Đọc truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ – Chương 504: Cổ bảo bí cảnh (trung)
Đến cảnh địa này, Vô Ngã và Phong Tòng Quy cũng không thể làm gì. Lúc nãy còn chưa tiến vào mấy cửa đá này thì đã cảm nhận được sự lợi hại của cơ quan bên trong. Nếu như không có Tô Chuyết dẫn đường, dù không đến mức toàn quân bị diệt ở đây, nhưng cũng phải phí rất nhiều công sức.
Con mắt Vô Ngã xoay chuyển, tính mạng của Tô Chuyết đang nằm ở trong tay mình, không cần lo lắng hắn giở trò gian. Ngược lại là gã Lý Tuyên không biết tung tích kia lại khiến người ta khó lòng phòng bị. Lý Tuyên không thể nào nghe mệnh lệnh của mình, như vậy rất có khả năng chính là Phong Tòng Quy muốn lợi dụng Lý Tuyên để đối phó hắn.
Mà lúc này Phong Tòng Quy cũng đang có tâm tư tương tự. Hai người đề phòng lẫn nhau, theo Tô Chuyết tiến vào Phong môn. Còn lại khoảng bốn mươi năm mươi người, lại phân phái tầm mười người thủ vệ ở đại sảnh. Đến hiện giờ một đoàn người càng ngày càng ít, nhưng mà số người này cũng dư xài rồi.
Tô Chuyết đi trước dẫn đường, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía những người khác. Không ai nhìn thấy sắc mặt của Tô Chuyết đã trầm xuống, trong mắt còn thoáng hiện một tia lo lắng. Lúc này trong lòng của Tô Chuyết đã rối như tơ vò, nhanh chóng suy tư đối sách.
Đi xa một chút, đã nhìn thấy một cửa hang đen sì ở chính giữa hành lang. Năm đó Tô Chuyết và Hoa Miên tiên tử đi vào trong Phong môn, Hoa Miên tiên tử đã bị Diệp Thiều ném vào trong cửa hang này. Năm đó Tô Chuyết suy đoán hang động này rất có thể thông hướng vào Địa môn, chỉ là mãi không có xác định. Năm đó khi Vệ Tú cứu Hoa Miên ra ngoài, Hoa Miên cũng không bị thương nặng, hiển nhiên bên dưới không có nguy hiểm quá lớn.
Tô Chuyết chỉ vào cửa hang, nói ra:
– Phía dưới chính là Địa môn!
Phong Tòng Quy đứng bên cạnh cửa hang quan sát phía dưới. Bên dưới cửa hang tối đen như mực, sâu không thấy đáy. Mọi người còn thấy sợ hãi, Phong Tòng Quy cười lạnh một tiếng:
– Tô Chuyết, ngươi không gạt chúng ta chứ? Phía dưới đến cùng là cái gì?
Tô Chuyết không rảnh tranh luận với lão, đột nhiên thả người nhảy vào trong cửa hang. Lần này làm Vô Ngã và Phong Tòng Quy giật nảy mình. Không ngờ lá gan của Tô Chuyết quả thật không nhỏ. Bọn hắn nghe Tô Chuyết nói qua tình hình năm đó, biết được bên dưới hang động ngay cả Tô Chuyết cũng chưa tới. Hai người bọn họ nhất thời do dự bất định, không biết có nên nhảy xuống theo Tô Chuyết hay không.
Vô Ngã ở cửa hang hô to:
– Tô Chuyết, phía dưới thế nào?
Tô Chuyết nhảy xuống cửa hang, chỉ rơi xuống dưới vài thước là ngồi bịch tại chỗ. Trên mặt đất là vách đá trơn nhẵn, mà vách đá còn trải dài nghiêng xuống dưới. Tô Chuyết không khống chế nổi thân thể, cứ thế mà một đường trượt xuống, rẽ mấy khúc quẹo, trên đỉnh đầu tiếng hô của Vô Ngã cũng truyền đến, mờ mờ ảo ảo không nghe rõ, phảng phất như cách một thế hệ.
Tô Chuyết không muốn trả lời, ngậm miệng không đáp. Vách đá vô cùng dốc đứng, thân thể Tô Chuyết càng trượt nhanh hơn, trái tim không kìm được đập lên thình thịch. Bây giờ chính mình không khác gì đã mất võ công, nếu như tiếp tục trượt nhanh như vậy, ngã xuống mặt đất còn không phải là đứt gân gãy xương?
Đang nghĩ ngợi, thình lình dưới mông trống không, vách đá bất chợt đứt quãng giữa đường. Thân thể Tô Chuyết như là quả bóng da ném lên không trung rồi rớt xuống dưới. Bỗng nhiên dưới mông lại mềm nhũn, thì ra phía dưới là một chồng cỏ tranh. Ngã lên đống cỏ này cũng không bị thương chút nào.
Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, móc ra cây châm lửa từ trong ngực, cẩn thận thổi sáng. Y trông thấy chồng cỏ tranh phía trước, hiển nhiên đã đặt ở đấy nhiều năm rồi, chỉ là bởi vì nơi này khô ráo thiếu nước nên vẫn không bị mục nát. Chắc là năm đó Hoa Miên cũng ngã lên đống cỏ tranh này nên mới không bị thương.
Tô Chuyết nắm một nắm cỏ tranh buộc thành bó đuốc, cẩn thận đốt lửa. Lúc này đỉnh đầu lại truyền tới tiếng hô của Vô Ngã:
– Tô Chuyết, có chuyện gì vậy?
Kỳ quái là thanh âm lần này còn vang dội hơn so với ở trên vách đá vừa nãy. Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn lên, thì ra trên đỉnh đầu có lỗ thông khí, thông hướng thẳng đến hành lang Phong môn, so với bên trong khe trượt quanh co ngắt ngoéo thì càng có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài.
Tô Chuyết vẫn không trả lời, mà là quay người quan sát chỗ này. Một bên khác từ đường trượt mà Tô Chuyết rơi xuống là một hàng rào bằng sắt. Hóa ra nơi này là một phòng giam!
Bởi vì ngày tháng lâu dài, hàng rào sắt đã sớm hư hỏng không chịu nổi. Tô Chuyết cởi áo khoác, thắt lên hai cây lan can, dùng sức xoắn một phát, lan can sắt lập tức đứt gãy. Tô Chuyết chui ra từ lỗ hổng lan can gãy, nhờ ánh lửa phát hiện xung quanh còn có vài phòng giam giống nhau như đúc. Đoán chừng đều là từ trong cửa khác mà thông tới nơi này.
Trong một phòng giam cách ngay đây không xa, cũng có một hàng rào sắt có dấu vết đứt gãy. Tô Chuyết trầm tư một hồi, khóe miệng bỗng lộ ra vẻ tươi cười. Y đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, rồi ngửa đầu lên hô:
– Xuống đây đi! Phía dưới rất an toàn!
Tiếng nói của Tô Chuyết thông qua lỗ thông hơi truyền đến hành lang Phong môn. Bấy giờ Vô Ngã và Phong Tòng Quy mới yên lòng lại.
Thì ra năm đó bang chúng phái Thiên Sơn dựa theo Tiên Thiên Bát Quái phân làm tám môn. Sáu môn cuối cùng chính là sơn động để bang chúng cư trú. Mà bên trong đường hành lang chính là cơ quan mà bang chúng thiết kế dựa theo đặc điểm và bản lĩnh của mình.
Mà bên dưới cơ quan hành lang trong mỗi một cửa đều thông hướng phòng giam nơi này. Trong phòng giam có lỗ thoát khí thông đến đường hành lang, như vậy phạm nhân vừa có động tĩnh thì bang chúng bên trên có thể biết được ngay tức khắc.
Vô Ngã và Phong Tòng Quy nghe được tiếng hô của Tô Chuyết, lập tức ra lệnh thủ hạ từ cửa hang trượt xuống. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đã đứng ở trong phòng giam.
Phong Tòng Quy dò xét bốn phía một vòng, hỏi:
– Tô Chuyết, nơi này là địa phương nào?
Tô Chuyết lắc đầu, chỉ nói ra:
– Tới đây rồi, chúng ta phải cẩn thận!
Vì sao phải cẩn thận, Tô Chuyết không nói rõ, mà lại tìm khiếm thứ gì đó khắp nơi. Vô Ngã hỏi:
– Ngươi đang tìm cái gì?
Tô Chuyết cũng không quay đầu lại, tự lẩm bẩm:
– Đương nhiên là tìm cơ quan Địa môn!
Kết cấu của pháo đài cổ được thiết kế cực kỳ phức tạp, có thể nói là bác đại tinh thâm, thâm bất khả trắc. Đến lúc này, toàn thân tâm Tô Chuyết cũng đã bị bí mật trong pháo đài cổ hấp dẫn, một lòng muốn tìm tòi nghiên cứu bên trong rốt cục còn có bao nhiêu bí mật, ngược lại cũng không hoàn toàn giúp nhóm người Vô Ngã tìm kiếm bảo tàng.
Phong Tòng Quy cũng là cao thủ cực giỏi trong đạo, thấy thế cũng gia nhập tìm kiếm. Lão nghiên cứu loại cơ quan thiết kế này còn lâu ngày hơn Tô Chuyết, kinh nghiệm cũng phong phú hơn. Dạo qua một vòng, rất nhanh liền hô:
– Mau tới nơi này!
Tô Chuyết và Vô Ngã đều giật mình, vội vàng chạy tới bên cạnh Phong Tòng Quy. Phong Tòng Quy chỉ vào trên tường nói ra:
– Nơi này có gì đó quái lạ!
Hai người khác tập trung nhìn vào, trên tường có một vệt lõm nhỏ vô cùng đột ngột. Tô Chuyết sớm đã lưu ý đến chỗ này, nhưng không có phát hiện có gì kỳ quái.
Phong Tòng Quy nói:
– Chỗ này phải dùng nội lực mới có thể thúc đẩy cơ quan!
Vô Ngã lập tức đưa tay đặt vào chỗ lõm, vận công nhấn một cái. Liền nghe thanh âm “Ken két” trầm đục từ trong tường đá truyền đến, vách đá trước mặt đột nhiên chia thành hai, hiện ra một con đường nhỏ đen kịt.
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ban nãy mình mặc dù đã phát hiện chỗ lõm này, nhưng bởi vì không cách nào sử dụng nội lực nên không phát hiện huyền bí trong đó. Hơn nữa nơi đây vốn là nhà tù, thiết kế như vậy nếu có phạm nhân muốn chạy trốn, không có công lực nhất định thì căn bản không thể nào mở ra cửa đá.
Đám người châm bó đuốc, cẩn thận lần mò vào trong con đường nhỏ. Đường nhỏ quanh co, lại kéo dài nghiêng xuống dưới mặt đất. Đám người đi một hồi, hiển nhiên nơi đây sớm đã đến chân núi, bắt đầu đi dọc xuống lòng đất.
Đi ước chừng hơn một dặm đường, phía trước lại xuất hiện một vách đá ngăn trở đường đi. Lần này vách đá bóng loáng như gương, không có vết lõm như trước, dường như căn bản không có nơi nào thiết trí cơ quan. Tô Chuyết và Phong Tòng Quy đồng thời nhíu mày, lâm vào khổ tư.
Còn chưa nghĩ được rõ ràng là thế nào, chợt nghe thấy tiếng trầm đục ầm ầm. Vô Ngã biến sắc, quát to một tiếng:
– Không xong!
Nội lực của Vô Ngã thâm hậu nhất, nhĩ lực tự nhiên cũng mạnh hơn một chút, lập tức minh bạch đã xảy ra chuyện gì, quay người chạy về phía con đường lúc đầu. Phong Tòng Quy và Tô Chuyết theo sát phía sau, không bao lâu là chạy tới lối ra, chỉ thấy đằng trước là một đống đá vụn, hoàn toàn phá hỏng cơ quan cửa đá vừa mới phát hiện!