Đọc truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao – Chương 22: Hỗn chiến ở Lão long đàm
Gian lương đình lửa cháy ngùn ngụt nhưng không ai la lên để cứu hỏa vì gian nhà dựng biệt lập ở hậu viện, lại nằm trong Cửu Cung đại mê trận hiện đang trong tầm tên đạn tơi bời, ai hơi đâu xông vào chết uổng?
Giữa lúc đó có mấy tiếng la thất thanh rồi tên bắn vào trận rời rạc dần.
Tiếp đó có tiếng người gọi to :
– Vưu huynh, Bộc huynh! Mau nhảy ra ngoài tường!
Đó là giọng nói của Biện Bất Nghi!
Đương nhiên Hoàng Phủ Sơn cũng xông vào trận. Chàng dùng đá nhỏ làm ám khí, bắn không thương tiếc vào bọn cung thủ mai phục xung quanh hậu viện.
Đó là kế hoạch của Biện Bất Nghi.
Lần trước y đã dùng cách đó để khống chế bọn cung thủ giải nguy cho Hoàng Phủ Sơn nên chàng mới bình yên ra khỏi mê trận.
Nhưng lần trước còn khó khăn hơn. Hiện tại do Vưu Tam Lang đốt ngôi lều cháy rừng rực nên bọn cung thủ mai phục xung quanh đều lộ diện càng làm cho mỗi viên đá của Hoàng Phủ Sơn đều ném trúng đích!
Lúc này cả Bộc Phu cũng trấn định lại.
Vưu Tam Lang hiểu ra có người chi viện, lập tức kêu Bộc Phu nhằm chỗ tường viện gần nhất nhảy ra.
Nghe tiếng Qua Trường Giang quát lên đầy tức giận :
– Mau chặn chúng lại!
Tất cả nhân mã của Khoái Lạc bảo đều xuất trận!
Qua Trường Giang phi thân nhảy ra khỏi tường viện trước tiên. Tổng quản Tề Trường Chinh bám theo Bảo chủ như hình với bóng.
Tiếp đó là Điền Phong, Trương Địch, Kim Bất Hoán, cả Triệu Đảm đang bị thương cũng không chịu bỏ cuộc.
Sau những cao thủ này là tám tên hắc y hán tử võ công thuộc hàng nhị lưu, rầm rập đuổi theo qua sông đào về hướng ngọn đồi sau bảo.
Nếu nói rằng Qua Trường Giang truy sát Vưu Tam Lang và Bộc Phu là cách nghĩ rất sai lầm.
Bởi vì mục đích chủ yếu và duy nhất của lão Bảo chủ chính là thanh Kim kiếm của vị Long Môn bảo chủ Âm Trường Sinh. Chẳng qua hai người kia chỉ là nạn nhân vì liên quan đến thanh Kim kiếm đó mà thôi.
Mọi trở lực ngăn cản không cho Qua Trường Giang đạt đến mục đích đều phải bị tiêu diệt!
Nếu có thanh Kim kiếm trong tay cùng Khấp huyết kiếm, lúc đó thiên hạ võ lâm có ai dám nhìn thẳng vào mặt vị Khoái Lạc bảo chủ đầy uy danh nữa?
Năm xưa để tranh đoạt hai vật chí bảo của Âm Trường Sinh mà biết bao người phải bỏ mạng.
Hai vật chí bảo ấy, một là Kim kiếm hay Đoạn Lưu kiếm, vật thứ hai gọi là Long giác lạt.
Bây giờ Kim kiếm xuất hiện ngay trong tầm tay, đời nào Qua Trường Giang chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó?
Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn dìu Vưu Tam Lang và Bộc Phu đi sâu vào rừng. Họ hiểu rằng hai người bị trúng nhiều mũi tên, tuy chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng nhưng trong tình hình bị Khoái Lạc bảo dốc hết nhân mã truy sát, việc an toàn thoát khỏi tay chúng là vấn đề chẳng dễ dàng.
Hoàng Phủ Sơn dìu Bộc Phu, vừa đi vừa hỏi :
– Làm sao hai vị để xảy ra nông nổi này? Muốn tới Khoái Lạc bảo phải tính toán suy xét thật kỹ trước. Nên biết Qua Trường Giang chẳng phải là nhân vật dễ đố phó đâu.
Bộc Phu nói :
– Tên họ Qua hình như là người của Bạch Liên giáo, bày ra mê hồn trận để hại người. Lão tử ta sau này chẳng khi nào sa vào ma trận ấy nữa đâu!
Phía sau Vưu Tam Lang góp lời :
– Hoàng Phủ lão đệ! Qua Trường Giang bảo ta cắt lấy đầu ngươi để đổi lấy nhi nữ ta.
Hừ! Ta đời nào mắc lừa chúng chứ!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
– Ông có ý định cắt lấy đầu tôi không?
Vưu Tam Lang kêu lên :
– Sao lão đệ lại hỏi câu đó? Người trong giang hồ phải lấy nghĩa làm đầu. Vưu Tam Lang này há có thể hạ thủ đối với người đã từng cứu mạng mình? Trở mặt với ân nhân còn được coi là người nữa không?
Biện Bất Nghi hỏi :
– Vậy thì các ngươi chạy vào Khoái Lạc bảo làm gì?
Vưu Tam Lang cười khùng khục đáp :
– Ta cắt một cái đầu heo xách đi. Thế nhưng hắn cũng lừa ta, đưa ra một cô nương giả dạng nhi nữ ta, mang đến nhử huynh đệ ta vào mê trận. Mẹ nó! Suýt nữa thì bị hắn lừa…
Hoàng Phủ Sơn nói :
– Qua Trường Giang đã hãm hai vị vào Cửu Cung đại mê trận thì đời nào chịu thả ra nữa?
Vưu Tam Lang nghiến răng hằn học :
– Món nợ đó phải được trả sòng phẳng. Lão trộm ta với tên họ Qua sẽ không cùng đứng trong trời đất!
Bốn người đi khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới Lão Long đàm. Biện Bất Nghi đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy người của Khoái Lạc bảo đã đuổi kịp, hiện đang triển khai thế bao vây, liền hỏi Vưu Tam Lang và Bộc Phu :
– Sắp phải động thủ rồi. Hai vị còn có thể ứng phó được không?
Trước đó hai người đã được Biện Bất Nghi sơ cứu, rút hết tên ra và tra thuốc vào. Còn may không mũi tên nào trúng yếu huyệt và máu chảy không nhiều lắm.
Tuy vậy mới qua nửa canh giờ chưa thể hồi phục ngay được.
Bộc Phu chửi đổng :
– Mẹ cha nó! Hôm nay lão phu phải khai sát giới mới được!
Vưu Tam Lang múa thanh Kim kiếm tiếp lời :
– Lão tử có Kim kiếm đây, hãy chờ xem da thịt chúng thế nào.
Y phục của Bộc Phu rách bươm, so với một tên hành khất còn khó coi hơn. Tây Lương Đao Hồn nay đã biến thành kẻ lạc hồn, làm sao lão không nổi giận?
Bốn người đứng thành một hàng bên bờ Lão Long đàm, phóng mắt đầy phẫn nộ nhìn người của Khoái Lạc bảo đang siết chặt vòng vây mỗi lúc một gần.
Qua Trường Giang xông tới bên bờ đầm trước tiên, chỉ cần nhìn vào bộ mặt méo xệch đi vì tức giận của lão đủ biết trong lòng lão đang căm hận cực điểm.
Lão nghiến răng ken két nhìn từ Vưu Tam Lang đến Hoàng Phủ Sơn sau đó quay sang Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm hỏi :
– Đúng như ngươi nói không?
Triệu Đảm chỉ mặt Biện Bất Nghi rủa :
– Con mẹ nó! Thì ra ngươi là tên lang băm có dược hiệu ở Kim Thụ pha. Vương quả phụ đã nhận diện rành rành ngươi mà!
Biện Bất Nghi cười đáp :
– Rõ ràng ngươi lẻn vào phòng ngủ của Vương quả phụ nghe nữ yêu đó ton hót chứ gì?
Triệu Đảm càng tức, thét lên :
– Tổ họ ba đời nhà ngươi! Đồ đáng mười lần chết giẫm! Quân súc sinh! Ngươi mở cửa hiệu đối diện với cửa hàng Vương quả phụ khiến cô ta cả tháng không bán được chiếc quan tài nào.
Biện Bất Nghi mặc nhiên thừa nhận :
– Nên nói cho rõ hơn một chút. Điều đó cũng có nghĩa là đối địch với tổng hiệu quan tài Vạn Thọ của ngươi, đồng thời đối địch với chính Khoái Lạc bảo, đúng vậy không?
Triệu Đảm quay qua Qua Trường Giang nói :
– Lão đại, tiểu tử đó không đơn giản đâu! Hắn đã hai lần đại náo Khoái Lạc bảo giúp tiểu tử Hoàng Phủ Sơn đó!
Qua Trường Giang nhíu mày hỏi :
– Chẳng lẽ hắn là tên ôn vật giả dạng ma quỷ xông vào Khoái Lạc bảo giúp Hoàng Phủ Sơn thoát hiểm? Hừ! Thế càng hay! Hôm nay lão tử chỉ cần đánh một mẻ là hết!
Hoàng Phủ Sơn cười hỏi :
– Nếu được vậy thì tốt quá! Nhưng Qua đại bảo chủ dựa vào cái gì chứ?
Biện Bất Nghi thêm lời :
– Tiếc rằng đây không được bố trí Cửu Cung đại mê trận, sống chết gì cũng đều dựa vào thực lực của mỗi người thôi.
Qua Trường Giang gầm lên :
– Lão tử tin chắc rằng sẽ tóm gọn các ngươi!
Vưu Tam Lang vung thanh Kim kiếm nói :
– Qua Trường Giang thân phận ngươi không phải là vô danh, tự xưng là Đại bảo chủ hùng cứ một vùng, thế mà lại giở trò ti tiện lừa người, thật là đồ vô sỉ!
Qua Trường Giang trả miếng :
– Ngươi chỉ là quân trộm cắp không đáng bàn!
Vưu Tam Lang tức giận quát :
– Tên họ Qua kia! Nếu nhi tử ta có mệnh hệ nào, đừng mong giữ được đầu ngươi trên cổ!
Qua Trường Giang cảm thấy chấn động trong lòng.
Vưu Tam Lang là vua trộm thành danh, được tôn xưng là Bệnh Thần Thâu, không những chỉ trộm vật không ai biết mà cứa đứt cổ người mang đi mà chẳng ai hay.
Sau này phải hết sức cẩn thận mới được.
Nhưng một người tối nào cũng nơm nớp lo sợ người ta cứa mất đầu mình thì còn lúc nào được yên thân nữa?
Lão nghiến răng nói :
– Lão trộm! Ngươi chẳng còn cơ hội cứa đầu người khác nữa được đâu! Bởi vì hôm nay ngươi không thể sống mà rời khỏi đầm này!
Biện Bất Nghi cười hỏi :
– Theo ý ta thì Qua bảo chủ chỉ cần nói ra ba vị cô nương hiện đang ở đâu thì mọi người ở đây sẽ không đụng đến can qua nữa. Thế nào?
Qua Trường Giang hằn học nhìn Hoàng Phủ Sơn đáp :
– Đừng nói là lão tử không biết ba vị cô nương đang ở đâu mà cho dù có biết cũng không thể để cho các ngươi sống mà rời khỏi đây được!
Lúc này Bộc Phu vẫn đứng bên bờ đầm chưa nói lời nào, tĩnh lặng điều công dưỡng tức.
Nhưng khi Qua Trường Giang nói câu đó, lão phát nộ ưỡn ngực vạm vỡ quát lên :
– Tới đây! Lão tử quyết đưa mạng mình phó mặc cho may rủi, xem chúng ta ai hoành thây ở bờ đầm!
Dứt lời hành ngang thanh đại đao sẵn sàng chờ địch nhân đến.
Biện Bất Nghi đưa tay ngăn lại. Hiện tại y không thể bỏ qua hy vọng điều tra tin tức ba nữ nhân mất tích. Trong đó có Âu Dương Tiểu Thanh, người đã cùng y chỉ mới hưởng trọn một đêm tình nghĩa phu thê rồi bỗng biệt tích.
Biện Bất Nghi bước lên một bước đối diện với Qua Trường Giang nói :
– Đại bảo chủ, ngươi không thể phủ nhận có dính líu đến ba nữ nhân bị mất tích. Nếu không chịu nói, Khoái Lạc bảo từ nay đừng mong có những ngày yên ổn!
Qua Trường Giang gào lên :
– Khoái Lạc bảo không sợ các ngươi, và đừng tưởng Qua đại gia đây là người dễ hù dọa!
Biện Bất Nghi vẫn bình tĩnh nói :
– Đại bảo chủ hãy trả lời ta một câu, sau đó hãy đánh nhau cũng chưa muộn!
– Ngươi là thứ đồ vật gì mà lão tử ta cần phải trả lời ngươi chứ?
Biện Bất Nghi nghiêm mặt nói :
– Đại bảo chủ, ngươi đừng có tự tin vào võ công của mình! Ai có bản lĩnh thế nào, chúng ta đã từng có dịp hiểu rõ. Cứ yên tâm đi! Hôm nay ta sẽ không để ngươi thất vọng!
Bộc Phu chừng không chịu nổi, kêu lên :
– Không cần nhiều lời với hắn, Biện đại phu!
Biện Bất Nghi xua tay :
– Lão huynh đừng vội! Thế nào ta cũng hỏi hắn một câu mới được.
Bộc Phu hiểu rằng Biện Bất Nghi cố tình kéo dài thời gian, việc đó đối với mình và Vưu Tam Lang rất có lợi.
Vưu Tam Lang cũng biết thế nên không nói gì.
Qua Trường Giang không biết làm gì hơn đành vểnh râu nói :
– Tiểu tử, vậy ngươi hỏi đi!
– Trước hết nói đến Thủy Tiên vợ của Thạch Trang là từ Khoái Lạc bảo đưa ra ngoài. Vậy ngươi tất phải biết đã đưa cô ta đến nơi nào chứ?
Qua Trường Giang cười hắc hắc nói :
– Nữ nhân đó tuy đẹp nhưng tàn phai rồi! Cuộc sống sung sướng không ưng lại vào thâm sơn bạn với dã thú! Ta đã đưa nó cho Lương Tâm xử trí. Hắn muốn xử sự thế nào cũng mặc, ta không cần quan tâm nữa!
Biện Bất Nghi giằn giọng :
– Nói vậy Lương Tâm muốn làm gì, ngươi không có trách nhiệm gì cả sao?
Qua Trường Giang cười đểu giả :
– Vì sao ta phải có trách nhiệm? Hắn ngắm trăng thưởng hoa thế nào cũng mặc…
Tuy máu nóng đã bốc lên đầu nhưng Biện Bất Nghi vẫn cố nín nhịn hỏi thêm :
– Còn hai vị nữ nhân kia?
– Hai vị cô nương kia cũng là chuyện của Lương Tâm, chẳng liên quan gì đến ta cả.
Biện Bất Nghi đột nhiên thốt ra mấy tiếng :
– Còn Vạn Phi Điệp…
Qua Trường Giang buột miệng :
– Là đại kỹ viện tận phủ Thương Châu, hắc hắc…
Như thế là đủ!
Không những chỉ Biện Bất Nghi mà cả Hoàng Phủ Sơn và Vưu Tam Lang nghe câu đó đều biến sắc.
Thì ra câu đầy bí ẩn mà Lương Tâm thốt ra trước khi chết, Vạn Phi Điệp chính là một đại kỹ viện ở phủ Thương Châu!
Mỹ nữ và kỹ viện, đó là điều đại bất hạnh!
Biện Bất Nghi chợt hú lên một tiếng sầu thảm và đáng sợ rồi phi thân thẳng tới Triệu Đảm, hai ống tay áo phất mạnh.
Người của Khoái Lạc bảo đã chủ động từ trước, vừa thấy Biện Bất Nghi lao sang, Triệu Đảm liền cảnh giác lùi về, trong lúc đó Tiền Thông Thần Trương Địch liền bắn ra hai mũi kim tiêu nhằm thẳng vào mặt Biện Bất Nghi!
Trận đánh đã châm ngòi, Khoái Hoạt Đấu Điền Phong và Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán liền vây lấy Vưu Tam Lang. Hai tên này như có kế hoạch từ trước, mục đích là đoạt thanh Kim kiếm trên tay Vưu Tam Lang.
Vị Bệnh Thần Thâu có thể chết nhưng thanh Kim kiếm tuyệt không thể rời tay.
Sau mấy lần sa vào nguy biến ở Khoái Lạc bảo, Vưu Tam Lang đã biết rõ ý đồ của đối phương. Lão cũng là một hảo thủ trên giang hồ, đâu có thể dễ dàng nhường bảo bối cho người khác?
Còn Bộc Phu một mình đối địch với tám tên hắc y hán tử, tuy chỉ vào hàng nhị lưu nhưng võ công không nhược, lại có khả năng liên thủ rất tốt.
Tuy vậy Bộc Phu là một đại hành gia chuyên về sử dụng đao, cứ mỗi chiêu ra đều có thủ có công.
Chỉ sau mấy chiêu thăm dò, Bộc Phu ra tay vô cùng hung mãnh, phút chốc đã có ba tên nằm xuống dưới thanh đại đao uy mãnh của lão, tên thứ tu bị đánh băng thanh đao bắn tít lên trời rồi rơi xuống Lão Long đàm.
Cặp đấu khốc liệt nhất phải kể đến Qua Trường Giang với Hoàng Phủ Sơn.
Hai cừu nhân không đội trời chung này vận hết công lực và võ học, ra chiêu tàn độc không chút lưu tình.
* * * * *
Bệnh Thần Thâu Vưu Tam Lang với thanh Đoạn Lưu kiếm trong tay đừng nói Điền Phong và Kim Bất Hoán không dám tiếp cận mà trên giang hồ ai cũng phải kiêng kỵ.
Chẳng trách nào Qua Trường Giang dốc hết tam sức quyết đoạt cho bằng được thanh Kim kiếm đó.
Phi Đề Thần Tiên Kim Bất Hoán tai và cổ tay vẫn còn quấn băng. Đó là ngày trước bị thương bởi chính thanh Kim kiếm này, lúc đó nếu không được Qua Trường Giang kịp thời xuất kiếm cứu cho thì hắn đã bị chém bay đầu.
Hiện tại là lần giao thủ thứ hai. Kim Bất Hoán đã thay chiếc roi ngựa khác, và không phải một đối một như trước mà còn có thêm Khoái Hoạt Đấu Điền Phong hợp lực.
Tuy vậy ngọn roi da chỉ rít lên vun vút phía trên đầu mà không dám tiếp cận, nhường cho Điền Phong cận chiến.
Vưu Tam Lang hiểu rõ tiếng roi rít trên đầu chỉ để hù dọa khiến mình phân thần mà thôi, nhưng vẫn đề phòng hắn thừa cơ quấn chặt tay phải sau đó hạ thủ đoạt thanh Kim kiếm.
Thanh khoái đao của Điền Phong múa tít liên hồi kỳ trận che lấp cả ánh vàng rực của thanh Kim kiếm, tuy vậy hắn chỉ giữ một khoảng cách an toàn chứ không dám mạo hiểm chạm tới thanh bảo kiếm.
Mấy lần Kim Bất Hoán đưa mắt ra hiệu cho Điền Phong nhưng Vưu Tam Lang ma mãnh hơn nhiều, vừa đánh vừa quan sát tình hình, những lúc như thế lão cố sức vung kiếm đánh loạn lên, khiến Điền Phong phải chú tâm đề phòng, bởi thế không biết Kim Bất Hoán có ý gì.
Qua một hồi, Kim Bất Hoán ở ngoài nhân lúc Vưu Tam Lang sơ hở xuất một chiêu Độc Xà Tiên Đồng, thật không hổ danh Phi Đề Thần Tiên, chiếc roi ngựa vô thanh vô tức như con rắn quấn chặt lấy cổ tay phải Vưu Tam Lang!
Tiếp đó tên chủ sòng ngựa dùng sức giật mạnh.
Điền Phong không bỏ lỡ thời cơ, nhằm mục tiêu thật chính xác vận đủ mười hai thành công lực chém xuống một đao nhằm phạt đứt cánh tay phải của đối phương đang cầm thanh kim kiếm đang tỏa ánh vàng chói lọi hết sức hấp dẫn nhưng đã bị bất lực vì bị ngọn roi quấn tới ba vòng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Vưu Tam Lang phản ứng rất nhanh, dùng lấy bàn tay trái chộp lấy thanh bảo kiếm vung lên đón đỡ.
– Choang!
Sau âm thanh váng óc, Điền Phong hốt hoảng lùi lại, thanh khoái đao trong tay bị đứt gọn gần tới chuôi!
Vưu Tam Lang thuận thế hơi bước chếch sang trái vung kiếm chém đứt đầu roi đồng thời bàn tay phải vừa được tự do liền chộp lấy đoạn roi giật mạnh.
Kim Bất Hoán bị bất ngờ cố giằng lại nhưng bị mất đà, suýt nữa thì ngồi phịch xuống đất!
Cả Điền Phong và Kim Bất Hoán đều bị hủy mất binh khí, lập tức rút trong người ra một thanh đoản đao nhỏ tiếp tục xông vào vây lấy Vưu Tam Lang.
Tuy nhiên bỏ sở trường để dùng sở đoản thì lại càng bất lợi, hơn nữa thanh Kim kiếm của Vưu Tam Lang chém sắt như chém bùn, vì thế cả hai chú tâm phòng ngự không dám tiếp chiêu, hoàn toàn sa vào thế hạ phong.
* * * * *
Bờ nước Lão Long đàm đã loang máu đỏ, đó là máu từ tử thi của bốn tên hắc y hán tử đang nổi lềnh bềnh cạnh bờ đầm vẫn đang tiếp tục chảy.
Đao pháp của Bộc Phu quả thật cao chiêu.
Tám tên hắc y hán tử đã bị giết một nửa, bốn tên còn lại tuy vẫn vây đánh nhưng bụng đã run, chỉ còn giữ khoảng cách khá xa đủ an toàn cho tính mạng.
Bộc Phu vừa đánh vừa chửi :
– Đồ chó! Chúng bay sợ chết cả rồi sao? Xông vào nữa đi! Lão tử sẽ cho cả bọn làm mồi cho cá!
Tám tên còn chưa làm được trò trống gì, huống hồ nay chỉ còn một nửa?
Tuy nghe chửi nhục thật, nhưng không tên nào chịu xông lên. Sợ sệt đưa mắt nhìn thanh đại đao nặng ba mươi hai cân đầy khiếp đảm!
Đột nhiên Bộc Phu rê thanh đại đao đi vào núi, dáng ung dung như lão đang định đi về nhà vậy!
Nhưng bốn tên hán tử vẫn không triển khai bao vây, cho rằng đối phương muốn bỏ đi, chỉ đứng sát cạnh nhau đưa mắt nhìn theo.
Chợt từ khoảng cách ba trượng, Bộc Phu đảo người phóng ngược trở lại, thanh đại đao to lớn như tia chớp tạt ngang cách mặt đất sáu thước!
Quả là độc chiêu!
Bốn tên hắc y hán tử hoàn toàn không kịp phản ứng.
Khi thân hình cao lớn của Bộc Phu đáp xuống thì cũng là lúc thân hình bốn tên hắc y hán tử từ từ đổ xuống.
Và chỉ đến lúc đó mới kịp nhận ra chúng bị sát thương do đâu.
Gần như không kịp nhìn thấy thanh đao cử động, thế mà bốn chiếc đầu lâu rời khỏi cổ lăn lông lốc trên bãi cỏ!
Đó là một chiêu của Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu có tên Thi Phong Sát, trên giang hồ không biết bao nhiêu người bỏ mạng bởi chiêu này.
Bộc Phu giết xong bốn tên hắc y hán tử còn lại, nhưng lão hoàn toàn không có vẻ gì cao hứng vì cho rằng không có gì đáng mừng.
Tuyệt chiêu đó lão chỉ dùng để đối phó với bọn cao thủ nhất lưu chứ không phải với những nhân vật này.
Cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Bộc Phu không ngó ngàng gì đến ba trường đấu kia, đang hồi hết sức quyết liệt.
Chỉ vì lão đã dốc hết khí lực.
Vốn trên mình lão đã trúng sáu bảy mũi tên, nếu không có thánh dược của Biện Bất Nghi chữa trị và chính vị đại phu đó khôn khéo tranh thủ thêm một ít thời gian thì ngay cả giết một người còn không làm nổi chứ đừng nói gì đến cả tám tên hán tử!
Lão nặng nề đến bên khối nham thạch ở bên tả Lão Long đàm, để thanh đại đao xuống, rồi ngồi phịch xuống cạnh thở hắt ra.
Tuồng như lão hoàn toàn không có quan hệ gì với cuộc chiến khốc liệt sát ngay bên cạnh!
* * * * *
Thiết Tụ Công của Biện Bất Nghi khiến Tiền Thông Thần Trương Địch không dám tùy tiện phát kim tiêu.
Không ít mũi tiêu bị Thiết Tụ Công cuốn mất, và loại ám khí đó đâu phải thứ thông thường? Hắn có cả thảy chỉ hai mươi bốn mũi, mỗi mũi đúng một lạng vàng ròng!
Còn Triệu Hoạt Lý Triệu Đảm từ Vương quả phụ chỉ biết rằng Biện Bất Nghi là một thần y chuyên làm hại sự kinh doanh quan tài của mình chứ hoàn toàn không ngờ y lại có võ công cao cường như vậy. Trong tay cầm chiếc đục sắc như nước dài hai thước, cứ mỗi lần hắn ra chiêu đều bị ống tay áo của Biện Bất Nghi cuốn bạt đi làm cho lệch hướng.
Như vậy Biện Bất Nghi chưa hề ra chiêu sát thủ, nhưng cả Trương Địch lẫn Triệu Đảm tuy đã thi thố hết bản lĩnh nhưng vẫn không làm gì được.
Lúc này cuộc chiến khốc liệt nhất là Qua Trường Giang và Hoàng Phủ Sơn.
Hai người đúng là kỳ phùng địch thủ.
Tề Trường Chinh vẫn đứng ngoài chưa xuất thủ.
Hắn luôn có mặt bên cạnh lão Bảo chủ, hiển nhiên là nhằm mục đích khi chủ nhân núng thế thì kịp thời giải cứu, đó là cách biểu thị lòng trung thành.
Trên giang hồ ở đâu cũng có hạng người như vậy.
Hoàng Phủ Sơn cả song thủ đều trở nên vàng rực, có lẽ còn sáng hơn cả vàng thật.
Sau mấy chục chiêu công kích không kết quả, bị Kim Thủ Chưởng vô hiệu hóa, chợt thấy Qua Trường Giang đổi chiêu thức, thi triển khinh công xoay tròn xung quanh Hoàng Phủ Sơn!
Chàng liền thu hồi song chưởng, chờ đợi tuyệt chiêu của đối phương: Khấp Huyết Thi Lưu.
Thân hình Qua Trường Giang xoay tròn như vụ, mỗi lúc một nhanh, vòng vây càng lúc càng hẹp, đến khi song phương chỉ còn cách nhau một trượng, lão mới quát to một tiếng như hổ gầm!
Kiếm đã phát!
Giống như hàng trăm thanh kiếm cùng lúc đâm tới!
Hoàng Phủ Sơn cũng hú lên như sư tử, song chưởng biến hóa thành vô số chưởng ảnh chói lòa cả một vùng không gian, trông như thực như hư chẳng ai biết đâu mà lần, từ hư biến thành thực, từ thực lại hóa hư…
Rồi đột nhiên tất cả đều tiêu thất, cả kiếm ảnh lẫn chưởng ảnh đều chẳng thấy đâu.
Chỉ còn tiếng than như quỷ khốc thần sầu…
Ảo ảnh biến mất, tất cả trở nên thật.
Qua Trường Giang lảo đảo lùi lại.
Lão cứ lùi mãi đến bờ đầm nhưng vẫn không sao chững lại được, nếu không có Tề Trường Chinh kịp thời đỡ lấy thì đã rơi tõm xuống nước rồi!
Trên mặt lão có nhiều vết máu, bộ râu rối tung, trường kiếm đầu chúc xuống đất như sắp thoát khỏi tay.
Nhìn kỹ lại, từ vai trái và sườn phải, máu vẫn tiếp tục tuôn ra và nhuộm đỏ y bào chảy thành giọt xuống đất.
Quả nhiên Kim Thủ chỉ chẳng kém gì đao kiếm!
Hoàng Phủ Sơn cũng chẳng nguyên lành gì, trên chiếc thanh bào đã cũ, máu đỏ không ngừng thấm ra loang dần.
Có ba chỗ trúng thương là vai trái, cánh tay phải và phía dưới ngực.
Tuy vậy chàng vẫn đứng vững, và tin chắc rằng cho dù Tề Trường Chinh có xông vào xuất thủ thì vẫn đủ sức lấy mạng hắn.
Nhưng nhìn kỹ thì diện mạo chàng thật khó coi, tưởng như chỉ trong phút chốc đã hốc hác và già hẳn đi.
Qua Trường Giang thở dốc một hồi, toàn thân vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn khàn giọng nói :
– Hoàng Phủ Sơn! Mạng ngươi hãy lưu giữ lấy, và chẳng lâu đâu!…
Hoàng Phủ Sơn cười to đáp :
– Qua đại bảo chủ! Đừng quá tự tin như thế! Nếu còn hứng thú thì bây giờ vẫn có thể đấu tiếp!
Qua Trường Giang phát tia mắt căm giận nhưng bất lực nói :
– Tuy hai lần lạc bại nhưng không phải do ngươi có võ công siêu quần bạt chúng gì đâu! Hoàng Phủ Sơn! Ta không vội lấy mạng người, nhưng hãy nhớ rằng mạng ngươi bao giờ cũng nằm trong tay ta. Lúc này nỗi đau xác thịt chưa phải trọng yếu. Trọng yếu là ngươi làm hao tổn tinh thần của Qua đại gia!
Hoàng Phủ Sơn đáp :
– Qua đại bảo chủ! Vô luận thế nào, chỉ cần ngươi gật đầu Hoàng Phủ Sơn xin hết sức phụng bồi, không đến nỗi làm ngươi phải thất vọng!
Dừng một lúc lại thêm :
– Qua đại bảo chủ! Không thể chỉ dựa vào lời nói mà có thể đạt tới mục đích. Hiển nhiên ngươi có chỗ dựa. Ta cũng biết điều này…
Bấy giờ Biện Bất Nghi phất mạnh hai tay áo đánh lui Trương Địch và Triệu Đảm rồi lướt tới bên Hoàng Phủ Sơn nhưng không nói gì với chàng mà hướng sang Qua Trường Giang nói :
– Hãy để tại hạ tiếp với Đại bảo chủ mấy chiêu tuyệt học!
Hoàng Phủ Sơn ngăn lại :
– Chẳng cần thế! Tôi cho rằng Bảo chủ sẽ không xuất thủ nữa đâu!
Qua Trường Giang đưa mắt nhìn xung quanh, mặt sầm lại.
Tám tên hắc y hán tử chết ở Lão Long đàm, còn may bọn Trương Địch bốn người chưa ai thương vong gì, nhưng xem ra địch nhân đang thắng thế.
Lượng định xong tình thế, lão nuốt hận nói :
– Tề tổng quản phái người đến lo tử thi. Ngày thường không chịu khổ luyện, để khi lâm trận ăn đao là phải!
Tề Trường Chinh cúi đầu lĩnh mệnh.
Qua Trường Giang nhìn Vưu Tam Lang nói giọng hằn học :
– Lão trộm, ngươi cầm trong tay Đoạn Lưu kiếm nên nghĩ tới hậu quả! Nhất định ngươi chẳng sống được lâu nữa!
Vưu Tam Lang trả miếng :
– Nếu Âm Trường Sinh có tự thân đến cũng phải dùng bản lĩnh mà đoạt lại. Cái đó không khiến ngươi lo giúp!
Qua Trường Giang “hừ” một tiếng :
– Ngươi cứ việc chờ xem!
Dứt lời rời bước đi về Khoái Lạc bảo.
Tề Trường Chinh bám sát sau lưng chủ nhân.
Tiếp đó Trương Địch, Triệu Đảm, Kim Bất Hoán và Điền Phong bốn người sau khi liếc xéo đối phương với ánh mắt tức tối cũng tuần tự rút về Khoái Lạc bảo.
Hoàng Phủ Sơn bị Biện Bất Nghi dụng lực giữ lại. Y rất sợ chàng xuất thủ vì hiện tại những vết thương trên mình chàng vẫn còn rỉ máu.
Cả Vưu Tam Lang vẫn Bộc Phu máu vẫn từ các vết thương do tên bắn tuy đã được sơ cứu nhưng máu vẫn tiếp tục chảy.
Hai người thương thế không nhẹ. Có thể tận dụng ứng phó với đối phương trong hoàn cảnh này là chuyện phi thường rồi!
* * * * *
Tuy trên trường đấu để lại tám tử thi nhưng cuộc ác chiến vẫn chưa coi là kết thúc.
Đó là do Qua Trường Giang nhận định rằng phía mình bất lợi. Lão không thể biết rằng trừ Biện Bất Nghi, ba người còn lại không thể duy trì trận đấu thêm nữa vì đã kiệt sức.
Nhưng nếu có người ở ngoài quan chiến cũng nhận định như Qua Trường Giang mà thôi.
Bởi vì cho đến khi chấm dứt cuộc chiến, cả bốn cặp đấu về phía Khoái Lạc bảo đều bị dồn vào thế hạ phong, trong đó tám tên hắc y hán tử đã bị tiêu diệt và Qua Trường Giang đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Chỉ còn Tề Trường Chinh chưa tham chiến nhưng khó địch nổi với Hoàng Phủ Sơn chứ đừng nói gì đến Bộc Phu hoàn toàn lành lặn.
Sau khi người của Khoái Lạc bảo rút đi hết, Biện Bất Nghi thở phào nhẹ nhõm vì hơn ai hết, y biết rõ bên mình đã hoàn toàn kiệt sức.
Biện Bất Nghi xem xét vết thương cho Hoàng Phủ Sơn, còn may là cả ba vết thương đều chỉ cách đại huyệt có mấy phân, chỉ cần một vết thương trúng ngay đại huyệt thì đừng mong gì Hoàng Phủ Sơn toàn mạng.
Tuy vậy với vết kiếm sâu như vậy mà còn trụ vững đến lúc này chưa gục ngã đã là sự chịu đựng phi thường.
Biết giết người chưa phải là cao thủ, giỏi chịu đòn mới là người kiệt xuất.
Biện Bất Nghi vừa tra thuốc vào vết thương vừa cười nói :
– Hoàng Phủ Sơn, nhớ hồi ở Bách Linh cương ngươi giỏi chịu phạt, đít bị ba bốn chục hèo vẫn chưa ăn nhằm vào đâu. Nay chịu đao kiếm cũng giỏi như thế, với một vài vết thương sâu thế này người khác ắt đã gục ngã từ lâu!
Hoàng Phủ Sơn cười đáp :
– Biết chịu đòn mới có cơ hội thắng đối phương. Qua Trường Giang thương thế còn nặng hơn tôi nhiều!
Vưu Tam Lang chợt nói :
– Biện huynh, tôi lo cho nhi nữ quá!
Biện Bất Nghi thở dài :
– Đâu chỉ một mình Vưu cô nương? Còn có thê tử của tôi và Tiểu Ngọc Nhi nữa…
Vưu Tam Lang ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào? Biện huynh ở đâu đột nhiên nảy ra một bà vợ như thế?
Biện Bất Nghi cười ngượng nghịu :
– Tôi dở hơi nghĩ ra cái trò lấy vợ, lại dở hơi để vợ thất tích. Nay chúng ta trở nên đồng hội đồng thuyền rồi! Bởi thế ai cũng lo cả.
Bộc Phu chợt chen lời :
– Qua Trường Giang đề cập đến chuyện Đoạn Lưu kiếm. Giang hồ truyền ngôn rằng thanh kiếm đó là bảo vật của Long Môn Âm Trường Sinh, Bảo chủ Long Môn bảo. Nếu tin này truyền ra thì Âm Trường Sinh nhất định tìm đến. Vị này võ công cao tuyệt. Nếu gặp thì Vưu huynh sẽ phiền phức lắm đấy!
Vưu Tam Lang cười nói :
– Bảo vật tuy trong tay ta nhưng không phải do ta trộm của hắn, cho dù hắn có tức thì làm gì được ta chứ?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Nếu người khác nói như vậy thì Âm Trường Sinh có thể tin, nhưng Vưu huynh lại khác, vì được giang hồ xưng danh là vua trộm.
Rồi lại quay sang Hoàng Phủ Sơn :
– Xem tình hình thì có lẽ Qua Trường Giang thật không biết mấy người Tiểu Ngọc Nhi hiện đang ở đâu. Bây giờ biết làm thế nào.
Hoàng Phủ Sơn nói :
– Tôi cho rằng xung quanh khu vực Mai Hoa sơn trang có vấn đề.
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Nhưng ta lại cho rằng nên đến Phủ Thương Châu một chuyến…
Vưu Tam Lang góp lời :
– Biện huynh cho rằng Lương Tâm nhắc đến ba chữ Vạn Phi Điệp trước khi chết là nói về ba nữ nhân đó chứ gì? Nhưng Thương Châu Phủ cách đây tới hơn tám trăm dặm, chẳng gần tý nào…
Bộc Phu đề xuất ý kiến :
– Tôi và Vưu huynh sẽ đến khu vực Mai Hoa sơn trang bí mật dò xem động tĩnh, còn nhị vị chịu khó tới Thương Châu, nếu có tin tức gì thì nhanh chóng thông báo để tập trung lại.
Biện huynh và Hoàng Phủ lão đệ thấy thế nào?
Hoàng Phủ Sơn gật đầu :
– Đó là chủ ý hay. Biện đại ca, chúng ta mau đến Thương Châu phủ xem Vạn Phi Điệp là cái gì vậy?
Biện Bất Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Chỉ sợ rằng mất công vô ích…
– Cùng lắm là mất năm sáu ngày chúng ta đã trở lại là gì?
Biện Bất Nghi ngước mắt lên nhìn trời rồi nói :
– Thôi được. Chúng ta đành phải đi cả vậy!
* * * * *
Vưu Tam Lang và Bộc Phu tới Mai Hoa sơn trang.
Hai người được Biện Bất Nghi cho biết rằng y có lần trông thấy một chiếc kiệu màu trắng xuất hiện quanh đó và nghe loáng thoáng hai chữ Cung Nhân.
Đến trưa hôm sau hai người mới tới rừng mai bên ngoài sơn trang.
Bấy giờ tuyết chưa rơi nhưng bầu trời xám xịt khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Hai người ngồi trên tảng đá nhìn về phía sơn trang một lúc, chợt thấy một chiếc kiệu màu trắng lướt như bay về hướng bắc.
Bộc Phu kêu lên :
– Nhuyễn kiệu!
Vưu Tam Lang cũng đã phát hiện ra. Hai người lập tức băng mình đuổi theo.
Bộc Phu vừa chạy vừa thấp giọng nói :
– Tuyệt đối không được lên tiếng! Để xem nó đi đâu. Đây là cơ hội hiếm có đấy!
Vưu Tam Lang nghiến răng nhưng không dám to tiếng, rủa thầm :
– Mẹ nó! Người của Mai Hoa sơn trang chết tiệt cả, không ngờ lại có bọn người thần bí nào lén lút ở đây… chỉ tiếc là không có Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn nên không biết có đúng là chiếc kiệu mà họ trông thấy không?
Hai người thi triển hết khinh công đuổi theo một mạch tới ba chục dặm, trước mặt là hoang sơn quái thạch cùng cỏ hoang ngút ngàn, quang cảnh thật thê lương.
Vượt qua một ngọn đồi thì thấy một con đường ngoằn ngoèo vắt lên núi. Chiếc kiệu thần bí đi theo sơn đạo xuống khúc đó đã lên tới lưng chừng núi.
Vưu Tam Lang và Bộc Phu đang mải miết băng theo thì đột nhiên một tấm màn trắng từ đâu trên cao ập xuống đầu!
Hoàn toàn không phát ra một âm thanh nào, nhưng tấm màn chụp xuống rất nhanh.
Bộc Phu hốt hoảng lăn mình xuống ba bốn trượng, còn Vưu Tam Lang bị chụp vào trong tấm màn vội rút Kim kiếm đâm chọc chém ngang.
– Sật!
– Roạt!
Tiếng kiếm vừa xé vải, vừa như đâm trúng vật gì.
Vưu Tam Lang kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng thanh kiếm vẫn cầm chặt trong tay.
Bộc Phu phóng mình chạy ngược lên chỉ thấy tấm màn bị rách tơi tả thành nhiều mảnh bay xuống khe núi.
Vưu Tam Lang toàn thân run cầm cập, hai hàm răng và vào nhau nói đứt quãng :
– Mau… tìm… Biện Bất Nghi…
Bộc Phu kinh hoảng rồi không dám nhiều lời cõng Vưu Tam Lang lên lưng nhắm hướng Thương Châu Phủ phóng chạy.
Vưu Tam Lang vã mồ hôi lạnh nhưng vẫn tỉnh.
Bộc Phu vừa chạy vừa hỏi :
– Vưu huynh bị thương ở đâu?
Vưu Tam Lang cười khổ đáp :
– Ở mu bàn tay phải… tôi đã dùng thủ pháp Thần Trảo Triệt Mạch dồn chất độc ra tay phải…
Bộc Phu hỏi :
– Nếu thế thì sao toàn thân cứ lạnh toát như khối băng thế này?
Vưu Tam Lang run lập cập đáp :
– Không biết đó là loại độc gì… Nhưng tôi đã phát hiện thấy… bên dưới tấm màn có một người… có bàn tay rất trắng trẻo… định cướp lấy thanh Kim kiếm… nhưng có lẽ hắn đã bị tôi đâm trúng.
Bộc Phu cõng Vưu Tam Lang chạy hết tốc lực về hướng bắc, bụng thầm lo rằng chỉ sợ Vưu Tam Lang chết dọc đường mà chưa kịp tìm gặp Biện Bất Nghi.
Lão đoán rằng Vưu Tam Lang trúng phải thứ độc cũng thuộc loại Hổ Nha Độc Tiêu đã khiến Lương Tâm táng mạng, bởi vì đêm đó Lương Tâm cũng bị một tấm màn trắng chụp xuống đầu rồi sau đó trúng phải độc tiêu mà chết.
Lão cúi nhìn xuống cánh tay phải của Vưu Tam Lang. Thật đáng sợ, cánh tay đã biến thành màu đen kịt giống như màu xăm trên cổ tay, biết rằng Vưu Tam Lang đã cố hết sức dừng độc chất đó ra bằng thủ pháp Thần Trảo Triệt Mạch, nhưng có thể cầm cự được bao lâu?
Còn Vưu Tam Lang đã được Bộc Phu dùng tấm khăn buộc Kim kiếm vào cánh tay trái đề phòng rơi đi mất.
Nghĩ tới kẻ thù bí ẩn suýt nữa đoạt mất bảo vật, lão chợt nhớ lời của Qua Trường Giang: Đoạn Lưu kiếm là lợi khí trấn bảo của Âm Trường Sinh Bảo chủ Long Môn bảo, ai cầm vật đó tất luôn luôn bị đe dọa đến tính mạng.
Chỉ mới hai ngày mà đã bị người ám toán, đủ biết không phải Qua Trường Giang chỉ dọa suông!
Bộc Phu lại hỏi :
– Vưu huynh thấy trong người thế nào?
Không nghe tiếng trả lời.
Bộc Phu hoảng sợ hỏi tiếp :
– Vưu huynh! Bây giờ thấy thế nào? Có phải độc chất đã phạm lên phía trên rồi không?
Vẫn im lặng!
Bộc Phu vội chuyển Vưu Tam Lang tới trước mặt thì thấy nạn nhân mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch như tờ giấy, thật chẳng khác gì xác chết!
Bộc Phu lay gọi :
– Vưu huynh đừng chết!
Thấy tay Vưu Tam Lang vẫn cầm chặt thanh Kim kiếm, Bộc Phu rầu rĩ kêu lên :
– Chính vì thanh kiếm này mà gây nên tai họa…
Đột nhiên gần đó có giọng nói vang lên :
– Thì ra đúng là hai vị này… sao lại tới Thương Châu làm gì chứ? Mọi người đã thống nhất bàn bạc rồi mà?
Bộc Phu ngẩng lên nhìn.
Lạy Phật!
Không sai, quả đúng là Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn!
Thật may rằng dọc đường, Biện Bất Nghi bàn rằng không cần vội đến Thương Châu mà trước hết phải tìm hiểu bí mật về chiếc kiệu nên họ đã quay lại, vì thế mới gặp được Bộc Phu.
Bộc Phu mừng rỡ kêu lên :
– Mau lên, hãy cứu lấy lão trộm!
Biện Bất Nghi đã để ý thấy rồi, y kéo thẳng cánh tay phải của Vưu Tam Lang ra, nhíu mày nói :
– Đây là Thi Độc, cùng thứ độc giết chết Lương Tâm… Lạ thật! Vưu huynh đã phản ứng kịp thời bức kịch độc không để thâm nhập vào nội tạng. Tuy vậy cũng chỉ duy trì được vài khắc.
Hoàng Phủ Sơn giục :
– Mau cứu người trước đã, nói suông có ích gì?
Biện Bất Nghi nói :
– Trước hết cho uống một viên Bảo Tâm Đan, sau đó ta mới động thủ thuật!
Bộc Phu lo lắng hỏi :
– Có thể cứu được không?
– Khó nói trước.
Hoàng Phủ Sơn bĩu môi :
– Thôi đừng tự đề cao mình nữa!
Biện Bất Nghi lấy ra một viên dược hoàn, đồng thời lấy trong túi một con dao nhỏ mài vào lòng bàn tay rồi bảo Hoàng Phủ Sơn đi nhóm lửa. Sau đó vị thầy láng sờ vào ngực Vưu Tam Lang nói :
– Tim đã ngừng đập. Sắp đoạn khí rồi!
Bộc Phu đứng bên chăm chú theo dõi từng động tác của Biện Bất Nghi, nghe vậy liền nói :
– Tôi thấy hắn đã chết rồi!
Biện Bất Nghi đưa cánh tay của Vưu Tam Lang đã tím đen đặt thẳng trên bếp lửa đã được nhóm lên.
Da thịt cháy xèo xèo, nhưng Vưu Tam Lang vẫn không nhúc nhích!
Hai người đứng cạnh thấy lạnh cả xương sống!
Biện Bất Nghi chăm chú xoay cánh tay phải Vưu Tam Lang giống như người ta cẩn thận nướng một con chim cho chín thật đều, vừa làm vừa giảng giải :
– Thi độc là thứ độc chất sinh ra từ những tử thi thối rữa nên thuộc âm tính, gặp hỏa là hóa thành dương. Lửa cũng có tác dụng hấp thu âm độc, gặp hỏa sẽ ngưng tụ lại so với dùng dao mổ tẩy độc ra còn tuyệt hơn.
Đột nhiên Vưu Tam Lang thét lên :
– Ôi đau! Chết mất!
Biện Bất Nghi cười nói :
– Sống rồi!
Bộc Phu và Hoàng Phủ Sơn mở to mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy cánh tay phải của Vưu Tam Lang chỉ còn xương đen nhẻm chẳng còn tý da thịt nào. Lão run giật liên hồi, miệng la đau oai oái.
Biện Bất Nghi bảo Bộc Phu giữ chặt người Vưu Tam Lang, dùng dao cạo lên cánh tay chỉ còn độc xương nghe sồn sột, ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
Chừng sau một tuần trà, việc chữa trị đã hoàn tất. Biện Bất Nghi điểm vào thụy huyệt để Vưu Tam Lang ngủ chừng hai canh giờ mới tỉnh lại.
Chờ Vưu Tam Lang bớt đau, Biện Bất Nghi mới nói :
– Có thấy rõ người trong tấm màn không?
Vưu Tam Lang đáp :
– Vì quá đột ngột nên không nhìn rõ.
– Vưu huynh không thấy Qua Trường Giang có gì đáng nghi sao?
Vưu Tam Lang ngạc nhiên hỏi :
– Chẳng phải Qua Trường Giang bị thương ư? Mà thương thế lại rất nặng đâu có thể làm được chuyện đó?
– Nhưng hắn có thể đem chuyện Kim kiếm nói cho người khác.
Vưu Tam Lang gật đầu :
– Chuyện đó thì có khả năng. Nhưng đó là ai?
Biện Bất Nghi nói :
– Vưu huynh trúng phải Hổ Nha Độc Tiêu, thứ phi tiêu này bé bằng sợi lông trâu nên rất khó phát hiện. Còn độc lực thì như các vị đã biết, nếu Vưu huynh không dùng thủ pháp Thần Trảo Triệt Mạch đừng để thâm nhập vào nội tạng thì đã chết như Lương Tâm rồi.
Vưu Tam Lang thốt lên :
– Nhân vật đó thật đáng sợ!
Biện Bất Nghi nói :
– Tôi cho rằng vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang ba năm trước dây chính do người này gây ra.
Hoàng Phủ Sơn trầm ngâm hỏi :
– Nhưng chúng ta có bằng cớ gì?
Biện Bất Nghi quả quyết :
– Sẽ có! Chỉ cần giữ thanh Kim kiếm, chúng ta nhất định tìm được cơ hội để chộp hắn!
Biện Bất Nghi nói xong sờ vào ngực áo, nơi giấu chiếc long giác, nghĩ thầm :
– Chẳng lẽ chiếc Long giác này cũng là vật của Long Môn bảo? Thế thì tại sao Âm Trường Sinh không chạy khắp giang hồ để tìm bảo vật của mình chứ? Âm Trường Sinh tính nóng như lửa, là nhân vật chính trực. Tại sao hắn lại chịu bỏ mất báu vật trấn bảo của mình?
Hoàng Phủ Sơn thấy Biện Bất Nghi trầm ngâm liền hỏi :
– Biện đại ca sao thế? Tôi cho rằng nhân vật thần bí đó nhất định có liên quan đến Qua Trường Giang, lại còn tên tiểu tử Thù Nho đóng giả A Tú nữa…
Bộc Phu hỏi :
– Nếu vậy nhân vật đó chắc phải cao hơn Qua Trường Giang, cái đó rất ít có khả năng. Ở địa giới Thái Tường phủ này, còn có ai thân phận cao hơn cả Qua Trường Giang và thao túng hắn?
Biện Bất Nghi nói :
– Kẻ gây án biệt tích suốt ba năm, mà không ai phát hiện được, chứng tỏ nhân vật ấy không phải tầm thường. Chúng ta sẽ làm sáng tỏ việc này. Tôi tin rằng nếu bắt được tên này tức là phá được vụ huyết án năm xưa!
Bộc Phu đề xuất ý kiến :
– Nếu có chứng cứ, chúng ta có thể truyền tin ra khắp giang hồ, khi đó các đại môn phái đều sẽ tham gia vào việc truy tìm hắn. Qua Trường Giang không thể nói gì được nữa.
– Vì thế phải tìm chứng cứ, để tránh đập cỏ động rắn, phải hết sức cẩn thận!
Đột nhiên mắt Hoàng Phủ Sơn sáng lên, nhìn về phía xa nói :
– Nhuyễn kiệu!
Cả ba người thất kinh cùng ngoảnh lại.
Không sai! Trên sơn đạo cách chỗ họ ngồi chừng hơn dặm có một chiếc kiệu lướt như bay về hướng Thương Châu!
Biện Bất Nghi nhíu mày lẩm bẩm :
– Quái thật! Không biết còn trò trống gì đây…
Hoàng Phủ Sơn đề nghị :
– Chúng ta bí mật truy theo!
Biện Bất Nghi nói :
– Truy theo thì nhất định rồi. Nhưng chiếc kiệu kia xuất hiện thật đột ngột. Chẳng lẽ chúng nghi binh?
Bộc Phu hỏi :
– Chúng ta chặn lại hỏi thử xem, thế nào?
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Tuyệt đối không nên làm như vậy. Chúng ta đi thôi!