo già.
Đã là cáo già thì luôn luôn đa nghi. Chẳng những hoài nghi người khác mà còn hoài nghi chính bản thân.
Quách Đại Lộ nói bằng một giọng thản nhiên :
– Ngươi biết đối với chuyện bắt trộm thì ta không thích một tý nào cả, nhưng ta cũng không thích bị người ta lừa gạt.
Chợt nghe có giọng cười :
– Ai cũng không thích bị người lừa gạt cả.
Đúng là giọng nói của Kim Sư Cẩu.
Cùng một lượt với tiếng nói, Kim Sư, Côn Tử và người áo đen xuất hiện. Họ chầm chậm bước vào.
Và cũng ngay lúc đó bốn phía vách tường ánh đuốc vụt rực lên, bọn nha sai vung đao sáng chói vay tròn gian nhà sau.
Da mặt của Phương Thê Ngô bóng lưỡng. Không biết đấy là do mỡ hay là mồ hôi của hắn đổ ra và thình lình hắn vụt cuốn tay lên.
Khối thịt gần trăm cân nặng của Quách Đại Lộ bị hắn đỡ bổng lên quăng mạnh vào Kim Sư và người áo đen.
Con người của Phương Thê Ngô chợt biết thành một mũi tên, một mũi tên xé gió bay lên nóc nhà. Chỉ trong chớp mắt hắn đã đoạt hai thanh đao của hai tên nha sai đứng trên mái ngói.
Đúng là hắn thi triển thế “Phượng Hoàng Triển Dực”.
Ánh thép nhoáng lên hai lượt, hai tên nha sai từ trên nóc nhà lăn xuống và Phượng Thế Ngô đã cách đó hơn ba trượng.

Đã mấy mươi năm lăn lóc giang hồ, đã chính tay làm ra vô số vụ trộm to tát, quả thật hắn đã có một phản ứng tuyệt luân. một phản ứng không ai bì kịp.
Chẳng những khinh công hắn tuyệt đỉnh, phản ứng nhanh nhẹn mà còn nắm chắc cơ hội một cách vững vàng chư không phải là làm liều.
Và đây là cơ hội duy nhất, cơ hội cuối cùng.
Người áo đen và Kim Sư cũng không phải là hạng khinh công kém cỏi nhưng bị khối thịt Quách Đại Lộ làm chướng ngại vật nên không tài nào theo kịp hắn.
Phía sau nóc nhà chợt xuất hiện hai bóng người.
Hai bóng người cản lối thoát của Phượng Thê Ngô.
Một trong hai người hình như có vẩy tay, chỉ thấy thoáng chứ không nhìn rõ nhưng Phượng Thê Ngô vùng lảo đảo thụt lùi.
Rào… rào…..
Tự trên nóc nhà cao, hắn trượt chân và rơi tõm xuống đất. May làm sao hắn rơi đúng trên mình của hai tên nha sai vừa rơi khi nãy.
Trên nóc nhà, hai bóng người nhè nhẹ nhảy xuống theo.
Một người mặt lạnh băng, một người như thư sinh yểu điệu.
Vương Động và Lâm Thái Bình.
Quách Đại Lộ bị Phượng Thê Ngô ném một cái quá mạnh. Hắn xiển niểng mấy cái và vừa mới đứng yên thì đã vội vỗ tay :
– Vương lão đại chúng tôi quả có những ngón nghề đặc biệt.
Vương Động nói :
– Không phải tôi.
Không phải hắn thì là Lâm Thái Bình?
Cái con người dáng điệu như một cô gái nhỏ mà lại hành động bản lĩnh thế hay sao?
Không ai tin cả, không ai có thể tin nhưng không thể không tin.
Bây giờ thì Phương Thế Ngô đã bị trói như đòn bánh tét.
Kim Sư ngửa mặt thở phào :
– Tầm nã suốt hai năm nay, bây giờ mới chắc chắn là trói được con cáo già này.
Quách Đại Lộ nói :
– Tang vật hiện chắc chắn là dấu trong lò quay thịt.
Kim Sư cười :
– Cả người, cả tang vật đều chớp được, đúng là công đức của quí vị đã vô cùng viên mãn.
Quách Đại Lộ nói :
– Anh cũng khỏi cần phải cảm tạ chúng tôi, nếu muốn tạ thì hãy tạ người ấy đấy.
Hắn chỉ thẳng vào Lâm Thái Bình và cười nói tiếp :
– Vì bằng hữu của tôi đây tuy tướng mạo yểu điệu như thế nhưng uống rượu một lần là cả ché đấy.
Kim Sư ngó Côn Tử :
– Chúng ta thật phải cảm tạ các vị đây. Chẳng hay anh thấy nên cảm tạ bằng cách nào nhỉ?
Côn Tử trầm ngâm :
– Bắt hết.
Quách Đại Lộ gần muốn nhảy dựng lên :
– Sao? Anh bảo sao?
Côn Tử lạnh lùng :
– Bốn người này thông đồng với trộm, chứa dấu tang vật. Cho dù không phải là đồng đảng của Phương Thế Ngô thì cũng là bọn đầu trộm đuôi cướp giang hồ. Cứ trói quách chúng đem về rồi bằng vào nghề ngón của tôi nhất định chúng sẽ phải cung chiêu.
Quách Đại Lộ tức gần bể bụng, thế nhưng giận quá bỗng bật cười :
– Ta cũng thử xem kẻ nào dám đụng đến mình ta cho biết.
Côn Tử rít giọng :
– Ngươi dám cự với nha sai à?
Vương Động nói :
– Đâu dám?
Côn Tử lừ mắt :
– Đã không dám thì sao chưa chịu bó tay?
Vương Động nói :
– Chúng ta không dám cự với quan sai nhưng chỉ tiếc vì ngươi không phải là quan sai mà là cường đạo.
Yến Thất chêm theo :
– Còn dữ hơn cường đạo một bậc nữa ấy chứ.
Vương Động nói luôn :
– Các ngươi đã gian khổ theo dõi Phượng Thê Ngô, căn bản của việc theo dõi đó không phải là dốc kiếm người mà là dốc kiếm tiền.
Yến Thất nói :
– Một tên thám tử lương tháng có là bao? Làm sao nó đủ đẻ mà phung phí? Bằng vào bộ quần áo sang trọng của Kim đại gia đây luôn cả một vị tướng quân cũng không sắm nổi chứ đừng nói đến mấy tên thám tử tầm thường.
Vương Ịộng tiếp :
– Huống chi, mướn thuê vị áo đen chuyên việc giết người đây, tiền công tính từng giờ một như thế ấy…
Yến Thất nói :
– Thế nhưng tang vật thì lại quá nhiều mà trong thiên hạ chỗ nào lại không có trộm? Cứ lấy tang vật mà xài thì trọn đời không làm sao tiêu hết.
Vương Động nói :
– Những tên trộm vặt, những tên trộm nhỏ nhoi, những tên trộm mà tang vật chẳng có gì như một con gà, vài đấu gạo chẳng hạn, cứ mang cả người lẫn tang vật về báo ghi công. Còn trừ tên trộm khét tiếng như Phượng Thê Ngô thì cứ lấy tang vật cho ăn chắc.
Yến Thất nói :
– Những tên trộm nghề như thế, bắt được một tên lấy tang vật xài ít nhất cũng vài ba năm cũng chưa hết chứ cần gì lương bổng.
Vương Động gật đầu :
– Vì thế cho nên nếu để cho bọn mình thong dong thì cơ mưu có ngày bại lộ, chi bằng giết hết để bịt miệng là xong.
Yến Thất cũng gật đầu :
– Các ngươi hành động so với cường đạo còn hung ác gấp vạn lầ. Thế nhưng các ngươi không bao giờ phạm pháp. Cái đó quả là tuyệt diệu.
Vương Động nói :
– Tôi đã từng nói “cá lớn nuốt cá bé”, nó là một chuyện có nhiều thú vị. Chỉ ngán nỗi ăn riết rồi “xực” luôn tới cái lỗ mũi của mình.
Hai người cứ anh một câu, tôi một câu luôn cả Lâm Thái Bình và Quách Đại Lộ nghe riết rồi cũng đâm sửng sốt. Những câu chuyện mờ mờ ám ám như thế, những cái chuyện chuyên ăn trộm đầu cha thiên hạ như thế quả thậ? hai người hiểu biết không bằng Yến Thất và Vương Động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.