Bạn đang đọc Giang Hồ Tứ Quái (Hoan Lạc Anh Hùng) – Chương 15: Hai Con Vật Lạ Lùng
Thức ăn không nhiều nhưng rượu thì không ít.Thức ăn tuy không nhiều nhưng thật là ngon.
Thêm vào đó, những cái thố những cái dĩa, những cái chén thật đẹp, thật thanh làm cho người chưa ăn mà đã thấy dễ chịu ngay.
Hà Nhữ Phong nói :
– Thức ăn này tuy đã làm sẵn hồi tối hôm qua, nhưng tiểu đệ vốn quanh năm đi đó đi đây luôn, nên chuyện bảo tồn thức ăn làm sao cho ngon, làm sao cho tốt, vốn là nghề riêng, cho nên xin bảo đảm với quí vị là nó không bị mất mùi. Chỉ có điều cũng không được tươm tất lắm, mong chư vị vui cho.
Quách Đại Lộ cười khà khà :
– Tối hôm qua mà công tử chuẩn bị sẵn thức ăn như thế này, chẳng lẽ tính… đúng hôm nay là mời khách?
Điếu Thi đang đứng rót rượu vụt nói :
– Công tử chúng tôi hiếu khách lắm…
Hắn cười cười nói luôn :
– Vì thế cho nên trên đường đi bất cứ gặp người nào cũng cố kéo lại làm vài chén và cũng chính vì lẽ ấy cho nên rượu thịt được chuẩn bị luôn.
Quách Đại Lộ ngó Điếu Thi và nháy nháy mắt :
– Cứ như thế thì người có da mặt dày không chỉ riêng ta.
Hà Nhữ Phong hỏi :
– Quách huynh nói điều chi thế?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi đang nói chú bé này…
Điếu Thi vụt ôm bụng ho lên mấy tiếng.
Quách Đại Lộ cười cười :
– … chú bé này rót rượu chậm quá làm tôi sốt ruột.
Vừa nói Quách Đại Lộ vừa bưng chén đưa lên môi hít và nói tiếp :
– “Rượu hoa cúng Phật” xin dùng chén rượu của chủ để kính của một chén này.
Hà Nhữ Phong vội đưa tay chận lại :
– Quách huynh hãy chờ một chút, vì chén đầu này đáng lẽ của đệ kính bốn vị, vậy xin bốn vị hãy cùng nâng chén một lượt.
Ngay lúc ấy từ ngoài con chó và con mèo đen vụt chạy càn vào, chúng cùng một lượt nhảy tót lên bàn làm cho mấy chén rượu vừa rót bị hất đổ lăn…
Hà Nhữ Phong biến sắc, tay hắn vụt nhấc lên…
Bàn tay hắn vừa nhỏ vừa trắng như bàn tay con gái, mới nhìn qua y như suốt đời hắn không đụng tới một vật gì bẩn trong khi con chó và con mèo lấm lem gần như ở dưới vũng lầy nhảy lên, thế mà hắn chụp cổ, mỗi tay một con ném thẳng ra ngoài.
Hắn vừa ném thì có một bàn tay tiếp bắt một cách tài tình: Quách Đại Lộ đón lấy con mèo, Yến Thất ôm ngay con chó…
Quách Đại Lộ vuốt cổ con mèo vừa cười vừa nói :
– Ngươi đến đây làm chi thế? Chẳng lẽ ngươi lại muốn làm ngôi vị chủ nhân bữa tiệc của Hà công tử hay sao?
Yến Thất vỗ vỗ đầu con chó :
– Ngươi đến đây làm chi thế? Chẳng lẽ ngươi cũng như… Quách tiên sinh? Chẳng lẽ ngươi cũng gấp uống rượu thế sao?
Hà Nhữ Phong cau mặt cười gượng :
– Hai con vật dơ dáy như thế nhị vị ôm nó làm chi?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi vốn thích mèo nhất là những con mèo hiếu khách.
Yến Thất cười :
– Tôi thì ưa chó nhất là những con chó khoái uống rượu.
Quả nhiên tiếp theo câu nói của Yến Thất, con chó đã gầm đầu xuống liếm những vũng rượu đổ láng trên bàn..
Vương Động vụt nói :
– Rất tiếc đó không phải là “Kim Sư Tử… Cẩu”!
Lâm Thái Bình đang cầm cái đùi gà vụt quăng xuống nói :
– Rất tiếc đây không phải là… vịt quay.
Hà Nhữ Phong vẫn cười tự nhiên :
– Không biết chư vị nói chi mà tiểu đệ nghe không rõ?
Quách Đại Lộ cười :
– Cũng có thể chúng tôi đang nói những tiếng theo men rượu.
Con chó mà Yến Thất đang ông vùng lên kêu oăng oẳng và nhảy vọt ra, nhưng vừa khỏi tay Yến Thất thì con vật lăn quay trợn trừng hai mắt.
Từ một con chó sống tự nhiên biến thành con chó chết.
Yến Thất nhìn con chó vụt ngẩng mặt lên nhìn Quách Đại Lộ :
– Anh có thấy không? Đó là cái gương gấp uống rượu đấy.
Quách Đại Lộ cũng nhìn con chó và ngẩng mặt ngó Hà Nhữ Phong :
– Chúng tôi không phải là dân Quảng Đông, thế tại sao công tử lại mời chúng tôi… ăn thịt chó?
Vương Động nhìn Hà Nhữ Phong và nói thản nhiên :
– Nghe nói thịt chó ngon lắm, nhất là chó mực thứ cho đen tuyền ấy lại càng ngon đặc biệt.
Lâm Thái Bình cười nhạt :
– Cũng có thể không phải là chó mực mà tại vì nó choàng vào mình một bộ lông “y phục” đen như thế thôi.
Hà Nhữ Phong điềm nhiên đứng lên phủi phủi những chỗ rượu văng đọng trên áo và nói :
– Xin lỗi, chứ vị cứ ngồi, tại hạ vào trong rồi sẽ ra ngay.
Hà Nhữ Phong vào trong rồi, Quách Đại Lộ ngó Vương Động :
– Hắn nói vào rồi trở ra ngay.
Vương Động nói :
– Tôi nghe.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Anh tin như thế?
Vương Động nói :
– Tin.
Quách Đại Lộ hỏi dồn :
– Tại sao anh lại tin?
Vương Động nói :
– Bởi vì hắn không có đi nơi nào khác mà chính đang thay y phục ở sau bức rèm kia thôi.
Hà Nhữ Phong vẫn còn bên trong chiếc bàn, nhưng hắn không nói gì cả, hắn dở rương lấy quần áo rồi quả nhiên bước xéo vào trong tấm rèm để thay đồ.
Tất cả những người ở ngoài đều nhìn theo tấm rèm, nơi chỗ Hà Nhữ Phong thay quần áo, chỉ có Quách Đại Lộ thì lại nhìn châm bẳm vào mặt Điếu Thi Da mặt Điếu Thi xanh mét…
Quách Đại Lộ cười hỏi :
– Còn các ngươi sao không đi thay quần áo?
Điếu Thi ngập ngừng :
– Chúng tôi… chúng tôi không có mang quần áo theo…
Quách Đại Lộ cười :
– Nơi này không có y phục, chẳng lẽ không thể về nhà lấy thay hay sao?
Điếu Thi lộ sắc mừng ra mặt, hắn đứng lên kéo tay Tào Lục nhẹ bước lui ra…
Yến Thất cười :
– Cái con người này da mặt tuy dày, thế nhưng lòng hắn lại không độc lắm…
Hắn nhìn Quách Đại Lộ bằng con mắt thật dịu dàng, nhưng khi Quách Đại Lộ quay nhìn hắn thì gương mặt hắn vụt lạnh như băng.
Hà Nhữ Phong từ sau bức rèm bước ra.
Quả nhiên hắn đã thay xong y phục.
Quả nhiên hắn thay một bộ y phục đen tuyền.
Quần áo đen, giày đen, vớ đen, trên mặt choàng một vuông lụa đen và thanh kiếm thật dài, vỏ kíêm đen bóng loáng.
Lâm Thái Bình biến sắc :
– Thì ra lại lại… là ngươi, nghĩa là ngươi không chết.
Người áo đen lạnh lùng :
– Tại vì có kẻ không biết giết người mà cũng không thể giết người Lâm Thái Bình cắn răng, mặt hắn hồi xanh hồi đỏ.
Đúng là hắn không thể giết người, sau khi giết người tâm thần hắn tán loạn, hắn không hề xem người bị giết đó có thật chết hay không.
Người áo đen nói :
– Nếu ngươi biết giết người thì cho dầu ta có chết thật rồi ngươi cũng phải xem lại cho kỹ và ít nhất cũng phải cho thêm một vào dao… ân huệ.
Lâm Thái Bình cắn răng :
– Nhưng bây giờ thì ta đã biết rồi
Người áo đen nói :
– Không thể biết được, không thể học được, người không biết giết người thì mãi mãi vẫn là kẻ không biết giết người, sát nhân cũng phải do… thiên phú.
Yến Thất vụt nói :
– Cứ như thế chắc các hạ rất có thiên phú giết người?
Người áo đen nói :
– Cũng tạm gọi như thế được.
Yến Thất cười :
– Nếu các hạ có thiên phú… giết người thì bốn mạng người của chúng ta bây giờ.
làm sao sống được?
Người áo đen trầm ngâm :
– Các ngươi còn sống được đáng lý phải tạ ơn con chó mực.
Yến Thất nhìn Quách Đại Lộ và vụt nói :
– Tôi vừa phát giác ra một chuyện.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Chuyện gì?
Yến Thất cười :
– Hắn có thể nói là người có thiên phú giết… chó, và ít nhất hắn cũng đã giết được một con chó rồi.
Quách Đại Lộ háy háy mắt :
– Tôi cũng vừa phát giác một chuyện.
Yến Thất hỏi :
– Chuyện gì?
Quách Đại Lộ nói :
– Hắn không phải là Nam Cung Xú.
Yến Thất hỏi :
– Tại sao?
Quách Đại Lộ nói :
– Bởi vì “xú” là “xấu”, thế nhưng hắn không xấu.
Vương Động nói :
– Đó là cái tên, tuy gọi là xú, nhưng không phải xấu.
Quách Đại Lộ cười :
– Đúng, cũng như người có tên “Động” nhưng lại lười biếng “động”.
Vương Động gật đầu :
– Đúng, nói như thế là đúng.
Quách Đại Lộ nói :
– Thế nhưng trên mặt hắn cũng không có vết sẹo.
Trên giang hồ không ít người biết Nam Cung Xú đã hãnh diện thoát chết dưới đao của “Phong Cuồng Thân Tư Kiếm”, nhưng ít người biết rất rõ ràng tuy thoát khỏi chết nhưng trên mặt hắn vẫn mang vết sẹo chữ thập chính vì thế nên hắn không bao giờ chịu để mặt trống cho người ta nhìn thấy.
Vương Động nói :
– Ai là người thấy vết sẹo trên mặt hắn?
Quách Đại Lộ nói :
– Ít nhất cũng có người không thấy, chẳng hạn như tôi.
Vương Động nhướng mắt :
– Đã không bao giờ chịu để cho người ngó thấy, thì ai là người thấy mặt hắn mà nói rằng trên mặt hắn có vết sẹo chữ thập?
Quách Đại Lộ cười :
– Đúng, cũng có thể vết sẹo dưới… mông hắn không chừng.
Người áo đen vẫn đứng lạnh lùng nghe họ nói, bây giờ hắn mới lên tiếng :
– Các người chỉ nói đúng có một chuyện.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Chuyện nào?
Người áo đen nói :
– Ta không giết người chỉ giết chó thôi.
Quách Đại Lộ cười :
– À thì ra cũng là hạng thẳng thắng đấy nhỉ.
Người áo đen nói :
– Vừa rồi ta mới giết một con, bây giờ ngươi là con thứ hai đấy.
Đêm đã khuya, thật là vắng.
Đêm thật đúng với câu “đêm tốt để giết người”.
Trừ bọn họ ra, trên núi nào người sống thật là quá ít.
Đêm nay hình như lại còn ít hơn nữa, hình như đêm nay sẽ thiếu đi một người sống nữa mà cũng có thể thiếu luôn mất bốn người.
Bên ngoài, gió vẫn thổi cành lá vẫn đong đưa.
Người áo đen vẫn ngồi im.
Không, hắn chưa ngồi, phải nói là hắn vẫn đứng im, hình như cái đêm “sát nhân” này rất thích hợp cho con người của hắn.
Không ai có thể không thừa nhận rằng hắn là con người quả đúng là có cái phong thái… giết người.
Toàn thân hắn phảng phất tỏa ra đầy rẫy những gì… sát khí.
Quách Đại Lộ đang cởi áo bên trong và bây giờ thì người hắn đã bước ra đứng trước sân.
Hắn đứng chờ, nhưng dáng sắc của hắn không có vẻ gì nóng.
Quách Đại Lộ vụt cười :
– Con người ấy kể cũng khá là kiên nhẫn.
Vương Động nói :
– Cần giết người thì phải cần nhiều kiên nhẫn.
Quách Đại Lộ nói :
– Nhưng kiên nhẫn đến một mức nào đó sẽ không giết người được nữa.
Vương Động nói :
– Anh cố ý làm cho hắn nôn nóng, nhưng hắn không nôn nóng thì anh lại nôn nóng, và khi anh đã nôn nóng rồi thì hắn sẽ có đủ cơ hội giết anh.
Quách Đại Lộ cười :
– Chính vì thế nên tôi mới không khi nào nôn nóng.
Yến Thất đứng bên kia vụt nói :
– Chẳng những anh không nên nôn nóng mà cũng không nên ra đó một mình.
Quách Đại Lộ nói :
– Da mặt tôi tuy có dầy, nhưng không vì thế mà lá gan nhỏ đi.
Yến Thất nói :
– Đối với hạng người như thế, chúng ta không cần phải giữ qui củ giang hồ.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Anh định bốn người đánh một đấy à?
Yến Thất nói :
– Tại làm sao lại không làm như thế chứ?
Quách Đại Lộ thở ra :
– Thật thì tôi cũng có nghĩ đến chuyện làm như thế, chỉ tiếc rằng tôi là một người đàn ông.
Yến Thất cúi đầu :
– Thế nhưng… anh cũng không có gì nắm chắc rằng sẽ thắng.
Quách Đại Lộ gật đầu :
– Đúng không có gì nắm chắc.
Yến Thất nói :
– Thế thì…
Quách Đại Lộ chận ngang :
– Chắc thắng thì đánh, không chắc thì thôi, cũng giống như… có tiền thì uống rượu, còn không tiền thì thôi không uống.
Vương Động cười :
– Cái thí dụ ấy tuy có vẻ không… thông cái con mẹ gì cả, thế nhưng nói rõ được một điều.
Yến Thất hỏi :
– Điều gì?
Vương Động nói :
– Có những chuyện mà không làm không được.
Lâm Thái Bình vụt nói :
– Được rồi, anh đi, hắn giết anh thì tôi sẽ báo thù.
Quách Đại Lộ cười, hắn vỗ vỗ vai Lâm Thái Bình :
– Anh tuy là một tên… chẳng có cái thớ gì, nhưng dưới mắt tôi anh là con người nghĩa khí.
Yến Thất kéo tay Quách Đại Lộ cười :
– Anh đứng cách hắn xa xa một chút, vì thanh kiếm của hắn không dài như cái vỏ.
Quách Đại Lộ cười :
– Anh yên lòng, tôi không mắc bẫy hắn đâu.
Yến Thất thở dài :
– Tôi không hiểu tại sao có số người cứ tự bảo mình là anh hùng.
Vương Động nói :
– Cũng có thể hắn vốn là anh hùng, vì có người sinh ra đã sẵn có cái anh hùng trong người.
Lâm Thái Bình cũng thở ra :
– Đúng, cho dầu hắn là tửu quỉ cũng được, cái tên chết bầm cũng được, nhưng hắn vẫn đúng là anh hùng chân chính là anh hùng.
Yến Thất lẩm bẩm :
– Chỉ tiếc… anh hùng thường… thường hay chết sớm…
Quách Đại Lộ đã đứng bên ngoài sân.
Quả nhiên, hắn đứng cách người áo đen một khoảng khá xa.
Người áo đen hỏi :
– Kiếm của ngươi đâu?
Quách Đại Lộ cười :
– Kiếm của tôi đã gởi vào… tiệm cầm đồ rồi.
Người áo đen cười nhạt.
– Dám tay không giao đấu với ta? Ngươi chắc không sợ được chết mau chứ gì?
Quách Đại Lộ cười :
– Đã chết thì tốt hơn hết là chết sớm một chút, để đỡ phải sống trong cái cơ cực khốn cùng.
Người áo đen gằn giọng :
– Tốt ta sẽ giúp cho ngươi thỏa nguyện.
Tiếng “nguyện” vừa thốt ra cửa miệng thì tay hắn đã chạm vào đốc kiếm…
Tay của hắn vừa chạm vào đốc kiếm thì Quách Đại Lộ đã đến tận nơi.
Trái tim của Yến Thất gần như muốn vọt ra ngoài.
Chẳng lẽ Quách Đại Lộ muốn chết thật sớm như lời của hắn nói ư?
Rõ ràng biết đối phương dùng đoản kiế? thì tại làm sao lại mang thân vào đúng cửa tử như thế ấy?
Ánh kiếm đã lóe lên thanh kiếm đã thoát ra khỏi vỏ.
Nhưng không phải đoản kiếm mà là… trường kiếm.
Ánh kiếm lóe lên như một vầng móng bạc, những người có mặt thảy đều hoa mắt…
Nhưng Quách Đại Lộ đã nhập nội rồi.
Hắn đã nhìn thấy ánh thép đó rồi.
Hắn thấy nhưng ánh thép không làm hoa mắt, vì hắn đã vào quá sát và ánh thép đã vượt ra ngoài.
Ánh thép không làm hoa mắt hắn, tự nhiên hắn nhìn những thứ khác rất rõ ràng, nhất là thân thể của đối phương.
Bình!
Chiếc bóng y như núi khói của người áo đen bắn lộn ra sau.
Thân hắn dội tung, nhưng ánh thép vẫn theo đà bay tới, thanh kiếm của hắn cắm phập vào gốc cây ở sát ven tường.
Hắn nằm vật xuống và không còn động đậy.
Quách Đại Lộ đứng y một chỗ.
Hắn nhìn sững nắm tay của hắn, hình như hắn vừa kinh ngạc, vừa kỳ dị.
Hình như hắn không ngờ, chỉ một quyền thôi mà mình lại có thể đánh ngã đối phương một cách dễ dàng.
Những người khác tự nhiên cũng không ngờ như thế.
Yến Thất đứng sững một lúc khá lâu rồi mới chạy ra, hắn cười vui trong thoáng sợ sệt :
– Tôi bảo anh hãy tìm cách đứng xa hắn một chút, thế sao anh lại sáp lại gần?
Quách Đại Lộ cười :
– Cũng có thể tôi là một thằng ngu.
Quả thật trong cái cười của hắn đúng là có chất… ngu.
Thế nhưng hắn lại không ngu chút nào cả.
Lúc thấy hắn ngu, lại chính là lúc hắn thông minh hơn bao giờ chính họ thảy còn thuộc lòng.
Yến Thất cười :
– Ai nói anh ngu? Chỉ có điều… tôi thật không hiểu tại làm sao anh lại biết lần này hắn dùng thanh trường kiếm?
Quách Đại Lộ cười khà khà :
– Chính tôi cũng không thấy, tôi chỉ đoán mò thôi.
Yến Thất sửng sốt :
– Nếu mà anh lại đoán lầm?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi ít hay đoán lầm lắm.
Yến Thất hỏi :
– Tại sao thế?
Quách Đại Lộ cười :
– Bởi vì vận khí của tôi luôn tốt.
Yến Thất lựng khựng hơi lâu rồi hắn bật cười lớn :
– Anh tuy không ngu, nhưng lại không thật tình chút nào cả, đúng là không thật tình.
Đúng như Yến Thất nói.
Quách Đại Lộ đã không nói thật tình.
Bởi vì hắn hay giả đò ngu.
Hắn đã thấy rõ lần này người áo đen không dùng đoản kiếm mà là trường kiếm Bởi vì lần này cán kiếm của người áo đen trỏ về phía bên vai trái và dùng tay phải để rút kiếm.
Lúc hắn rút kiếm, ngực và bụng hắn thót lại đằng sau, toàn lực đưa ra phía trước Vì thế ngay giữa ngực và bụng hắn có lộ rõ ràng nhược điểm.
Quách Đại Lộ đã thấy nhược điểm đó rất rõ ràng.
Và nhờ thấy rõ ràng nên chỉ một quyền, hắn đánh ngay nhược điểm của đối phương.
Chỉ cần thấy thật đúng, phán đoán thật chính xác thì một quyền cũng quá đủ rồi, không cần phải tới hai quyền.
Cao thủ giao đấu với nhau, hữu hiệu nhất là ở một chiêu đầu.
Một quyền đó, nếu không thể đánh ngã người thì ngược lại sẽ bị người đánh ngã.
Thắng và bại rõ ràng nhưng nó cách nhau một tấm giấy mỏng, nó chỉ thoáng qua bằng một thoáng nhận xét.
Yến Thất hỏi :
– Còn một chuyện nữa tôi thật không hiểu?
Quách Đại Lộ hỏi :
– Chuyện gì?
Yến Thất nói :
– Cánh tay của hắn ngắn hơn thanh kiếm quá nhiều, nhưng tại sao khi vừa đặt vào đốc kiếm là đã rút được ngay thanh kiếm?
Quách Đại Lộ suy nghĩ một giây rồi cũng cười :
– Cái đó… tôi cũng bí luôn.
Vương Động nói :
– Tôi biết.
Hắn bước lại nắm lấy vỏ kiếm của người áo đen.
Yến Thất tiếp lấy xem qua rồi bật cười :
– Tôi cũng biết rồi.
Bất luận là ai, cứ xem qua vỏ kiếm đều biết cả.
Trong vỏ kiếm có hai thanh kiếm, một ngắn một dài.
Cái đó Yến Thất đã đoán qua.
Thế nhưng hắn không ngờ võ kiếm đó lại không phải là… vỏ kiếm.
Nó chỉ là một cái “kẹp nẹp” mà thôi.
Vì là cái “kẹp” cho nên thanh kiếm không phải rút ra theo lối thông thường, nó là thứ kiếm “lấy ngang”.
Vì “lấy ngang” cho nên chỉ đặt tay lên đốc là có thể vung chém văng đầu địch.
Yến Thất cười :
– Chuyện này cũng giống y như… cái trứng gà.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Sao lại giống… trứng gà?
Yến Thất hỏi :
– Anh biết làm sao có thể đặt cái trứng gà đứng được trên bàn không?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
– Chịu thua.
Yến Thất cười :
– Đúng là ngu, cứ đập mạnh một đầu, cái đầu trứng bị bể thì nó “đứng” trên bàn chứ còn gì mà không hiểu?
Quách Đại Lộ cười :
– Anh đúng là một thiên tài, cách ấy ngoài anh ra, chắc “trên đời” này không còn ai biết.
Cả bọn cười nghiêng ngửa…
Tâm lý con người đúng là cầu kỳ, người ta chỉ chịu đi tìm những cái khó mà không chịu nhìn vào chuyện dễ.
Bãi tha ma của Phú Quý sơn trang bây giờ thêm một mộ phần.
Mộ phần của con chó mực.
Tự tay Yến Thất xách con chó bỏ vào cỗ quan tài và hắn thở ra :
– Ngươi từ cỗ quan tài nhảy ra, bây giờ lại chui vô cỗ quan tài, nếu biết trước như thế thì chui ra làm chi cho mệt.
Quách Đại Lộ nói :
– Nếu hắn không ra thì bây giờ bọn mình chắc phải chun vô.
Lâm Thái Bình thở ra :
– Lúc “hắn” nhảy ra, tôi vô tình quất hắn một đá, không ngờ “hắn” lại là… ân nhân cứu mạng bọn mình.
Vương Động nói :
– Chó không có như người, chó không hề ghi nhớ và thù oán nó chỉ nhớ đến ân huệ của người đối với nó mà thôi.
Quách Đại Lộ gật gật đầu :
– Đúng, chỉ cần anh chó nó một cục xương, lần sau nó gặp anh là nó sẽ vẫy đuôi ngay, nó khác với con người vong ân bội nghĩa những con người ấy cho dầu anh có giúp họ ngàn vàng, nhưng khi cần bảo vệ quyền lợi của họ là họ sẽ… táp anh ngay. Vì thế…
Lâm Thái Bình tiếp theo :
– Vì thế cho nên chúng ta cần thiết lập bài vị trên mộ con chó này.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Bài vị viết như thế nào?
Lâm Thái Bình nói :
– Đề là “nghĩa… cẩu chi mộ”.
Yến Thất lắc đầu :
– Hai chữ “nghĩa cẩu” chưa đủ nghĩa, anh nên nhớ rằng nó là ân… cẩu đã cứu mạng cho bọn mình.
Vương Động nói :
– Ngoài bài vị mộ bia, tôi thấy ngay bây giờ nên viết một bài văn tế.
Yến Thất hỏi :
– Văn tế viết làm sao?
Vương Động nói :
– Viết kể công đức, nghĩa khí của nó, cũng phải viết đủ những “ô hô ai tai”… nhưng sau cùng tuyệt đối không nên viết “phục duy thượng hưởng”.
Yến Thất hỏi :
– Tại sao vậy?
Vương Động nói :
– Cái đó để dành cho… con người, vì con người tham lam lắm, ăn cào ăn cấu ăn xương ăn tủy của thiên hạ trong lúc sống, đến khi chết vẫn còn tiếc nuối… cái ăn, vì thế phải ngả heo ngả bò mà cúng, vì thế nên mới có “thượng hưởng” nếu dùng y nghi lễ đó đối với con nghĩa… cẩu này thì nó sẽ tủi hổ vong linh.