Giang Hồ Thập Tam Ðao

Chương 7: Quỷ ma ác đấu


Đọc truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao – Chương 7: Quỷ ma ác đấu

Thương thế Thạch Trang rất nặng.

Sau ba ngày Hoàng Phủ Sơn có thể ngồi dậy được nhưng Thạch Trang vẫn phải nằm liệt giường.

Dù sao chàng ta sống được đã là kỳ tích rồi.

Đến ngày thứ tư, trong lúc Thạch Trang ngủ say, Hoàng Phủ Sơn bí mật rời khỏi Trường An dược hiệu.

Chàng biết tính Thạch Trang rất nóng nảy, vì lo cho vợ con mà không thiết gì đến mạng sống của mình.

Bởi thế Hoàng Phủ Sơn muốn trước khi Thạch Trang dậy được khỏi giường, mình có thể mang về tin tức tốt lành nào đó.

Hoàng Phủ Sơn đi rồi, thậm chí không nói cho hai tên giúp việc của Biện Bất Nghi biết.

Vì nếu công khai nói rõ, nhất định chúng tìm cách ngăn cản vì hai tên đó cũng là người của Bách Linh cương, vừa làm nhiệm vụ giúp việc cho Biện Bất Nghi, nhưng cũng ngầm giám sát chàng và hiển nhiên chúng theo chỉ thị của Vu lão lão khiến chàng không thể hành động một cách tùy tiện.

Biện Bất Nghi cũng đoán biết sau ba bốn ngày nhất định Hoàng Phủ Sơn sẽ trốn đi nên đã căn dặn hai tên giúp việc phải giám sát chàng thật cẩn thận không cho đi đâu chờ Biện Bất Nghi trở về.

Hai vị sư huynh muội trở về đúng vào ngày hôm đó.

Chưa tới cửa Tiểu Ngọc Nhi đã lên tiếng gọi Hoàng Phủ Sơn, nhưng chỉ có hai tên giúp việc ra cửa nghênh đón.

Nàng sửng sốt hỏi :

– A Sơn ca đâu?

Một tên luống cuống trả lời :

– Từ mờ sáng đã không thấy nữa. Chắc trốn đi vào khoảng canh tư.

Biện Bất Nghi tức giận nói :

– Tính ra hắn đến đây mới hơn bốn ngày. Thật là loại ngu ngốc!

Tiểu Ngọc Nhi phản đối :

– Nói gì thì anh ấy cũng đã đi rồi, bây giờ có chửi mắng cũng có ích gì?

Biện Bất Nghi càng cáu :

– Phải mắng chửi chứ! Nếu có hắn ở đây ta còn tế cho một trận nên thân nữa ấy! Cô biết đấy, thương thế trên mình hắn ít ra phải mất mười ngày mới bình phục. Muốn cứu người thì cần phải có sức khỏe và bản lĩnh chứ đâm đầu vào chỗ chết như con thiêu thân thì chẳng phải là đồ ngu ngốc hay sao?

Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi :

– Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Biện Bất Nghi thở hắt ra :

– Ta cũng không biết nữa…

Tiểu Ngọc Nhi trở nên cay cú :

– Thôi đừng vùng vằng nữa… Có tức giận gì thì cũng phải dẹp để đối phó với tình hình trước mắt chứ? Nhỏ nhen như thế mà cũng là đại trượng phu sao?

Biện Bất Nghi phân trần :

– Cô sao nóng nảy thế? Ta không biết thật mà! Chỉ biết một điều là Hoàng Phủ Sơn của cô đang gặp nguy hiểm.

Tiểu Ngọc Nhi gấp giọng hỏi :

– Nguy hiểm gì vậy? Có phải chàng tới Mai Hoa sơn trang không?

– Hắn không tới Mai Hoa sơn trang mà chắc là đang xong tới Khoái Lạc bảo để cứu vợ con Thạch Trang. Mối hiểm họa đang chờ hắn ở đó…

Tiểu Ngọc Nhi kêu lên :

– Nếu thế tôi phải đi giúp A Sơn ca mới được! Phiền đại ca nói giúp với Vu lão lão.

Dứt lời quày quả chạy ra khỏi phòng.

Biện Bất Nghi quát :

– Đứng lại!

Tiểu Ngọc Nhi hơi chậm bước, ngoái lại nói :

– Đại ca không cản được tôi đâu!

Biện Bất Nghi đanh giọng :

– Cô cũng là kẻ càn rỡ vậy sao?

– Nhưng A Sơn ca một mình vào hang hổ, tôi không sao yên tâm được…

Biện Bất Nghi giọng đã mềm mỏng hơn :

– Ta còn lo lắng hơn cô nữa khi biết rằng Khoái Lạc bảo chủ đã thiết lập Cửu Cung đại mê trận ở sau bảo, giữa trận giam giữ vợ con Thạch Trang trong chiếc lồng sắt lớn, ngoài ra còn mười con chó dữ mai phục sẵn sàng lao vào cắn xé người nào mắc vào trận. Nếu Hoàng Phủ Sơn biết vợ con Thạch Trang bị giam giữ ở đó nhất định phải mắc trong trận và thành mồi ngon cho bầy chó dữ!

Tiểu Ngọc Nhi giậm chân hỏi :

– Biện đại cả đã biết thế sao còn ngăn cản tôi đi cứu chàng?

Biện Bất Nghi đáp :

– Không phải ta ngăn cản, chỉ muốn cô chờ ta một chút…

– Thế nào? Đại ca cũng muốn đi cứu chàng sao?

– Chính thế!

– Vậy đại ca còn chờ gì nữa?

– Trước hết ta cần phải xem xét thương thế của Thạch Trang thế nào đã, sau đó phải chế cho hắn ít thuốc. Cô cũng biết đấy, nếu Thạch Trang chết, lúc đó dù cứu được mẹ con Thạch Tú thì được tích sự gì?

Tiểu Ngọc Nhi công nhận lời Biện Bất Nghi nói đúng.

Không những thế nếu Thạch Trang chết, nhất định A Sơn ca phải ân hận suốt đời.

Kỳ thực Biện Bất Nghi cũng lo lắng không kém gì Tiểu Ngọc Nhi. Hiển nhiên đối với Biện Bất Nghi, tính mạng của Hoàng Phủ Sơn quan trọng hơn nhiều. Nếu Hoàng Phủ Sơn phát sinh sự cố hoặc có mệnh hệ nào, y biết ăn nói ra sao với Vu lão lão?


Bởi vì họ cùng nhiệm vụ chung khi rời khỏi Bách Linh cương.

Vì vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang mà họ ngấm ngầm tra xét suốt ba năm nay.

Bây giờ khó khăn lắm mới dò được một vài manh mối nhỏ, chẳng lẽ không cố sức làm thế nào để bảo vệ cho được Hoàng Phủ Sơn để dốc lòng lần theo manh mối đó?

Bởi thế chỉ chưa tới thời gian một tuần trà, Biện Bất Nghi đã thay băng, tra thuốc mới và chế thêm một vài thứ thuốc công hiệu giao cho hai tên giúp việc, dặn dò chúng cách chăm sóc và điều trị tiếp.

Vì không muốn Thạch Trang tỉnh lại nên điểm Thùy huyệt cho nạn nhân ngủ say trong lúc chữa trị.

Mọi việc xong xuôi, Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng rời khỏi Trường An dược hiệu.

Nào ngờ vừa ra khỏi cánh cổng làm bằng chiếc quan tài không đáy dựng đứng chợt thấy bốn tên đại hán tướng mạo dữ dằn đứng chờ sẵn.

Phía bên kia đường, Vương quả phụ đứng dưới bậc thềm trước cửa hiệu quan tài của mình, bên cạnh mụ còn một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi, da mặt xám ngoét như đang mắc trọng bệnh.

Trung niên nhân không chú ý đến Biện Bất Nghi mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngọc Nhi, một lúc mới hỏi :

– Nha đầu, hình như ta đã từng gặp ngươi!

Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên đáp :

– Ai nhớ được…

Trung niên nhân lại hỏi :

– Có phải ngươi từng đến đồi Bạch Mã không?

Tiểu Ngọc Nhi bụng thầm kinh hãi, lần đến cứu A Sơn ca nàng vì quá vội nên không kịp nhìn rõ bọn đối địch với Hoàng Phủ Sơn ở trên đồi. Chẳng lẽ người này…

Tuy vậy với óc thông minh và tài ứng biến, nàng không trả lời trung niên nhân mà nhìn Biện Bất Nghi hỏi :

– Người kia bảo tôi đã từng đến đồi Bạch Mã. Vậy đại ca thấy rằng rồi đi tới đó chưa?

Biện Bất Nghi hiểu ý cười đáp :

– Ta biết cô đi nhiều nơi nhưng chưa hề tới đồi Bạch Mã. Chắc hẳn tên lẳng lơ đó vẽ chuyện để tán tỉnh cô đó thôi. Bọn mặt thớt thường có thói lăng nhăng vậy mà!

Vương quả phụ nóng mặt gầm lên :

– Y Tử Nhân! Ngươi cướp nghề làm ăn của lão nương, hôm nay nhất định ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

Biện Bất Nghi cười nhạt hỏi :

– Ngươi tìm mấy kẻ đó định gây chuyện với ta ư?

Vương quả phụ đáp :

– Cần phải cho thứ súc sinh ngươi biết rằng hiệu quan tài Vạn Thọ không dễ dây vào đâu!

Biện Bất Nghi bình thản nói :

– Vương quả phụ! Sao lại bảo ta dây vào ngươi chứ? Đó chẳng qua nghề làm ăn của chúng ta là một điều nghịch lý. Chẳng lẽ ngươi bắt ta để mặc cho bệnh nhân chết càng nhiều càng tốt để nghề làm ăn của ngươi sinh lợi làm ta mất âm đức đi ư?

Vương quả phụ giấm dẳng :

– Y Tử Nhân! Hôm nay giọng lưỡi ngươi sao mềm mỏng thế? Ngày thường ngươi tha hồ khích bác, mỉa mai cay độc, thậm chí còn chửi rủa lão nương nữa! Sợ rồi chứ gì?

Rồi một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào chiếc quan tài không đáy dùng làm cửa nói :

– Cánh cổng này quả thật là một kiệt tác của ngươi đấy! Cả Kim Thụ pha này ai lại không biết cỗ quan tài đó có ý gì? Hắc hắc… Hôm nay ngươi chỉ sợ ra khỏi chiếc quan tài đó để chui vào một chiếc quan tài có nắp khác…

Biện Bất Nghi bấy giờ mới để ý bốn tên đại hán đứng hai bên, hai tên cầm một chiếc đáy quan tài, hai tên khác cầm búa và đinh, cười hỏi :

– Thì ra các ngươi định biến chiếc cửa của ta thành chiếc quan tài có đáy hẳn hoi.

Vương quả phụ cười the thé nói :

– Nhất định chiếc cửa độc đáo của tiểu tử ngươi phát minh sẽ cũng theo ngươi xuống đất, đào sâu chôn chặt là xong?

Biện Bất Nghi làm ra bộ sợ hãi :

– Ui chao! Thì ra các ngươi cần cái mạng ta. Vương quả phụ, sao ngươi hôm nay không chửi mà toàn nói những câu độc địa như thế? Nếu ta chết đi thì ai sẽ cứu trị những người sắp chết?

Chợt nghe tên trung niên nhân trầm giọng :

– Ngươi chết thì có ai mất gì chứ? Ngược lại các cửa hiệu quan tài làm ăn càng phát đạt!

Biện Bất Nghi chú mục vào bộ mặt xám ngoét của trung niên nhân hỏi :

– Các hạ là cao nhân từ đâu tới?

Một tên đại hán đứng bên phải, cầm đinh thay lời quát lên :

– Tiểu tử ngươi thật không có mắt, ngay cả Đại đương gia của chúng ta Triệu đại gia mà cũng không biết, thật là ếch ngồi đáy giếng.

Biện Bất Nghi vẫn đứng trong chiếc quan tài không đáy ngay trước Tiểu Ngọc Nhi, hiểu rằng một khi bước ra khỏi chiếc cổng đặc biệt đó là đối phương tấn công ngay.

Y không muốn động thủ.

Khắp vùng Kim Thụ pha và một số nơi lân cận biết Y Tử Nhân có y thuật rất cao minh, nhưng còn chưa ai biết rằng y còn biết võ công nữa.

Lúc này Biện Bất Nghi không thể cùng bọn này động thủ, bởi vì càng giữ mình bí mật được lâu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu, khi còn chưa lần ra manh mối của địch nhân thực thụ.

Y đã biết trung niên nhan mặt xám ngoét đứng bên Vương quả phụ họ Triệu, đang cố nghĩ xem lai lịch và bản lĩnh của hắn thế nào? Thì một tên đại hán thét lên :

– Tiểu tử, sao ngươi không chịu ra?

Tên đại hán đứng trước bên phải nói :

– Trương Bát, kéo hắn ra!

Trương Bát giận dữ nói :

– Bạch đại đầu, ngươi làm gì mà nhặng lên thế? Có đại chưởng quầy ở đây, há ngươi có thể phách láo?

Tiểu Ngọc Nhi suýt nữa cười to thành tiếng :


– Thì ra ba tên lấy cắp quan tài ở Mai Hoa sơn trang bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Đêm đó chúng do Bạch Hà Thập Tam Đao lãnh suất cùng mười mấy tên hắc y hán tử khác tới Mai Hoa sơn trang, giờ mới biết Trương Bát và Bạch đại đầu là thủ hạ của Vạn Thọ Hiệu.

Khoái Lạc bảo cần quan tài, được những thủ hạ lành nghề của hiệu quan tài tận lực giúp đỡ thì quá thuận lợi rồi.

Mà chắc không chỉ giúp đỡ, Khoái Lạc bảo và hiệu quan tài Vạn Thọ Hiệu nhất định có mối quan hệ mật thiết.

Lúc đầu Tiểu Ngọc Nhi chỉ chú ý đến tên trung niên nhân đứng bên kia đường với Vương quả phụ. Nay biết có thêm Trương Bát và Bạch đại đầu ở đây, nàng không khỏi ngạc nhiên.

Bấy giờ Vương quả phụ đắc ý nói :

– Tên họ Biện kia! Chẳng lẽ ngươi cứ ở mãi trong quan tài!

Biện Bất Nghi đáp :

– Không! Trái lại ta sẽ ra khỏi đây ngay để đi cứu người.

Vương quả phụ nói mỉa :

– Trước hết ngươi cố tự cứu mình đi đã!

Đột nhiên trung niên nhân mặt xám ngoét đứng bên Vương quả phụ kêu lên :

– Lão phu nhớ ra rồi! Nha đầu này đêm trước xuất hiện trên đồi Bạch Mã để cứu tiểu tử kia… Thế mà hắn đã lừa lão phu!

Tiểu Ngọc Nhi điềm nhiên đáp :

– Tên kia! Ngươi chẳng qua như chó cắn càn, muốn nói gì thì ai thèm chấp…

Tên trung niên nhân tức giận quát lên :

– Con khốn kiếp!

Tiểu Ngọc Nhi nói :

– Tuy vậy ta không phủ nhận mình có đến đồi Bạch Mã, chỉ là không nhận ra tên mặt mẹt ngươi thôi. Hôm đó song phương đánh nhau loạn xạ, tên nào cũng bị thương máu thịt lầy nhầy. Vì sợ các ngươi tận diệt lẫn nhau nên bổn cô nương mới xuất thủ ngăn lại chứ đâu có bênh ai? Các ngươi nên biết ơn ta mới phải chứ sao lại chửi rủa nhặng lên thế?

Trung niên nhân mặt xám ngoét hừ một tiếng nói :

– Nha đầu, trước mặt lão phu không được mồm loa mép giải! Còn tiểu tử kia có phải là chủ nhân của dược hiệu này không?

Dứt lời phất mạnh ống tay áo, lập tức bàn tay đã nắm chắc một cái đục sắt ngọt dài hai thước.

Hiện trong dược hiệu không có Hoàng Phủ Sơn nhưng lại có Thạch Trang, cũng là một nhân vật bị Khoái Lạc bảo quyết tìm diệt. Nếu bị người của Khoái Lạc bảo phát hiện được thì tình hình rất nghiêm trọng.

Biện Bất Nghi nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói :

– Xem tình cảnh ta không thể cùng cô đi cứu vị bằng hữu đó của cô được rồi, ta rất sợ phải đánh nhau.

Tiểu Ngọc Nhi hiểu ý, nhưng vẫn cố tình hỏi :

– Đã là thầy thuốc mà còn sợ đánh nhau sao?

– Thầy thuốc vốn là người rất sợ đánh lộn.

– Vì sao thế?

– Bởi vì khi tiếp xúc với người bị nạn, thấy họ bị nát thịt tan xương máu me nhoe nhoét đã thấy đáng sợ rồi. Người thầy thuốc chứng kiến cảnh đó là quá đủ, không muốn chính mình cũng phải chịu cảnh ấy. Ta không đi nữa đâu! Nếu vị bằng hữu mà cô định cứu đã chết thì hãy đến cửa hiệu quan tài đối diện đây mua một chiếc, thế là cô đã tận tâm tận ý rồi, không có gì đáng phải ân hận nữa!

Tên trung niên nhân mặt xám ngoét giằn giọng :

– Nha đầu! Người mà ngươi định cứu nhất định là tên tiểu tử mà ngươi cứu đi ở đồi Bạch Mã hôm trước. Nếu hôm đó ngươi đừng thọc gậy bánh xe thì hắn đã chết trong tay chúng ta rồi, đỡ rách việc hơn không? Chỉ là do người đa sự…

Dừng một lúc, lại hỏi :

– Bây giờ hắn ở đâu?

Tiểu Ngọc Nhi đáp :

– Ta không thể nói cho ngươi biết được.

Tên Bạch đại đầu đứng bên trái quan tài nói :

– Nha đầu, ngươi biết Triệu chưởng quầy của chúng ta ngoại hiệu thế nào không?

– Không biết!

Bạch đại đầu chưa kịp đáp thì Trương Bát đã cướp lời :

– Triệu Hoạt Lý! Đó là danh hiệu đại chưởng quầy của chúng ta.

Trương Bát vốn là kẻ nỏ mồm. Đã nhiều lần cái miệng hành tội thân hắn mà vẫn không chừa được thói bẻm mép.

Biện Bất Nghi sớm đã đoán ra trung niên nhân mặt xám ngoét như người mắc trọng bệnh mà bọn Trương Bát gọi là Triệu đại chưởng quầy chính là Triệu Đảm.

Triệu Đảm nói, giọng hách dịch :

– Nha đầu! Hãy đưa Triệu gia đi tìm tên tiểu tử đó, ta sẽ tha cho tên thầy lang chó chết kia được toàn mạng lần này.

Biện Bất Nghi mừng rỡ nói :

– Cô nương, hãy giúp tôi với, mang họ đi đi! Xin tha lỗi tôi không thể làm gì được…

Tiểu Ngọc Nhi giả bộ giận dỗi :

– Ta đã cho ngươi mười lượng bạc, sao bây giờ lại nói thế? Nhận tiền mà không trị bệnh, ngươi…

Biện Bất Nghi mặt buồn thiu, thò tay vào túi lấy ra hai nén bạc nói :

– Xin cô nương thứ lỗi, mười lạng bạc này xin hoàn lại cho cô nương.

Dứt lời liền né mình quay về dược hiệu.


Tiểu Ngọc Nhi ngẩn người, tay cầm hai thỏi bạc tần ngần một lúc rồi cất vào túi.

Trên bậc thềm trước cửa hiệu quan tài, Triệu Đảm nói với Vương quả phụ :

– Hãy cứ trở về trong hiệu chờ. Sau khi chúng ta thịt tên tiểu tử kia sẽ quay lại tìm tên thầy lang chó chết ở đây.

Vương quả phụ trở nên dịu dàng :

– Triệu gia, chàng hãy mau trở lại nhé!

Từ đôi làn thu ba lộ ra vạn ý tình. Thái độ của nữ nhân đó thay đổi thật nhanh!

Triệu Đảm chờ cho Vương quả phụ vào cửa hiệu rồi mới lệnh cho bốn tên đại hán :

– Tóm cổ nha đầu kia bắt nó dẫn đường!

Hai tên đại hán vứt chiếc đáy quan tài xuống đất, chừng như sắp xông vào dược hiệu, còn Trương Bát và Bạch đại đầu lăm lăm binh khí, sẵn sàng thi hành lệnh của tên đại chưởng quầy.

Tiểu Ngọc Nhi hỏi :

– Nếu ta không chấp nhận dẫn các ngươi đi tất các ngươi quyết không buông tha vị thầy lang kia, đúng không?

Triệu Đảm gật đầu :

– Không sai!

Chợt Vương quả phụ từ trong hiệu quay trở ra, một tay chống nạnh kêu lên the thé :

– Đồ mặt mẹt! Ta nhớ ra rồi! Ngày đó nha đầu này mang đến đây một đứa dở sống dở chết, máu me đầy mình, dám đoán hắn là…

Tiểu Ngọc Nhi nghe vậy phát hoảng, ngay cả Biện Bất Nghi trong dược hiệu nghe câu đó cũng kinh hãi giật mình.

Triệu Đảm trừng mắt hỏi :

– Thật vậy không?

Tiểu Ngọc Nhi chợt lóe lên một ý nghĩ, gật đầu đáp :

– Không sai! Người đó được tôi mang tới, nhưng vì mất quá nhiều máu, vết thương lại nặng nên ở đây không an toàn nên tôi mới mang đi nơi khác. Nếu hôm nay vị thầy lang này vẫn không chữa trị được thì coi như hết sách…

Triệu Đảm mừng rơn nói :

– Quả nhiên đúng là tiểu tử đó. Ngươi mau dẫn chúng ta đi!

Tiểu Ngọc Nhi miễn cưỡng gật đầu :

– Thôi được! Hy vọng các ngươi không giết anh ấy, cũng đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi vốn sợ máu tanh lắm!

Trương Bát và Bạch đại đầu vốn sợ Tiểu Ngọc Nhi bỏ chạy mất. Cả bốn tên vây tròn lấy nàng, có Triệu Đảm đi đoạn hậu, cùng rời khỏi Kim Thụ pha.

Dọc đường, Tiểu Ngọc Nhi không khỏi lo lắng, một tay nắm chặt chiếc đoản côn bằng đoạn mây song trong túi.

Đi được hơn một khắc, nàng chợt mỉm cười hỏi :

– Triệu gia, nghe nói xung quanh phủ Thái Tường suốt bảy trăm dặm chỉ có hiệu quan tài Vạn Thọ chiếm độc quyền. Vậy ngài có tất cả mấy tiểu hiệu?

Triệu Đảm đắc ý trả lời :

– Khắp ba huyện bảy trấn quanh đây, các cửa hiệu quan tài lớn nhỏ đều là của lão phu, tất cả gồm có chín cửa hiệu.

Tiểu Ngọc Nhi tỏ vẻ thán phục :

– Độc quyền nghề kinh doanh như vậy, Triệu gia quả là nhân vật sành sỏi! Tất là một phú gia…

– Có thể nói là như vậy!

Tiểu Ngọc Nhi thêm :

– Đây là nghề vừa không lo ế ẩm, vừa góp công đức. Trên đời hằng ngày có biết bao nhiêu người chết? Tỷ như ở Mai Hoa sơn trang đó, chỉ một đêm chết tới bảy mươi hai người… Chỉ chừng đó, Triệu gia đã phát tài không ít.

Triệu Đảm vượt lên hỏi :

– Ngươi cũng biết vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang sao?

– Trên giang hồ ai mà không biết vụ đó?

– Nhưng người do đâu mà biết chứ?

– Tôi nghe người ta đồn đại…

– Hãy giữ lấy mồm miệng, không thì rước họa vào thân đó!

Tiểu Ngọc Nhi đáp :

– Quả thật tôi đã mang phải tai họa rồi mà!

Triệu Đảm chú mục nhìn Tiểu Ngọc Nhi, hừ một tiếng hỏi :

– Ngươi là môn hạ của người nào?

Tiểu Ngọc Nhi đưa mắt nhìn phía trước, ở đó là bãi cỏ rộng, cứ một tên mục đồng đang chăn thả bò, chợt cười đáp :

– Xin đừng hỏi tôi là môn hạ của ai. Hình như mọi việc hỏng bét mất rồi!

Triệu Đảm quát :

– Nha đầu! Ngươi đừng hòng che được mắt ta! Triệu gia này không dễ bị lừa đâu!

Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình tĩnh nói :

– Các ngươi không chịu tin ta sao?

* * * * *

Triệu Đảm đưa mắt nhìn.

Phía trước, giữa bãi cỏ rộng, chỉ có một tên mục đồng với ba con trâu, ngoài ra không có gì khác lạ.

Trương Bát cùng Bạch đại đầu đưa mắt nhìn nhau rồi chợt bổ tới vây lấy Tiểu Ngọc Nhi.

Hai tên hán tử khác rút đại đao cầm tay.

Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách hỏi :

– Các ngươi định giết ta sao?

Triệu Đảm trầm giọng :

– Mau chỉ ra tên tiểu tử đó ở đâu, chúng ta sẽ tha mạng cho!

Tiểu Ngọc Nhi hỏi :

– Ta biết rằng nếu ta không chỉ nơi chàng nấp, nhất định các ngươi không chịu để ta đi, đúng vậy không?

Triệu Đảm đáp :


– Không sai!

Tiểu Ngọc Nhi giả bộ lo lắng :

– Thế nhưng… quả thật là ta không biết…

Triệu Đảm đứng phắt lại, mắt mở to.

Trương Bát chợt bước lên nói :

– Đại chưởng quầy, chúng ta bị nha đầu kia lừa rồi!

Triệu Đảm quát :

– Thế nào?

Trương Bát trả lời :

– Tiểu tử đó nhất định còn ở trong Trường An dược hiệu. Nha đầu này cố ý dẫn chúng ta tới đây chẳng qua để đánh lạc hướng. Nó đã lừa chúng ta!

Triệu Đảm chỉ tay vào mặt Tiểu Ngọc Nhi, quát to :

– Nha đầu hỗn láo xấu xa kia! Nếu quả thật ngươi dám bày trò khỉ gió lừa bịp Triệu đại gia thì ngươi tới số rồi!

Hắn nói xong vung tay, chiếc đục sắt ngọt dài hai thước chỉ thẳng tới diện môn đối phương.

Triệu Đảm chực động thủ, cả bốn tên thủ hạ cũng vây chặt lấy thiếu nữ, vũ khí lăm lăm trong tay.

Tiểu Ngọc Nhi vẫn thản nhiên cười nói :

– Ta bảo rằng cơ sự hỏng bét là vì ta quên hỏi lấy thuốc ở thầy lang, còn nói rằng quả thật không biết là không biết lấy gì mà điều trị. Nay thầy thuốc đã không tới, ta phải quay lại cầu dược mới xong.

Triệu Đảm hơi yên tâm hơn, nói :

– Đừng lãng phí thời gian và tiền bạc nữa! Tiểu tử đó không cần thuốc men làm gì nữa đâu!

Tiểu Ngọc Nhi hỏi :

– Nếu lỡ ra các ngươi không giết nổi anh ấy, há ta lại chẳng mất công quay trở về Kim Thụ pha cầu được thêm lần nữa?

Triệu Đảm ngơ ngác hỏi :

– Ngươi chẳng đã nói rằng tiểu tử đó đã bị trọng thương mà?

Tiểu Ngọc Nhi đáp :

– Đúng là anh ấy bị trọng thương nằm liệt giường không sao dậy nổi. Nhưng sau khi được Bất đại phu chữa trị đã đỡ rất nhiều.

Triệu Đảm chợt nhớ lần ở đồi Bạch Mã, tiểu tử kia bị bốn năm cao thủ vây sát, tuy mang rất nhiều vết thương vẫn chống trả ngoan cường ngay cả vị Qua bảo chủ vẫn hoàn toàn tráng kiện với kiếm pháp thặng thừa Khấp Huyết Kiếm, chẳng những không làm gì được hắn mà còn bị tiểu tử đó làm trọng thương.

Trương Bát chen lời :

– Cho dù tiểu tử đó có bình phục, nhưng chúng ta có tới năm người thì lo gì không thịt được hắn?

Triệu Đảm có ngoại hiệu là Triệu Hoạt Lý là từ một câu chuyện thảm khốc.

Trước đó người ta biết hắn là chủ nhân của chín cửa hiệu quan tài lớn nhỏ độc quyền kinh doanh mặt hàng này trong ba huyện chín thành xung quanh khu vực Thái Tường phủ tới sáu bảy trăm dặm. Có những người hấp hối vẫn chưa đoạn khí cũng bị hắn sai thủ hạ nhét vào quan tài đem chôn.

Hơn thế nữa trong một cuộc ước đấu trên khu đồi gần phủ Thái Tường, hắn đánh trọng thương một lúc năm người. Điều kỳ quái là đến hôm sau không ai tìm thấy năm tử thi hoặc một người nào sống sót.

Về sau người ta đồn rằng năm người kia đã bị hắn chôn sống.

Danh hiệu Triệu Hoạt Lý nghĩa là Triệu Chôn Sống chính là từ hai chuyện đó mà ra.

Triệu Đảm không phản đối danh hiệu người ta đặt cho mình. Vô luận thế nào, người ta nghe đến ba chữ Triệu Chôn Sống đều kinh hồn bạt vía.

Trên giang hồ phần lớn người ta đều muốn kẻ khác kinh sợ oai danh của mình.

Triệu Đảm cũng là người như vậy.

Danh hiệu đáng sợ hay không thì phải căn cứ vào thực lực mới xác định rõ.

Triệu Đảm đã từng tiếp xúc một lần nên sợ thực lực của Hoàng Phủ Sơn.

Lúc này nghe Trương Bát nói, hắn chỉ trừng mắt nhìn tên thủ hạ với ánh mắt đe dọa.

Trương Bát hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Hắn sợ Triệu Đảm là điều đương nhiên, nhưng không hiểu sao vị chưởng quầy này lại tỏ ra kiêng kỵ một tên tiểu tử bị thương sắp chết như vậy, dù hắn có bình phục một vài phần chăng nữa.

Hắn lại càng không sợ gì Tiểu Ngọc Nhi. Với thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai này, chỉ cần hắn thò tay ra là có thể chộp cứng và bóp nát cánh tay mỹ miều đó…

Triệu Đảm tới gần Tiểu Ngọc Nhi đang bị bốn tên đại hán vây quanh, trầm giọng hỏi :

– Tiểu tử đó trốn ở đâu?

Tiểu Ngọc Nhi hỏi lại :

– Các ngươi nhất định quyết tìm anh ta sao?

Triệu Đảm tức giận quát :

– Hỏi thừa!

Tiểu Ngọc Nhi vẫn bình thản :

– Ta cũng đang muốn tìm chàng!

Triệu Đảm gầm lên :

– Nha đầu đáng chết! Dám trêu chọc vào Triệu gia này! Ta sẽ lột da ngươi!

Trương Bát lên tiếng, nhưng lại hướng sang Triệu Đảm :

– Đại chưởng quầy! Xin ngài hãy đứng một bên thưởng thức, cứ để bốn chúng tôi thịt hắn cũng đủ.

Đôi mắt Triệu Đảm đỏ ngầu, hắn thét lạc cả giọng :

– Ta không muốn để hắn chết ngay mà phải chôn sống nha đầu hỗn lão đó!

Bạch đại đầu tiếp lời :

– Chúng tôi quyết không để lại chưởng quầy phải thất vọng!

Trương Bát trầm giọng bảo hai tên hán tử :

– Các ngươi hãy đi đào hố sẵn đi!

Rồi quay sang Bạch đại đầu :

– Ta và ngươi chuẩn bị!

Hai tên đại hán được lệnh của Trương Bát liền lùi ra cách đó mấy trượng, bắt tay đào hố ngay.

Quả thật chúng đang muốn chôn sống đối phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.