Đọc truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao – Chương 4: Nhiệm vụ nặng nề
Không gian vang lên từng chuỗi âm thanh roàn roạt nghe thật rùng rợn.
Vòng vây càng lúc càng nhỏ dần, ánh kiếm tưởng như chỉ cần hơi duỗi tay ra là chạm phải…
Không còn thấy Qua Trường Giang đâu nữa, xung quanh Hoàng Phủ Sơn chỉ là ánh kiếm chết chóc.
Đột nhiên thân thể đang đứng vững như bàn thạch của Hoàng Phủ Sơn chợt bay vút lên khỏi màn kiếm ảnh.
Đó là chiêu thân pháp tuyệt luân có tên là Yến Tử Đảo Xuyên Vân.
Đồng thời chợt nghe vang lên hai tiếng coong coong cùng ánh vàng lấp loáng.
Màn kiếm ảnh biến mất, hai bóng người xáp vào nhau rồi lại đột ngột tách ra!
Máu!
Máu tươi thấm ướt áo bào, chảy thành dòng xuống đất.
Vai tả của Hoàng Phủ Sơn bị chém rất sâu, còn bàn tay phải chàng lại cầm một chùm râu dính cả mảng da đỏ lòm máu, tất là chòm râu của Qua Trường Giang.
Qua Trường Giang không chỉ bị giật mất chòm râu dính liền cả mảnh da, ngay trên ngực phải của lão ta bị thủng mất một lỗ, từ đó cả máu lẫn bọt tuôn ra.
May cho lão Bảo chủ là ngực bị Kim Thủ chỉ của đối phương quật trúng. Nếu chiêu thức trúng đích thì nhất định yết hầu của lão đã bị đứt.
Cũng nhờ thân pháp lão nhanh, và công lực của Hoàng Phủ Sơn không còn như trước, bởi thế lão thoát chết, chỉ trúng thương ở ngực phải tuy không nhẹ nhưng chưa đến nỗi nguy đến tính mạng.
Hơn nữa lúc đó, thanh kiếm dù đã bị Hoàng Phủ Sơn dùng hai ngọn kim tiêu của Trương Địch đánh gãy, lão vẫn còn kịp dùng đoạn lưỡi kiếm còn lại chém xả vai đối phương.
Sau chiêu đấu chí mạng, Qua Trường Giang lảo đảo lùi lại buông rơi thanh kiếm gãy đưa tay ôm ngực, nhưng máu từ vết thương vẫn không ngừng tuôn chảy.
Với vết chém trên vai rộng toang hoác lòi cả xương, máu loang đỏ cả bộ y phục, khuôn mặt Hoàng Phủ Sơn giật lên từng đợt, cũng đưa tay phải ôm chặt lấy vai.
Trong lúc chàng còn chưa kịp giữ được thân mình cho bình ổn thì chợt thấy trước mặt ánh vàng lóe lên.
Lại thêm ba ngọn kim tiêu bắn thẳng về phía diện môn theo hình chữ phẩm.
Hiển nhiên Tiền Thông Thần Trương Địch lại xuất thủ.
Với tính toán của Trương Địch, tuy tay phải chưa thể cử động nhưng công lực chưa mất bao nhiêu, trong lúc đó Hoàng Phủ Sơn bị trọng thương, bởi thế hắn cho rằng mình nhất định đắc thủ.
Hoàng Phủ Sơn nghiến chặt răng, hơi lách mình sang trái nửa bước, vận hết công lực vào hữu chưởng đánh mạnh ra.
Chỉ nghe keng, phập phập ba tiếng tiếp nhau.
Một mũi kim tiêu bị chấn rơi xuống phiến đá, còn hai mũi khác bị đánh ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc phát đi, cắm ngập vào đùi phải Tiền Thông Thần Trương Địch.
Đúng là gậy ông lại đập lưng ông.
Hai mũi phi tiêu cắm vào mạnh đến nỗi Trương Địch ngã phịch ngay xuống.
Hoàng Phủ Sơn không truy sát.
Không những thế, hai chân chàng run run, phải cố sức lắm mới giữ được thăng bằng.
Hiển nhiên với chiêu tối hậu, chàng đã dùng tận sức lực của mình.
Từ hai cánh tay Hoàng Phủ Sơn, màu vàng dần dần tiêu thất!
Như vậy có nghĩa là chàng không còn khả năng chiến đấu nữa!
Hiển nhiên đối thủ nhận ra ngay được tình hình.
Qua Trường Giang tuy bị trọng thương vào ngực, chòm râu bị giật đứt, cả lớp da lầy nhầy máu thịt, nhưng lại cất tiếng cười độc địa.
Triệu Đảm, Điền Phong thương thế nhẹ hơn cả, mỗi người vẫn còn tả thủ lành lặn đã đứng cả lên, đưa mắt căm hận nhìn Hoàng Phủ Sơn đầy uy hiếp.
Ngay cả Sinh Tử Dương Lương Tâm cũng gượng ngẩng đầu nhìn.
Trừ mấy tên đã chết, còn những ai cử động được đều tiến tới, tiếp tục hình thành thế bao vây.
Hoàng Phủ Sơn mắt nhìn xuống đất.
Lúc này không thể bỏ đi. Hình bóng hai mẹ con Thủy Tiên và Thạch Tú vẫn ám ảnh trong đầu chàng, ngoài ra còn Thạch Trang hiện đã ra sao?
Chàng có nghĩa vụ phải cứu bằng được mẫu tử Thủy Tiên.
Nếu Thạch Trang được Y Tử Nhân Biện Bất Nghi cứu sống, nhất định sẽ hỏi đến thê tử của mình, lúc đó Hoàng Phủ Sơn biết trả lời thế nào?
Song phương cần triển khai một trường quyết chiến tối hậu.
Đột nhiên từ dưới sườn đồi có tiếng vó ngựa, còn nghe rõ cả tiếng roi ngựa vun vút.
Không bao lâu từ sườn đồi xuất hiện một chiếc xe ngựa, trên càng xe là một nữ nhân, tay không ngừng quất ngựa, mắt nhìn vào đấu trường.
Trên xe có một cỗ quan tài không có nắp và cũng không có đáy.
Nữ nhân dừng xe ngay trước Hoàng Phủ Sơn, miệng líu ríu :
– A Sơn ca! Có muốn để Tiểu Ngọc Nhi giết sạch bọn này đi không?
Hoàng Phủ Sơn ngây ra chưa kịp nói gì.
Lúc này bọn Qua Trường Giang lại càng kinh hoảng. Nếu như nữ nhân này là đồng bọn của tiểu tử kia thì nhất định võ công không phải tầm thường.
Tình cảnh trước mắt tất cả những người trong đấu trường đều thụ thương không nhẹ, làm sao có thể đối địch được với nữ nhân đó?
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu nói :
– Việc của tôi không cần cô nương phải can thiệp.
Thiếu nữ tự xưng là Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
– Thôi được, cứ cho là việc của huynh, không can thiệp thì thôi vậy. Nhưng dù sao huynh cũng cần phải trị thương cho lành đã. Đi nào!
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh Hoàng Phủ Sơn, một tay giữ lấy vai phải của chàng, tay kia khẽ đẩy vào lưng, miệng kêu vút một tiếng, đã thấy thân thể của Hoàng Phủ Sơn nằm gọn trong chiếc quan tài.
Sau đó thiếu nữ nhún mình nhảy lên càng xe tung roi đánh vút vào không khí, nhìn qua bọn Qua Trường Giang nói thêm :
– Các ngươi cũng mau về đi, trước hết hãy chữa lành vết thương rồi mình làm gì hãy làm!
Bọn Qua Trường Giang thấy nhẹ cả người.
Đó cũng là điều mà chúng mong mỏi.
Bởi vì chúng hiểu rằng lúc này không thể phản thủ với thiếu nữ kỳ bí kia được.
Đương nhiên nếu chúng không bị thương thì cả hai đừng hòng được ra đi một cách tùy tiện như vậy.
Đưa mắt hằn học nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, Qua Trường Giang giận dữ nói :
– Ngươi chớ hòng sống được lâu nữa. Tiểu tử, ngươi còn chưa cứu được người muốn cứu, sợ gì ngươi không trở lại…
Trên đỉnh đồi tiếng gió xào xạc át đi những lời cuối cùng của lão Bảo chủ.
Tiếng gió thấm đẫm mùi huyết tanh.
Trong tình thế này, cả song phương không bên nào chịu ngừng tay.
Hoàng Phủ Sơn vì chưa làm xong sứ mệnh quyết không chịu thôi.
Qua Trường Giang lại càng không muốn bỏ cuộc. Nhi tử lão không thể chết một cách uổng phí mà không được phục cừu.
Nếu lão không giết được Hoàng Phủ Sơn thì không thể ăn ngon ngủ yên được.
Chiếc xe ngựa ruổi thẳng một mạch tới ba mươi dặm, Tiểu Ngọc Nhi mới dừng xe lại bên đường.
Nàng giắt cây roi ngựa vào càng xe, lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ, hướng vào chiếc quan tài trên thùng xe nói :
– A Sơn ca, gắng ngồi lên để tôi chữa thương cho!
Hoàng Phủ Sơn gắng sức ngồi dậy, gượng cười hỏi :
– Tiểu Ngọc Nhi, làm sao cô tới đó được?
Tiểu Ngọc Nhi cười đáp :
– Huynh nên đoán ra mới phải chớ!
– Có phải Y Tử Nhân bảo cô tới không?
Tiểu Ngọc Nhi tự nhiên cởi áo ngoài Hoàng Phủ Sơn ra, chợt kinh hãi kêu lên :
– A Sơn ca! Huynh bị trúng kiếm sâu quá! Sau lưng còn bị Kim tiền tiêu nữa. Ồ… mũi kim tiền làm bằng thứ vàng ròng đây này!
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
– Vẫn còn một chiếc mắc lại thật… Đúng một lạng đấy. Hãy đưa cho Biện Bất Nghi, coi đó là chi phí trị thương của tôi.
– Biện đại ca không thu dược phí của huynh đâu! Anh ấy cứu sống cho vị đại hán da ngăm đen rồi…
Đại hán da ngăm đen hiển nhiên là Thạch Trang.
Tin tức đó khiến Hoàng Phủ Sơn nhẹ nhõm đi nhiều.
Chàng thở dài nói :
– Như vậy chắc Thạch Trang tỉnh lại đã nói cho Biện lão huynh biết tôi đã làm gì tên Thiếu bảo chủ Khoái Lạc bảo.
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
– Bởi thế Biện đại ca mới tìm tôi bảo cấp tốc tới Bạch Mã trấn ngay. Phải hỏi nhiều nơi mới biết A Sơn ca cùng chúng đánh lộn ở đồi Bạch Mã. May mà…
Hoàng Phủ Sơn ngắt lời :
– May mà tôi chưa chết, đúng không?
Tiểu Ngọc Nhi cười :
– Nếu huynh chết thì muội biết làm thế nào? Còn có Kỳ Quái Đồng Tử nữa…
– Ờ… Kỳ Quái Đồng Tử… đã hai tháng nay tôi chưa gặp hắn. Cô nương biết nguyên tắc của hắn chứ?
– Nguyên tắc ư? Hắn chỉ muốn gặp huynh…
Tới đó chợt vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Phủ Sơn dịu dàng nói :
– Cả thảy có tới năm vết thương, muội đã xức thuốc cả rồi. Bây giờ thì đứng dậy, và cởi quần ra!
Hoàng Phủ Sơn nhớ lại vết thương ở đùi, lúng túng đáp :
– Không… không thể…
Tiểu Ngọc Nhi nghiêm giọng nói :
– Huynh này phiền toái quá! Còn mắc cỡ nữa…
– Cái đó… để sau này tôi tự làm cũng được.
– Không được đâu! Muội thấy miệng vết thương khá lớn, xem quần bị rách một mảng lớn thế này… máu còn tiếp tục chảy đó… Huynh ngại gì chứ!
– Tôi…
– Nào! A Sơn ca, mau cởi ra, đừng để mất thời gian. Huynh biết rằng muội võ nghệ non kém, không thể đánh bại bất cứ tên nào trong bọn quần ma đó…
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu, cười nói :
– Tôi biết cô nương có thể đánh thắng bất cứ ai trong bọn chúng. Hơn nữa chúng không dám đuổi tới đây đâu!
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
– Đúng thế, bởi vì may thay chúng đều bị thương cả. A Sơn ca, nhanh cởi quần ra, trị thương xong chúng ta phải lên đường ngay!
– Không! Sau khi trị thương tôi sẽ ở lại đây…
Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc thốt lên :
– Huynh không thể ở lại được! Vết thương nặng như thế… Nếu Biện đại ca thấy huynh chưa trở về nhất định sẽ mắng muội, làm sao muội chịu được đây? Hơn nữa cỗ quan tài này cũng phải mau đưa về…
Hoàng Phủ Sơn ngập ngừng :
– Bây giờ về gặp Thạch Trang, tôi biết ăn nói thế nào?
– Huynh đừng quên rằng chúng ta còn nhiệm vụ…
– Tôi biết, và không bao giờ quên cả.
Tiểu Ngọc Nhi kiên quyết kéo tụt chiếc quần ngoài Hoàng Phủ Sơn, lập tức phát hiện ra hai vết thương dưới bẹn vẫn còn chảy máu.
Hoàng Phủ Sơn không biết làm sao hơn, đành lật nghiêng người sang để khỏi trông thấy mặt thiếu nữ, để mặc cô ta xử lý vết thương.
Khi Tiểu Ngọc Nhi nặn hết máu ở vết thương, chàng không ghìm được rên lên một tiếng, trán túa mồ hôi.
Tiểu Ngọc Nhi lau mồ hôi cho chàng rồi mới bắt đầu xem xét và trị liệu vết thương.
Hoàng Phủ Sơn từng giết người không ít, những lúc giết người, cánh tay chàng lấp lánh màu vàng khiến địch nhân phải kinh hồn táng đởm.
Nhưng lúc này bàn tay chàng lại mềm mại trông vô lực như bàn tay thiếu nữ.
Tiểu Ngọc Nhi cầm bàn tay mềm mại đó với lòng thương cảm và âu yếm như đối với một đứa trẻ bé bỏng cần được che chở.
Chừng qua thời gian một tuần trà, vết thương đã được xức thuốc và băng lại cẩn thận, y phục cũng mặc hoàn chỉnh.
Hoàng Phủ Sơn sốt ruột giục :
– Đi thôi, Tiểu Ngọc Nhi!
Thiếu nữ hỏi :
– Huynh không ăn gì sao?
– Tôi không ăn được.
– Vậy thì hãy uống đỡ ngụm nước đã!
Nàng cầm bình nước mang theo xe ghé vào miệng Hoàng Phủ Sơn.
Lát sau chiếc xe ngựa lại chuyển động hướng về tiểu trấn Kim Thụ pha, nơi Thạch Trang đang được Biện Bất Nghi chữa trị.
* * * * *
Khi chiếc xe ngựa tới Dược Lý Phố của Y Tử Nhân Biện Bất Nghi thì đã khuya, Thạch Trang đang ngủ say.
Sau khi được chữa trị tỉnh lại, Thạch Trang hết sức nóng lòng muốn gặp Hoàng Phủ Sơn vì tin rằng thê tử của mình đã chết và chỉ Hoàng Phủ Sơn mới có thể trả cho mình mối huyết cừu này.
Hoàng Phủ Sơn ở trên xe cũng ngủ rất say sưa.
Chính tiếng chửi rủa chua ngoa của mụ Vương quả phụ ở hiệu quan tài đối diện khiến chàng tỉnh giấc.
Hoàng Phủ Sơn mở hé mắt, thấy chiếc xe ngựa đã dừng lại trước hiệu dược.
Biện Bất Nghi cười nói với Vương quả phụ đang tru tréo bên kia đường :
– Bà đừng tưởng người này toàn thân bê bết máu mà cho rằng sắp kiếm được mối hời. Biện Bất Nghi ta chuyên trị người đã một chân dưới mộ. Bà cứ chờ mà xem, nếu ta không cứu được người này thì xin thề sẽ đóng cửa bỏ nghề!
Vương quả phụ giấm dẳng :
– Sớm muộn gì lão nương cũng sẽ chứng kiến ngươi đóng cửa giải nghệ cho mà xem! Hừ, tức chết đi được!
Biện Bất Nghi cười hô hô, nhìn theo Vương quả phụ giận dữ phủi đít đi vào hiệu, sau đó mới duỗi tay nâng thốc Hoàng Phủ Sơn lên vào nhà.
Hoàng Phủ Sơn không dám vọng động, chỉ thấp giọng hỏi :
– Biện huynh, Thạch Trang thế nào?
Biện Bất Nghi phản vấn :
– Thế nào? Ngươi hoài nghi y thuật của ta sao?
– Không phải thế! Tiểu đệ tin, chỉ là lo lắng quá nên hỏi thế thôi…
Biện Bất Nghi đưa Hoàng Phủ Sơn vào phòng, Tiểu Ngọc Nhi đi sau đóng cửa lại.
Nàng lo lắng nói với Biện Bất Nghi :
– Biện đại ca, thương thế A Sơn ca nặng lắm, suýt nữa thì bỏ mạng đó!
Biện Bất Nghi đặt Hoàng Phủ Sơn xuống giường, trên giường đối diện cùng phòng, Thạch Trang đang ngủ say.
Hoàng Phủ Sơn chăm chú nhìn Thạch Trang rồi nói :
– Anh ấy tráng kiện như thế, tất sẽ hồi phục rất nhanh.
Biện Bất Nghi cởi y phục Hoàng Phủ Sơn xem xét kỹ các vết thương cuối cùng gật đầu nói :
– Cả thảy gần mười vết thương, trong đó vết kiếm không nhẹ. Ngươi chịu đòn khá đấy.
Hoàng Phủ Sơn cười gượng đáp :
– Đó cũng là bản lĩnh võ học mà!
– Ta xem những kẻ cho ngươi nếm những vết thương này bản lĩnh không phải hạng vừa đâu!
– Quả thật chúng đều không phải hạng vô danh trong võ lâm đâu. Tiểu đệ đã nhận ra rằng Khoái Lạc bảo ở Lâu Phụng sơn hoàn toàn không đơn giản, rất có khả năng quan hệ đến nhiệm vụ của chúng ta.
Biện Bất Nghi biến sắc hỏi :
– Thật vậy sao?
Hoàng Phủ Sơn đáp :
– Khoái Lạc bảo khống chế một khu vực rộng lớn tới bảy trăm dặm vuông, Qua Trường Giang thiết lập nhiều phân đà bí mật.
Tiểu Ngọc Nhi đưa mắt nhìn Biện Bất Nghi, Hoàng Phủ Sơn nói tiếp :
– Ngay cả Vương quả phụ ở hiệu bên kia đường cũng không đơn giản. Cửa hiệu của bà ta cũng là phân đà bí mật của Qua Trường Giang.
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Ta cũng có cảm giác như vậy. Mụ ta đanh đá và ngang ngược lắm, tất phải dựa vào một thế lực nào đó…
Hoàng Phủ Sơn nói :
– Hiệu của Vương quả phụ chính là một bộ phận của Triệu Hoạt Lý ở Thái Tường phủ.
Biện Bất Nghi nhíu mày hỏi :
– Triệu Hoạt Lý ư?
* * * * *
Loạt tiếng gà gáy đầu tiên đánh thức Thạch Trang.
Chàng thợ săn này ngủ rất sớm, cuộc nói chuyện của Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn hồi khuya không làm chàng tỉnh giấc.
Vừa thức dậy, Thạch Trang nhận ngay ra có người nằm ở giường bên cạnh chính là Hoàng Phủ Sơn.
Tuy trong lòng vui mừng vô hạn, nhưng thấy Hoàng Phủ Sơn ngủ say nên Thạch Trang không dám thức chàng dậy, ngoài ra, sau khi quan sát kỹ, Thạch Trang trở nên lo lắng khi nhận ra Hoàng Phủ Sơn đã bị thương, và chỉ nhìn y phục đầy vết máu và sắc mặt nhợt nhạt đủ biết rằng thương thế rất nặng.
Quả thật thương thế trên người Hoàng Phủ Sơn còn nhiều hơn khắp mình Thạch Trang.
Chàng cảm động lẩm bẩm :
– Hoàng Phủ huynh đã vì gia đình ta mà chịu khổ…
Ngay cả việc mình được cứu sống, Thạch Trang dù có nằm mơ cũng không sao tin được.
Sau khi tỉnh lại, chàng liền gọi vợ con. Biện Bất Nghi hỏi lý do gặp nạn, Thạch Trang kể hết mâu thuẫn với Khoái Lạc bảo và việc tên Thiếu bảo chủ Qua Ngọc Hà dẫn theo một bầy lâu la đến gieo rắc tai họa cho gia đình mình thế nào.
Đương nhiên Biện Bất Nghi rất tức giận trước hành vi bất lương của bọn người kia, càng dốc lòng chữa trị cho Thạch Trang.
Sau một ngày không thấy Hoàng Phủ Sơn trở về, Biện Bất Nghi rất sốt ruột, đoán rằng chàng tất đã đến gặp Khoái Lạc bảo chủ và rất có thể đã gặp điều rắc rối, bởi vậy dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Tiểu Ngọc Nhi kể hết sự việc cho nàng và yêu cầu đến Bạch Mã trấn dò xem tin tức.
Trời vừa sáng, chính Tiểu Ngọc Nhi đã tới phòng để xem xét tình hình Hoàng Phủ Sơn.
Sự quan tâm ấy cũng không quá, nhất là đối với Hoàng Phủ Sơn, và nếu ở vào trường hợp người khác, chỉ cần một mũi kim tiền tiêu cũng đủ làm cho mất mạng.
Tiểu Ngọc Nhi đến không lâu thì Hoàng Phủ Sơn tỉnh dậy, nhìn nàng cười hỏi :
– Sao cô nương dậy sớm thế?
Bất giác Tiểu Ngọc Nhi nhìn sang giường Thạch Trang.
Thạch Trang vốn đã dậy từ lâu, nhưng khi vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi vào phòng thì nhắm mắt lại giả vờ còn ngủ say.
Tiểu Ngọc Nhi yên trí rằng Thạch Trang vẫn chưa dậy, liếc xéo Hoàng Phủ Sơn đáp :
– Muội làm sao có thể ngủ được chứ? A Sơn ca, bây giờ cảm thấy thế nào?
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
– Muội quên rằng Biện Bất Nghi là Y Tử Nhân, ngay cả người chết còn cứu sống lại được huống chi ta vẫn còn sống?
– A Sơn ca, lúc đó muội định xuất thủ giết hết lũ bất lương đó, sao huynh không cho?
– Nếu muội lúc đó xuất thủ tất hỏng việc. Ta cần phải khai thác một số tin tức từ chúng.
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
– Huynh cho rằng bọn này có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta ư?
– Rất có khả năng đó!
Tiểu Ngọc Nhi thở dài :
– Chúng ta đã cất công tìm kiếm ba năm mà vẫn chưa có kết quả gì… Ai!
Hoàng Phủ Sơn buông lời an ủi :
– Muội đừng buồn. Sau khi ta hồi phục tìm vợ con Thạch Trang về xong là tiến hành ngay.
Tiểu Ngọc Nhi lộ vẻ lo lắng :
– Huynh cứ xông pha vào hiểm cảnh bất chấp mạng sống của mình. Hãy nhớ rằng sắp tới không kém mạo hiểm so với vừa rồi đâu. Không những Qua Trường Giang có nhiều thế lực mà hắn còn rất giảo hoạt.
– Nhưng muội cũng biết đấy, đối với mẹ con Thủy Tiên thì chỉ còn ta là mối hy vọng duy nhất…
Bỗng nhiên Thạch Trang chồm dậy hỏi to :
– Hoàng Phủ huynh nói sao? Có phải Thủy Tiên và Tú nhi đã bị…
Cả Hoàng Phủ Sơn lẫn Tiểu Ngọc Nhi cùng hốt hoảng im bặt.
Thạch Trang sốt ruột hỏi dồn :
– Họ thế nào rồi? Xin Hoàng Phủ huynh…
Tiểu Ngọc Nhi đến bên Thạch Trang nhẹ nhàng ấn chàng nằm xuống, dịu giọng :
– Đừng xúc động quá, không lợi cho vết thương đâu!
Đột nhiên Thạch Trang thổ ra một búng máu đen, mặt tái nhợt đi, đầu cố ngẩng lên nhưng bị Tiểu Ngọc Nhi dùng sức giữ lại đành nằm yên, thở hổn hển nói :
– Hoàng Phủ huynh, xin hãy nói… Thủy Tiên tội nghiệp của tôi… Hài tử đáng thương…
Hoàng Phủ Sơn nói :
– Thạch huynh đừng lo, và trước hết xin hãy giữ mình… Trước mắt tuy tiểu đệ còn chưa biết hai mẹ con tẩu tẩu bị giam giữ ở đâu nhưng chắc rằng chúng chưa dám hại đến tính mạng. Hơn nữa…
Thạch Trang nghiến răng nói :
– Không! Vết thương của tôi… đã lành rồi… Tôi sẽ tự tìm Khoái Lạc bảo… cùng tên họ Qua…
Hoàng Phủ Sơn cất giọng ôn tồn :
– Thạch huynh cứ yên tâm, xin để tiểu đệ gánh vác trách nhiệm này. Trước mắt Thạch huynh phải trị thương cho bình phục đã. Với thương thế như bây giờ mà tức giận hoặc có những hành động quá khích là chỉ hy sinh vô ích. Hãy hiểu rằng chị ấy và A Tú không thể sống thiếu huynh!
Thạch Trang lắc đầu :
– Nhưng tôi là một nam nhân, thế mà ngay cả vợ con mình còn không bảo vệ được…
– Thạch huynh nên nhớ rằng địch nhân không những hung tàn mà còn có thế lực rất lớn. Một mình huynh không phải là đối thủ của chúng.
Thạch Trang nghẹn ngào nói :
– Hoàng Phủ huynh đã hai phen vì gia đình Thạch Trang này mà dốc sức đến nỗi thân mang trọng thương… Tôi đã gây liên lụy tới huynh…
Hoàng Phủ Sơn gạt đi :
– Thực ra tiểu đệ nên cảm ơn huynh mới đúng. Nhờ việc của Thạch huynh nên mới lộ được mặt bọn người hung ác mà tiểu đệ đã tìm suốt ba năm nay.
Thạch Trang quan tâm hỏi :
– Chúng đã gây nên chuyện gì vậy?
Tiểu Ngọc Nhi cười chen lời :
– Thạch huynh cứ việc dưỡng thương cho bình phục đã. Nói như vậy là nhiều rồi!
Hoàng Phủ Sơn tiếp :
– Thạch huynh cứ yên tâm. Sau khi chúng ta trị thương xong sẽ cùng đứng chung một trận tuyến.
Thạch Trang nghe thế bụng mừng thầm không nói gì nữa.
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
– Hai người hãy ngủ đi một lúc, để tiểu muội đến xem Biện đại ca đã dậy chưa.
Hoàng Phủ Sơn dặn :
– Tiểu Ngọc, hãy nói với Biện Bất Nghi rằng ta không thể nằm đây lâu quá, chỉ hạn trong ba ngày thôi!
Tiểu Ngọc Nhi liếc xéo chàng bảo :
– Hừ! Trong đời làm gì có bệnh nhân lại ra kỳ hạn cho thầy thuốc bao giờ đâu vậy chứ?
Hoàng Phủ Sơn quả quyết :
– Dù lành hay không thì sau ba ngày ta nhất định phải đi!
Tiểu Ngọc Nhi đành gật đầu :
– Thôi được! Tiểu muội sẽ đem yêu cầu đó đề xuất với Y Tử Nhân!
Quay ra tới cửa phòng, nàng còn quay lại nói :
– A Sơn ca, muội muốn cầu huynh một việc!
– Việc gì?
– Huynh hãy nói với Biện đại ca cứ để tiểu muội ở lại đừng đuổi đi. Có muội giúp một tay, trong ba ngày tới hai người nhất định mau bình phục hơn.
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
– Nếu được thế thì còn gì bằng!
– A Sơn ca nhớ nhé!
– Nhưng được hay không thì còn chờ sự đồng ý của Biện Bất Nghi đã!
Tiểu Ngọc Nhi nhoẻn cười, biến mất sau cánh cửa.
Hoàng Phủ Sơn nhìn theo lòng đầy ngọt ngào và cảm mến.
Chàng chợt nghĩ đến Tiểu Tước Nhi.
Hai người đều xinh đẹp lại cùng là người trong Bách Linh cương của Vu lão lão. So với Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Tước Nhi bé hơn một tuổi, năm nay vừa mười chín.
Hoàng Phủ Sơn cũng là người của Bách Linh cương.
Trong võ lâm không ai biết tới Bách Linh cương.
Trái lại trên võ lâm phát sinh ra sự việc gì thì môn phái này lập tức biết ngay.
* * * * *
Ba năm trước một vụ huyết án làm chấn động cả võ lâm.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ nhân mạng của Mai Hoa sơn trang ở giáp giới hai phủ Thái Tường và Thuận Thiên gồm bảy mươi hai người cả nam nữ lão ấu đều bị giết sạch trong một đêm.
Bấy giờ ngay trước đại sảnh Mai Hoa sơn trang máu đọng thành vũng lớn chảy tận ra đại môn như một con suối huyết.
Trang chủ Mai Hoa sơn trang lúc đó là Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đại, tuy niên kỷ chưa cao nhưng đã thoái ẩn giang hồ mười năm, không ngờ gặp thảm họa bi thương như vậy.
Vụ huyết án được thực hiện hết sức nhanh gọn và bí mật, không ai điều tra được hung thủ.
Trong sơn trang có tới bảy vị võ sư cùng Trang chủ Kha Phương Đạt trở thành thế lực không nhỏ, vậy mà tất cả đều bị giết sạch, hung thủ không để lại chút dấu vết nào.
Trên giang hồ không ít nhân vật chính nghĩa đã cất công truy tìm thủ phạm.
Cả huyện quan hai phủ Thái Tường và Thuận Thiên cũng dốc sức điều tra nhưng kẻ gây án chỉ như viên sỏi mất dấu giữa biển sóng!
Lâu dần vụ huyết án thảm khốc dần bị lãng quên.
Chỉ có Vu lão lão là chưa quên. Lão nhân tính tình thường cố chấp, tuy đã ba năm trôi qua nhưng vẫn kiên quyết truy tìm thủ phạm vụ huyết án năm xưa.
Nhưng trên giang hồ rất ít người biết đến Vu lão lão, cũng như Bách Linh cương.
Bởi thế càng ít ai ngờ rằng còn một bà lão chẳng có danh tiếng gì vẫn tiếp tục điều tra vụ án ba năm trước của Mai Hoa sơn trang.
Hoàng Phủ Sơn đã gần ba năm chưa trở về Bách Linh cương được Vu lão lão phái tới đây không ngoài mục đích trên.
Y Tử Nhân dời đến Kim Thụ pha có lẽ vì y đã phát hiện ra manh mối gì đó ở đây.
Ngay cả Tiểu Ngọc Nhi cũng được phái đến, như vậy Bách Linh cương gần như đã dốc toàn lực.
* * * * *
Tiểu Ngọc Nhi bắt gặp Biện Bất Nghi trước phòng khách liền nói :
– A Sơn cả và Thạch Trang đã tỉnh dậy rồi, có lẽ nên cho họ ăn gì đó.
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Ta sẽ mang gì cho họ ăn.
Hai người vào phòng trong, Biện Bất Nghi chợt cười hỏi :
– Tiểu Ngọc, cô có sợ quỷ không?
Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên nói :
– Quỷ ở đâu chứ?
– Đương nhiên là không phải ở đây rồi!
Tiểu Ngọc Nhi rụt rè nói :
– Thật ra muội cũng hơi sợ…
– Thì thôi vậy! Cô nên quay về đi!
Tiểu Ngọc Nhi vội vã lắc đầu :
– Không! Muội muốn ở lại đây!
– Cô ở lại làm gì chứ?
– Muội sẽ phục vụ cho A Sơn ca!
– A Sơn cần gì có người phục vụ chứ? Có ta đây chưa đủ sao?
Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày hỏi :
– Có phải vì tiểu muội sợ quỷ mà đại ca muốn đuổi muội về không?
Biện Bất Nghi thừa nhận :
– Tiểu Tước Nhi can đảm hơn, cô ấy nhất định không sợ quỷ.
– Vì sao đại ca biết nó không sợ?
– Ta biết có lần Tiểu Tước Nhi đã tới Mai Hoa sơn trang vào lúc đêm khuya, chứng tỏ nó không sợ quỷ.
Tiểu Ngọc Nhi cười phản bác :
– Lần ấy đi những ba người, đương nhiên là nó không sợ là phải. Có A Sơn bên cạnh thì có gì phải sợ nữa?
Biện Bất Nghi vẫn lắc đầu :
– Nhưng thế nào cô cũng phải quay lại, ta sẽ bảo Tiểu Tước Nhi đến đây…
– Nếu đại ca không đuổi muội, muội xin thề sẽ không sợ!
Biện Bất Nghi cười khổ nói :
– Nha đầu này… đành chịu cô thôi. Chỉ e sau này cô sẽ hối đó.
– Chỉ cần được ở bên cạnh A Sơn ca, muội không bao giờ hối hận đâu!
Biện Bất Nghi hỏi :
– Cô yêu Hoàng Phủ Sơn thật sao?
Tiểu Ngọc Nhi hơi đỏ mặt, nhưng rắn rỏi trả lời :
– Muội không phủ nhận!
– Nhưng ta lại thấy rằng Hoàng Phủ Sơn đối với cô và Tiểu Tước Nhi chỉ như huynh muội thôi.
– Vì chúng tôi từ nhỏ đã được Vu lão lão đưa về nuôi dưỡng…
– Nhưng… Hoàng Phủ Sơn năm nay đã…
Y bấm đốt ngón tay tính tuổi của Hoàng Phủ Sơn bao nhiêu thì Tiểu Ngọc Nhi đã cười và nói :
– Năm nay A Sơn ca hai mươi bảy tuổi, nếu tính chính xác ra thì hai mươi bảy năm ba tháng mười một ngày!
Biện Bất Nghi cũng cười to :
– Quan tâm như thế, có lẽ chỉ có cô thôi!
– Tiểu Tước còn hiểu rõ hơn muội nữa kia! Ngay cả trên mình Sơn ca có mấy nốt ruồi nó cũng biết.
– Cả hai cô đều yêu Hoàng Phủ Sơn hay sao?
– Muội đã thừa nhận như thế rồi mà!
Nàng nói một cách hết sức tự nhiên khiến Biện Bất Nghi cũng thấy cảm động.
Hai người không nói thêm về chuyện đó nữa, lát sau Biện Bất Nghi thay đổi đề tài :
– Hoàng Phủ Sơn mới phát hiện được ở đồi Bạch Mã một chuyện rất quan trọng. Ta muốn nhân lúc hắn còn dưỡng thương định đi chứng thực một chuyến… cô sẽ đi với ta…
– Đi đâu?
– Đến Mai Hoa sơn trang!
Tiểu Ngọc Nhi mở to mắt hỏi :
– Mai Hoa sơn trang?
– Không sai! Nơi đó quả là lắm quỷ…
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng nói :
– Chẳng những chỉ có trong Mai Hoa sơn trang mà ngay cả phạm vi quanh đó cũng đầy tử khí. Người ta bảo rằng vì chưa tìm được hung thủ nên vụ án chứ thể kết thúc, vì vậy mà quan phủ cứ để tử thi trong các phòng không cho chôn. Quả là đáng sợ… Khắp nơi đều đồn đại ma quỷ hiện hồn đi khắp nơi, ba năm nay không ai dám lai vãng quanh khu vực đó…
– Cô sợ ư?
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
– Muội không phủ nhận.
– Nếu vậy thì cô phải về thôi.
– Đại ca muốn gọi Tiểu Tước Nhi đến đây thay cho muội ư?
– Không sai!
Gã liếc nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói thêm :
– Không những ta tìm Tiểu Tước đến dây mà còn để cô ta túc trực bên Hoàng Phủ Sơn cho đến khi hắn đi được.
Tiểu Ngọc Nhi cắn môi một lúc rồi hậm hực nói :
– Tôi quên mất việc này. A Sơn ca muốn tôi báo lại với đại ca rằng ba ngày nữa anh ấy phải đi.
Biện Bất Nghi khinh khỉnh nói :
– Mười ngày sau mà có thể đi lại được đã khá lắm rồi!
– Nhưng vị da đen Thạch Trang sốt ruột lắm, sợ không chịu nổi.
– Hắn còn nặng hơn, ít nhất phải mất một tháng.
Tiểu Ngọc Nhi ngập ngừng :
– Thế nhưng… chỉ sợ A Sơn ca nhất định muốn đi.
Biện Bất Nghi nói với vẻ tin tưởng :
– A Sơn sẽ không đi đâu! Sau khi ta cho hắn biết kế hoạch hắn sẽ không đòi đi nữa.
Tiểu Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười.
Nụ cười nàng thật xinh tươi với hai lúm đồng tiền bên má và hàm răng trắng như ngọc trông đến là quyến rũ!
– Đại ca có thể nói cho muội biết trước không?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Không được! Nếu nói cho cô biết tất cô sẽ không dám đi nữa.
Tiểu Ngọc Nhi chợt nghiêm giọng :
– Biện đại ca đừng xem thường Tiểu Ngọc! Tôi nhất định sẽ đi Mai Hoa sơn trang cho đại ca xem!
– Cô sẽ không hối hận chứ?
– Tuyệt đối không!
Biện Bất Nghi vuốt râu cười nói :
– Ai chẳng biết tình yêu có sức mạnh phi thường? Chỉ sợ làm thế có gì không phải…
Tiểu Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn nói :
– Nghĩa là sao?
Biện Bất Nghi đáp :
– Tiểu tử Hoàng Phủ Sơn nếu biết được tất sẽ trách ta.
– Nhưng muội chỉ muốn anh ấy được yên tĩnh chứ có ý đồ gì đâu?
– Ờ… Quả thật nếu có hoàn thành việc này thì A Sơn sẽ rất vui đấy!
– Nhưng đại ca còn chưa nói cho muội biết chúng ta đến Mai Hoa sơn trang làm gì…
Biện Bất Nghi nói :
– Đến đó xem quan tài!
Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi :
– Quan tài thì có gì đáng xem chứ?
Biện Bất Nghi thản nhiên đáp :
– Không những chúng ta đến xem quan tài mà khi cần còn giả làm ma nữa!
– Giả làm ma?
Biện Bất Nghi cười khanh khách đáp :
– Không sai! Cần phải thế!
Tiểu Ngọc Nhi không hiểu, hỏi tiếp :
– Nhưng để làm gì mới được?
– Này Tiểu Ngọc! Ta không tin trên đời này có ma quỷ. Còn cô có tin không?
– Muội tin một phần!
– Tin một phần là thế nào?
– Nếu trên đời này không có ma quỷ thì sao người ta đồn rằng có? Trái lại nếu có thì sao không ai thấy bao giờ?
Biện Bất Nghi cười nói :
– Vì thế ta mới nói rằng lúc cần thì phải giả làm ma quỷ. Nếu như có gặp quỷ thật, đã là ma thì còn sợ gì con ma khác? Nếu lúc đó gặp kẻ cũng làm giả ma quỷ như chúng ta thì nhất định chúng phải sợ đến chết khiếp.
Tiểu Ngọc Nhi thích chí cười khanh khách.
* * * * *
Cửa Trường An dược hiệu vốn là một chiếc quan tài không nắp không đáy, ai muốn vào phải chui vào trong chiếc quan tài dựng đứng đó, nhưng hôm nay có đủ cả nắp và đáy, thêm nữa trên nắp còn dán một tờ giấy to viết :
– Thầy thuốc đi vắng, bệnh nhân lúc khác hãy đến.
Chiếc quan tài dựng đứng có cả nắp lẫn đáy nghĩa là đóng cửa. Ngoài ra còn giải thích thêm như vậy là quá rõ.
Người ta còn kháo nhau rằng quan tài đậy nắp cẩn thận như vậy không có nghĩa là Y Tử Nhân nữa mà người đã chết không thể sống lại.
Quan tài đóng nắp, tức nội bất xuất, ngoại bất nhập nhưng bên trong ít nhất còn có Hoàng Phủ Sơn và Thạch Trang cùng hai tên phụ việc của Biện Bất Nghi phục vụ hai người bệnh.
Sắp đặt như vậy, Biện Bất Nghi cảm thấy yên tâm.
Tiểu Ngọc Nhi cũng yên tâm, vì hai tên phụ việc đó cũng là người của Bách Linh cương, môn hạ của Vu lão lão.
* * * * *
Mười năm trước, Mai Hoa sơn trang hùng bá một phương trong giang hồ.
Trang chủ Thiên Diện Thái Tuế Kha Phương Đạt là nhân vật rất nổi danh trong hắc bạch lưỡng đạo.
Mới năm mươi tuổi, Thiên Diện Thái Tuế đã gác đao quy ẩn, không ngờ chỉ sau mười năm mắc phải đại họa diệt môn.
Chuyện đó thoạt tiên không một người nào dám tin. Nhưng sự thật hơn tất cả mọi suy đoán, Mai Hoa sơn trang chỉ trong một đêm bị tận diệt, ngay cả gà chó cũng không lưu.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là không ít cao thủ giang hồ cả hắc bạch đạo cùng với quan nha hai phủ Thái Tường và Thuận Thiên cố công truy tìm hung thủ nhưng không có kết quả, thậm chí suốt ba năm chưa ai tìm ra manh mối nào.
Thời gian qua đi, vụ huyết án đó cũng dần nguôi ngoai. Hào kiệt các phương lúc đầu hăm dở truy tìm hung thủ cũng dần dà thoái chí. Quanh khu vực Mai Hoa sơn trang mười dặm hầu như không thấy nhân ảnh.
Người ta đồn rằng Mai Hoa sơn trang và phụ cận ma quỷ xuất hiện rất nhiều. Từ canh hai cho tới tận canh năm luôn luôn vang lên tiếng than khóc của oan hồn.
Quả thật không những người yếu bóng vía mà thường nhân cũng không dám đặt chân vào đó.
Vừa chớm sang đông có hai nhân ảnh tiến về phía Mai Hoa sơn trang.
Nếu đó là người thì hai nhân vật đó gan mật không nhỏ!
Dưới ánh trăng nhàn nhạt và trong tiếng gió não nùng, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma.
Trời se lạnh.
Sương xuống sớm.
Mới canh hai mà khắp nơi đã phủ sương bàng bạc.
Người đi trước dáng cao hơn dừng lại bảo người đi sau lưng mình :
– Ta hỏi cô thêm một lần cuối cùng. Nếu sợ sau này hối hận thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp.
Người mảnh dẻ đi sau trả lời quả quyết :
– Muội không hối hận!
Thì ra đó là một nam một nữ, có thể đoán rằng là Biện Bất Nghi và Tiểu Ngọc Nhi.
Biện Bất Nghi tán thưởng :
– Quả thật ái tình có sức mạnh vô biên!
Lời nghe ra thật văn vẻ, chẳng hợp với một kẻ chuyên tiếp xúc với tử thi hoặc hạng thập tử nhất sinh chút nào!
– Tiểu Ngọc Nhi thản nhiên nói :
– Muội yêu A Sơn ca!
Biện Bất Nghi chợt trở nên cao hứng :
– Nếu lần được manh mối, ta sẽ vận động Hoàng Phủ Sơn lấy cô làm vợ.
Tuy vậy Tiểu Ngọc Nhi lại không cao hứng được như thế, vì nàng biết rõ Hoàng Phủ Sơn đối với mình chỉ là tình huynh muội đơn thuần, cũng như đối với Tiểu Tước Nhi vậy thôi.
Nàng còn hiểu rằng biến tình huynh muội thành tình luyến ái là việc hoàn toàn không dễ.
Nên chỉ thở dài nói :
– Chỉ cần A Sơn ca yêu muội là quá đủ rồi!
– Ta biết bây giờ Hoàng Phủ Sơn đang yêu cô mà!
Tiểu Ngọc Nhi mặt buồn thiu, nhưng trong lòng không phải không có tia hy vọng.
– Không… chàng hiện tại còn chưa…
Biện Bất Nghi ngạc nhiên hỏi :
– Theo ta thấy thì hắn chỉ coi hai cô như em gái thôi mà? À… ta hiểu rồi! Có phải cô hy vọng tình cảm đó cải biến thành tình luyến ái…
– Biện đại ca sẽ giúp muội chứ?
– Đương nhiên!
Tiểu Ngọc Nhi mừng rơn, vội nói :
– Muội biết, vì thế mới cùng đại ca tới đây, mặc dù rất sợ. Nhưng muội sẽ chịu được và nghe theo mọi yêu cầu của đại ca.
– Cô làm thế là đúng đấy.
Tiểu Ngọc Nhi chỉ vào một khu rừng thông trước mắt nói :
– Sắp tới Mai Hoa sơn trang rồi, Biện đại ca bảo muội phải làm gì?
Biện Bất Nghi lấy ra hai túi vải đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho Tiểu Ngọc Nhi bộ y phục và vài thứ khác nói :
– Chúng ta trước hết phải biến thành ma đã!
Tiểu Ngọc Nhi phụng phịu :
– Người không làm, lại đi làm ma quỷ!
Biện Bất Nghi hỏi :
– Tiểu Ngọc, cô biết trên đời thứ gì là đáng sợ nhất không?
Tiểu Ngọc Nhi đáp :
– Là quỷ chứ gì? Bây giờ thì muội thấy sợ…
Biện Bất Nghi cười nói :
– Cô sai lầm lớn đấy!
Tiểu Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi :
– Sao lại thế? Chẳng lẽ còn có thứ còn đáng sợ hơn ma quỷ? Vật gì vậy?
Biện Bất Nghi đáp :
– Chính là người! Trên đời chỉ có con người mới thật đáng sợ nhất.
Y dùng lời lẽ thật cay độc, giọng nói nghiêm nghị, làm như đang căm hận con người tận xương tủy, mặc dù chính y cũng là người.
Tiểu Ngọc Nhi hỏi :
– Vì sao con người đáng sợ nhất?
– Rất đơn giản. Bởi vì con người có trái tim thường thay đổi. Không bao giờ cô hiểu hết tâm ý người khác. Tục ngữ có câu rằng: “Lòng người nham hiểm khó lường”…
– Chỉ vì lòng người khó lường mà đại ca bảo con người đáng sợ nhất hay sao?
– Vì lòng khó lường nên chứa đựng biết bao gian trá hiểm ác.
Tiểu Ngọc Nhi cười nói :
– Xem ra Biện đại ca đã mâu thuẫn lời chính mình, bởi vì nghề của đại ca là trị bệnh cứu người.
– Nhưng ta không chữa trị cho người ác.
Bấy giờ họ đã đi vào khu rừng tùng, tiếp đến là vườn hoa mai, thấp thoáng những mái lầu cong, tường đỏ ngói xanh còn giữ lại nét hoa lệ trước đây nhưng tất cả im lìm như những ngôi nhà mồ.
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy rờn rợn, bất giác dừng lại.
– Cô sợ ư?
Tiểu Ngọc Nhi thú nhận :
– Quả thật có cái gì đó rất đáng sợ.
– Vậy thì hãy nghĩ đến ái tình, nó sẽ giúp cô tăng thêm can đảm…
– Tiếc rằng bên cạnh muội là Biện đại ca, nếu là A Sơn ca thì muội nhất định không sợ gì cả.
– Nào, chúng ta hóa trang nhanh lên rồi thâm nhập vào sơn trang.
Họ liền dừng lại trong một lùm cây.
Lát sau Biện Bất Nghi đã hóa trang xong.
Tiểu Ngọc Nhi thấy Biện đại ca đã biến thành một thứ quái vật vô cùng đáng sợ với mái tóc bù xù che lấp gần hết khuôn mặt, chiếc áo màu đen thùng thình với hai ống tay chấm đất.
Tiểu Ngọc Nhi sợ đến phát run.
Tuy nhiên nàng tưởng tượng rằng quỷ tất phải có bộ mặt trắng toát không có chút huyết sắc nào. Người đã chết sao còn có máu?
Biện Bất Nghi vẫy tay bảo :
– Tiểu Ngọc Nhi lại gần đây, ta sẽ giúp cô hóa trang.
Tiểu Ngọc Nhi cười hỏi :
– Nhưng đại ca đã thấy quỷ bao giờ đâu?
– Ta chỉ nghe người ta nói. Hơn nữa, quỷ chỉ là do óc tưởng tượng mà có, đó là những gì đáng sợ nhất mà con người nghĩ ra được. Cứ việc căn cứ vào đó mà làm…
– Còn hành động thế nào?
– Không được nói tiếng nào. Người chết không còn khí huyết vì thế không thể phát ra âm thanh được. Bởi thế chỉ cần nói một tiếng tất sẽ bị lộ là giả mạo ngay.
– Nhưng tại sao người ta lại nói quỷ khóc?
– Ta cho rằng đó là tiếng đồn hư huyễn, cũng có thể là những âm thanh tự nhiên như tiếng gió thổi vào hốc đá hay cành cây nào đó, không ngoại trừ trường hợp con người giả làm ra để hù dọa người khác.
Tiểu Ngọc Nhi gật đầu :
– Giải thích như vậy xem ra có lý.
Giọng Biện Bất Nghi đầy tự mãn :
– Đương nhiên có lý rồi!
Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng :
– Biện đại ca xem ra hiểu biết nhiều về loài quỷ thật!
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Không, đúng ra là do ta hiểu rõ con người. Bởi vì quỷ là ảo ảnh, là sản phẩm của óc tưởng tượng chứ không có thật.
– Nhưng người chết là có thật, và cũng có sự linh thiêng…
– Nếu đã linh thiêng thì không ai hiện ra những hình thù quái dị đó để dọa người.
– Thôi được! Đại ca bảo muội phải hóa trang thế nào?
– Cứ xem ta đây!
Lát sau Tiểu Ngọc Nhi cũng có vẻ ngoài như Biện Bất Nghi, thậm chí còn dễ sợ hơn.
Hóa trang xong, Biện Bất Nghi còn dặn dò :
– Bây giờ hành động thế này!
Nói xong y nhún mình lướt đi mấy bước, thân pháp quả là huyền diệu.
Tiểu Ngọc Nhi cười hỏi :
– Thanh Đình Điểm Thủy?
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Đúng thế. Khi cử động hai chân không được bước riêng biệt từng bước như bình thường mà tiến hành đồng thời, lướt chân thật nhẹ. Bây giờ chúng ta chia thành hai hướng đi vào trong. Cô đi thẳng vào cổng chính, còn ta theo lối cửa hậu.
Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi :
– Vì sao chúng ta không cùng đi?
– Tiểu Ngọc, chúng ta đến với mục đích tra xét chứ không phải viếng thăm, vì thế chia làm hai tiện lợi cho công việc hơn.
– Thôi được. Nhưng nếu có chuyện gì thì đại ca phải giải thích cho Đại lão lão đấy!
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Cô yên tâm đi! Đại lão lão phái cô tới đây tức là lão nhân gia đã phó thác cô cho ta rồi đấy!
Hai người không nói gì thêm, cứ nhún cả hai chân từng bước dài như đang bay về phía Mai Hoa sơn trang.
Chỉ cần nhìn thân pháp huyền diệu của Tiểu Ngọc Nhi cũng biết võ công của nàng cũng không phải hạng tầm thường.
Xuất hiện trước trang môn không một tiếng động, Tiểu Ngọc Nhi với hình thù quái dị dừng lại bất động, lướt mắt nhìn hai bên và quan sát bên trong.