Giang Hồ Tứ Quái (Hoan Lạc Anh Hùng)

Chương 1: Những Nhân Vật Dị Thường


Bạn đang đọc Giang Hồ Tứ Quái (Hoan Lạc Anh Hùng) – Chương 1: Những Nhân Vật Dị Thường

Quách Đại Lộ
Không biết chắc lắm đó là biệt hiệu hay tên thật của hắn nhưng bằng vào ba tiếng đó, người ta liên tưởng ngay đến Quan Vân Trường, một nhân vật thời Tam Quốc vốn nổi danh về hành động đường đường chính chính: đi đại lộ, về đại lộ.
Con người của Quách Đại Lộ quả rất xứng với cái tên của hắn, hành động và lối xử sự của hắn rất ư là “đại lộ” và do đó, nhiều khi nguời ta cảm thấy hắn… gàn gàn.

Vương Động
Một cái tên rất động nhưng con người của hắn lại… bất động.
Cái bất động của hắn khiến có kẻ nghĩ rằng hắn là con người lười biếng nhất thế gian.

Con người của Quách Đại Lộ thường thường là rất nghèo.
Thường thường nghèo, có nghĩa là không lúc nào người ta thấy hắn… dễ thở. Cái nghèo của hắn rất đặc biệt, cái nghèo vô tiền khoáng hậu nhưng đáng lý hắn không phải là kẻ nghèo.
Không phải người nghèo là nói bằng một cách khác, chứ đáng lý mà nói thì hắn là con người rất có tiền. Sở dĩ hắn nghèo đến mức như thế là bởi có hai nguyên nhân, một là hắn gàn và hai là hắn lười.
Hắn hơn người rất nhiều chuyện. Tỷ như cỡi ngựa, nhất là trị những con ngựa chứng. Thanh kiếm trên tay hắn có thể đâm thủng áo giáp sắt, có thể xuyên thủng một cách thật ngon vào một lớp chướng ngại vừa dày vừa dai như mây bện hoặc bông gòn.
Lúc hứng, bằng vào hai tay không, hắn có thể nhảy xuống sông sâu lượm lên một mớ cá ngon để làm bữa nhậu và tự hắn làm bếp lấy. Hắn làm ngon hơn bất cứ một đầu bếp trứ danh nào.
Hắn có thể dùng một thanh sắt và một mảnh ván để tạo nên một cây đàn tỷ. Hắn đàn hay mà hát cũng thuộc vào loại cừ nhất.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện. Thứ nhất là nhận công việc ở tiêu cục để chỉ huy điều động những chuyến hàng đáng giá. Không khi nào hắn làm sơ xẩy vì hắn có tài, có danh.
Hắn vốn có rất nhiều ruộng tốt, đáng giá ba trăm lượng một mẩu. Nhưng hắn chỉ bán cao nhất là hơn trăm lượng. Hắn bán để nhậu với bằng hữu và nhiều nhất là để lấy bạc biếu cho những người nghèo. Cuối cùng là hắn không còn được một mẩu để cặm dùi.
Hắn làm Phó tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cục. Vị Tổng tiêu đầu là La Chấn Dực, một con người rất nổi danh và cũng rất nể nang Quách Đại Lộ.
Hộ tống những chuyến tiêu, thường gặp bọn cướp chặn đường. Quách Đại Lộ thừa sức trừ tuyệt nhưng thường thường là hắn chỉ khuyên để họ cải tà quy chính, hắn chưa dùng đến thanh kiếm lần nào.
Thanh kiếm trong vỏ của hắn bắt đầu rỉ sét.
Lần cuối cùng hắn hộ tống một chuyến tiêu quan trọng. Giữa đường gặp một đám cướp khá đông. Họ không hùng dũng như người ta tưởng mà giống y như một đám ăn mày.
Tự nhiên là Quách Đại Lộ vẫn để thanh kiếm sét nằm y trong vỏ. Hắn khuyên. Và bọn cướp thức tỉnh thật nhanh, chỉ nói vài câu là cả bọn quỳ xuống xin nguyện hoàn lương. Họ không ngớt lời ca tụng công đức giúp cho họ thấy được con đường sáng.
Nhưng khi Quách Đại Lộ bảo họ phân tán về xứ sở làm ăn thì bỗng nhiên tất cả đều… nước mắt đầm đìa.
Hỏi thì họ trả lời :
– Thưa đại nhân, bây giờ thì chẳng những chúng tôi chết đói mà cả gia đình lớn nhỏ già trẻ của chúng tôi cũng sẽ chết nay mai..
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Không thể tìm cách buôn bán chút ít để sống qua ngày sao?
Đám cướp rộn lên :
– Thưa, có chứ! Chúng tôi đều rất giỏi về buôn bán, chỉ có điều..
– Điều gì?
– Bẩm đại nhân, chúng tôi không có một xu dính túi thì lấy chi mà làm vốn?
– Mỗi người cần bao nhiêu để làm vốn?
– Bẩm đại nhân, không cần nhiều lắm, vì chúng tôi biết làm từ ít đến nhiều, mỗi người chỉ cần khoảng… trăm lượng bạc.
Quách Đại Lộ xòe ngửa hai tay :
– Như thế thì đâu phải là chuyện khó?
Hắn cho người mở cửa xe.
Chuyến tiêu này vốn có một xe bạc. Hắn lấy ra phân phát cho đám cướp.
Chúng quỳ xuống dập đầu lạy tạ, hứa sẽ không bao giờ làm những chuyện bất nhân để đáp đền công đức…

Tự nhiên là chuyến tiêu đó, Tổng tiêu đầu phải bồi thường số bạc đã mất cho khách và Quách Đại Lộ nói một cách thản nhiên với La Chấn Dực :
– Tổng tiêu đầu cứ yên lòng, tôi sẽ trừ lần vào tiền công mỗi tháng.
La Chấn Dực niềm nở :
– Không sao… khỏi phải trừ, nhưng ngay bây giờ xin Phó tổng tiêu đầu cũng khỏi phải làm việc chi cho nhọc. Phó tổng tiêu đầu cứ tự do thong thả… ngao du.
Như vậy là Phó tổng tiêu đầu… thất nghiệp.
Quách Đại Lộ lang thang mãi và chuyện gì đến phải đến. Hắn đói lả người.
Hắn lần mò đến một tòa trang trại khá lớn trong vùng núi.
Phú Quý sơn trang.
Nền son thiếp vàng rực rỡ.
Trộm!
Quách Đại Lộ gật đầu. Sao lại không? Bố thí là chuyện nên, cầm tạm của nhà giàu một ít để bố thí cho kẻ đang đói lả lại là chuyện… nhân đạo
Hắn chẳng đang đói lả đây sao? Hắn ráng chờ đến trời tối. Đó là giờ thích hợp nhất cho nghề đạo chích.
Đúng với hai tiếng “Phú Quý” trong tấm biển Phú Quý sơn trang, tòa trang viện thật là rộng lớn, gần mười gian nhà nối tiếp nhau. Mỗi gian có rất nhiều phòng. Mỗi phòng có thể dọn luôn một lần mười bàn tiệc lớn
Thế nhưng mười gian nhà hoàn toàn trống rỗng, trống từ trước tới sau. Luôn cả nhà bếp cũng trống không
Trừ một gian, có một chiếc giường khá lớn. Trên giường có một người nằm
Người ấy chưa ngủ. Hắn mở mắt thao láo nhưng Quách Đại Lộ đi từ trước ra sau, từ sau tới trước, hắn thấy nhưng không nói một câu nào
Quách Đại Lộ không còn dằn được nữa, hắn tiến lại gần chiếc giường định hỏi. Nhưng người nằm trên giường lên tiếng trước :
– Có kiếm được món nào đáng tiền không?
Quách Đại Lộ chỉ còn có nước lắc đầu
Người ấy nhìn chằm chằm vào cây kiếm mà Quách Đại Lộ đang cầm trên tay và bỗng nói :
– Thanh kiếm đó hình như cũng khá
Quách Đại Lộ nói :
– Nó vốn là vật báu đấy chứ!
Người ấy nói :
– Có lẽ bán cũng được mấy lượng chứ không ít đâu
Quách Đại Lộ thiếu điều nhảy dựng :
– Mấy lượng? Anh không biết giá trị của nó à? Hứ, thật là không biết gì cả, hơn một trăm lượng đấy!
Ánh mắt của người ấy hình như có vẻ sáng hơn, hắn nói :
– Giá trị đối với những kẻ cần kia, chứ đối với tiệm cầm đồ thì không có giá đến thế đâu. Nhưng thừa lúc nó chưa rỉ sét, anh có thể đem cầm tạm cũng được vài mươi lượng.
Hắn nuốt nước miếng rồi nói tiếp :
– Bên cạnh tiệm cầm đồ có một tiệm bán thịt quay. Được hai mươi lượng thì anh có thể mua ngay hai cho vịt quay, một ít bánh và vài ché rượu..
Hắn nói bằng một cái giọng như sai đày tớ :
– Mua xong nhớ về mau, tôi tuy đói dữ lắm nhưng nếu vịt quay mà lạnh rồi thì ăn cũng mất ngon
Mi mắt của Quách Đại Lộ gần như muốn rách ra vì hắn phải mở tròn mắt sau câu nói của người ấy và hắn vụt hỏi :
– Anh là chi ở đây?
Người ấy trả lời vắn tôi :
– Chủ nhân.
Quách Đại Lộ gặn lại :
– Chủ nhân của Phú Quý sơn trang?
Người ấy gật đầu :
– Nhưng anh đừng lấy làm lạ. Kẻ mập còn có lúc ốm tong. Phú quý cũng có khi.. xác xơ. Tôi là trang chủ đời thứ bảy, ai không cho phép tôi… nghèo?
Quách Đại Lộ lặng đi một lúc rồi hỏi :
– Anh bảo tôi mang kiếm của tôi đem cầm bán, rồi mua rượu thịt về cho anh?
Người ấy cười :
– Kể ra anh cũng thông minh
Quách Đại Lộ lại hỏi :
– Anh có biết tôi đến đây để làm gì không?
Ngươi ấy nói :
– Tự nhiên là biết chứ sao không? Nếu không trộm thì cũng là ăn cướp
Quách Đại Lộ trố mắt :
– Anh đã biết tôi là cường đạo mà lại còn muốn moi của của tôi à?
Người ấy cười :
– Anh tuy là cường đạo nhưng tôi lại là một con quỷ đói. Cường đạo mà gặp quỷ đói là kể như… thua.

Quách Đại Lộ nhìn sững người ấy và lần hồi hắn thấy con người này cũng hơi.. dễ mến
Và hắn cũng bật cười :
– Nếu muốn moi nơi tôi thì ít nhất anh cũng phải tự mình mang thanh kiếm đi cầm bán rồi mua rượu thịt đem về cùng chén với nhau mới phải chứ?
Người ấy nói một cách thản nhiên :
– Làm người tốt thì phải làm cho đến nơi đến chốn, tôi thấy anh đi là phải.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Còn anh? Anh lười đến mức không cục cựa được nữa à?
Người ấy thở ra :
– Anh nghĩ xem, là một trang chủ của Phú Quý sơn trang, nếu tôi không lười thì làm sao lại nghèo đến mức này?
Quách Đại Lộ sững sờ lần thứ ba. Hắn thật không ngờ trên đời lại còn có người lười như thế ấy…

Quả thật, Quách Đại Lộ vẫn phải mang kiếm đi cầm
Một con vịt quay thật mập, một ché rượu thật đầy. Và khi một cái đùi vịt, một chén rượu chạy vào bụng rồi thì con người ấy mới chịu ngồi lên. Hắn uốn mình và nói :
– Tôi ăn của anh nhưng chưa biết tên anh!
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi tên Quách Đại Lộ!
Người ấy gật gù :
– Đúng là danh phù kỳ thực. Đại Lộ! Một con đường rộng rãi.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Còn anh?
Người ấy nói :
– Tôi tên Vương Động
Quách Đại Lộ làm thinh một lúc rồi chợt bật cười :
– Tôi nghĩ anh nên thêm một chữ: “Vương Bất Động” thì mới đúng với con người.
Kể cũng lạ.
Chỉ có người chết mới là bất động.
Vương Động tuy không phải là người chết nhưng so ra thì hắn cũng không hơn gì mấy.
Không gặp lúc cần thiết quá thì nhất định là hắn không bao giờ động đậy.
Có một cái hủ dầu mỡ gì đó ở trước mặt xiêu xiêu muốn ngã thì bất cứ ai cũng phải đưa tay ra mà đỡ nhưng với Vương Động thì không.
Nếu thình lình từ trên trời rơi xuống một nén vàng, bất cứ ai cũng phải đưa tay nhặt lấy, rồi sau đó dùng vào việc chi thì lúc đó hẳn hay, nhưng với Vương Động thì nhất định là cũng… bất động.
Thậm chí trên đời có một người con gái đẹp nhất, thoát y ngay trước mặt, thì nếu trong chỗ vắng vẻ chưa chắc một nhà sư không động, bất quá thì cũng phải quay mặt đi nơi khác. Nhưng riêng với Vương Động thì nhất định là hắn nằm yên. Hắn không động mà cũng làm biếng quay đi hướng khác.
Nhưng khi động thì hắn động rất nhanh. Nhanh đến mức kinh người.
Có một bận, chỉ trong vòng nháy mắt, hắn đã lộn mèo đến ba trăm tám mươi hai lần. Mục đích chỉ vì muốn cho một đứa bé cười một tiếng khi mẹ nó vừa mới chết. Vì sợ nó khóc là bệnh tật của nó sẽ tái phát không còn cứu được nữa.
Có một lần, trong vòng hai ngày hai đêm, hắn đi luôn đến hai ngàn bốn trăm năm mươi dặm vì muốn đến nhìn mặt người bạn lần cuối trong đời.
Có một dạo, trong vòng ba ngày ba đêm, hắn san bằng cả ba tòa sơn trại, giao đấu với hai trăm bảy mươi bốn người, giết mất một trăm lẻ ba tên, vì bọn cường đạo này giết chết người của Triệu gia thôn, bắt mất ba người con gái.
Triệu chủ nhân và ba người con gái của ông thật ra thì Vương Động chưa quen biết bao giờ.
Nếu có người có thái độ khinh rẻ hắn, thậm chi nhổ nước bọt vào mặt hắn thì hắn cũng không động đậy, nhưng với chuyện của người khác thì hãy coi chừng.
Bây giờ thì hắn và Quách Đại Lộ đã thành bằng hữu. Cả hai người mà ở chung với nhau thì có lẽ trên đời này sẽ không ai dám vỗ ngực xưng là mình nghèo hơn họ.
Vì họ là hai người có điều kiện chiếm cái danh hiệu đệ nhất về khoản nghèo.

Có những con người như Quách Đại Lộ và Vương Động, có những con người mà hành động không ai hiểu nổi như thế, lại có thêm một con người nữa cũng không kém phần lạ lùng.
Hắn là Yến Thất.
Họ gặp nhau trong trường hợp cũng lạ lùng.
Quách Đại Lộ ở với Vương Động được một lúc khá lâu. Vương Động chẳng có gì thay đổi.
Hắn là con người hưởng thụ. Nằm cũng ăn, ngủ cũng ăn. Khi ăn đến giai đoạn thích thú thì hắn ngồi dậy để tiếp tục… ăn. Khi ăn no nê thì hắn lại nằm bật xuống đánh một giấc thẳng cẳng.
Vì lẽ đó, chiếc giường của hắn gần như là nhà bếp. Bất cừ mò tay nơi đâu cũng có thể thấy dầu mỡ, một vài miếng thịt, một vài khúc xương thừa.
Quách Đại Lộ tuy không phải là con người ở sạch gì cho lắm nhưng hắn không khi nào dám ngồi lên chiếc giường của Vương Động.
Như vậy là Vương Động độc chiếm chiếc giường. Hắn dùng nó làm khách thính, hoa viên và tự nhiên là luôn cả nhà bếp và phòng ngủ.
Cái hay nhất là hắn có thể nằm ngửa uống rượu. Hắn kê bầu vào miệng ọc ọc một hơi cạn sạch, không một giọt rơi rớt ra ngoài.
Đối với kiểu uống rượu đó, Quách Đại Lộ phục lăn hắn, muốn học lắm nhưng lại hơi do dự, hắn hỏi :
– Nằm như thế uống rượu hoài được à?
Vương Động đáp :
– Tự nhiên!
Quách Đại Lộ hỏi :
– Có thể phun ra đằng mũi được không?
Vương Động nói :
– Tuyệt không thể được. Cho dù có treo dộng đầu cũng không thể phun ra đằng mũi.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Tại sao anh biết như thế?
Vương Động nói :
– Tôi đã thử rồi.
Quách Đại Lộ phì cười :
– Đến bữa ăn mà anh còn làm biếng không chịu ngồi lên, thế làm sao lại có chuyện tập treo dộng đầu như thế?
Vương Động thản nhiên :
– Không tin thì anh hãy thử xem.
Chính vì lẽ đó mà Quách Đại Lộ mới tự treo dộng đầu xuống đất để uống rượu.
Hắn thấy Yến Thất trong trường hợp đó.
Nghĩa là đầu tiên hắn thấy hai chân của Yến Thất.

Cũng như những kẻ khác, hai chân Yến Thất cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng đôi giày của hắn thì vô cùng đặc biệt.
Hắn mang đôi giày da trâu, thứ trâu con..
Kỷ thuật đóng giày thật khéo, bên trên còn có thêu hoa. Đôi giày của hắn có lẽ không thua gì đôi giày nổi tiếng là đẹp nhất của Hồi Quốc Vương vùng tái ngoại.
Nhưng cái đó cũng không đáng gọi là đặc biệt. Cái đặc biệt làm cho Quách Đại Lộ ngạc nhiên là đôi giày của Yến Thất không có đế.
Những cái gì thiếu cũng có thể không sao nhưng một đôi giày mà không có đế thì trông chướng mắt vô cùng.
Y phục của hắn khá là đẹp, thêm vào đó lại rất vừa vặn. Thợ may này nhất định là khéo tay.
Đó là do dáng cách mà ước lượng, chứ thật ra bây giờ áo của Yến Thất đã rách tả tơi, không còn một chỗ nào có thể gọi là toàn vẹn.
Chỉ có chiếc nón của hắn là còn tương đối tươm tất.
Vóc người của hắn không cao nhưng đôi chân thì khá dài.
Mặt hắn khá đẹp, đẹp gần giống như mỹ nhân. Con mắt hắn tròn xoe, đen láy.
Cái miệng của hắn nhỏ và có vành môi đỏ vòng cung. Nhất định cái miệng ấy khi cười đẹp lắm. Chỉ có gương mặt của hắn thì lạnh băng.
Áo quần của hắn vốn là màu vàng nhạt nhưng bây giờ thì đã trở thành màu đỏ, không phải màu đất đỏ mà là màu của máu.
Hai người đang uống rượu, đang hứng thú về cái kiểu uống rượu của mình thì đột nhiên thấy một con người như thế xuất hiện, tự nhiên phải giật mình, ít ra cũng ngạc nhiên. Nhưng Quách Đại Lộ và Vương Động thì đang bận, một đang ngủ còn một thì đang treo dộng đầu xuống đất uống rượu như một… thằng điên.
Nếu xô cửa bước vào nhà lạ nà thấy chuyện dị thường như thế thì nhất định người khách sẽ trố mắt sững sờ. Nhưng con người ấy lại không thấy lạ kỳ. Dường như theo hắn thì treo dộng đầu uống rượu như thế là thường.
Con người dửng dưng trước cái kiểu uống rượu của Quách Đại Lộ là Yến Thất.
Đã không cảm thấy lạ lùng mà khi thấy Quách Đại Lộ treo ngược đôi chân trên xà nhà, Yến Thất cũng quăng mình móc ngược đôi chân lên trên ấy.
Hắn móc ngược đôi chân vì hình như hắn thấy chỉ có như thế mới đủ tư cách nói chuyện với Quách Đại Lộ.
Thế nhưng hắn không nói một tiếng nào.
Quách Đại Lộ chợt cảm thấy con người này hình như cũng là tay chịu những cái… dị thường. Hắn bỗng có cảm tình với con người này.
Yến Thất cũng nháy nhó y như hắn.

Cuối cùng, Quách Đại Lộ lên tiếng trước. Hắn cảm thấy mình là chủ nhà, mặc dù đây là nhà của Vương Động nhưng hắn thấy có bổn phận lên tiếng. Hắn hỏi :
– Mạnh giỏi?
Không từng quen biết, một câu hỏi thật khó thông lỗ nhĩ nhưng Yến Thất vẫn đáp như không :
– Nhờ trời cũng kha khá.
Quách Đại Lộ tiếp luôn :
– Uống vài ngụm chơi cho ấm?
Yến Thất nhướng mắt lên :
– Uống thì uống.
Quách Đại Lộ quăng bầu rượu qua cho Yến Thất. Hắn muốn nhìn thấy rượu phun ra đằng mũi thử xem có lạ không.
Nhưng không có chuyện đó, Yến Thất vẫn treo dộng đầu và chỏng bầu.
Rượu chảy òng ọc vào họng hắn, không một giọt rớt ra ngoài.
Quách Đại Lộ nhìn sững :
– Đã có uống bằng cách này rồi à?
Yến Thất đáp :
– Có một đôi lần.
Hắn chợt cười và nói tiếp :
– Vì tôi muốn thử xem cách uống này có thể uống được như thường không vậy mà.
Một con người mà luôn đến cách uống rượu này cũng đã thử qua thì chắc trong đời những chuyện hắn không làm có lẽ là ít lắm.
Và nụ cười nơi vành môi đẹp của hắn làm cho Quách Đại Lộ cũng cười theo :
– Còn có thử những chuyện nào khác nữa không?
Yến Thất đáp :
– Những chuyện nào mà anh có thể nói ra là những chuyện đã thử qua
Quách Đại Lộ hỏi :
– Vậy trên đời, chuyện gì đáng gọi là khó chịu nhất?
Yến Thất đáp :
– Chuyện khó chịu nhất có lẽ là chuyện bị người tôi bỏ vô quan tài, đóng nấp rồi chôn xuống đất
Ánh mắt Quách Đại Lộ sáng lên :
– Vậy chuyện ấy anh đã có thử qua chưa?
Hắn nghĩ hỏi như thế sẽ làm cho Yến Thất bí, thế nhưng Yến Thất trả lời một cách tự nhiên :
– Có vài lần.
Quách Đại Lộ tung mình nhảy dựng lên. Hắn đứng sát trước mặt Yến Thất và nhìn sửng sốt..
Gương mặt Yến Thất vẫn như không.
Thật lâu, Quách Đại Lộ mới thở ra :
– Nếu không phải tự thổi phồng thì con người của anh quả là… quái vật.
Vương Động vụt nói :
– Quái vật chứ còn gì nữa.
Yến Thất cười :
– Nói người ta nhưng có thấy mình không đã chứ?
Quách Đại Lộ vỗ tay :
– Đúng! Tất cả đều là quái vật.
Và hắn vụt nói luôn thật nhanh :
– Lần thứ nhất tôi định đến đây làm cường đạo. Thế còn anh?
Yến Thất đáp :
– Tôi không muốn định làm cường đạo vì tôi đã là cường đạo từ lâu.
Quách Đại Lộ dòm hắn từ đầu đến chân :
– Cường đạo mà như anh thì nhất định là thứ cường đạo ngốc.
Yến Thất nói :
– Không phải ngốc mà là mạt vận.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Mạt vận nghĩa là đã kiết xác rồi à?
Yến Thất nói :
– Nếu không kiết xác thì đâu đến nỗi này và nếu không mạt vận thì đâu đã đến đây.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Đến đây định làm gì thế?
Yến Thất nói :
– Không định làm gì cả, chỉ đi tìm chỗ trốn.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Tôi? Sao lại phải trốn?
Yến Thất nói :
– Bởi vì có người muốn bỏ tôi vào quan tài, đóng nắp rồi chôn xuống đất.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Nhưng họ là ai?
Yến Thất đáp :
– Mã Nghị.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
– Cái gì? Mã Nghĩ? Hứ! Mã Nghị là một giống kiến, luôn cả kiến mà anh cũng sợ nữa à?
Yến Thất thở ra :
– Anh không biết gì cả. Đã từng qua lại giang hồ mà anh không biết Mã Nghị là gì à?
Quách Đại Lộ cười :
– Cần gì phải qua lại giang hồ. Hồi mới khoản ba bốn tuối, tôi đã biết Mã Nghị là giống gì rồi mà
Yến Thất hỏi :
– Vậy nó là giống gì?
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi đã nói rồi. Mã Nghị là một giống kiến, cũng như người tôi gọi châu chấu là Đường Lang vậy đó, biết chưa?
Yến Thất thản nhiên :
– Tôi không có nói Mã Nghị là một giống kiến, tôi đang nói họ là người.
Đôi mắt của Quách Đại Lộ tròn xoe :
– Người? Mã Nghị là tên của người?
Yến Thất nói :
– Bốn người, bốn người xưng là Mã Nghị Vương, dưới tay họ còn nhiều Mã Nghị nhỏ.
Thấy Quách Đại Lộ hãy còn sửng sốt, Yến Thất nói luôn :
– Bốn người đó là Kim Mã Nghị, Ngân Mã Nghị, Hồng Mã Nghị và Bạch Mã Nghị.
Quách Đại Lộ bật cười :
– Đã có Hồng Bạch Kim Ngân thì đáng lẽ phải có Hắc nữa mới đúng bộ.
Yến Thất nói :
– Quả có như thế nhưng nay thì Hắc đã chết.

Quách Đại Lộ hỏi :
– Đã là người thì tại sao gọi là Mã Nghị?
Yến Thất nói :
– Ai cũng có ngoại hiệu, có nhiều người có ngoại hiệu..
Quách Đại Lộ nói :
– Thiếu gì ngoại hiệu mà lại đi lấy hiệu là Mã Nghị?
Yến Thất nói :
– Bởi vì họ rất nhỏ con, họ giống như con nít
Quách Đại Lộ cười :
– Cái thứ người nhỏ bé ấy thì tôi? Làm sao anh lại sợ?
Yến Thất nói :
– Những con người nhỏ nhít ấy không thể nói là sợ không mà đủ, phải nói là rất đáng sợ. Trên đời này những kẻ đáng sợ như họ e rằng không có được bao nhiêu
Quách Đại Lộ hỏi :
– Sao? Những người ấy bản lãnh dữ dằn lắm à?
Yến Thất nói :
– Mỗi người của họ đều có một công phu đặc biệt, luôn cả cao thủ của phái Nga My cũng chết về tay họ.
Quách Đại Lộ nói :
– Đã đáng sợ như thế thì tại sao anh còn chọc ghẹo họ làm gì?
Yến Thất thở ra :
– Bởi vì gần đây tôi túng quá, đã túng mà lại còn gặp cơn mạt vận. Trong vòng nửa tháng mà đã thua luôn đến mười lăm sòng, luôn cả đế giày cũng phải tháo ra đem bán để trả nợ..
Quách Đại Lộ cau mặt :
– Anh thiếu hết bao nhiêu?
Yến Thất nói :
– Khoảng bảy tám ngàn lượng.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Thế cái đế giày của anh bán được bao nhiêu?
Yến Thất nói :
– Cộng chung được một ngàn ba trăm lượng.
Hắn nói riết rồi hình như toàn là nói chuyện tầm phào như Quách Đại Lộ cũng cứ vẫn để hắn nói cho đến tận cùng, thử xem hắn còn bịa đến mức nào nữa, nên cười hỏi :
– Như vậy nghĩa là còn phải thiếu đến sáu ngàn lượng nữa?
Yến Thất gật đầu :
– Chính vì thế nên tôi mới nghĩ ra cách khác
Quách Đại Lộ hỏi :
– Đã là cường đạo, thế thì tại sao anh không đi ăn cướp?
Yến Thất nghiêm mặt :
– Anh tưởng rằng cứ hễ là cường đạo thì bất cứ ai cũng cướp cả à?
Quách Đại Lộ bật cười :
– Đã ăn cướp thì không lẽ lại còn chọn lựa?
Yến Thất nói :
– Chẳng những chọn lựa mà phải nói là tôi phải chọn lựa thật kỹ càng. Nếu không phải tham quan thì không cướp. Nếu không phải là gian thương thì không cướp.
Nếu không phải cường đạo thì không cướp. Không đúng người không cướp, mà không đúng chỗ cũng không cướp.
Quách Đại Lộ cười :
– Cường đạo cũng cướp của cường đạo nữa à?
– Sao lại không?
– Vì thế nên anh mới tính chuyện làm một vố của những tên Mã Nghị?
Yến Thất lắc đầu :
– Chưa, chỉ tính tới mượn thôi.
– Họ có cho mượn không?
– Cho thì cho, nhưng họ giao điều kiện.
– Điều kiện có khó lắm không?
– Khó thì cũng không khó lắm. Họ bảo phải chịu khó ngủ trong quan tài và để cho họ chôn xuống đất hai ngày xem thử có chết không.
– Chuyện ấy hình như anh đã thử rồi mà?
Yến Thất gật đầu :
– Đã có làm rồi nhưng cái thứ ấy khó chịu lắm.
Quách Đại Lộ hỏi :
– Vì cảm thấy khó chịu nên anh không bằng lòng?
– Bằng lòng chứ sao không? Bởi vì nợ nào cũng có thể giật, chỉ có nợ cờ bạc thì không nên.
– Anh đã bằng lòng theo điều kiện nhưng lại không làm nên họ rượt anh?
– Đúng như thế!
Quách Đại Lộ vụt hỏi :
– Anh tên là gì?
– Yến Thất.
Quách Đại Lộ hỏi luôn :
– Anh là con thứ bảy trong nhà?
– Không!
– Chứ sao lại tên là Yến Thất?
– Bởi vì đã chết bảy lần rồi.
– Vậy nếu chết một lần nữa thì có lẽ anh sẽ tên là Yến Bát?
Yến Thất lắc đầu :
– Cái tên Yến Thất nghe cũng tàm tạm rồi nên tôi không định sửa.
Quách Đại Lộ ôm bụng cười sặc sụa, cười ra nước mắt :
– Anh không phải là quái vật mà là vua nói khoát.
– Anh không tin lời tôi đã nói à?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
– Không tin được một tiếng, những đứa trẻ lên ba cũng không thể nào tin nổi.
Yến Thất thở ra :
– Tôi vốn không muốn nói thật vì những lời nói thật rất khó tin hơn những lời nói khoát.
– Nếu anh nãy giờ nói là sự thật thì tôi xin tình nguyện bò bằng bốn chân dưới đất..
– Hãy bò đi!
Có tiếng người vụt nói lên. Không phải tiếng của Vương Động, của Yến Thất, cũng không phải của Quách Đại Lộ…

Giọng nói hơi nhỏ nhưng bén ngót như một mũi dao. Giọng nói tuy không lớn nhưng như xói vào tai thiên hạ.
Quách Đại Lộ ngẩng mặt lên và bắt gặp một người.
Người ấy đứng trên khung cửa sổ nhưng vẫn không đụng đầu vào khung phía trên, trong khi cửa sổ chỉ khoản tới rún một người có tầm vóc trung bình.
Người ấy cao lắm cũng không quá nửa sãi tay, nếu đo suốt từ chân lên tới đỉnh đầu.
Trên mình hắn vận bộ quần áo vàng lóng lánh. Nếu như hắn không có chòm râu, trên da mặt đừng có những đường nhăn thì nhất định ai cũng nói hắn là một đứa bé không hơn ba tuổi.
Quách Đại Lộ sửng sốt một hồi lâu mới nói :
– Các hạ là Kim Mã Nghị?
Người áo vàng gật đầu :
– Đúng
Quách Đại Lộ nhướn mắt :
– Kim Mã Nghị đã đến thế thì còn Ngân Mã Nghị đâu?
Trên khung cửa sổ có thêm một người.
Người này hình như có cao hơn Kim Mã Nghị đôi chút, nhưng cái cao ấy rất khó phân biệt, vì cũng chỉ xấp xỉ mà thôi.
Hắn bận chiếc áo màu bạc, mới nhìn qua y như một con người, không, một tượng người bằng bạc.
Hai con người mà trông giống như hai con quỷ, không phải mặt họ như quỷ mà do hình dáng thật dị kỳ.
Quách Đại Lộ thoáng nghe rởn óc.
Thật lâu lắm hắn mới lẩm bẩm :
– Cứ như thế này thì Hồng Mã Nghị chắc chắn mặc áo màu hồng..
Một giọng lanh lảnh vang lên :
– Khá, nhận xét giống như… thầy bói
Giọng cười, tiếng nói đều trong và cao, mặc dù không lớn. Đúng là tiếng của một người con gái.
Nhất định không ai lầm lẫn được khi nghe tiếng cười đó. Tiếng cười đủ nói lên chủ nhân của nó là một cô gái đẹp
Quả thật, Hồng Mã Nghị đẹp kinh người.
Giống người lùn thường thường là rất khó coi, nhưng những con người này thì không khó coi chút nào cả.

Nhất là Hồng Mã Nghị, thân hình thật cân đối, những chỗ cần eo thì không ai có thể cho là con người ốm, những chỗ đáng nổi thì không ai có thể nói là mập.
Chỗ đáng nổi và nổi rất ưa nhìn. Eo đáng co là co trông không chán mắt.
Với đôi mắt bồ câu đen láy, với khuôn mặt trái xoan hồng mịn, giá cứ như thế mà lớn lên khoảng ba lần thì nhất định đó là một cô gái đáng gọi là… đệ nhất mỹ nhân.
Nếu thân người đó mà to lớn hơn thì e rằng có không ít nam nhân sẽ mất hồn khi đối diện với nàng.
Vì tuy thân hình nàng vẫn nhỏ bé mà đôi mắt của Quách Đại Lộ đã sững sờ.
Cặp mắt như nước hồ thu của nàng cũng đang nhìn Quách Đại Lộ, nàng cười thật đẹp :
– Con mắt của các hạ hình như không được thật thà?
Quách Đại Lộ thở ra :
– Bản chất của tôi vốn đã không thực thà từ nhỏ.
Hồng Mã Nghị cười hăng hắc :
– Chẳng lẽ các hạ là con quỷ háo sắc?
– Tuy không hoàn toàn như thế nhưng cũng chẳng sai là bao, chỉ tiếc có điều..
Gương mặt của Hồng Mã Nghị chợt đanh lại :
– Chỉ tiếc cái gì?
– Chỉ tiếc con người không thể làm cho rút nhỏ lại được, chứ nếu không thì tôi sẽ tình nguyện biến thành Hoàng Mã Nghị.
Hồng Mã Nghị cắn môi, khoé miệng nàng chớm nụ cười thật đẹp :
– Các hạ dám ghẹo ta thì quả là lá gan khá lớn đấy, không sợ phu quân của ta ghen à?
Quách Đại Lộ hỏi :
– Phu quân của cô nương là ai? Có phải là Bạch Mã Nghị chăng? Nghe nói hắn biết bay..
Hồng Mã Nghị cười hăng hắc :
– Các hạ đoán đúng rồi, khen đấy nhé.
Trong tiếng cười chưa dứt của Hồng Mã Nghị thì từ ngoài cửa sổ đã có một vật bay vô.
Cái vật ấy bất luận nhìn về mặt nào cũng không giống con người, vì nó bay xẹt xẹt nhẹ nhàng như chiếc lá, cũng gần giống như một áng mây, một áng mây trắng toát và chỉ nghe một cái vù là nó bay xẹt ngang đầu của Quách Đại Lộ.
Quách Đại Lộ cảm thấy da đầu mình hơi lạnh, giá như hắn không né kịp thì có lẽ cái đầu của hắn đã bị rời đi.
Nhưng lại một cái vù kế tiếp, cái vật trắng ấy lại có thể bay nhanh trở lại..
Đúng là không phải là người vì người làm gì lại có thể bay nhanh như một con chim? Nhưng hắn vẫn là người, hắn là Bạch Mã Nghị. Hắn bận chiếc áo trắng, hai ống tay áo thật rộng. Hắn vận dụng nội lực lên hai tay áo ấy. Hắn đã luyện một công phu thuần thục, dùng ống tay áo làm hai cánh.
Trong số Mã Nghị, hắn là con người nhỏ nhất, có lẽ nhờ thế mà hắn có thể bay.
Quách Đại Lộ nhún vai thở dài :
– Đúng như Yến Thất nói, hắn quả biết bay.
Yến Thất nói tiếp :
– Khinh công của hắn đáng liệt vào đệ nhất trong thiên hạ, còn Hồng Mã Nghị toàn thân đều là ám khí, Kim Mã Nghị quyền kiếm song toàn, Ngân Mã Nghị đao thương không phạm được… Tôi đã nói trước rồi, mỗi người bọn họ đều có một công phu đặc biệt. Bây giờ thì anh đã tin được rồi chứ?
Quách Đại Lộ cười gượng :
– Bây giờ anh bảo tôi bò đấy à?
Bạch Mã Nghị nói bằng một giọng như băng giá :
– Tốt hơn hết là bây giờ hãy bò đi, bò nhanh ra ngoài để khỏi mất công tôi hất ra.
Hồng Mã Nghị cười hăng hắc :
– Các hạ xem ta nói có đúng không? Ta đã bảo nói bậy là phu quân của ta sẽ ghen đấy, thấy không? Chắc bây giờ thì cái gì các hạ cũng phải tin rồi chứ?
Kim Mã Nghị nghiêm giọng :
– Chuyện của chúng ta không liên quan đến các người. Tốt hơn hết là nên đi chỗ khác cho bọn ta hành sự. Đi bằng cách bò như đã nói.
Quách Đại Lộ nói :
– Tôi không biết bò, các hạ nên làm trước cho tôi bắt chước đi.
Hồng Mã Nghị cười :
– Chừng nào bọn ta mang một cỗ quan tài đến đây thì… hơi thiếu, có lẽ phải mang ba cỗ.
Quách Đại Lộ nói :
– Có mang cả quan tài đến đây nữa à? Nhất định phải bỏ hắn vào để chôn ư?
Kim Mã Nghị nói :
– Ta đã nói rồi, những lời hắn nói không có tiếng nào sai cả
Yến Thất vụt vỗ vai Quách Đại Lộ :
– Đây là tại tôi gây nên chuyện, không cần đến anh tỏ thái độ anh hùng, đừng làm cái chuyện gánh bàn độc mướn.
Hồng Mã Nghị cười :
– Đúng rồi, vả lại ngươi cũng đã chết bảy lần rồi, bây giờ có chết thêm lần nữa cũng chả sao.
Yến Thất nói :
– Nhưng ở đây là nhà của người ta, nếu tôi cần chết thì cũng không nên chết tại chỗ này.
Bạch Mã Nghị nói :
– Vậy thì ngươi hãy đi ra.
Yến Thất phủi bụi quần áo, cười nói :
– Đi thì đi..
Hắn quay qua nói với Quách Đại Lộ và Vương Động :
– Nhị vị, nếu lần này tôi lại không chết thì nhất định sẽ tìm đến nhị vị để nhậu một bữa cho túy lúy.
Từ lâu, Vương Động nằm thẳng cẳng trên giường, gần như ngủ nhưng bây giờ thì hắn vụt nói :
– Khoan, đợi một chút.
Kim Mã Nghị hất mặt :
– Đợi cái gì?
Vương Động nói :
– Các ngươi có biết nơi đây là đâu chăng?
Hồng Mã Nghị cười :
– Biết chứ, đây là một cái chuồng heo của các ngươi.
Vương Động thản nhiên :
– Nếu đây là một cái chuồng heo thì ta sẽ là… Trư Đại Vương. Bất luận kẻ nào đến đây cũng phải tuân theo mạng lệnh của ta
Kim Mã Nghị nhướn nhướn mày :
– Ngươi muốn gì?
– Ta muốn Yến Thất ở lại đây để uống rượu, được không? Muốn có một người treo dộng đầu đễ cùng uống rượu đâu phải là chuyện dễ, làm sao ta lại có thể cho hắn vô cỗ quan tài chứ?
Quách Đại Lộ cười :
– Bây giờ đã đến hồi động rồi đấy à?
Vương Động nói :
– Cái đám Mã Nghị này hay cắn người lắm, không động cũng không được.
– Nhưng động bằng cách nào mới được chứ?
Vương Động vốn là con người bất động nhưng một khi hắn đã động rồi thì thật là khó lường.
Câu hỏi của Quách Đại Lộ chưa dứt thì hắn đã từ nơi giường tung thẳng mình lên..
Mục tiêu chính xác của hắn là Hồng Mã Nghị.
Và Hồng Mã Nghị thì không làm sao thấy kịp, chỉ nhìn thấy một màu đen thui bắn tới, phủ xuống đầu mình..
Vì Vương Động không động một mình mà lại động luôn cả chiếc mền.
Chiếc mền dày cộm của hắn chụp xuống đầu của Hồng Mã Nghị.
Nàng vừa xoay mình qua là từ trong mình nhỏ thó của nàng đã bắn ra năm bảy đường sáng chói. Đúng như Yến Thất đã nói, toàn hân Hồng Mã Nghị đều là ám khí.
Vì thân hình nàng nhỏ nên ám khí của nàng cũng rất nhỏ, và vì gấp rút nên những đường ám khí của nàng có những cái chạm vào nhau bắn lửa sáng ngời.
Vì ám khí quá nhỏ nên sức bắn ra của nó nhanh quá mức, nó xé gió nghe đến rợn người.
Rất ít người tránh khỏi ám khí của nàng, nhờ thế mà Hồng Mã Nghị nổi danh.
Thật tình không ai có thể tránh khỏi nhưng có một điều mà lần này nàng lại quên là chiếc mền bông vốn không phải là người.
Chiếc mền không thể chết.
Nhiều tiếng dội lên nghe “bốc, bốc”, ba bốn mươi ám khí đều dính vào chiếc mền bông. Chiếc mền lâu ngày không giặt, cộng thêm vào đó là những mỡ dầu do thức ăn dính vào đã trở thành dày cộm.
Loại mền của Vương Động đặc biệt như thế, cho nên dù cung nỏ bắn vào cũng đừng mong thủng nổi chứ đừng nói đến chuyện ám khí. Nó chỉ ghim vào rồi rớt xuống chứ không ghim nổi hẳn vào mền.
Cho đến khi Hồng Mã Nghị kịp nhận ra là mình đã mắc mưu thì đã quá muộn, chiếc mền như một vần mây đen kịt chụp xuống ngay đầu.
Khi Vương Động mà chưa động thì không ai có thể ngờ rằng hắn động một cách quá nhanh như thế.
Hồng Mã Nghị vừa nghe thấy cái mùi đặc biệt của chiếc mền thì toàn thân nàng đã bị gói gọn vào trong.
Giá như nàng cao lớn như người bình thường thì chưa chắc Vương Động đã gói được trọn vẹn như thế. Chỉ hiềm vì thân hình nàng quá nhỏ nên hai tay của Vương Động vừa vòng lại là đã ôm nàng lọt vào lòng như ôm một con mèo.
Gói được Hồng Mã Nghị rồi nhưng Vương Động vẫn không ngừng vì phía sau lưng hắn, hơi gió cũng vừa thốc tới..
Bạch Mã Nghị đã bay vù tới. Nhưng hắn nhanh mà Vương Động còn nhanh hơn nữa. Dù vậy, chỉ mấy giây sau là Bạch Mã Nghị đã theo kịp, nhờ hắn có lợi thế nhỏ và nhẹ hơn.
Nhưng Vương Động thì chỉ cần như thế, hắn cần Bạch Mã Nghị đuổi kịp vì hắn biết hắn không làm sao đuổi kịp Bạch Mã Nghị.
Chờ cho Bạch Mã Nghị đuổi vừa sát tới bên mình, Vương Động túm chặt bốn chéo mền, quật thẳng lên người hắn.
Vật trong mền vốn là vợ của hắn thì làm sao Bạch Mã Nghị dám động tới?
Hắn đưa cả hai tay ra đỡ.
Nhưng bây giờ, vì có chiếc mền dày bao ở bên ngoài nên khá lớn, lớn gấp đôi Bạch Mã Nghị, thêm vào đó là nội lực của Vương Động quá mạnh nên hắn vừa đón bắt thì thân mình bị xiêu tới trước. Chỉ trong nháy mắt ấy, Vương Động đã ở ngay phía sau lưng và Bạch Mã Nghị bị điểm ngay huyệt đạo.
Đôi mắt nho nhỏ của Bạch Mã Nghị trợn trừng, gân xanh trên trán hắn nổi lên trông dễ sợ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.