Đọc truyện Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ – Chương 492: Cầm sắt tưởng hòa (thượng)
Đám người phần lớn đều chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng một người lớn tuổi thì đã biến đổi thần sắc trên mặt. Hai tay của lão kéo quần lên, không cách nào hành lễ, chỉ đành phải nói:
– Thì ra các hạ là…
Hiển nhiên là lão không dám nói ra, chỉ thở dài một tiếng:
– Thủ đoạn các hạ cao minh, chúng ta tự nhiên không chọc nổi. Đã như vậy… Tại hạ cáo từ!
Nói xong kéo quần chạy mất.
Người khác thấy lão chạy mất thì cũng biết lợi hại, một câu khách sáo cũng không kịp nói, kẹp theo binh khí, kéo quần lên, xám xịt chạy xa.
Tô Chuyết cười nói:
– Lý Tuyên, hóa ra công phu này của ngươi gọi là Tam Trọng Sơn. Phóng qua cắt đứt đai lưng rồi trở về chỗ cũ. Liền thành một mạch, phảng phất như đồng thời hành động, đích xác có ý như tiểu sơn trùng điệp. Cái tên này mặc dù cổ quái nhưng uy lực không nhỏ, đủ để hù chết người!
Lý Tuyên hừ một tiếng:
– Đây là công phu tổ truyền của Nam Đường Lý thị, nghĩ không ra lão gia hỏa đó còn tính là có chút kiến thức!
Tô Chuyết kỳ quái nói:
– Vậy ngươi không sợ người khác biết thân phận của ngươi à?
Lý Tuyên cười lạnh:
– Sợ cái gì? Không qua bao lâu thì sẽ trời long đất lở!
Tô Chuyết có chút không hiểu, đang muốn hỏi lại. Lý Tuyên đã có chút không kiên nhẫn, trầm giọng nói:
– Tô Chuyết, nếu ngươi lại tìm phiền phức, ta sẽ không khách khí nữa!
Nhìn xem trên mặt Tô Chuyết tràn đầy vẻ không quan tâm, Lý Tuyên lại bổ sung:
– Tuy rằng ta không thể giết ngươi, nhưng mấy tên thủ hạ của ta có chí ít bảy loại thủ đoạn để người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?
Một người bên cạnh Lý Tuyên cười một tiếng thâm trầm, nụ cười này khiến Tô Chuyết có chút không rét mà run. Lúc này chiếc xe ngựa không có cửa sổ lại ngừng trước mặt bọn họ. Tô Chuyết không đợi Lý Tuyên lên tiếng liền nhảy lên xe.
Lý Tuyên leo vào toa xe, xe ngựa lập tức lao vụt. Tô Chuyết nhịn không được cười nói:
– Lý Tuyên, ngươi không nên nổi giận với ta. Việc này thực sự đều tại ngươi tự tìm phiền phức, nếu ngươi không để lộ hành tung của ta ra, sao lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy?
Lý Tuyên mặt trầm như nước, nhưng trong lòng đã nổi trận lôi đình. Tô Chuyết lại nói:
– Dọc con đường này, còn không biết có bao nhiêu phiền phức đang chờ chúng ta ở phía trước đấy!
Lý Tuyên cười lạnh nói:
– Yên tâm! Ta đã phái ra nhân thủ đi trước dò đường. Bọn họ sẽ thay chúng ta giải quyết hết từng phiền phức!
Tô Chuyết gật đầu:
– Thiên bộ quả nhiên là người đông thế mạnh, không đơn giản không đơn giản… Lý Tuyên, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?
– Giang Châu!
Tô Chuyết có chút kinh hãi, tiếp theo lười biếng nói:
– Đây chính là một đoạn đường rất xa… Đến lúc đó đánh thức ta!
Nói xong rồi nằm xuống.
Lý Tuyên hừ lạnh một tiếng:
– Không chờ lâu quá đâu!
Vừa dứt lời, xe ngựa đã dừng lại. Tô Chuyết mờ mịt mở mắt, nhưng trong xe căn bản không trông thấy tình cảnh bên ngoài. Có người mở cửa xe, nói:
– Chủ thượng, đến bến tàu rồi!
Lý Tuyên nhảy xuống xe đầu tiên, Tô Chuyết cũng xuống theo, giương mắt đã nhìn thấy mặt sông mênh mông, khói sóng lườn lờ trên mặt sông. Gió rét lạnh thấu xương thồi lá cờ xí vùn vụt. Một chiếc thuyền lớn đậu bên bờ sông, Lý Tuyên nhấc chân bước lên trên thuyền.
Tô Chuyết đi theo sau lưng hắn, chậc chậc cả kinh nói:
– Lý Tuyên, ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi! Ngươi phái ra nhân thủ đi trước dò đường, để người khác cho là ngươi muốn đến Giang Châu bằng đường bộ, mà chính mình thì lặng lẽ ngồi thuyền, thần không biết quỷ không hay!
Lý Tuyên không quay đầu lại:
– Đối phó với Tô Chuyết ngươi thì cũng nên phòng ngừa thêm!
Hai người vừa lên thuyền, thuyền lớn liền giăng cánh buồm, không hề dừng lại mảy may, giây lát là chạy đến lòng sông. Lên thuyền, Lý Tuyên hình như rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần lo lắng Tô Chuyết tìm cơ hội chạy trốn. Trên thuyền không đường lên trời không cửa xuống đất. Nếu như nhảy xuống sông, chỉ sợ còn chưa bơi đến bờ thì đã chết rét trước rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Tuyên không kìm được cười ra tiếng. Tô Chuyết cũng không có tâm tư như hắn, lững thững đi vào khoang thuyền, trong khoang thuyền trang trí hoa lệ, rường cột chạm trổ, rèm châu màn gấm. Đứng trước cửa là hai tỳ nữ tuyệt mỹ, bên cửa sổ còn có bảy tám vũ cơ ca múa. Chính giữa khoang thuyền là một tấm bàn lớn, món ngon đã xếp đầy, trong bình sứ trắng cũng tràn ra mùi rượu nồng đậm.
Tô Chuyết nhịn không được thở dài:
– Lý Tuyên, ngươi quả thật biết hưởng thụ mà!
Lý Tuyên đã ngồi ở trên ghế trong, thong thả bưng chén rượu lên. Thời điểm tâm trạng tốt, hắn cũng sẽ nói nhiều một ít, đối xử với mọi người cũng hòa nhã hơn.
Lý Tuyên cười nói:
– Đến Giang Châu còn mất hai ngày, không bằng ngồi xuống uống hai chén!
– Vậy ta từ chối thì bất kính!
Tô Chuyết cười ha ha một tiếng.
Ca cơ đàn tấu lên khác hát thư giãn, vũ cơ cũng lắc lư vòng eo mềm mại. Trong khoang thuyền oanh ca yến hót, xuân ý dạt dào. Tô Chuyết và Lý Tuyên liên tục nâng chén, không giống như cừu địch, ngược lại giống như là bằng hữu thân nhất.
Bóng đêm lặng yên, ngà ngà ý say. Lý Tuyên vừa lòng thỏa ý, nhưng trông thấy bộ dáng Tô Chuyết cũng vô cùng hưởng thụ, không khỏi lại có chút khó chịu. Hắn hừ một tiếng, nói ra:
– Tô Chuyết, bằng hữu của ngươi chẳng phải đều rất có bản lãnh hay sao? Vệ Tú nè, Hoa Bình nè, Tần Lôi nè, sao lại không thấy bọn hắn tới cứu ngươi vậy?
Sắc mặt Tô Chuyết trầm xuống, không nói một lời.
Lý Tuyên chợt cười to, vỗ trán một cái, nói:
– Đúng rồi! Ta suýt nữa quên mất, từ khi thân thế của ngươi tiết lộ, ngươi không còn là giang hồ nghĩa sĩ gì nữa rồi, mà là đối tượng truy nã của triều đình! Mấy người kia chỉ sợ tránh ngươi còn không kịp, làm sao lại đến cứu ngươi chứ?
Tô Chuyết ngửa đầu trút rượu trong chén vào trong bụng, lại giống như là uống vào nước lã. Lý Tuyên không khỏi càng cao hứng hơn, bưng chén rượu lên tỉ mỉ phẩm vị.
Hai người tuy không hợp ý nhưng công phu uống rượu thì ngang nhau, chỉ trong chốc lát là uống cạn một bình rượu ngon. Như thế đi thuyền hai ngày đêm không ngừng khắc nào, mặc dù chỉ có thể ở lại trên thuyền, nhưng có rượu ngon và giai nhân làm bạn, cũng không tính là tịch mịch.
Đến địa giới Giang Châu, thuyền chạy đang nhanh rõ ràng chậm lại. Tô Chuyết và Lý Tuyên ở trong khoang thuyền đến phiền muộn, lần lượt đi lên boong tàu. Từ khi chế nhạo Tô Chuyết một phen vào đêm đầu tiên, sau đó Lý Tuyên cũng không nói thêm gì, hình như có chút mất hết cả hứng.
Không ít du thuyền đậu ở bến tàu bên bờ sông, vào thời tiết này du khách thưa thớt, không ít thuyền cập bờ qua mùa đông. Bầu trời mây đen dày đặc, gió bấc lạnh thấu xương, dần dần có vẻ tiêu điều thê lương.
Con thuyền lớn quanh co trái phải tìm kiếm chỗ cập bờ. Lúc này từ trong đất bằng bỗng dưng truyền đến một tiếng đàn dây, khi thì “Tính tình tình tang” như che bồn chụp đất, khi thì “Đinh đinh thừng thừng” như ngọc thạch va nhau. Khi thì thẳng tới trời cao như đại bàng giương cánh, khi lại suối chảy khe sâu như mưa xuân tưới mát vạn vật.
Trên mặt sông lại có người đang gảy tì bà, hơn nữa còn khảy ra một khúc đàn tuyệt hay. Cho dù Tô Chuyết trong lòng có chút buồn bực, nghe thấy tiếng đàn bực này thì tâm thầm cũng không khỏi thanh thản, ưu phiền quét sạch sành sanh. Y nhịn không được khen:
– Đàn hay, người tấu đàn tâm cảnh càng không tầm thường!
Dù Lý Tuyên từ nhỏ cũng được cầm kỳ thư họa hun đúc, nhưng vào giờ phút này lại không còn tâm tư thưởng thức tiếng đàn. Chỉ nghe Tô Chuyết cười nói:
– Tầm dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt (1). Năm đó Bạch Nhạc Thiên (*) tiễn khách ở nơi này, lại thành tựu thiên cổ danh thiên. Không ngờ là người như Tô mỗ ta hôm nay cũng may mắn nghe được tiếng tỳ bà Giang Châu! Đại huyền tào tào như cấp vũ, tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ, tào tào thiết thiết thác tạp đàn, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn (2). Ta đoán ca khúc hay năm đó cũng chỉ như thế này mà thôi!
(chưa xong còn tiếp.)
(1)
Tầm Dương giang đầu dạ tống khách
Phong diệp địch hoa thu sắt sắt
Dịch:
Bến Tầm Dương, canh khuya đưa khách.
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu.
(2)
Đại huyền tào tào như cấp vũ
Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ
Tào tào thiết thiết thác tạp đàn
Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn
Dịch:
Dây to nhường đổ mưa rào,
Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng.
Tiếng cao thấp lần chen liền gảy,
Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.
(*) Bạch Cư Di.
Lời tự: Năm Nguyên Hoà thứ 10, ta về giữ chức Tư Mã ở quận Cửu Giang. Qua mùa thu năm sau, đêm ra tiễn khách bên bến sông Bồn, chợt nghe thuyền ai có tiếng đàn tỳ bà vọng lại. Nghe trong tiến đàn thánh thót, âm vang điệu nhạc ở kinh đô. Bèn hỏi gốc gác. Người đàn bà trả lời rằng “Tôi vốn là con hát, quê ở Trường An, học đàn tỳ bà với hai danh sư Mục và Tào. Nay tuổi đã cao, nhan sắc tàn tạ, lấy chồng làm con buôn (thường theo thuyền buôn đi đây đi đó)”. Nghe vậy, cho dọn rượu ra đãi, xin nàng đàn lại cho nghe. Đàn xong cảm xúc vô vàn, nàng bèn kể lại cuộc đời mình từ lúc còn trẻ, vui sướng, cho tới lúc lưu lạc giang hồ khổ nhọc. Ta về đây làm quan đã được hai năm thanh thản yên ổn. Hôm nay nghe nàng nầy nói chuyện, cảm thương cho số phận lưu đầy! Bèn làm một bài thơ dài tặng nàng ta, gồm 616 lời, gọi là Tỳ bà hành.